← Ch.539 | Ch.541 → |
Nhưng Trang Duệ chỉ là tới tham gia giao dịch kim cương, không thể ở đó mà so sánh pháp luật các nước Châu Phi với nhau được, lúc này mới chặn ngang câu chuyện kéo Bành Phi lại.
- Lão Hạ, ngươi liên hệ với Tần Thị Châu Bảo ở HongKong, đến tiến hành khiếu nại toàn bộ khách sạn này.
Trang Duệ quay đầu, nói với Hạ Song, khách sạn nhà này thuộc dạng năm sao cũng nổi danh thế giới, đến tổng bộ khiếu nại khách sạn bọn họ, chí ít sẽ cho một lời giải thích.
- Tốt, Trang tổng.
Rốt cục đám người Hạ Song cũng mở mang kiến thức rồi, cái gì gọi là cấu thành tội ác, đã liên tiếp gặp chuyện không may, nhìn người phục vụ da đen kia rời đi với ánh mắt tức giận bất bình, lúc đó không chịu bỏ qua hình dáng.
Sau khi nói rõ xong, Trang Duệ không đi vào quầy phục vụ làm thủ tục, mà lôi kéo Bành Phi ngồi xuống ghế ở đại sảnh khách sạn.
Đây là Trang Duệ phải đợi quản lý khách sạn này ra mặt, bằng không đắc tội với người da đen ở Nam Phi này, sau này sẽ không biết còn xảy ra bao nhiêu chuyện phiền toái nữa.
- Xin lỗi, xin hỏi các ngài có phải là khách từ HongKong đến không?
Tần Thị Châu Bảo hiệu suất làm việc rất tốt, qua khoảng 20 phút sau, một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi. Vội vã đi tới trước mặt Trang Duệ.
Trang Duệ giương mắt nhìn người đàn ông này một chút, nhíu mày, nói:
- Đúng, là ta tiến hành khiển trách khách sạn, nhân viên các người, đối với chúng ta làm việc gian dối, ta cần một lời giải thích.
- Ta là Ước Hàn tổng thanh tra hành chính khách sạn này, chuyện này là do chúng ta không đúng, ta sẽ có một câu trả lời thuyết phục đến mấy vị.
Làm người quản lý khách sạn này, Ước Hàn biết rõ tính nết của người phục vụ da đen này, hắn cũng có chút bất đắc dĩ, nhà này là khách sạn quốc tế, trên thế giới có hơn một nghìn khách sạn như này, vì sao mình lại gặp chuyện không may như vậy, bị đưa tới Châu phi làm việc tại địa phương này?
- Ta đang xem khách sạn có thể bảo đảm an toàn cho khách hay không, còn nghi vấn rất nhiều, ta đang suy nghĩ có nên đổi khách sạn khác hay không.
Không phải Trang Duệ đang uy hiếp Ước Hàn, thật sự là hắn cảm thấy nơi đây không an toàn, tại cửa gặp kẻ cắp không người hỏi đến đã không nói, sau đó vào cửa rồi lại vẫn còn bị bắt chẹt, quả thực đây chính là lần đầu nghe thấy.
Cho dù trước khi đi Trang Duệ đã biết rõ trị an ở Johannesburg không tốt, thế nhưng hắn không nghĩ tới, sẽ gặp phải tình huống xui xẻo như thế này?
- Thưa ngài, tầng trệt phòng khách của khách sạn, không cho phép người da đen nào vào. Về an toàn xin ngài cứ yên tâm, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Ước Hàn giải thích nhẹ nhàng với Trang Duệ, vốn dĩ không chỉ có khách sạn này của bọn hắn, tất cả khách sạn tại Johannesburg đều tồn tại vấn đề này.
Nếu như không cho người da đen vào làm việc, nhất định khách sạn này sẽ gặp rất nhiều phiền phức, sở dĩ quản lý cũng không có cách nào, chỉ có để việc lái xe hoặc là bảo vệ ngoài cửa, giao cho người da đen, về phần bên trong khách sạn, còn lại là nghiêm cấm những người này đi vào.
Chỉ là những người da đen này cũng có người tốt người xấu, khách sạn cũng sẽ căn cứ vào biểu hiện của bọn họ, sắp xếp những công việc khác nhau, như tài xế vừa tiếp đám người Trang Duệ, cũng không tồi chút nào, nếu như là để bảo vệ cửa đi tiếp, sợ rằng thằng bé kia còn có thể kéo theo vài người đến ăn trộm bên trong.
