← Ch.595 | Ch.597 → |
Từ vị trí đứng nhìn của Trang Duệ, vật liệu gỗ làm quan tài, hoàn toàn không có dấu vết kết nối, giống như là một khối gỗ điêu khắc mà thành, Trang Duệ không cách nào tưởng tượng, cần phải có bao nhiêu cây gỗ Bách Tùng mới tìm được một cây thế này?
Mà nắp quan tài với quan tài kết hợp không chê vào đâu được, có người cầm trang giấy đi thử một chút, nhưng không nhét vào được, hoàn toàn không có khe hở.
- Có chút khó!
Mạnh giáo sư đi quanh quan tài một vòng, cau mày, hắn vốn cho rằng quan tài này có kết cấu Mão Chuẩn, nhưng sau khi quan sát quan tài cẩn thận, lại phát hiện trên quan tài không có một cây đinh nào, điều này làm cho Mạnh giáo sư không thể tưởng tượng nổi.
Đồ dùng trong nhà của thời cổ đại có chỗ lồi ra được gọi là Chuẩn, lõm vào gọi là Mão, loại hình thức này là kỹ xảo cao nhất trong việc làm ra đồ dùng, quan tài đương nhiên cũng như thế, nhưng cái quan tài cực lớn này, hình như có chút bất đồng.
- Lão sư, hình như muốn mở nào phải dùng cách Đồng Trấp Thiêu Hóa!
Mạnh giáo sư nghe Trang Duệ nói thế, đi tới cầm một bả thành tiểu đao, cạo một lớp vật chất trên quan tài xuống, cẩn thận phân biệt, nói ra:
- Đúng vậy, là Đồng Trấp Thiêu Hóa, nếu như dùng cách Chuẩn Mão mà mở ra, khả năng không lớn!
Làm theo cách này sẽ khiến độ phong kín của quan tài tốt hơn, nhưng cũng làm tăng độ khó khi mở quan tài, muốn hoàn hảo không tổn hao gì mà mở nắp quan tài ra, cơ hồ là chuyện không có khả năng.
Mạnh giáo sư vây quanh quan tài cả buổi, cũng không có biện pháp gì, cuối cùng bất đắc dĩ, chỉ có thể bảo người ta mở quan tài từ các vị trí khác nhau, dùng cách Chuẩn Mão để mỡ quan tài.
- Tiểu Lưu, ngươi ở phía sau, bên cạnh cũng cần hai người, Trang Duệ, ngươi đi tới chỗ đầu quan tài, tốt rồi, mọi người cầm côn nạy đi, cẩn thận một chút, không dùng quá nhiều sức, cũng lúc mở nắp quan tài ra...
Mạnh giáo sư chỉ huy mọi người, sau khi đục thủng một lỗ và đút côn vào nạy ra, dưới một mệnh lệnh, mọi người đều phát lực, mà cái quan tài lớn này, phát ra âm thanh ken két khó nghe.
- Lại dùng thêm sức, khi mở quan tài ra, mọi người đứng xa một chút, cẩn thận bên trong có cơ quan.
Đối với việc đề phòng bị trộm mộ, một quan tài lớn như vậy, nói không chừng bên trong sẽ an trí những cơ quan ám khí lấy mạng người, Mạnh giáo sư lớn tiếng nhắc nhở mọi người chú ý an toàn.
Bị thương và chết trong mộ táng cả ngàn năm qua, đây tuyệt đối là chuyện làm cho người ra rất không thoải mái, bởi vì sau khi trải qua nằm dưới mặt đất cả ngàn năm, rất nhiều vật chất vi khuẩn sẽ sinh ra biến chất, một khi bị lây, dưới thủ đoạn chữa bệnh hiện đại, đều khó mà trị được.
Nhưng khá tốt, sau khi mở cái nắp quan tài cồng kềnh ra, bên trong cũng không có động tĩnh gì, mà ở đuôi quan tài, hai người cầm móc sắt, kéo quan tài ra sau.
