← Ch.139 | Ch.141 → |
"Chẳng lẽ ông cũng sợ chết?"
Phương Hạo Vân có ý chế giễu nói: "Tôi cứ tưởng Thập nhân bang đều là tập hợp những kẻ vong mạng không sợ chết."
"Nghe tôi nói, tôi không phải sợ chết, tôi chỉ muốn làm một vụ giao dịch với cậu, cầm máu cho tôi, tôi nói cho cậu biết một thông tin quan trọng, sau đó cậu để tôi tự kết liễu, tôi hy vọng được chọn cách chết kiêu hãnh." Thiên hổ thều thào yếu ớt.
"Thôi được, người sắp chết lời nói cũng trở nên lương thiện, tôi tạm tin ông một lần vậy." Dứt lời, Phương Hạo Vân cúi xuống ấn vào mấy huyệt vị trên người Thiên hổ, cầm máu giúp lão.
"Cám ơn!" Thiên hổ mở lời cảm kích.
Phương Hạo Vân thản nhiên nói: "Mau nói đi, xem ông rốt cuộc có thể nói cho tôi biết thông tin giá trị gì?"
Thiên hổ nghĩ ngợi giây lát, nói: "Tôi biết cậu rất lợi hại, lợi hại đến mức vượt ngoài sức tưởng tượng của tôi, nhưng Tần gia quyết chí muốn tiêu diệt cậu, cậu cũng sẽ không dễ dàng thoát nạn đâu."
Nghe những lời này Phương Hạo Vân không hề nổi giận mà im lặng lắng nghe tiếp, hắn cho rằng Thiên hổ không cố ý nói lung tung vào lúc này, lão nói thế tất nhiên có lí do nào đó.
Quả nhiên, giọng nói của Thiên hổ bỗng trở nên nghiêm túc: "Tần gia đã hạ quyết tâm phải trừ khử cậu, tôi vừa mới nhận được tin, hình như họ đang tiếp xúc với một tổ chức sát thủ quốc tế, treo thưởng 50 triệu USD lấy cái đầu của cậu."
Phương Hạo Vân giật bắn người, vội chồm tới hỏi dồn: "Ông có biết tình hình cụ thể của tổ chức sát thủ kia không?" Phương Hạo Vân cảm thấy lo lắng, đừng nói đây là tổ chức sát thủ Thiên Đạo mà hắn từng phục vụ trước đây nha.
Phục vụ suốt 3 năm trong Thiên Đạo, đối với bản lĩnh của Thiên Đạo Phương Hạo Vân biết rõ hơn ai hết, ngộ nhỡ bị Thiên Đạo đặt làm mục tiêu thì rắc rối to đây. Hơn nữa hắn cũng không muốn đối đầu với những đồng nghiệp cũ. Thời gian 3 năm qua, long đầu, giáo quan, Nguyệt Như đều đối xử với hắn rất tốt, nếu quả thật trở thành kẻ thù của nhau thì thật đáng tiếc.
Thiên hổ lắc đầu nguầy nguậy: "Tình hình cụ thể thì tôi không biết, nghe nói là Tần Như Phong đích thân liên lạc họ, hai bên vẫn đang bàn bạc điều khoản hợp đồng, nhưng treo thưởng tới 50 triệu USD, sát thủ thi hành nhiệm vụ này chắc chắn không hề đơn giản, tôi khuyên cậu nên sớm chuẩn bị trước đi."
"Hây!"
Thiên hổ thở dài một tiếng: "Báo ứng đây mà. Nếu tôi không tự ý manh động thì các huynh đệ cũng không chết thảm như thế..."
"Các ngươi đều đáng tội chết, có gì mà phải tiếc nuối."
Phương Hạo Vân lạnh lùng nói: "Ông đã nói tin này cho tôi biết, xem ra có chút giá trị, tôi cho phép ông tự kết liễu."
"Cám ơn!"
