← Ch.431 | Ch.433 → |
Phương Hạo Vân cười nhạt: "Chỉ cần các anh em dựa theo phương pháp mà tôi đã truyền thụ để tu luyện, ngày tháng sau này, cũng sẽ đạt được trình độ như tôi... nhớ kỹ, đạo luyện võ, là phải lâu dài."
"Xin được lãnh giáo... !"
Anh em nhà họ Vương gật đầu.
Lúc này, sự sùng bái của anh em họ đối với Phương Hạo Vân đã đến bước không thể nào lên được nữa.
"Được rồi, tôi về trước đây, hai anh cũng nên mau chóng trở về nghỉ ngơi... trong vòng một, hai ngày tới, chúng tôi sẽ khởi hành về Hoa Hải..." Phương Hạo Vân căn dặn rồi quay lưng đi khỏi.
Đợi khi Phương Hạo Vân đã đi khuất, tâm trạng của hai anh em họ vẫn chưa thể bình tĩnh lại được. Vương Nhị Ngưu vô cùng ngưỡng mộ nói: "Đại Ca, anh nói xem Phương thiếu gia có còn là người không?"
"Xí... em nói vậy là sao... Nhị Ngưu, Phương thiếu gia đối với chúng ta ơn trọng như núi, tuy cậu ấy không có ý muốn nhận chúng ta làm đệ tử, nhưng từ hôm nay trở đi, từ giờ trở đi, chúng ta sẽ đối đãi với Phương thiếu gia như thầy của mình vậy, không được để lơ là..." Vương Đại Ngưu nói với nhiều ẩn ý sâu xa.
"Em biết rồi... đại ca, anh đã hiểu lầm ý của em rồi... em không phải bất kính với Phương thiếu gia, ý của em là, Phương thiếu gia không phải là người, mà là thần..." Vương Nhị Ngưu gãi đầu nói: "Đại ca, em cảm thấy kỹ thuật dùng đao của Phương thiếu gia đã vượt qua giới hạn con người, giống như thần vậy..."
"Thằng nhãi, em cũng khá quá chứ, anh còn tưởng em bất kính với Phương thiếu gia nữa... nhưng nói đi nói lại, thì đao pháp của Phương thiếu gia đúng là xuất quỷ nhập thần." Nói đến đây, Vương Đại Ngưu đanh giọng nói: "Nhị Ngưu, hai anh em chúng ta, lần này đúng là gặp quý nhân rồi, sau này chúng ta cứ theo Phương thiếu gia mà làm việc... Sau này chúng ta sẽ khiến cái danh hiệu đại đao Vương Ngũ vang danh thiên hạ..."
"Uhm... !"
Vương Nhị Ngưu hưng phấn nói: "Đại ca, không giấu gì anh, em cảm thấy tiền đồ của chúng ta vô cùng sáng lạng..." Do sự việc của Lăng Vân Giai lúc trước, nên Trác Nhã và Phương Tử Lân không ép con gái mình đi xem mắt nữa, chỉ là đơn giản giới thiệu cho họ quen nhau, rồi để họ tự do phát triển. Nhưng Trác Nhã lại cảm thấy tự tin đối với tương lai của hai người họ. Bà cảm thấy với sự ưu tú và phong độ của Hoàng Kỳ Anh, nhất định sẽ được lòng con gái mình.
Đèn đường đã lên, sắc đêm dần đậm.
Trong sảnh tiệc sang trọng của khách sạn Shangri-la đang tổ chức một buổi lễ từ thiện nhỏ, chủ đề là muốn giúp đỡ những nạn nhân bị động đất xây lại nhà cửa.
Từ trận động đất năm ngoái đến nay, giới thương nhân Hoa Hải đã tổ chức hoạt động quyên góp này đến năm lần, tổng số tiền từ thiện đã quyên được lên đến 500 triệu. Nhưng hoạt động quyên góp lần này do nhà họ Hoàng tổ chức, chỉ mời một số bạn hữu tốt ở trong ngành. Chỉ có vậy thôi, mà những nhà giàu có đến tham dự cũng đến bảy, tám mươi người. Nhà họ Phương đương nhiên cũng được mời đến.
Buổi dạ hội từ thiện vừa bắt đầu đã vào ngay chủ đề chính, bắt đầu quyên góp, trong vòng chưa đầy một tiếng đồng hồ, buổi quyên góp đã kết thúc, tổng cộng thu được 100 triệu tiền quyên góp, có thể xem là có thu hoạch tốt, tiếp theo đó là vũ hội. Nhà họ Hoàng vì muốn làm cho không khí náo nhiệt hơn, nên đã mời mấy cô cave hạng sang ở hải ngoại đến góp vui. Các nhà giàu có đã chen lấn nhau để nhảy múa với mấy cô cave này, không khí trong đêm vũ hội tương đối náo nhiệt.
