Truyện ngôn tình hay

Truyện:Hoán Kiểm Trọng Sinh - Chương 342

Hoán Kiểm Trọng Sinh
Trọn bộ 730 chương
Chương 342: Cuộc gặp tình cờ
0.00
(0 votes)


Chương (1-730)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Sáng sớm hôm sau, Phương Hạo Vân và Trần Thiên Huy, dì Bạch lên xe về thành phố Hoa Hải.

Sau khi đưa dì Bạch về tiệm bán quà tặng, Phương Hạo Vân và Trần Thiên Huy không hề có giây phút thảnh thơi nào, lại chạy đến phòng thương mại đăng kí thành lập doanh nghiệp mang tên tập đoàn Đằng Phi, số vốn điều lệ ban đầu là một trăm triệu nhân dân tệ. Trần Thiên Huy gọi điện thông báo một tiếng với Dương Vọng Giang, Dương thị trưởng lập tức chỉ đạo cho các cơ quan ban ngành có trách nhiệm gấp rút làm việc, trong thời gian ngắn nhất lo xong thủ tục cần thiết cho tập đoàn Đằng Phi đi vào hoạt động.

Được sự giúp đỡ của Dương Vọng Giang, đến đầu giờ chiều mọi thủ tục thành lập tập đoàn Đằng Phi đã lo liệu xong, trụ sở tập đoàn đặt tại tầng 26 của cao ốc Song Tử ngay đối diện tòa nhà của tập đoàn Thịnh Hâm, nơi đây là cao ốc văn phòng thuộc sản nghiệp của tập đoàn Trần thị, không cần chuẩn bị gì cả, tất cả trang thiết bị đều đã có sẵn, có thể vào làm việc ngay lập tức.

Trên thực tế nhân lực của Phương Hạo Vân hiện nay đều tập trung hết ở thôn Lưu Thủy, tổng bộ của tập đoàn Đằng Phi gần như không có nhân viên làm việc. Vì lí do đó, Phương Tuyết Di cố gắng thu xếp, rút bớt nhân viên trong mỗi bộ phận của tập đoàn Thịnh Hâm đưa qua cho Phương Hạo Vân dùng tạm, ít ra phải tạo khí thế cho công ty mới do em trai vừa thành lập chứ...

Chỉ có điều Phương Tuyết Di điều động nhân sự nhiều như thế, cuối cùng đã bị tổng giám đốc Trác Nhã để ý. Tuy bà tin tưởng con gái sẽ không làm ra chuyện gì tổn hại đến lợi ích của công ty, nhưng trước hành động khác thường của con gái, bà vẫn quyết định gặp mặt Phương Tuyết Di hỏi cho ra lẽ.

"Tuyết Di, con điều động nhiều nhân sự của công ty như thế đi làm gì vậy? Sau con không bàn bạc với mẹ một tiếng nào hết, nhỡ để ba con biết hiểu lầm con thì sao?"

Trác Nhã nảy sinh nghi ngờ hỏi: "Con điều động nhiều người như thế, có phải là muốn tự lập môn hộ không hả?"

Trước lúc qua đây tìm con gái, Trác Nhã đã thông qua phòng nhân sự tìm hiểu rồi, số nhân viên Phương Tuyết Di điều động đủ để thành lập một công ty quy mô không hề nhỏ nên bà mới có mối nghi ngờ này.

Phương Tuyết Di vốn không định kinh động Trác Nhã, nhưng theo tình hình trước mắt hình như không giấu được nữa rồi. Tự lập môn hộ là sự thật, nhưng không phải là cô, mà là thằng tiểu tử Hạo Vân đáng ghét.

Phương Tuyết Di không muốn gánh chịu nỗi oan giùm người khác.

Do dự giây lát, Phương Hạo Vân nói nhỏ: "Mẹ à, thú thật với mẹ, đúng là có người muốn tự lập môn hộ, nhưng không phải là con gái của mẹ, là người khác cơ..."

"Con muốn nói là Hạo Vân?"

