Truyện ngôn tình hay

Truyện:Hoàng Kim Đồng - Chương 070

Hoàng Kim Đồng
Trọn bộ 629 chương
Chương 070: Tổn người lợi mình
0.00
(0 votes)


Chương (1-629)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Tên cảnh sát kia sau khi nghe được lời của Trang Duệ thì ngây cả người, bình thường dân chúng thấy cảnh sát thì e sợ ba phần, tên này dám đánh người ở đồn công an, lại còn hào hùng điềm nhiên như không, xem ra cũng không phải người thường.

- Tôi không phải muốn thẩm vấn anh, vừa rồi anh ra tay với cảnh sát, bây giờ tôi sẽ ghi biên bản với anh.

Tên cảnh sát gọi là Ngô Minh không hiểu rõ đối phương là ai, vì vậy giọng điệu cũng hòa hoãn trở lại, chủ yếu là hắn thấy con chó đang nằm sấp bên chân Trang Duệ. Tuy hắn không biết đó là Ngao Tây Tạng, nhưng khí chất cao quý trên người Tiểu Bạch Sư cũng làm cho hắn cảm thấy đó là con chó không phải người thường có thể nuôi được.

- Đánh lén cảnh sát? Ai đánh lén cảnh sát? Con mắt nào của anh thấy tôi đánh lén cảnh sát? Là anh ta sao? Anh có chứng cứ gì cứ đưa ra đây, chờ chút, tôi nghe điện thoại...

Trang Duệ thấy tên cảnh sát kia có ý thiên vị thì cũng không còn khách khí, khi tên cảnh sát Ngô Minh định cho người bắt Trang Duệ thì đúng lúc điện thoại vang lên.

- Này, chú Lưu, sao bây giờ chú lại điện thoại đến, Đại Xuyên nói với chú vậy sao? Hừ, cậu ấy nói dối đấy, cháu đang ở đồn công an bên cạnh chợ đồ cổ, vừa rồi vài tên đội viên phòng vệ muốn đánh cháu, bây giờ lại có một tên cảnh sát muốn tiến ra thẩm vấn cháu. Chú Lưu, cảnh sát của các chú cũng quá kỳ cục rồi đấy.

Trang Duệ vốn cho rằng Tống Quân điện thoại đến nhưng sau khi nghe máy mới biết đó là bố của Lưu Xuyên, vì vậy mà không khỏi nói vài câu oán trách. Thật ra hắn cũng không trách gì cảnh sát, nếu đổi lại là một tên cảnh sát khác thấy đồng bạn của mình bị đánh ngã xuống đất thì cũng không khách khí với hắn.

- Hừ, con thỏ chết tiệt này, cậu ngứa da sao? Dám đánh cảnh sát, như vậy rõ ràng là không đúng, cậu chờ đấy, tôi vừa họp xong, cũng cách cậu không bao xa, tôi sẽ đến ngay.

Âm thanh của Lưu Phụ vang lên rất lớn, viên cảnh sát Ngô Minh ở bên cạnh nghe thấy vậy thì vẻ mặt không khỏi biến đổi, vì thế không khỏi kéo một tên phòng vệ sang hỏi nguyên nhân.

Từ nhỏ đến lớn Trang Duệ và Lưu Xuyên đã có vô số lần phá rối, mỗi lần như vậy đều có bố của Lưu Xuyên ra mặt, vì vậy lần này dù ra tay ở đồn công an thì Trang Duệ cũng không quá lo lắng. Nhưng hắn cũng có chút hối hận, nếu sớm biết như vậy sẽ không điện thoại cho Tống Quân, thiếu nợ nhân tình cũng không quá tốt, khi hắn đang định xem xét có gọi điện thoại cho Tống Quân hay không thì thấy ngoài cửa lớn có một chiếc xe cảnh sát phóng vào.

Từ trên chiếc xe cảnh sát màu xanh có ba người đi xuống, đi đầu là bố của Lưu Xuyên.

Lưu Phụ là một người cao lớn, mặc đồng phục cảnh sát rất căng, tuy đã gần sáu mươi nhưng đi lại rất uy vũ, trong khối cảnh sát có biệt hiệu là Lưu Đại Pháo.

