← Ch.374 | Ch.376 → |
"Kim Gia đã quyết định rồi sao?" Phương Hạo Vân đột nhiên hỏi.
"Vẫn chưa... !"
Kim Phi buồn bã thở dài: "Tôi đã nói qua, anh tôi là một người cứng đầu, lúc trước nhà họ Tần đối xử với ông cũng không tệ, ông ta sẽ không dễ dàng gì phản bội lại nhà họ Tần đâu... nếu không phải do biểu hiện của 2 tên phá gia chi tử của nhà họ Tần gần đây khiến ông thất vọng, chắc là, cả đời này ông cũng không nghĩ đến chuyện phản bội nhà họ Tần..."
"Ý của cô là ông ta đang suy nghĩ sao... hôm nay cô qua đây tìm tôi, chẳng lẽ muốn tôi đi khuyên Kim Gia à?" Phương Hạo Vân đã đoán ra được tâm tư của Kim Phi.
Kim Phi gật đầu: "Phương thiếu gia, anh quả thật rất thông minh... mỗi lần bàn chuyện với anh, anh đều tạo cho người khác một cảm giác sợ hãi từ trong sâu thẳm."
"Được rồi, đừng nói những câu vô bổ nữa, chuyện này tôi có thể hứa với cô, tôi sẽ tìm một thời điểm thích hợp để nói chuyện với Kim Gia. Tôi nhắc nhở cô một câu, đừng quên thỏa thuận lần trước giữa chúng ta..." Phương Hạo Vân căn dặn kỹ lưỡng.
Kim Phi nghiêm túc đáp lại: "Anh yên tâm, việc lật đổ nhà họ Tần, là tâm nguyện của anh, cũng là tâm nguyện của tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức mình."
Ngừng một lúc, Kim Phi mím môi, đột nhiên hỏi: "Phương thiếu gia, tôi muốn có một đứa con..."
"Con à?"
Phương Hạo Vân khẽ giật mình, thầm cười, quả thật dạo gần đây hắn cũng có kế hoạch muốn sinh con, nhưng đối tượng không phải là cô ta, mà là chị Mỹ Kỳ.
Phương Hạo Vân tự hỏi kế hoạch của mình đâu có thể cho Kim Phi biết được, nên hắn rất muốn biết tại sao Kim Phi lại nói như vậy: "Tại sao đột nhiên cô lại có cách nghĩ như thế..."
"Tôi chỉ muốn dự tính cho tương lai của tôi thôi..."
Kim Phi vùi đầu vào vai Hạo Vân, buồn bã nói: "Hạo Vân, tôi đã là một cô gái già sống hết một nửa đời người rồi, đã không còn trẻ nữa. Chồng tôi cũng đã chết, nhưng tôi vẫn phải tiếp tục sống chứ... tôi muốn sinh một đứa con, sau này già rồi cũng có chỗ mà nương tựa."
Tuy Mặt Sẹo có khả năng chuẩn bị về nhân sự, nhưng không có khả năng chuẩn bị việc sinh đẻ, vì vậy nên hai người họ đã kết hôn bao nhiêu năm nay, đến đứa con cũng chưa có. Bây giờ quả thật cô muốn có một đứa con... Đương nhiên, việc cô đề nghị muốn sinh một đứa con với Phương Hạo Vân, không đơn giản chỉ có vậy.
"Cô có thể sinh với những người đàn ông khác mà?" Phương Hạo Vân không lấy làm ngạc nhiên nói.
Kim Phi nghe xong, đột nhiên cười lạnh lùng: "Phương thiếu gia, anh cảm thấy, từ lúc tôi và anh có quan hệ với nhau, tôi còn có thể có quan hệ với người đàn ông nào khác sao?"
"Ai mà biết được?"
