Truyện ngôn tình hay

Truyện:Hoán Kiểm Trọng Sinh - Chương 180

Hoán Kiểm Trọng Sinh
Trọn bộ 730 chương
Chương 180: Ba huynh đệ gặp mặt
0.00
(0 votes)


Chương (1-730)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

"Thật không? Anh đều đã quên hết rồi."

Phương Hạo Vân cười hì hì: "Cám ơn em đã nhắc nhở."

"Đồ đểu giả, là anh cố ý...." Lúc này Bạch Lăng kỳ mới biết mình đã mắc bẫy rồi.

"Hạo Vân, chuyện tối hôm qua cảm ơn anh nhé.... !"

Nghĩ lại tất cả chuyện xảy ra tối hôm qua, trong lòng Bạch Lăng Kỳ tràn đầy sự cảm động và ngọt ngào, do dự một chút, cô cẩn thận hỏi: " Hạo Vân, có thật là anh không thể từ bỏ chị Mỹ Kỳ không?"

Phương Hạo Vân hơi gật đầu, thật lòng nói: " Kỳ à, xin lỗi em, anh thật sự không thể bỏ mặc chị Mỹ Kỳ. Nếu thật sự anh bỏ mặc chị Mỹ Kỳ, anh nghĩ mình cũng không xứng đáng để được em yêu. Một người đàn ông đã từng bỏ mặc một người con gái, thì không có tư cách tiếp tục nói chuyện yêu đương nữa.... em thấy anh nói có đúng không?"

Bạch Lăng Kỳ gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng lại trào lên một nỗi chua xót, nước mắt rơi lã chã, như sắp ướt đẫm cả khuôn mặt.

Cô biết, muốn khiến Hạo Vân thỏa hiệp là điều không thể được.

Nếu vẫn muốn tiếp tục ở bên cạnh hắn, chỉ có cô đi thỏa hiệp mà thôi. Thế nhưng.......... .

Lau khô nước mắt trong khóe mắt, Bạch lăng Kỳ nghiến răng chịu đựng, cô nói: " Hạo Vân, anh đi trước đi, em phải dậy rồi, một lát nữa chị Tuyết Di sẽ đến......"

Phương Hạo Vân gật đầu, chăm chú nhìn cô nói: " Lăng Kỳ, anh không muốn bỏ mặc chị Mỹ Kỳ, đồng thời anh cũng sẽ không bỏ mặc em, anh sẽ đợi cho đến ngày em tha thứ cho anh. Tuy suy nghĩ của anh rất vô liêm sỉ, nhưng những lời anh nói đều là những lời nói thật lòng."

Bạch Lăng Kỳ sâu kín nói: " Hạo Vân, anh đã từng nghĩ qua chưa? Cứ cho là em đồng ý rồi thì sao chứ? Cái xã hội này có chấp nhận không? Còn có ba mẹ em nữa phải giải thích với họ thế nào đây?"

Về ba mẹ của mình, trong lòng Bạch Lăng Kỳ hiểu rất rõ. Nếu họ biết chuyện của Phương Hạo Vân và Trương Mỹ Kỳ, thì chắc chắn họ sẽ quyết liệt ngăn cản cô ấy tiếp tục qua lại với Hạo Vân. Hoặc là, sau này cũng sẽ trở thành kẻ thù.

Phương Hạo Vân nghe vậy. Hắn âm thầm nhíu mày, không thể không nói, lời của Lăng Kỳ đã nói đúng chỗ hắn lo lắng. Lo lắng của cô là rất có lý. Chắc chắn vợ chồng Bạch gia sẽ không chấp nhận, Phương gia cũng không đồng ý, bọn họ thuộc tầng lớp tiểu thị dân, là gia đình có truyền thống an phận thủ thường. Đối với những chuyện tình vượt qua luân thường đạo lý, tuyệt đối không thể chấp nhận được.

