← Ch.153 | Ch.155 → |
"Em biết tâm lý học sao?"
Ánh mắt Trần Thanh Thanh có vẻ nghi ngờ: "Em xác định em có thể làm được chứ? Nhưng đừng có để bệnh tình của Tuyết Nhi nghiêm trọng thêm nha. Chị thật không mong tinh thần của nó sẽ ngày càng sa sút hơn."
"Không thành vấn đề, em dám khẳng định, trình độ và kỹ thuật của em, tuyệt đối không thua kém gì một chuyên gia tâm lý thông thường."
Phương Hạo Vân cười nói: "Dù sao thì chúng ta cũng là người quen, muốn tâm sự tìm hiểu nhau cũng sẽ dễ dàng hơn."
"Hạo Vân, sao chị cứ cảm thấy, hình như cái gì em cũng biết vậy?"
Trần Thanh Thanh có ẩn ý trong câu nói, lại một lần nữa cô cảm thấy Phương Hạo Vân rất thần bí. Loại cảm giác đó lại xuất hiện lần nữa. Cô cảm thấy Phương Hạo Vân mà cô đang nhìn thấy không phải là hắn thật sự.
"Phương Hạo Vân cười: "Hình như là vậy... rất ít có chuyện mà em không biết."
Trần Thanh Thanh truy hỏi: "Hạo Vân, em còn trẻ như vậy, những cái này em học lúc nào vậy."
"Chị đừng quên, em là một con mọt sách, em rất thích đọc sách, trong sách có thể dạy cho chị bất cứ thứ gì."
Nói đến đây, Phương Hạo Vân bèn chuyển sang khoác lác: "Hơn nữa... hơn nữa trước giờ em cứ luôn cảm thấy mình là một nhân tài..."
"Đừng có mà khoác lác..."
Trần Thanh Thanh liếc nhìn Phương Hạo Vân, khẽ trách móc: "Em mà là thiên tài, vậy đại tiểu thư ta đây là gì chứ..."
.........
Qua mấy ngày cố gắng, cuối cùng cũng đã thu thập được tin tức chính xác từ một nhân sĩ quyền quý, phó chủ nhiệm khu khai phá và cô tình nhân của gã vì uống thuốc quá liều nên bị sốc thuốc mà chết. Vì nguyên nhân cái chết của Lý Trạch Huệ không được hay, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của chính phủ, nên tin này đã bị ém lại, đồng thời tung tin hắn bị đưa đi chất vấn để bịt miệng dư luận.
Nghe nói vợ của Lý Trạch Huệ là Triệu Nguyệt Dung và con trai Lý Cường mấy hôm trước đã đi khỏi Hoa Hải, trở về quê nhà bắt đầu cuộc sống mới. Đối với những chuyện liên quan đến chồng, cũng không hề nhắc đến. Hỏi gì cũng không biết.
Sau nhiều lần kiểm tra tính xác thực của tin này, Kim Gia đã đi tìm ông chủ Tần Như Phong.
Tần Như Phong buồn bã thở dài: "Tên Trần Thiên Huy này đúng là không phải nhân vật tầm thường, lúc trước đúng là tao đã xem thường nó. Nhưng sau tết Tử Kiếm sẽ về Hoa Hải chủ trì đại cuộc, nên tao cũng không lo lắm."
Kim Gia nghe xong, vội truy hỏi: "Tiểu thiếu gia sẽ từ Anh quốc trở về sao?"
"Uhm... !"
Tần Như Phong gật gù nói: " Vốn dĩ tao đã hy vọng rất lớn vào Tử Hoa, nhưng xem biểu hiện của nó gần đây, vẫn còn rất non nớt. Liều lĩnh thì nhiều, bình tĩnh lại không đủ. Cuộc đời của nó quá đầy đủ rồi, tao phải cho nó chịu một chút áp lực. Chứ nếu cứ thế này. Cũng chẳng có ích gì đối với sự trưởng thành của nó."
