Vay nóng Tinvay

Truyện:Hoán Kiểm Trọng Sinh - Chương 395

Hoán Kiểm Trọng Sinh
Trọn bộ 730 chương
Chương 395: Ý đồ của Tiểu Điệp
0.00
(0 votes)


Chương (1-730)

Siêu sale Lazada


"Phương thiếu gia yên tâm, tôi làm việc mà anh còn không yên tâm sao?" Vương Thế Phi vỗ ngực hứa hẹn chắc nịch: "Mấy cô tiếp viên chân dài ở đây đa số đều được chúng tôi lôi kéo từ hộp đêm của Tần gia qua làm, nghề nghiệp của họ vốn đã là phục vụ mua vui cho đàn ông rồi, ngoài ra còn có một số nữ sinh ở các trường đại học gần đây đến làm thêm..."

Nói đến đây, Vương Thế Phi tỏ ra khinh miệt nói: "Phương thiếu gia, đám nữ sinh viên đại học bây giờ đúng thật là hạ tiện, trước kia tôi từng làm đúng theo dặn dò của anh không nhận sinh viên vào làm, nhưng có một số cô ham ăn chơi đua đòi, muốn có tiền vung tay quá trán nên bất chấp tất cả, đòi sống đòi chết vào làm ngoài giờ, trong lúc hết cách tôi đành phải chấp nhận..."

"Không sao!" Phương Hạo Vân nhếch mép cười khẩy: "Nếu đã có người không tự yêu lấy thân mình thì mặc kệ họ vậy, nhưng anh phải nhớ kĩ một điều, những nguyên tắc cần giữ thì nhất định phải giữ cho nghiêm."

"Vâng!" Vương Thế Phi cười đắc ý: "Phương thiếu gia, anh yên tâm đi, tôi bây giờ là người tốt, à, còn là người có văn hóa nữa..."

Đột nhiên, ngoài cửa có tiếng của Kim Gia, Phương Hạo Vân quay đầu về phía ấy, thấy Kim Gia đang bước hùng hổ đi vào, sau lưng ông, Kim Phi mặc kì bào cũng ngún nguẩy lẽo đẽo theo sau, đôi mắt trong veo như mặt nước hồ thu vừa vào cửa đã dán chặt vào Phương Hạo Vân, chưa từng nhìn đi nơi khác.

Phải công nhân thân hình của Kim Phi càng ngày càng hoàn thiện, đã đạt đến mức chuẩn như người mẫu, so với lần đầu tiên Phương Hạo Vân gặp cô đúng là khác xa một trời một vực.

Kim Phi tốn biết bao công sức sửa soạn cho mình xinh đẹp như thế, hình như hoàn toàn là vì muốn lấy lòng Phương Hạo Vân, tất nhiên mục đích sâu xa là gì tin chắc chỉ có trong lòng cô mới biết rõ nhất.

"Phương thiếu gia, ả Kim Phi này đúng là ngày càng có chất lượng đó nha..."

Ánh mắt của Vương Thế Phi liếc một cái vào cặp mông đầy đặn của Kim Phi, chỉ có điều trong lòng hắn không hề có ý nghĩ xa rời thực tế chút nào, vì hắn biết rõ cô gái kia là của Phương thiếu gia, hắn tuyệt đối không xâm phạm vào khu vực cấm kị ấy được.

Tất nhiên, Vương Thế Phi cũng không phải hạng người ăn tạp như heo, bao nhiêu năm qua, trong số các cô gái từng lên giường với hắn, nhan sắc thân hình đẹp hơn Kim Phi không hề ít.

Chỉ là bây giờ có Tiểu Điệp, hắn đã tu tâm dưỡng tính, vừa nãy liếc nhìn Kim Phi chỉ xuất phát từ bản năng ham muốn của đàn ông.

"Phương thiếu gia, tôi dẫn mọi người lên phòng nói chuyện." Vương Thế Phi nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, đợi khi tâm trạng bình tĩnh lại, hắn dẫn Phương Hạo Vân và hai anh em Kim Gia đi lên một căn phòng sang trọng nằm trên tầng 2.

Sau khi chào hỏi một tiếng, Kim Gia và Phương Hạo Vân kề vai đi lên lầu, hai người nhìn nhau một cái rồi không nói gì thêm, dù sao cũng là chốn đông người, nói chuyện ở đây không phù hợp cho lắm. :

Kim Phi ẻo lả ném cho Phương Hạo Vân một cái nhìn tình tứ, bước nhanh lên phía trước chủ động vòng tay ôm lấy tay phải hắn, dựa sát thân người vào Phương Hạo Vân, làm ra vẻ như một cô vợ nhỏ đi bên cạnh chồng.