- Được rồi, chỉ là cần thay đổi ba gian phòng trước kia một chút, hủy bỏ gian thứ nhất, hai gian còn lại đổi thành phòng xép.
Trang Duệ suy nghĩ một chút, nhận định rằng khách sạn khác ở Johannesburg đi đâu cũng không tốt, hắn cũng không dám để Ngọc Lưu Ly và Điềm Á hai người con gái ở đơn độc, thẳng thắn đổi thành phòng xép, để Hạ Song và Đinh Hạo cùng ở bên trong.
- Được, thưa ngài, việc này ngài cứ để ta giải quyết.
Ước Hàn tự biết đuối lý, lập tức tự mình giúp Trang Duệ làm việc thủ tục, đưa mấy người đến bên trong thang máy.
- Lão Hạ, các ngươi chú ý an toàn một chút, mấy ngày này đừng nên đi ra ngoài, chờ ta làm xong công việc, rồi quay lại dẫn mọi người đi mua sắm.
Hai phòng xép cách nhau không xa, Trang Duệ đi vào phòng trước, Trang Duệ lại căn dặn mọi người một câu, ở nơi này, nên cẩn thận một chút sẽ tốt hơn.
- Ta biết rồi, Trang tổng, ngài yên tâm đi.
Hạ Song lên tiếng trả lời, hắn cũng vừa thấy chuyện vừa xảy ra, cho dù bây giờ để cho bọn họ đi ra ngoài dạo chơi, e rằng mấy người cũng không có can đảm đó.
- Trang ca, là điện thoại từ HongKong.
Mới vừa vào gian phòng của chính mình, một điện thoại vệ tinh giống như khối gạch trong tay Bành Phi vang lên, mỗi lần Trang Duệ đi xa, đều mang theo hai bộ, một bộ cho nhân viên đội bay dùng, bộ còn lại là Bành Phi cầm.
Như ở nơi Châu Phi này, có rất nhiều khu vực không thể sử dụng điện thoại di động, Trang Duệ mang theo điện thoại vệ tinh, chính là để thuận tiện và liên lạc với người nhà.
- Tiểu Duệ, sự việc giải quyết sao rồi?
Bên trong điện thoại tiếng Tần Hạo truyền đến, hơi có chút áy náy.
- Bố, không có việc gì, ngày mai con phải đi thị trường giao dịch, cố gắng sau khi đấu thầu xong, sau đó sẽ quay về Bắc Kinh.
Nếu bố vợ không muốn nhờ mình chạy đến Bắc Kinh, thật sự là Trang Duệ cũng không nghĩ ở nơi ngu ngốc này một ngày đêm.
- Ừ, công ty tại Johannesburg cũng có một chút quan hệ, ta giúp con liên hệ được rồi, ngày mai sẽ có một nhà cung cấp kim cương tới đón các con, hành trình của con mấy ngày, đều giao cho bọn họ sắp xếp là được, về sự an toàn cũng do bọn hắn đến phụ trách.
Mới xảy ra chuyện như vậy, thế nhưng Tần Hạo đã khiếp sợ, đã biết nếu như con rể gặp chuyện không hay tại Nam Phi, không chỉ con gái ông không tha cho bản thân, chỉ sợ Tần Thị Châu Bảo cũng không làm ăn buôn bán gì được.
Nói thật sự, Tần Hạo có chút hối hận khi để Trang Duệ đến đây, mặc dù một trăm triệu Euro không ít, nhưng tính mạng của Trang Duệ trị giá vượt qua một trăm triệu Euro.
Sau khi Tần Hạo sợ toát mồ hôi lạnh, vội vàng liên hệ với một công ty kim cương có thế lực ở Nam Phi, do Tần Thị Châu Bảo xuất tiền, thuê hai chiếc xe và mấy bảo vệ của công ty bọn họ.
- Bố, con sẽ cẩn thận, không cần lo lắng.
Trang Duệ nghe thấy lời nói rất lo lắng của bố vợ, sau khi an ủi vài câu, lập tức dập điện thoại.
*****
Sáng sớm hôm sau, Trang Duệ nhận được điện thoại của công ty kim cương phái người bảo lãnh tới, bọn họ đã chờ ở cửa khách sạn, từ hôm nay trở đi, tất cả hành trình Trang Duệ rời khỏi khách sạn, đã được bọn họ đến phụ trách.