- Con thỏ nhỏ chết tiệt kia, có gan đấy nhỉ, chạy đến tận đồn công an để đánh nhau, mau nói rõ xem, có chuyện gì xảy ra?

Lưu Đại Pháo tiến ba bước về phía trước, sau đó vỗ lên gáy Trang Duệ rồi mới hỏi nguyên do. Hai người cảnh sát đi theo phía sau lúc này cũng đi đến, đám người bên cạnh chợt gọi tên là đội trưởng Vương, lúc này Trang Duệ mới biết chú Lưu đi cùng nhóm lãnh đạo của đồn công an đến đây.

Hôm nay Trang Duệ là người có lý, hắn cũng không sợ, hắn lập tức nói chuyện Hầu Tử bị người của đồn công an đưa đi, sau đó chính mình đến hỏi thăm thì lại bị tên phòng vệ bất lương kia ra tay đánh mắng, bất dắc dĩ mới phải ra tay hoàn thủ. Đám người bên cạnh muốn ngắt lời phản bác nhưng lại tìm không ra lời nào thật hơn, mà sự thật cũng chính là như vậy.

- Con bà nó, cho các người mặc vào bộ quần áo này để ức hiếp dân chúng bình thường sao?

Lưu Phụ nghe nói có chuyện như vậy thì lập tức nổi giận, khi thấy tên bị đánh ngồi trên ghế đã tỉnh lại thì tiến lên tức giận cho một đạp lên vết thương bị chó cắn, tên kia đau đến mức tiếp tục hôn mê.

Động tác của Lưu Phụ làm cho Trang Duệ hả giận, nhưng tên đồn trưởng ở bên cạnh lại không mấy vui vẻ, mọi người đều cùng một hệ thống, tuy anh là cục trưởng nhưng cũng không phải lãnh đạo trực tiếp phân công phân cục của đồn công an chúng tôi, nếu ra tay đánh người ở đây thì cũng có hơi quá. Nhưng hắn cũng hiểu những gì đã xảy ra, là người của mình không đúng, nhưng lúc này đối diện với quá nhiều người, vì vậy mà vẻ mặt có chút khó coi.

- Cục trưởng Lưu, hỏi rõ ràng rồi nói sau, nếu là người của chúng tôi không đúng thì nhất định sẽ xử lý nghiêm túc, nhưng anh đánh người như vậy cũng không phù hợp...

Vị đồn trưởng Vương này cũng có gan khá lớn, nhưng đó cũng vì nguyên nhân Lưu Phụ không được phân công quản lý trực tiếp đồn công an này, đồng thời hắn cũng có quan hệ trong cục, cũng không quá kính sợ một người sắp về hưu như Lưu Phụ.

- Không thích hợp sao? Vậy thế nào mới thích hợp? Anh đưa đám đội viên tự vệ có phẩm chất thế này đến sao? Rõ ràng là làm cho hệ thống chúng ta thêm xấu hổ, tôi thấy bình thường anh công tác cũng có vấn đề.

Lưu Phụ không thích nghe những lời như vậy, vì thế mà trừng mắt lên, bắt đầu giáo huấn vị đồn trưởng Vương.

- Cục trưởng Lưu, chỗ này cũng không phải là phân cục của anh, bây giờ tôi sẽ phải thẩm vấn người tình nghi, nếu anh không có việc gì thì vào trong uống một ngụm trà nhé?

Đồn trưởng Vương rõ ràng không muốn nể mặt Lưu Phụ, khi Lưu Phụ đang tức giận chuẩn bị lên tiếng thì điện thoại trong túi quần đồn trưởng Vương chợt vang lên.

- Alo, là em... Em nhất định sẽ xử lý nghiêm túc, lãnh đạo cứ yên tâm...

Trang Duệ thấy còn chưa nói chuyện điện thoại được vài câu thì vẻ mặt đồn trưởng Vương đã trở nên cực kỳ khó coi, lúc này là đầu tháng ba với khí trời mát lạnh nhưng hắn vẫn đổ mồ hôi hột.

Sau khi đặt điện thoại xuống thì vị đồn trưởng Vương lập tức tỏ ra mềm nhũn, hắn nói lời cầu khẩn với Lưu Phụ. Hai cha con Lưu Xuyên đều cùng một bản tính là thích mềm không thích cứng, hơn nữa bọn họ lại cùng một hệ thống, cũng không muốn làm khó đối phương, vì vậy mà Lưu Phụ lên tiếng mời đám người Lưu Xuyên vào phòng khách.

