← Ch.316 | Ch.318 → |
"Vâng!" Phương Hạo Vân gật đầu đáp khẽ một tiếng, quay lưng lại sải bước rời khỏi theo hướng ngược lại.
Tạ Mai Nhi nước mắt giàn giụa nhìn theo bóng lưng Phương Hạo Vân, trong lòng hụt hẫng, nhìn vào chiếc vali to đùng đặt ngay bên cạnh, một cảm giác lo sợ bao trùm cả trái tim, trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy thế giới của mình tối tăm vô tình biết bao...
"Hạo Vân!" Tạ Mai Nhi gọi thầm trong tim, nhưng cô không có can đảm đuổi theo vì cô biết người đàn ông kia sẽ không thuộc về cô, hơn nữa cô cũng không có tư cách nhận được tình yêu của hắn, ít ra là trước khi giải quyết xong việc ở quê nhà, cô không có tư cách đi yêu bất kì ai.
Dõi theo chiếc bóng đang từ từ khuất xa, Tạ Mai Nhi òa khóc nức nở, trái tim cô rất sợ, rất đau... Cô đang không ngừng tự hỏi: "Rời khỏi đây rồi có trở về được không?"
"Tại sao? Tại sao lại ra nông nỗi này chứ?" Từ trong sâu thẳm đôi mắt của Tạ Mai Nhi xuất hiện một nét buồn tuyệt vọng.
"Chị Mai, nói cho em biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi?" Đột nhiên, giọng nói quen thuộc kia rót vào tai, không biết từ lúc nào, Phương Hạo Vân đã rời khỏi lại hiện ra kế bên cô.
Nhìn thấy ánh mắt quan tâm của hắn, nước mắt tuyệt vọng của Tạ Mai Nhi vẫn cứ tuôn rơi, nhưng trong tim đã ánh lên một tia hy vọng, người đàn ông này luôn mang đến hy vọng và cảm giác an toàn cho cô.
Phương Hạo Vân ôm chị Mai vào lòng, vỗ nhè nhẹ vào lưng cô, dịu dàng nói: "Chị Mai, nói cho em biết đi, chuyện lớn cỡ nào em đều sẽ giúp chị giải quyết, chị đừng gánh vác một mình nữa..."
Tuy Phương Hạo Vân đối với Tạ Mai Nhi không có tình yêu, nhưng hắn biết con gái cần sự quan tâm chia sẻ lúc khó khăn nên hắn không hề do dự ôm chị Mai vào lòng an ủi.
Tạ Mai Nhi gục đầu vào lồng ngực ấm áp của Phương Hạo Vân, hồi lâu sau không nói tiếng nào, nội tâm của cô đang rất mâu thuẫn, đang đấu tranh gay gắt... Cô đang suy ngẫm có nên nói ra không?
Rất nhanh đã có kết quả cuối cùng, Tạ Mai Nhi cảm thấy chuyện này không thể nói với Phương Hạo Vân được, nếu hắn mà biết thì cô mất hết lòng tự trọng, cô không muốn làm một cô gái không biết tự trọng bị người khác chê cười, không được, tuyệt đối không thể làm vậy.
"Hạo Vân, nghe chị nói, chị không sao, không sao thật mà, ở nhà chị chỉ xảy ra ít chuyện rắc rối, chị chỉ cần đem số tiền đó về là giải quyết ngay thôi..." Lúc này đây Tạ Mai Nhi cảm thấy rất ấm áp, rất an toàn, nỗi sợ trong lòng đã được xua tan, chỉ cần dựa vào lòng người đàn ông này là tất cả phiền não đều biến mất tăm mất dạng.
Phương Hạo Vân nhíu mày nghĩ ngợi, theo như hắn biết, chị Mai tổng cộng đã vay mượn một triệu tệ, đem nhiều tiền như thế về nhà nhất định không phải là chuyện nhỏ.