- Ngài Trang, ngài khỏe chứ, ta là Kiều Trì, sự an toàn trong lúc làm việc trước khi ngài rời khỏi Johannesburg đều do ta đến phụ trách.
Trang Duệ dẫn theo Bành Phi phía sau đi ra ngoài khách sạn, lập tức có một người da trắng khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi đón đi lên, tuy rằng người này ăn mặc đồ tây, thế nhưng Trang Duệ vẫn có thể nhìn cơ thể vạm vỡ của hắn, có thể cảm nhận được rất mạnh mẽ, anh chàng này tuyệt đối không phải kẻ bán sống.
Ánh mắt Bành Phi nhìn về phía người còn bên cạnh, hơi hướng ra phía ngoài, con mắt cố gắng híp lại một chút, Bành Phi lấy kinh nghiệm của mình, liếc mắt là có thể đoán ra đó là một tay buôn, hơn nữa chỉ là một tay buôn nhỏ, có thể nhìn ra để uy lực thật lớn Desert Eagle.
Sau khi Kiều Trì giới thiệu bản thân, ba người phía sau đi theo hắn, lập tức đứng thành hình tam giác bên người Trang Duệ và Bành Phi, hiển nhiên những người này đều là vệ sĩ được huấn luyện có tổ chức.
- Làm phiền Kiều Trì ngài rồi.
Trang Duệ và Kiều Trì bắt tay, phía sau là một chiếc xe, Kiều Trì và một người vệ sĩ đi theo tới, ngoài hai người ra, chỉ còn cái xe.
Muốn nói Tần Hạo đối với an toàn con rể, thật đúng là rất coi trọng, mở đường ở phía trước chính là một chiếc Vol Vo chống đạn xe có rèm che, Trang Duệ cùng đám người đi trên xe Hummer phía sau.
Lúc lên xe, Kiều Trì đã giới thiệu cho Trang Duệ và Bành Phi, hai chiếc xe cùng được thay đổi mô hình để chống đạn, chỉ cần không phải một loại vũ khí vận dụng ống phóng rốc-két, các loại súng bình thường không thể phá được lớp phòng ngự của hai chiếc xe.
Trên đường đi đến nơi giao dịch kim cương, Trang Duệ và Kiều Tri có nói chuyện chút ít về vấn đề thế cục ở Nam Phi, điều này làm cho Trang Duệ hiểu rõ hơn về con người ở địa phương này.
Bởi vì ở Nam Phi không kiểm soát được súng ống, làm cho rất nhiều tội phạm sử dụng hỏa lực mạnh hơn cảnh sát gây án tập thể, ở đây mua một súng tiểu niên chỉ cần 100 đôla, đồng thời còn tặng kèm theo 30 băng đạn, mà chi phí thuê sát thủ chỉ cần 500 đôla là đủ rồi.
Nơi này thực sự là như trong phim vậy, sau khi chấm dứt bắn nhau, mới có thể nghe được âm thanh của cảnh sát, nếu như xe cảnh sát đến sớm, nhất định sẽ dừng lại ven đường hút điếu thuốc chờ một hồi.
Bởi vì nơi giao dịch kim cương và vàng định mức được đề cập đến rất lớn, đấy là nguyên nhân mà Nam Phi là mục tiêu của phạm tội tập thể, rất nhiều người nước ngoài đến Johannesburg, nhất là người Châu Á, trong thời gian tham gia giao dịch kim cương, cần đặc biệt cẩn thận.
Tại thời điểm năm 2002, ở đây từng xảy ra một sự kiện rất đáng chú ý, có năm thương nhân Nhật Bản rất thành công mang đến một số kim cương giá trị sáu trăm nghìn đôla, mười phút sau khi rời khỏi nơi giao dịch kim cương, đã bị một bọn cướp uy hiếp chặn xe.
Năm thương nhân Nhật Bản trên xe bị bắn chết hết, về phần kim cương còn lại không cánh mà bay, đến bây giờ vụ án này vẫn chưa được phá.
Sau chuyện này, thương nhân châu báu đến từ Châu Á liền giảm mạnh, mà vệ sĩ sinh sống và làm ăn tại Nam Phi lại phổ biến hơn, như vài người của Kiều Trì, đều là bộ đội đặc chủng nước Mỹ sau khi xuất ngũ thì tự nguyện đến Nam Phi làm vệ sĩ.
Tuy rằng Kiều Trì cũng không nói cụ thể cái giá của bọn họ, thế nhưng Trang Duệ có thể suy đoán được, khẳng định cha vợ của mình trả một giá tiền rất xa xỉ mới có thể mời vài người tới.
