← Ch.392 | Ch.394 → |
Phương Tuyết Di ngẩng đầu lên trố mắt nhìn Đinh Tuyết Nhu, đang định nói hết câu chuyện ra cho thần tượng nghe, nhưng suy nghĩ kĩ lại, việc này không thể nào lan truyền ra ngoài, dù sao cũng không phải việc đáng hãnh diện, tốt nhất là không để cho người ngoài gia đình biết.
"Ha ha!" Phương Tuyết Di giả đò cười to, một luồng suy nghĩ xẹt ngang trong đầu, nói: "Là như thế này, thằng tiểu tử Hạo Vân muốn làm tròn chữ hiếu, chuẩn bị sinh đứa cháu đích tôn cho Phương gia, nhưng việc này vẫn chưa xác định, dù sao nó và Kỳ hãy còn trẻ, bây giờ vẫn chưa thích hợp sinh em bé, em nói có phải không?"
"Uhm..." Đinh Tuyết Nhu kiên quyết gật đầu lia lịa: "Họ hãy còn trẻ mà... Bây giờ sinh con hoàn toàn không phù hợp với chính sách sinh con nuôi dưỡng vào độ tuổi thích hợp của đất nước."
Úi... Phương Tuyết Di hình như phát giác ra chuyện gì bất ổn, giọng điệu khi đề cập vấn đề Hạo Vân sinh con của Đinh Tuyết Nhu sao mà lạ thế? Rõ ràng cô đang giữ lập trường phản đối kịch liệt.
Chẳng lẽ đúng như mình nghĩ, Đinh Tuyết Nhu quả thật đang yêu thầm đứa em trai đào hoa của mình?
Nghĩ tới điều này, Phương Tuyết Di cười thầm trong bụng, thằng tiểu tử chẳng biết tu ở đâu được phúc đức mấy đời, thu hút được bao nhiêu là hồng nhan tri kỉ vây quanh, bất cứ cô nào cũng là mỹ nhân kiêu sa không một tên đàn ông phàm tục nào có thể ảo tưởng, ngay cả cô... trong lòng cũng xao xuyến khi tiếp xúc với hắn.
Nhất là từ sau khi Hạo Vân đột nhiên điên lên sém chút xâm hại cô lần trước, cảm giác say đắm mông lung đối với Hạo Vân trong tim cô đang ngày càng rõ rệt.
May mà ngày thường cô luôn dùng giới hạn đạo đức để quản thúc bản thân, nếu mặc cho tâm tính tự do hành động, cũng không biết hiện nay đã xảy ra vụ việc đáng tiếc nào rồi...
"Chị Tuyết Di, chị có tâm sự gì à?" Đinh Tuyết Nhu đang định hỏi tiếp việc Hạo Vân sinh con, thấy Phương Tuyết Di ngẩn ngơ, hơn nữa sắc mặt còn ửng đỏ, không biết có phải đang mắc bệnh tương tư anh chàng nào không?
Giật mình bừng tỉnh, Phương Tuyết Di vội xua tan mớ suy nghĩ lung tung, trấn tỉnh tinh thần, thản nhiên nói: "Không có gì, gần đây chị làm việc mệt mỏi, ban đêm lại không ngủ đủ giấc nên thường hay như vậy."
"À, thì ra là thế, vậy sau này chị nhớ chú ý sắp xếp thời gian làm việc và nghỉ ngơi hợp lí mới được..." Đinh Tuyết Nhu nhận ra Phương Tuyết Di đang nói dối, theo như biểu hiện của cô vừa rồi, chuyện Hạo Vân sắp lên chức bố tuyệt đối không đơn giản như thế.
Ngập ngừng giây lát, Đinh Tuyết Nhu tiếp tục hỏi dồn: "Chị Tuyết Di, chị còn coi em là người ngoài, thật ra em không có ý gì khác, em chỉ tò mò một chút thôi. Thôi vậy, em đúng là người ngoài mà, em không dám hỏi nữa... Thời gian không còn sớm, chị Tuyết Di, em về trước đây, chị cũng nghỉ ngơi sớm nhé."
