← Ch.494 | Ch.496 → |
Gia Thố nhìn thấy Trang Duệ đã trở lại, vội vàng nói:
- Tiểu Trang, bọn hắn nói trong lúc đứa bé này được sinh ra, có người nhìn thấy trên sườn của Đại Tuyết Sơn có một con chó ngao Tây Tạng, hơn nữa cũng là cả người trắng tinh. Nhưng mà hình thể so với con này của cậu thì nhỏ hơn rất nhiều. Chuyện này có người tin tưởng, có người không tin, nên mọi người đang tranh luận ầm ĩ.
- Cái gì? Nhìn thấy một con tuyết ngao giống như bạch sư sao?
Trang Duệ nghe được lời nói của Gia Thố thì cả người đều trở nên ngây dại. Chuyện này so với việc hắn phát hiện đứa bé kia là linh đồng chuyển thế đầu thai thì càng làm cho hắn kinh ngạc hơn. Phải biết rằng tâm tư muốn tìm một bạn tình cho bạch sư đã quấy nhiễu Trang Duệ trong một thời gian khá dài rồi.
- Là ai? Là ai đã nhìn thấy?
Trang Duệ cũng chẳng thèm quan tâm đến hai đứa trẻ còn lại, lớn tiếng hỏi.
Gia Thố vội vàng dẫn một người đàn ông Tàng tộc hơn bốn mươi tuổi, nói:
- Đạt Ngõa, vừa rồi anh nói là anh đã nhìn thấy đúng không?
Người nọ gật gật đầu, đi đến trước mặt Trang Duệ, dùng một cành hắc trúc vẽ lên trên mặt đất mấy chữ tiếng Hán, vừa khoa tay múa chân vừa nói:
- Chó ngao Tây Tạng, trắng, lớn như vậy, con cái.
- Gia Thố đại ca, anh hỏi hắn một chút, làm sao hắn biết con chó ngao Tây Tạng kia là giống cái?
Sau khi Trang Duệ nghe được hai chữ con cái, thì hai mắt nhất thời phát sáng, vội vàng nhờ Gia Thố làm người phiên dịch.
Sau khi nghe được lời nói của Gia Thố, trên mặt người đàn ông tên là Đạt Ngõa kia lộ ra một tia bất mãng, nhưng cũng vẫn trao đổi với Gia Thố.
- Tiểu Trang, Đạt Ngõa nói, bọn hắn người Tàng tộc, từ nhỏ đã sống cùng một chỗ với chó Ngao Tây Tạng, dựa theo thể hình thì chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhân ra được chó ngao Tây Tạng là đực hay cái.
Dường như cảm thấy có chút bất mãn với câu hỏi này của Trang Duệ, cuối cùng Gia Thố còn nói thêm một câu:
- Đừng nói là bọn hắn, mà ngay cả tôi cũng có thể phân biệt được chó ngao Tây Tạng là đực hay cái.
Ha ha
Trang Duệ nghe thấy vậy thì lớn tiếng cười, xoay người ôm cổ bạch sư, nói:
- Anh bạn già, ngày mai chúng ta sẽ leo lên đỉnh tuyết sơn, sau này có thể ngươi cũng không cần phải tiếp tục cô độc nữa.
Dường như bạch sư có thể hiểu được lời nói của Trang Duệ, trong ánh mắt lộ ra một tia ôn nhu, cọ xát cái đầu vào má Trang Duệ, cao hứng rống lên một tiếng.
Tiếng gầm của bạch sư khiến cho đám cho ngao Tây Tạng ở trong thôn cũng kêu gào ầm ĩ. Cả thôn trang đang yên tĩnh cũng trở nên sôi trào.
Con chó ngao này không coi hành động của ai ra gì, nhìn những nhóm người dân du mục này trợn mắt há mồm, trước kia bọn hắn vẫn cho rằng chỉ có cuộc sống của những người dân du mục ở Tây Tạng mới có thể kết giao bằng hữu với chó ngao Tây Tạng.
Hiện tại sự ăn ý giữa Trang Duệ và bạch sư, hiển nhiên đã phá vỡ hiểu biết của bọn hắn, nhưng mà người Tang tộc thích nhất là có thể sống chung với chó ngao Tây Tạng. Vị thôn trưởng tuổi đã cao kia liền tiêu sái đi đến trước mặt Trang Duệ, vái một cái thật sâu.
- A! lão nhân gia, tôi không đảm đương nổi a...
Trang Duệ vội vàng né qua một bên, quả thật Trang Duệ không đảm đương nổi cái hành lễ của một người lớn tuổi như thế.