Lúc xe hơi ra khỏi thành phố, từ phía đông thành phố chạy tới phía nam, có rất ít xe hơi trên quốc lộ Nam Phi, tài xế chạy xe rất nhanh, khoảng chừng qua nửa tiếng đồng hồ, xe hơi đã tới trong sân một tòa nhà.
Trang Duệ bước ra cửa xe, cảm thấy ở bốn phía có vài ánh mắt không thiện chí đang chăm chú nhìn lên trên người mình.
Kiều Trì nhìn thấy Trang Duệ dừng bước, và người đối diện trong sân đứng lên, vội vã từ phía sau khẽ đẩy nhẹ Trang Duệ, ghé vào lỗ tai hắn nói rằng:
- Không nên nhìn những người đó, đi vào trong đại sảnh giao dịch đi.
Mặt khác ba vệ sĩ cũng đã từ trên xe xuống đi tới, đám vệ sĩ vây quanh trước sau Trang Duệ đi tới sân lớn, nơi giao dịch ở sân này chẳng qua chỉ là bãi đỗ xe, cũng không có bảo vệ khi giao dịch kim cương.
Phía trước nơi giao dịch vốn là một tòa nhà rất lớn, trên bốn phía tường ngoài đều kéo dây điện rất cao, cửa chính vốn là cửa sắt chạy bằng điện, tại chỗ cửa, có bốn người bảo vệ đứng trong tay cầm AK47.
- Ngài Trang, chúng ta ở đây chờ ngài, xin ngài nhớ kỹ, không nên gây sự ở bên trong.
Đi tới trước cửa chính, đám người Trang Duệ bị bảo vệ ngăn cản.
Do tính chất rất nguy hiểm khi giao dịch kim cương, khi giao dịch kim cương ở nước Nam Phi thì người giao dịch cần phải có giấy phép quy định, người không có giấy phép là không thể đi vào bắt đầu giao dịch.
Mà bên trong đám người Trang Duệ, chỉ có Trang Duệ là có giấy phép tiến hành giao dịch, sở dĩ ngay cả Bành Phi cũng chỉ có thể chờ ở bên ngoài.
- Trang ca, này...
Bành Phi có chút lo lắng.
- Không sao đâu, nơi giao dịch sẽ bảo đảm an toàn cho khách, ngươi không cần lo lắng.
Hình như Kiều Trì cảm thấy rất hứng thú với Bành Phi, thời gian nói chuyện phiếm với Trang Duệ trên dọc đường đi, cũng thỉnh thoảng nói với Bành Phi mấy câu, chỉ là Bành Phi không quan tâm đến hắn, luôn luôn là Kiều Trì múa máy chân tay nói nửa ngày, Bành Phi mới phát một đơn từ trong miệng ra.
- Bành Phi, không sao đâu...
Trang Duệ hướng về phía Bành Phi khua tay áo, dù nói như thế nào thì kim cương và vàng là sản phẩm xuất khẩu chính của Nam Phi, nếu như ngay cả nơi giao dịch cũng không thể bảo đảm an toàn, vậy thực sự chính phủ không cần tồn tại nữa.
- Thưa ngài, ta có thể giúp gì cho ngài không?
Sau khi đưa ra giấy phép giao dịch, Trang Duệ đi vào trong phòng cùng một người con gái rất đẹp, đi tới trước mặt một anh chàng da trắng, và Trang Duệ tiến lên bắt chuyện.
- Ta cần bán đấu giá kim cương vào cuối tuần này, mặt khác còn muốn một phòng xem hàng hóa.
Trước khi đến đây, Tần Hạo đã giải thích rõ với Trang Duệ quy trình bán đấu giá kim cương, không giống với giao lưu buôn bán ngọc bích, bán đấu giá kim cương là cực kỳ phức tạp, từng giao dịch thương lượng là sẽ không gặp mặt nhau, mà bọn họ cũng không biết, kim cương mà chính mình nhìn thấy sẽ được giao cho người nào.
Dưới tình hình chung, trong thời gian sẽ tiến hành giao dịch, trước hai tuần, nơi giao dịch sẽ cho mỗi người một giấy phép nhìn hàng hóa, cung cấp một phần danh sách đấu giá.
