← Ch.491 | Ch.493 → |
Người anh em, cậu từ đâu tới? Chạy tới đây để làm cái gì vậy?
Người nói lần này không phải là người nước ngoài kia, mà là một người tuổi còn trẻ ở phía sau nhìn qua cũng chỉ có bộ dáng hai mươi hai mốt tuổi thôi, nghe giọng nói thì dường như là người phương bắc.
- Tôi tới từ Bắc.... Hồng Kông, là nhân viên từ thiện chuyên cứu trợ những đứa trẻ bị bệnh tim bẩm sinh. Tới nơi này là để làm công tác khảo sát thống kê tỷ lệ nhiễm bệnh của những đứa trẻ được sinh ra ở cao nguyên.
Trang Duệ thiếu chút nữa nói ra bản thân là từ Bắc Kinh tới, may mà phản ứng xem như nhanh nhẹn, sau khi đắn đo tìm từ ngữ để nói một chút, thì liền nói ra một tràng dài tiếng phổ thông, còn về phần những người này nghe có hiểu hay không thì sẽ không phải điều lo lắng của Trang Duệ.
Kỳ thật nếu như Trang Duệ nói mình tới từ Bắc Kinh cũng không có gì. Hiện tại người ở Bắc Kinh làm việc ở Hồng Kông cũng có không ít.
- Các vị.. đang làm gì ở đây?
Nhìn thấy có người chào hỏi với Trang Duệ, Tác Nam lập tức đi tới, vẻ mặt hắn nghiêm túc hỏi. Nhiệm vụ của hắn chính là giữ bí mật, nhìn thấy ở trong thôn có người ngoài, nhất là có người ngoại quốc ở đây, lập tức sản sinh quan niệm địch ta mãnh liệt.
Bởi vì nếu mọi người đều biết là đi tìm phật sống chuyển thế đầu thai, thì sợ nhất là những người nước ngoài có tâm tư độc ác nhúng tay vào.
Tại một sơn thôn nhỏ hẻo lánh mà lại có thể nhìn thấy nhiều người như vậy, không chỉ có Tác Nam mà ngay cả Trang Duệ cũng muốn biết lai lịch của đối phương. Không biết lần này là trùng hợp? Hay là ngẫu nhiên gặp?
- A! tôi nói, anh khẩn trương như thế để làm gì?
Người trẻ tuổi kia cảm thấy Tác Nam có chút cảnh giác, không hiểu ra làm sao cả, mở miệng nói:
- Chúng tôi là đội leo núi ở đại học Hoa Thanh, lần này tới đây để chinh phục núi Trà Ngõa Đa Cát Chí Dát.
Tác Nam không hề cử động, vươn tay ra, nói:
- Đội leo núi? Các vị có thể đưa ra thứ gì đó để chứng minh không.
Tác Nam chính là nhân viên của chính phủ, cũng từng tiếp đãi qua không ít đội leo núi nổi tiếng trong và ngoài nước, biết là nếu như trường học cho phép đội leo núi đi thám hiểm, thông thường đều có giấy tờ của trường học để xác minh.
Hơn nữa xuất phát từ nhân tố an toàn, toàn bộ những đội ngũ leo núi thám hiểm đều nhất định phải đến báo cáo với chính quyền địa phương, lại cần phải có cả hướng dẫn viên du lịch của địa phương, nếu không thì không cho phép tiến hành hoạt động thám hiểm.
Đối với những tổ chức và những đội leo núi có kinh nghiệm chuyên nghiệp thì chính quyền địa phương vẫn rất hoan nghênh, nhưng đối với những đội leo núi địa phương thì khiến cho người ta có chút đau đầu, những người này phần lớn đều có kỹ thuật chẳng ra gì, cái có chỉ là nhiệt huyết, nên rất dể xảy ra vấn đề trong quá trình leo núi.
Tối thiểu cũng đã có một vài đội thám hiểm gặp nạn trong quá trình leo núi. Phát sinh chủ yếu đều là những học sinh trong trường học bị nhốt trong núi, hoạt là chuyện tình leo lên núi bị trượt chân ngã xuống núi.
- Ngài muốn làm gì? Dựa vào cái gì chúng ta phải cho ngài xem giấy chứng nhận?
Chàng trai kia tiến về chỗ này, hơi vênh cái mặt lên, không khỏi có chút kiêu ngạo, vẻ mặt hơi có chút sững sờ, ngẩn người hỏi lại Tác Nam.