"Tuyết Nhu, đợi đã!"
Phương Tuyết Di do dự một lát bèn gọi Đinh Tuyết Nhu quay lại, khoảng thời gian gần đây cô và Đinh Tuyết Nhu tình như chị em, cô không hy vọng vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tình cảm với thần tượng của cô.
"Tuyết Nhu, em ngồi xuống đi, chị sẽ nói cho em biết... nhưng em phải hứa với chị việc này không được để lộ ra ngoài..." Phương Tuyết Di cẩn thận nhắc nhở trước.
"Yên tâm đi, em chỉ hiếu kì một chút thôi, em không nói với người khác đâu." Đinh Tuyết Nhu vội vàng quay lại ngồi xuống cạnh bên Phương Tuyết Di, vẻ mặt háo hức mong đợi, cứ tìm hiểu kĩ đầu đuôi câu chuyện đã rồi tính kế sách đối phó sau.
"Việc này là thế..." Phương Tuyết Di nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Đinh Tuyết Nhu, bán đứng Hạo Vân kể ra hết cho thần tượng nghe, kể luôn việc hắn và Trương Mỹ Kỳ.
Đinh Tuyết Nhu lẳng lặng nghe Phương Tuyết Di kể, sắc mặt càng lúc càng khó coi, nếu nói vậy Hạo Vân sinh con với cô gái khác đã là sự thật không thể chối cãi, cô không hề có khả năng đi thay đổi cục diện.
Điều quan trọng nhất là đến nay cô vẫn chưa dám khẳng định 100% hắn chính là Hạo Vân mà cô cần tìm.
"Nhức đầu quá!" Đinh Tuyết Nhu nhíu chặt lông mày, đầu đau như búa bổ, lồng ngực như bị tảng đá đè nặng. :
"Chị Tuyết Di, em về trước đây, bữa khác chúng ta lại hàn huyên tiếp..." Tin Hạo Vân sinh con như sét đánh ngang tai, cho đến bây giờ cô vẫn còn hoảng loạn không biết làm thế nào mới đúng, cô nên nghĩ cách ngăn cản hay là im lặng chấp nhận chuyện này xảy ra.
Nhưng nếu hắn đúng là Hạo Vân cô cần tìm, tất cả mọi thứ Phương Tuyết Di vừa kể làm sao mà cô chấp nhận được chứ?
"Vậy để chị tiễn em ra cửa..." Đinh Tuyết Nhu cúi đầu sầu não, Phương Tuyết Di đương nhiên nhìn rõ, cô cảm thấy sắc thái biểu cảm của Đinh Tuyết Nhu lần này là phản ứng bình thường, cảm giác đầu tiên khi thất tình luôn rất chua xót, nhưng thời gian sẽ xoa dịu bớt phần nào, hơn nữa cô nghĩ Đinh Tuyết Nhu vẫn chưa lún quá sâu nên chắc sẽ mau vượt qua thôi.
Sự thật là Phương Tuyết Di không biết tình cảm sâu nặng của Đinh Tuyết Nhu đối với Hạo Vân đã được chôn kín trong tim suốt 6 năm qua.
Phương Hạo Vân đang nằm trong phòng, hắn không hề biết mình đã bị chị Tuyết Di bán đứng, hắn cũng không nhìn thấy khuôn mặt ngây ngây dại dại như người mất hồn của Đinh Tuyết Nhu.
Hắn không ra khỏi phòng ăn cơm tối, nằm trên giường suy nghĩ tới tận nửa đêm, cuối cùng bấm số gọi đi theo số do Lã Thiên Hành để lại, nếu hắn nhớ không lầm, Lã Thiên Hành từng nói đường dây này luôn có người trực suốt 24 tiếng trong ngày, hắn có thể gọi đến bất cứ lúc nào.
