Vay nóng Tinvay

Truyện:Hoán Kiểm Trọng Sinh - Chương 104

Hoán Kiểm Trọng Sinh
Trọn bộ 730 chương
Chương 104: Kim Phi phẫn nộ
0.00
(0 votes)


Chương (1-730)

Siêu sale Lazada


"Cũng chưa chắc... !"

Trương Mỹ Kỳ trầm giọng nói:

"Xã hội ngày nay, lừa đảo cũng rất quang minh chính đại, đừng nói đến mấy bản photo chứng minh tài sản. Đến ngay cả con dấu, giấy tờ của nhà nước, mấy tên tội phạm vẫn có thể làm được."

"Cho dù mấy nhà giàu đó là có thật, vậy chị hỏi em, em thấy được mấy người là thật lòng trong buổi xem mắt này, được mấy người muốn kết hôn chứ."

Trương Mỹ Kỳ cười nhạt nói:

"Theo chị thấy, mấy người này nếu không phải làm nền cho công ty môi giới, thì cũng là góp vui thôi, tiện thể tìm vợ bé, tình nhân luôn... Mai Nhi, chị biết em mê tiền, nhưng cũng phải biết giữ tình yêu của mình chứ. Cho nên, chị khuyên em, đừng tham gia, đừng có tiêu tiền oan uổng, để rồi rước cái buồn phiền về cho mình."

Nghe xong những lời Trương Mỹ Kỳ nói, Tạ Mai Nhi nghiêm túc suy nghĩ một hồi, gật đầu đồng ý nói:

"Chị Mỹ Kỳ, em nghe lời chị, không tham gia nữa. Đúng rồi, chuyện giữa chị và Hạo Vân, chị tính sao đây?"

Nhắc đến chuyện của mình, sắc mặt của Trương Mỹ Kỳ ảm đạm đi nhiều, cô thản nhiên nói:

"Chuyện của chị và Hạo Vân giám đốc đã biết rồi, hơn nữa... theo chị nghĩ, hình như giám đốc cũng đang thầm yêu Hạo Vân. Thậm chí cô ấy đã lấy quyền thế ép chị, muốn chị rút lui."

Nói xong lời này, Tạ Mai Nhi liền ngạc nhiên:

"Có chuyện này sao? Đến ngay cả nữ cường nhân như giám đốc cũng yêu thầm thằng nhãi này sao, không phải chứ? Ngày nào em cũng ở cạnh hắn, sao chẳng thấy hắn có sức hấp dẫn gì đâu."

"Thật đó, chị và giám đốc đã nói chuyện qua."

Trương Mỹ Kỳ buồn bã thở dài:

"Cho dù thế nào, chị cũng không rời khỏi công ty, ở đây có sự nghiệp của chị, và hứng thú của chị nữa."

Tạ Mai Nhi bất bình nói:

"Giám đốc cũng thật là, lại đem chuyện tư lẫn với chuyện công. Chị Mỹ Kỳ, nếu cô ấy cứ làm khó chị, hay chị cứ từ chức qua bên địa ốc Thiên Hồng cho rồi. Lúc chị đi, thì dẫn em đi luôn."

"Qua địa ốc Thiên Hồng, chị cho em làm giám đốc một bộ phận, được chưa?"

Trương Mỹ Kỳ cười hi hi hỏi

"Được chứ, được chứ... !"

Tạ Mai Nhi bỗng trở nên vui vẻ.

"Được cái đầu em..."

Trương Mỹ Kỳ giận dỗi nói:

"Nghĩ cũng đừng nghĩ tới, chị sẽ không rời khỏi công ty đâu, tổng giám đốc rất thích chị, chị không thể phụ lòng bà ấy. Hơn nữa, chị còn phải ở lại để so tài cao thấp với giám đốc Phương nữa chứ."

Tạ Mai Nhi dò xét hỏi:

"Chị Mỹ Kỳ, có thật chị rất thích Hạo Vân không?"

Hình như Tạ Mai Nhi có chút hiểu lầm, cho rằng cô kiên quyết không đi, nguyên nhân là vì Phương Hạo Vân.

