← Ch.570 | Ch.572 → |
Kim Bàn Tử nghe Trang Duệ nói lời này, mà hai người là bạn bè, lập tức có chút hồ nghi dắt ngựa đi ra đường đua, cũng không biết lát nữa là người cưỡi ngựa hay ngựa cưỡi người đây?
Nhìn thấy đột nhiên thay người, chủ ngựa không vui, từ phía sau hô:
- Ai, ai, ta nói nếu bạn thân ngươi cưỡi, vậy một giờ phải mất năm trăm đồng a!
Cùng Miêu Phỉ Phỉ đi vào trong một bóng cây và ngồi xuống, Trang Duệ ngượng ngùng hỏi:
- Miêu... Miêu cảnh quan, gần đây khỏe chứ?
Miêu Phỉ Phỉ tính tình thẳng thắn, trong đoạn thời gian trước kia, là bạn bè tốt của Trang Duệ, nhưng do sau đó tư tưởng của hai người phát sinh biến hóa, hiện tại đã bình thường, không nói là vẫn còn bạn, nhưng đã hơn một năm không có liên hệ.
Tuy Miêu Phỉ Phỉ so với một năm trước gầy đi một ít, nhưng tinh thần vẫn tốt, nghe vậy ngẩng đầu nhìn Trang Duệ, nói ra:
- Ta rất khỏe, Trang Duệ, anh tới đây làm gì?
Trang Duệ nghe vậy cười khổ, vị đại tiểu thư nói chuyện vẫn bụng dạ thẳng thắn như trước, chính mình tới nơi này làm gì? Đương nhiên là tham gia đấu giá chợ đêm chẳng lẽ lại đến cưỡi ngựa?
Nếu nói tới chính sự, đã khiến Trang Duệ không có xấu hổ như vậy, lập tức ho khan một tiếng, nói ra:
- Nơi này có hội giao lưu tác phẩm nghệ thuật, ta đến xem, xem có gì hợp ý không, cô cũng biết, nội tình của bảo tàng của tôi còn yếu, đồ triển lãm quá ít.
- Ha ha...
Trang Duệ nói là lời này làm cho Miêu Phỉ Phỉ cười, cảm tình với đồ chơi văn hóa, nói chuyện đúng là có trình độ, rõ ràng là đấu giá chợ đêm trái pháp luật, lại bị Trang Duệ nói thành hội giao lưu tác phẩm nghệ thuật, xem mình là đồ ngốc sao?
- Trang Duệ, chúng ta là bạn bè chứ?
Miêu Phỉ Phỉ mở to đôi mắt thanh tú, nhìn chăm chú vào Trang Duệ.
- Khục khục, đương nhiên a, nhưng tôi hi vọng cô và Huyên Băng cũng có thể trở thành bạn bè!
Trang Duệ biểu lộ có chút không được tự nhiên, hắn cũng không phải đứa đầu đất, đối với tình ý của Miêu Phỉ Phỉ, đương nhiên có thể cảm giác được.
Nhưng ngẫm lại hai đứa con của mình, Trang Duệ cũng không dám phạm sai lầm a, huống chi Miêu đại tiểu thư luôn luôn là đại danh từ bưu hãn, chắc chắn sẽ không có hứng thú làm chuyện làm tình nhân hoặc giật chồng người khác.
- Không đề cập tới lão bà của anh thì chết à?
Miêu Phỉ Phỉ liếc nhìnTrang Duệ, nói ra:
- Nếu chúng ta là bạn bè, tôi có thể nhờ anh một việc được không? Gần đây tôi cảm thấy hứng thú với đồ cổ, cũng muốn tham gia cái hội giao lưu tác phẩm nghệ thuật này, với tên tuổi của Trang lão sư, dẫn người vấn đề không lớn chứ?
Miêu Phỉ Phỉ trở về Bắc Kinh, cũng đã được một thời gian ngắn, gần đây có người đấu giá gốm sứ Từ Châu, địa điểm ở giao giới với Bắc Kinh, bởi vì người mua phần lớn là người Bắc kinh, cho nên hai nơi kết hợp phá an.