Tuy nói như vậy, phương Hạo Vân vẫn không có ý định từ bỏ.

Trên thực tế, chuyện đến mức như ngày hôm nay, hắn đã không còn đường rút lui rồi.

" Lăng Kỳ, những vấn đề này anh sẽ giải quyết. Bây giờ anh chỉ hy vọng em có thể chấp nhận?" Phương Hạo Vân nhân lúc này nói ra, hắn cảm thấy Lăng Kỳ có vẻ thả lỏng rồi.

" Anh về đi." Bạch Lăng Kỳ không muốn tỏ thái độ. Trước khi cô vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng, cô không muốn vì chuyện này mà làm ra chuyện gì để đáp lại.

Phương Hạo Vân dày mặt nói: " Dù sao anh cũng sẽ không từ bỏ."

Bạch Lăng Kỳ hơi nhíu mày, hừ nhẹ một tiếng nói: " Tốn công nói với anh, em ghét anh, anh mau ra ngoài đi.... ."

" Vậy anh ra ngoài trước.........." Phương Hạo Vân ân cần nhìn cô bạn gái một lần nữa, quay người đi ra ngoài.

Đợi sau khi Phương hạo Vân đi ra, Bạch Lăng kỳ đột nhiên tủi thân khóc. Cô nhỏ giọng khóc thầm: " Sao tôi lại gặp phải kẻ xấu xa như vậy chứ."

Đi ra khỏi phòng, sau khi đến văn phòng của bà chị, Phương Hạo Vân đã thấy chị mình sớm đã ngồi ngay ngắn trong bàn làm việc, mắt đang chăm chú nhìn hắn.

Phương Tuyết Di không nói gì, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Hạo Vân.

Phương Hạo Vân bị ánh mắt của chị mình nhìn đến mức cảm thấy bối rối, theo nguyên tắc lấy độc trị độc, hắn cũng dừng lại, và nhìn chằm chằm vào chị gái mình.

Cô vén mái tóc phiêu dạt lên cao, hiện rõ dáng vẻ cao quý thành thục, dưới lông mi là đôi mắt to đẹp và long lanh, cái mũi thẳng tắp có phần gợi cảm, đôi môi xinh xắn đỏ thắm mà mềm mại, đã tô điểm thêm vẻ yêu kiều của cô. Cô mặc trên mình chiếc áo tây màu đen. Cô có bộ ngực đáng tự hào. Bộ ngực còn khe khẽ rung động nhịp nhàng theo hơi thở của cô. Bên dưới cô mặc một chiếc váy ngắn cũng màu đen, ánh sáng dưới váy nhìn như xuyên thấu. Đôi chân thon dài mà trắng như tuyết đã bị đôi tất dài bao lấy, lại càng thêm vẻ cuốn hút và gợi cảm.

" Chị, hôm nay chị thật đẹp...... !"

Phương Hạo Vân không khỏi mở lời tán thưởng.

" Tiểu tử thối, em có ý gì, lẽ nào trước đây chị không đẹp à?"

Phương Tuyết Di lườm cậu em trai một cái, đắc ý nói: " Bà chị của em đây, mãi là một đại mĩ nhân."

" Uhm.... !"

Phương Hạo Vân vội vàng gật đầu rồi phụ họa thêm: " Chị em là đẹp nhất."

"Được rồi, ít ba hoa với chị thôi, chị hỏi em, sao em lại ở văn phòng của chị, có phải là? Phương Tuyết Di buông nụ cười đầy hàm ý: " Tối qua cũng ở đây?"

" Uhm.... . !"

Phương Hạo Vân thản nhiên nói: " Tối qua Kỳ bị phong hàn nên sốt cao, em qua trông cô ấy một đêm, bây giờ cô ấy không sao rồi, em cũng nên đi rồi."

" Lăng Kỳ bệnh à..."