Trương Mỹ Kỳ nghe xong, lại không biết nên trả lời ra sao. Chuyện giữa cô và Phương Hạo Vân, cô không nói rõ nội tình cho Tạ Mai Nhi biết. Thật ra, sự bắt đầu của hai người, vốn không liên quan đến tình yêu. Cho đến tận bây giờ, cô cũng không dám chắc, cái tồn tại giữ họ là tình yêu hay là tình dục. Nếu thật sự phải định nghĩa mối quan hệ giữa cô và Phương Hạo Vân, thì đó chỉ là mối quan hệ giới tính không bình thường mà thôi.

"Mai Nhi, làm việc tiếp đi, đợi khi nào rảnh, chị sẽ kể cho em nghe mọi chuyện giữa chị và Hạo Vân..."

Trương Mỹ Kỳ lạnh nhạt nói.

"Được thôi."

Tạ Mai Nhi cũng không gượng ép, hơn nữa, bây giờ là giờ làm việc, nói chuyện riêng có vẻ không đúng lắm.

Trở về bàn làm việc của mình, Tạ Mai Nhi cứ lẩm bẩm mãi, sao mình không phát hiện ra được sự hấp dẫn của thằng nhóc này vậy. Chị Mỹ Kỳ thì không nói rồi, đến ngay cả người ưu tú như giám đốc Phương cũng có ý thích hắn, đúng là không thể hiểu nổi.

Trừ phi mình đang giữ con rùa vàng, mà mình không biết?

.......

Dạo gần đây Kim Phi mới phát hiện ra chồng mình đã biến thành thái giám. Cô đã đến than khóc với anh mình, nào ngờ lại phát hiện Kim Gia đã biết chuyện này từ trước.

Cô nghiến răng hỏi:

"Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Ngày tháng sau này em sống thế nào đây? Anh, năm xưa khi em giao Mặt Sẹo cho anh, đã bảo anh phải chăm sóc cho ảnh thật tốt. Bây giờ thân thể ảnh đã bị tàn tật, anh bảo nửa đời sau của em sống thế nào đây."

Từ lúc Kim Phi và Mặt Sẹo kết hôn đến nay, vẫn chưa có con, nhưng cuộc sống vợ chồng giữa hai người vẫn rất hòa hợp. Nay lại xảy ra chuyện như vậy, bảo cô ấy phải tính sao đây? Nên biết là, 30 như sói, 40 như cọp. Kim Phi đang trong thời kỳ như sói như cọp, mà chồng lại biến thành thái giám, cũng đồng nghĩa với việc cắt mất hạnh phúc của cô. Trừ phi cô đi tìm niềm vui khác.

Kim Gia thở dài một tiếng. Đem cả sự việc Mặt Sẹo đã trở thành thái giám như thế nào, kể lại một lượt cho em gái nghe. Sau khi kể xong bèn nói một câu khiêm nhường:

"Phi Phi. Tình hình lúc đó quá bất ngờ, anh thật sự không ngờ Phương Hạo Vân lại có hành động như thế. Thời gian sau trong lòng anh cảm thấy áy náy. Cho nên lâu nay anh không dám nói rõ chuyện này với em. Nhưng em hãy yên tâm, anh đang liên lạc với các chuyên gia trong và ngoài nước, sức khỏe của em rể sẽ lại được như xưa thôi."

"Có thể trị được sao?"

Kim Phi có chút nghi ngờ.

Kim Gia gật đầu một cách đầy nghiêm túc, nói:

"Gần đây anh có liên lạc với một chuyên gia nước ngoài, vấn đề này không phải lớn lắm. Khoan tính đến chuyện này đã, cũng may hôm nay em đã đến tìm anh, anh muốn bàn bạc với em về việc đấu thầu dự án vịnh Kim Thủy."

Kim Phi là người đam mê công việc, và cũng là một nữ cường nhân xuất sắc, sở dĩ tập đoàn Hồng Tinh có thể lớn mạnh như ngày hôm nay, dĩ nhiên là có sự chống lưng của Kim Gia, nhưng cũng phải nhắc đến sự phấn đấu của cô nữa. Hễ nhắc đến công việc, tâm trạng của cô rõ ràng đã ổn định hơn nhiều:

"Được rồi, anh nói đi, anh có kiến nghị gì?"