Nhưng Miêu Phỉ Phỉ nhậm chức phân cục, trong khoảng thời gian này bản án rất nhiều, không thể rút nhân thủ ra, hơn nữa Miêu Phỉ Phỉ trước kia cũng đã phá qua các vụ án đồ cổ tương tự, cho nên nàng được phân công chủ trì ở Bắc Kinh.
Lúc trước trong điều tra, cảnh sát phát hiện, tại một cái ruộng ở Hà Bắc Hàm Đan, xác thực khai quật ra không ít mảnh vỡ đồ gốm, trải qua chuyên gia xem xét, đã chứng minh đây là một di chỉ làm gốm sứ thời Tống triều.
Nhưng cái di chỉ này, đã bị người quang lâm qua, trải qua đào móc tìm kiếm, trừ một ít mãnh vỡ tàn phiến ra, cũng tìm không được thứ gì có giá trị nữa.
Về phần bên trong có phải là đồ sứ quan diêu Nam Tống hay không, mà ngay cả chuyên gia cũng không dám khẳng định hoặc là phủ nhận, chỉ có thể nói là có khả năng.
Nhưng cũng bởi vì ba chữ "Có khả năng" này, lại làm cảnh sát khẩn trương, sau khi trải qua một tháng điều tra, đối với đấu giá chợ đêm của Lý Đại Lực cũng bắt đầu đưa vào vóng nghi vấn.
Kỳ thật ngay cả Trang Duệ cũng không biết, Lý Đại Lực vì làm bố cục này, đã tốn hao không ít công phu, chẳng những phát tán tin tức khai quật được di chỉ gốm sứ, mà ngay cả trong phần di chỉ tìm được đó đã động tay chân, chế tạo ra dấu vết vừa bị phát hiện.
Có thể nói, Lý Đại Lực luyện tập, đã vượt qua xa kỳ vọng của Trang Duệ, bố cục này được phát tán rất rộng trên trong và ngoài nước, thậm chí cả cảnh sát cũng mơ mơ màng màng.
Mà bố cục này, trong đó có chín phần thật một phần giả, khắp nơi đều phù hợp logic, giống như có một người từng cho thuê nhà cấp bốn ở Bắc Kinh, lấy nó ra làm mồi nhử để làm sạch đồ dùng bằng gỗ lim trong nhà.
Nhưng mọi chuyện có lợi cũng có tệ, Lý Đại Lực cũng biết động tĩnh lần này có chút lớn, các ngành tương quan nhìn thẳng, thậm chí có những người đến chào hỏi hắn, bảo hắn tránh đầu sóng ngọn gió.
Nhưng là Lý lão bản cân nhắc lợi và hại một chút, bị cảnh sát bắt lấy, cũng không thể vì một vài món đồ giả mà định tội mình, mà thất tín với Trang Duệ, hắn lại không dám.
Giữa nặng và nhẹ, Lý lão bản vẫn quyết định tiến hành phiên bán đấu giá đồ cổ này, cho dù cuối cùng bị cảnh sát phá hư giao dich, hắn đối với Trang Duệ cũng có thể thông báo.
Đối với lần đấu giá này, Lý Đại Lực làm ngoài lỏng trong chặt, trừ người hắn mời ra, một mực không cho phép người nào tham gia, như vậy sẽ ngăn chặn được khả năng cảnh sát tiến vào nằm vùng.
Kim Bàn Tử cũng biết rõ chuyện này, vì mang theo Trang Duệ tiến vào buổi đấu giá, hắn còn cố ý xin thêm một suất, mới có thể mang Trang Duệ vào.
Nhưng Kim Bàn Tử cũng không biết, bản thân Trang Duệ bản đã nằm trong danh sách mời của Lý Đại Lực, chỉ là ban đầu hắn không có ý định tham gia thôi.
