Truyện ngôn tình hay

Truyện:Hoàng Kim Đồng - Chương 575

Hoàng Kim Đồng
Trọn bộ 629 chương
Chương 575: Giá trên trời
0.00
(0 votes)


Chương (1-629)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Cho nên Sơn Mộc Quân ra giá tiền này, đã phi thường cao, phải biết rằng, tháng trước ở nhà đấu giá Bắc Kinh bán một món đồ sứ Thanh Hoa, cũng chỉ có giá hai ngàn ba trăm vạn...

- Tên Sơn Mộc Quân này dùng đồng Yên nhỉ? Chúng ta dùng nhân dân tệ a!

Một âm thanh phá tan yên lặng toàn trường, nhưng là một vị sưu tập nghiệp dư, đã lên tiếng nhắc nhở Sơn Mộc Quân một câu.

- Thực xin lỗi, ta dùng tiền của quý quốc, không phải đồng Yên...

Sơn Mộc Quân nói ra, làm cho người nọ hậm hực im lặng.

Hiện tại ánh mắt người ở đây, đều tập trung vào người Trang Duệ, tuy không có ai nói chuyện, nhưng bọn họ hi vọng Trang Duệ tiếp tục hô giá, không cho bọn Nhật Bản này đắc thủ.

Trang Duệ cũng nhìn ra mánh khóe, những tên Nhật Bản này rất quan tâm tới đồ sứ, hơn nữa thỉnh thoảng cũng trao đổi với những người khác, như đang thương lượng cái gì đó.

- Hai ngàn năm trăm vạn, ta không để cho cổ vật xói mòn!

Trang Duệ tại trầm mặc một lúc, rốt cục hô ra một cái giá trên trời, nhiều người cả kinh đứng dậy, nhìn Trang Duệ.

Cho dù là đồ sứ đỉnh cấp thật sự của triều Tống năm đó, cũng chỉ có tinh phẩm mới có giá tiền này, nếu Trang Duệ tốn nhiều tiền như vậy mua phải đồ giả dối, vậy hắn đã ăn thiệt thòi rồi.

- Lão đệ, chuyện này...

Kim Bàn Tử cũng bị Trang Duệ là hù sợ, đừng nói đây là đấu giá chợ đêm, cho dù là phòng đấu giá chính quy, hơn hai ngàn vạn nhân dân tệ đã là con số không nhỏ.

- Kim lão ca, dù sao trong bảo tàng của ta cũng thiếu đồ sứ đời Tống, gia tăng thêm một chút đồ sứ quan diêu Từ Châu, cũng là chuyện tốt.

Trang Duệ nói ra lời này âm thanh rất lớn, làm cho Sơn Mộc Quân ở hàng đầu cũng nghe rõ, tên này nhíu mày, trước khi hắn ra tay, hắn cũng không nghĩ tới, giá cả lại đạt tới hai ngàn năm trăm vạn.

Mọi người ở đây, nghe Trang Duệ nói thế, cũng biết được, Trang Duệ chẳng những là người giám định đồ cổ, đồng dạng có sản lực thực lực hùng hậu, vẻn vẹn có một bảo tàng tư nhân, giá trị cũng ngoài chục ức.

Sau khi Sơn Mộc Quân nghe được thân gia của Trang Duệ, bắt đầu có chút chần chờ, dù sau bản thân hắn nhận định đây là đồ sứ quan diêu Từ Châu, cho nên có chút muốn bỏ cuộc nửa chừng.

Dã Hợp giống như nhìn ra nghi kỵ của hắn, lập tức nhỏ giọng nói ra:

- Sơn Môc tiên sinh, ngài...

Dã Hợp cúi đầu nhìn Sơn Mộc Quân.

Tuy tài sản của Dã Hợp không nhiều lắm, nhưng trong giới gốm sứ Nhật Bản, có địa vị hết sức quan trọng, nếu như có thể đạt được hắn ủng hộ, lại tuyên dương về đồ sứ Từ Châu hắn mới đạt được, đối với công ty Sơn Mộc có chỗ tốt rất lớn, không cần nói cũng biết.

Trong lòng cân nhắc nửa ngày trời, Sơn Mộc Quân đứng dậy, lớn tiếng nói:

- Ta ra bốn ngàn vạn!

Bởi vì biên độ tăng giá của Trang Duệ là bốn ngàn vạn, cho nên Sơn Mộc Quân trực tiếp ra hơn một ngàn năm trăm vạn, hắn muốn áp đảo tâm lý của Trang Duệ.

Trong hội trường biến thành yên tĩnh, trừ một ít người vì kích động mà thở dốc ra, mọi người như muốn ngừng thở, một ít người làm việc trong phiên đấu giá này, bọn họ nghe giá mà cảm thấy kinh tâm động phách.

- Lão đệ, tính toán, nếu như chứng thực không phải là đồ sứ quan diêu Từ Châu, mua về sẽ ăn thiệt thòi lớn đấy!

