← Ch.365 | Ch.367 → |
Đang định mở miệng phân bua mấy câu, nhưng không ngờ Trần Thiên Huy lại lần nữa cướp lời nói trước: " Tổng giám đốc Hứa, ngón tay của Mộc Bạch có khả năng sẽ phế hoàn toàn, ông nhanh chóng đi xem thế nào đi.... ngoài ra, tôi tặng ông một câu, Ngô Tư chưa chắc đã có thể một tay che cả bầu trời Hoa Hải này......"
" Ông.... chủ tịch Trần, chúng ta cứ chờ xem...." Hứa Thiệu Đông không phải là kẻ ngốc. Trần Thiên Huy nói nhiều như vậy, coi như ông ta đã nhìn ra, là cùng một hội, căn bản là cùng một bọn.
Bây giờ gã không còn tâm trí đâu mà để ý đến Trần Thiên Huy, đi thăm con trai mới là việc quan trọng.
Mắt nhìn Trần Thiên Huy một cách hung ác, Hứa Thiệu Đông vội vàng rời đi.
Vương Thế Phi đi tới, thấp giọng nói: " Chủ tịch Trần, bây giờ chúng ta nên làm thế nào? Phương thiếu gia bị Ngô Tư đưa đi rồi, chúng ta phải làm cái gì đó chứ?"
" Không vội.... với thủ đoạn của Phương Hạo Vân, cứ coi là bị đưa đến chi cục thành phố, cậu ấy cũng sẽ không để mình chịu bất kì oan ức gì đâu.... Như vậy đi, trước tiên tôi gọi mấy cuộc điện thoại.... Tóm lại, đây là một cơ hội, Hạo Vân muốn làm cho Hứa gia sụp đổ hoàn toàn.... Chỉ có tên Văn phó bí thư kia thì có chút khó khăn.... Thế Phi, chuyện này cậu không cần lo, tôi sẽ giải quyết tốt." Trần Thiên Huy quyết định, gọi điện thoại cho Lã Thiên Hành.
Vương Thế Phi hơi gật đầu, sắc mặt trầm xuống, đối với thủ đoạn của Hạo Vân hắn cũng rất rõ, bây giờ hắn lo lắng như vậy, chủ yếu là do muốn làm chút gì đó cho Phương Hạo Vân. Nếu không, trong lòng hắn sẽ cảm thấy rất không thỏa mái.
Bạch Lăng Kỳ muốn đi qua đó, nhưng lại bị Tiểu Điệp nhất quyết lôi lại, mãi đến khi Phương Hạo Vân bị đưa đi một lúc lâu, Bạch Lăng kỳ mới thoát được ra. Cô vội vàng đi tìm Trần Thiên Huy nhờ ông nghĩ cách giúp đỡ. Phương Hạo Vân đánh Hứa Mộc Bạch, hoàn toàn là vì cô. Lúc đó, trong lòng cô vô cùng đau khổ. Sớm biết như thế này, cô đã nên đoạn giao với Hứa Mộc Bạch.... .
Mang theo tâm trạng tự trách bản thân, nước mắt của Bạch lăng Kỳ không ngừng lăn xuống: " Chú Trần, chú không thể không lo chuyện của Hạo Vân được......"
Trần Thiên Huy vội vàng nhẹ nhàng an ủi nói: " Kỳ, cháu yên tâm đi, Hạo Vân sẽ không có chuyện gì đâu....... Nói thực với cháu, Hạo Vân hôm nay là cố ý đấy, hắn cố ý đánh người bị Ngô Tư giải đi...... Thế này vậy, chú sẽ cho người đưa cháu về nhà trước, có tin tức gì chú sẽ lập tức báo cho cháu. Tóm lại cháu phải nhớ kĩ, Hạo Vân tuyệt đối sẽ không thể chịu bất kì oan ức nào là được." Đối với tình địch của con gái mình, trong lòng Trần Thiên Huy vẫn có chút cảm tình.