Trác Nhã vừa nghe Phương Tuyết Di nói liền hiểu ngay mọi việc: "Hạo Vân muốn tự lập môn hộ sao? Nó định thành lập công ty gì vậy?"

Trác Nhã đau đầu suy tính cách giải quyết, việc này mà để Phương Tử Lân biết được, không tức chết ông mới lạ. Ông một lòng hy vọng Hạo Vân thừa kế tập đoàn Thịnh Hâm trong tương lai, thế mà Hạo Vân lại tự thành lập công ty khác, làm vậy là có ý gì chứ?

"Tuyết Di, đầu đuôi câu chuyện này thế nào? Con mau nói rõ cho mẹ nghe..."

Trác Nhã không muốn nhận định sai lầm, bà quyết định tìm hiểu rõ vấn đề đã rồi tính sau.

Phương Tuyết Di thấy Trác Nhã nôn nóng muốn biết, vội kể rõ mọi việc liên quan đến tập đoàn Đằng Phi cho mẹ nghe, không hề giấu giếm chuyện gì mà cô biết.

Kể xong, Phương Tuyết Di mỉm cười nói: "Mẹ, con thấy dự án lần này của Hạo Vân rất có tiềm năng kinh tế, tập đoàn Đằng Phi chắc chắn sẽ bay cao bay xa trong tương lai..."

Trác Nhã sau khi nghe hết Phương Tuyết Di trình bày, im lặng không nói tiếng nào mà nhíu mày nghĩ ngợi, phải công nhận dự án của Hạo Vân lần này rất có giá trị về mặt kinh tế nhưng rủi rỏ đầu tư cũng rất lớn, ít ra trước khi chưa xây dựng các công trình thu lợi nhuận đã bỏ ra số tiền 15 triệu làm đường, nhưng nói đi thì phải nói lại, đầu tư kinh doanh có vụ nào mà không tồn tại rủi ro chứ? Chỉ cần có tầm nhìn tốt thì rủi ro sẽ biến thành lợi nhuận xứng đáng.

Bây giờ Trác Nhã còn hai thắc mắc muốn làm rõ. Một là tại sao Hạo Vân lại làm vậy? Hai là hắn đào đâu ra số vốn nhiều như thế?

Theo như Phương Tuyết Di trình bày lại, số tiền đầu tư vào thôn Lưu Thủy ít nhất cũng phải con số trên một tỉ, số vốn nhiều như thế cho dù là tập đoàn Thịnh Hâm muốn điều động cũng phải tốn không ít thời gian, hiện nay toàn bộ vốn lưu động của tập đoàn Thịnh Hâm đều dồn hết vào dự án phát triển vịnh Kim Thủy rồi.

"Tuyết Di, con còn biết được thông tin gì nữa? Ví dụ là nguồn gốc số vốn của Hạo Vân từ đâu mà có?" Trác Nhã quan tâm hỏi dồn.

Phương Tuyết Di lắc đầu nguầy nguậy: "Những gì con biết đã kể hết với mẹ rồi, nhưng ngay cả con cũng rất hài lòng về dự án lớn của Hạo Vân... Mẹ, xem ra ba nói rất đúng, người nhà Phương gia trời sinh đã là thiên tài kinh doanh, thật đó, con cảm thấy Hạo Vân giỏi hơn con nhiều, khi xưa con bằng tuổi nó đâu có tài cán như nó hiện giờ..."

Trác Nhã nhíu mày im lặng, hồi lâu sau mới lên tiếng: "Tuyết Di, bây giờ con liên lạc với Hạo Vân giúp mẹ, bảo nó tối nay về nhà, mẹ muốn nói chuyện với nó..."

"Dạ được ạ..."

Phương Tuyết Di gật đầu đồng ý, háo hức nói: "Hạo Vân phát triển một dự án lớn như thế, chúng ta đúng là nên bàn bạc với nó, coi có thể giúp được nó chuyện gì không?"

Ngược lại với mối lo của Trác Nhã, Phương Tuyết Di lại an tâm và mang lòng mong chờ hơn nhiều, cô rất muốn xem thử thằng tiểu tử Hạo Vân rốt cuộc có năng lực gánh vác trọng trách đến mức nào...