Kim Bàn Tử nhìn thấy Trang Duệ như vậy, vội vàng kéo hắn một cái, cho dù hai món này là đồ sứ quan diêu Từ Châu lần đầu tiên xuất hiện, nhưng cũng không đáng giá bốn ngàn vạn, đây là hai chuyện khác nhau hoàn toàn.

- Cái này...

Bị Kim Bàn Tử kéo một cái, đã cho Trang Duệ một cái bậc thang, nhưng Trang Duệ đứng dậy, nói ra:

- Cái cung khí này nói trắng ra là cái bồn cầu, nếu bằng hữu Nhật Bản thích nó, vậy với lễ nghi ban giao, không có đạo lý chém giết a, Sơn Mộc tiên sinh, đây là đồ sứ quý giá của ngài!

Trang Duệ nói có chút gượng ép, có rất nhiều người không ăn được nho nên chê nho xanh, nhưng cũng không ai trách Trang Duệ, dù sao vừa rồi là một mình hắn đấu gia với người Nhật Bản, hơn nữa còn là cái giá trên trời, đủ cho người ta tôn kính.

- Móa, chuyện tốt bị người ta chiếm, ta thì bị buê danh.

Lý lão bản nghe lời này của Trang Duệ, trong nội tâm có chút biệt khuất, bốn ngàn vạn cũng không phải thuộc về hắn, còn bị người ta hiểu lầm, trong lòng hắn cân nhắc cả buổi mới phát giác, lần sinh ý này lỗ vốn a.

Trong nội tâm khó chịu, nhưng đấu giá vẫn tiếp tục, Lý Đại Lực cầm chùy gõ lên bàn mấy cái, nói ra:

- Cái đồ sứ quan diêu Từ Châu hư hư thật thật này, tất cả thuộc về Sơn Mộc tiên sinh, chúc mừng Sơn Mộc tiên sinh, hi vọng không lâu sau, ngài có thể sử dụng nó làm chứng cớ tỉ mỉ, để chứng minh nó có giá trị!

- Cảm ơn.

Sơn Mộc Quân lễ phép cúi chào Lý Đại Lực, đối với người Nhật Bản mà nói, bọn họ coi trọng là những vật có niên đại và bối cảnh, về phần bản thân vật đó là gì, bọn họ không quan tâm.

Nếu như không tin, ngài có thể nghe ngóng một chút, tùy tiện giữ chặt một người Nhật Bản, hỏi một chút hắn có nguyện ý dùng lại bộ đồ uống trà của Thiên Hoàng hay không, cam đoan đều gật đầu.

- Sơn Mộc tiên sinh, xin ngài kiểm tra lại đồ sứ này, sau đó tiến hành chuyển khoản, sau đó sẽ tiến hành đấu giá món tiếp theo!

Nếu như đây là phòng đấu giá chính quy, nhất định là tiến hành đấu giá trước sau mới giao dịch, nhưng quy củ ở chợ đêm là chủ nhân đinh đoạt.

Sơn Mộc Quân muốn cầm đồ sứ sớm, cho nên cũng không có dị nghị gì, lôi kéo Dã Hợp lại xem xét một phen, chuyển khoản cho Lý Đại Lực.

Tổng tài sản của công ty Sơn Mộc là năm trăm triệu đô la, dùng tài lực gia tộc bọn họ, bốn ngàn vạn nhân dân tệ cũng không coi vào đâu, hơn nữa còn làm oanh động cả Nhật Bản, đủ để bù lại số tiền này.

Dã hợp cũng rất cao hứng, trong lòng của hắn suy nghĩ, sau khi đem hai món đồ sứ này về, hắn lập tức tuyên bố tại Nhật Bản, phát hiện tại đồ ở thời kỳ một ngàn năm trước, đốt chế ra còn tinh mỹ hơn đồ sứ Trung Quốc.

Dù sao cũng không có đấu giá công khai, cho dù những người ở đây có kêu gào, cũng không có bằng chứng, Dã Hợp biết rõ, chợ đêm là hình thức cấm thu hình.

- Dã Hợp hội trưởng, yên tâm đi!

Sơn Mộc Quân gật đầu, đối với ánh mắt căm thù chung quanh làm như không thấy, hắn thập phần hiểu ân oán giữa hai nước, cho nên không trông mong vào sự tôn kính và lễ ngộ của những người này.

- Hừ, đám người ngu xuẩn, đến lúc đó các ngươi biết rõ sẽ mất cái gì!

Nhìn thấy những người sưu tập sau lưng Dã Hợp, trong nội tâm có chút thỏa mãn khó nói nên lời.

Với tư cách là một dân tộc không có lịch sử và văn hóa dân tộc, lòng tự trọng dân tộc của Dã Hợp rất mạnh, đã từng bị đả kích lớn, cho nên hắn mới có thể tổn lương tri học giả, liều lĩnh tiến hành việc này.

Sau khi nhìn thấy giá trị của tài khoản tăng lên, bắt đầu đấu giá món đồ còn lại, cho nên đặt giá quy định là hai trăm vạn.