Phương Hạo Vân vẫn giữ cái vẻ mặt không thèm quan tâm đến. Nói thật, Kim Phi đối với hắn mà nói, chẳng là chỉ mà con rối thôi, cuộc sống riêng tư của cô ta không nằm trong phạm vi quan tâm của hắn. Đương nhiên, nếu quả thật cô ta không có quan hệ với người đàn ông nào khác, cũng không đến nỗi tệ, ít ra cũng sạch sẽ...
"Phương thiếu gia, tôi có thể thề với trời đất, từ lúc có quan hệ với anh, tôi không hề nghĩ đến người đàn ông nào khác nữa." Hai tay Kim Phi ôm lấy vai hắn, hỏi lại lần nữa: "Hạo Vân, hứa với tôi... cho tôi một đứa con..."
Chuyện sinh con, không phải là mong muốn nhất thời của Kim Phi... mà đã nung nấu từ lâu rồi, chỉ là lúc trước, cô không hề để lộ ra ngoài... Nhưng, đã qua một thời gian dài như vậy, cô vẫn không cách nào đạt được. Mỗi lần làm chuyện đó với Phương Hạo Vân, nếu hắn không dùng biện pháp bảo vệ, thì giải quyết ở miệng của cô, vốn không để cô có cơ hội mang thai.
Trên miệng Phương Hạo Vân hếch lên một nụ cười, nhìn Kim Phi nói: "Này cô, cô cảm thấy tôi sẽ để cô mang thai đứa con của tôi sao? Cô là một người đàn bà độc ác, nếu tôi đoán không lầm thì, cô muốn mang thai con của tôi, rồi dùng nó để đối phó với tôi... đúng không?"
Kim Phi nghe xong, ánh mắt có chút hoảng loạn, không dám nhìn thẳng vào Phương Hạo Vân: "Anh nói bậy gì vậy... anh đã nghĩ quá nhiều rồi, tôi chỉ muốn có một đứa con thôi, sau này có con cháu để mà đưa tang, tuyệt đối không còn ý gì khác... nếu tôi nói dối, thì trời đánh thánh đâm, không được chết toàn thây..."
"Đủ rồi... !"
Phương Hạo Vân cầm ly trà lên uống một hớp to, để cho thấm giọng, rồi ngắt lời của Kim Phi, nói: "Thời buổi này ai còn tin mấy chuyện thề thốt nữa chứ. Con đàn bà này, hãy thôi giở cái trò tội nghiệp của cô đi, tôi sẽ không sinh con với cô, nếu cô không muốn chết, thì an phận một chút, đừng có giở trò gì nữa."
Sắc mặt Kim Phi khẽ biến đổi, ánh mắt có chút hận, trong lòng đang thầm trách mình, nếu biết trước như thế thì đã không để lộ ý đồ của mình rồi.
Trên thực tế Kim Phi đã sai, cứ cho là hôm nay Kim Phi không để lộ ý đồ của mình ra, Phương Hạo Vân cũng không để cô mang thai đứa con của mình. Từ trước đến nay, không những là Kim Phi, cho dù là với Kỳ, hay chị Mỹ Kỳ... hắn cũng rất cẩn thận, tránh việc mang thai.
Với hoàn cảnh hiện giờ của hắn, đừng nói đến việc sinh con, cho dù là việc xây dựng gia đình thật sự đi nữa, hắn cũng có chút lo lắng. Trước khi vẫn chưa có sức mạnh tuyệt đối, hắn không muốn tăng thêm nhiều phiền phức cho mình.
Đương nhiên, kế hoạch để chị Mỹ Kỳ sinh con sẽ không thay đổi, vì việc đó liên quan đến tâm nguyện của Phương Tử Lân, cho dù thế nào, Phương Tử Lân cũng đã cho hắn tận hưởng cái tình yêu thương của một người cha mà hắn chưa tường có... hơn nữa, hắn đã dùng tấm da mặt của con người ta, tiếp nhận mọi thứ của người đó... chỉ dựa vào điểm này thôi, hắn cũng đã phải tận hiếu, làm thỏa mãn tâm nguyện của Phương Tử Lân rồi.