Hoàng Kỳ Anh trở thành thiếu chủ nhân của buổi vũ hội này, hắn mặc một bộ lễ phục màu trắng rất vừa vặn, xem ra rất phong độ, đẹp trai, có chút khí chất của một bạch mã hoàng tử. Sau khi buổi vũ hội bắt đầu, thì đã có vài vị phu nhân của các gia đình giàu có, các thiên kim tiểu thư mời hắn nhảy. Đối diện với sự ngưỡng mộ của mọi người, Hoàng Kỳ Anh đều từ chối hết.
Cả tối hôm đó, ánh mắt hắn luôn nhìn về phía một người con gái, chỉ là vẻ mặt của người con gái này như không được vui, xem ra không có vẻ thích thú cho lắm, khiến hắn có chút đau đầu.
"Chị Mỹ Kỳ, chị bảo tên nhóc Hạo Vân của chị đã đi đến phương nào rồi, lúc đi cũng không chịu nói rõ ràng với cả nhà... đúng là khiến người ta lo lắng, đợi nó trở về, em nhất định không tha cho nó..." Phương Tuyết Di và Trương Mỹ Kỳ ngồi trong một góc yên tịnh, hai người nâng ly rượu lên, từ từ thưởng thức, nói đến những chuyện có liên quan đến Phương Hạo Vân.
Trong lòng Trương Mỹ Kỳ cũng vô cùng lo lắng cho Hạo Vân, cô buồn bã nói: "Tuyết Di, chị nghĩ chúng ta không cần lo lắng nữa, Hạo Vân làm việc gì cũng luôn có tính toán... lúc Hạo Vân đi chẳng phải đã nói là, trong vòng một tuần sẽ trở về à... bây giờ mới có 4 ngày thôi, vẫn còn cách ngày về không còn lâu lắm, chúng ta cứ chờ đợi là được rồi..."
"Chỉ đành vậy thôi...!"
Không hiểu tại vì sao, lần này sau khi Phương Hạo Vân đi vắng, trong lòng Phương Hạo Vân bỗng trở nên hoảng loạn, mỗi khi trời tối, trong đầu cô chỉ toàn là hình ảnh của Phương Hạo Vân, không cách nào ngủ được.
Điều càng khiến cô giận hơn, chính là ban ngày nhớ nhiều, ban đêm sẽ nằm mơ thấy, hơn nữa còn là thấy mấy cảnh mây mưa nữa, hại cô cứ mỗi sáng thức dậy, là phải đi thay quần lót.
Một mặt, cô cảm thấy giận vì chuyện này, tự mắng mình là vô sỉ. Nhưng mặt khác, cô lại rất thích cái cảm giác này.
Ít ra thì trong mơ, cô rất vui vẻ, rất hạnh phúc.
Thấy buổi vũ hội đã sắp kết thúc, Hoàng Kỳ Anh vẫn không chờ được Phương Tuyết Di đến mời mình nhảy, trong lòng có chút tức tức... trong buổi hội từ thiện hôm nay, Hoàng Kỳ Anh vì muốn thu hút ánh mắt của Phương Tuyết Di, đã bỏ nhiều công sức, một mình hắn đã quyên đến 70 triệu, nhưng lúc đó Phương Tuyết Di đến liếc nhìn cũng không thèm nhìn đến.
Nhìn thời gian, Hoàng Kỳ Anh cuối cùng không chịu nổi nữa, hắn ngồi dậy từ từ đi về phía Phương Tuyết Di, khi đã đứng trước mặt Phương Tuyết Di, mặt hắn đầy quan tâm hỏi: "Tuyết Di, Em sao thế? Xem ra tinh thần của em không được tốt lắm, có phải em không được khỏe, có cần anh đưa em đến bênh viện không?"
Phương Tuyết Di không có phản ứng gì với Hoàng Kỳ Anh, nhưng cũng chẳng mấy có thiện cảm, tuy rằng trước đó mẹ Trác Nhã đã khen người đó đến nức mũi, nhưng hôm nay sau khi cô tiếp xúc, cũng chẳng có cảm giác gì, chỉ là không có ghét thôi.
Cái gọi là, không đánh người vui vẻ, nhìn thấy Hoàng Kỳ Anh quan tâm mình như vậy, Phương Tuyết Di cũng không dám quá lạnh nhạt, thản nhiên nói: "Tôi không sao, cám ơn anh đã quan tâm." "Tôi có thể ngồi xuống không?" Hoàng Kỳ Anh nhìn vào chỗ trống bên cạnh Phương Tuyết Di.
Đương nhiên là có thể, anh là chủ nhân ở đây mà..." Phương Tuyết Di vẫn không có tinh thần gì mấy.
Hoàng Kỳ Anh sau khi ngồi xuống, khẽ liếc nhìn Trương Mỹ Kỳ, cười nói: "Giám đốc Trương, chị rất gần gũi với Tuyết Di, lại lớn hơn cô ấy mấy tuổi, sau này có thể nhờ chị quan tâm cô ấy nhiều một chút."
"Ha ha...!"