Thật sự thì bợn hắn là đội leo núi của đại học Hoa Thanh là không giả, nhưng đều không phải đội viên chủ lực. Những đội viên từng leo lên đỉnh Everest kia đã sớm tốt nghiệp gần hết. Đây đã là độ cao cực hạn mà con người có thể trèo lên.
Những người phía sau mặc dù có siêu việt, nhưng cũng không thể tìm được một chỗ nào cao hơn độ cao của đỉnh Everest được. Hơn nữa tự biết kinh nghiệm và kỹ thuật của mình đều chẳng ra gì, cho nên mới tìm những đỉnh núi có độ cao tương đối thấp so với mặt nước biển như là đỉnh Trà Ngõa Đa Cát Chí Dát.
- Ta là nhân viên chính phủ của khu tự trị Tây Tạng, cùng đi với Trang tiên sinh để đến khảo sát hiện trường, ta có tư cách để yêu cầu các cậu đưa ra giấy chứng minh chứ?
Tác Nam lấy một cái văn kiện ở bên trong cái túi da, dưới tình huống Trang Duệ cũng nhìn không rõ giơ về phía trước mặt mấy người kia một chút, ngay sau đó liền thu lại.
- Chính phủ thì làm sao, chúng tôi cũng từng báo cáo rồi.
Người trẻ tuổi kia vẫn có chút khó chịu, tức giận nói lên một câu.
- A, Triệu Quân, tiểu tử ngươi nói ít vài lời đi.
Lúc này lại có hai người nữa từ trong nhà đi ra, một nam một nữ, người nam kia cầm một tờ văn kiện trong tay, đi tới đưa cho Tác Nam, nói:
- Cái này là căn cứ xác minh của trường học chúng tôi, còn có cả giấy chứng nhận của chính quyền địa phương.
Trong lúc Tác Nam xem xét giấy chứng nhận này, một đứa nhóc chen chúc tiến đến, dùng tiếng Tạng trao đổi với Tác Nam một chút, sắc mặt Tác Nam mới dần tốt lên, quay đầu gật gật với mấy người kia, đưa văn kiện chứng minh trả lại cho người nam nhân kia.
- Tiểu Trang, mấy người này không có vấn đề gì, người tên là Đốn Châu Thứ Nhân kia chính là hướng dẫn viên du lịch của bọn họ, nhưng mà tốt nhất cậu nên ít nói chuyện với họ thôi, tiếng Hồng Kông của cậu thật sự chẳng ra gì, đừng để người bên ngoài vạch trần.
Sau khi hiểu lầm được làm sáng tỏ, Tác nam kéo Trang Duệ sang một bên, nhỏ giọng nói vài câu với Trang Duệ. Vừa rồi Trang Duệ nói tiếng phổ thông Hồng Kông, Tác Nam cảm thấy có cả trăm ngàn chỗ sơ hở.
- Không có việc gì, người làm ở quỹ từ thiện Hồng Kông, cũng không nhất định phải là người Hồng Kông.
Trang Duệ cười, sau khi nói với Tác Nam một câu, liền hướng về mấy người trong đội leo núi kia nghênh tiếp, mấy ngày hôm nay ngoại trừ Bành Phi cũng dùng tiếng phổ thông ra thì Trang Duệ nghe được phần lớn đều là tiếng Tạng, hiện tại nhìn thấy mấy người này, Trang Duệ có cảm giác rất thân thiết.
- Chào mọi người, tôi là người ở nội địa nhưng lại làm việc ở Hồng Kông, nhìn thấy mọi người thật sự là cao hứng.
Dù nói thế nào Trang Duệ cũng đã tốt nghiệp được bốn năm rồi, hơn nữa trong hai năm qua hối hả ngược xuôi, cũng có thể coi là kiến thức rộng rãi. Chỉ cần vài lời nói đã có thể hàn huyên với những người trẻ tuổi này, tiếp sau đó cả lại lịch của bọn họ cũng tìm hiểu ra rồi.
Những thành viên trong đội leo núi này đề là sinh viên năm thứ ba của đại học Hoa Thanh, tổng cộng có sáu người, bốn nam hai nữ. Bọn họ là nhân kỳ nghỉ hè này, đến Tây Tạng để tiến hành hoạt động leo núi.
Đội trưởng đội leo núi, cũng chính là vị học sinh ra cuối cùng kia, tên là Chu Vĩ. Tiểu gia hỏa nói chuyện có chút nóng nảy kia tên là Triệu Quân, một người bạn học của hắn tên là Ngụy Chính. Về phần người nước ngoài kia chính là một thành viên đến từ nước anh tên là Đại Vệ.