"Phương thiếu gia, chẳng lẽ anh không thể suy nghĩ thêm một chút được sao?" Kim Phi có vẻ không cam tâm: "Xin anh hãy tin tôi, tôi sẽ không dùng đứa con của chúng ta để đối phó với anh đâu... hổ dữ không ăn thịt con, tôi chỉ mong sản nghiệp sau này của mình sẽ có người thừa kế."
"Đủ rồi, chuyện này chỉ đến đây thôi, tôi không mong cô lại nhắc đến chuyện này trước mặt tôi..."
Phương Hạo Vân nói nhạt: "Bây giờ cô có thể về được rồi, chuyện của anh cô tôi sẽ giải quyết. Nhưng có một điểm tôi phải nói rõ với cô, sau này ông ta có thể theo tôi, nhưng nếu ông ta có chút toan tính, tôi sẽ không tha cho hai người đâu."
Kim Phi vốn định nói thêm gì đó, nhưng nghĩ đến ánh mắt như giết người của Phương Hạo Vân, cuối cùng vẫn đứng dậy đi khỏi... nhưng cái cách nghĩ muốn có một đứa con vẫn không thay đổi trong cô.
Đúng như những gì mà Phương Hạo Vân nghĩ, cô muốn thông qua đứa con để báo thù Phương Hạo Vân. Từ tình hình hiện giờ mà nói, nếu chỉ dựa vào sức của một mình cô mà muốn báo thù Phương Hạo Vân, đúng là điều không thể nào xảy ra. Bây giờ chỉ có thể hy vọng vào việc sinh một đứa bé, cái gọi là quân tử trả thù, mười năm chưa muộn... Kim Phi tuy không phải là quân tử, nhưng lại có tấm lòng và khí khái của người quân tử... đừng nói là 10 năm, cho dù có là 20 năm, 30 năm, cô cũng đợi được...
Chỉ cần Phương Hạo Vân vẫn giữ mối quan hệ giới tính với cô, thì cô sẽ có cách khiến mình mang thai.
Khi bước ra cửa, Kim Phi quay đầu lại nhìn Phương Hạo Vân đang ngồi trên sofa lần nữa, trong lòng thầm cười: "Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu... nếu con anh giết anh, tôi nghĩ chuyện này sẽ càng có ý nghĩa hơn."
Kim Phi đâu hề biết, ánh mắt tàn độc đó của cô đã hoàn toàn bị Hạo Vân nhìn thấy.
"Con đàn bà kia, xem ai chơi chết ai đây?" Phương Hạo Vân khẽ lộ ra một nụ cười.
Vốn dĩ, hắn định đến gặp Tần Tử Hoa, nhưng có câu nói của Kim Phi, hắn chẳng cần gấp nữa, thu phục được Kim Gia rồi tính tiếp.
Khi đã thu phục được Kim Gia, sẽ đến tìm Tần Tử Hoa, như vậy sẽ càng chắc chắn hơn.
......
Với sự nỗ lực không ngừng, phòng thu âm Ngọt Ngào của Đinh Tuyết Nhu ở Hoa Hải đã có thể khai trương... theo kế hoạch của Vương Hà, cô sẽ chuẩn bị sao chép với số lượng lớn, để thu hút thị hiếu của công chúng. Nhưng bây giờ đều đã bị Đinh Tuyết Nhu cản lại rồi, trước mắt nhà họ Đinh có cử người đến nữa hay không, còn chưa xác định, nên cô cảm thấy đừng có rêu rao khắp nơi như thế, cứ đơn điệu một chút thì sẽ tốt hơn. Cô cũng chưa định sẽ ra đĩa hát gần đây...
Gần đây có rất nhiều chuyện buồn phiền trong lòng, cô không thể nào toàn tâm toàn ý làm việc, tinh thần cũng không được tập trung, không thích hợp để làm đĩa hát mới... cô định khi nào những chuyện này đã kết thúc, mới bình tĩnh mà tập trung vào việc sản xuất đĩa hát mới.