Thiên hổ nhìn ý nhị vào Phương Hạo Vân, nói tiếp: "Cậu cũng tự lo liệu đi thôi, Tần gia tuyệt đối không đơn giản như cậu nghĩ đâu. Thật ra... thế lực chính của họ đặt tại Châu Âu. Dù sao thì cũng phải chết, tôi nói thêm cho cậu biết một thông tin vậy, Tần Như Phong không chỉ có một cậu con trai, ông ta còn có một đứa con lai hai dòng máu Trung – Anh đang sống ở Anh tên là Tần Tử Kiếm, người này xét về mưu mẹo, nham hiểm, võ nghệ đều vượt xa Tần Tử Hoa..."
"Tần Tử Kiếm?"
Phương Hạo Vân cảm thấy hơi bất ngờ: "Sao ông lại biết được thông tin này?"
"Tôi và Tần Như Phong là bạn bè nhiều năm, rất nhiều bí mật của ông ta tôi đều biết, vả lại tôi cũng từng gặp mặt Tần Tử Kiếm, võ nghệ của hắn cao cường chưa chắc thua kém cậu đâu. Thôi, nói như vậy cho cậu biết trước mà tự lo liệu, đã đến lúc tôi phải lên đường đi gặp mấy huynh đệ kia đây..."
Dứt lời, Thiên hổ rút từ thắt lưng ra một cây đao bén nhọn, nhắm vào trái tim mình cắm phập một cú mạnh, suốt quá trình không hề tỏ vẻ do dự, trên mặt còn nở nụ cười mãn nguyện.
"Cám ơn!" Đó là tiếng nói cuối cùng Thiên hổ để lại trên thế gian này.
Dưới ánh trăng leo lét, khóe môi Thiên hổ vẫn giữ nụ cười mãn nguyện, hai mắt trừng trừng mở to, đêm nay thất bại thảm hại, lão chết không được nhắm mắt.
Phương Hạo Vân đưa tay vuốt nhẹ cho Thiên hổ nhắm mắt lại, đứng trơ ra suy ngẫm hồi lâu mới đi xóa sạch dấu vết tồn tại của mình khắp hiện trường, xong biến mất trong bóng đêm.
Tờ mờ sáng, vụ án mạng đẫm máu được mấy tên ăn mày chọn tòa nhà bỏ hoang làm chỗ trú chân phát hiện. Sở cảnh sát nhận được tin báo, ngay lập tức phái đội điều tra tinh nhuệ nhất tới hiện trường.
Người phụ trách vụ án vẫn là đội trưởng đội cảnh sát hình sự Trương Bưu, sau khi đến hiện trường xem qua đống xác chết, hắn quả quyết hạ lệnh phong tỏa tin tức, bảo cảnh sát vũ trang chặn hết mọi ngả đường dẫn vào hiện trường vụ án, không cho phóng viên vào chụp ảnh đưa tin, không cho người dân hiếu kì đến xem, hơn nữa còn bắt giữ mấy tên ăn mày báo cảnh sát, răn đe họ không được tiết lộ với bất kì ai những gì mới nhìn thấy.
Chuyên gia pháp y Bạch Vân Kiệt kiểm tra tỉ mỉ xác chết xong, sắc mặt trở nên cực kì căng thẳng, bước tới nhỏ tiếng nói với Trương Bưu: "Đội trưởng, là do hắn ra tay. Một người bị chặt đứt thành hai khúc ngay eo, tám người bị chém bay đầu, chỉ có một người là tự sát, nhưng người này trước khi tự sát đã bị dính đòn chí mạng ngay ngực, sớm muộn gì cũng chết."
"Đội trưởng, giờ chúng ta phải làm sao?"
Bạch Vân Kiệt đề nghị: "Hay là xử lí theo cách cũ đi, chuyện này không được để lộ ra ngoài, chỉ được xử lí ngầm."
Trương Bưu nghe xong giật bắn người, hắn rất rõ hung thủ mà Bạch Vân Kiệt ám chỉ. Lặng đi một thời gian khá lâu, cuối cùng hắn cũng đã ra tay, hơn nữa lần này là một vụ trọng án, hạ sát mười nhân mạng chỉ trong một đêm.