- Tiểu Trang cậu hãy để cho lão nhân gia này thi lễ đi, ông ấy nói bạch sư của cậu chính là sứ giả của thần, cậu và bạch sư có tình cảm thâm hậu như thế thì cậu chính là bằng hữu của Tang tộc.
Lão nhân thấy Trang Duệ né ra, vội vàng nói nói mấy câu với Gia Thố, Gia Thố vội vàng phiên dịch lại cho Trang Duệ.
Trang Duệ kiên quyết từ chối, cười nói:
- Không được, không được, nào có ai hành lễ với bằng hữu của mình, buổi tối để cho tôi uống thêm vài chén là được rồi...
- Á mộc (Tiếng Tạng có nghĩa là tốt. ), á mộc.
Sau khi lão nhân gia nghe được Gia Thố phiên dịch thì hướng Trang Duệ giơ ngón tay cái lên, sau đó quay trở về, lớn tiếng cùng thôn dân nói chuyện. Đương nhiên là một câu Trang Duệ cũng nghe không hiểu.
Nhưng mà vốn là đám người này vây lại một chỗ, sau khi nghe được thôn trưởng nói hết thì lập tức phát ra những tiếng thét to, ríu rít rời đi, khuôn đầy tràn đầy vẻ hưng phấn.
- Gia Thố đại ca, bọn họ đang nói cái gì vậy?
Trang Duệ có chút mờ mịt nhìn qua đám người ở bên cạnh Gia Thố.
Gia Thố cười nói:
- Thôn trưởng nói, có khách nhân tôn quý đến đây, bọn họ muốn giết dê, dùng lễ tiết long trọng nhất để đón chúng ta, ách, chuẩn xác mà nói, là nghênh đón cậu...
Trang Duệ nghe vậy sửng sốt một chút, quay đầu nhìn đàn dê trên chỗ sườn núi, nhỏ giọng nói với Gia Thố:
- Gia Thố đại ca, đại ca chú ý một chút, xem bọn họ giết bao nhiều dê thì đại ca nhớ đếm lại. Chờ chúng ta rời đi thì sẽ để tiền lại cho bọn họ..
Trang Duệ biết, đối với những người dân du mục mà nói thì mỗi một con đều là tài sản quý giá nhất của bọn họ. Lúc bình thường không phải dễ giết, chỉ khi nào đến ngày lễ ngày tết hoặc là ngày cúng tổ tiên thì mới giết một, hai con.
Mà đây là một tiểu sơn thôn xung quanh là các ngọn núi, bởi vì là địa vực nên không có nơi nào để chăn nuôi cho nên đối với bọn họ càng trở nên quý giá. Dầu, muối, tương, dấm, hàng năm đều phải trông chờ vào đám dê này, dùng chúng để đổi lấy đồ.
- Tiểu Trang, chúng là người được Tang tộc đãi khách, như vậy bọn họ sẽ không thu tiền, nếu làm như vậy, thì bọn họ sẽ rất tức giận.
Gia Thố lắc đầu, hắn thân là người Tạng tộc, chủ nhân chiêu đãi khách, làm sao lại có thể muốn lấy tiền nữa.
Trang Duệ nghe vậy nở nụ cười khổ:
- Gia Thố đại ca, lúc đi thì để lại không được sao, chúng ta ăn uống no đủ nhưng mà thu nhập của thôn này sẽ giảm rất nhiều..
- Đúng rồi, Gia Thố đại ca, tôi vừa mới nói với thôn trưởng rằng cần giúp đỡ bọn nhỏ đến trường, thôn trưởng có đồng ý không?
Trong lòng Trang Duệ có chút nghi hoặc, Tác Nam nói mình muốn giúp đỡ cho lũ trẻ đến trường thì thôn trưởng cũng không có phản ứng lớn như vậy. Nhưng mà mình cùng với Bạch sư thân thiết một chút thì lại được mọi người tôn kính, điều này thật là không thể lý giải.
- Đồng ý, ông ta đã cảm ơn Tác Nam đại ca và cậu.
Dường như Gia Thố đã nhìn ra vẻ nghi vấn của Trang Duệ, nói tiếp:
- Bằng hữu tặng quà, điều đó đại biểu cho tình hữu nghị của chúng ta, không phải nói dùng tiền mới có thể mua được sự tôn kính của bọn họ.
Trang Duệ cái hiểu cái không gật gật đầu, đối với thôn dân giàu lòng chất phác như thế này. Rõ ràng là mình cần cân nhắc hơn.