Kim Gia là một trong số ít thuộc hạ của Tần Như Phong biết rõ thế lực của nhà họ Tần. Hắn suy nghĩ một lúc, cẩn thận hỏi: "Đại ca, thế anh dự định sau này sẽ để vị thiếu gia nào kế thừa mình?"
"Tử Hoa huyết thống thuần chủng, lại là con trưởng, chỉ tiếc là không đủ năng lực. Tử Kiếm tuổi còn nhỏ, nhưng lại cơ trí hơn người. Nhưng chỉ là nó mang dòng máu lai... Hơn nữa, dã tâm của nó quá lớn. Gần đây tao nhận được tin, nghe nói nó rất hay qua lại với hai vị chú bác..."
Nói đến đây Tần Như Phong bèn cười lạnh lùng: "Người trẻ tuổi có dã tâm là chuyện dễ hiểu, nhưng nó cũng đâu cần nóng vội như vậy..."
"Đại ca, hai vị lão gia ở Anh quốc, anh cũng không cần lo lắng, dù sao tất cả của nhà họ Tần đều do anh ban cho, họ còn có thể gây nên sóng gió gì chứ?" Kim Gia khinh thường nói.
"A Kim, mày lầm rồi... !"
Tần Như Phong nghiêm túc nói: "Lão đại và lão tam cũng có chỗ hơn người, tuy năm xưa đều do một tay tao nâng đỡ họ. Nhưng mấy năm gần đây họ cũng đã có được tài lực và thế mạnh riêng của mình ở châu Âu. Hứ, nhà họ Tần ta, đúng là không có ai tệ cả..."
"Được rồi, mày về đi, sắp đến tết rồi, mọi chuyện dĩ hòa di quý. Qua tết xong, Phương Hạo Vân chết rồi, mày hãy bắt đầu đối phó với Trần Thiên Huy..." Tần Như Phong dặn dò một câu, vẫy vẫy tay ra ý Kim Gia có thể rời khỏi.
Rời khỏi biệt thự nhà họ Trần, tâm tư của Kim Gia vẫn đang suy nghĩ, đại ca nói cả nửa ngày trời. Hắn nghe đến hồ đồ luôn. Hai vị thiếu gia sau này ai sẽ là người thừa kế, đại ca không hề nói rõ. Cứ như vậy, hắn rất khó xác định chỗ đứng chính xác của mình.
"Thôi kệ, mình cứ trung thành với đại ca là đủ, việc cạnh tranh giữa hai vị thiếu gia. Tốt hơn hết mình đừng nên nhúng tay vào..." Kim Gia quả không hổ danh là một người thông minh. Đã rất mau chóng đưa ra sự lựa chọn sáng suốt nhất.
........
Học kỳ đầu tiên của sinh viên Phương Hạo Vân xem như đã kết thúc, thành thích học tập vẫn có thể xem như không tệ lắm, sáu môn học đều được thông qua.
Theo lịch học của trường đại học Hoa Hải trong học kỳ tiếp theo, các sinh viên có 40 ngày nghỉ để hưởng thụ cuộc sống. Nhưng kỳ nghỉ của Phương Hạo Vân đã bị người ba Phương Tử Lân cướp mất. Từ hôm nay trở đi, hắn được yêu cầu mỗi ngày đều phải đến công ty làm việc, không được lười biếng, không được lấy bất cứ lý do gì để xin phép nghỉ.
Cùng hưởng chế độ đãi ngộ như vậy còn có Bạch Lăng Kỳ, bây giờ cô là trợ lý đặc biệt bên cạnh giám đốc Phương Tuyết Di, đến cả những buổi họp bí mật quan trọng, cô đều được phép tham gia.