*****
Những khách hàng chính nhận được danh sách này, do thời gian và phương thức vào thị trường khác nhau, sau đó từng người bị sắp xếp độc lập trong gian phòng giao dịch, tiến hành xem hàng hóa và nhận mua, sau khi báo cáo giá cả, mỗi người mua có thể rời đi, trở về chờ tin tức.
Buổi chiều cuối năm tuần giao dịch, là thời gian mở thầu, nhưng thật ra là công bố kết quả đấu giá kim cương, từng người căn cứ vào kết quả của mình và thanh toán tại nơi giao dịch.
Kim cương cũng không giống với ngọc bích, di chuyển một khối hơn mười cân thậm chí mấy trăm cân, thứ này một túi nhỏ cũng có thể có giá trị một trăm triệu, sở dĩ đều là tiền trao cháo múc, nơi giao dịch cho người mua giấy chứng nhận, để cho người mua có thể thông qua hải quan mang ra ngoài Nam Phi.
Tuy rằng như vậy không khích lệ đánh cược, thế nhưng bảo đảm an toàn cho người giao dịch, từ nơi giao kim cương ở Nam Phi thành lập tới nay, vẫn đều kéo dài phương thức giao dịch như này.
Chỉ có điều ngay cả như vậy, vẫn còn có không ít người mua kim cương bị tập đoàn phạm tội địa phương hoặc là một ít tập đoàn phạm tội quốc tế nhìn chăm chú lên, không biết những người Nhật Bản này làm gì để lộ ra, cuối cùng là người chết của mất.
Loại giao dịch này cũng tồn tại tính chất đặc thù, đó chính là người mua không vượt qua thời gian thứ hai, lại không muốn đợi đến cuối tuần, có thể đến nơi giao dịch đưa ra chứng minh về tài chính, chỉ cần không tới thời gian mở thầu ngày thứ năm, cũng có thể tham gia tạm thời vào phiên đấu giá.
Như Trang Duệ thời gian ngày hôm qua đi tới Johannesburg, đã là cuối tuần thứ ba rồi, hiển nhiên là hắn không đến lấy danh sách đấu giá ở nơi giao dịch, chỉ là thực sự Trang Duệ không muốn đợi thêm hai tuần nữa, lúc này mới sớm chạy tới nơi giao dịch.
Đương nhiên, phương diện này cũng có một hạn chế, đó chính là người giao dịch phải đưa ra xin giấy phép, ít nhất phải có một trăm triệu Euro mua sắm trở lên mới được.
- Thưa ngài, xin đi theo ta.
Nhân viên công tác kia quan sát Trang Duệ một chút, sau đó dẫn hắn đến bên trong một phòng làm việc, đưa một cốc cà phê cho Trang Duệ, nói:
- Thưa ngài, xin mời ngài đưa ra tài chính chứng minh.
Trang Duệ đã được Tần Hào nói cho quy trình của việc này ở đây, lập tức tay mở vali, đưa ra hai lá phiếu ngân hàng Thụy Sĩ không có ký tên ngân hàng, đưa đến trước mặt nhân viên công tác.
- David, mời tới xem thử chút.
Người da trắng kia cầm điện thoại trên bàn, gọi một người vào đây.
- William, không sai, hai trăm triệu Euro, có thể lấy ra bất cứ lúc nào.
Nhận được điện thoại vào của David, hẳn là một kế toán viên cao cấp, sau khi kiểm tra bản phiếu ngân hàng của Trang Duệ, hướng nhân viên công tác William gật đầu.
- Được rồi, cám ơn ngươi, David.
Đợi vị kế toán viên cao cấp kia rời đi, vẻ mặt William tươi cười trả lại bản phiếu ngân hàng cho Trang Duệ, sau đó lấy ra một đơn báo giá từ ngăn kéo bàn công tác ra, đưa tới trước mặt Trang Duệ.
- Trang tiên sinh, đây là danh sách kim cương bán đấu giá cùng hóa đơn giá cả, ngài có thể thấy rõ trước, nếu như cần nhìn thực tế, ta có thể cho ngài đến xem.
Người có thể đưa ra hai trăm triệu Euro, đã là bạn hàng chính của nơi giao dịch, sau khi William phân danh sách kia, chỉ vào trên mặt Trang Duệ nói rằng:
- Ngài Trang, ngài xem giá, đây là phân thải một viên kim cương tháng tám năm ngoái, nặng bốn mươi tám ca-ra, phách giá cả khởi đầu chỉ cần 500 vạn đôla.