Bóng đêm từ từ buông xuống, cả tiểu sơn thôn trở nên sôi trào hẳn lên. Nguyên bản tất cả mọi người lúc trước mặt y phục bẩn nhưng lúc này đã đổi lại áo dài xinh đẹp, trên cổ có đeo theo một cái khăn ha-đa, trên người mang kinh thư cùng nhiều món ăn, dọc theo thôn, bắt đầu.
Người đi trước đội ngũ chính là hai cô thôn nữ ăn mặc " Lạp Mỗ" (tiên nữ) mà tiểu lạt ma Ba Tang cùng Trang Duệ lại được ngồi ngựa, chỉ có loại khách quý mới có thể hưởng thụ loại đãi ngộ này.
Mà những thôn dân khác thì đi bộ, tuy rằng đường ở đây ghập ghềnh nhưng mà bước đi của bọn họ vẫn nhẹ nhàng mà khỏe mạnh.
Phía sau có người mang lư hương, có người thì đeo " Tàng Tang" mọi người lay động bắt tay vào làm màu tên ở giữa (dùng để đưa đến may mắn, mong mỏi vận may sẽ đến), mỗi một người đều vui sướng giống như ăn tết.
Chính giữa của đội ngũ, vài tên người dân Tạng lễ độ cung kính nhìn lên tượng Đại Tôn Phật, có vài người còn biết dùng màn vải để che, tránh bức xạ của mặt trời chiếu vào. Phật tượng được những người dân Tạng vây xung quanh, cờ bay phất phới, lửa trại được đốt lên làm sương khói bốc lên, vừa trang trọng vừa náo nhiệt.
Mặc dù tính cả những đứa trẻ cùng lên núi, tổng cộng đội ngũ mới hơn 100 người nhưng không khí vẫn vô cùng náo nhiều, cuối cùng mọi người dùng cành cây để tạo thành một cây đuốc, sau khi dạo quanh một vòng miếu sơn thần trong thôn thì trở lại đả cốc trong tràng.
Mà lúc này công tác chuẩn bị lửa trại đã được hoàn thành xong, hơn mười cây sắt sắc nhọn được rửa sạch được đặt chỉnh trề phía trên đống lửa để làm giá đỡ. còn mấy người phụ nữ của Tạng tộc thì bận rộn đứng ở một bên.
Chén rượu Thanh Khoa Tửu lớn được lão thôn trưởng cầm trong tay, từ Trang Duệ bắt đầu, từng người một uống, các cô nương giỏi ca múa của Tạng tộc thì ăn mặc những bộ trang phục đẹp đẽ, ở trong sân vừa múa vừa hát.
Ánh lửa chiếu vào khuôn mặt mọi người, đều là vẻ vui mừng tười cười. Một chén Thanh Khoa Tửu lớn lại được đưa lên, dưới bầu không khí như thế này thì không cần dùng đến ngôn ngữ nào nữa, chỉ cần bưng chén lớn lên rồi uống một ngụm lớn, đó chính là cách trao đổi tốt nhất.
...
Ngày hôm sau Trang Duệ từ trong cơn say rượu tỉnh lại, hắn nhớ lại đêm qua, dường như lúc ấy chỉ còn lại " Thanh Khoa Tửu cùng với thịt dê nướng" thậm chí hắn không biết mình làm cách nào về đây để ngủ.
"Ô... Ô ô "
Trang Duệ vừa mới ngồi dậy còn chưa kịp đánh giá căn phòng mà mình ngủ thì nghe được thanh âm nức nở của Bạch sư ở giữa giường. Nếu không phải trên người hắn chỉ mặc mỗi một cái quần đùa chỉ sợ Bạch sư đã sớm hắn đá xuống giường rồi.
- Làm sao vậy, Bạch sư?
Mặc dù sáng sớm ở nhà hắn cùng với Bạch sư có thói quen chạy bộ nhưng đây là cao nguyên, Trang Duệ cũng lười vận động. Mặc dù không lo sinh ra phản ứng tự nhiên nhưng mà ở nơi có độ cao hơn 5000m để chạy bộ thì không khỏi có chút kinh thế hãi tục.
Bạch sư tự nhiên không thể há mồm nói cho Trang Duệ biết việc gì, chỉ có thể dùng đầu to đẩy lấy Trang Duệ, thúc giục hắn mau rời giường.
- Có phải muốn đi tìm vợ không?
Trang Duệ chợt nhớ đến việc này, tuy rằng đến bây giờ hắn không coi Bạch sư là một động vật, nhưng mà Trang Duệ tin tưởng những lời ngày hôm qua thì bạch sư tuyệt đối có thể nghe hiểu.
