← Ch.141 | Ch.143 → |
Phương Hạo Vân thử điều tiết hơi thở, may quá, tất cả đều không có gì đáng ngại. Ngoại trừ đầu óc vẫn còn chút choáng váng ra, tất cả hình như đã trở lại bình thường.
Hắn chống tay tính ngồi dậy, ai ngờ toàn thân mềm nhũng không có tí sức lực nào. Cuối cùng hắn đành bỏ cuộc, nhắm mắt lại bắt đầu nhớ lại những gì đã xảy ra.
Hiển nhiên Phương Hạo Vân mất sức quá nhiều để chống chọi với dục vọng nên trong một lúc khó hồi phục, hắn cần nghỉ ngơi thêm một thời gian, bằng không công lực của hắn sẽ không thể trở lại lợi hại như ban đầu.
Hắn tính toán thầm trong đầu, thể lực của mình chắc chỉ một tiếng sau là đủ hồi phục như người bình thường.
"Hình như là phòng của chị Mỹ Kỳ..." Bình tâm lại, Phương Hạo Vân đưa mắt quan sát xung quanh một lần nữa, hắn xác nhận chủ nhân căn phòng chắc là Trương Mỹ Kỳ. Nói cách khác, hắn vẫn còn đang ở trong nhà mình, chỉ bị di chuyển từ ngoài phòng khách vào phòng mà thôi.
Nghĩ đến đây, Phương Hạo Vân thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng toàn thân, từ từ ngủ thiếp đi, cơ thể hắn đang rất mệt mỏi, hắn cần chợp mắt để hồi sức.
Ngoài phòng khách, Trương Mỹ Kỳ và Tạ Mai Nhi đang bàn luận với nhau.
"Chị Mỹ Kỳ, có thật là không cần đưa Hạo Vân vào bệnh viện không? Chị không biết hồi nãy nhìn bộ dạng của cậu ấy đáng sợ đến cỡ nào đâu..." Nghĩ tới cặp mắt đỏ ngầu hung tợn của Phương Hạo Vân, Tạ Mai Nhi lúc này vẫn thấy sởn tóc gáy.
Trương Mỹ Kỳ từ mô tả của Tạ Mai Nhi biết được tình hình lúc xảy ra chuyện, cô suy đoán tình huống Tạ Mai Nhi gặp phải cũng giống như lần đầu tiên cô bị Phương Hạo Vân cưỡng bức vậy, chỉ là lần này may mắn hơn, hắn đã chịu đựng được không làm bừa.
Nhìn vào cô bạn thân may mắn, Trương Mỹ Kỳ nghiêm túc nói: "Mai Nhi, tình hình của Phương Hạo Vân chị biết rồi, em không cần lo, đợi khi nào cậu ấy tỉnh lại, hồi phục thể lực là không sao đâu, không cần phiền bác sĩ tới khám làm gì. À, Mai Nhi, để chị ở lại chăm sóc Hạo Vân cho, em quay vào công ty làm việc tiếp đi..."
Tạ Mai Nhi nhìn Trương Mỹ Kỳ đầy ý nhị, suy nghĩ một hồi, nói: "Chị Mỹ Kỳ, chị ở lại một mình chăm sóc Hạo Vân có ổn không vậy? Hay là để em ở lại với chị, dù gì thì công việc ở công ty sáng nay em đã làm xong hết rồi?"
"Không cần đâu!" Trương Mỹ Kỳ quyết định ở lại để dùng cách ấy giúp Phương Hạo Vân, mà những việc này có mặt người thứ ba trong nhà không tiện lắm.
Tạ Mai Nhi do dự giây lát, lấy hết can đảm hỏi: "Chị Mỹ Kỳ, Hạo Vân có phải có nhu cầu về chuyện kia?"
Tạ Mai Nhi tuy mới tốt nghiệp đại học, lại chưa có kinh nghiệm yêu đương, nhưng nhiều khi cô tỏ ra nắm bắt vấn đề nhạy cảm thông minh hơn cả Trương Mỹ Kỳ.
Trương Mỹ Kỳ không định che giấu với cô bạn thân, cô thật thà gật đầu xác nhận: "Mai Nhi, nếu em đã biết thì mau về công ty đi, chị phải ở nhà giúp Hạo Vân, chị nghĩ cố gắng kiềm nén như thế rất có hại cho sức khỏe cậu ấy."