Kim Gia nhăn mặt, ánh mắt bắn ra tia sáng không vui, nhưng ông không nói gì, thấy em gái khấp khởi hạnh phúc và ngọt ngào, ai biết nó có mấy phần thật giả trong mối quan hệ với Phương Hạo Vân?

Kim Phi chủ động như thế, Phương Hạo Vân không thèm từ chối, thái độ vẫn ung dung như không có gì xảy ra.

Đợi sau khi vào phòng, mọi người ngồi yên vị, Vương Thế Phi đích thân dẫn nhân viên phục vụ bày xong đồ ăn thức uống rồi vội vàng quay lưng ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại ba người Phương Hạo Vân và hai anh em Kim Gia.

"Thế Phi, anh qua đây một lát?" Tiểu Điệp từ đâu xuất hiện, nháy mắt ra hiệu với Vương Thế Phi, bảo hắn lại gần có chuyện muốn nói.

Vương Thế Phi do dự giây lát, bèn dặn dò A Tài dẫn người canh gác ngoài phòng, không cho bất kì ai vào quấy nhiễu Phương thiếu gia, còn hắn đi theo Tiểu Điệp vào một căn phòng trống bên cạnh.

Sau khi đóng chặt cửa, Tiểu Điệp hỏi nhỏ: "Thế Phi, sao Phương thiếu gia lại dính vào hai anh em Kim Gia rồi? Có phải là họ muốn mưu đoạt sản nghiệp của Tần gia không?"

Đi theo Vương Thế Phi một thời gian, Tiểu Điệp hình như không còn thuần khiết như trước nữa, trái tim cô bắt đầu manh nha dã tâm, hơn nữa cô làm việc trong Kim Bích Huy Hoàng cũng coi như có chút hiểu biết về tình hình thế giới ngầm của thành phố Hoa Hải, gần đây Phương Hạo Vân thường xuyên tiếp xúc với Kim Gia, Kim Phi, cô đã đánh hơi được có gì sắp xảy ra.

Vương Thế Phi nghe xong giật mình kinh ngạc, hắn nhíu mày hỏi: "Em hỏi những việc này để làm gì?"

Tiểu Điệp lườm hắn một cái, tức tối nói: "Thì là vì anh đó, Thế Phi, anh có ngốc quá không? Gia sản của Tần gia nhiều biết chừng nào, ý của em là nếu như Phương thiếu gia quả thật muốn mưu đoạt sản nghiệp Tần gia, anh cũng nên tích cực tham dự vào, đến lúc đó chẳng phải được chia phần hay sao?"

Chưa đợi Vương Thế Phi trả lời, Tiểu Điệp đã nói tiếp: "Thế Phi, gần đây anh đã giúp Phương thiếu gia không ít việc, anh ta nói thế nào cũng nên có chút gì đền đáp anh chứ, làm người không được ôm hết thiệt thòi về phía mình, anh nói em nghĩ vậy có đúng không?"

Câu này nói ra, Vương Thế Phi lập tức cảm thấy tức giận, nét mặt trở nên âm u: "Tiểu Điệp, chuyện của anh em không cần lo, từ nay về sau em chỉ làm tốt bổn phận của mình là được rồi, còn những chuyện khác em đừng xen vào, những câu dư thừa như vừa rồi cũng đừng nói nữa... nếu không..."

"Con người anh tại sao không biết tốt xấu thế..."

Tiểu Điệp thấy Vương Thế Phi dám nổi giận với mình, lửa giận trong lòng cũng bốc lên ngùn ngụt: "Anh làm dữ gì với em chứ, em nói ra những điều này cũng chỉ vì muốn tốt cho anh. Anh đường đường là đại thiếu gia Vương gia, muốn tiền có tiền, muốn thế có thế, vốn dĩ nên là nhân vật oai phong lẫm liệt, thế mà anh xem lại mình đi, mỗi lần gặp Phương Hạo Vân đều khúm núm như đứa con nít, một chút khí phách của đại thiếu gia cũng không có... Em thật không hiểu tại sao anh lại đối xử cung kính với hắn như vậy?"

Tiểu Điệp là một cô gái cá tính mạnh, từ khi đi theo Vương Thế Phi, cá tính của cô càng thể hiện rõ ra ngoài, càng lúc cô càng không quen nhìn thấy cảnh Vương Thế Phi tỏ thái độ cung kính với Phương Hạo Vân, cô hy vọng bạn trai của cô có thể đứng thẳng lưng làm người.

"Tiểu Điệp!" Nghe Tiểu Điệp nói vậy, sắc mặt của Vương Thế Phi càng tối sầm lại, đôi mắt nhìn trừng trừng vào Tiểu Điệp, giọng nói lạnh như băng: "Em biết em đang nói gì không hả? Nếu em còn muốn tiếp tục ở lại Kim Bích Huy Hoàng, tốt nhất là em nên quên hết những gì em vừa nói..."