Sau khi mở nắp quan tài, cộng thêm trọng lượng nặng nè của bệ, độ cao đã ngoài một mét tám, trực quan cũng không thể nhìn thấy tình hình bên trong, người ở bên ngoài phải dùng thang, chỉ khi leo lên thang, mới có thể nhìn vào bên trong.
- Còn có quan tài.. Mạnh giáo sư, còn một cái quan tài đồng!
- Mẹ kiếp, đây rốt cuộc là mộ của ai? Phức tạp như vậy?
Người nhìn thấy tình hình bên trong, nhao nhao kêu la, thì ra bên trong quan tài gỗ, còn có một quan tài bằng đồng, dưới ngọn đèn chiếu xuống, ở trên nắp quan tài đồng có mấy đồ án và đường văn khắc lên, làm cho người ta cảm thấy thần bí khó lường.
- Không đúng, Hoàng Tràng Đề Thấu là quan tài Bách Tùng, vì sao lại có thêm một quan tài đồng nữa?
Mạnh giáo sư cũng bò thang, sau khi quan sát một lúc, cau mày, hiển nhiên là không thể nghĩ thông suốt chuyện này.
Phải biết rằng, cổ nhân lý giải tử vong chính là thăng thiên, còn có thể dùng một loại phương thức khác, kéo dài tính mạng ở thế giới khác, cho nên sau khi chết, sẽ chuẩn bị quan tài hậu táng cho mình, chỉ chờ mong có thể được những vật này dẫn mình tới một thế giới khác.
Bởi vì nhân thể thuộc mộc trong ngũ hành, cho nên cổ nhân nghiên cứu về quan tài rất sâu, hơn nữa cho rằng nếu như chôn cất trong quan tài bằng đồng sắt chế thành, linh hồn người nọ không cách nào tiến vào trong luân hồi.
Cho nên tại trong lịch sử, sử dụng đồng làm quan hài là chuyện cực hiếm.
- Chuẩn bị ròng rọc, đem cái quan tài đồng này ra.
Mạnh giáo sư quan sát nửa ngày trời, làm ra quyết định, chỉ có mở cái quan tài này ra, mới có thể công bố một ít bí mật, mới biết được thân phận chủ nhân của mộ táng.
Bởi vì điều kiện có hạn, mọi người phải dời thang qua hai bên, sau đó chuẩn bị ròng rọc, dùng dây thừng neo hai bên quan tài, khá tốt, quan tài đồng và quan tài mọc cũng không phải ăn khớp với nhau, lúc này mới thuận lợi buộc dây thừng vào trong quan tài đồng.
- Một hai ba... Dùng sức...
Nếu như có người ngoài nhìn thấy cảnh này, rất khó tưởng tượng những người này bình thường đều là học giả áo mũ chỉnh tề, vào lúc này giống như dân công, lôi kéo dây thừng bằng lực lượng của ròng rọc, đem cái quan tài bằng đồng nặng mấy trăm ký này chuyển ra ngoài.
Sau khi nâng cái quan tài đồng này vượt qua độ cao của quan tài gỗ, phía dưới có người cẩn thận hoạt động cái thang, giành một khu đất trống bỏ quan tài đồng xuống, mà công tác này, tiến hành không dưới hai giờ.
- Không biết bên trong trong có gì?
- Đúng vậy a, trong quan tài bằng đồng này, chắc hẳn vật bồi táng rất phong phú!
- Hình như bên trong có nước? Vừa rồi thời điểm nâng lên, ta có cảm giác bên trong có nước lắc lư.
- Không có khả năng, trong cái mộ táng này đã có ít nhất ngoài hai ngàn năm, có nước cũng đã bốc hơi cả rồi.