"Chị Mỹ Kỳ, đây có phải là di chứng do Hạo Vân luyện công tẩu hỏa nhập ma không vậy?"
Tạ Mai Nhi hối hận cúi đầu nói: "Chị Mỹ Kỳ, thành thật xin lỗi, sự việc do em mà ra, thế mà lại bắt chị thay em..."
"Không cần bận tâm đâu Mai Nhi, chị tự nguyện làm vậy mà."
Trương Mỹ Kỳ mỉm cười trấn an: "Chị cũng rất vui..."
Tạ Mai Nhi ngớ mặt ra một hồi, sau đó gật đầu hiểu ý: "Thôi được rồi, vậy em sẽ về công ty làm việc tiếp, nhưng chị phải cẩn thận mới được, đừng để Kỳ phát hiện ra có gì bất thường."
"Em không cần lo, chị tự biết sắp xếp." Trương Mỹ Kỳ gật đầu tiếp nhận lời nhắc nhở của cô bạn thân.
Trước khi bước ra khỏi nhà, Tạ Mai Nhi đột nhiên quay đầu lại hỏi một câu: "Chị Mỹ Kỳ, có phải chị cảm thấy em rất may mắn không?"
"Chị không biết nữa!" Trương Mỹ Kỳ trả lời thật thà, duyên phận giữa cô và Phương Hạo Vân từ lần cưỡng bức kia mở đầu phát triển, tuy quá trình có căm phẫn, tức giận... nhưng cuối cùng cô vẫn nảy sinh tình cảm với hắn. Lúc này đây cô cảm thấy Phương Hạo Vân là một người đàn ông tốt.
"Em cũng không biết!" Tạ Mai Nhi lặp lại câu nói kì lạ y chang giọng điệu Trương Mỹ Kỳ, sau đó đóng cửa bỏ đi.
Khi Phương Hạo Vân ngủ dậy đã là hai tiếng đồng hồ sau, gặp ngay lúc Trương Mỹ Kỳ vừa thay bộ đồ ngủ khêu gợi ngồi kế bên người hắn.
"Hạo Vân, em tỉnh rồi à?" Trương Mỹ Kỳ yên tâm mỉm cười, nói: "Chị biết chắc em sẽ không sao mà."
"Để chị sờ trán em thử coi còn nóng không?" Khi Trương Mỹ Kỳ đưa tay chạm vào cơ thể Phương Hạo Vân, trái tim hắn bỗng đập mạnh liên hồi, hắn lo dục vọng vừa bị đè nén xuống sẽ vì Trương Mỹ Kỳ mà bùng nổ trở lại.
"Không còn nóng nữa..." Trương Mỹ Kỳ nói xong cúi sát mặt xuống, đôi mắt say đắm dán chặt vào Phương Hạo Vân, khe ngực sâu hoắn không chút che giấu dâng tận mắt hắn, cách một lớp áo ngủ mỏng tang, Phương Hạo Vân thậm chí có thể nhìn rõ hai chấm hồng hồng nhô cao đầy khiêu khích.
Trương Mỹ Kỳ dịu dàng lên tiếng: "Hạo Vân, em không sao thì tốt rồi, vừa nãy chị lo lắng chết đi được."
Khác biệt một trời một vực với bộ mặt kiêu căng lạnh lùng trong công ty, lúc này Trương Mỹ Kỳ như một cô vợ nhỏ hiền thục nết na, tạo cho người ta một cảm giác ấm cúng.
"Chị Mỹ Kỳ, chị Mai đâu rồi? Sao em lại nằm trong phòng của chị?"
Đôi mắt bóng sáng của Trương Mỹ Kỳ bắn ra tia nhìn mê hoặc, ẩn hiện vẻ đẹp thu hút riêng biệt của người phụ nữ chín chắn. Cô mỉm cười trả lời thắc mắc của Phương Hạo Vân: "Mai Nhi đã nói hết với chị rồi... Hạo Vân, cám ơn em."
"Cám ơn em chuyện gì?" Phương Hạo Vân trố mắt ngạc nhiên, nói: "Sém chút nữa là em làm hại chị Mai."