Tâm trạng của cô khác Phương Hạo Vân, không hề có thái độ chống đối chút nào, ngược lại, có thể có cơ hội như thế này, được mẹ chồng và chị chồng tương lai yêu thích, đối với cô mà nói, là chuyện đáng để vui mừng. Cô đã tự hạ quyết tâm, nhất định phải cố gắng hết mình, biểu hiện thật tốt, để sau này có thể giúp đỡ cho người đàn ông mình yêu.
Theo như lời Phương Tuyết Di thì, thằng ranh đó không thể hy vọng được gì rồi, bây giờ chỉ có thể hy vọng vào cô con dâu tương lai mà thôi. Bạch Lăng Kỳ biết Phương Hạo Vân không thích kinh doanh, nên bản thân cô càng phải cố gắng hơn, hy vọng có thể gánh bớt trách nhiệm với hắn.
Hôm nay vừa đến công ty, Phương Hạo Vân đã nhận được điện thoại của ba, bảo hắn đến phòng làm việc của chủ tịch.
Được thư ký và bảo vệ ngầm cho phép, Phương Hạo Vân mở toang cửa phòng làm việc của ba, Phương Tử Lân đang ngồi ở đây uống trà, trông thật nhàn nhã, nhìn thấy Phương Hạo Vân đến, Ông ngẩng đầu cười: "Qua đây ngồi xuống..."
Phương Hạo Vân cười cười, ngồi bên phía đối diện ba, nói: "Ba, xem ra ba cũng nhàn nhã nhỉ, đúng rồi, ba gọi con đến có việc gì không?"
"Ranh con, nếu không phải có mẹ và chị con, thì ba bận đến chết mất. Vốn dĩ ý của ba là. Cho dù có ép cũng phải ép cho con đến đây làm việc. Nhưng bây giờ không cần nữa, thời gian gần đây ba luôn chú ý đến Kỳ, cô bé này rất có tài, năng lực của Kỳ tuyệt đối không thua kém gì chị của con, thậm chí có thể hơn. Hôm nay ba tìm con, là muốn nói với con, cô con dâu này ba rất hài lòng, con phải giữ chặt lấy nhé, không được để chuyện ngoài ý muốn xảy ra đâu đấy... ba và mẹ con đã bàn qua, đợi tụi con vừa tốt nghiệp xong sẽ kết hôn ngay..."
Phương Tử Lân ẩn ý sâu xa nói: "Hạo Vân, bây giờ muốn tìm một người vợ tốt như Kỳ rất là khó, con phải biết trân trọng đấy..."
Vẻ mặt Phương Hạo Vân ngoan ngoãn, vội vàng gật đầu đáp: "Ba, ba cứ yên tâm đi. Con nhất định sẽ đối xử tốt với Kỳ. Ba gọi con đến, là vì chuyện này à?"
"Dĩ nhiên là không phải."
Phương Tử Lân sắc mặt đanh lại, vẻ mặt nghiêm trọng hỏi: "Ba nghe Trần Thiên Huy nói, dự án vịnh Kim Thủy lần này sở dĩ có thể thuận lợi đạt được, con cũng đã âm thầm bỏ ra không ít công sức?"
Phương Hạo Vân nghe xong, vẻ mặt có chút căng thẳng, trong lòng thầm nghĩ: Chú Trần cũng thật là, chẳng phải đã bảo chuyện của mình không được tiết lộ ra ngoài sao?
"Dạ, con có phụ một chút, nhưng tất cả đều nhờ chú Trần bày mưu lập kế, chút công sức của con thì có đáng là gì đâu..." Phương Hạo Vân cẩn thận khiêm tốn nói.
"Chỉ phụ một chút thôi sao?"
Phương Tử Lân bán tín bán nghi, thật ra Trần Thiên Huy cũng không nói rõ ràng, chỉ là đại khái nhắc qua mà thôi. Chỉ có vậy thôi, Phương Tử Lân vốn tự tin là hiểu con trai mình cũng phải kinh ngạc, trong ấn tượng của ông, dựa vào năng lực của Hạo Vân không thể nào giúp được chuyện gì...