Tuy mệt nhọc, nhưng sau khi thành công lấy quan tài đồng ra, vẻ mặt tất cả mọi người rất hưng phấn, đối với các nhà khảo cổ học mà nói, vạch trần một cái bí mật trong lịch sử dài đằng đẳng, không thể nghi ngờ là chuyện làm cho họ hưng phấn nhất.
- Nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị mở quan tài!
Vẻ mặt Mạnh giáo sư vui mừng, bận rộn tại đây một tuần, rốt cục cũng biết được thân phận của chủ nhân, trong miệng nói bảo mọi người nghỉ ngơi, nhưng hắn không ngừng đi quanh quan tài đồng, đang quan sát cách mở quan tài đồng này.
Trang Duệ ngồi ở một bên, nhìn vào trong quan tài đồng, lông mày nhíu lại, bởi vì hắn cảm nhận được bên trong có đồ cổ phong phú, nhưng đúng như vị nghiên cứu viên kia đã nói, là có nước.
Nhưng linh khí của Trang Duệ chỉ có thể nhìn xuyên thấu qua vật có linh khí, dò xét chủng loại, mà hắn không biết linh khí bên trong là đồ vật gì, tất cả chỉ có thể đợi mở nắp quan tài ra mới biết được.
Có lẽ là trước khi có biện pháp bảo vệ đầy đủ, có thể thuận lợi mở cái quan tài đồng này ra, bởi vì bên trong cái quan tài này đã đóng kín suốt hơn hai ngàn năm, có lẽ sẽ có độc khí trong quan tài đồng.
Nhưng cho dù mở nắp quan tài ra, sức nặng cũng không nhẹ, Mạnh giáo sư tuyển ra mấy người có khí lực lớn, đứng ở bốn phía dùng sức, đồng loạt dùng sức mở nắp quan tài đồng ra.
- Đây là cái gì?
Trang Duệ mở nắp quan tài ra, trong bốn người, vào lúc nâng nắp quan tài lên, hắn nghiêng đầu nhìn vào trong quan tài, nhưng lại phát hiện, ở biên giới của quan tài có xuất hiện một mép nước cao bảy tám cm, sau khi quan tài động đậy, nó cũng lắc lư lên xuống.
Nhưng trong tầng nước kia, tất cả đều là tro bụi, không cách nào thấy rõ đồ vật bên trong là gì, mà mọi người cũng vây lại.
- Thủy ngân, đây là thủy ngân!
- Trời ạ, trách không được nặng như vậy, thì ra trong quan tài này đầy thủy ngân.
- Nhường một chút, để ta vào xem!
Nghe được âm thanh này truyền tới, Trang Duệ dùng sức chen vào, hắn nhìn thấy Mạnh giáo sư đang cầm côn gỗ, đang quấy nước trong quan tài.
Mà tầng tro bụi kia, theo thủy ngân lưu động, tất cả đều biến mất không thấy gì nữa, dưới chiếu xạ của ngọn đèn, thủy ngân sáng bóng như gương, phản xạ ra hào quang vô tận.
Trang Duệ đã từng đọc qua tư liệu trong quyển sách giáo khoa, ở trong mộ thất nhà Hán ở Sơn Đông có một quan tài bằng gốm sứ, phát hiện có dấu vết thủy ngân lưu lại, nhưng bởi vì mộ táng này từng bị trộm qua, cho nên không thể tìm ra những manh mối và tư liệu lưu lại.
Thủy ngân tên khoa học gọi là thủy ngân, trong tư liệu lịch sử ghi lại, những đạo gia thời xưa luyện dan cầu trường sinh, tuy đúng là thủy ngân có thể dùng làm thuốc, có thể sát trùng, công độc, trừ hàn độc, các loại bệnh tật đau nhức, nhưng nó cũng có nguy hại rất lớn với cơ thể.
Trong lịch sử có ít nhất có ba vị hoàng đế đã chết vì trúng độc thủy ngân, những hoàng đế này hết lòng tin tưởng lý luận của đạo gia, tin tưởng thi thể ngâm mình trong thủy ngân thì bất hủ.