" Chủ tịch Trần, tôi và Thế Phi sẽ đưa em Kỳ về.... ." Tiểu Điệp chủ động nói.
Trần Thiên Huy nhìn nhìn Tiểu Điệp, gật gật đầu rồi nói: " Được, mấy người con gái với nhau dễ nói chuyện, hãy khuyên nhủ Kỳ nhé.... ."
" Kỳ, về trước đi nhé.... Chủ tịch Trần đã nói rồi, Hạo Vân sẽ không có chuyện gì, vậy chắc chắn sẽ không có chuyện gì nữa đâu.... ." Tiểu Điệp bước qua lôi tay Kỳ đi, nhỏ giọng an ủi.
Sau khi Vương Thế Phi tạm biệt Trần Thiên Huy, ba người cùng nhau rời đi.
Trần Thiên Huy đứng nguyên chỗ đó, nhìn theo bóng dáng Tiểu Điệp rất lâu, chỉ đến khi bóng dáng Tiểu Điệp hoàn toàn biến mất...... Sau khi thông qua sự việc ngày hôm nay, ông luôn cảm thấy người con gái này không đơn giản, rất có tâm kế.
Trần Thiên Huy nghĩ một chút, quyết định đợi sự việc này kết thúc, sẽ tìm cơ hội cùng với Vương Thế Phi nói chuyện....... bảo hắn phải phòng trừ Tiểu Điệp một chút, đừng vì người đàn bà này, để quan hệ giữa mọi người không vui, đến lúc đó sẽ không bù đắp lại được.
Hội doanh nhân vẫn được tiến hành như trước, trong hội trường chính, các nhà thương gia phú hào vẫn đang nâng ly nói chuyện, tụm hai tụm ba người cùng nhau bàn luận chuyện làm ăn, bàn luận nguy cơ khủng hoảng kinh tế toàn cầu.
Trần Thiên Huy nhìn quanh hội trường một lượt, rồi lại về phòng nghỉ ngơi.
Sau khi đóng cửa cẩn thận, xác định xung quanh không có người, ông gọi điện cho Dương Vọng Giang, thông báo mọi chuyện về mâu thuẫn giữa Phương Hạo Vân và Hứa Mộc Bạch cùng với chuyện Ngô Tư bắt người, hy vọng Dương Vọng Giang có thể chủ trì công lí.
Chuyện ngoài dự đoán đó là Dương Vọng Giang đã biết chuyện này rồi. Trong điện thoại, Dương Vọng Giang nói: " Ông Trần, tôi vừa nghe nói chuyện này, Văn phó bí thư thành ủy, Triệu phó bí thư của ủy ban chính pháp đã nói cho tôi biết rồi. Nói đây là sự việc nghiêm trọng ác ý gây hại đến tính mạng người khác......"
Trần Thiên Huy hơi nhíu mày, ông đã quên mất, Triệu phó bí thư của Ủy ban chính pháp và Văn phó bí thư là bạn học cũ, chiến hữu cũ của nhau.... . quan hệ giữa hai người đã tốt đến mức không thể tốt hơn được nữa. Dự đoán, sau khi nghe Ngô Tư báo cáo, Văn phó bí thư sớm đã nghĩ xong đối sách, cùng với Triệu phó bí thư hợp tác thành chiến lược đồng minh, chuẩn bị lật đổ hoàn toàn Phương Hạo Vân.
Nghĩ một lúc, Trần Thiên Huy nói: " Thị trưởng Dương, sự việc không giống như ngài tưởng tượng đâu.... Nói một câu bất kính, Văn phó bí thư và Triệu phó bí thư định dựa việc công để trả thù riêng.... ."
Dương Vọng Giang nghe thấy vậy, dừng lại một chút, nói: " Ông Trần, chuyện này tôi sẽ qua hỏi kĩ, nhưng có lão Văn và lão Triệu ở trong làm loạn...... tôi chỉ có thể có chút tác dụng có hạn thôi.... ."