- Các vị bằng hữu nào có hứng thú xin ra giá.

Lý Đại Lực là một người cẩn thận, từ đầu đến cuối hắn chỉ dùng hai chữ chuyển nhượng, mà món đồ sứ sau cùng, đã thu hút không lão bản sưu tập, cũng làm không ít người hãi hùng khiếp vía.

Đồ sứ phẩm chất này, không ngờ có thể bán ra giá bốn ngàn vạn, ngay cả Lý lão bản cũng nghi ngờ quyết định của mình, có chính xác hay không?

- Hai ngàn vạn, ta muốn đồ sứ này!

Âm thanh của Lý Đại Lực còn chưa dứt, Trang Duệ đã đứng dậy, bày ra cái giá đỡ bắt buộc phải có, giá thành phẩm và lợi nhuận cũng thu trở lại, vung tay chơi đám Nhật Bản này cũng tốt.

Cho dù là giá trị nghệ thuật hay giá trị của vật chất, thì cái Bạch Địa Hắc Hoa Ngư Phượng Văn Tứ Hệ Bình này, đã vượt xa món đồ sứ cung khí lúc trước.

Trước khi Trang Duệ ra giá, rất nhiều người có thực lực trong nước cũng mang theo thần sắc hưng phấn trên mặt, lộ ra thần sắc kích động.

Nhưng khi Trang Duệ hô ra cái giá hai ngàn vạn xong, trong tràng lập tức trở nên yên tĩnh.

Mà mấy lão bạn vốn định kêu giá một ngàn năm trăm vạn, lập tức hành quân lặng lẽ, trên mặt phát sốt, may mắn là không có hét giá ra, nếu không không gánh nổi mặt mũi bị tổn thất.

- Trang lão sư ra giá hai ngàn vạn, còn có vị bằng hữu nào cảm thấy hứng thú hay không? Bởi vì món đồ sứ này chính là một kiện gốm sứ quan diêu Từ Châu cuối cùng, bỏ qua thì không còn gặp nữa a.

Đứng trên bàn đấu giá, Lý lão bản lập tức kích động, sau khi Trang Duệ ra giá, bắt đầu tận hết sức lực thét to, nhưng trình độ chủ trì đấu giá của hắn đúng là không chuyên nghiệp, những lời này của hắn chẳng khác gì những người bán đồ ăn ở chợ.

- Sơn Mộc Quân ta, thêm một ngàn vạn, ba ngàn vạn!

Trong tràng yên tĩnh hai phút, Sơn Mộc Quân một lần nữa đứng dậy, đưa tay hô một cái giá.

Sơn Mộc Quân ưa thích nhất chính là cảm giác ôm đồ sứ, cảm giác lúc ấy tất cả ánh mắt của những người trong tràng sẽ nhìn vào hắn, đều trộn lẫn hâm mộ ghen ghét, mà cực kỳ ưa thích cảm giác này, loại cảm giác khống chế cả buổi đấu giá, phi thường tốt.

- Ba ngàn vạn, Sơn Mộc tiên sinh ra giá, còn có vị bằng hữu nào ra giá nữa không?

Lý Đại Lực cũng có loại cảm giác này, bởi vì đây là lần cuối cùng hắn chủ trì đấu giá trong kiếp sống đấu giá chợ đêm hơn mười năm nay, từ khi hắn nghe được cái giá trên trời này, đã làm cho Lý lão bản nhiệt huyết sôi trào, giống như cảm giác rong ruổi trên người của nữ nhân vậy.

- Lão đệ, không nên ra giá tiếp, hai món đồ vật này chưa được chứng minh là thật, ngươi mang về là đồ giả sẽ bị cười thối mặt.

Kim Bàn Tử nhìn thấy Trang Duệ muốn ra giá, vội vàng mở miệng khuyên bảo, hắn đã sống trong giới đồ cổ mấy chục năm, đồ vật hắn nhìn thấy quá nhiều, tuy trên người của hai món đồ sứ này không tìm được khiếm khuyết nhỏ nào, nhưng lần đấu giá này vẫn cho Kim Bàn Tử cảm giác quỷ dị.

Tuy Kim Bàn Tử cũng không có nói ra sơ hở ở đâu, nhưng hắn ngửi được mùi vị của âm mưu, nên lúc này giữ Trang Duệ lại, không cho hắn tiếp tục ra giá.

Kim Bàn Tử kéo một cái, làm cho trong tràng yên tĩnh lại, vốn tất cả mọi người trông cậy vào Trang Duệ tiếp tục cùng mấy tên Nhật Bản này đấu giá, không nghĩ tới Trang Duệ lại không lên tiếng.

Trên mặt của Sơn Mộc Quân xuất hiện nụ cười thẳng lợi, xem ra cái giá của món đồ sứ đầu tiên, đã làm cho tên Châu Á này sợ hãi, không dám cạnh tranh với mình nữa.

- Bốn ngàn vạn!

Nhưng nụ cười trên mặt của hắn còn chưa tắt đi, đã cứng ngắt trên mặt, báo giá bốn ngàn vạn, đã phá hủy phán đoán của hắn.