Ngặt nỗi cô không chịu nói ra vì chuyện gì mới chết chứ.
Giờ Phương Hạo Vân chỉ còn hy vọng phía Trần Thiên Huy nhanh chóng điều tra ra nguyên do, vụ việc liên quan đến Tạ Mai Nhi hắn sẽ không khoanh tay bỏ mặc đâu.
"Hạo Vân, nếu em đã quay lại, vậy em có thể trả lời câu hỏi của chị được không?" Tạ Mai Nhi đỏ mặt thẹn thùng, nhắc lại câu hỏi lúc nãy.
Phương Hạo Vân quả thật khó xử, nếu nói sự thật thì sẽ tổn thương chị Mai, nội tâm của cô lúc này chắc chắn đang rất đau khổ rồi, còn nói dối gạt cô thì hình như không được hay ho lắm...
Thôi vậy, trên đời này chẳng phải có lời nói dối chân thật đó sao?
Nghĩ như vậy, Phương Hạo Vân bèn gật đầu nói: "Chị Mai, chị là một cô gái tốt, nếu em gặp chị trước, em nghĩ em nhất định sẽ thích chị."
"Thật đó ư?" Sắc mặt Tạ Mai Nhi bỗng vui mừng hớn hở, cô thậm chí không dám tin vào tai mình nên phải hỏi kĩ lại.
"Là thật đó!" Phương Hạo Vân nghiêm túc gật đầu xác nhận, khóe môi nở một nụ cười hiền lành, nhìn trưng trưng vào Tạ Mai Nhi nói: "Chị Mai, chị quả thật rất xinh đẹp."
Tạ Mai Nhi bối rối xấu hổ, vội giằng khỏi vòng tay của Phương Hạo Vân, lí nhí: "Hạo Vân, nghe em nói như vậy trong lòng chị rất vui, vui thật đấy..."
"Hạo Vân, vẫn còn chút thời gian, em hãy ôm chị một lát nữa đi?" Tạ Mai Nhi liếc nhìn đồng hồ, chuyến xe buýt tốc hành còn hai tiếng nữa mới khởi hành, cô muốn cảm nhận lần nữa hơi ấm của người đàn ông cô yêu.
Tạ Mai Nhi trước đây chưa từng bàn chuyện yêu đương với ai, hôm nay là lần đầu tiên cô thân mật như thế với Phương Hạo Vân, trong lòng ngọt ngào say đắm, pha chút phấn khích, thậm chí có hơi xúc động muốn trao thân cho hắn ngay lập tức.
Tiếc là thời gian không còn nhiều nữa.
Thôi thì có ít còn hơn không có gì, được hắn ôm cũng tốt lắm rồi.
Phương Hạo Vân luôn cảm thấy Tạ Mai Nhi đáng giấu giếm chuyện gì trong lòng, nhìn thấy tấm thân yếu đuối đáng thương kia, hắn không nỡ từ chối, lại vòng tay ôm chị Mai vào lòng.
Tạ Mai Nhi đắm đuối trong vòng tay hắn, trái tim cô càng lúc càng khát khao mãnh liệt được hiến dâng: "Hạo Vân... Hạo Vân... Chị muốn... muốn cho em tất cả." Tạ Mai Nhi lắp bắp nói ra suy nghĩ trong lòng, nghĩ tới khả năng mình sẽ không quay lại thành phố Hoa Hải được nữa, cô định hiến thân cho Phương Hạo Vân, coi như một hồi ức tốt đẹp vậy.