Hai mươi phút sau thì đồn trưởng Vương đi vào, mọi việc đã xong, thật ra rất đơn giản, giống như những gì Lý Binh đã suy đoán.

Có thể nói thanh đanh của Lưu Xuyên trước kia ở chợ đồ cổ là xách theo cờ lê đi đánh vỡ đầu Đại Hùng và Hầu Tử, vì vậy nên mới hai mươi tuổi đầu đã đứng vững gót chân ở trong chợ, tuy nhóm người trong chợ có bối cảnh rất phức tạp, tuổi tác cũng lớn hơn Lưu Xuyên nhưng không ai dám động vào hắn.

Nhưng gần đây Lưu Xuyên làm ăn buôn bán thích hòa khí sinh tài, hắn mua cửa hàng cũng không có vị trí tốt, ở sau cửa hàng nhà người ta, khi vừa mới khai trương thì khách hàng cũng ít. Nhưng hắn là người sảng khoái, thường mua thú cưng sẽ được tặng kèm thức ăn, vì vậy mà danh tiếng khá tốt, buôn bán cũng dần tốt lên.

Trong chợ là như vậy, nếu anh buôn bán tốt thì sẽ có người không tốt, nhưng Lưu Xuyên bình thường kết giao rộng, bạn bè nhiều, cũng có quan hệ không tệ với các vị lão gia trong chợ, vài năm qua những người làm cũng nghề cũng không dám qua mặt. Tất nhiên cũng khó tránh khỏi tình huống đám người kia chỉ cây dâu mắng cây hòe, mà Lưu Xuyên cũng không chấp.

Ông chủ quán thú cưng mà Lý Binh nhắc đến có họ Hác, năm nay vừa tròn ba mươi nhưng trước nay không làm những công tác đứng đắn, thường có quan hệ với giang hồ. Chị của tên này lấy một viên cảnh sát, năm ngoái được điều đến làm phó đồn trưởng đồn công an quản lý chợ đồ cổ, khi thấy cậu em vợ mình không chịu làm ăn đàng hoàng, người này quyết định thuê một cửa hàng trong chợ để em vợ tu tâm dưỡng tính.

Nhưng việc kinh doanh của ông chủ Hác kia thật sự không tốt, quá keo kiệt, khách muốn được tặng thức ăn cho thú cưng thì hắn cũng tính chi li nửa ngày mới cho. Người này mở hàng chưa được nửa năm, chưa nói kiếm được tiền lời, nguyên tiền thuê cửa hàng cũng đã mất bảy ngàn.

Khi thấy mình làm ăn không tốt thì ông chủ Hác quyết định xem xét nguyên nhân, thái độ phục vụ của hắn là không có vấn đề, sau khi suy xét qua lại, hắn chợt nhìn chằm chằm vào kinh doanh của Lưu Xuyên, lý do rất đơn giản, khách đều đến chỗ anh thì tôi sao có thể kinh doanh tốt cho được.

Vì vậy đầu năm thì ông chủ Hác mới sắp xếp vài bàn lớn trước của hàng của mình, nói là xúc tiến tiêu thụ, thực chất là chặn đường khách hàng. Nhưng không ngờ Đại Xuyên nổi giận trực tiếp xốc đổ những chiếc bàn kia, , hắn muốn dạy cho Lưu Xuyên một bài học, nhưng đối phương quá to cao và khỏe mạnh, thật sự không làm gì được.

Nhưng ông chủ Hác thật sự coi đó là tâm bệnh của mình, cũng không dám nói cho anh rể biết. Tuy hắn làm ăn khôgn tốt nhưng ngày thường cực kỳ phóng túng, mở tiệm nưa năm nhưng quan hệ không tồi với nhóm tự vệ của đồn công an, vài ngày trước khi uống rượu thì nói ra vấn đề, vì thế có người nghĩ ra một kế.