Quả nhiên, lúc Trang Duệ nói ra những lời này, đôi mặt Bạch sư trở nên sáng ngời nhìn chăm chăm vào Trang Duệ.
- Tiểu tử ngươi, cũng không biết một chút hàm súc a.
Trang Duệ cười mắng, cầm lấy quần áo trên đầu giường mặc lên người, lúc đứng dậu thì phát hiện Bành Phi cũng ngủ trong phòng này, hắn có tửu lượng không bằng mình cho nên đang chảy nước miếng ngáy ngủ.
- A.. Thoải mái thật.
Dẫn theo Bạch sư đi ra khỏi gian phòng, Trang Duệ duỗi lưng một cái, ở tại một địa phương tú lệ giống một bức tranh sơn thủy địa, mặc dù không có đồ điện hiện đại gì nhưng mà lại có hương vị của nông thôn.
- Tác Nam đại ca, chào buổi sớm!
Trang Duệ thấy Tác Nam đi ra từ một căn nhà gỗ khác thì vội vàng đến bắt chuyện.
- Ha ha, không còn sớm nữa, đã là giữa trưa rồi.
Sau khi nghe Trang Duệ nói thì Tác Nam không khỏi nở nụ cười, ngày hôm qua Trang Duệ chính là người được thôn dân trông thôn hoan nghênh nhất, rượu cũng là uống nhiều nhất. Mà bọn hắn vốn là khách nhân của người Tây Tạng nhưng thật ra lại không uống được bao nhiều, hôm qua chính hắn là người mang Trang Duệ trở về.
- Hỏng rồi, tôi còn muốn lên núi nữa.
Trang Duệ nhìn xuống đồng hồ trên tay thì đã thấy hơn 1h chiều, chẳng trách Bạch sư lại trở nên nôn nóng như vậy.
- Cậu tưởng đây là dạo chơi dưới chân núi sao, tôi thấy cậu lấy cớ lên chân núi, cũng không phải là cậu muốn trèo lên đó, không có trang bị thì làm sao có thể lên núi a?
Tác Nam vốn là tìm một cái cớ tùy tiện, hắn không nghĩ tới Trang Duệ đúng là muốn đi lên Tuyết Sơn.
- Cái này, Tác Nam đại ca, tôi không đi cũng không được, ngài hỏi thử xem Bạch sư có đáp ứng không?
Trang Duệ nghe vậy thì nở nụ cười khổ.
- Nga, ta biết rồi, thì ra chó ngao Tây Tạng của cậu phát tình.
Tác nam nở nụ cười, nhưng mà không có trang bị chuyên nghiệp leo núi, mà muốn leo lên Tuyết Sơn cao hơn 5800m này là một chuyện vô cùng nguy hiểm, hắn nhíu mày một chút sau đó nói:
- Chúng ta đi qua đội leo núi bên kìa xem, bằng không thì cậu hãy lên núi cùng với bọn họ.
Leo núi, quan trọng nhất chính là thể trọng cùng với sức chịu đựng. Thân thể biến thái của Trang Duệ thì mọi người đã thấy qua, chỉ cần trong lúc leo núi chú ý một chút thì sẽ không xảy ra vấn đề lớn gì.
Nhưng mà lúc đến chỗ đội leo núi thì bọn hắn mới phát hiện, trừ Văn Thu Thiến bị bệnh và muội muội song sinh của nàng là Văn Thu Vũ ở lại chiếu cố thì tất cả mọi người đã lên núi vào lúc sáng sớm.
Những người leo núi này ngày hôm qua chỉ là vai phụ mà thôi cũng không có uống nhiều, hơn nữa cộng thêm Văn Thu Thiến ngã bệnh đã làm trễ 2 ngày. Cho nên, lúc sáng sớm hướng dẫn viên du lịch đã bắt đầu chỉ dẫn, bắt đầu trèo lên Trà Ngõa Đa Cát Chí Dát sơn.
- Tiểu Vân, nếu không thì cô hãy để cho tôi mượn dùng trang bị leo núi này đi?
Trang Duệ thấy ở trong phòng có cây gậy chống lên núi, một cái bao tay, dây thừng cùng các đồ vật để lên núi thì 2 mắt liền sáng lên. Hắn vốn có một đôi giày đinh dùng để leo núi, có mấy thứ này, Trang Duệ cảm thấy hiện giờ leo lên tuyết sơn cũng không có bao nhiêu vấn đề nữa.
- Mọi vật này anh cứ lấy mà dùng, nhưng mà Trang đại ca, một người leo núi có chút nguy hiểm.