Mạnh giáo sư nhắc côn gỗ lên, vài giọt thủy ngân từ côn gỗ rơi vào trong quan tài, thoáng suy tư một chút, Mạnh giáo sư nói ra:
- Trong quan có cái gì, nhất định là mộ chủ nhân, nhưng thủy ngân gặp không khí, sẽ nhanh chóng phân hủy, hơn nữa còn tản mát ra kịch độc, trước tiên đậy nắp quan tài lại.
Mấy người Trang Duệ tiếp tục cầm nắp quan tài đậy lại, Mạnh giáo sư và mấy chuyên gia thương lượng một chút, quyết định hỏi mượn đơn vị tương quan mặt nạ phòng độc, sau đó múc toàn bộ thủy ngân ra.
Công tác không cách nào tiếp tục, tất cả mọi người lui trở về đỉnh núi, đợi đến lúc mặt nạ phòng độc và dụng cụ xử lý thủy ngân chuyên dụng tới, sáng sớm sẽ đi vào trong làm việc.
- Tiểu Trang, chút nữa phải cẩn thận, đừng để thủy ngân nhiễm vào da của mình!
Người có thể vào trong mộ táng cũng chỉ có tám người, trừ Trang Duệ và tiến sĩ Nhâm ra, những người khác đều là chuyên gia khảo cổ trong nước.
Sau khi mở nắp quan tài, Trang Duệ cùng tiến sĩ Nhâm hai người, mang theo cái bao tay dầy như da gấu, bắt đầu múc thủy ngân bên trong ra ngoài, những thủy ngân này sẽ được đem đi xem xét và nghiên cứu, dùng nghiệm chứng công nghệ chế tác thủy ngân hai ngàn năm trước.
Nói thật ra, trải qua lần khai quật khảo cổ này, lá gan của Trang Duệ lớn hơn không ít, hoàn cảnh rèn luyện người là không sai chút nào, trước kia hắn nào dám đụng tới quan tài và người chết đâu chứ?
Sau khi múc toàn bộ chất lỏng trắng bạc trong quan tài đổ vào trong bình chứa, những vật phẩm đầu tiên trong quan tài cũng hiện ra.
- Đây là vật gì?
Trang Duệ nhìn xuyên thấu qua mặt nạ phòng độc, nhìn thấy một cỗ thi thể, nhưng toàn thân xám trắng, ngón tay sờ lên cứng rắn, dù thế nào cũng không giống thân người.
- Kim... Kim Lũ Ngọc Y (dây vàng áo ngọc)?
Trang Duệ còn đang nghi hoặc, Mạnh giáo sư bên kia trong miệng phát ra một tiếng thét kinh hãi, cả người bổ nhào về phía quan tài, nếu như không phải mực thủy ngân bên trong hạ thấp xuống, chỉ định sợ đã văng tung tóe lên người của hắn.
- Nhanh, nhanh hơn nữa, cái xác ướp này có Kim Lũ Ngọc Y bảo hộ, chỉ sợ không có mục nát!
Tuy đã có mặt nạ phòng đọc, không nhìn rõ mặt của Mạnh giáo sư, nhưng từ trong lời nói nghe ra, lão giáo sư hết sức kích động, còn kém không có tiến lên cướp đoạt cái mưỡng trong tay của Trang Duệ và tiến sĩ Nhâm, tự mình làm công tác thanh lý thủy ngân.
Thủy ngân có công hiệu chống phân hủy, mà ngọc khí có tác dụng giữ tươi, cả hai kết hợp cùng một chỗ, khó trách Mạnh giáo sư lại làm ra suy đoán như vậy.
Kim Lũ Ngọc Y còn gọi là "Ngọc Hạp", là trang phục cao cấp chỉ có hoàng đế và quý tộc cao quý nhất mới có tư cách mặc khi chết, vẻ ngoài và nhân thể có hình dạng giống nhau.