Với danh vọng và địa vị của Đinh Tuyết Nhu hiện nay mà nói, cô vốn không cần phải lo chuyện lỗi thời, cứ cho là mất nửa năm, hay đến 1 năm không ra đĩa, địa vị của cô trên ca đàn cũng khó mà dao động. Nhìn vào bảng xếp hạng của các ca khúc vàng, những bài hát lúc trước của Đinh Tuyết Nhu vẫn đứng đầu bảng, số lượng nghe và tải về vẫn rất cao.
Hơn nữa, những đĩa hát lúc trước cũng mang lại cho họ không ít lợi nhuận, hoàn toàn có thể ứng phó với việc chi tiêu hiện giờ. Hơn nữa, trong tay Đinh Tuyết Nhu cũng đã tích lũy một số tiền không hề nhỏ.
Hôm khai trương, ngoài Vương Hà và một số bạn thân ra, còn lại đều là mấy người bạn mà Đinh Tuyết Nhu đích thân mời, gồm cả Trương Bưu, Đại Phi, Phương Hạo Vân, Phương Tuyết Di...
Đối với lời mời của Đinh Tuyết Nhu, Phương Tuyết Di có chút bất ngờ, đồng thời cũng có chút thích thú... để khác với những lần trước, lần này, khi hai người vừa mới gặp mặt, cô đã nhét máy chụp ảnh cho Phương Hạo Vân, chụp cho cô và Đinh Tuyết Nhu một tấm.
Lễ chúc mừng được tổ chức ở khách sạn Shangri-la, quy mô cũng nhỏ, nhưng rất ấm áp, vì những người có mặt đều là những người mà Đinh Tuyết Nhu thích.
Trong bữa tiệc, Đinh Tuyết Nhu nhiều lần muốn nói chuyện với Phương Hạo Vân, nhưng đều bị Phương Tuyết Di quấn lấy, vốn không hề có cơ hội, do đó, cô đành thôi, dù gì bây giờ cô cũng đã ở Hoa Hải rồi, ngày tháng sau này còn dài mà.
Ngày thứ hai, toàn bộ nội dung của bữa tiệc chúc mừng ngày hôm qua đã được các trang web và giới báo chí đưa lên làm đầu đề... trong chốc lát, khắp đầu đường xó chợ, thậm chí ngay cả trên mạng, đều gây nên một cơn sốt không nhỏ. Đinh Tuyết Nhu đã nửa năm rồi không ra đĩa hát mới, bây giờ lại có tin phòng thu âm của cô được thành lập, các fan hâm mộ vô cùng quan tâm cùng một vấn đề, đó là không biết khi nào thần tượng của mình sẽ cho phát hành đĩa hát mới.
Vương Hà và Đinh Tuyết Nhu dường như không ngờ được cái kết quả làm đơn giản của họ lại thành ra như thế... do đó, Vương Hà và Đinh Tuyết Nhu đã bàn bạc một lúc, không thể không mở một cuộc họp báo ở phòng hội nghị của khách sạn Shangri-la để công bố, giải thích với công chúng, với báo chí, và cả kế hoạch phát triển của phòng thu âm sau này...
Phương Hạo Vân xem xong lời phỏng vấn của báo chí, liền cười nhạt: "Có gì đâu chứ... chẳng qua chỉ là ca hát thôi?"
Bên phía thành phố Tây Hải cũng có tin tốt, con đường xuyên núi được sự quan tâm của chính phủ thành phố Tây Hải, và sự nỗ lực của bộ phận thi công, cộng với việc tăng ca của rất nhiều nông dân và bạn bè, cuối cùng đã xây dựng xong và có thể thông xe, đã hoàn thành sớm so với dự kiến đến 10 ngày... sau khi được nhiều bộ phận liên kết cùng kiểm tra nghiệm thu, chất lượng hoàn toàn hợp quy cách.