Phương Hạo Vân nghệch mặt ra, hắn kinh ngạc vô cùng, chị Mai hôm nay bị điên hay sao mà nói ra những lời điên cuồng như thế? Phương Hạo Vân không phải bậc thánh nhân quân tử nhưng cũng không tệ như bọn cặn bã háo sắc, hắn làm tình với phụ nữ chỉ với hai lí do, một là vì tình yêu, đó là đối với Bạch Lăng Kỳ, Nguyệt Như... Thứ hai là đơn thuần vì giải phóng dục vọng, Kim Phi chính là đối tượng đó. Hiển nhiên hắn không có tình yêu với Tạ Mai Nhi, hắn cũng không thể dùng thân thể Tạ Mai Nhi làm công cụ giải phóng, Phương Hạo Vân vẫn chưa đến bước làm ra hành động của loài cầm thú.
"Chị Mai, đừng như vậy mà..." Phương Hạo Vân đẩy nhẹ Tạ Mai Nhi ra, dửng dưng nói một câu.
Tạ Mai Nhi thấy sống mũi cay cay, một lần nữa òa khóc, cô biết rõ nếu hôm nay không dâng hiến cho Phương Hạo Vân, suốt đời này rất có thể không còn cơ hội đó nữa.
"Hạo Vân, cơ thể của chị vẫn còn trong trắng..." Tâm trạng Tạ Mai Nhi càng lúc càng bình lặng như sắp đối mặt với cái chết, lúc này đây cô không còn cảm thấy có chút gì xấu hổ nữa, cô nhất định phải bày tỏ hết lòng mình, nếu không cô sẽ hối hận. Cô mất hết niềm tin vào tương lai, cô không dám khẳng định mình đem số tiền một triệu tệ về có giải quyết được vấn đề trầm trọng kia không.
Phương Hạo Vân vịn lấy vai Tạ Mai Nhi, nhỏ tiếng khuyên nhủ: "Chị Mai, em không biết trên người chị đã xảy ra chuyện gì, nhưng em tuyệt đối không thể thừa nước đục thả câu, em sẽ không làm chuyện đồi bại như loài cầm thú đâu..."
Mặc cho cô coi tôi không bằng cả loài cầm thú tôi cũng chấp nhận, con người sống trên đời ít ra phải có giới hạn đạo đức, mặc dù mình là người xấu đi chăng nữa... Phương Hạo Vân tự nhủ thầm.
"Chị Mai, giờ không còn sớm nữa, chị lên xe đi, có chuyện gì không giải quyết được nhớ gọi điện cho em, trong khoảng thời gian này em sẽ mở máy suốt 24 tiếng trong ngày." Phương Hạo Vân dặn dò thêm vài câu, quay lưng bước đi.
"Hạo Vân..." Tạ Mai Nhi gọi khẽ theo nhưng cô không lao tới giữ hắn lại, giây phút ấy, hai hàng nước mắt đắng cay lăn dài trên má cô... Cô đột nhiên nhận ra mình đã làm một chuyện ngu xuẩn, Hạo Vân rất có thể vì thế mà khinh thường cô.
Đứng ngây ra tại chỗ, Tạ Mai Nhi lặng lẽ nhìn theo hình bóng Phương Hạo Vân rời khỏi, cho đến khi hắn biến mất hoàn toàn cô mới bừng tỉnh, cắn chặt răng bước về phía chiếc xe.
Cô sắp đi vào con đường thông sang địa ngục.
"Hoa Hải, vĩnh biệt. Hạo Vân, vĩnh biệt!" Ngồi trên xe buýt, Tạ Mai Nhi ngây ngây dại dại, khoảnh khắc đó, trái tim cô đã chết rồi.
Sau khi chuyến xe buýt tốc hành chở Tạ Mai Nhi lăn bánh không lâu, Phương Hạo Vân nhận được cuộc gọi của Trần Thiên Huy, hẹn nhau gặp mặt nói chuyện tại Kim Bích Huy Hoàng của Vương Thế Phi.
Đã lâu không gặp, Trần Thiên Huy vẫn phong độ như ngày nào. Sau khi gặp mặt, hai người đi thẳng vào vấn đề chính, nói đến chuyện của Tạ Mai Nhi.