Nhóm tự vệ này cũng không phải là cảnh sát chính thức, ngày thường chỉ thu phí trị an để sinh sống, bọn họ rất nịnh bợ cậu em của phó đồn trưởng, nhưng bọn họ cũng là người ở nơi đây từ lâu, biết rõ bối cảnh của Lưu Xuyên, vì vậy không ai dám rớ vào, nhưng bày mưu tính kế chính là một trong những phương diện đám người này rất am hiểu.

Chợ đồ cổ khá lớn, tin tức Hầu Tử giúp việc cho Lưu Xuyên hầu như đã được khắp nơi biết chỉ trong hai tiếng đồng hồ. Hầu Tử thực hiện đúng chức trách của mình, sáng sớm chạy đến công viên tìm thị trường từ các cụ ông cụ bà, đến khi đi qua cửa hàng của ông chủ Hác thì không quên kéo về vài vị khách, điều này làm cho ông chủ Hác nổi giận, cũng tìm ra được biện pháp xử lý Lưu Xuyên.

Khi Hầu Tử bỏ đi thì ông chủ Hác điện thoại báo cho đồn công an, người tiếp nhận điện thoại chính là cảnh sát Ngô, là người quen của hắn. Khi đó hắn cũng không nói ra tên của Lưu Xuyên, chỉ nói có một tên côn đồ trộm cá, có giá trị vài chục ngàn. Cảnh sát Ngô tuy không tin vài chục ngàn theo lời của ông chủ Hác nhưng cũng vì nể mặt phó đồn trưởng mà cho người đến giải quyết, bắt Hầu Tử về đồn.

Khi Đại Hùng đến đồn công an lại bị vài tên tự vệ đuổi đi, ông chủ Hác muốn để cho Lưu Xuyên tự mình đến đồn công an bảo lãnh cho Hầu Tử, để cho người trong chợ biết cũng là kẻ làm ăn không sạch sẽ, đúng là điển hình của mưu kế tổn người lợi mình.

*****

Đồn trưởng Vương sau khi biết chuyện gì xảy ra thì cực kỳ hối hận.

Đây là chuyện vốn căn bản không liên quan gì đến đồn trưởng Vương, không ngờ hắn lại can thiệp vào, chưa nói đến chuyện trêu chọc lãnh đạo, còn đắc tội với cục trưởng Lưu. Phải biết rằng tuy cục trưởng Lưu chỉ còn vài năm nữa là về hưu nhưng có quan hệ rất rộng trong hệ thống công an, tuy khả năng đề bạt mình là không lớn nhưng buôn chuyện bóp méo sự việc, để cho mình bị hớ là hoàn toàn có thể.

Đồn trưởng Vương đã công tác ở đây nhiều năm, cũng coi như có quan hệ với Lưu Xuyên, tuy hai bên tới lui không nhiều nhưng thật ra cũng không tệ, vì thế mà đám người tự vệ viên nơi đây hông ai dám đến gây phiền cho Lưu Xuyên, nhưng không ngờ lúc này lại chọc vào phiền toái lớn.

Vừa rồi đồn trưởng Vương nhận được điện thoại của vị cục trưởng phân cục của mình, chưa nói hai lời đã khiển trách hắn. Sau khi đưa cục trưởng Lưu và Trang Duệ vào trong phòng, hắn vội vàng chạy đi điện thoại hỏi thăm người quen ở cục công an thành phố, lại nghe được một tin tức làm hắn phải há hốc mồm, việc này là cục trưởng cục công an thành phố điện thoại xuống, hơn nữa chỉ thị cục trưởng phân cục phải nghiêm trị kẻ có trách nhiệm tương quan.

Tin tức này làm cho đồn trưởng Vương chấn động, việc này khẳng định không phải là bố của Lưu Xuyên làm ra, vì hắn và Lưu Phụ luôn đi cùng nhau, căn bản không thấy hắn ta gọi điện thoại gì cả. Như vậy chỉ có một khả năng, đó là người đàn ông tướng mạo bình thường kia tìm quan hệ, mà quan hệ có thể làm cho cả cục trưởng cục công an thành phố lên tiếng, chỉ sợ mình là một đồn trưởng nho nhỏ cũng không làm gì được.