"Tiểu Lý, mau liên lạc về sở, xác nhận thân phận của mấy xác chết kia..." Trương Bưu vuốt cằm suy nghĩ một lúc, đưa ra chỉ thị.
"Kẻ xấu, chắc chắn chúng là kẻ xấu." Tiểu Lý lẩm bẩm vài câu, vội dẫn theo mấy đồng nghiệp cảnh sát hình sự bắt tay vào làm việc, chụp hình tử thi gửi về sở cảnh sát.
Trương Bưu xem xét tỉ mỉ một lượt khắp hiện trường xong, cúi xuống cùng Bạch Vân Kiệt phân tích tử thi. Hắn phát hiện ra toàn bộ xác chết đều là cao thủ, nhất là lão già mặc áo da dê cầm đầu, càng là một cao thủ đệ nhất, tuy tất cả đều đã toi mạng, nhưng Trương Bưu dám khẳng định điều đó.
"Đội trưởng, thân phận của những người này đã được xác nhận." Chính vào lúc này, Tiểu Lý nhận được tin từ sở cảnh sát hối hả chạy vào thông báo.
"Nói thử xem bọn người này là ai?" Trương Bưu liền đứng dậy, nghiêm túc hỏi.
"Cục trưởng đích thân xác nhận trên mạng thông tin nội bộ, phát hiện tất cả xác chết đều là thành viên của một băng nhóm bạo lực tên là Thập nhân bang, lão già mặc áo da dê kia chính là lão đại Thiên hổ khét tiếng trong giới giang hồ."
Nói đến đây, Tiểu Lý tươi cười khoái chí: "Đội trưởng, em sớm biết rồi mà, đám người này chắc chắn là kẻ xấu. Cục trưởng chuyển phát thông tin của những người này cho phía cảnh sát hình sự quốc tế, được họ báo lại theo như số vụ trọng án ghi nhận, đám người này dính dáng tới mấy trăm nhân mạng, chúng đều là tội phạm bị truy nã đặc biệt của cơ quan cảnh sát hình sự quốc tế, lần này chúng ta lập công to rồi..."
Trương Bưu thở phào nhẹ nhõm, hỏi tiếp: "Ý cục trưởng nên xử lí vụ này như thế nào?"
"Ý của cục trưởng là bảo chúng ta bàn giao xác của những người này cho phía cảnh sát hình sự quốc tế xử lí."
Tiểu Lý mỉm cười thư thái: "Lần này không cần chúng ta bận tâm rồi."
"Cẩn thận!" Chính vào lúc này, một cơn gió rít mạnh tới nhắm thẳng vào giữa trán Tiểu Lý, Trương Bưu vội đưa tay đẩy Tiểu Lý ngã xuống đất, sau đó đón lấy một mảnh giấy phóng tới.
"Hung thủ là Thiên Đạo Quỷ thủ!" Trên mảnh giấy ghi rõ ràng 7 chữ to, hơn nữa nét mực còn chưa khô, chắc vừa được viết mới đây.
"Đội trưởng, có cần đuổi theo không? Người này nhất định đang ở xung quanh?" Tiểu Lý lồm cồm bò dậy đọc được nội dung trên mảnh giấy, vội đưa mắt dáo dác nhìn xung quanh.
"Không cần đâu!"
Trương Bưu bình tĩnh lắc đầu, nói: "Người này là bạn hay thù chúng ta còn chưa biết rõ, hơn nữa chắc giờ này hắn đã đi xa rồi, chúng ta đuổi không kịp đâu."
Bạch Vân Kiệt lên tiếng: "Mảnh giấy này nếu phóng trúng ngay giữa trán Tiểu Lý, e là sẽ nguy hiểm đến tính mạng, tôi thấy người đưa tin cho chúng ta chưa chắc là người tốt, hắn ra tay quá ác độc."
"Đúng vậy, nếu không phải tôi phản ứng nhanh nhạy, Tiểu Lý e gặp nguy hiểm rồi..." Nói đến đây, Trương Bưu đột nhiên nhớ tới tên cao thủ thần bí tấn công mình trong trường bắn hôm kia, nếu không nhớ lầm thì hôm đó miệng hắn không ngừng hét gọi một người tên là Quỷ thủ gì đấy.