Dừng lại giây lát, Vương Thế Phi nói tiếp: "Em không hề biết Phương thiếu gia có ý nghĩa như thế nào đối với anh, nếu không có Phương thiếu gia, bây giờ anh vẫn còn sống ngây ngây dại dại qua ngày tháng, anh sẽ không trải nghiệm được niềm vui trong cuộc sống..."

"Em không biết Phương thiếu gia đã làm gì anh, nhưng em hy vọng anh có khí phách đàn ông khi đứng trước mặt hắn..." Yêu càng nhiều kì vọng càng lớn, Tiểu Điệp hy vọng biết bao nhiêu người đàn ông của cô có thể giống như Phương Hạo Vân, trở thành một trang nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất.

"Im miệng!"

Nghe Tiểu Điệp càng nói càng quá đáng, Vương Thế Phi cuối cùng đã điên tiết lên, hắn hằn học nhìn vào Tiểu Điệp, nói như cảnh cáo: "Tiểu Điệp, em thay đổi rồi... Em có biết không? Nếu em cứ tiếp tục thế này sẽ rất nguy hiểm. Ngoài ra anh buộc phải nói cho em biết, hiện nay Phương thiếu gia đối xử với anh như anh em tốt, anh chưa từng cảm thấy khi đứng trước mặt Phương thiếu gia mất hết khí phách đàn ông gì cả. Nếu em cảm thấy anh làm vậy mất mặt em, lúc nào em cũng có thể rời khỏi đây, anh sẽ không giữ em lại. Tất nhiên, nếu em cảm thấy mình thiệt thòi, anh sẽ bù đắp cho em một món tiền lớn trước khi em đi..."

Những lời của Tiểu Điệp khiến Vương Thế Phi sợ hãi, hắn cảm thấy cô gái này đã thay đổi quá nhiều, cô ta trở nên quá lạ lẫm. Sống chung với nhau đã lâu, Vương Thế Phi đích thật nảy sinh tình cảm với Tiểu Điệp, chỉ có điều đàn ông nên quyết đoán khi làm đại sự, hắn không muốn để lại một quả bom hẹn giờ ngay kế bên.

Cân này nói ra, trái tim Tiểu Điệp lập tức chùn hẳn xuống, cô không hề ngờ rằng một tên Phương Hạo Vân lại chiếm giữ vị trí quan trọng đến thế trong lòng Vương Thế Phi.

Từ trước đến nay, Tiểu Điệp cứ luôn cảm thấy mình là một cô gái thông minh.

Nhưng theo như tình hình hôm nay cho thấy, hành động của cô là ngu ngốc hết chỗ chê...

Sau giây phút ngỡ ngàng ngắn ngủi, Tiểu Điệp bình phục lại tâm trạng, cúi đầu lí nhí: "Thế Phi, em xin lỗi, là em nhiều lời rồi, xin anh tha thứ cho em. Dù nói thế nào em cũng sẽ không rời xa anh đâu, trừ khi anh muốn đuổi em đi thật, còn nữa, khi em ra đi sẽ không lấy xu nào của anh, còn số tiền anh đã tiêu trên người em, đợi sau này em tốt nghiệp đại học có việc làm sẽ từ từ trả lại cho anh... Em đến với anh không phải vì tiền mà vì em yêu con người của anh."

Vương Thế Phi không lên tiếng, hình như hắn đang đau đầu suy nghĩ chuyện gì.

Tiểu Điệp thấy vậy, hai mắt đỏ ngầu, buồn bã nói: "Thế Phi, em biết hành động của em hôm nay là rất ngu ngốc, anh đã nảy sinh ý nghi ngờ em, nhưng em chỉ vì muốn tỏ ra thái độ của mình thôi, dù em có nói gì làm gì, điểm xuất phát của em đều muốn tốt cho anh... Em có làm sai cũng là xuất phát từ lòng tốt, em hy vọng anh có thể tha thứ cho em một lần, em quả thật rất yêu anh..."

"Được rồi, đừng nói nữa..."

Vương Thế Phi xua tay, ảm đạm nói: "Tiểu Điệp, anh cũng biết em vì muốn tốt cho anh, nhưng anh vẫn phải nhắc nhở em, làm tốt bổn phận của mình là được, dù sao hiện nay em vẫn chưa phải là thiếu phu nhân của Vương gia."

"Vương thiếu gia dạy phải lắm, Tiểu Điệp biết lỗi rồi!" Tiểu Điệp cúi gầm mặt, tỏ vẻ ấm ức, nước mắt giàn giụa, trông rất tội nghiệp.