"Phi Phi, có chuyện này, mấy năm nay anh đều luôn giấu em, thật ra ở sau lưng chúng ta, còn có một ông chủ lớn nữa..."

Kim Gia chậm rãi nói:

"Ý của ông chủ là, tập đoàn Hồng Tinh của em phải gia nhập vào tập đoàn lớn của ông chủ, như vậy, sẽ tốt cho sự phát triển của cả hai bên."

"Anh nói vậy là ý gì?"

Trong lòng Kim Phi căng thẳng, vội hỏi:

"Anh, chẳng lẽ anh giúp người ngoài ăn hiếp em gái mình sao?"

Kim Gia mỉm cười, nói:

"Xem em kìa, anh là anh ruột của em mà, sao anh có thể hại em được, hôm nay anh nói thật với em luôn, ông chủ của anh chính là tập đoàn Tần Phong."

"Tập đoàn Tần Phong?"

Kim Phi nghe xong, đã hít ngay một hơi mạnh, bản thân cô cũng là một thành viên trong giới kinh doanh ở thành phố Hoa Hải, đương nhiên cô sẽ không thấy lạ lẫm khi nghe đến cái tên tập đoàn Tần Phong. Đó quả thật là một tập đoàn tiền tệ đa quốc gia. Nếu đem tập đoàn Hồng Tinh ra so sánh, thì cũng chỉ đáng là một công ty con của tập đoàn Tần Phong mà thôi.

"Phi Phi, nghe lời anh đi, anh sẽ không hại em đâu, dự án vịnh Kim Thủy này rất lớn, quy định tham gia đấu thầu chặt chẽ, cạnh tranh cũng rất quyết liệt. Tập đoàn Kim Thị mà anh đang nắm trong tay cho đến hiện nay vẫn không thể khống chế được toàn cục diện. Nên mới cần em gia nhập vào."

"Tại sao tập đoàn Tần Phong không tự mình tham gia. Dựa vào thế lực và cái chiêu bài của tập đoàn Tần Phong, nếu họ đích thân tham gia, chẳng phải sẽ càng chiếm được lợi thế hơn sao?"

Kim Phi có chút nghi vấn.

"Mục tiêu của tập đoàn Tần Phong quá lớn, nên có một số chuyện không tiện ra tay, nếu họ nhúng tay vào rất dễ bị những người đang có dã tâm chú ý. Trên thực tế, tập đoàn Kim Thị trong tay anh đã tập hợp được một số tài sản có giá trị của các công ty xây dựng thuộc tập đoàn Tần Phong rồi. À đúng rồi, Tưởng Đại Phát của công ty địa ốc Thiên Hồng đã đồng ý hợp tác với anh... nếu có thêm em gia nhập nữa, anh nghĩ là lần dự thầu này, chúng ta sẽ nắm được nhiều phần thắng hơn hẳn..."

Kim Gia lòng đầy tự tin nói.

Kim Phi suy nghĩ một lúc, hỏi:

"Anh à, trên nguyên tắc thì em đã đồng ý, nhưng em cũng phải mở một cuộc họp cổ đông để biểu quyết thông qua. Còn nữa, anh không được gạt em đâu đấy, đã nói rõ là chỉ hợp tác thôi, chứ không phải là nuốt trọn đâu nha. Giờ Mặt Sẹo đã trở thành một phế nhân, bây giờ em chỉ còn có mỗi công ty này thôi."

"Xem em kìa, nói cứ như là anh sẽ hại em vậy."

Kim Gia cười nói:

"Em cứ chờ mà xem cái tập đoàn Hồng Tinh của em tiến thêm một bước nữa nhé..."

"Anh à, việc chính đã bàn xong rồi, em còn có một chuyện muốn nhờ anh, em mong là anh có thể phế tên Phương Hạo Vân đi để trả thù cho Mặt Sẹo dùm em..."

Kim Phi nói với vẻ cầu xin.