Hai cô gái kia một người tên là Văn Thu Thu Tình, một người tên là Văn Thu Vũ, là chị em sinh đôi, nhưng mà cô chị Văn Thu Tình đến nơi đây thì có phản ứng cao nguyên, nên bây giờ vẫn còn nằm trong nhà, không có đi ra ngoài.
Văn Thu Vũ rất đẹp, một đầu tóc ngắn, nhìn qua rất có vẻ khí khái anh hừng, nhưng luôn im lặng không nói gì chỉ ôm cánh tay của Chu Vĩ, quan hệ của hai người có chút giống như người yêu.
Sở dĩ những người này lựa chọn núi Trà Ngõa Đa Cát Chí Dát là bởi vì mặc dù núi Trà Ngõa Đa Cát Chí Dát không nổi danh như núi Mai Lý Tuyết, . nhưng lại là ngọn núi cao nhất, độ cao cũng đạt tới khoảng 5600 mét so với mặt nước biết. Hơn nữa nếu so với núi Mai Lý Tuyết thì càng thêm hiểm trở, càng có tính khiêu chiến hơn.
Sau khi Trang Duệ tìm hiểu được thông tin mình muốn xong thì không khỏi lắc đầu, những người tuổi trẻ này thật đúng là không biết trời cao đất rộng, leo lên ngọn núi cao 5600 mét, đừng nói là đội ngũ nghiệp dư, cho dù là đội ngũ chuyên nghiệp cũng cực kỳ cẩn thận, hơn nữa còn phải định ra kết hoạch để trèo lên.
Mà mấy người trẻ tuổi này đều có bộ dáng điếc không sợ súng, bọn hắn chỉ biết đến những phong cảnh thiên nhiên đẹp truyệt trần, nhưng lại hoàn toàn không biết được sự hiểm ác của thiên nhiê, Trang Duệ vẫn là hi vọng khi bọn họ trèo lên đến một độ cao nhất định, có sức mà không dùng được, lúc đó mới có thể hiểu được đạo lý khó khăn.
- Anh Trang Duệ, ngài có bác sĩ ở chỗ này, có thể xem bệnh cho Tiểu Bội một chút được không.
Người trẻ tuổi thậ dễ dàng quen biết, thêm nữa là tuổi của Trang Duệ cũng không cách biệt quá nhiều so với bọn họ nhưng kiến thức của hắn thì lại lớn hơn bọn họ nhiều, một lát sau mấy người này đã mỗi lần mở miệng đều gọi là anh Trang Duệ.
Dám người Chu Vĩ hôm qua mới tới cái sơn thôn nhỏ này. Vốn quyết định buổi sáng hôm nay sẽ bắt đầu lên núi, nhưng mà Văn Thu Thiến bị bệnh, bọn hắn cũng không chuẩn bị đầy đủ, căn bản sẽ không có mang theo thuốc trị bệnh, đang bàn bạc xem có tiếp tục leo núi hay là đưa người bệnh xuống núi trước.
Hiện tại nhìn thấy bên trong đám người Trang Duệ có bác sĩ thì không thể nghi ngờ là giúp người khi gặp nạn. Làm cho bọn họ lại có thể thấy được hy vọng trèo lên đỉnh núi.
- Viện trưởng Ba Lạp Thứ Nhân, bên này có một ngừi bênh, có thể khám cho nàng một chút được không.
Sau khi Trang Duệ đồng ý với Chu Vĩ liền đi đến chỗ đám nhân viên của bệnh viện bên kia.
- Được, chờ một chút, tôi lấy dụng cụ đo huyết áp đã.
Bởi vì mọi người đã đi bộ cả một ngày đường nên tất cả đều ngồi nghỉ ngơi ở trong sơn thôn, cuộc kiểm tra thân thể của bọn trẻ trong thôn cũng chưa có bắt đầu. Ba Thứ Lạp Nhân nghe thấy lời nói của Trang Duệ thì lập tức đồng ý.
- Tiểu Trang, bệnh trạng của nàng là những phản ứng ở cao nguyên. Đây là do nàng đang ở vùng đồng bằng một thời gian dài rồi đột nhiên tiến vào cao nguyên, cầm phải nghỉ ngơi một hai ngày. Những loại thuốc tôi đưa cho cậu trước kia đều là để trị chứng bệnh này, trước tiên có thể đưa cho nàng uống.
Lạp Ba Thứ Nhân đo huyết áp và nhịp tim xong thì quay sang chỗ Văn Thu Vũ đưa ra chuẩn đoán bệnh tình. Nguyên nhân của loại bệnh này thường gặp ở trên người những du khác vừa mới lên Tây Tạng. Cũng không hiếm thấy, những người bị bệnh thường là những người có thể chất tương đối kém, hoặc là người bình thường hoạt động không nhiều.