Vương Thế Phi thở dài một tiếng, cuối cùng hắn vẫn không nỡ từ bỏ cô gái này. Trong khoảng thời gian gần đây, Tiểu Điệp có công lao không nhỏ trong việc quản lí hộp đêm giúp hắn, hơn nữa hai người thường xuyên tiếp xúc với nhau cũng đã nảy sinh tình cảm, nếu quả thật đuổi Tiểu Điệp đi, Vương Thế Phi nói sao cũng cảm thấy đau lòng.

Hơn nữa, những lời Tiểu Điệp đã nói đúng là đều nghĩ cho hắn...

Nghĩ đến đây, Vương Thế Phi bước tới ôm Tiểu Điệp vào lòng, dịu dàng nói: "Chuyện hôm nay cứ cho nó qua đi, em nhớ kĩ sau này đừng phát ngôn bừa bãi nữa."

Nghe Vương Thế Phi nói thế, Tiểu Điệp thở phào nhẹ nhõm, xem ra mình đã nhận được sự tha thứ của hắn.

Do dự giây lát, Tiểu Điệp đỏ mặt lí nhí: "Thế Phi, đêm nay anh đến phòng em nhé, em đã suy nghĩ kĩ rồi, em sẽ trao cho anh thứ quý giá nhất của em."

Hai người tiếp xúc với nhau lâu ngày nhưng ngày thường đều giữ quy tắc, chưa từng gây ra chuyện gì vượt quá giới hạn. Theo ý của Tiểu Điệp, miếng thịt treo trước miệng nhưng không cắn tới mới có sức hấp dẫn, nhưng bây giờ khác rồi, cô đã bị câu nói kia của Vương Thế Phi sỉ nhục, cô quyết định trở thành thiếu phu nhân của Vương gia rồi tính tiếp, bằng không bây giờ cô có nói thêm câu nào đi chăng nữa cũng sẽ không đánh động được Vương Thế Phi.

Vương Thế Phi nghe vậy quên hết chuyện không vui trước kia, đưa tay sờ soạng vào mông Tiểu Điệp, nhéo một cú cho đã tay, cười khả ố nói: "Hô hô, xem ra đêm nay anh tu thành chánh quả rồi..."

Tiểu Điệp hai má ửng đỏ, thẹn thùng trách yêu: "Thế Phi, em vẫn còn trong trắng... anh phải nhẹ nhàng một chút đó."

Câu này nói ra, Vương Thế Phi càng mừng như bắt được vàng, nên nhớ muốn kiếm một cô sinh viên vừa xinh đẹp vừa còn trong trắng trong thời buổi hiện nay khó hơn bắc thang lên hỏi ông trời.

"Hí hí!" Vương Thế Phi nheo mắt khoái chí, siết tay ôm chặt Tiểu Điệp hơn.

Tiểu Điệp trong lòng mang đầy cảm xúc phức tạp, chưa chắc cô đã thật lòng yêu Vương Thế Phi, nhưng vì tương lai của mình, cô đành phải đem tấm thân trong trắng của mình dâng hiến cho hắn.

Lòng người khó dò như biển sâu, nhất là các cô gái, càng là động vật ưa thay đổi chẳng biết đâu mà lần.

Nhớ khi xưa, Tiểu Điệp vì mưu sinh nên vào Kim Bích Huy Hoàng làm nhân viên tiếp thị bia rượu, trong đầu cô chỉ nghĩ tới có hai bữa ấm no, có tiền để đóng học phí, trái tim cô gái thuần khiết biết bao.

Nhưng nay lại khác, được Vương Thế Phi yêu thương chiều chuộng, cô một bước lên mây, giải quyết được ấm no và tiền học phí, còn được hưởng thụ chất lượng cuộc sống giàu sang, trong lòng đương nhiên toan tính sâu hơn, tầm mắt cũng đặt cao hơn xa hơn hồi trước...

Trong căn phòng bên cạnh, Phương Hạo Vân vừa ăn vừa tiếp chuyện với Kim Gia, chỉ nói những chuyện chẳng ăn nhập vào đâu.

Nhưng từ ánh mắt của Kim Gia có thể nhận ra ông đang bức bối, hoặc có thể nói ông đến đây không phải để nói chuyện phiếm, trong lòng ông đang canh cánh lời hứa của Phương Hạo Vân với ông hôm đó, và việc quan trọng sẽ bàn vào hôm nay.

Kim Phi lại say sưa nâng ly uống liên tục với Phương Hạo Vân, hình như không bận tâm đến việc gì khác ngoài thú vui ăn chơi.

Phương Hạo Vân vẫn giữ nét mặt bình thản, uống thêm một ly rượu vang vào bụng, hắn mới chủ động nhắc đến chủ đề câu chuyện đêm nay: "Kim Gia, hôm nay tôi hẹn ông đến đây là muốn thông báo với ông một tiếng, phía chính phủ tôi đã thu xếp xong rồi, từ nay về sau ông đã có thể mặc sức vùng vẫy... Chỉ có điều..."


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-730)