Văn phó bí thư là phụ trách quản lí công tác tổ chức thành ủy, Triệu phó bí thư lại là trực tiếp chỉ đạo chính pháp, Dương Vọng Giang tỏ rõ mình cô lập không giúp được.... .
Trần Thiên Huy nghĩ một lúc rồi nói: " Thị trưởng Dương, như vậy đi, tôi cũng không để ông khó xử.... . ông có thể giúp bao nhiêu, thì giúp bấy nhiêu.... . thực ra tôi sẽ gọi điện cho lão gia nhà chúng tôi"
Những lời này vừa nói ra, trong chốc lát Dương Vọng Giang thấy rất ngạc nhiên: " Ông Trần, chuyện nhỏ như vậy, ông không cần thiết phải kinh động đến thủ trưởng đâu...... ngộ nhỡ sự việc trở nên phức tạp, cấp trên lại cho rằng chúng tôi bất tài.... . như vậy đi, trước tiên ông đừng vội gọi điện cho lão Lã, tôi có thể ra mặt chu toàn một chút, nếu có thể giải quyết thì là tốt nhất, nếu ông Văn, ông Triệu muốn bắt người không thả, đến lúc đó ông hãy gọi điện cho thủ trưởng được không?"
" Thị trưởng Dương, ông đã nói như vậy, tôi sẽ giữ thể diện cho ông...." Không đến mức độ bắt buộc, Trần Thiên Huy cũng không muốn dễ dàng đi tìm bố vợ mình.
Sau khi Bạch Lăng Kỳ được Vương Thế Phi và Tiểu Điệp đưa về tiểu khu hoa viên Lam Tâm, liền đem chuyện của Hạo Vân kể lại cho chị Mĩ Kỳ, chuẩn bị cùng chị ấy nghĩ cách.
Là người đàn bà của hắn, bọn họ cảm thấy mình phải có trách nhiệm làm cái gì đó cho hắn.
Từ cổ chí kim, dân không đấu với quan, huống hồ bọn họ lại chỉ là thân phụ nữ, những chuyện bọn họ có thể làm thật có hạn.
" Như vậy đi, chúng ta gọi điện cho đội trưởng Trương...... anh ấy và Hạo Vân có quan hệ cũng khá tốt, lại là đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố, có anh ấy ra mặt, vấn đề chắc sẽ dễ dàng giải quyết hơn một chút." Trương Mĩ Kỳ dù sao cũng lớn hơn Kỳ, cô ôm lấy Kỳ, nhỏ giọng an ủi nói: " Kỳ, thực ra em cũng không cần quá lo lắng như vậy, có chủ tịch Trần một nhân vật có tiếng tăm quyền thế như vậy đứng về phía chúng ta, em còn lo lắng Hạo Vân sẽ xảy ra chuyện sao......
Hai người phụ nữ bàn bạc một lúc, liền vội vàng gọi điện thoại cho Trương Bưu.
Trương Bưu biết Phương Hạo Vân bị Ngô Tư của chi đội trị an bắt đi, lập tức nói trong điện thoại: " Hai người yên tâm đi, tôi lập tức đi đến chi đội trị an, bảo tên khốn kiếp Ngô Tư đó thả người."
Có câu nói đó của Trương Bưu, hai người phụ nữ này cũng yên tâm hẳn lên.
" Đội trưởng Trương, nhờ cả vào anh....... . !" Trương Mĩ Kỳ lại dặn dò một lần nữa.
" Hai người, chuyện này không thể chậm trễ, bây giờ tôi sẽ nhanh chóng đi đến chi đội trị an.... có tin tức gì tôi sẽ thông báo cho hai người. Cúp điện thoại trước nhé.... ."
Trương Bưu cũng là người có tính nóng, nghe nói Hạo Vân bị Ngô Tư bắt, bỗng nhiên hỏa bốc ba trượng. Đợi sau khi cúp điện thoại, anh cố gắng bình tĩnh tâm trạng một chút, suy nghĩ cẩn thận, bỗng nhiên nghĩ đến hai người có quan hệ với Ngô Tư, đó là Văn phó bí thư thành ủy và Triệu phó bí thư của ủy ban chính pháp. Hai vị phó bí thư này đều là cấp trên lãnh đạo trực tiếp của anh.... nếu bọn họ kết hợp với nhau, sự việc sẽ không dễ gì giải quyết.
