← Ch.525 | Ch.527 → |
Có thể do trong khoảng thời gian này bị việc thiếu tiền làm cho khổ não, hiện tại cũng đang ở trong nguy cơ khó sống qua ngày nên Từ Quốc Thanh luôn muốn kiếm tiền, bất quá hắn lại quá thành thật, mọi suy nghĩ trong đầu đều nói thẳng tuột ra hết.
Nếu Từ Quốc Thanh sớm bỏ đi cái tính cách này thì cho dù nhà máy gốm sứ ngừng hoạt đọng thì với tay nghề của hắn cũng sẽ sống phi thường thoải mái. Đương nhiên, hiện tai cũng chưa phải là muộn!
- Gốm màu đời Đường tôi cũng không muốn lắm, nhưng đồ sứ Từ Châu thì tôi lại cảm thấy rất hứng thú, có thời gian chúng ta thảo luận về vấn đề này một chút đi...
Trang Duệ vừa nói vừa vui sướng suy nghĩ sẽ đem mấy kiện đồ sứ phỏng chế này toàn bộ bán cho Nhật Bản!
Người khác không biết người Nhật Bản rất tôn sùng đồ sứ Từ Châu nhưng Trang Duệ lại biết rất rõ. Nếu kiểm tra là đồ sứ Từ Châu thật thì một kiên tuyệt đối có giá ít nhất cũng mấy trăm vạn, thậm chí hơn ngàn vạn!
Những việc như thế này, tự nhiên là càng ít người biết càng tốt, hiện tại có Lý Đại Lực và Vu Chính Quân ở đây, Trang Duệ cũng không muốn nói nhiều, bởi vì việc này nếu thành công, nếu truyền ra ngoài thì thanh danh trên thị trường đồ gốm sứ của Trang Duệ tuyệt đối sẽ vô cùng thối.
Bất quá, đem đi hại đám tiểu quỷ tử Nhật Bản kia thì Trang Duệ không hề có chút buồn phiền hay gánh nặng tâm lý nào. Mấu chốt là phải xem tay nghề chế tác đồ gốm Từ Châu của Từ Quốc Thanh có quá quan hay không?
- Trang tổng, hiện tại cũng không có gì làm, anh cùng với Từ huynh thảo luận đi, tôi cùng với lão Vu còn có vài chuyện muốn bàn bạc?
Lý Đại Lực hỗn trên thương trường lâu rồi nên tự nhiên cũng nhìn ra được Trang Duệ có một số việc không muốn nói cho bọn hắn nghe cho nên vội vàng đưa chuyện muốn kéo Vu Chính Quân đi chỗ khác.
- Trong các ngươi, ai là Từ Quốc Thanh?
Lý Đại Lực và Vu Chính Quân vừa mới đi tới ngoài sân thì bên ngoài có một đám người mặt đồng phục còn có cảnh sát và đám thuế vụ công thương chạy tới chắn hai người trở lại trong phòng.
Sân nhà Từ Quốc Thanh cũng không tính là nhỏ, do không được quét dọn thường xuyên nên hiện giờ mọc đầy cỏ dại. Những người đến cũng không ít, ước chừng có khoảng hai ba mươi người đang đứng trong sân. Lúc này Lý Đại Lực, Chính Quân và Trang Duệ đi ra, một người trung niên mập mạp mặc cảnh phục há mồm hỏi:
- Ai là Từ Quốc Thanh, người nào là Từ Quốc Thanh?
- Triệu sở trưởng, có chuyện gì sao? Vì sao lại dẫn theo nhiều người đến như vậy.
Vu Chính Quân ở thị trấn này cũng được coi là một tay anh chị, trong số những người mới đến này hắn biết hầu như tất cả. Hơn nữa hôm qua bản thân hắn còn cùng bọn họ nâng cốc uống đôi ba chén. Người đang nói chuyện với Vu Chính Quân chính là sở trưởng của đồn công an thành nội. Hôm qua hắn cùng với vị sở trường này cùng nhau nâng chén.
Ngoại miệng Vu Chính Quân đùa giỡn tươi cười, nhưng trong lòng hắn đã sơm hiểu được, bọn họ tới trả thù cũng thật là nhanh. Không nghĩ tới vị thị trưởng đại nhân kia đi ra ngoài còn chưa đến một giờ, vậy mà đã có thể bày ra được thế trận lớn đến như vậy.