- Trang lão sư lại báo giá?

- Nhìn kìa, đó là Lục tổng, Lục tổng của tập đoàn Đông Sơn.

- Hắc, quả nhiên là công ty lớn nhất của tỉnh, tài đại khí thô a!

- Ngươi biết cái gì, tốn bốn ngàn vạn, chẳng những có thể đạt được lợi ích thực tế, còn có thể quảng cáo, sẽ có mặt mũi, ta mà có tiền, ta cũng làm vậy.

Hào khí trong tràng nghe được âm thanh báo giá, trở nên sôi trào, mà vị Lục tổng kia, đã đứng dậy, không ngừng ân cần chấp tay cảm ơn với mọi người xung quanh, giống như đang trong buổi biểu diễn thời trang vậy.

Kỳ thật với tâm tư của Lục tổng, người đoán ra không ít, hắn hô cái giá bốn ngàn vạn, đúng là có ý này.

Tuy buổi đấu giá chợ đêm này không thể đưa lên mặt bàn, nhưng trong những người ở đây, đều là những lão bản các xí nghiệp nổi tiếng trong nước, có thể lưu ấn tượng sâu sắc với bọn họ, đối với phát triển xí nghiệp của mình, đó là trăm lợi không một hại.

Mà cái tập đoàn Thai Tử này của hắn đã thành lập từ năm tám mươi thế kỷ trước, vốn là không có tiếng tăm gì, nhưng trong một lần đấu giá ở Hồng Kông, bỏ ra mấy tỷ, chụp được vài món quốc bảo trân quý.

Việc này qua đi, cộng thêm sự cổ động của truyền thông, cơ hồ chỉ trong một đêm, danh tiếng của tập đoàn Thái Tư được truyền bá ra, ở trong nước không người nào không biết, hiệu quả tuyệt đối còn mạnh hơn bỏ mấy tỷ ra thuê người đi quảng cáo rất nhiều lần.

Đương nhiên, tính chất của đấu giá chợ đêm và đấu giá Hồng Kông khác nhau, nhưng người trong nơi này toàn là người có danh tiếng, có thể được những lão bản ở đây nhớ rõ thì chẳng khác gì được quảng cáo trên truyền thông.

- Năm ngàn vạn!

Sơn Mộc Quân đứng dậy, mặt không biểu tình hô lên.

Cái giá năm ngàn vạn hô lên, trong tràng lập tức vang lên âm thanh nghị luận, ánh mắt tất cả mọi người, một lần nữa ngưng tụ trên người Sơn Mộc Quân, ngay cả Trang Duệ cũng ăn cả kinh.

Tuy năm nay trong thị trường đấu giá quốc tế, đồ sứ Trung Quốc được phóng đại, nhưng có giá cả năm ngàn vạn, có thể cũng đủ đạt tới giá cả thành giao của đồ sứ trong mười năm qua, đứng vào Top 5, hơn nữa còn trong một phiên đấu giá chợ đêm, đúng là hiếm thấy.

Phải biết rằng, nhiều đồ cổ có thể bán giá trên trời, kỳ thật đều có đánh thuế, cho nên kim ngạch giao dịch, trên cơ bản đều xuất hiện trong phòng đấu giá chính quy, mà đấu giá chợ đêm, ba ngàn năm trăm vạn là đại thủ bút, nhưng đây là chợ đêm, đã đánh vỡ nhận thức của tất cả mọi người.

Giá tiền này đã làm cho Lục tổng chột dạ, tuy hắn có thể móc nhiều tiền hơn nữa, nhưng chu quy lực lượng không đủ, cái giá bốn ngàn vạn, đã là cực hạn thừa nhận trong tâm lý của hắn.

Những người sưu tập trong nước nhìn nhau, bọn họ đã cảm giác được, món đồ sứ này sẽ bị người ta mang đi.

Có một ít người trong lòng cân nhắc, có nên mật báo hay không, gọi điện báo cho cảnh sát a? Dù sao cũng không thể để cho bọn Nhật Bản này mang đồ sứ đi về nước được!

- Sáu ngàn vạn!

Thời điểm tất cả mọi người cho rằng Bạch Địa Hắc Hoa Ngư Phượng Văn Tứ Hệ Bình cuối cùng có giá cuối cùng là năm ngàn vạn, Trang Duệ lại hô lên.

- Lão đệ, ngươi điên rồi sao? Đây không phải đồ sứ Nguyên Thanh Hoa, cho dù là gốm sứ của năm đại hầm lò quan diêu đi nữa, cũng không đáng giá này!

Kim Bàn Tử nhìn Trang Duệ mà tiếc rèn sắt không thành thép, sau khi hắn nói ra, Trang Duệ lại tiếp tục ra giá chính là hờn dỗi, không muốn cho bọn Nhật Bản mang đồ sứ đi.

- Trang lão sư nhân nghĩa!