Trương Mỹ Kỳ ngớ người ra, đột nhiên trong đầu nhớ tới câu nói bâng quơ của Tạ Mai Nhi trước lúc ra cửa, nhủ thầm: "Cũng chưa chắc là làm hại, có lẽ cô ấy bằng lòng cũng chưa biết được."
Ngừng lại một lát, Trương Mỹ Kỳ lấy hết can đảm nói: "Hạo Vân, chị biết em chịu đựng rất đau khổ... Nếu em không ngại, chị muốn giúp em."
"Giúp em?" Phương Hạo Vân cúi gầm mặt nghĩ ngợi.
"Hạo Vân, chị có thể hỏi em một chuyện không? Tại sao cơ thể của em thường hay xuất hiện tình trạng này vậy, có phải là em luyện công bị tẩu hỏa nhập ma?" Trương Mỹ Kỳ xuất phát từ tính tò mò, mở miệng hỏi thăm.
Phương Hạo Vân cười buồn, trầm tư một hồi mới lên tiếng: "Chị Mỹ Kỳ, tình trạng cơ thể của em ngay lúc này không thể kể rõ cho chị nghe được. Tuy nhiên chị cũng có thể hiểu theo kiểu em bị tẩu hỏa nhập ma..."
Tình trạng cơ thể của Phương Hạo Vân rất phức tạp, hơn nữa còn liên quan tới thanh đao Thiên phạt, Trương Mỹ Kỳ chẳng qua chỉ là một cô gái bình thường, có những chuyện có nói cho cô nghe cũng chưa chắc lí giải được. Ngoài ra biết thêm những thông tin kia chẳng có ích lợi gì đối với bản thân Trương Mỹ Kỳ.
"Thôi được, chị chấp nhận lí do giải thích của em vậy."
Trương Mỹ Kỳ chỉ tò mò hỏi qua loa, thật ra cô cũng không định truy tìm câu trả lời bằng mọi giá, cô lại chủ động đề nghị: "Hạo Vân, cho chị giúp em nhé."
Phương Hạo Vân thở một hơi dài, cảm kích nói: "Chị Mỹ Kỳ, cám ơn chị."
"Cám ơn chị cái gì chứ? Chị cam tâm tình nguyện làm vậy mà..." Trương Mỹ Kỳ mỉm cười âu yếm, nhích cơ thể gần Phương Hạo Vân hơn chút nữa, tấm thân mỹ miều khẽ chạm vào người hắn, lập tức đánh thức dục vọng đang đè nén trong người Phương Hạo Vân, tâm hồn hắn rạo rực ngay tức khắc.
Cố ngăn cản chi bằng giải phóng.
"Chị Mỹ Kỳ..." Phương Hạo Vân định mở miệng nói thêm câu gì, nhưng chưa bật ra thành tiếng, Trương Mỹ Kỳ đã đưa tay chặn môi hắn lại.
"Hạo Vân, em không cần nói gì thêm cả, chị tự nguyện làm vậy, chị rất vui khi được ở bên em."
Có thể nói như thế cho chính xác, Phương Hạo Vân chính là người đàn ông đầu tiên mà Trương Mỹ Kỳ yêu thật lòng, cũng là người đàn ông cuối cùng. Khi phụ nữ rơi vào chiếc bẫy tình yêu rồi, họ sẽ bất chấp cái giá phải trả để dâng hiến tất cả cho người mình yêu.
"Chị sẽ thỏa mãn tốt nhất dục vọng của em." Trương Mỹ Kỳ không còn e ấp như thuở trước, cô chủ động đưa tay vào ngực và vòng ra sau lưng Phương Hạo Vân, bắt đầu sờ soạng.
Rất nhanh, dưới sự khiêu khích của Trương Mỹ Kỳ, Phương Hạo Vân cuối cùng đã không còn khống chế nổi dục vọng từ nội tâm bộc phát, hắn không còn do dự thêm nữa.
"Chị Mỹ Kỳ, em cũng sẽ cố gắng làm chị vừa lòng..."
Xoay người lại đẩy nhẹ Trương Mỹ Kỳ ngã lên giường, Phương Hạo Vân bắt đầu giành thế chủ động, hắn hôn lên mặt, lên cổ, chiếc lưỡi ma quái lả lướt điêu luyện xuống tận ngực cô gái mới chịu dừng lại.