Sự việc chỉ sợ rất nghiêm túc, đồn trưởng Vương cũng xử lý thật sự nghiêm túc, ngay sau đó đã tìm hiểu rõ chân tướng, có sáu đội viên tự vệ có liên quan, cũng chính là nhóm người vừa rồi vây quanh Trang Duệ, đồn trưởng Vương nhốt nhóm người kia vào phòng tạm giam, sau đó mới đến giải thích với Trang Duệ và cục trưởng Lưu.

Khi đồn trưởng Vương xử lý sự việc thì trong phòng khách của đồn công an lại có một quang cảnh khác.

Lưu Phụ thấy thái độ của đồn trưởng Vương vừa rồi biến hóa lớn sau khi tiếp một cuộc điện thoại thì trong lòng cũng có chút buồn bực, hắn chính là không nể mặt mình, như vậy mình cũng không thể làm gì được, dù sao thì đó cũng không phải phạm vi quản hạt của mình, nghĩ tới nghĩ lui thì có lẽ nguyên nhân là cuộc điện thoại kia.

Cục trưởng Lưu cũng có quan hệ trong hệ thống công an, cũng rộng hơn so với đồn trưởng Vương, vì vậy sau vài cuộc điện thoại thì tin tức phản hồi lại không giống như với vị đồn trưởng Vương. Vấn đề của Trang Duệ được một vị lãnh đạo là thường ủy thị ủy điện thoại xuống yêu cầu giải quyết, ngay cả vị cục trưởng cục công an thành phố cũng thiếu chút nữa bị mắng.

- Con thỏ chết tiệt kia, vấn đề này cậu tìm ai? Vì sao sinh ra động tĩnh lớn như vậy?

Cục trưởng Lưu rõ ràng không khách khí với Trang Duệ, ông trừng mắt nhìn, bộ dạng không nói sẽ ra tay dạy bảo ngay.

- Con cũng không biết, vừa rồi con điện thoại cho ngài mà mãi không được, sau đó đám đội viên tự vệ muốn vây quanh ra tay, à, con điện thoại cho anh Tống.

Trang Duệ cười khổ đáp, hắn cũng đoán được vấn đề lần này có thể là do Tống Quân xử lý, nhưng chuyện nhỏ nhặt thế này mà làm cho lãnh đạo thành phố phải ra mặt, đúng là chuyện bé xé ra to.

- Anh Tống? Là anh Tống nào? Nói rõ một chút đi.

Cục trưởng Lưu đã quen với cách nói chuyện kiểu thế này, vì vậy mở miệng là theo kiểu thẩm vấn, Lý Binh ở bên cạnh thấy vậy thì không khỏi che miệng cười trộm.

Trang Duệ nói ra tình huống của Tống Quân, hai bên kết giao thế nào, nói ra đại khái. Hắn cũng không biết quá nhiều.

- Tống Quân, à, thì ra là hắn takeuchiCục trưởng Lưu sau khi nghe tên thì trầm ngâm một lát, sau đó chậm rãi nói:

- Tiểu Duệ, rất tốt, cậu và Đại Xuyên cũng rất tốt, bây giờ cũng biết kết giao với những người như vậy, sau này sẽ làm chủ việc của mình, tôi cũng yên tâm hơn.

Hai người đang nói chuyện thì điện thoại của Trang Duệ vang lên, hắn tiếp điện thoại, bên trong vang lên âm thanh của Tống Quân:

- Trang Duệ, sự việc làm tốt chưa? Cậu còn đứng ở đó làm gì? Sang đây uống cà phê. Buổi chiều tôi rảnh, chúng ta cùng nhau đi xem khu đất xây dựng Ngao viên.

- Được, anh Tống, tôi sẽ đi qua, người trong cửa hàng của Đại Xuyên còn chă được thả ra, hôm nay thật sự cảm ơn anh, lát nữa Đại Xuyên sẽ mời anh dùng cơm.

Trang Duệ vốn muốn đợi đến Hầu Tử được thả thì mới đi, hơn nữa vị đồn trưởng Vương kia cũng phải có câu nói rõ ràng với mình, nếu không phải cha nuôi kịp thời chạy đến, hôm nay sợ rằng mình cũng sẽ phải nếm thêm chút thiệt thòi. Đặc biệt là tên mắt tam giác luôn miệng muốn làm thịt Tiểu Bạch Sư, tên kia làm hắn cực kỳ bực bội.