Kỳ thực Vu Chính Quân cũng có phần xem thường vị thị trưởng này. Nếu đơn thuần là bị Từ Quốc Thanh hồ ngôn loạn ngữ đắc tội, Sầm thị trưởng căn bản sẽ không nháo chuyện đến như vậy. Nhưng việc này lại liên quan đến đại sư làm ăn buôn bán, Sầm thị trưởng cũng chỉ có thể lấy quyền áp người.
- Lão Vu? Ngươi vì sao lại ở đây?
Triệu sở trưởng nhìn thấy Vu Chính Quân thì lấy làm kinh hãi, chỉ là lập tức sắc mặt trở nên đanh thép, nói:
- Cục liên hợp chấp pháp quản lý công thương thuế vụ đến, Từ Quốc Thanh đi ra ngoài nói chuyện.
Đây chính là ban lãnh đạo của huyện tự mình an bày nhiệm vụ phân phó xuống dưới, hơn nửa còn chuẩn bị cả xe ô-tô đich thân đến thực thi nhiệm vụ. Triệu sở trưởng cũng không dám cùng Vu Chính Quân trò chuyện này. Chỉ là hai người cũng quen biết nhau lâu rồi, cho nên Triệu sở trưởng nháy mắt ra hiệu cho Vu Chính Quân, ý bảo hắn chờ một lát nữa thì tốt hơn.
- Ta là Từ Quốc Thanh, các ngươi muốn làm gì?
Từ Quốc Thanh đứng dậy, hắn không phải là người ngu si. Hắn ở trên phương diện tu phục gốm sứ và phỏng chế có được tài năng cũng thành tựu lớn như vậy. Chứng tở đầu óc so với người bình thường thống minh hơn rất nhiều, chỉ là bình thường hắn không để ý đến việc làm ăn buôn bán mà thôi. Hiện tại thấy được tình cảnh này, Từ Quốc Thanh cũng biết được chức vị của mấy người mới đến kia, cho nên hắn chỉnh chang lại quần áo rồi đi ra.
- Nhà xưởng này của ngươi chưa có làm giấy phép kinh đoan, mời ngươi hiệp trợ cùng chúng ta điều tra một chút.
Vị Triệu sở trưởng nhìn thấy Vu Chính Quân thì sắc mặt hòa hoãn hơn, trực tiếp giao cho mấy người khác dẫn Từ Quốc Thanh đi. Từ Quốc Thanh này không giết người, không phóng hỏa cho nên bản thân hắn không thể mạnh mẽ bắt người đi được.
Vu Chính Quân mặc dù không tiện để lộ thân phận ra bên ngoài, thế nhưng ở thị trấn nhỉ này hắn thực sự là một tay anh chị có tiếng tăm không nhỏ. Thuộc hạ dưới trướng cũng có tới một nghìn tên. Quân hệ của hắn đối với vài nhân vật tai to mặt lớn ở đây cũng rất tốt. Triệu sở trưởng cũng vì thế mà muốn cấp cho hắn vài phần mặt mũi, không muốn làm quá lớn chuyện này.
Về phần Trang Duệ, Bành Phi, còn có Lý Đại Lực, đám người này bị Triệu sở trưởng tử động loại bỏ luôn.
Tuy hắn thấy những người đi xe biển số Bắc Kinh đến nhưng cũng không thèm để ý, khoảng cách tử Bắc Kinh đến Thạch thị cũng không xa, có thể gặp được vài chiếc xe mang biển số Bắc Kinh cũng là điều bình thường.
- Từ Quốc Thanh, chúng ta là người của cục Công Thương. Dựa theo quy định, muốn kiểm tra giấy phép kinh doanh của ngươi, mời ngươi lấy ra cho chúng ta xem.
Bởi vì rất gần với thành phố cho nên tuy chỉ là một thị trấn nhỏ nhưng ở đây rất chú ý đến văn bản pháp luật. Hơn nữa Khổng huyện trưởng cũng đã có dặn dò qua, phải làm việc theo pháp lý.
- Giấy phép kinh doanh? Các ngươi chờ một chút, trước tiên vào trong ngồi chờ đi. Ta đi lấy...
Từ Quốc Thanh để vài người đi qua phòng làm việc ở trong phân xưởng, bản thân hắn thì chạy đi tìm giấy phép kinh doanh. Việc này từ trước đến nay đều do vợ hắn quản ký, Từ Quốc Thanh cũng chỉ nhớ đại khái nơi cất giấy tờ quan trọng trong nhà.
- Lão Triệu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vu Chính Quân không có tiến vào trong phòng làm việc, hắn lại gần Triệu sở trưởng nhỏ giọng nói.
- Vu Chính Quân, ngươi và lão bản ở đây là bằng hữu?