Lúc Phương Hạo Vân nhận được điện thoại của Phương Tuyết Di, hắn đang đi dạo với Trương Mỹ Kỳ. Hắn không cần suy nghĩ đã nhận lời ngay, trước giờ ăn tối sẽ về nhà một chuyến.

"Hạo Vân, có phải là Tuyết Di kêu em về nhà không? Hay là em quay về đi, tối nay... Kỳ tan sở sẽ về nhà mẹ, chị chỉ có một mình ở nhà, em có thể về không?" Sắc mặt Trương Mỹ Kỳ ngập tràn niềm háo hức mong chờ. :

"Đến lúc đó em sẽ gọi cho chị, em sẽ cố gắng thu xếp để quay về."

Phương Hạo Vân mỉm cười nói: "Vào giờ ăn cơm tối em mới đi, chúng ta đi dạo thêm lát nữa..."

"Ừm!"

Trương Mỹ Kỳ nghe xong vui mừng ra mặt, dạn dĩ khoác tay Hạo Vân, dựa đầu vào vai hắn như một cô vợ nhỏ hạnh phúc sánh đôi bên chồng.

Bước tới công viên Hoàn Thành, hai người tìm một chiếc ghế đá ngồi xuống, im lặng bên nhau ngắm nhìn hoa thơm cỏ lạ xung quanh, bắt chước các đôi tình nhân đang yêu nhau say đắm dựa sát vào nhau.

Tuy hai người chênh lệch đến mười mấy tuổi, nhưng Trương Mỹ Kỳ không hề có vẻ già đi, người khác nhìn vào cùng lắm là nghĩ cô lớn hơn Hạo Vân hai ba tuổi thôi.

*****

"Chị Mỹ Kỳ, em muốn đi vệ sinh một chút, chị ngồi đây đợi em nhé..."

Phương Hạo Vân chợt cảm thấy mắc tè, may mà trong công viên có nhà vệ sinh công cộng.

Sau khi Phương Hạo Vân rời khỏi không lâu, một người đàn ông bước xuống chiếc xe hơi sang trọng đậu ven đường, nhanh chóng sải bước đến gần Trương Mỹ Kỳ. Người đàn ông này vào độ tuổi trung niên, mặc vest thẳng thớm, vừa nhìn là biết ngay một doanh nhân thành đạt.

"Mỹ Kỳ, thật là ngẫu nhiên..."

Người đàn ông này quen biết Trương Mỹ Kỳ, hắn đi tới ngồi phịch xuống ngay bên cạnh cô, vừa ngồi xuống đã giơ tay vòng qua ôm eo cô gái. .

Trương Mỹ Kỳ né tránh theo bản năng, ánh mắt lộ rõ vẻ chán ghét, hậm hực nói: "Mau tránh ra, tôi không quen anh..."

"Mỹ Kỳ, chúng ta đã làm vợ chồng 10 năm rồi, tuy hiện nay tan đàn xẻ nghé, nhưng tình nghĩa vợ chồng bao nhiêu năm qua không đến nỗi phải làm mặt lạnh với nhau chứ?"

Người đàn ông trung niên không ôm eo Trương Mỹ Kỳ nữa, hắn nhếch mép khinh miệt, buông lời mỉa mai: "Thế nào? Làm tình nhân của người ta cảm giác tốt chứ? À, sém chút nữa là tôi quên mất, thằng tiểu tử Phương Hạo Vân trẻ tuổi khỏe mạnh, cho dù một tháng làm cô một lần chắc cũng đủ cho cô sướng đến nỗi chết đi sống lại ấy nhỉ?"

"Đồ vô liêm sỉ!"

Trương Mỹ Kỳ hằn học trừng mắt với người đàn ông trung niên, gào lên: "Anh mau cút đi cho khuất mắt tôi, bằng không đừng trách tôi không khách sáo."