- Quả nhiên là đại gia a, lực lượng quá mạnh, kêu sáu ngàn vạn mà mặt không đổi sắc.

*****

- Đó là đương nhiên, nghe nói Trang lão sư lần trước đạt được bảo tàng hải tặc, giá trị là mấy tỷ đô la, sáu ngàn vạn có là gì với hắn?

Hôm nay những người tới tham gia đấu giá, cảm giác giống như đang ngồi cáp treo, một hồi lên một hồi xuống, mà trái tim cũng không được tốt, khó mà chịu nổi kích thích.

Nhưng tất cả mọi người hôm nay tới đây đều cảm thấy có giá trị, tuyệt đối là mở rộng tầm mắt, chỉ riêng giá cả của một món đồ sứ, hiện tại đã vượt qua tổng giá trị của cả buổi đấu giá.

- Tổ tông a, được thấy là tốt rồi!

Người ở đây đều lên tiếng tán dương, nhưng trong lòng Lý Đại Lực lại ngậm bồ hòn đắng chát không chịu nổi, kêu giá năm ngàn vạn, đã khảo nghiệm sức thừa nhận của trái tim hắn, không nghĩ tới Trang Duệ lại thêm củi vào, trực tiếp nâng giá lên sáu ngàn vạn.

- Trang Duệ, dừng đi!

Miêu Phỉ Phỉ ngồi ở bên cạnh Trang Duệ, đang dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Trang Duệ, thời điểm đấu giá món đồ sứ đầu tiên, Miêu cảnh quan đã nhìn ra, mục tiêu của Trang Duệ, chính là mấy người Nhật Bản kia.

Kỳ thật chuyện này cũng có thể xem là lừa đảo, nhưng Miêu Phỉ Phỉ không có bằng chứng, thứ hai là là đã tham gia đấu giá, một nguyện đánh một nguyện chịu, cũng không liên quan gì tới nàng.

Cho nên Miêu cảnh quan cũng rất lạnh nhạt, cũng không làm ra cử động gì, trong nội tâm của nàng, đã cảm giác được những người kia ăn thiệt thòi, cũng là chuyện đại khái nhân tâm a!

- Trang lão sư quả nhiên là ra tay bất phàm, hiện tại giá tiền đã là sáu ngàn vạn, còn ai ra giá cao hơn nữa không?

Hắn đã không nhịn được, Lý Đại Lực vừa nói dứt lời, nhìn về phía Sơn Mộc Quân, trong nội tâm không ngừng cầu nguyện:

- Giơ lên, ra giá đi!

Có lẽ cầu nguyện của hắn có tác dụng thật sự, thời điểm lời của Lý lão bản chưa dứt, Sơn Mộc Quân nói ra:

- Ta ra tám ngàn vạn, với tư cách là một mặt hàng mỹ nghệ có giá trị lịch sử và văn hóa cổ đại, ta nghĩ, nó có giá tiền này!

Tám ngàn vạn, đối với một công ty có tổng tài sản năm trăm triệu đô la như Sơn Mộc gia tộc, cũng không coi vào đâu.

- Ta ra chín ngàn vạn, bản thân ta rất đồng ý với ý kiến của Sơn Mộc tiên sinh, nhưng ta cảm thấy, nó ở lại Trung Quốc thì tốt hơn.

Trang Duệ không đợi mọi từ khiếp sợ tỉnh táo lại, lập tức quăng ra cái giá chín ngàn vạn, giống như bom nổ, làm cho trong đầu của người trong đây cảm thấy choáng váng, nhất thời có chút không dám tin tưởng vào lỗ tai của mình.

Sau khi Trang Duệ nói ra lời này, Sơn Mộc Quân cảm giác tôn nghiêm của mình bị khiêu khích, đứng dậy nhìn về phía Trang Duệ, nói ra:

- Vị tiên sinh này, nghệ thuật là không biên giới, tác phẩm tốt, cũng phải do người hiểu biết thưởng thức, ta ra giá một ức!

Hai người đối chọi gay gắt, làm cho mọi người mất đi năng lực tư duy, đã tới một ức, trong miệng của bọn họ giống như mấy trăm đồng vậy, vừa mở miệng là đụng môi, cứ thế mà văng ra.

Nếu đầu tư vào hạng mục, những lão bản xí nghiệp này ở đây, cũng dám ra tay, nhưng cướp đoạt một món không biết thật giả, cho dù bọn họ có khả năng, cũng bị dọa sợ.

Cho dù những lão bản này dũng cảm quả quyết trên phương diện sinh ý, nhưng cũng không dám tham dự vào lần tranh đoạt của Trang Duệ và Sơn Mộc Quân.

- Ha ha, xem ra Sơn Mộc tiên sinh đối với món đồ này bắt buộc phải có được, không biết Trang lão sư có nguyện ý nhường thứ yêu thích hay không?

Lý Đại Lực ở trước mặt mọi người nói với Trang Duệ, nếu như có người chú ý lên khuôn mặt của Lý Đại Lực, có thể nhìn thấy, khuôn mặt của Lý Đại Lực hiện giờ, cười còn khó coi hơn cả khóc.