Nhìn chỗ giá này nữa, đây chính là một viên kim cương lớn nhất năm ngoái bán ra, nhưng lại là phấn toản, phát giá cả ban đầu là 500 vạn đôla, tin tưởng Trang Duệ là có thực lực mua được.
William ngồi xuống tự nhiên bên người Trang Duệ, cố gắng hết sức giới thiệu danh sách kim cương cho Trang Duệ, bộ dạng muốn lấy ra hết tiền trong túi Trang Duệ.
- Dựa vào, cái này so với ngọc bích là rất đắt.
Trong lòng Trang Duệ thầm mắng một câu, phải biết rằng, một ca-ra chỉ tương đương với 0, 2 khắc, năm mươi ca-ra cũng chỉ là 10 khắc gì đó, cũng chính là 1 phần năm hai, rõ ràng có thể bán được hơn một nghìn vạn đôla, cái này so với ngọc bích thượng hạng đều đắt hơn rồi.
- Ngài Trang, ngài mở lại cái này.
William thấy bộ dạng Trang Duệ có ý từ chối, mặt khác lại chỉ về hướng một viên kim cương.
- Cảm ơn, ta xem trước một chút.
Trang Duệ cười nhìn William liếc mắt, cắt ngang lời hắn nói, nếu như dựa theo William giới thiệu mua, quay về HongKong cha vợ không nên cùng bản thân dốc sức.
Lần này Trang Duệ tới Nam Phi, đó là phải giúp Tần Thị Châu Bảo còn có Tần Thụy Lân của chính mình, mua một viên kim cương nguyên thạch vào năm mới, hắn không dám tiêu tiền phung phí như vậy.
Hiện tại giá cả trên thị trường quốc tế, căn cứ vào độ sáng bóng và màu sắc khác nhau, trên cơ bản là 4000 đến 10000 RMB một ca-ra, chuyển đổi thành đồng Euro, đại khái là 400000 đồng Euro một ca-ra.
Đương nhiên, như một ít kim cương thấy phấn toản và chỉnh thể khá lớn là cực kỳ hiếm thấy, nhưng giá cả này không thích hợp rồi, 50 viên kim cương một ca-ra, khả năng chỉ cần 50 vạn RMB là có thể mua được, thế nhưng một viên kim cương 50 ca-ra, sợ rằng ngay cả 500 vạn thậm chí năm nghìn vạn đều không thể mua được.
Như mấy năm trước tại Nam Phi sản xuất một viên kim cương trọng lượng hơn 55 ca-ra, cuối cùng bị một thương nhân châu báu dùng 1200 vạn đôla lấy đi, mỏ quặng đào được viên kim cương, bị một công ty Mỹ, dùng một trăm triệu đôla để mua trực tiếp.
Vừa rồi William giới thiệu mấy viên kim cương cho Trang Duệ, cũng là như vậy, trọng lượng và độ tinh khiết một viên kim cương, có thể khiến cho giá cả tăng mấy chục lần thậm chí là hơn mấy trăm lần.
Sở dĩ lần này Trang Duệ mang theo không ít tiền đến, nếu như hắn chỉ chọn kim cương thượng hạng, sợ rằng nhiều nhất cũng chỉ có thể mua trên mười viên mà thôi.
- Ha ha, ngài Trang, ngài chậm rãi xem, có gì cần thì cứ gọi ta bất cứ lúc nào.
William biết hành động của mình vừa rồi, đã để người thanh niên này nảy sinh phản cảm. Vì vậy đứng dậy lại đưa cho Trang Duệ một cốc cà phê, ngồi im lặng bên cạnh.
- Căn cứ vào các cửa hàng tiêu thụ lâu năm của Tần Thị Châu Bảo tại các nước Đông Nam Á nhiều như vậy, sợ rằng ít nhất cần ba vạn viên tới ba tán toản ca-ra, khoảng chừng sẽ tốn 8 nghìn vạn lần đồng Euro rồi.
Mặt khác còn cần mua một ít 3 ca-ra đến 10 ca-ra gì đó, kim cương độ tinh khiết phẩm chất cao một chút, ước chừng còn phải cần tám nghìn vạn lần, mặt khác còn lại mấy nghìn vạn đồng Euro, nhưng thật ra có thể chọn mấy viên kim cương hảo hạng rồi.
Tuy rằng Trang Duệ không muốn gây sự, nhưng hắn cũng không sợ, cùng lắm thì sẽ không tham gia giao dịch này, vỗ vỗ cái mông trở về, hắn không tin người này có thể làm được gì mình?