Hơi thở của Trương Mỹ Kỳ trở nên gấp gáp, hình như cô đang tận hưởng cảm giác khoan khoái do Phương Hạo Vân mang đến, đôi tay bấu chặt đầu hắn, không muốn hắn dừng lại, đồng thời vùng mông lắc lư qua lại, tiếp tục kích thích dục vọng của Phương Hạo Vân.
Trương Mỹ Kỳ là cô gái bị bỏ rơi suốt 30 năm, sau khi được Phương Hạo Vân giải thoát, cơ thể trở nên cực kì nhạy cảm, hòa cùng nụ hôn của hắn, toàn thân cô bắt đầu nóng lên hừng hực, bầu ngực căng tròn săn chắc, hiển nhiên cô đã nhập cuộc hoàn toàn.
"Hạo Vân, em yêu anh!"
Trong cơn kích tình điên cuồng, phụ nữ hay thốt lên những lời tâm sự. Trương Mỹ Kỳ không sao kiềm chế được cảm xúc, cô ôm chặt lấy Phương Hạo Vân, sờ soạng liên tục, không ngừng thốt lên những từ ngữ làm hắn tăng thêm hưng phấn. Cô biết rõ đàn ông thích một cô gái phóng đãng khi lâm trận trên giường nên cố hết sức khiêu khích hắn bằng cách này.
Một lúc sau, hai người đã quấn chặt vào nhau, hôn nhau say đắm.
Trên thực tế, Trương Mỹ Kỳ không bị ảnh hưởng của tác dụng phụ Thiên phạt, nhưng một khi dục vọng của cô bộc phát dữ dội lại không hề thua kém Phương Hạo Vân, 30 tuổi như sói đói, câu này xem ra rất xác đáng.
Xét tình hình lúc này, nếu nói Trương Mỹ Kỳ đang giúp Phương Hạo Vân giải phòng dục vọng, chi bằng nói cô đòi hỏi dục vọng từ Phương Hạo Vân thì chính xác hơn. Phương Hạo Vân đang thỏa mãn cho cô nhiều hơn.
Chiếc lưỡi ma quái của Trương Mỹ Kỳ đưa vào miệng Phương Hạo Vân nghịch ngợm, đôi tay nhỏ nhắn di chuyển từ từ ngay giữa lưng xuống thân dưới, bắt đầu kích thích chú em nhỏ của hắn.
Thân là đàn ông, Phương Hạo Vân tất nhiên không muốn bị chiếm mất thế chủ động, hắn xé toạc chiếc váy ngủ của Trương Mỹ Kỳ, để tấm thân mỹ miều kia lộ ra trước mắt, đôi tay cũng di chuyển từ vùng mông tới giữa hai chân.
Cảm giác ướt nhẹp. Vừa chạm tay vào chỗ nhạy cảm, hắn nhận ra Trương Mỹ Kỳ đã đạt tới phấn khích cực độ, thân dưới cô ướt nhẹp. Phương Hạo Vân biết hắn nên vào cuộc thôi, bằng không Trương Mỹ Kỳ sẽ hết chịu nổi nữa rồi.
Nghĩ như vậy, hắn vội vàng tự cở hết quần áo cho mình, chuẩn bị vào cuộc chính, ai ngờ Trương Mỹ Kỳ có ý chiều chuộng hắn một chút nên đã cúi xuống ngoặm lấy chú em của hắn vào miệng.
So với lần trước, rõ ràng lần này nghệ thuật chấm mút của Trương Mỹ Kỳ tiến bộ hơn nhiều, một luồng điện xẹt ngang ốc, Phương Hạo Vân chịu hết nổi, hơi thở hắn cũng trở nên gấp gáp, tiếng thở hổn hển vang lên khe khẽ.
"Chị muốn..." Trương Mỹ Kỳ cảm nhận rõ vật kia trong miệng nóng hừng hực lên, cô đã không còn sức chịu đựng.
Phương Hạo Vân không mảy may do dự, đẩy Trương Mỹ Kỳ ngã xuống giường, lắc eo một cái cắm phập vũ khí vào trong cơ thể cô, hai người bắt đầu một trận đại chiến xáp lá cà hăng say.