Người mặc ngọc y đại biểu cho thân phận và đằng cấp, hoàng đế và bộ phận cận thần mới dùng kim tuyến kết nối với ngọc y, xưng là "Kim Lũ Ngọc Y", quý tộc khác chỉ có thể sử dụng ngân tuyến, đồng tuyến, gọi là "Ngân Lũ Ngọc Y" cùng "Đồng Lũ Ngọc Y".
Trước mắt quốc gia chỉ mới khai quật được mười tám tòa mộ thất thời Hán có ngọc y, mà trong đó chỉ có tám tòa cổ mộ là có Kim Lũ Ngọc Y đại biểu cho thân phận, ở Hà Bắc chỉ khai quật được một, Kim Lũ Ngọc Y đó là mộ thất của Trung Sơn Tĩnh Vương Lưu Thắng, sau khi khảo chứng các vật liệu tương quan, Kim Lũ Ngọc Y này dùng tơ vàng kết nối với ngọc thạch làm thành, do trên trăm công tượng hao phí thời gian hơn hai năm mới hoàn thành, cả kiện ngọc y vô cùng tinh xảo, vô cùng sáng quý, là tác phẩm nghệ thuật khó mà có được.
Mà sau này, khi khai quật Kim Lũ Ngọc Y, lúc ấy oanh động giới khảo cổ trong nước và ngoài nước, có vô số học giả nhao nhao chạy tới Hà Bắc, tiến hành nghiên cứu kiện Kim Lũ Ngọc Y vô cùng trân quý và hiếm thấy này.
Hiện tại trong mộ quật này lại có một kiện Kim Lũ Ngọc Y, dùng mắt thường có thể nhìn thấy những sợi dây vàng nhỏ sáng bóng, cho dù Trang Duệ chưa từng nhìn tiếp xúc với Kim Lũ Ngọc Y, cho nên không đoán ra đây là Kim Lũ Ngọc Y trân quý!
Sau khi cái muỗi múc thủy ngân ra, trong đó hiện ra một thi thể mặc Kim Lũ Ngọc Y, hiện ra trong mắt của mọi người, lúc ban đầu nhìn thấy phần bụng của hắn, cao cao nổi lên, mà bây giờ, ngực và hai chân cũng đã lộ ra.
- Đầu có cái gì?
Mạnh giáo sư một mực nhìn chằm chằm vào Kim Lũ Ngọc Y, đột nhiên hô một tiếng hấp dẫn ánh mắt của mọi người, bởi vì đầu của thi thể đã lộ ra, đó là một màu vàng kim lập lòe, là một cái mặt nạ vàng.
Mạnh giáo sư thò tay thử cầm lên một cái, sau cái mặt nạ là một gương mặt bị dây thừng của mặt nạ trải qua mấy ngàn năm đã mục nát, rất dễ dàng cầm xuống.
- Quốc bảo, quốc bảo, so với cái mặt nạ vàng khai quật được ở Hồ Bắc còn tinh xảo hơn.
Mạnh giáo sư hận không thể tháo bao tay ra trực tiếp vuốt ve mặt nạ, trong miệng thì thào tự nói, bộ dáng yêu thích không buông tay.
Vuốt vuốt một hồi, Mạnh giáo sư nhìn Trang Duệ, nói ra:
- Tiểu Trang, tuy cái mặt nạ này không lớn như cái ở trong bảo tàng của ngươi, nhưng chế tác tinh xảo hơn nhiều.
- Ha ha, đó là tay nghề tổ tông của chúng ta, đương nhiên phải mạnh hơn so với quỷ tây dương rồi!
Trang Duệ cười cười nhưng sau khi nói ra lời này, trong nội tâm đột nhiên có chút không nhịn được mà suy nghĩ, không phải là mình đang quấy nhiễu tổ tông hay sao?
← Ch. 595 | Ch. 597 → |