Trương Bưu là người trong thô có mảnh, quyết định trước tiên phải làm rõ ngọn nguồn sự việc, sau đó mới ra quyết định.
Suy nghĩ một chút, anh gọi điện thoại cho người anh em Đại Phi, trong mắt cấp trên người anh em trong cục an ninh quốc gia Đại Phi, hiển nhiên rất có tiếng tăm.
Sự việc lần này, không thể thiếu sự hợp tác của hai người anh em họ được.
Sau khi nhận điện thoại, giọng nói của Đại Phi có chút tức giận: " Ai vậy, nửa đêm mà còn không cho người khác ngủ hay sao.... ."
Trương Bưu ngây người một lúc, rồi mới nói vào trong điện thoại: " Tôi Trương Bưu...... Đại Phi, tiểu tử cậu mới sớm vậy đã ngủ rồi, có phải bên cạnh có đàn bà không.... ."
Như để đáp lại lới Trương Bưu, chờ cho câu nói của Trương Bưu vừa dứt, trong điện thoại liền truyền đến giọng nũng nịu của đàn bà......
Trương Bưu đột nhiên liền nổi giận: " Đại Phi, tiểu tử cậu thật là có tính khác mà không có nhân tính, Hạo Vân bị người ta hãm hại rồi, bây giờ đã bị bắt giam trong cục kia, cậu còn không biết xấu hổ mà vẫn phong lưu được.... ."
Những câu nói này vừa dứt, Đại Phi bên đầu dây bên kia trong chốc lát liền thành thật, nói vào điện thoại: " Cái gì.... . anh Bưu, anh nói lại một lần xem. Anh nói anh Hạo Vân bị bắt giam trong cục à. Sao lại có chuyện đó được? Với công phu của Hạo Vân, anh thấy cục cảnh sát các anh có thể có bản lĩnh đó sao?"
" Trước tiên cậu đừng hỏi tôi.... nhanh chóng đi vào chuyện chính đi. Sự việc xảy ra tại hội trường Hoàng Quân, mau phái người của cậu lập tức đi điều tra rõ quá trình, còn cậu thì nhanh chóng qua đây, chúng ta cùng nhau giải quyết chuyện này." Trương Bưu trầm giọng xuống nói.
Đầu dây điện thoại bên kia lại vọng lại tiếng đàn bà nũng nịu: " Em vẫn còn muốn......."
" Muốn cái đầu mẹ cô ấy.... đi ra!" Trong điện thoại truyền đến một tiếng tát rất to.
Một lúc sau, Đại Phi hỏi: " Anh Bưu, bây giờ anh đang ở nhà hay ở cục cảnh sát?"
" Vậy đi, trước tiên cậu cứ qua nhà tôi đã.... . đợi chúng ta xác định rõ ngọn nguồn sự việc đã, mới đi đến cục cảnh sát.... ." Vừa nói, Trương Bưu liền ngắt điện thoại.
Hình như Hilton là người sau cùng biết chuyện hủy đơn hàng. Sau khi nhận được hai thông báo của Thiên Đạo và sở tài phán, gã có chút khó tin, nhưng đây là mệnh lệnh, gã không thể không chấp hành.
Chỉ là gã có chút không cam tâm.
Không quản vạn dặm xa xôi chạy đến Hoa Hải chấp hành nhiệm vụ, kết quả thì ngược lại, ngay cả mục tiêu cũng không thấy đâu, bản thân còn bị người khác đánh bị thương. Bây giờ khó lắm mới chữa khỏi vết thương, chuẩn bị rửa nhục. Thế nhưng lại nhận được một vấn đề rắc rối không giải thích được.... thật khiến gã khó giải quyết, lần này trước khi sở tài phán đưa ra quyết định, lại không hề có bất kì thương nghị nào của gã cả.