Triệu sở trưởng hỏi một câu, lại thấy Vu Chính Quân gật đầu thì nhìn chung quanh dò xét, thấp giọng nói:
- Việc này không nhỏ, Khổng huyện trưởng có dặn dò trước. Sợ rằng không phải là việc tốt lành gì. Vu Chính Quân! Tốt nhất ngươi không nên ở đây lâu, nhanh chóng rời đi là tốt nhất.
Triệu sở trưởng coi như là có tình có nghĩa, cấp cho Vu Chính Quân một điểm nhân tình, mắt hắn lại nhìn về phía Trang Duệ, Bành Phi và Lý Đại Lực, thanh âm lại đè thấp xuống một chút nữa:
- Mấy người kia cũng là bằng hữu của ngươi sao? Dẫn bọn họ đi nhanh lên một chút, chuyện này bên trên thật sự muốn làm lớn đó.
Cảnh sát là cái gì chứ, không phải là có nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho nhân dân sao? Không có năng lực phân biệt thì làm sao có thể bắt được tội phạm đây? Đương khiên, năng lực phân biệt thì có, chỉ là có thể ứng dụng được hay không mà thôi.
Năng lực phân biệt của Triệu sở trưởng rất cao, hắn liếc mắt nhìn qua cũng nhận ra được chiếc xe biển số Bắc Kinh dừng ở cửa Thạch thị kia là xe của chính phủ. Khẳng định là của một vị lãnh đạo, nhưng đối với Triệu sở trưởng mà nói thì lãnh đạo huyện mới là người có thể ra lệnh cho hắn.
- Ài! Sầm thị trưởng này cũng không thể cưỡng bức người khác đi Nhật Bản như như vậy sao?
Vu Chính Quân đã từng vào nam ra bắc, cũng có được nghĩa khí giang hồ. Nghe được Triệu sở trưởng nói những lời này, không khỏi rục rịch muốn đi. Muốn uy hiếp người lương thiện vậy mà lại vội vàng để cho người ta xuất ngoại, thật đúng là chuyện hiếm lạ.
- Cái gì đi Nhật Bản?
Triệu sở trưởng sửng sốt một chút nói:
- Nhiệm vụ mà chúng ta nhận được chính là xét xử Từ Quốc Thanh trốn thuế, không có giấy phép kinh doanh. Cái này cùng với việc đi Nhật Bản thì có quan hệ gì?
- Ngươi không biết? Sầm thị trưởng vừa chạy tới đây muốn lão Từ đi Nhật Bản tiền hành giao lưu học thuật. Nhưng cuối cùng bị lão Từ từ chối, sao đó thì các ngươi tới..
Vu Chính Quân quan hệ với Triệu sở trưởng rất tốt, cho nên hắn cũng không ngại nói cho Triệu sở trưởng biết được chân tướng trong chuyện này.
- Ài! Ta nói Vu Chính Quân, vị bằng hữu kia của ngươi có phải là có bệnh hay không? Hàng trăm vạn đô la để mời hắn đi một chuyến lại không muốn? Con mẹ nó! Không phải là tự rước lấy phiền phức vào người sao?
Nghe Vu Chính Quân nói xong, Triệu sở trưởng kinh ngạc nhìn hắn, thần tình không thể tưởng tượng được, nhịn không được nuốt một ngụm nước buột.
- Cũng không hẳn là như thế. Lão Từ cả ngày là đồ sứ đến choáng váng cả rồi, hắn cũng không có thời gian để đi ra ngoài.
Vu Chính Quân cũng nói một câu oán giận, một năm ba trăm vạn đô la để là kinh phí nghiên cứu khoa học. Nếu như thay đổi là chính bản thân hắn, chỉ cần rút hầu bao ra hai trăm vạn đô la ra để trả lương cho hắn trong một năm thôi thì hắn cũng đã gật đầu lia lịa rồi.
- Triệu sở trưởng, có thể hỏi một chút, lãnh đạo của các ngươi có nói sẽ chuẩn bị xử lý việc này như thế nào không?
Trang Duệ đứng ở một bên nghe thấy hết tất cả, nhìn tình cảnh này, phỏng chừng là muốn để cho Từ Quốc Thanh ở trong song sắt mấy ngày. Trang Duệ thực không muốn điều này xảy ra chút nào.
- Vu Chính Quân, bọn họ là?
Triệu sở trưởng mang phần cảnh giác nhìn về phía Trang Duệ, ánh mắt chuyển lên người Vu Chính Quân.