Nhìn thấy cử động của Trang Duệ, rõ ràng người Ả Rập kia sửng sốt một chút, trên mặt lộ ra vẻ tức giận, hướng về phía Trang Duệ vểnh vểnh ngón tay cái, sau đó hơi nghiêng đầu, nói nói mấy câu với người da đen bên cạnh.
- Trang...a, trời ạ, Trang tiên sinh, mời đi đi, đi nhanh lên một chút.
William đi tới trước mặt Trang Duệ, bắt đầu nhìn thấy những động tác của Trang Duệ, còn có chút thời gian không giải thích được, chỉ là quay đầu lại theo hắn nhìn thanh niên phía sau, nhất thời trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, chặn ngang kéo Trang Duệ lại, đẩy vào trong phòng.
Hai bảo vệ cầm súng cũng đi theo vào trong phòng, nhiệm vụ của bọn họ chính là bảo đảm an toàn cho khách trong thời gian xem hàng hóa, đối với xung đột không tiếng động vừa nãy làm như không thấy.
- Trời ạ, Trang tiên sinh, vì sao ngài lại đắc tội với người kia?
Lúc đi vào phòng, vẻ mặt William vẫn còn có chút khó coi, nói:
- Trang, ngài phải cẩn thận rồi, ngươi kia chính là một tên lưu manh, nhất định sẽ tìm ngài gây phiền phức.
- William tiên sinh, là hắn khiêu khích ta trước, hắn vừa làm một động tác nổ súng với ta.
Thành thật mà nói, Trang Duệ cũng rất buồn bực,
Nhưng có thể đe dọa được William sợ như này, xem ra lai lịch của người Ả Rập kia không phải là nhỏ.
William thở dài, nói:
- Ôi, thời gian này ngài không nên ra khỏi phòng, như vậy hắn sẽ không biết ai muốn xem hàng hóa, Trang, ngài thật không biết giao dịch kim cương rồi.
Sở dĩ nơi giao dịch kim cương đấu giá một mình, trong lúc đó không cho khách giao dịch gặp nhau, chính là vì để mức độ bảo đảm an toàn được lớn nhất.
Phải biết rằng, giao dịch kim cương chút ít là trên một trăm triệu, bị rất nhiều tập đoàn phạm tội để ý tới, một khi để lộ ra thông tin, chỉ sợ là đứng ngay ở cục cảnh sát cũng không cảm thấy được an toàn.
- William, ngài nói một chút người kia là ai đi?
Những lời William nói Trang Duệ đều biết, thế nhưng hắn cũng không phải thần tiên, biết chính mình vừa ra khỏi cửa là đụng phải William và người khách từ gian phòng khác đi ra đâu? Hiện tại điều Trang Duệ quan tâm chính là người Ả Rập có ác ý với mình, rốt cục là người nào?
- Hắn là tướng quân Lợi Tất Á.
William nói.
- Tướng quân, tuổi còn trẻ như vậy?
Trang Duệ nhìn bộ dạng người kia chỉ khoảng ba mươi tuổi, lại có thể là một tướng quân, không khỏi có chút tò mò.
- Lão Thiên, hắn là con trai của Ca Trát Phỉ.
William không hài lòng cắt đứt lời Trang Duệ, nói tiếp:
- Ngài biết Ca Trát Phỉ là ai chăng? Ngài biết người kia tại Châu Phi và Ả Rập có nhiều thế lực như nào không? Người thanh niên đó, ngài không nên khiêu khích hắn.
Nghe tên Ca Trát Phỉ, rốt cục sắc mặt Trang Duệ cũng thay đổi, tuy rằng hắn không hỏi chính trị, thế nhưng cũng vừa xem qua một quyển sách, là do nhà báo nổi tiếng Đường Lão Áp viết, chính là tường thuật lại hiện trường khi phỏng vấn Ca Trát Phỉ.
Ca Trát Phỉ chính là một người có tranh luận, người đời đối với hắn cũng có khen chê. Trong mắt một số người, hắn là " Đại cứu tinh ", " Anh hùng dân tôc ", " người đứng đầu ", mà trong mắt một số người khác, hắn là " Cuồng nhân ", " Người điên ", " Người ủng hộ chủ nghĩa kinh khủng ".