"Hạo Vân, vẫn chưa điều tra ra kết quả, nhưng người của chú đã đến thành phố Tây Hải rồi, tin chắc không việc gì xảy ra đâu. Nếu như cháu còn chưa yên tâm, chú sẽ bảo người của chú ngấm ngầm theo dõi Tạ Mai Nhi, nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cũng có thể kịp thời ra tay giúp đỡ, cháu coi chú sắp xếp như thế có được không?" Trần Thiên Huy tính toán chu đáo đương nhiên không có vấn đề gì.
Phương Hạo Vân khẽ gật đầu hài lòng, cảm kích nói: "Vâng, cứ như vậy đi ạ. Chú Trần, cám ơn chú."
"Ha ha!" Trần Thiên Huy cười phá lên, nói: "Hạo Vân, cháu lại khách sáo với chú rồi, người nhà cả mà không cần nói cám ơn đâu... À, Hạo Vân, hôm nay chú tìm cháu qua đây là có chuyện này muốn bàn bạc, Thế Phi, cậu nói tình hình cho Hạo Vân nghe đi." Vương Thế Phi cũng có mặt trong phòng, quen nhau bấy lâu, Trần Thiên Huy đã không còn coi hắn như người ngoài nữa, thái độ cũng thân thiết hơn trước rất nhiều.
Vương Thế Phi vội quay sang Phương Hạo Vân, sắc mặt trở nên nghiêm nghị, gằn giọng nói: "Phương thiếu gia, theo như tình báo của chúng ta có được, Tần Tử Kiếm hiện nay đã tiếp quản tất cả tụ điểm giải trí của Tần gia, hắn gần đây mạnh tay hoạt động, tổ chức và chỉnh đốn lại tất cả tụ điểm vui chơi của Tần gia và cả của Kim Gia, doanh số của chúng đang tăng chóng mặt, đã trực tiếp ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của hai nhà Vương gia, Trần gia chúng tôi rồi... Tôi và chú Trần sau khi bàn bạc, quyết định phải nhanh chóng phá vỡ cục diện này, bằng không chỉ cần mấy tháng sau lĩnh vực vui chơi giải trí ở thành phố Hoa Hải sẽ bị Tần gia chiếm thế độc quyền mất."
Phương Hạo Vân nhíu mày hỏi: "Tần Tử Kiếm lợi hại đến thế sao?"
Trần Thiên Huy nói tiếp câu chuyện: "Thằng tạp chủng của Tần gia này đúng là có tầm nhìn và thủ đoạn, các tụ điểm vui chơi của Tần gia được hắn tiếp tay quản lí, đẳng cấp được nâng cao rất nhiều, hơn nữa hắn còn mua chuộc vài công ty săn đầu người tiếp xúc với các cô gái đang hút khách của hộp đêm chúng ta, dùng chiêu trả lương cao cướp người đi... Mấy chuyện này hắn đều làm trong bí mật, đợi khi chú phát hiện thì đã trễ... thêm vào các tụ điểm của chúng ta xưa nay không bán hàng trắng nên doanh số thua kém hộp đêm của Tần gia rất nhiều... Tần gia lần này quyết tâm chơi với chúng ta, xem ra rắc rối này không dễ giải quyết đâu."
Phương Hạo Vân nghĩ ngợi một lát, nói: "Như vậy đi, việc này cứ giao cho cháu lo, chú và Vương thiếu gia đợi coi kết quả là được..."
Vương Thế Phi và Trần Thiên Huy đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm, họ đều biết rõ bất cứ chuyện khó khăn gì mà vào tay Phương Hạo Vân đều sẽ được giải quyết ổn thỏa.
Cho đến hiện nay vẫn chưa có việc gì hắn không làm được.
"Thế Phi, cậu tránh mặt một lát, tôi và Hạo Vân còn có chút chuyện riêng cần nói..." Sau khi bàn xong việc công, Trần Thiên Huy muốn nói với Phương Hạo Vân về chuyện của con gái ông, Trần Thanh Thanh.