"Là hắn, nhất định là hắn, đội trưởng anh còn nhớ vụ Tang thi bữa trước không?"
Tiểu Lý cũng nhớ lại chuyện cũ: "Người kia chẳng phải đã nói phải tìm một người tên là Quỷ thủ đó sao?"
Bạch Vân Kiệt nói tiếp câu chuyện: "Nếu không phải có một cô gái thần bí xuất hiện, chúng ta đã cầm chắc cái chết rồi."
Tiểu Lý tổng kết lại thông tin đưa ra kết luận: "Tôi hiểu rồi, người mới đưa tin cho chúng ta chắc chắn là kẻ xấu, còn người tên Quỷ thủ chính là vị đại hiệp hành hiệp trượng nghĩa ra tay giết hết bọn Thập nhân bang kia."
Trương Bưu lườm Tiểu Lý một cái, nhắc nhở: "Nhớ lấy, chuyện này đừng tiết lộ ra ngoài. Dù là Quỷ thủ, hay là hai cao thủ thần bí kia, chúng ta đều không được lơ là cảnh giác."
"Đội trưởng, hay là anh thử thương lượng với cục trưởng, để cục an ninh quốc gia can thiệp vào vụ này?" Tiểu Lý đưa ra lời đề nghị.
"Tạm thời thì chưa cần thiết."
Trương Bưu nghĩ ngợi giây lát, nói: "Nhưng tôi có thể lợi dụng quan hệ cá nhân của mình kêu một thành viên cục an ninh quốc gia giúp sức."
Trong một căn phòng sang trọng tại khách sạn 5 sao Shangri La, Hạo Thiên hí hửng nói với Nguyệt Như: "Nguyệt Nhi, em có biết không? Quỷ thủ của chúng ta chưa hề thay đổi phong cách hiệp nghĩa trước đây, cho dù đã rút khỏi Thiên Đạo nhưng hắn vẫn thích lo chuyện bao đồng, đêm qua hắn ra tay hạ sát hết bọn Thập nhân bang, thủ đoạn vô cùng tàn ác, xem ra võ nghệ của hắn chưa kém đi phần nào..."
Nguyệt Như ngẩng đầu lên, bình thản hỏi: "Rốt cuộc anh muốn nói gì với tôi?"
Hạo Thiên mỉm cười đắc ý: "Nguyệt Như, em là người thông minh, chẳng lẽ em còn không hiểu sao? Theo như tính cách và tác phong của Quỷ thủ, nhiệm vụ của em cũng nằm trong phạm vi cản trở hắn, anh rất trông chờ được nhìn thấy cuộc đối đầu giữa em và hắn..."
Nguyệt Như nghe xong, tức tối đứng dậy từ ghế sofa, chỉ thẳng vào mặt Hạo Thiên mắng chửi: "Anh đừng có khua môi múa mép ở đây, những việc tôi làm chưa chắc sẽ chọc giận Quỷ thủ. Hơn nữa... nếu anh ấy ra tay ngăn cản, tôi cũng sẽ không động thủ, dù trong bất cứ tình huống nào, tôi không bao giờ đối đầu với Quỷ thủ... tuyệt đối không bao giờ."
"Chẳng lẽ em dám chống lại mệnh lệnh của tổ chức?"
Hạo Thiên cười gằn, tỏ vẻ quan tâm nhắc nhở: "Nguyệt Như, cho dù em là con gái ruột của long đầu, anh nghĩ em cũng không có quyền chống lại mệnh lệnh đâu, nếu không hình phạt tàn khốc của tổ chức sẽ chờ đợi em trước mắt..."
"Chuyện của tôi không cần anh lo..." Nguyệt Như bực bội hét lớn.
"Anh phải lo, anh nhất định phải lo..."
Hạo Thiên cười hi hí nói tiếp: "Nguyệt Như, đây là cơ hội của anh, cũng là cơ hội của em."
"Ý anh là sao?" Nguyệt Như nhíu mày hỏi.