Nhưng mặc kệ người ùng hộ hay người phản đối hắn, đều phải thừa nhận một sự thật: Ca Trát Phỉ lãnh đạo khoảng sáu trăm vạn người trong nước thoát khỏi nghèo đói, năm 1981, thu nhập quốc dân của người Ả Rập đạt được vạn đôla, trở thành nước giàu có nhất Châu Phi.
Cho dù kinh tế bị người phương tây ngăn cấm nhiều năm, Ả Rập cũng là nước có mức sinh hoạt giàu có nhất ở trong khu vực Châu Phi, quốc dân được hưởng thụ hệ thống chữa bệnh và giáo dục hoàn thiện.
Ca Trát Phỉ thông qua đảo chính lên nắm quyền, sau khi lên nắm quyền lập tức khai trừ thế lực phương tây trong nước, thực hiện chính sách, có thể nói, tại Ả Rập, Ca Trát Phỉ là ông vua duy nhất, đồng thời được rất nhiều nước nhỏ ở Châu Phi tôn trọng.
Một người mà bị nước Anh Mỹ cùng phương tây căm hận vài chục năm như vậy, rõ ràng là sống rất bản lĩnh, không thể không làm cho hắn bội phục sức mạnh, chỉ là Trang Duệ chọc con hắn tại Châu Phi, đây cũng không phải là một việc gì vui vẻ.
Bảy con gái của Ca Trát Phỉ, bên trong nước đặt chân vào dầu mỏ, ga, khách sạn, truyền thông, lưu thông, thông tin, xã hội cơ sở rất nhiều thiết bị công nghiệp.
Li-bi đã xác minh số lượng dầu mỏ dự trữ ước khoảng 430 triệu thùng, xác minh số lượng khí thiên nhiên dự trữ đạt 48 vạn triệu mét khối, chỉ dựa vào dầu mỏ và khí thiên nhiên xuất khẩu, con gái của Ca Trát Phỉ đã kiếm được món lời rất lớn.
Mỗi năm đều chảy vào túi con gái Ca Trát Phỉ 10 tỉ đôla, theo suy đoán, vốn đầu tư nước ngoài ở Ả Rập cũng thuộc sở hữu bọn họ, quy mô ước đạt 700 triệu đôla, con gái Ca Trát Phỉ còn mua rất nhiều bất động sản ở nước ngoài.
Mà người Trang Duệ gặp, chính là Mục Tháp con trai Ca Trát Phỉ, người này tính tình nôn nóng tàn bạo, dựa vào quyền thế của Ca Trát Phì, ở trong Ả Rập không tội ác nào là không dám làm, trong lúc đi theo bị cáo đánh nhau tại Thụy Sĩ, đã từng bị cảnh sát Thụy Sĩ giữ lại, :
- Trang, ta đề nghị ngài lúc mở thầu sáng ngày mai, nhân dịp rời đi khỏi chỗ này, như vậy Mục Tháp sẽ không có thể làm gì ngài.
Sau khi giới thiệu hết tính cách của Mục Tháp cho Trang Duệ biết, William có lòng tốt khuyên Trang Duệ một câu, hắn đã công tác ở đây năm sáu năm, biết rõ sự tích coi trời bằng vung ở quốc gia Châu Phi, cho dù Mục Tháp giết người tại Nam Phi, nhưng cũng là cso được quyền miễn ngoại giao.
- Cám ơn, William, ta sẽ nghiêm túc suy nghĩ tới đề nghị của ngài.
Bệnh, Mục Tháp này chính là Thái Tử của Ả Rập hả? Trong lòng Trang Duệ có chút phiền muộn,
Bất quá Trang Duệ cũng không có sợ tên Mục Tháp kia, hết buổi chiều ngày mai, đến buổi tối mình sẽ vỗ mông rời đi. Dù sao đi nữa khi trở về cũng không có đi qua vùng trời nước Ả Rập, tên kia có bản lĩnh, cũng không thể điều động chiến cơ ở bầu trời nước khác đem đến đây.
Hơn nữa, hiện tại cách thời gian mở thầu chỉ là một ngày đêm, sợ rằng Mục Tháp còn chưa điều tra ra lai lịch bản thân, Trang Duệ cũng đã trên đường về nhà rồi.
- Trang, là bạn bè, ta hi vọng ngài có thể chú ý an toàn.
William nhìn thấy Trang Duệ có chút chủ quan, trong lòng âm thầm thở dài, thế nhưng hắn biết, Mục Tháp có trái tim rất tiểu nhân, có thù tất sẽ báo.
← Ch. 539 | Ch. 541 → |