Vương Thế Phi gật đầu, đứng dậy bước ra khỏi phòng, nói thật lòng, bây giờ hắn được cùng ngồi ngang hàng bàn chuyện với Phương thiếu gia đã mãn nguyện lắm rồi.
Trong quá khứ, đây là chuyện hắn nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
Giao du với Phương Hạo Vân, phía Vương gia cũng rất ủng hộ, những thứ khác khoan nói đến, chỉ xét riêng thực lực cá nhân thôi, Phương Hạo Vân chính là một anh tài kiệt xuất, thêm vào đó hắn có Trần gia chống đỡ sau lưng, tương lai càng mở rộng thênh thang phía trước.
Tất nhiên, Vương gia không biết thực lực thật sự sau lưng Phương Hạo Vân, với sức mạnh của gia tộc thủ hộ Thiên phạt, ngay cả Trần gia cũng không đủ sức so sánh.
Trên thực tế, ngay cả bản thân Phương Hạo Vân cũng không biết rõ trong tay dì Bạch đang nắm giữ lực lượng mạnh cỡ nào, nhưng có những chuyện hắn đã tính tới, muốn làm kẻ mạnh tuyệt đối chỉ dựa vào người khác giúp đỡ là không đủ, hắn quyết định phát triển lực lượng của riêng mình.
Phương Hạo Vân có cách nghĩ này không phải vì hắn không tin tưởng dì Bạch, ngược lại hắn không muốn dì Bạch gánh vác quá nhiều trách nhiệm mà thôi.
Nếu có ai đặt câu hỏi trên đời này hắn tin tưởng ai nhất, hắn sẽ không hề do dự trả lời, chính là dì Bạch.
"Hạo Vân, hôm qua dì Lã của cháu đã nói chuyện qua điện thoại với ba, ông đã kể một số chuyện liên quan đến Thanh Thanh..." Đôi mắt Trần Thiên Huy dán chặt vào Phương Hạo Vân, nói: "Nó thể hiện rất xuất sắc trong cuộc huấn luyện, vượt xa các đội viên ưu tú khác, hơn nữa nó còn là người cố gắng tập luyện gian khổ nhất trong toàn đội. Theo như cách nói của giáo quan phụ trách huấn luyện, Thanh Thanh đang lấy mạng mình ra đánh cược... Hạo Vân, nghe chú hỏi đây, cháu có biết tại sao Thanh Thanh lại liều lĩnh như thế không?"
Phương Hạo Vân ngẫm nghĩ một lát, nói: "Học tỷ là một cô gái kiên cường cứng cỏi lại háo thắng, chị ấy muốn không ngừng hoàn thiện bản thân, vượt lên chính mình."
Trần Thiên Huy khẽ gật đầu, sau đó lại lắc đầu nguầy nguậy: "Hạo Vân, cháu nói chưa hoàn toàn chính xác, cũng chưa nói vào trọng điểm... Giáo quan huấn luyện của Thanh Thanh vô tình lụm được cuốn nhật kí của nó trong rừng, sau đó trình lên cho nhạc phụ của chú, ông xem xét tỉ mỉ cuốn nhật kí, phát hiện ra một bí mật, bí mật liên quan đến lí do tại sao nó lại lựa chọn tham gia cuộc huấn luyện quân sự khắc nghiệt này... Cháu có muốn biết không?"
Phương Hạo Vân cảm thấy ánh mắt Trần Thiên Huy nhìn vào mình rất kì lạ, hình như ông hỏi vậy là có ẩn ý gì, đột nhiên một tia sáng lóe lên trong đầu hắn, không phải có liên quan đến mình chứ? Làm ơn...
"Chú Trần, chú nói đi." Phương Hạo Vân bình thản nói.
← Ch. 316 | Ch. 318 → |