"Dám mắng tao vô liêm sỉ hả? Ai vô liêm sỉ người đó tự hiểu rõ trong lòng. Cái con tiện nhân này, mày chê tao không mang lại thú vui cho mày trên giường chứ gì? Bây giờ tao mạnh khỏe lại rồi, mày bằng lòng quay về nối lại duyên xưa với tao chứ? Tao dám đảm bảo đêm nào tao cũng đưa mày lạc vào cõi thần tiên..." Từng câu từng chữ của người đàn ông trung niên đều bỉ ổi hạ lưu.

Trương Mỹ Kỳ không kiềm chế được cơn giận, giơ tay giáng cho người đàn ông kia một cái tát, hét lên: "Cút đi!"

"Tiện nhân, mày dám đánh tao hả?"

Người đàn ông kia lạnh lùng quát lên, vung tay giáng trả cho Trương Mỹ Kỳ một cái tát đau điếng, nhếch mép khinh bỉ nói: "Tiện nhân, mày dựa vào gì mà đánh tao? Làm vợ chồng với nhau 10 năm, là mày có lỗi với tao chứ không phải tao có lỗi với mày..."

Vừa nói người đàn ông trung niên lại tát thêm cho Trương Mỹ Kỳ mấy cái, hơn nữa còn nắm tóc đẩy cô ngã xuống đất, đám đông bắt đầu bu lại xem có chuyện gì xảy ra nhưng không ai dám bước tới ra tay nghĩa hiệp cả.

Trương Mỹ Kỳ tức giận sôi gan, muốn lao tới liều mạng, nhưng cô là phụ nữ, sức không mạnh bằng người đàn ông kia nên chỉ còn cách trông ngóng Phương Hạo Vân mau quay về.

"Tiện nhân, thứ đàn bà đê tiện vô liêm sỉ, không có đàn ông ngủ với mày, mày sẽ chết khô phải không?"

Người đàn ông chỉ vào mặt Trương Mỹ Kỳ nói lớn với đám đông: "Mọi người nghe đây, con tiện nhân này chính là vợ cũ của tôi, chỉ vì tôi không thể làm nó thỏa mãn mà nó đã phản bội tôi đi làm tình nhân của một cậu trai trẻ, mọi người nói thử coi nó có đáng bị đánh không nào?"

Câu này nói ra, đám đông lập tức xì xào bàn tán. Có người chỉ trích Trương Mỹ Kỳ, nói cô dâm dật đê tiện, cũng có người tư tưởng thoáng hơn, nói nữ giới cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình, tỏ ra thông cảm với Trương Mỹ Kỳ...

"Chị Mỹ Kỳ, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Đang lúc đám đông ồn ào huyên náo cả một góc phố, Phương Hạo Vân trút bầu tâm sự ở nhà vệ sinh công cộng xong quay trở lại, hắn vội đỡ chị Mỹ Kỳ từ dưới đất đứng lên, trừng mắt giận dữ nhìn người đàn ông trung niên kia, gằn giọng: "Tưởng Đại Phát, anh tự đến tìm cái chết rồi thì đừng có trách tôi đấy..."

Sắc mặt Trương Mỹ Kỳ trắng bệch, cô sợ Hạo Vân trong cơn tức giận sẽ gây ra án mạng, vì tên súc sinh Tưởng Đại Phát mà bị tù tội thật là không đáng. Cô vội kéo lấy tay Phương Hạo Vân, khuyên nhủ: "Hạo Vân, thôi bỏ đi... Chúng ta đi, Tưởng Đại Phát là một con chó điên, là thứ rác rưởi, mặc kệ hạng người này."

Người đàn ông trung niên kia chính là chồng cũ của Trương Mỹ Kỳ, Tưởng Đại Phát, tình cờ hắn lái xe ngang qua công viên Hoàn Thành, đúng ngay lúc bắt gặp Trương Mỹ Kỳ đang ngồi một mình trên ghế đá, hắn nảy ra ý định sỉ nhục cô trước đám đông cho bõ ghét, ai ngờ thằng tiểu tử Phương Hạo Vân cũng có mặt ở đây.