"Dạ...!"
Phương Hạo Vân gật đầu sắc mặt không đổi. Nghiêm túc nói: "Ba, ba cũng biết mà, con không thích làm những chuyện này, nhưng trùng hợp là chú Trần có chuyện cho con làm. Con suy nghĩ một lúc, việc dự thầu dự án vịnh Kim Thủy là chuyện quan trọng đối với công ty ta, nên đã đồng ý làm..." hắn vẫn không nói ra là chuyện gì.
Phương Tử Lân cũng không biết vì nguyên nhân gì, cũng không hỏi thêm, rốt cuộc con trai mình đã có tác dụng to lớn gì trong sự thành công của dự án vịnh Kim Thủy này. Tóm lại, hắn chịu làm việc, đã là một sự tiến bộ rất lớn rồi.
"Hạo Vân, nghe Trần Thiên Huy nói, con rất có tiềm năng, rất có tiền đồ. Ông ấy nói với ba, nếu đào tạo cho tốt, thành tựu sau này của con nhất định hơn cả ông ta. Ba muốn nghe thử xem cách nghĩ của con như thế nào?"
Vẻ mặt của Phương Tử Lân vẫn rất nghiêm túc. Trong ánh mắt có mang thêm một tia hy vọng. Tách trà hoa trong tay ông cũng bất giác được đặt xuống bàn. -
Phương Hạo Vân khẽ chau mày. Nhưng không trả lời ngay, mà nhìn chằm chằm vào ba mình. Đúng là tội nghiệp cho tấm lòng những bậc cha mẹ. Thật ra hắn có thể hiểu được cái tâm trạng mong con thành tài của Phương Tử Lân. Chỉ là tư tưởng của hắn vẫn chưa thật sự chuyển hướng. Nên rất khó toàn tâm toàn ý tập trung vào.
Trước khi đổi mặt sống lại, Phương Hạo Vân một lòng muốn làm một người bình thường.
Nhưng sau khi đổi mặt, trải qua một loạt các sự kiện, Phương Hạo Vân đã dần dần nhận thức được, giấc mộng được sống bình thường của hắn không thể nào thực hiện được.
Nơi nào có người thì nơi đó có giang hồ, người trong giang hồ thân bất do kỷ, có một số chuyện không xảy ra theo ý muốn của hắn. Hắn không tự đi tìm phiền phức, nhưng phiền phức cứ không ngừng kéo đến tìm hắn. Có lẽ vì hắn quá giỏi. Theo những gì Trần Thiên Huy nói thì, Phương Hạo Vân ngươi là người định sẵn phải làm đại sự.
Phương Hạo Vân nay đã bỏ cuộc cái ý nghĩ có cuộc sống bình thường. Nhưng còn chuyện có đứng dậy hay không, trong lòng hắn vẫn có chút mâu thuẫn.
Dựa vào năng lực của hắn để mà đứng dậy, không phải là chuyện khó.
Cái mà hắn lo lắng chính là thân phận của mình sẽ bị người khác điều tra được, ví dụ những hạng người trong Thiên Đạo như Tu La Hạo Thiên. Thời gian 3 năm sống trong Thiên Đạo, Phương Hạo Vân đã có rất nhiều kẻ thù. Lúc trước ở Thiên Đạo, được tổ chức bao bọc, những người đó dù gan lớn đến mấy cũng không dám đến tìm hắn mà báo thù.
Nhưng bây giờ đã khác rồi, hắn đã thoát ly khỏi tổ chức, trở thành thân cô thế cô. Tuy vẫn được giáo quan lúc trước, cũng chính là dì Bạch bây giờ bảo vệ. Nhưng bây giờ dì ấy cũng bặt vô âm tín, chỉ có trời mới biết khi nào dì ấy quay về.