Phương Tuyết Di hơi kinh ngạc, vội vàng đứng dậy chuẩn bị đi đến phòng nghỉ thăm cô ấy, nhưng không ngờ Bạch Lăng kỳ đã rửa mặt xong đi ra, cô cười Phương Tuyết Di: " Chị Tuyết Di, em đã đỡ nhiều rồi, một chút mệt mỏi cũng không còn nữa rồi......"

" Không có chuyện gì là tốt rồi." Phương Tuyết Di đi đến, đưa tay sờ lên trán Lăng Kỳ, rất bình thường, trong lòng mới thấy yên tâm.

" Lăng Kỳ, chị, hay người cứ nói chuyện, em đi trước." Phương Hạo Vân nhìn chị mình, chào một tiếng rồi bước đi.

Phương Tuyết Di đương nhiên hiểu ý của hắn, nói thêm mấy câu tốt đẹp.

" Lăng Kỳ, nghe nó nói, nó đã trông em cả tối qua, là thật sao?" Phương Tuyết Di bắt đầu điều tra.

" Uhm.... !"

Bạch Lăng Kỳ gật đầu: " Tối qua em bị bệnh thật, hơn nữa lại rất nặng, sau đó Phương hạo Vân đến, anh ấy cho em uống thuốc, còn ở bên cạnh chăm sóc cho em cả đêm, thật là đã làm khó anh ấy."

"Cảm động rồi à? Quyết định đầu hàng rồi chứ?"

Phương Tuyết Di cười hì hì nói: " Kỳ à, tiểu tử này yêu em thật lòng đó, điều này là không thể nghi ngờ gì nữa rồi."

" Em biết.... !"

Bạch Lăng Kỳ lắc đầu nói: " Nhưng, em vẫn chưa có cách nào thuyết phục bản thân. Hơn nữa....... . hơn nữa ba mẹ em cũng sẽ không đồng ý."

" Ba mẹ chị ngược lại sẽ đồng ý.... họ luôn ước ao Hạo Vân có thể cưới được một cô vợ, sinh được một đàn con..."

Trong lòng Phương Tuyết Di hồ hởi nói, cô tiếp tục khuyên: " Kỳ, là con gái chị hiểu nổi khổ và tâm tư của em, nhưng vẫn là câu nói này. Em hãy tự mình quyết định đi."

" Cảm ơn chị Tuyết Di."

*****

Ngày hôm nay đối với Trương Mỹ Kỳ mà nói là một ngày đáng để chúc mừng, tòa án cuối cùng đã dùng phương thức thẩm vấn vắng mặt, phán quyết mang tính cưỡng chế đã cho phép cô ly hôn với Tưởng Đại Phát.

Trong giây phút cầm tờ giấy chứng nhận ly hôn, trong lòng cô đột nhiên thấy nhẹ nhõm đi nhiều.

Từ ngày hôm nay trở đi, cô sẽ trở thành người tự do. Sau này, cô có thể ở bên cạnh Hạo Vân, trong lòng cũng nhẹ nhõm rất nhiều.

Sau khi trở về phòng làm việc, cô gọi điện ngay cho Tạ Mai Nhi để thông báo cho cô bạn tốt của mình, hy vọng có thể chia sẻ niềm vui này với cô ấy.

Sau khi nhận điện thoại, Tạ Mai Nhi vội vã đến văn phòng của Mỹ Kỳ, Đóng cửa lại, cô vừa cười vừa nói: " Chị Mỹ Kỳ, em đang muốn tìm chị đây. Chúc mừng chị....... . !"

" Em đã biết rồi à?" Trương Mỹ Kỳ có chút kinh ngạc, chuyện tình cảm này dường như cô vẫn chưa dám nói với Tạ Mai Nhi. Tại sao cô lại biết được.

" Chị Mỹ Kỳ không những em biết mà rất nhiều người ở công ty đều biết, bọn họ đều rất vui mừng cho chị..." Tạ Mai Nhi vui mừng nói liến thoắng.