Vốn dĩ Tưởng Đại Phát có phần run sợ trước Phương Hạo Vân, nhưng hắn vừa mới uống rượu, trong cơn say cộng thêm cơn uất hận trong lòng, hắn không còn kiêng dè ai nữa.

"Mọi người nhìn vào đi, nó chính là tên gian phu cặp với con tiện nhân kia đấy, một thằng sinh viên mới 19 tuổi..."

Hết chỉ vào Phương Hạo Vân, Tưởng Đại Phát lại quay sang Trương Mỹ Kỳ hằn học: "Con tiện nhân vô liêm sỉ này đã 35 tuổi rồi, thế mà đi quyến rũ một thằng trai trẻ chưa tới 20 tuổi, thật là vô liêm sỉ đến cùng cực..."

Trương Mỹ Kỳ xấu hổ muốn bật khóc, hai tay che mặt, ấm ức nấc lên: "Anh không được nói bậy... anh mau cút đi..."

"Đồ khốn, muốn chết hả?"

Phương Hạo Vân điên tiết định bước tới ra tay, nhưng Trương Mỹ Kỳ níu chặt tay hắn: "Hạo Vân, đừng đánh hắn, đánh hắn chỉ làm bẩn tay thôi..."

Phương Hạo Vân quác mắt giận dữ, nhìn trừng trừng vào Tưởng Đại Phát, rít lên: "Chuyện xảy ra hôm nay, tôi sẽ bắt anh trả giá, anh có hối hận cũng không kịp nữa đâu."

Trương Mỹ Kỳ sợ xanh mặt, vừa cố sức kéo lấy Phương Hạo Vân vừa nói to với Tưởng Đại Phát: "Anh mau cút đi, không muốn chết thì mau đi khỏi đây..."

Tưởng Đại Phát không chịu đi khỏi, hắn đã mất hết lí trí, khinh khỉnh nói với Phương Hạo Vân: "Tao thật thấy tiếc cho mày đó, mày còn trẻ như vậy mà lại đi cặp với một bà lão, thật nực cười. À, tao nghĩ chắc mày thích mông đít của Mỹ Kỳ đó hả? Vừa trắng vừa to, đúng là cực phẩm..."

Trương Mỹ Kỳ sém chút ngất xỉu, cô không còn nén giận được nữa, hét lên: "Tôi liều mạng với anh..."

"Chị Mỹ Kỳ, giao việc này cho em xử lí."

Phương Hạo Vân kéo lấy Trương Mỹ Kỳ, trừng mắt nhìn Tưởng Đại Phát, ánh mắt bắn ra sát khí mãnh liệt.

Tưởng Đại Phát trước ánh mắt sắc bén của Phương Hạo Vân uy hiếp cảm thấy lạnh toát cả sống lưng, nhưng giờ đây hắn đã mất hết lí trí, dưới tác động của rượu và cơn giận, nỗi sợ nhanh chóng biến mất.

"Phương Hạo Vân, nếu mày là đàn ông thì đánh tay đôi với tao một trận, tao phải dùng cách thức của người đàn ông giành lại vợ của tao. Trương Mỹ Kỳ đã là vợ tao 10 năm qua, tao không chấp nhận mối nhục này được..."

Trương Mỹ Kỳ tức tối hét lên: "Anh cút đi cho tôi, tôi và anh đã sớm cắt đứt mọi quan hệ rồi."

"Tiện nhân, câm miệng cho tao, chuyện giữa đàn ông bọn tao, ai cho mày nói xen vào hả?"

Tưởng Đại Phát chỉ thẳng vào mặt Phương Hạo Vân, khiêu khích: "Mày dám đánh với tao không? Xem hôm nay tao trừng trị mày thế nào nhé..."

"Câm mồm, chính anh muốn đánh tay đôi với tôi đấy nhé..."

Phương Hạo Vân nhếch mép khinh miệt, bước tới gần Tưởng Đại Phát: "Tôi cho anh ra đòn trước đó..."

Crypto.com Exchange

Chương (1-730)