Tốc độ xây dựng nhanh như vậy mà còn có thể đảm bảo chất lượng đúng quy cách, có thể nói là rất hiếm thấy trong lịch sử xây dựng ở thành phố Tây Hải...
Việc xây dựng thành công con đường xuyên núi, cũng có nghĩa là dự án ở thôn Lưu Thủy đã đi vào giai đoạn quan trọng. Xây dựng trại heo sinh thái, ký túc xá cho công nhân và những nơi kinh doanh khác đều tiến hành cùng lúc.
Bạch Phúc và Tạ Mai Nhi đã được Phương Hạo Vân đảm đương chức vụ tổng giám đốc và phó tổng giám đốc của tập đoàn Đằng Phi, tất cả công việc đều đã chuyển giao hết cho hai người họ, bao gồm cả chuyện trao đổi bàn bạc với chính phủ thành phố Tây Hải.
Theo như quy hoạch và thảo luận của lần trước, trước mắt thành phố Tây Hải đã phê chuẩn vài miếng đất ở thôn Lưu Thủy, dùng để làm trại heo sinh thái, ký túc xá nhân viên và các khu vực kinh doanh khác.
Về việc xây dựng trại heo sinh thái, hiện giờ đang tiến hành đo vẽ chi tiết, ngoài ra còn đang chờ vốn của tập đoàn Đằng Phi chuyển đến. Thôn nghỉ dưỡng và việc khai phá cánh rừng phía sau, hai bên cũng đã bắt đầu tích cực trao đổi. Có thị trưởng thành phố Hoa Hải Dương Vọng Giang làm người trung gian, có lẽ sẽ không có vấn đề gì lớn lao. .
200 triệu tiền vốn, đã mua đứt khu khai phá của thôn Lưu Thủy, diện tích thu được có thể lên đến 20. 000 mẩu, theo số liệu này mà tính ra, một mẩu đất cũng đã ngốn hết 20. 000 đồng. Đừng nghĩ con số 20. 000 này là ít, nên biết là, theo tình hình trước mắt mà nói, đất đai chính quy của thôn Lưu Thủy, thu nhập mỗi năm của một mẩu cũng chỉ đến 500 đồng thôi, 20. 000 đồng là thu nhập trong vòng 40 năm của một mẫu đất. Đương nhiên, trong số 500 đồng thu nhập đó, còn bao gồm cả nhân công. Huống chi, bây giờ số đất mà thôn Lưu Thủy chuyển nhượng lại, cũng chỉ là những mẫu đất hoang không cách nào trồng trọt được...
Cho nên mới nói, các thôn dân ở tại nơi này vẫn rất vui mừng, thậm chí còn có chút phấn khích nữa... Sau khi hợp đồng chuyển nhượng đã được ký kết, số tiền của tập đoàn Đằng Phi đã được chuyển đến nhanh chóng, 3 cấp chính phủ như thành phố, huyện, thị trấn đã thành lập tổ công tác, cùng hợp tác với nhân viên của tập đoàn Đằng Phi, mỗi nhà mỗi hộ, đều được phân phát tiền tính theo đầu người. Có một số gia đình, thậm chí chỉ trong một chốc đã có trong tay 50. 000 đồng...
50. 000 đồng này, đối với các thôn dân ở thôn Lưu Thủy mà nói, không cần nghi ngờ đó là một số tiền lớn... Trong nhất thời, tập đoàn Đằng Phi và Phương Hạo Vân đã trở thành vị thần trong lòng các thôn dân thôn Lưu Thủy, vì chính là hắn đã ban tiền cho họ... một số tiền mà cả đời họ cũng chưa từng được nhìn thấy. Một số người già thậm chí đã lập bài vị trường sinh cho Phương Hạo Vân trong nhà của mình.
← Ch. 374 | Ch. 376 → |