Kim Gia buồn bã thở dài:

"Phi Phi, không phải là kẻ làm anh đây không muốn ra mặt giúp em, mà là chuyện này không thể nóng vội được."

Kim Phi có vẻ ngạc nhiên, trong địa giới của thành phố Hoa Hải lại có chuyện có thể gây khó khăn với anh mình sao, cô nói tiếp:

"Anh cho em mượn vài người đi, em sẽ đi xử lý hắn..."

Người làm anh dù gì cũng là một đại ca của xã hội đen, nên người làm em cũng dũng mãnh không kém.

"Vô dụng thôi."

Kim Gia nói một cách thẳng thắn:

"Vài ngày trước, anh đã chọn một số đàn em thân thủ cũng rất khá để cho Mặt Sẹo dùng. Kết quả là suýt tí nữa là toàn quân chết hết, đến ngay cả thằng em mà anh xem trọng nhất là A Hùng, cũng đã tự chặt 3 đốt ngón tay mình, để được rời khỏi bang hội, bây giờ đang phải bán rau ở ngoài chợ kìa... em không thể tưởng tượng nổi tên Phương Hạo Vân này mạnh đến cỡ nào đâu."

"Chẳng lẽ vậy là coi như bỏ qua hết sao?"

Kim Phi tức giận nói.

"Em đừng có nóng. Anh tiết lộ thêm cho em một tin bí mật nữa nhé, hiện giờ nhà họ Tần đang bắt đầu đối phó với tên Phương Hạo Vân. Em cứ chờ mà xem, tết nguyên đán sắp tới, cũng chính là ngày chết của tên Phương Hạo Vân. Những chuyện này, anh và em không cần phải bận tâm nữa. Nhà họ Tần sẽ đích thân hành động. Bây giờ việc quan trọng nhất của hai anh em chúng ta là, phải đảm bảo việc đấu thầu dự án vịnh Kim Thủy sẽ không xảy ra vấn đề gì."

Kim Gia trầm giọng nói:

"Nhớ kỹ nhé, nhất định phải lấy đại cục làm trọng. Chuyện của Mặt Sẹo em cũng đã biết rồi, tốt nhất là đừng nên tự mình đi chọc giận tên Phương Hạo Vân nữa."

Kim Phi gật gù nói:

"Được rồi, em sẽ nghe lời anh..."

Tuy miệng nói vậy, nhưng trong lòng Kim Phi đã có quyết định, sẽ dùng cách của mình đối phó với tên Phương Hạo Vân để trả thù cho Mặt Sẹo.

.......

Trần Thanh Thanh trong lòng tràn đầy hy vọng, nhưng đồng thời cũng càng lúc càng căng thẳng hơn. Đối với trình độ võ nghệ của mình, cô vẫn cảm thấy có chút lo lắng. Nhưng cứ sau mỗi lần được Phương Hạo Vân đến chỉ dạy cho, cô đều cảm thấy rất tự tin. Cái tên đàn ông nhỏ hơn cô vài tuổi này cứ luôn mang lại cho cô lòng tự tin và sức mạnh.

Sắp đến giờ huấn luyện đặc biệt rồi, Trần Thanh Thanh cố ý dọn dẹp lại phòng vệ sinh cho sạch sẽ, đem cất đi hết những thứ riêng tư. Sau khi dọn dẹp xong, cô còn pha sẵn cho Phương Hạo Vân một ly hồng trà ngon, và bỏ thêm vào trong đó một viên táo đỏ thượng hạng nữa.

Làm mọi chuyện xong xuôi đâu vào đấy rồi, Trần Thanh Thanh bắt đầu tự luyện tập Hoạt bộ, đồng thời làm theo những lời chỉ dẫn của Phương Hạo Vân, nghiêm túc nghiền ngẫm lại những đường quyền của mình.

Đánh xong một bộ quyền pháp, trên trán Trần Thanh Thanh không hề có một giọt mồ hôi nào, không thể không công nhận là, cái phương pháp hít thở mà Phương Hạo Vân đã truyền thụ cho cô rất hữu ích.