- Lão Triệu! Ta nói cho ngươi biết một chút. Vị này chính là Trang tổng, là đại lão bản từ Bắc Kinh tới. Đây là Lý tổng là lão bản của Phách Mại Hành, sinh ý của hắn cũng rất lớn. Bọn họ đều là bằng hữu của ta.
Vu Chính Quân vội ra giới thiệu cho Triệu sở trưởng về đám người Trang Duệ.
- Nguyên lai là Lý tổng, thất lễ, thất lễ...
Triệu sở trưởng không có hứng thú quá lớn với Trang Duệ. Đại lão bản thì thế nào. Bản thân đại lão bản thân phận rất cao, căn bản rất khó có thể làm quen được. Mà Triệu sở trưởng đối với danh tiếng của Lý Đại Lực giống như sấm ở bên tai. Biết được vị này là lão bản của Phách Mại Hành, tài lực rất lớn. Sự cảnh giác trong lòng không khỏi đánh mất đi hơn phân nửa.
Trang Duệ nhìn thấy Triệu sở trưởng không có để ý tới chính mình, biết bản thân mình trước mắt những người này không có phân lượng gì, vì thế hắn nháy mắt ra hiệu cho Lý Đại Lực.
Lý Đại Lực thấy ánh mắt của Trang Duệ, thì hỏi:
- Triệu sở trưởng, ta và Từ lão bản cũng là bằng hữu, chuyện này ngươi xem.. có thể hay không chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa như không có?
- Ai! Lý tổng, thực tình không phải bản thân ta không muốn giúp mà là không thể nào giúp được. Chuyện này chính là do Khổng trưởng đích thân an bài. Ta chỉ là một tiểu binh, không có năng lực phản kháng...
Triệu sở trưởng là một người nhiều mặt, ai hắn cũng không muốn đắc tội. Bắt không được Từ Quốc Thanh, thì hắn không còn giữ được chức sở trưởng nữa.
- Chỉ là. Ta vừa rồi hình như có nghe được Khổng huyện trưởng nói một câu. Chỉ cần Từ Quốc Thanh có thể giao ra phối phương gì đó để làm kết quả nghiên cứu khoa học hạng nhất, thì sẽ không truy sét hắn việc vi phạm pháp luật.
Triệu sở trưởng nói ra mục đích lần này tới, mục đích chỉ là uy hiếp mà thôi, cuối cùng không thể không bắt người. Bản thân hắn chức vụ thấp, không có tư cách nói chuyện với huyện trưởng. Lời này là Khổng huyện trưởng nới với Ngô cục trưởng của cục Công Thương. Triệu sở trưởng chỉ biết nghe và làm theo chỉ thị mà thôi.
- Cái gì?.. Vô sỉ!
Trang Duệ nghe được Triệu sở trưởng nói thì nhất thời mắng lớn, cảm tình với vị Sầm thị trưởng này cũng chỉnh vì thế mà mất hết. Cư nhiên lại đi giúp đỡ người Nhật Bản đoạt lấy phối phương từ chỗ của Từ Quốc Thanh. Từ trên đạo lý mà nói thì cái này chẳng khác nào bán nước?
Trong lòng Trang Duệ suy nghĩ một chút, mở miệng nói rằng:
- Triệu sở trưởng, việc này phiền ngươi trì hoãn một đoạn thời gian. Ước chừng nửa tiếng đồng hồ là được rồi. Xong việc ta sẽ cảm tạ ngươi.
Trang Duệ nói xong thì lấy điện thoại di động ra, rồi đến một chỗ ít người gọi điện.
- Ài! Ta không có quyền lợi...
- Triệu sở trưởng, ngài nên nghe Trang tổng đi, không sai đâu. Xong việc chỗ tốt của ngươi rất lớn đó.
Triệu sở trưởng còn chưa nói hết thì đã bị Lý Đại Lực mãnh mẽ cắt đứt. Hắn cũng không như Vu Chính Quân lo được lo mất. Từ khi cùng với Trang Duệ tiếp xúc ở hội sở, tùy tùy tiện tiện cũng có thể sai sử người quản lý công việc làm thẻ hội viên ở hội sở thì Lý tổng cũng đoán ra được bối cảnh của Trang Duệ rất thâm sâu.
- Từ Quốc Thanh, giấy phép kinh doanh này của các ngươi. Từ năm 1982 đến nay, thời gian hiệu lực chỉ có hạn hai mươi năm. Dựa theo quỵ định pháp luật thì trong hai năm không đến xin gia hạn giấy phép thì sẽ thu giấy phép kinh doanh này về.
← Ch. 525 | Ch. 527 → |