Văn Thu Vũ gật đầu, lên tiếng khuyên Trang Duệ một câu.
Đừng xem hiện tại độ cao so với mặt nước biển giữa Trang Duệ bọn hắn và đỉnh núi chỉ 1000m, nhưng mà chỉ cần đi lên độ cao 1000m thì chỉ sợ cần ít một ngày. Trên Tuyết Sơn còn có mãnh thú và băng tuyết, đều là những thứ có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của người leo núi.
- Tiểu Trang, cậu đợi một chút, tôi đi gọi Gia Thố, bảo hắn cùng cậu lên núi.
Tác Nam thấy Trang Duệ đã quyết ý, cảm thấy bản thân không thể khuyên được, lập tức quay người về tìm Gia Thố, bởi vì hắn biết Gia Thố đã từng làm qua hướng dẫn viên du lịch leo núi.
Kinh nghiệm của Gia Thố quả nhiên là phong phú, nghe được Trang Duệ muốn lên núi, sau khi khuyên vài câu không có kết quả thì lập tức chuẩn bị.
Nửa giờ sau, Trang Duệ thấy trên mặt đất có hai cái ba lô to dùng để leo núi, ánh mắt không khỏi có chút đăm đăm, đây là đi lên núi, hay là cắm trại dã ngoại a?
Gia Thố chẳng những đem theo thịt xông khói dùng cho 5 người ăn trong vòng 3 ngày, hơn nữa còn mang theo 2 cái lều trại cùng 2 cái túi ngủ. Mặc khác còn có chocolate, thứ dùng để mở đường là Khai Sơn Đao, dựng lều là xẻng nhỏ, đồ dùng để nấu ăn là một bình dưỡng khí, còn có kính râm chống tia tử ngoại, kính viễn vọng và nhiều vật khác.
Khiến cho Trang Duệ cảm thấy bất lực nhất là Gia Thố còn mang theo hai cái nón leo núi của phụ nữ, cũng bỏ vào trong ba lô.
Đống đồ vật trong phòng của chị em Văn Thu Thiến, ngoại trừ hai áo khoác phòng lạnh ra thì toàn bộ đều bị Gia Thố lấy hết.
- Gia Thố đại ca, không cần lấy nhiều đồ như vậy chứ?
Trang Duệ thử xách cái ba lô trên mặt đất lên, hoàn hảo, hiện tại mặc dù trang bị leo núi đều được chế tạo từ hợp kim nhẹ, tuy rằng nhìn qua có chút dọa người nhưng cũng không nặng cho lắm. Trang Duệ đeo tất cả đồ vật này lên lưng cũng cảm thấy không có nặng bao nhiêu.
- Núi này tôi chưa từng đi qua, nhưng nghe người ta nói ngọn núi này rất khó đi, chúng ta lấy thêm nhiều đồ vật, tóm lại là có thể đề phòng tai họa xảy ra.
Sắc mặt Gia Thố có chút ngưng trọng, giống như chuyện leo núi vậy, công tác chuẩn bị nhất định phải chu đóa, hắn từng một lần leo lến ngọn núi Everest thì tận mắt thấy một đội viên leo núi từ bên cạnh mình ngã xuống, chết ngay tại chỗ.
Hơn nữa thiên nhiên hay thay đổi, trên chân núi thường xuyên sẽ xuất hiện tình cảnh không tưởng được, đừng xem lúc này là tháng bảy tháng tám, cho dù là tháng sau đi nữa thì cũng có thể xảy ra tuyết lở.
Sở dĩ nói leo núi là vận động cực hạn cũng bởi vì trong quá trình này tuy có thể khiêu chiến cực hạn trong cơ thể còn người, kích thích tiềm năng của nhân loại nhưng trong đó thường đi kèm với tử vong và tàn tật.
- Anh Trang, tôi cũng đi với ngài.
Đang lúc Trang Duệ đeo ba lô, chuẩn bị cùng Gia Thố leo núi thì đột nhiên Bành Phi xông ra, sau khi hắn tỉnh dậy liền đi tìm Trang Duệ.
- Đừng, cậu cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, núi này không cao lắm, tôi lên đến nơi là khoảng buổi chiều, chừng ngày mai là có thể xuống núi. Còn nữa, chỉ có hai cái túi trang bị leo núi, cậu cũng không thể đi được.
Trang Duệ khoát tay áo, thân thể Bành Phi có thương tích, tuy rằng đã được linh khí của mình điều trị nhưng mà thân thể tương đối trống rỗng, Trang Duệ không muốn để cho hắn phải mạo hiểm.