Chính vào lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Trần Thanh Thanh vội vàng chạy qua mở cửa, trong lòng cô như có vẻ vui vui:

"Hạo Vân, em đến rồi à, chị đang đợi em đây... ủa sao lại là anh... Tần Tử Hoa, anh đến đây làm gì?"

"Thanh Thanh, chẳng phải em đang chờ anh sao?"

Người đàn ông đang đứng trước cửa không phải Phương Hạo Vân, mà chính là tên Tần Tử Hoa đang mặc trên người bộ đồ tây màu trắng. Đừng thấy hắn ăn mặc giống như một hoàng tử bạch mã vậy, nhưng Trần Thanh Thanh lại chẳng thích hắn chút nào, thậm chí còn có thể thấy rõ sự chán ghét trong ánh mắt của cô.

"Có chuyện gì để nói sau đi, hôm nay tôi còn có việc."

Trần Thanh Thanh như không có ý mời tên Tần Tử Hoa vào nhà.

Tần Tử Hoa không hề bận tâm đến thái độ của Trần Thanh Thanh đối với mình, hơn nữa hắn còn mỉm cười, cứ như một thân sĩ vậy, khẽ cúi người, hắn nói:

"Thanh Thanh à, hãy cho phép anh vào trong nhé? Anh biết dạo gần đây em đang luyện võ với Phương Hạo Vân. Nếu em thật sự muốn học võ công cao hơn, anh cũng có thể dạy em mà."

Trần Thanh Thanh thầm cười lạnh lùng, trong lòng thầm nghĩ:

"Anh dạy tôi sao? Mục tiêu của tôi chính là phải đánh bại anh, theo anh học sao? Đúng là trò cười."

"Xin lỗi nhé, tôi đã hẹn với Phương Hạo Vân rồi, mong là anh sẽ không quấy rầy chúng tôi. Đợi khi nào tôi rảnh, tôi sẽ chủ động đến nhờ anh chỉ dạy."

Trần Thanh Thanh thể hiện rõ thái độ của mình

"Chị Thanh Thanh ơi, xin lỗi chị em đến trễ, em nghĩ nếu chị không còn chuyện gì quan trọng thì, chúng ta có thể bắt đầu được rồi."

Phương Hạo Vân tuy đến trễ nhưng mặt mày vẫn rất thong dong, hắn như không thèm để mắt đến Tần Tử Hoa, chỉ nói chuyện với Trần Thanh Thanh mà thôi.

Ánh mắt Trần Thanh Thanh như có chút vui vui, nép qua một bên cho Phương Hạo Vân bước vào, liền lạnh lùng nói:

"Xin lỗi nhé, tôi không có thời gian để tiếp đãi anh."

Tần Tử Hoa liếc nhìn Phương Hạo Vân đầy tức giận, dường như hắn không hề muốn che dấu sát khí và sự hận thù trong mắt mình. Nhưng chỉ liếc được vài cái, hắn chẳng còn cách nào, đành phải rời khỏi. Tết nguyên đán sắp đến rồi, cái ngày mà hắn lăng nhục Phương Hạo Vân không còn xa nữa, đừng có vì một việc nhỏ mà nóng vội, để rồi phá vỡ toàn bộ kế hoạch.

"Rầm...!"

Trần Thanh Thanh cũng cảm thấy rất rõ sự thù địch của Tần Tử Hoa với Phương Hạo Vân, cô cũng thể hiện luôn là mình đứng về phía Phương Hạo Vân, nên khi vừa nói dứt câu, cô đã đóng sầm cửa lại, nhốt tên Tần Tử Hoa ở bên ngoài.

Tần Tử Hoa đứng ở bên ngoài, giận đến nỗi tím tái mặt mày, hắn nghĩ là nếu hắn chủ động đến dạy võ công cho Trần Thanh Thanh, thì cô nhất định sẽ rất vui. Ai dè, người ta chẳng thèm đếm xỉa gì tới hắn.

"Đồ đàn bà thối, sớm muộn gì mày cũng là của tao, hãy xem tao sẽ khiến mày thế nào, dày vò mày thế nào..." Bất giác trên khuôn mặt của Tần Tử Hoa lộ ra một nụ cười gian xảo.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-730)