Lý Đại Lực biết rõ, cho dù hôm nay có kết quả gì, hắn đều nổi danh, hơn nữa là đại danh, đoán chừng những kẻ yêu thích đồ cổ cả nước, sẽ biết tên hắn.

Tục ngữ nói người sợ nổi danh heo sợ mập, súng bắn chim đầu đàn, trước kia ít xuất hiện, cảnh sát cũng ít gây phiền toái cho mình, hiện tại xuất hiện vấn đề này, cho dù Lý Đại Lực không muốn đi vào chính đạo, sau này trong giới đấu giá chợ đêm, cũng không còn chỗ cho Lý Đại Lực náu thân.

Chuyện lần này động tĩnh quá lớn, cảnh sát tuyệt đối sẽ nhìn chằm chằm vào việc giết mình, thứ hai là đám trộm mộ kia, cũng quyết định không dám giao dịch với mình, hiện tại Lý Đại Lực giống như một bao thuốc nổ, ai cầm thì người đó không may.

Lý Đại Lực cũng không biết nên cao hứng hay tức giận, hiện tại trong lòng của hắn rối loạn, tạo ra cái giá trên trời ở chợ đêm là việc vui sướng, nhưng khi bán món đồ sứ đáng chết này ra, bất kể là ai, thì cái đấu giá hội này của hắn cũng sớm đi gặp quỷ.

Nhìn thấy Trang Duệ không trả lời, Lý Đại Lực cũng muốn giải quyết dứt khoát, lần này hắn cũng không dài dòng, hô lên:

- Nếu đã không còn ai kêu giá, ta tuyên bố, cái Bạch Địa Hắc Hoa Ngư Phượng Văn Tứ Hệ Bình này, thuộc về Sơn Mộc...

- Chậm đã, một ức hai ngàn vạn (một ức hai ngàn vạn = 1 tỷ 200 triệu), ta ra giá một ức hai ngàn vạn!

Âm thanh của Trang Duệ không lớn, nhưng đã tạo ra oanh động, còn vượt xa âm thanh trên loa của Lý Đại Lực, báo con số một ức hai ngàn vạn, toàn trường hoàn toàn yên tĩnh.

Trang Duệ nói xong lời này, trên mặt lộ ra thần sắc có chút khẩn trương, sau đó nhìn về phía Sơn Mộc Quân, trong mắt người khác, Trang Duệ kêu ra cái giá này, đã là cao không với tới.

Kỳ thật trong lòng Trang Duệ cũng không biết, Sơn Mộc Quân có tiếp tục ra giá hay không, trong lòng của hắn cũng nắm chắc, dù sao đồ cũng là của hắn, cho dù có kêu cao hơn nữa, Trang Duệ cũng không sợ hãi.

Nói đi cũng nói lại, cho dù hai món đồ sứ này bị người Nhật Bản mang đi làm cho người ở đây bị tổn thương tự tôn, cho nên Trang Duệ muốn đánh cuộc một lần, kêu ra cái giá một ức hai ngàn vạn, nếu như Sơn Mộc Quân không nói gì, vậy thì Trang Duệ lưu lại món đồ này cũng không có gì.

Đương nhiên, nếu như Sơn Mộc Quân ra giá, cho dù nhiều hơn hắn một đồng đi nữa, Trang Duệ cũng không tăng giá, hắn cũng không ngốc, một thành phẩm hơn một ngàn vạn, kiếm trở lại gấp mười lần, sinh ý này làm rất tốt.

...

- Sơn Mộc hội trưởng, ngươi nói nọ, có phải là người Châu Á an bài không?

Sau khi Trang Duệ hô ra cái giá một ức hai ngàn vạn, mấy người Nhật Bản cũng bắt đầu nhỏ giọng nghị luận, mới vừa nói người nọ, chính là một thần tử của công ty Sơn Mộc, công tác trong công ty vài chục năm.

- Sẽ không, người nọ ta biết rõ, là một chuyên gia giám định có tiếng trong giới ngọc thạch Trung Quốc, thực lực rất hùng hậu, sẽ không làm con rối cho người ta!

Hiện tại Sơn Mộc Quân có chút xoắn xuýt, nhìn tư thế của người Châu Á này, hình như muốn đối đầu với mình, nếu như vậy, cầm được cái đồ sứ này, độ khó quá lớn.

Nhưng Sơn Mộc Quân không có suy nghĩ tới chuyện Trang Duệ chính là người an bài, tuy an bài trong phòng đấu giá là bình thường, nhưng tuyệt đối không có gan lớn như vậy, đem đồ sứ kêu một cái giá trên trời.

Lúc này Dã Hợp cũng góp lời, cũng không phải hắn xuất tiền, cho nên nói chuyện không đau thắt lưng, mở miệng nói ra:

*****

- Sơn Mộc tiên sinh, chúng ta dùng khí thế áp đảo bọn chúng đi!

- Đúng, xin yên tâm, ta nhất định sẽ mang hai món đồ sứ này về!