Lý Đại Lực ra một chiêu như vậy, đúng là làm khó cảnh sát, mặc kệ là cảnh sát Bắc Kinh hay Thiên Tân, cũng chỉ hỏi thăm ra địa điểm đấu giá, nhưng không cách nào tiến vào trong phòng đấu giá, không thể biết được tình hình và khống chế tình hình.
Phải biết rằng, cảnh sát phá án phải có chứng cớ, cộng thêm người tiến vào buổi đấu giá toàn là người có tiền và máu mặt, cũng nhiều người có thân phận, nếu như bên trong chợ đêm không có vật phẩm cấm, như vậy chẳng những đánh rắn động cỏ, còn bị người ta nói là không có năng lực.
Nghe được Miêu Phỉ Phỉ nói nàng thích đồ cổ, Trang Duệ cười khổ lắc đầu, nói ra:
- Miêu cảnh quan, tôi biết rõ các vị đang vì phá án đồ gốm Từ Châu mà tới, hiện tại tôi có thể nói cho cô biết, những món đồ sứ này, là đồ hiện đại phỏng chế, không đáng cho các vị gióng trống khua chiêng đâu.
Hiện tại Trang Duệ cũng cân nhắc, hắn không thể để chuyện này bị phá hư, cho nên trong lòng suy nghĩ một chút, hắn nói ra sự thật của đồ sứ.
- Anh... Làm sao anh biết? Chẳng lẽ anh từng nhìn thấy hai món đồ sứ này sao?
Miêu Phỉ Phỉ đối với tri thức chuyên nghiệp của Trang Duệ vẫn có tin tưởng, nhưng nàng không rõ, Trang Duệ biết rất rõ ràng đồ sứ là hàng phỏng chế, vì sao còn muốn tới tham gia đấu giá?
Xem ra không nói rõ ràng thì không thể bỏ nghi kỵ của Miêu Phỉ Phỉ, Trang Duệ liếc nhìn xung quanh, hạ giọng nói ra:
- Hai món đồ sứ đó là của tôi, cô nói tôi có thấy qua chưa?
- Cái gì?
Miêu Phỉ Phỉ giật mình, nàng như thế nào cũng không nghĩ tới từ trong miệng của Trang Duệ có được đáp án này.
- Anh, , , Đây không phải anh đang lừa dối sao?
Miêu Phỉ Phỉ lập tức ý thức được, cái gọi là di chỉ hầm lò, cũng chỉ là bố cục của Trang Duệ mà thôi.
- Lừa dối? Tôi lừa gạt ai...
Lời nói đã nói trắng ra, Trang Duệ cũng buông ra.
- Anh lăng xê khai quật được gốm sứ trong di chỉ hầm lò, sau đó mượn tin tức này bán đồ sứ, những thủ đoạn này cũng có thể định tội lừa đảo cho anh rồi đấy!
Miêu Phỉ Phỉ những năm này cũng không phải ngây thơ như xưa, trải qua mấy lần lịch lãm rèn luyện, kiến thức của nàng đã không còn như trước kia.
- Cái gì lừa dối chứ? Tôi làm ra hai món đồ sứ này cũng tốn hơn một ngàn vạn, cuối cùng cũng không thể bán những món này ra, cô nói tôi lừa gạt ai?
Trang Duệ đối với lời nói của Miêu Phỉ Phỉ có chút bất mãn, hắn cũng không phải kẻ lừa đảo, hai món đồ gốm này hắn tốn hơn một ngàn vạn mới làm ra, trên đời này có người nào chịu tiêu phí tiền thành phẩm lớn như vậy sao, ngu như vậy làm lừa đảo làm gì?
- Hai món đồ sứ giả hơn một ngàn vạn! :
Miêu Phỉ Phỉ nghe Trang Duệ nói như vậy, cũng bị hắn làm cho mơ hồ.
- Đi, sau này có rảnh sẽ giải thích cho cô rõ, hai món đồ sứ này cũng không bán cho người trong nước, không được thì ta tự mình mua, cảnh sát các vị không được làm phiền ta!