"Nói chính xác hơn, đây là một cơ hội tốt để anh trổ tài anh hùng cứu mỹ nhân."
Hạo Thiên phấn khích nói: "Anh sẽ không ngồi yên nhìn em chống lại mệnh lệnh của tổ chức mà bị trừng phạt đâu. Nếu Quỷ thủ quả thật ra tay ngăn cản em, em cứ giao hắn cho anh, anh sẽ cản hắn lại, còn em đi hoàn thành nhiệm vụ của mình..."
"Đây là một cách vẹn cả đôi đường."
Hạo Thiên vênh mặt nói: "Hay lắm, rất thú vị... Con người Quỷ thủ đúng là vô cùng thú vị. Xem ra hắn không nên gia nhập tổ chức sát thủ, hắn nên làm chúa cứu thế mới đúng... Ha ha, danh hiệu vua sát thủ coi như thuộc về anh rồi. Đợi anh quay về nhất định sẽ nói với các huynh đệ trong tổ chức, bảo rằng thần tượng mà họ tôn sùng đã rời khỏi tổ chức, hắn muốn làm chúa cứu thế, hắn là kẻ thù của giới sát thủ."
"Đủ rồi, anh đi đi!"
Nguyệt Như chán ghét nhìn vào Hạo Thiên, muốn đuổi hắn đi cho khuất mắt: "Tôi muốn nghỉ ngơi, nhớ lấy, sau này nếu chưa được tôi cho phép, anh không được bước chân vào phòng tôi."
"Ha ha, em giận dỗi đấy à? Nhất định em đang thất vọng về Quỷ thủ đúng không?"
Hạo Thiên vừa đi vừa quay đầu lại nói: "Anh có thể nhận ra nội tâm của em đang vô cùng tức giận vì em thất vọng về Quỷ thủ. Anh đã sớm nói với em rồi, Quỷ thủ không giống như chúng ta, anh và em mới là một cặp trời sinh."
"Anh đừng quên hôn sự của tôi là do long đầu quyết định."
Nguyệt Như tức tối rít lên, khinh bỉ nhìn vào Hạo Thiên, nói: "Ba tôi đã sớm định sẵn hôn sự của tôi rồi, anh thích tôi nhưng anh có dám không? Anh có tư cách đó sao?"
Câu nói này chạm đúng vào nỗi đau của Hạo Thiên, nụ cười đắc ý của hắn liền biến mất, thay vào đó là vẻ mặt âm u, hồi lâu sau hắn mới lên tiếng: "Anh sẽ dùng hành động chứng minh với long đầu, anh muốn ba em biết anh mới xứng đáng với danh hiệu vua sát thủ, anh mới đủ tư cách làm con rể của ông."
Nguyệt Như liếc xéo Hạo Thiên vẻ khinh miệt: "Hạo Thiên, anh dám khẳng định anh nói thích tôi không phải vì chiếc ghế long đầu?"
Hạo Thiên tất nhiên không thừa nhận: "Sức khỏe ba em rất tốt, hơn nữa công phu ngày càng tiến bộ, sự nghiệp phát triển như ánh mặt trời lúc ban trưa, chiếc ghế long đầu đương nhiên mãi mãi thuộc về ông, tin chắc các thành viên trong tổ chức không ai dám có suy nghĩ ngông cuồng, bao gồm cả anh."
"Có thật vậy không?" Nguyệt Như bước tới gần hơn, nói: "Nhưng tôi nghe ba nói ba có ý định rút lui sau mấy năm nữa, ba đã quá mệt mỏi với cuộc sống hiện tại rồi."
"Vậy hả? Thế thì tốt quá..."
Nụ cười khoái chí nhanh chóng trở lại trên khuôn mặt Hạo Thiên: "Nguyệt Như, nếu em đồng ý với anh chuyện của chúng ta, anh nhất định sẽ dốc hết sức mình đưa em lên ngồi vào chiếc ghế long đầu. Em nên biết trong tổ chức cũng chia phe phái này kia, mà thế lực của anh thuộc nhóm mạnh nhất hiện nay..."
← Ch. 139 | Ch. 141 → |