Vời tình hình hiện tại của hắn, một khi thân phận bị bại lộ, nhất định sẽ kéo theo đó rất nhiều phiền phức. Không phải nói Hạo Vân sợ bọn họ. Hắn chỉ lo là, gia đình mới bạn bè mới của hắn cũng vì thế mà bị liên lụy.
"Ba, chuyện này hay là để con tốt nghiệp đại học mới bàn tiếp đi..." Trước khi hắn chưa đưa ra quyết định, hắn không muốn trả lời quá thẳng thừng.
Phương Tử Lân nâng ly trà lên, hớp vài ngụm nhỏ gật gù nói: "Hạo Vân, tuy ba mong là con có thể gánh vác nhà họ Phương này, nhưng ba cũng không ép con. Mọi chuyện đều do con quyết định. Nhưng có một số câu, ba phải nói rõ trước với con, sức khỏe của ba càng lúc càng tệ, nói thật, ba cũng không biết có thể chăm sóc cho con được bao lâu nữa... cho nên, ba mong con hãy mau chóng trưởng thành. Như vậy, lỡ một ngày kia ba đi khỏi, con sẽ là trụ cột của gia đình này..."
Nhìn vẻ mặt trải qua nhiều sóng gió của ba, mũi của Phương Hạo Vân hơi cay cay, hắn vội nói: "Ba, không sao đâu, sức khỏe của ba nhất định sẽ không sao đâu, ba sẽ không rời bỏ chúng con đâu."
"Ngốc à...!"
Phương Tử Lân khẽ cười, thở dài nói: "Trên thế gian này làm gì có chuyện trường sinh bất lão chứ, sức khỏe của mình như thế nào ba là người hiểu rõ nhất. Nếu không phải lần trước được dì Bạch ra tay giải quyết vấn đề tim mạch của ba, thì chắc ba cũng không qua nổi cái tết này... thôi, không nói nữa, ba nghĩ là ba vẫn có thể chờ được cái ngày con và Kỳ kết hôn..."
Phương Tử Lân quả thật có thể cảm giác được tình hình sức khỏe của mình, ông vốn dĩ không muốn nói những lời này với con trai. Nhưng ông nghĩ đã đến lúc phải tạo một ít áp lực cho con mình, nên mới nói vài lời nửa thật nữa giả, mong là nó chịu sự đả kích này, sẽ mau chóng trưởng thành hơn.
"Ba, đợi dì Bạch về, con sẽ mời dì qua liền, giúp ba kiểm tra sức khỏe."
Phương Hạo Vân nghiêm túc nói: "Y thuật của dì Bạch đúng là có thể diệu thủ hồi xuân, có dì ấy, sức khỏe của ba sẽ không bao giờ có vấn đề."
"Ha ha"
Phương Tử Lân thấy con trai hiếu thảo thế, cảm thấy an ủi: "Hạo Vân, thấy con hiếu thảo như vậy, trong lòng ba cảm thấy rất vui. Nghe này, nếu như... ba nói là nếu như, một ngày nào đó ba thật sự rời khỏi, con nhất định phải làm tròn trách nhiệm của một người đàn ông, giúp ba chăm sóc cho Trác Nhã và Tuyết Di... cứ xem như đó là yêu cầu của ba đối với con."
Phương Hạo Vân không phân bua nữa, mà nghiêm túc gật đầu: "Ba, ba cứ yên tâm, con hứa với ba. Nhưng ba cũng đừng suy nghĩ lung tung nữa, sức khỏe của ba sẽ không có vấn đề gì đâu."
"Hy vọng là vậy... !" Nói thật, Phương Tử Lân không hề có hoang tưởng gì đối với sức khỏe của mình.
Ngừng một lúc, Phương Tử Lân nhìn con trai đột nhiên cười: "Hạo Vân, hai ba con mình nói chuyện này giờ, nhưng thật ra ba vẫn chưa nói vào vấn đề chính."
← Ch. 153 | Ch. 155 → |