Nhìn thấy Bành Phi còn muốn nói chuyện, Trang Duệ vung tay lên, nói:
- Đừng nói nữa, dã nhân trên núi mà ta còn có thể đi vào đi ra, nói gì đến tòa Tuyết Sơn này?
- Được, Anh Trang, vậy ca cẩn thận một chút đi..
Nghe được Trang Duệ nói như vậy, Bành phi có điểm dở khóc dở cười, nhưng mà hắn biết mãnh thú trên Tuyết Sơn ít hơn, bình thường sẽ không chủ động công kích con người, không giống với những nguy cơ mai phục khắp nơi trong rừng nhiệt đới. Lấy thể chất của Trang Duệ, đi ngọn núi này là tương đối thoải mái.
- Tiểu Trang, chờ một chút, lên núi không cần nhanh như vậy, phải phân phối thể lực một cách hợp lý.
Đi ở phía sau Trang Duệ, Gia Thố cảm giác mình thật sự là già rồi, bàn về số tuổi hắn chỉ lớn hơn ba bốn tuổi so với Trang Duệ, nhưng mà từ biểu hiện lúc nãy coi lại thì dường như bản thân hắn đã giống như một ông lão 50-60 tuổi rồi.
Trải qua hơn ba tiếng leo núi, lúc này hai người đã đi từ chân lúi lên độ cao khoảng 4900m so với mặt nước biển. Trong ba tiếng đồng hồ này, Trang Duệ lại có thể không nghỉ ngơi lần nào, bộ dạng thoải mái mà bạch sư đi trước cũng giống như vậy, cả hai đều chạy băng băng, một chút mệt mỏi cũng không thấy.
Nhưng mà Gia Thố lại chịu không được, hiện tại khắp nơi trên mặt đất đều là tuyết đọng, hơn nữa khắp nơi đều là những miếng băng mỏng. Đi trên đường thật là vừa đi vừa nơm nớp lo sợ, thể lực tiêu hao thạt nhanh, đuổi kịp được Trang Duệ đã khiến Gia Thố phải liều mạng rồi.
Hơn nữa nhiệt độ trên này đã hạ xuống, mặc dù bên ngoài mặc áo khoác nhưng Gia Thố vẫn cảm thấy lạnh, hai môi hắn run lên. Hắn nghĩ mãi mà không rõ, vì sao Trang Duệ ngay cả lạnh cũng không sợ chút nào, hắn lại không có một bộ lông dày như Bạch sư a.
- Được, nghỉ ngơi một chút đi, Gia Thố đại ca, chúng ta đi thêm hai tiếng nữa rồi tìm một nơi nào đó để cắm trại đi.
Trang Duệ nhìn thấy Gia Thố thở hồng hộc, hai má đỏ bừng thì bất đắc dĩ dừng bước, thành thật mà nói nếu không có Gia Thố đi theo thì Trang Duệ có thể leo lên đến giữa sườn núi rồi.
Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời bao la, cả đỉnh Tuyết Sơn bị tuyết trắng bao phủ, giống như là một bộ da của một con cáo bắc cực hoa lệ mà đẹp dễ, quay đầu lại nhìn về phía đỉnh núi, chỉ thấy người dân Tạng tu tập giờ này đã trở nên nhỏ đi rất nhiều.
Dưới chân núi hoang vắng không có một ngọn có, lại ẩn chứa băng sơn tuyết thủy tưới ở dưới bừng bừng sinh cơ, hết thảy đều lộ ra vẻ thuần túy và nguyên thủy, hoang vu thê lương cùng hơi thở sinh mệnh, đại khí thần kỳ dung hợp lại với nhau.
Nếu không phải người xưa lưu lại dưới mặt tuyết một số đồ dùng bỏ đi thì nơi này giống như thời cổ, không có người bình thường đặt chân đến nơi này.
Đứng tại sinh mệnh cấm khu này, Trang Duệ có cảm giác bất kể là nhân loại hay những sinh vật khác đều có vẻ nhỏ bé như vậy. Quay đầu nhìn lên, khắp nơi trên mặt đất đều là tuyết đọng trắng xóa, dường như toàn bộ thế giới này chỉ có một loại sắc thái đơn điệu là lạnh như băng.
Cho dù là giữa hè, chỗ địa phương có độ cao so với mặt nước biển gần 5000m này cũng không có chút nóng bức nào, chỉ có ẩm ướt cùng với rét lạnh đến xương.
Nhưng mà lại không có những khí thải công nghiệp, không có những khí ô nhiễm, hít một hơi vào phổi cũng khiến Trang Duệ có cảm giác vô cùng thoải mái.