Hilton có chút bực mình. Lẽ nào vì bị gã nọ đánh bị thương, ngay cả địa vị trong thất tông tội cũng không còn nữa?
Tự suy nghĩ mấy lần, Hilton quyết định ở lại vài ngày.... . gã chắc chắn phải tìm ra cao thủ đã đánh gã bị thương, cùng quyết đấu so tài với hắn một lần...... nếu không, gã sẽ không cam tâm.
Gã thề sẽ phải rửa sạch nỗi nhục này.
Phương Hạo Vân bị Ngô Tư đưa trực tiếp vào phòng thẩm vấn, gã quyết định thẩm vấn suốt đêm, trước tiên đem chuyện Hạo Vân đánh bị thương người khác thành tội danh thực rồi tính. Nếu không, với thế lực của Phương gia, chắc chỉ muộn một chút nữa sẽ có người nói ra nói vào....
" Phương Hạo Vân, nguyên tắc của chúng tôi anh chắc rất rõ, thẳng thắn khoan dung, kháng cự nghiêm khắc.... . đã vào đây rồi, tốt nhất cậu nên nói rõ sự tình mọi chuyện......" Ngô Tư đích thân ngồi thẩm vấn, để tăng thêm sức uy hiếp, gã còn bố trí bảy tám nhân viên cảnh sát cao lớn trong phòng thẩm vấn nữa.
Phương Hạo Vân nhấc chân lên vắt chéo, ngẩng lên nhìn Ngô Tư một cái, lạnh lùng nói: " Đội trưởng Ngô, chẳng phải là một cuộc đánh nhau bình thường sao? Ông làm ra một trận lớn như vậy sao? Ông thật sự sẽ không định lấy việc công mà báo thù riêng đấy chứ, cố ý hãm hại tôi?"
" Trung thực một chút...... !"
Ngô Tư cười lạnh lùng một tiếng, nhìn vẻ mặt kiêu ngạo đó của Phương Hạo Vân, trong lòng đột nhiên tức giận: " Tra tấn hắn cho tôi.... mang xiềng chân vào."
Phương Hạo Vân khinh thường cười: " Xem ra đội trưởng Ngô là muốn dùng hình phạt ép cung, vu oan giá họa.... . ông, quả nhiên không phải là loại gì tốt đẹp cả...."
"Còn ngây ra đó làm gì.... . chấp hành mệnh lệnh của tôi, xảy ra chuyện gì tôi chịu.... ." Thấy cấp dưới của mình vẫn còn đứng ngây ngô ra đó, Ngô Tư phải hò hét một hồi.
Hét lên như vậy, các nhân viên cảnh sát kia không dám tiếp tục chậm trễ, vội vàng vây lấy xung quanh, chuẩn bị mang còng tay. xích chân cho Phương Hạo Vân.... mang còng tay thôi cũng được, về lý còn có thể nói được, nhưng mang xích chân có chút hơi quá. Theo quy định, trừ những nghi phạm mang tội nặng như giết người mới phải mang xích chân.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, đội trưởng đã nói rồi, xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng không phải lo cái gì cả.
Sở dĩ Phương Hạo Vân đi cùng với Ngô Tư đến đây, chỉ là muốn làm to sự việc lên, chuyện này quả là hợp với ý của hắn. Tất nhiên, hắn tự nguyện bị bắt, nhưng không có nghĩa hắn sẽ tự nguyện chịu nhục.
Nhìn thấy những nhẫn viên cảnh sát đó vây quanh lại, hắn cũng đứng lên khỏi ghế, lạnh lùng nhìn bọn họ, khóe môi nhếch lên nụ cười khinh bỉ.
" Đến đây, tôi muốn xem xem, các người có bản lĩnh lớn như thế nào.... ." Phương Hạo Vân nhìn các nhân viên cảnh sát, như khiêu khích nói: " Các người muốn tra tấn ép cung, tôi có quyền phản kháng.... . đến đây."
← Ch. 365 | Ch. 367 → |