Chuông điện thoại reo ba chập, đầu dây bên kia đã có người bắt máy, một giọng nói già nua ồn ã truyền sang: "Là Hạo Vân đó hả?"
Phương Hạo Vân ngơ ngác trong giây lát, thật thà hỏi: "Sao ông lại biết là cháu?"
"Ha ha!" Lã Thiên Hành cười to sảng khoái vào điện thoại: "Số điện thoại này chỉ có một mình cháu biết thôi, nếu như không phải cháu gọi đến thì còn ai vào đây nữa?"
Phương Hạo Vân nghe xong giật mình kinh ngạc, xem ra Lã Thiên Hành sớm biết hắn sẽ gọi số đến. Nói thật lòng, trước kia khi Lã Thiên Hành đưa cho hắn số điện thoại này, hắn chưa hề nghĩ sẽ gọi đi, thời gian cứ thế trôi qua, thậm chí hắn quên luôn vụ việc, ngay cả khi lần trước biết tin Trần Thanh Thanh tham gia cuộc huấn luyện quân sự Trò chơi tử vong, hắn cũng không nghĩ tới mình có số điện thoại liên lạc Lã Thiên Hành, mà chỉ để vợ chồng Trần Thiên Huy phụ trách liên lạc.
Đêm nay, hắn nằm trên giường trằn trọc suy nghĩ, nghĩ tới giới hắc đạo, nghĩ tới lời hứa với Kim Gia, hắn đột nhiên nhớ tới số điện thoại do Lã Thiên Hành đưa cho.
"Hạo Vân, ông muốn hỏi cháu, cháu gọi tới số điện thoại này cho ông là vì chuyện của Thanh Thanh hay là chuyện của cháu vậy?" Trong lúc Phương Hạo Vân đang phân tâm, đầu dây bên kia một lần nữa vọng sang giọng nói đanh thép của Lã Thiên Hành.
"Là vì chuyện của cháu..." Phương Hạo Vân không định giấu giếm, hôm nay hắn chủ động gọi cho Lã Thiên Hành là có một việc quan trọng cần bàn với ông.
"Hử?" Lã Thiên Hành không dò hỏi thêm Phương Hạo Vân là chuyện gì, mà đột ngột lái sang đề tài cô cháu ngoại của ông, hỏi: "Hạo Vân, chẳng lẽ cháu không quan tâm đến tình hình của Thanh Thanh sao?"
"Tất nhiên là quan tâm!" Phương Hạo Vân mỉm cười đáp: "Chuyện của Thanh Thanh học tỷ cháu tự biết giải quyết."
"Thật không? Cháu không phải muốn diễn vở Anh hùng cứu mỹ nhân chứ?" Lã Thiên Hành hình như cố tình cảnh báo: "Nói thật cho cháu biết, Thanh Thanh sắp bước vào cuộc sát hạch cuối cùng, đúng là sẽ có đôi chút nguy hiểm, nhưng ông phải nhắc nhở cháu một câu, đừng manh động làm ra những việc ngoài phạm vi khả năng của cháu, bằng không cháu sẽ hối hận đấy."
"Vâng, cháu biết nên làm gì!"
Về việc giải cứu Trần Thanh Thanh, Phương Hạo Vân đã có phương án sẵn trong đầu nên hắn không muốn tiếp tục cù nhây ở đề tài này nữa.
"Lã lão gia, cháu muốn làm một vụ giao dịch với ông..." Phương Hạo Vân nói ra mục đích cuộc gọi của mình.
"Giao dịch với ông?" Giọng nói của Lã Thiên Hành pha chút kinh ngạc, nhưng Phương Hạo Vân nghe ra ngữ điệu kinh ngạc kia có phần khoa trương và yếu tố giả tạo, nói cách khác, Lã Thiên Hành hình như sớm biết Phương Hạo Vân sẽ đặt vấn đề này ra với ông.