Lúc đầu Trang Duệ còn cho rằng là dư thừa khi mang kính mắt, nhưng lúc này ánh mặt trời đã lên tới sống mũi của hắn. Nếu không có kính mắt bảo vệ đôi mắt thì cho dù hắn có linh khí bảo vệ cũng sẽ bị tia tử ngoại mãnh liệt kia làm cho đôi mắt bị đau đớn.
- Tiểu Trang, ta nói chúng ta hãy cắm trại chỗ này đi, mắt thấy mặt trời cũng sắp tối rồi.
Nghe được Trang Duệ còn muốn đi thêm hai tiếng đồng hồ nữa thì sắc mặt của Gia Thố liền giống như một ông lão 50 tuổi. Gia Thố có thể bảo đảm, cho dù là người hướng dẫn viên du lịch leo núi Everest cũng không có thể lực như Trang Duệ, đúng là một tên biến thái mà.
- Nơi này ư?
Trang Duệ nhíu mày, nói:
- Gia Thố đại ca, hay là chúng ta cứ tiếp tục leo lên phía trước đi, lấy tốc độ của chúng ta thì chỉ cần 2 tiếng đồng hồ nữa là có thể đuổi kịp những sinh viên kia.
Đại Học Hoa Thanh bắt đầu xuất phát từ lúc bảy giờ, so với Trang Duệ và Gia Thố thì sớm hơn bảy tiếng đồng hồ, nhưng mà Trang Duệ tin tưởng, lấy tốc độ của mình, nhất định có thể đuổi kịp đám người kia.
- Được rồi, tôi ăn một chút gì đã.
Gia Thố nhìn chung quanh một chút, mình và Trang Duệ thân ở địa phương thò đầu ra là tự mình đón gió, cũng không thích hợp để hạ trại. Sau khi ngồi xuống, Gia Thố liền lấy chocolate bắt đầu ăn, vào lúc này cần phải bổ sung thêm nhiệt lượng vào cơ thể.
Trang Duệ cũng lấy ra vài miếng thịt hun khói rồi ăn, sau đó hứng trí bừng bừng lấy ra máy chụp ảnh cùng với Bạch sư chụp lại những hình ảnh leo núi, Gia Thố nhìn thấy thì lắc đầu, nếu để cho Trang Duệ leo lên ngọn núi Everest thì nhất định hắn có thể phá vỡ kỷ lục về người có thời gian lên núi nhanh nhất.
- A! Âm thanh gì thế?
Đột nhiên, Trang Duệ nghe được một tiếng kêu to, ngẩng đầu lên nhìn, đỉnh đầu là bầu trời bao la, đột nhiên có một con đại điêu đang giương cánh bay, dường như móng vuột của nó đang cắp lấy một đồ vật gì.
- Ta kháo, đây là kim điêu...
Trang Duệ lấy ra ống dòm rồi ngó lên bầu trời, thì thấy trên bầu trời có bóng dáng của một con Kim Điêu, cái cánh của nó khoảng chừng hai mét, móng vuốt của nó đang cắp lấy một con sói.
Trang Duệ có thể nhìn thấy rõ, đầu của con sói kia chảy rất nhiều máu, chắc là bị Kim Điêu dùng móng vuốt cắp lấy.
- Đã nhiều năm rồi không thấy Kim Điêu, không nghĩ tới nơi này sẽ nhìn thấy một con.
Gia Thố ngồi ở bên cạnh cũng là ngẩng đầu lên, hướng lên chỉ con đại điêu kia. Nếu một người cao thủ huấn luyện điêu, có thể đem Kim Điêu huấn luyện trở thành một người bạn tốt nhất trong lúc đi săn, tác dụng so với chó ngao Tây Tạng thì còn tốt hơn.
Một người bạn của Gia Thố trên thảo nguyên chăn, đã từng nuôi qua một con Kim Điêu. Mùa đông năm kia, con Kim Điêu kia có thể bắt lấy hơn 30 con sói ở thảo nguyên, điều này khiến cho Gia Thố hâm mộ không thôi.
- Đi thôi, nơi này xuất hiện Kim Điêu, nói không chừng trên đó còn có ổ của nó, hắc, cậu Trang, nếu muốn bắt con của nó thì đây chính là một chuyện tốt.
Nhìn thấy Kim Điêu xuất hiện, Gia Thố hưng phấn kêu lên. Trang Duệ nghe được như vậy thì dở khóc dở cười, ngay cả có ổ Kim Điêu cũng không nhất định sẽ có ấu Điêu, lui một bước mà nói, cho dù là có ấu Điêu trong đó thì có ai lại dám vào ổ Kim Điêu để trộm con của nó không?