Dã Hợp nói lời này làm cho Sơn Mộc Quân kiên định, không phải là hơn một ức sao? Cùng lắm là bán một chiếc du thuyền đỉnh cấp là được rồi!

Sơn Mộc Quân không có trải qua xây dựng sự nghiệp, tục ngữ nói kẻ bán gia sản không đau lòng, nếu đổi thành Sơn Mộc Nhất Lang, nhất định sẽ không tùy tiện quyết định như vậy!

Sau khi thương lượng xong, Sơn Mộc Quân đứng dậy, nhìn Lý Đại Lực nói ra:

- Lý lão bản, ta ra giá một ức năm ngàn vạn, ta nghĩ giá trị của tác phẩm nghệ thuật này, đã không thể dùng tiền mà cân nhắc.

- Trời ạ, một ức năm ngàn vạn?

- Móa, tên Nhật Bản này điên rồi!

Sơn Mộc Quân báo giá, toàn trường xôn xao, từ trên ghế đứng dậy, tất cả mọi người đều đưa ra nghị luận của bản thân, con mắt đều nhìn chằm chằm vào Trang Duệ ở hàng cuối.

- Trang lão bản, tổ tông a, thấy tốt thì dừng đi!

Lý Đại Lực đứng trên đài cao liên tục lau mồ hôi lạnh, trong tưởng tượng của hắn, bố cục này có thể lấy của mấy tên Nhật Bản này mấy ngàn vạn, đã xem như may mắn, không nghĩ tới bây giờ chuyện này đã thoát ra khỏi tầm khống chế của hắn, quyền quyết định đã nằm trong tay tổng đạo diễn Trang Duệ.

Nhưng chuyện này làm cho Lý lão bản áp lực rất lớn, hắn rất sợ sau khi đấu giá kết thúc, bản thân mình vừa ra khỏi cửa, đã bị cơ quan điều tra mời đi uống trà, dù sao một vật phẩm có giá trên một ức, dù là đồ giả cũng biến thành đồ thật.

Nghe tiếng nghị luận chung quanh, sắc mặt Trang Duệ không tốt lắm, giống như đang tự hỏi mình nên nói chuyện thế nào, nhìn thấy thần sắc này của Trang Duệ, đám người sưu tập trong nước, trong nội tâm đã lạnh lại.

Trang Duệ từ từ đứng dậy, vốn hội trường đâm ầm ĩ, lập tức yên tĩnh, mấy chục ánh mắt, đều tập trung vào người Trang Duệ.

- Chư vị, khó mà có được khách nhân Nhật Bản ưa thích đồ cổ của chúng ta như thế, ta nghĩ, chúng ta có lẽ nên chúc mừng Sơn Mộc tiên sinh, hắn đạt được cái bình này.

Trang Duệ nói không nhanh không chậm, mọi người cũng nhìn ra, tâm tình của Trang lão sư không tốt, có lẽ chỉ có Miêu Phỉ Phỉ và Lý Đại Lực, mới có thể từ trong khóe mắt của Trang Duệ, nhìn ra bạn thân đang vui như nở hoa!

Đúng vậy, Trang Duệ đang vui mừng, tuy hắn không thiếu tiền, nhưng nếu có người đưa tiền, hắn cũng vui vẻ mà nhận lấy.

- Trang lão sư, cảm ơn, ngài là chuyên gia nghệ thuật chân chính!

Sau khi Sơn Mộc Quân nghe vậy liền cảm ơn Trang Duệ.

Trang Duệ bản thân không có phản ứng gì, ngược lại là Miêu cảnh quan và Lý Đại Lực thiếu chút nữa cười ra tiếng, trong truyền thuyết có câu bị bán mà còn giúp người ta kiếm tiền, hôm nay trình diễn thành thực tế.

- Tốt, nếu như không còn gì nữa, cái Bạch Địa Hắc Hoa Ngư Phượng Văn Tứ Hệ Bình này, sẽ thuộc về Sơn Mộc tiên sinh!

Lý Đại Lực nói ra lời này làm cho mọi người ở đây có cảm giác thất lạc, đây là Trung Quốc, trên sân nhà mình, hơn vài chục người đối mặt với mấy người Nhật Bản, lại thất bại thảm hại, làm cho bọn họ có cảm giác mất thể diện.

Cho nên Lý Đại Lực nói xong lời này, rất nhiều người bắt đầu đi ra lối ra, nhưng sự kiện một ức năm ngàn vạn này, sẽ từ trong miệng những người này, lập tức truyền ra khắp giới đồ cổ trong nước.

Mà ngay cả Mạnh giáo sư cũng gọi điện cho Trang Duệ, hỏi thăm chuyện này, Trang Duệ cũng không cách nào nói rõ, chỉ rất mờ mịt, nói rằng khả năng hai món này là đồ dỏm là rất lớn, lúc này mới khiến cho lão sư yên tâm thoải mái một chút.