- Bác sĩ, có nguy hiểm đến tính mạng không?
Văn Thu Vũ sốt ruột hỏi, lần này chính là nàng kéo chị của mình tới đây, vừa rồi nàng đều ở trong hòng khóc, đang bàn bạc để nhờ người đưa chị mình ra khỏi núi.
- Không có vấn đề gì lớn, cho nàng uống thuốc rồi theo dõi một đêm, ngày mai tôi sẽ đến xem lại.
Lời nói của Lạp Ba Thứ Nhân khiến cho mấy người trẻ tuổi đều thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nếu thật sự Văn Thu Thiến xảy ra chuyện gì, bọn hắn quay về trường cũng chịu không nổi trách nhiệm.
Vì không muốn làm ảnh hưởng đến mọi người nghỉ ngơi, nên đoàn người lui ra khỏi căn nhà gỗ. Trang Duệ còn nói thêm vài câu với bọn họ rồi mới trở về chỗ Gia Thố ở bên kia. Nhiệm vụ của hắn là vừa phải đóng giả làm nhân viên của quỹ từ thiện, còn phải tìm hiểu xem nơi này có phải có linh đồng chuyển thế đầu thai hay không.
- Tiểu Trang, cái thôn này tổng cộng có sáu đứa trẻ con được sinh ra trong năm nay. Trong đó có ba đứa được sinh ra trước thời gia phật sống viên tịch, chỉ còn ba đứa phụ hợp với điều kiện. Đợi lát nữa bắt đầu hội chẩn, cậu và Ba Tang lạt ma phải chú ý nhiều một chút.
Tác Nam nhìn thấy Trang Duệ tiến lại đây, thì kéo hắn và Ba Tang ra một chỗ xa, nhỏ giọng nói vài câu.
Trang Duệ gật đầu, nói:
- Tôi biết rồi, ba đứa trẻ con kia bao nhiêu tuổi rồi?
- Một đưa là hai tháng tuổi, còn hai đứa khác đều là bốn năm tháng tuổi rồi.
Tác Nam cũng không có nhìn thấy mấy đứa trẻ này, mà chỉ nghe thấy người trong thôn nói. Lúc sinh mấy đứa trẻ kia đều không có đến bệnh viện. Tuy rằng mới sinh ra không lâu nhưng mà cha mẹ của chúng đều hồ đồ nên không nhớ rõ là vào ngày nào. Vừa rồi Tác Nam gặng hỏi mới nhận được câu trả lời.
- Hai tháng tuổi.
Trang Duệ có chút không nói gì, xem ra việc này cũng chỉ có thể làm một chút công tác thống kê mà thôi, căn bản không thể tưởng tượng được một đứa trẻ con mới được hai tháng tuổi làm sao có thể phân biệt đồ vật này nọ.
Bạch sư, lại đây.
Trang Duệ ngồi ở trước cửa một nhà thôn dân uống nước trà, chứng kiến một đám bảy tám đứa bé đang vây quanh bạch sư mà ồn ào, vội vàng vời nó một tiếng. Lấy hình thể của bạch sư, cho dù đụng nhẹ vào bọn chúng một cái cũng không phải là những đứa trẻ kia có thể chịu đựng được.
Bạch sư chạy về phía Trang Duệ, hướng tới chỗ mấy con chó ngao Tây Tạng đang chạy phía sau gầm nhẹ một tiếng, mấy con chó ngao Tây Tạng đó không dám chạy theo nữa, nhưng mà những đứa trẻ kia cũng không sợ hãi. Bọn chúng cả ngày liền đi theo chơi đùa với Trang Duệ.
Chó ngao Tây Tạng đối với người Tây Tạng mà nói chính là bạn bè tốt nhất và đồng bọn trung thành nhất. ngay cả một đứa trẻ con vẫn Còn bú sữa mẹ, cũng sẽ không sợ hãi chó Ngao Tây Tạng.
- Các ngươi phải đi học sao?
Bị một đám trẻ con vây vào giữa, Trang Duệ có chút tò mò, hắn thấy những đứa trẻ con này có đứa chừng bảy tám tuổi, có đứa khoảng chừng mười hai mười ba tuổi. Cả đám đều là mặc những bộ quần áo bẩn thỉu, tóc dài và rối giống như là những tiểu dã nhân vậy.
← Ch. 491 | Ch. 493 → |