Nhưng mà đối với Kim Điêu Trang Duệ cũng vô cùng hứng thú, nếu nuôi Kim Điêu, chẳng phải sẽ giống với cổ nhân sao. Tả khiên hoàng, hữu kình thương, nhìn về Tây Bắc, bắn Thiên Lang, điều này có khí phách hào hùng đến cỡ nào a.
Khoan hãy nói cái này có động lực hay không, lúc này tốc độ của Gia Thố nhanh hơn nhiều, lúc mặt trời đem đỉnh Tuyết Sơn trở thành màu vàng, ánh mặt trời sắp biến mất thì Trang Duệ cùng Gia Thố đã nghe phía trước truyền đến những tiếng nói chuyện.
- Là Chu Vĩ ư? Tôi là Trang Duệ.
Khoảng cách cách vài bóng người phía trước là khoảng ba mươi mét, Trang Duệ lớn tiếng kêu, đồng thời mở đèn pin ra, bởi vì mặt trời trên Tuyết Sơn đã hoàn toàn lặn xuống.
- Sao thế này, Triệu Quân làm sao vậy?
Đi đến phía trước, Trang Duệ phát hiện, người thanh niên nhiệt huyết gọi là Triệu Quân giờ phút này đang nằm trong lều, trên quần dính đầy vết máu. Mà đám người Chu Vĩ lại hoảng hốt, có điểm không biết phải làm sao.
- Nói chuyện đi? Ngốc vậy?
Trang Duệ lớn tiếng hô một câu, đánh thức đám gia hỏa đang ngây dại.
- Anh Trang, Trang đại ca, cứu cứu chúng tôi, cứu cứu Triệu Quân đi...
Để cho Trang Duệ cảm thấy có chút bất đắc dĩ là mấy tên này lại tỏ ra yếu ớt, nước mắt sắp rơi, ngay cả một người trầm ổn như Chu Vĩ cũng đỏ bừng đôi mắt, mắt thấy bộ dáng Trang Duệ thì như là thấy người thân.
- Trước tiên uống mọt ngụm rượu đi đã, Gia Thố đại ca, anh qua xem thương thế của Triệu Quân một chút.
Trang Duệ thấy mấy người kích động, vội vàng lấy ra Thanh Khoa tửu, đưa cho Chu Vĩ, nói:
- Đừng nói vội, từ từ nói, rốt cuộc mọi người đã gặp chuyện gì?
Chu Vĩ chưa bao giờ cảm thấy thanh khoa tửu vừa cay vừa khó uống vào lúc này lại mĩ vị đến vậy.
Cái túi của Trang Duệ hai cân thanh khoa tửu lại bị người này chỉ một ngụm uống mà còn lại đúng nửa.
- Ai, ta nói cho bọn hắn một chút...
Trang Duệ một tay lấy túi rượu đoạt mất, đưa cho hai người kia, hai người kia còn đang hổn hển liếm bờ môi khô khốc nhìn Chu Vĩ bộ dáng thê thảm vô cùng.
Vốn cái người Anh quốc phong cách có chút giống với Beckham nay sắc mặt tái nhợt, đôi môi phát tím, cả người tựa như một gã hấp huyết quỷ (Vampire) nước Anh cổ xưa. Nếu để cho hắn biểu diễn thành Vampire của Hollywood đảm bảo khỏi cần hóa trang nữa.
Thấy Chu Vĩ bình tĩnh lại, Trang Duệ lên tiếng hỏi:
- Nói đi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Cái gì mà con báo ăn thịt người...
Nghe thấy Trang Duệ hỏi, Chu Vĩ trong mắt hiện lên một tia hồi hộp, nói:
- Có một con báo rất to từ trong đống tuyết nhảy ra, thiếu một chút nữa là bổ nhào vào người Triệu Quân, nếu không phải David phản ứng kịp sợ rằng cổ Triệu Quân sẽ bị nó cắn đứt...
- Nga, không, không phải là công lao của ta, là nó, chính nó đã đuổi con động vật màu trắng đi.
Người Anh quốc ngồi bên ngoài kia chính là David, nghe thấy Chu Vĩ nhắc tới mình, hắn vội vàng đứng lên giải thích, hơn nữa dùng ngón tay chỉ vào bạch sư.
Có thể là do quá kích động, David không có cách nào dùng Hán ngữ biểu đạt ý nghĩ của hắn, lúc nói chuyện còn kèm theo Anh ngữ, Trang Duệ nghe mà đầu óc choáng váng.
← Ch. 494 | Ch. 496 → |