← Ch.552 | Ch.554 → |
Bộ dáng buồn bực của nó làm cho Trang Duệ cảm thấy buồn cười, ở dưới chân núi thỉnh thoảng có tiếng cười phát ra.
Trang Duệ dùng cái nồi sắt tìm được trong nhà gỗ, hắn muốn làm một nồi súp thịt dê, nhưng bởi vì thịt dê quá nặng, Trang Duệ không uống một ngụm, ngược lại Kim Cương uống ngon lành, một mình nó giải quyết cả nồi súp.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Trang Duệ lại từ hang động chạy tới bờ suốt một lần nữa, hắn muốn đánh bóng kỵ sĩ kiếm tìm được, nhìn Kim Cương nói ra:
- Kim Cương, mang ta đi dạo?
Trong gần nửa tháng nay, Trang Duệ đều bận rộn thu thập thôn xóm trên núi, một mực không rảnh đi thăm dò cánh rừng xum xuê này, hiện tại công tác nhà gỗ đã hoàn thành, lúc này, Trang Duệ mới xuất hiện tâm tư này.
- NGAO...
Kim Cương có chút khó hiểu, nó dùng đôi mắt to tràn ngập nghi vấn nhìn Trang Duệ, nó thật sự nghe không hiểu "Đi dạo", từ này có ý nghĩa gì.
Trang Duệ đứng dậy, chỉ vào ngọn núi cao phía trước, nói ra:
- Lên núi... Đi lên núi chơi, mang ta đi nhìn địa phương ngươi ở đi nào.
Tuy Trang Duệ và Kim Cương đã có quan hệ rất thân mật, nhưng làm cho hắn cảm thấy kỳ quái là, mỗi ngày Kim Cương đều leo lên núi một hồi, sau đó xuống núi, cảm xúc không lúc nào cao hứng, làm cho Trang Duệ phải đùa cả buổi nó mới khoái hoạt trở lại.
Nhưng hiện tại trong lòng của Trang Duệ cảm thấy tò mò, nếu như hắn không đi thăm dò ngọn núi lửa không còn hoạt động này một lần, trong lòng chắc chắn không bỏ được.
- Ngao...
Lúc này Kim Cương đã hiểu, nhất là chữ chơi, nó đã hoàn toàn hiểu nghĩ từ này, nhìn thấy Trang Duệ muốn lên núi, Kim Cương hưng phấn nhảy lên.
- Ai... Ai, ta nói, chúng ta có thể đi chậm hơn không?
Nhìn thấy Kim Cương nhanh chóng chạy lên núi, Trang Duệ lập tức ở phía sau gấp đến độ hô lên.
Cũng không phải nói Trang Duệ hoàn toàn không theo kịp động tác của Kim Cương, nhưng hiện tại toàn thân của Trang Duệ chỉ có hai mảnh da dê bao quanh chỗ hiểu, hắn không có da dầy như của Kim Cương, nếu như học theo Kim Cương lên núi, nhất định sẽ bị những lùm cây đầy gai trên ngọn núi đâm thương tích đầy mình.
Nói đi cũng phải nói lại, hiện tại trên người của Trang Duệ thứ quý giá nhất chính là đôi giày dưới chân, bình thường hắn dùng dây giày buộc đôi giày treo lên cổ, chỉ có thời điểm tìm tòi những căn nhà gỗ, hắn mới lấy xuống mang vào chân.
Nếu như mang giày chạy lên núi, đoán chừng một chuyến đi, đôi giày này tuyên cáo vứt bỏ là vừa.
- Ngao?
Sau khi nghe tiếng la của Trang Duệ, Kim Cương dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía Trang Duệ.
- Chậm, chậm một chút...
Chữ này Trang Duệ đã dạy cho Kim Cương rất nhiều lần, đại gia hỏa tuy có thể nghe hiểu, nhưng trời sinh tính tình nóng nảy vội vàng, nhưng bởi vì nó nhìn thấy Trang Duệ thật sự không đi nhanh được, chỉ có thể thả chậm bước chân, từ từ đi sau lưng Trang Duệ.
Kỳ thật ngọn núi cũng không cao, nhưng độ dốc rất là lớn, có thể là thời gian ngọn núi lửa này năm đó phun liên tục trong thời gian rất dài, cho nên mới sinh ra độ dốc lớn thế này.