"Con cáo già..." Phương Hạo Vân rủa thầm trong bụng, bề ngoài vẫn không tỏ gì bất thường.
Hắn nói tiếp: "Lã lão gia, ông không cần kinh ngạc thế đâu, cháu có tư cách và cũng có lòng tin giao dịch với ông..."
"Ha ha!" Đầu dây bên kia một lần nữa truyền sang tiếng cười khoa trương của Lã Thiên Hành: "Anh bạn trẻ, đừng nôn nóng như thế chứ, ông đâu có nói cháu không có tư cách giao dịch với ông, chẳng qua ông muốn biết, rốt cuộc cháu muốn giao dịch với ông thứ gì?"
"Hắc đạo!" Phương Hạo Vân chỉ nói gỏn lọn hai chữ.
Lã Thiên Hành nghe xong im lặng một lúc lâu, cuối cùng thở dài một tiếng, nói: "Không ngờ cuối cùng cháu cũng chọn con đường này..."
Phương Hạo Vân ngớ người ra, cười thầm trong bụng, Lã Thiên Hành tự cho rằng mình rất hiểu hắn, nhưng trên thực tế những gì ông ta biết chẳng qua chỉ là bề nổi của tảng băng chìm.
Tất nhiên, thân phận của hắn có thể không dấy lên mối nghi ngờ của Lã Thiên Hành là điều tốt nhất. Phương Hạo Vân cười giả lả đáp lại, hỏi: "Lã lão gia, xem ra cháu luôn nằm trong tính toán của ông thì phải?"
Lã Thiên Hành cười phá lên, nói: "Cái thằng bé này nói khó nghe thế, ông chỉ quan tâm đặc biệt đến cháu thôi mà... Chỉ có điều lựa chọn của cháu vẫn khiến ông kinh ngạc, vốn dĩ ông tưởng cháu chọn con đường ánh sáng chói chang để đi, nhưng hắc đạo cũng tốt, dù sao cũng mạnh hơn kẻ khác đôi chút..."
Nghe Lã Thiên Hành nói thế, Phương Hạo Vân liền biết ngay ý của con cáo già này rồi, hắn tiếp lời lập tức: "Lã lão gia, nghe ông nói hình như ông tán thành cháu đi con đường này đúng không? Vậy cho phép cháu to gan hỏi thêm một câu, giới hạn cuối của phía các ông là gì?"
"Rất đơn giản, không được nguy hại đến lợi ích của quốc gia và nhân dân..." Giọng nói của Lã Thiên Hành trở nên nghiêm túc hẳn lên, dặn dò: "Cháu làm việc gì ông mặc kệ, nhưng điều này cháu phải ghi nhớ cho kĩ, bằng không ông là người đầu tiên không tha cho cháu."
"Về mặt này xin ông yên tâm, cho dù ông không nói cháu cũng biết mình phải làm gì..." Phương Hạo Vân tuy không phải người tốt, nhưng cũng có thể xem như một người lương thiện, đôi tay hắn nhuốm đầy máu tanh, nhưng cho đến nay vẫn chưa giết oan một người không đáng chết.
"Cháu xin phép hỏi thêm ông một câu, ông có thể giúp cháu như thế nào?" Phương Hạo Vân quyết định nghiêm túc đặt thẳng vấn đề.
"Cháu có bản lĩnh lớn cỡ nào, ông sẽ giúp cháu lớn chừng nấy." Giọng nói của Lã Thiên Hành đầy vẻ uy nghi, ông mỉm cười nói: "Hạo Vân, cháu là một hạt giống tốt, vốn dĩ ông định để cháu đi con đường đầy ánh sáng, nói thật với cháu, ông đã lo liệu trước một số thủ tục cần thiết giúp cháu rồi, nhưng bây giờ ông vẫn tôn trọng chọn lựa riêng của cháu..."