- Muốn mời khách thì cậu mời, không có chuyện gì của tiểu tử Lưu Xuyên kia, nếu chỉ là chút chuyện như vậy mà cậu ta tìm tôi, tôi sẽ căn bản không quan tâm. Đúng rồi, này cậu Trang, tôi đây giúp cậu một việc, bức tranh Đường Bá Hổ cậu cũng đừng cho người khác nhìn thấy đấy nhé.

Tống Quân tuy ở cùng với Trang Duệ thời gian chưa lâu nhưng cũng biết đối phương là người sảng khoái, lúc trước đã nói sẽ ưu tiên bán bức tranh cho mình, bây giờ còn muốn cướp đi cả quyền lợi giám định và thưởng thức.

Sau khi cúp điện thoại của Tống Quân, Trang Duệ chợt nhớ nửa ngày đã qua, sao Lưu Xuyên còn chưa điện thoại đến? Hắn suy nghĩ một chút, đúng lúc điện thoại trong tay vang lên, hắn đưa mắt nhìn, thì ra là Lưu Xuyên điện thoại đến.

- Mộc Đầu, bố tôi đến rồi sao? Con bà nó, sự việc đã quá rõ ràng, tên họ Hác kia báo án giả, đúng là bực bội, để tôi đến đưa Hầu Tử ra.

Trang Duệ nghe được những lời của Lưu Xuyên thì cảm thấy kỳ quái, đồn trưởng Vương còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Lưu Xuyên đã điều tra rõ rồi sao?

Sau khi nghe thấy nghi vấn của Trang Duệ thì Lưu Xuyên ở bên kia thở phì phò nói:

- Tôi điều tra cái gì? Vừa rồi ở trong cửa hàng nghe Đại Hùng nói như vậy, tôi xem chừng chính là tên tiểu tử họ Hác kia làm chuyện xấu, vì vậy mà đến thu thập tên khốn kia một trận, đám người kia cực kỳ hèn nhát, đã nói ra tất cả. Được rồi, gặp lại cậu sau, tôi cúp điện thoại đây.

Lưu Xuyên nói rất lớn, cục trưởng Lưu ở bên cạnh nghe thấy rất rõ ràng, khi ông đang bực bội định tiếp nhận điện thoại của Trang Duệ thì Lưu Xuyên bên kia đã tắt máy.

Trang Duệ thầm cười, như vậy thì tốt, lát nữa Lưu Xuyên đến đây nhất định sẽ bị Lưu Phụ thu thập, xem ra hai người là một cặp không bao giờ nói đạo lý.

Sau khi bên phía Trang Duệ tìm hiểu rõ tình huống thì cũng đúng lúc đồn trưởng Vương đẩy cửa bước vào, đi theo sau lưng còn có cả vị phó đồn trưởng là anh rể của ông chủ Hác, vừa vào cửa thì người này đã tỏ ra xin lỗi, tỏ vẻ nhất định sẽ về giáo dục lại cậu em vợ của mình.

- Chuyện này cũng không liên quan gì đến tôi, chỉ là chuyện của Lưu Xuyên, tôi chỉ muốn hỏi một chút, đồn công an liệu có cho dân chúng vào cửa hay không? Hôm nay tôi đến, thậm chí chưa nói gì đã bị tên đội viên tự vệ kia ra tay đánh người, tôi cũng không biết đó là nguyên nhân gì. Đồn trưởng Vương, có phải anh nên giải thích một chút không? À, tôi đây có giấy chứng nhận nuôi chó, người kia dựa vào cái gì để muốn đánh chết con chó Ngao Tây Tạng của tôi?

Chút nữa Lưu Xuyên sẽ đến đây, Trang Duệ cũng không muốn liên quan đến chuyện của ông chủ Hác, nhưng hôm nay hắn rất giận đám đội viên phòng vệ kia, tên khốn kia luôn mồm nói là sẽ thịt Tiểu Bạch Sư, điều này làm cho Trang Duệ nổi giận.