Trang Duệ nhìn thấy đã có người bắt đầu tiến vào lầu nhỏ, lại nhìn đồng hồ, kim đồng hồ đã gần mười một giờ, lập tức đứng dậy, chuẩn bị chấm dứt lần nói chuyện này.
- Anh nói cái gì thế? Anh đang tiến hành hoạt động trái pháp luật, tôi có quyền lợi ngăn cản, không được, tôi muốn theo anh vào trong phòng đấu giá.
Trang Duệ nói lời chính nghĩa làm Miêu cảnh quan không thích nghe.
- Được, được, đi, mang cô đi không được sao?
Trang Duệ nhìn thấy Kim Bàn Tử và Bành Phi cũng đã dắt ngựa vào chuồng, tức giận nhìn bà cô nhỏ, nàng đúng là có thể quấy rối bố cục mà hắn và Lý Đại Lực nhọc lòng bố trí a.
- Chuyện này không sai biệt lắm!
Miêu cảnh quan nhìn thấy Trang Duệ nhượng bộ, đắc ý lấy điện thoại ra, sau đó bảo cho những cảnh sát tùy thời xông vào trong đều rút đi.
Đối với lời nói của Trang Duệ, Miêu cảnh quan rất tin tưởng, dù sao một người có thân gia hàng tỷ, cũng không vì mấy ngàn vạn mà làm ra chuyện bỉ ổi mạo hiểm quá lớn như vậy.
Nhìn thấy Miêu Phỉ Phỉ muốn cùng mấy người bọn họ đi vào phòng đấu giá, Kim Bàn Tử không khỏi lui lại một bước một bước, giữ chặt Trang Duệ, trừng to mắt nói ra:
- Trang lão đệ, ngươi... Tại sao ngươi mang nàng vào? Nếu chuyện này truyền ra, sẽ ảnh hưởng không tốt tới danh dự của ngươi a!
Trang Duệ cười nói:
- Kim lão ca, không có việc gì, nàng là người yêu thích đồ cổ, tới để xem thôi.
- Ta cũng không muốn mang theo, nhưng không mang theo thì giao dịch đêm nay đứng hòng hoàn thành.
Trong bụng Trang Duệ oán thầm một câu.
Kim Bàn Tử nhìn thấy Trang Duệ điềm nhiên như không có việc gì, nhắc nhở hắn nói:
- Lão đệ, ta không có bổn sự mang nàng vào, lần này mang ngươi tới, ta đã sớm chào hỏi trước rồi đấy!
- Việc này ta sẽ giải quyết, bà cô này không thể trêu vào.
Trang Duệ cười khổ một tiếng, từ trong túi quần móc điện thoại ra, tìm được số của Lý Đại Lực và gọi.
Hắn không dám nói mang cảnh sát đi, chỉ nói là mang một người bạn, Lý Đại Lực đương nhiên không có dị nghị gì, lập tức dùng bộ đàm thông tri cho người ở cửa vào.
Nhìn thấy Trang Duệ mang Miêu Phỉ Phỉ và Bành Phi đi vào, Kim Bàn Tử mở to mắt.
Phải biết rằng, ở bên ngoài lầu nhỏ, có không ít người bảo tiêu đang ngăn cản những người bên ngoài đi vào, mà một cú điện thoại của Trang Duệ đã mang hai người đi vào, điều này không khỏi làm cho Kim Bàn Tử hoài nghi Trang Duệ và vị Lý lão bản thần bí kia có quen biết.
Mới vừa rồi Kim Bàn Tử giữ chặt trì hoãn một hồi, sau khi đi vào trong lầu nhỏ, Trang Duệ phát hiện bên trong đại sảnh, đã ngồi đầy người.
Đây là phòng khách lớn nhất của câu lạc bộ cưỡi ngựa, vốn dùng cho một ít tinh anh hoặc khách thượng lưu sử dụng, hiện tại quán bar đã biến thành sàn đấu giá, mà sân nhảy trước kia, đã bày đầy ghế.