Sau khi trải qua trăm triệu năm diễn biến, đá bên ngoài bề mặt núi lửa đã lạnh lại, đã biến thành thổ nhưỡng thích hợp cho thực vật sinh trưởng, khắp ngọn núi có đủ loại cây cối, trong đó không thiếu cây cao hơn mười mét.
Sau khi đi vào núi, Trang Duệ lập tức cảm giác mát lạnh một hồi.
Cây cối cành lá xum xuê đem ánh mặt trời che chắn lại, động vật cũng nhiều, có lần Trang Duệ đã nhìn thấy dê rừng và mèo chồn, bởi vì cây cối che chắn ánh mặt trời, rất khó phân biệt nhận biết tắc kè hoa, nếu như không phải Trang Duệ có mắt tốt, đúng là không phát hiện ra nổi.
- Ngao ngao...
Đi vào trong núi rừng, Kim Cương giống như trở về lãnh địa của mình, sau khi đấm ngực một hồi và thét dài, sau đó không quên dạy động tác này cho Trang Duệ, Trang Duệ trốn ở một góc và làm theo.
Kim Cương nhanh chóng leo lên một thân cây, thân ảnh rất nhanh chui vào trong rừng cây, Trang Duệ ở dưới mặt cũng thấy rõ nó đang làm gì, hắn cũng từ từ đi lên chỗ cao, thần kinh căng cứng, Trang Duệ đang đề phóng bị rắn độc tập kích.
Đa số hải đảo đều có rắn, những con rắn này là thiên địch của chim biển, dưới chân núi còn tương đối ít thấy, nhưng đi vào trong rừng rậm, Trang Duệ ít nhất đã phát hiện hai con rắn năm màu đang ngủ, có phải là rắn độc hay không, Trang Duệ không biết được.
- Ngao...
Kim Cương từ trên thân cây nhảy xuống, trong tay cầm một trái cây giống như trái cây anh đào, trái cây toàn thân màu đen, một bên đút vào trong miệng, một bên đưa cho Trang Duệ một trái.
- Đây là trái gì?
Cho tới bây giờ Trang Duệ chưa từng nhìn thấy trái cây giống thế này, nhưng thấy Kim Cương ăn vui vẻ, cũng cầm lấy một trái bỏ vào trong miệng, lập tức, một hương vị chua xót tràn ngập vị giác của Trang Duệ, Trang Duệ vội vàng nhổ ra.
- Ô ô...
Nhìn thấy Trang Duệ nhổ trái cây kia ra, Kim Cương có chút mất hứng, cầm trái cây đút vào trong miệng của mình, dùng sức nhai nuốt, không ngừng hướng Trang Duệ khoa tay múa chân, ý bảo thứ này ăn rất ngon.
Thịnh tình không thể chối từ, lại nói sau vị chua xót cũng có thể giải khát, Trang Duệ cũng học Kim Cương, cầm một lúc năm sáu trái, đưa vào trong miệng nhai.
Lúc ban đầu cảm thấy bên trong miệng đau xót, nhưng sau khi cắn nát thịt quả, Trang Duệ cảm thấy trong miệng tràn đầy hương vị ngọt ngào, loại hương vị này phi thường kỳ lạ, ít nhất Trang Duệ đã ăn hơn trăm loại trái cây, cho tới bây giờ chưa bao giờ gặp qua.
Sau khi ăn xong mười khỏa trái cây này xong, ánh mắt Trang Duệ nhìn về phía Kim Cương, thứ này ăn đúng là ngon.
- Hừ hừ...
Kim Cương nhìn thấy Trang Duệ nghe theo lời mình nói, rất là cao hứng. Sau khi hừ vài tiếng, đem số trái cây còn lại đút vào tay Trang Duệ, nhảy lên nhảy phía trước dẫn đường, đi vào trong núi.
Sau khi xuyên qua phiến rừng núi này, địa thế trở nên hơi cao một chút, mà phần lớn cây cối sinh trưởng trên núi đều là lùm cây, rất ít khi nhìn thấy thực vật cao lớn.
Mặt ngoài của ngọn núi có rất nhiều hang, mà trong những cái hang này, thỉnh thoảng có một ít động vật chui ra chui vào, mà Kim Cương thì hưng phấn truy đuổi một hồi, nó cũng không phải muốn ăn những con vật này, thuần túy là cảm thấy thú vị.
← Ch. 552 | Ch. 554 → |