- Đây rõ ràng là trách nhiệm của chúng tôi vì ngày thường không làm tốt công tác giáo dục tư tưởng, cũng không nghiêm túc nắm vững việc xây dựng tắc phong công tác của cảnh sát, vừa rồi chúng tôi đã họp, đã khai trừ tất cả những con sâu làm rầu nồi canh. À, phó đồn trưởng Ngụy, anh ra ngoài một chút, lát nữa người bị hại đến, anh đi giải thích cho người ta.

Đồn trưởng Vương trước tiên nói ra kết quả xử lý cho Trang Duệ, sau đó xoay mặt còn thấy phó đồn trưởng Ngụy vẫn muốn mở miệng cầu tình, vì thế mà chợt lên tiếng. Nếu không phải anh thấy mở cửa hàng trong khu chợ đồ cổ kiếm được nhiều tiền, lại đưa đứa em vợ của mình sang kinh doanh, có thể xảy ra sự kiện lần này sao? Vì thế mà lời nói của hắn với phó đồn trưởng Ngụy cũng không chút khách khí.

Phó đồn trưởng Ngụy cũng không biết chuyện lần này là phiền toái lớn, sau khi nghe thấy vậy thì dùng ánh mắt mất hứng nhìn đồn trưởng Vương rồi xoay người ra khỏi phòng. Khi vừa ra khỏi cửa và đang còn do dự thì thấy hai người tiến vào đồn công an, một người trong số đó là cậu em vợ của mình, mặt mũi bầm dập.

- Hì, phó đồn trưởng Ngụy, vừa đúng lúc, tôi đến báo án, người này báo án giả, còn vu oan nhân viên của tôi trộm cướp, anh đến xử lý đi.

Lưu Xuyên liếc mắt thấy phó đồn trưởng Ngụy thì lớn tiếng hô lên.

- Anh rể, chuyện này cũng không thể trách em, nhóm Đại Quân đưa ra ý kiến này, thật sự không liên quan đến em.

Ông chủ Hác thấy anh rể của mình thì giống như bắt được cỏ cây cứu mạng, lập tức gào lên như heo bị cắt tiết, ngay cả đám người Trang Duệ ở trong phòng nghe được cũng đi cả ra ngoài.

- Con bà nó, tiểu tử ngươi cả bụng đều nghĩ chuyện xấu, không trách, không trách.

Lưu Xuyên nắm chặt vạt áo của ông chủ Hác, cho hai cái tát lên mặt, trong miệng còn hùng hổ, thật sự không nể mặt phó đồn trưởng Ngụy ra gì.

Tuy không thích cậu em vợ của mình nhưng phó đồn trưởng Ngụy cũng không muốn nó bị giày xéo, vì vậy hắn nói với Lưu Xuyên:

- Lưu Xuyên cậu cũng nên dừng tay, nơi đây là chỗ nào, cậu ấy phạm pháp sẽ bị pháp luật nghiêm trị, cậu cũng không có quyền lợi đánh người.

Lưu Xuyên căn bản không phản ứng đến lời của phó đồn trưởng Ngụy, lần này hắn bị người ta chơi khăm, vì vậy phát tiết lên đầu ông chủ Hác.

- Lưu Xuyên, dừng tay, để đó.

Cũng là một câu nói nhưng làm cho Lưu Xuyên rùng mình, hắn đưa mắt nhìn lại, thấy bố đang đứng ở vị trí không xa nhìn hành động của mình, vì vậy mà vội vàng đẩy ông chủ Hác ra rồi chạy đến.

- Tiểu tử cậu thật sự có năng lực mạnh, chạy đến cả nơi đây để đánh người, cậu cho rằng tôi chường mặt ra thích làm gì thì làm sao?

Lưu Phụ giáo dục con trước nay rất ít khi xem hoàn cảnh và địa điểm, sau đó cho Lưu Xuyên một tát, đám người đứng chung quanh chợt hiểu rõ, động tác đánh người của Lưu Xuyên xem ra đều được học từ đồng chí Lưu.

Hầu Tử cũng đã được đưa ra, trên mặt có vài dấu bàn tay, vì vậy mà Lưu Xuyên lại nổi giận, nếu không phải lúc này có mặt cha, hắn sẽ không từ bỏ ý đồ.

Cục trưởng Lưu nhìn qua vài tên đội viên tự vệ đang sợ hãi, ông hừ lạnh một tiếng, sau đó nghênh ngang leo lên xe bỏ đi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-629)