Muốn nói lần đấu giá này làm ra oanh động không nhỏ, sáu hàng ghế, mỗi hàng nghế mười người, mà lúc này đã đấy người, mà trong nội tâm của Trang Duệ cũng bồn chồn, cái đấu giá lần này quá rêu rao, đoán chừng Lý Đại Lực cũng là người đầu tiên trong cả nước dám làm thế.
- Kim lão ca, chúng ta ra đằng sau đi!
Vị trí hàng phía trước tốt đã đầy người, mà Trang Duệ lần này đi tới đây tham gia cho có khí thế, cũng không có ý định mua gì cả, trong suy nghĩ của hắn, chẳng biết xấu hổ, nhất định sẽ có những người nghẹn không được mà mua hai món đồ sứ đó về.
- Kim lão sư, ngài cũng tới à?
- Ai ôi!!! Trang lão sư cũng tới, hiếm thấy quá!
- Lão Kim, ngươi chơi tranh chữ, tại sao lại có hứng thú với đồ sứ rồi thế?
Trang Duệ và Kim Bàn Tử còn chưa ngồi xuống, bên tai đã vang lên tiếng chào hỏi.
Từ khi bảo tàng Định Quang khai trương, Trang Duệ đã tham gia rất nhiều hội nghị, chỉ cần là người hơi có danh tiếng trong giới đồ cổ, sẽ khó mà không biết Trang Duệ.
Trong trường hợp này, chuyên gia đến tương đối ít, mà những người có thân gia bạc triệu trở lên rất đông, dù sao chơi nổi những món đồ cổ này cũng là biểu hiện tài lực, nếu có nhãn lực đi nữa, trong túi không tiền cũng không mua được cái gì.
Trang Duệ và Kim Bàn Tử có thể được xưng là chuyên gia, cho nên đám đông sưu tập, đều rất nhiệt tình chào hỏi họ, có lẽ đợi lát nữa hai người nói một câu, có theerlafm cho nhiều người ít gặp tổn thất.
Về phần Bành Phi và Miêu Phỉ Phỉ, đương nhiên bị phân loại ra thành bảo vệ và bồ nhí.
- Lưu Tổng, lần trước ta có nghe nói, bức tranh Đường Bá Hổ ngài đã mua tới tay, quay đầu lại chúng ta nói chuyện với nhau, hắc, Vương tổng, ngài còn kiện Càn Long Lưu Kim Đại Bàn Hoàn trong tay à? Nếu nguyện ý nhường lại, có thể báo cho tiểu đệ.
Lăn lộn hai ba năm trong giới đồ cổ, Trang Duệ cũng đã có được kiến thức, thành thạo trong việc trò chuyện với các thương nhân thành công này.
Sau khi Trang Duệ xây dựng trang web về đồ cổ, chuyên gia và đám người sưu tập ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại cũng nhiều, song phương đều có không ít lợi ích, cho nên quan hệ giống như bạn bè.
Bảo tàng Định Quang của Trang Duệ cũng chiếm được tiện nghi lớn, từ đó thu được không ít đồ tốt, có vài món đúng là tinh phẩm không tệ, cũng là giao dịch từ những người ở đây.
Lần nói chuyện phiếm với bọn họ không chủ có bọn người Trang Duệ, mà một ít nhà sưu tập đồ cổ quen biết lẫn nhau, cũng trao đổi kinh nghiệm.
Mà những người ở đây cũng không phải người nào nói chuyện có văn hóa, nói chuyện lớn tiếng cũng không ít, cả buổi đấu giá có chút lộn xộn.
Nhưng Trang Duệ phát hiện, ở hàng ghế đấu trong hội trường này, có bảy tám người mặc âu phục thắt cà vạt, sắc mặt nghiêm túc ngồi đí không nói lời nào.
← Ch. 570 | Ch. 572 → |