Nhưng tất cả mọi người không biết, lần đấu giá này chỉ là bắt đầu mà thôi, ngày sau, sự kiện gốm sứ quan diêu Từ Châu, sẽ gây ra phong ba càng lớn.

...

Giao dịch qua đi, bọn người Sơn Mộc Quân dưới sự bao vây bảo hộ của bảo vệ, vội vàng rời khỏi đây, dựa theo chuẩn bị trước của bọn họ, hai món đồ sứ này sẽ trở về Nhật Bản nhờ một vị tham tán đại sứ ở Trung Quốc, cùng trở về Nhật Bản một lúc.

Trang Duệ và bọn người Bành Phi, cũng rời khỏi phòng đấu giá, Trang Duệ nhìn khe hở, né tránh Kim Bàn Tử, nhỏ giọng nói với Miêu cảnh quan:

- Miêu cảnh quan, lần này chỉ là trao đổi hàng mỹ nghệ dân gian, bạn bè Nhật Bản nguyện ý tốn hao nhiều tiền như vậy mua về, đó là tự do của bọn họ phải không? Mặt khác lần thu nhập này, ta sẽ thúc dục phong đấu giá nộp thuế, hi vọng các ngươi không nên phóng đại a!

Tuy bên ngoài thời tiết nóng bức, nhưng trong lòng Trang Duệ, lại phi thường mát mẻ, tương đương thoải mái.

- Trang Duệ, với tư cách bạn bè, tôi khuyên anh một câu, lần sau không nên làm như vậy, anh tự giải quyết cho tốt a...

Miêu Phỉ Phỉ tâm tình phức tạp nhìn Trang Duệ, quen biết nhiều năm, nàng cũng không có phát hiện, bên trong tính cách của Trang Duệ quá ngỗ ngược.

Nhưng đối với chuyện này, Miêu Phỉ Phỉ không có ý định tiếp tục truy cứu nữa.

Đúng như Trang Duệ nói, những vật kia là giả, căn bản là không có biện pháp truy cứu trách nhiệm, cho dù hiện tại đi hỏi Sơn Mộc Quân kia, Sơn Mộc Quân có đánh chết cũng chỉ nói đây là hàng mỹ nghệ mà thôi.

Sau khi cáo biệt Miêu Phỉ Phỉ, Trang Duệ vốn định đưa Kim Bàn Tử về nhà, nhưng vẻ mặt của bạn thân trên xe rất kích động, hiển nhiên, bị màn đấu giá vừa rồi trùng kích rất lớn.

- Trang ca, ngài đúng là lợi hại, vô thanh vô tức đào của mấy tên Nhật Bản kia hần hai ức.

Sau khi đưa Kim Bàn Tử về nhà, Trang Duệ cũng không trở về nhà cấp bốn, mà cùng Bành Phi đi tới một trà lâu thanh tĩnh, bao một gian phòng ngồi xuống.

- Ha ha, nếu như bọn họ thật sự cất giữ để thưởng thức thì tốt, sẽ không có việc gì, nếu như làm ra chuyện nào khác, hắc hắc...

Trang Duệ cũng không có hảo ý, hắn hỏi qua Từ Quốc Thanh, bên trong hai món đồ sứ này, đã có chữ "Hứa", đó là chiêu bài của Từ Quốc Thanh!

Hơn nữa Từ Quốc Thanh còn làm một chuyện mà Trang Duệ nghẹn họng trân trối, đó là thời gian chế phôi của đồ sứ, cũng khắc vào bên trong, dù cho không đánh nát đồ sứ, chỉ cần dùng dụng cụ nhìn vào trong, cũng có thể thấy rõ.

- A! Trang tổng, ngài đúng là hù chết ta!

Thời điểm Trang Duệ và Bành Phi uống trà nói chuyện phiềm, cửa phòng bị đẩy ra, Lý lão bản thò đầu vào, nhìn rõ ràng trong phòng chỉ có Trang Duệ và Bành Phi, lúc này mới đi tới.

Lý Đại Lực đang sợ cảnh sát ẩn trong phòng, gây ra chuyện lớn như vậy, hắn đã chuẩn bị trốn ra nước ngoài tránh đầu sóng ngọn gió.

- Lý lão bản, không có chuyện gì đâu, không cần phải sợ!

Trang Duệ rót cho Lý Đại Lực chén trà, chuyện này cho ra kết quả, đúng là thiệt thòi cho Lý Đại Lực.

- Trang tổng, ngài chơi quá lớn a?

Lý Đại Lực nghe lời này của Trang Duệ, không khỏi cười khổ, tràng diện như lúc này trong phòng đấu giá quốc tế cũng hiếm thấy..

Trang Duệ rót cho Lý Đại Lực chén trà, cười nói:

- Lý tổng, lần đấu giá này đủ để ngài dương danh tứ hải rồi a!

- Đúng a, là tiếng xấu lan xa cũng không kém bao nhiêu, đoán chừng sau này ngay cả đấu giá chợ đêm cũng không cần làm nữa.

Crypto.com Exchange

Chương (1-629)