Trương Mỹ Kỳ bỗng chốc ngạc nhiên, vậy là sao? Tại sao chuyện mình ly hôn mà cả công ty đều biết? Đây không phải kết quả mà cô hy vọng.

Thấy sắc mặt Trương Mỹ Kỳ trầm xuống, Tạ Mai Nhi bước đến gần cười nói: " Chị Mỹ Kỳ, có vẻ chị không vui lắm, ngày hôm nay đáng lẽ phải là ngày vui nhất của chị chứ?"

Ly hôn với Tưởng Đại Phát, lẽ ra là rất vui. Nhưng bây giờ cả công ty đều biết rồi, vậy có thể vui nữa không?

Trương Mỹ Kỳ lạnh lùng thở dài một tiếng, nói: " Được rồi, Mai Nhi, em ra ngoài trước đi. Chị muốn yên tĩnh một mình..."

" Vậy được, nhưng tối nay chị phải chiêu đãi đấy, rất nhiều người đều nhờ em nói với chị thế, muốn ăn bữa cơm của chị..." Tạ Mai Nhi cười rồi dặn dò.

" Chờ một chút...... !"

Trương Mỹ Kỳ cảm thấy sự việc có chút không hợp lý, cô gọi Tạ Mai Nhi lại. Hỏi: " Mai Nhi, em thấy chuyện này đáng để chiêu đãi sao?"

" Không phải chứ. Chị Mỹ Kỳ, bây giờ chị có mức lương đãi ngộ của phó giám đốc tập đoàn rồi. Ý của chị vẫn muốn từ chối sao?" Tạ mai Nhi có chút khó tin

" Cái gì mà phó giám đốc mới không phó giám đốc? Chị là phó giám đốc?" Trương Mỹ Kỳ nhấn mạnh.

" Còn giả bộ gì nữa? Chị Mỹ Kỳ, bây giờ trên công ty đều truyền ra, chị sẽ được thăng chức đảm nhiệm tổng giám sát bộ phận chăm sóc khách hàng, hưởng đãi ngộ của phó giám đốc. Chuyện vui như vậy nếu chị không chiêu đãi, vậy mọi người sẽ không bỏ qua đâu, dù sao em là người đầu tiên không đồng ý...." Tạ Mai Nhi nói năng hùng hồn.

"Chị làm tổng giám sát bộ phận khách hàng? Đây chính là chuyện vui mà em nói?" Trương Mỹ Kỳ nghe vậy lập tức thở dài, cảm giác mình sẽ hiểu sai ý. Nhưng lời nói ra không lấy lại được, chuyện lớn như vậy, tại sao mình lại không biết gì hết.

" Chị Mỹ Kỳ, chị đừng nói với em chị không biết chuyện này nhé?"

Thấy Trương Mỹ Kỳ có vẻ kinh ngạc, Tạ Mai Nhi hỏi: " Vậy chị định nói với em chuyện vui gì vậy?"

Trương Mỹ Kỳ cầm tờ giấy phán quyết ly hôn, cười nói: " Từ hôm nay, chị tự do rồi, sau này sẽ không có bất kì quan hệ gì với Tưởng Đại Phát."

Tạ Mai Nhi đột nhiên vỗ tay nói: " Chị Mỹ Kỳ, hôm nay chị đúng là song hỷ lâm môn."

......

Buổi chiều, Trương Bưu dẫn theo Đại Phi cùng đến, tại quảng trường nhỏ của tập đoàn Thịnh Hâm hẹn Phương Hạo Vân ra đó.

Sau khi tình cờ gặp được anh em tốt Đại Phi, Phương Hạo Vân rất xúc động, suýt chút nữa hắn đã không kiềm chế được, nhưng cuối cùng hắn vẫn không để lộ ra điều gì khác thường.

Nhưng, về việc Trương Bưu và Đại Phi cùng đến, Phương Hạo Vân có chút dự cảm không tốt, lẽ nào bọn họ đã nghi ngờ thân phận của mình.