Phương Hạo Vân một lần nữa ngơ ngác, nghe Lã Thiên Hành nói vậy hình như ông ta có ý thu nạp mình, bảo hắn gia nhập quân đội... Nói thật lòng, đối với quân đội hắn không có mảy may hứng thú. Trước khi gia nhập tổ chức sát thủ Thiên Đạo hắn cũng từng có 3 năm sống đời quân ngũ, cứ tưởng trong quân đội sẽ tuyệt đối công bằng, nhưng sự thật luôn tàn khốc so với trí tưởng tượng, trong thế giới muôn màu muôn vẻ này, hình như chưa từng xuất hiện thứ gọi là công bằng, tất cả chỉ là do con người tự dối mình dối người mà thôi.
"Cám ơn!" Phương Hạo Vân trả lời gỏn lọn.
"Hạo Vân, không cần cám ơn ông đâu, ông giúp cháu thật ra cũng là tự giúp mình. Như vậy đi, cháu có thể hành động trong phạm vi thành phố Hoa Hải, ông sẽ đích thân thu xếp với các cơ quan chức năng, nhưng có điều này cháu nhớ kĩ, đừng làm to chuyện để tạo dư luận không hay, nhất là những vụ đổ máu thương vong..." Lã Thiên Hành một lần nữa dặn dò kĩ vào điện thoại.
"Về điều kiện này cháu có thể vỗ ngực đảm bảo với ông, nhưng cháu cũng có một điều kiện kèm theo, cháu không hy vọng có người của ông xuất hiện bên cạnh cháu..."
Phương Hạo Vân đoan chắc Lã Thiên Hành nhận lời nhanh chóng như thế, mười phần có đến tám chín sẽ phái người ẩn náu xung quanh hắn để tiện giám sát nhất cử nhất động của hắn.
Về điều này, Phương Hạo Vân chán ghét nhất là bị người khác dòm ngó.
"Không được!" Lã Thiên Hành trả lời cứng rắn: "Nếu không giám sát sẽ rất dễ xảy ra chuyện. Hạo Vân, tuy ông tin tưởng con người cháu nhưng việc nào ra việc nấy, nhất định kế bên cháu phải có người của ông giám sát mới được, bằng không ông không yên tâm cho cháu làm bừa..."
"Cháu cần tự do, nếu ngay cả điều kiện cơ bản nhất là tự do cháu còn không có, vậy bảo cháu sao mà hành động?" Phương Hạo Vân đưa ra kháng nghị.
Lã Thiên Hành suy ngẫm giây lát, mỉm cười nói: "Yên tâm, ông sẽ không hạn chế tự do, cũng không can thiệp vào hành động của cháu, ông chỉ muốn giám sát tất cả hoạt động của cháu mà thôi... Cháu thử nghĩ xem, ông tạo cho cháu thuận lợi và quyền lực lớn đến thế, nếu không giám sát hiệu quả lỡ như cháu cậy quyền ỷ thế làm điều xằng bậy, như thế sẽ gây nguy hiểm nghiêm trọng đến xã hội thì sao?"
"Nếu nói vậy nghĩa là ông vẫn chưa tin tưởng cháu?" Phương Hạo Vân cười khẩy, nói: "Nếu chúng ta không tin tưởng lẫn nhau thì thôi vậy..."
"Cháu định từ bỏ?" Lã Thiên Hành tỏ ý ngạc nhiên, theo ông thấy Phương Hạo Vân nên là loại người làm việc lớn, hắn không thể dễ dàng bỏ cuộc như thế được.
"Đúng vậy, cháu định từ bỏ..." Phương Hạo Vân là người dứt khoát, nhận được sự giúp đỡ của Lã Thiên Hành, đương nhiên đỡ mất công hơn rất nhiều trên con đường lập nghiệp gian nan, nhưng nếu vì thế mà mất đi tự do, vậy đâu còn ý nghĩa của mục tiêu kẻ mạnh tuyệt đối mà hắn phấn đấu nữa.
← Ch. 392 | Ch. 394 → |