Hai người đều tỏ ra có sức bền dẻo dai, trận chiến không hề có thời gian nghỉ giải lao giữa giờ mà kéo dài tận hai tiếng sau mới đi vào hồi kết. -
Cuối cùng, đôi nam nữ đạt đến đỉnh ôm chầm lấy nhau, mỉm cười mãn nguyện ngủ thiếp đi.
Khi Phương Hạo Vân tỉnh lại, liếc nhìn đồng hồ đã 5h, hắn mở to mắt nhìn vào khuôn mặt ửng đỏ của Trương Mỹ Kỳ, tâm hồn xao động, đưa tay vuốt ve nhè nhẹ lên làn da trắng mịn của cô, một lần nữa nhen nhóm ý nghĩ nói rõ tất cả với Bạch Lăng Kỳ.
Hắn rất hy vọng bạn gái chịu chấp nhận Trương Mỹ Kỳ.
Theo thời gian, cảm giác của Phương Hạo Vân đối với Trương Mỹ Kỳ cũng dần dần thay đổi, từ thương hại tội lỗi lúc ban đầu, bây giờ đã nảy sinh tình cảm chân thật.
Trương Mỹ Kỳ quả thật là một cô gái tốt, hơn nữa còn xuất thân đáng thương, cô xứng đáng nhận được hạnh phúc trong cuộc sống. Dù không danh chính ngôn thuận qua lại với cô ta được thì cũng không thể để cô tiếp tục chịu thiệt thòi như thế.
"Hạo Vân, chúng ta phải ra khỏi giường thôi, chắc Kỳ sắp về nhà rồi." Lúc này Trương Mỹ Kỳ cũng vừa tỉnh giấc, liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, cô biết khoảng thời gian hạnh phúc của mình đã kết thúc.
"Chị Mỹ Kỳ, chuyện hôm nay em rất cám ơn chị." Bàn tay của Phương Hạo Vân vẫn không ngừng mơn trớn trên cơ thể Trương Mỹ Kỳ, ngón tay hắn thậm chí còn đưa xuống dưới nghịch ngợm.
Trương Mỹ Kỳ ngồi bật dậy, mỉm cười với hắn: "Có gì mà phải cám ơn, em quên mất là chị hăng máu hơn cả em à?"
Phương Hạo Vân biết Trương Mỹ Kỳ nói thế chẳng qua muốn giảm thiểu cảm giác tội lỗi trong lòng hắn, cô không nhận ra hắn đã bắt đầu nảy sinh chút tình yêu với cô.
Con người đâu phải cỏ cây, há lại vô tình vô nghĩa?
Hai người cùng trải qua bao nhiêu chuyện, lại giữ mối quan hệ nam nữ bấy lâu, nếu trong trường hợp như vậy mà Phương Hạo Vân vẫn không động lòng thì hắn không phải là con người mất rồi.
"Đừng nghịch nữa..." Trương Mỹ Kỳ lại cảm thấy rạo rực, cô biết chắc nếu cứ tiếp tục để mặc Phương Hạo Vân kích thích cô sẽ lại hưng phấn lên, Trương Mỹ Kỳ hiểu rõ hơn ai hết dục vọng của cô mãnh liệt cỡ nào...
Phương Hạo Vân mỉm cười khả ố, vỗ cái bạch vào mông Trương Mỹ Kỳ, thế mới chịu rút tay lại.
Hai người mặc lại quần áo, Phương Hạo Vân quay trở về phòng mình, còn Trương Mỹ Kỳ thu dọn phòng ốc. Chiến đấu ác liệt suốt 2 tiếng nên khắp phòng toàn là vết tích tình yêu, cô không hy vọng Tạ Mai Nhi và Bạch Lăng Kỳ ngẫu nhiên nhìn thấy chứng cứ phạm tội này...
Thu dọn căn phòng xong, Trương Mỹ Kỳ bước ra ngoài gõ cửa phòng Phương Hạo Vân, nhỏ tiếng hỏi: "Hạo Vân, em có đói bụng không? Chị nấu cơm cho em ăn nhé?"
← Ch. 141 | Ch. 143 → |