Nhưng nghĩ lại, không có lý do gì, biết thân phận của mình cả thế giới chỉ có ba người.

" Hạo Vân, vị này là đồng chí của cục an ninh quốc gia, chúng tôi có việc muốn nhờ cậu giúp."

Trương Bưu không dấu diếm thân phận của Đại Phi, tỏ ra rất thành thật: " Hy vọng chúng ta có thể tìm chỗ nào nói chuyện."

" Nói ở quảng trường này đi... ! "

Phương Hạo Vân lạnh lùng nói: " Tôi nghĩ ở đây sẽ không có ai chú ý đến."

" Vậy được, vậy nói ở đây đi."

Trương Bưu cẩn thận quan sát bên phía không có ai, nhẹ giọng nói: " Chúng tôi muốn nhờ cậu giúp đỡ. Đối với cậu, thực ra chỉ là phủi tay mà thôi."

" Các anh nhờ tôi giúp?"

Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút, hai tên này rốt cuộc gặp phải chuyện gì phiền phức. Với thân thủ và khả năng của bọn họ, có rất ít chuyện mà bọn họ không thể giải quyết được. Hơn nữa trước tiên nghe là chuyện gì, nếu có thể giúp, sẽ hết lòng giúp đỡ bọn họ. Tuy không thể quen biết nhau, nhưng bây giờ có thể lấy tư cách khác giúp đỡ họ, chắc cũng không có chuyện gì lớn lắm. :

" Là như thế này, gần đây chúng tôi nhận được tin tức, có người muốn ám sát ủy viên chính trị hội nghị hiệp thương, nhà từ thiện nổi tiếng Hoa Thiên Minh..." Trương Bưu dùng những lời nói ngắn gọn, nói toàn bộ sự việc cho Phương hạo Vân nghe.

Nói xong, hắn thành khẩn nói: " Hạo Vân, tôi biết công phu của cậu rất tốt, vì thế muốn cậu giúp đỡ chúng tôi bảo vệ Hoa Thiên Minh."

Phương Hạo Vân âm thầm lắc đầu, chuyện này hắn cũng không thể nhận lời. theo miêu tả của Trương Bưu, sát thủ ám sát Hoa Thiên Minh hơn một nửa có thể là Nguyệt Như.

Không cần biết tên Hoa Thiên Minh này có đáng chết hay không. Chỉ xem ân tình mà Nguyệt Như giành cho hắn, hắn cũng không thể đi ngăn cản Nguyệt Như.

Kể cả, cứ cho tên Hoa Thiên Minh này tội không đáng chết, là một người tốt. Có hàng vạn lý do không đáng chết, Phương Hạo Vân không tiện nói ra. Lần trước hắn cũng đã nhìn thấy, Thiên Đạo Tu La cũng đang nghĩ cách bắt hắn hiện thân. Nếu mình nhận lời đi bảo vệ Hoa Thiên Minh, chỉ cần động thủ, chắc chắn sẽ làm lộ thân phận của mình. Vì tên Hoa Thiên Minh mà để lộ thân phận của mình, làm náo loạn cuộc sống mới của mình, vốn là không đáng chút nào.

Lòng thương người của Phương Hạo Vân vẫn chưa nhiều đến mức này.

" Xin lỗi, tôi nghĩ chuyện này tôi thật sự lực bất tòng tâm."

Phương Hạo Vân từ chối khéo: " Hai vị, tôi chỉ là một người dân bình thường. Tuy cũng có một chút công phu, nhưng so với những chuyên viên cảnh sát chuyên nghiệp khác, tôi vẫn kém xa hơn nhiều. Tôi sợ tôi đi chỉ thành gánh nặng của mọi người. Ngoài ra, tôi cũng không muốn mang tính mạng của mình đi mạo hiểm."

Crypto.com Exchange

Chương (1-730)