Trương Mỹ Kỳ nói với nhiều ẩn ý: "Hoàng Thiếu Gia rất biết thương hoa tiếc ngọc... yên tâm đi, cho dù cậu không nhờ, tôi cũng sẽ chăm sóc cho Tuyết Di, chúng tôi là chị em tốt mà..." Thời gian có thể thay đổi tất cả... nhớ lúc xưa, Phương Tuyết Di và Trương Mỹ Kỳ như nước với lửa, nhưng bây giờ, hai người họ không còn là kẻ thù, mà trở thành chị em tốt của nhau.
Đương nhiên, còn có một nhân tố rất quan trọng, mà họ không hề chú ý đến, đó chính là Hạo Vân.
Nói vài câu chuyện phiếm, hứng thú của Phương Hạo Vân cũng không cao lắm, Hoàng Kỳ Anh tự cho là mình có sức hấp dẫn lớn, nhưng hôm nay lại gặp phải xương rồi...
Do dự một lúc, hắn cười nói: "Tuyết Di, hay là chúng ta nhảy một bản đi... khiêu vũ là chuyện rất vui vẻ... hay là cứ nhảy một khúc, tâm trạng của em sẽ vui trở lại..."
Nói xong, Hoàng Kỳ Anh đứng dậy hơi khom người xuống, đưa tay ra mời Phương Tuyết Di, mặt đầy ân cần nói: "Tuyết Di, hãy nể mặt mà nhảy với tôi một bản nhé?"
Phương Tuyết Di nghe xong, nhìn sang Trương Mỹ Kỳ, ánh mắt cô có chút kỳ dị, Trương Mỹ Kỳ thầm ra hiệu, dường như đang muốn nói với cô là đừng có đồng ý.
Phương Tuyết Di hiểu ý, bèn mỉm cười, trên mặt tỏ vẻ có chút nuối tiếc, khéo léo từ chối: "Hoàng thiếu gia, thật là ngại quá... hôm nay đúng là tôi không có tâm trạng để nhảy... để hôm khác nhé..."
Hoàng Kỳ Anh nghệch mặt ra, trong lòng rất thất vọng, nhưng hắn vẫn tỏ ra rất độ lượng, cười nhạt, nói với giọng điệu tiếc nuối: "Nếu đã vậy thì, thì tôi sẽ không miễn cưỡng cô nữa... nhưng chúng ta nói rõ trước nhé, nếu lần sau có cơ hội, em nhất định phải nhảy cùng anh một bản..."
"Nhất định...!" Phương Tuyết Di đồng ý cho qua chuyện.
"Tuyết Di, hay là để anh đưa em ra ngoài dạo chơi nhé..." Hoàng Kỳ Anh thấy không cam tâm, nên sau khi ngồi xuống, lại mở miệng mời lần nữa.
Phương Tuyết Di lắc đầu nói: "Hoàng thiếu gia... vốn là, tôi rất vui nếu có anh dẫn đi dạo, tâm trạng của tôi không được tốt, đi dạo để cho tâm trạng thoải mái cũng tốt, nhưng một chút nữa tôi và chị Mỹ Kỳ lại có chuyện quan trọng phải làm, nên tôi chỉ đành từ chối anh thôi..."
Trương Mỹ Kỳ nghe nói, vội vàng nói thêm vào: "Đúng vậy... thật là ngại quá... chuyện này rất quan trọng, hay là, chờ dịp sau vậy."
"Vậy à...!"
Trên môi Hoàng Kỳ Anh nở ra nụ cười tươi như mặt trời, nói: "Nếu vậy thì, vậy thì chờ dịp sau vậy... đúng rồi, hai cô định khi nào về, hay là để tôi lái xe đưa hai cô về nhà..." tên Hoàng Kỳ Anh này đúng là không để lỡ một cơ hội nào cả.
"Chuyện chúng tôi làm là chuyện riêng, e là không tiện cho lắm..." Trương Mỹ Kỳ giúp Phương Tuyết Di ứng phó. Trương Mỹ Kỳ lớn hơn vài tuổi, đương nhiên cũng có nhiều cách để ứng phó với đàn ông hơn. Nhớ lúc trước, lúc cô mới lấy Tưởng Đại Phát, mỗi lần tham gia hội họp... mấy anh con trai nhà giàu, cứ vây lấy cô, lâu dần, Trương Mỹ Kỳ cũng đã luyện thành được bản lĩnh để ứng phó với đàn ông. :
"Là tôi đã quá đường đột...!"
Trong lòng Hoàng Kỳ Anh hơi tức, nhưng dáng vẻ của hắn vẫn giống một bậc quân tử.
Ngừng một lúc, Phương Tuyết Di cười nói: "Hoàng thiếu gia, hôm nay cậu mới là nhân vật chính ở đây... tôi thấy cậu nên dành chút thời gian, để đi chào hỏi mấy người bạn đã đến tham dự... tôi và chị Mỹ Kỳ còn có một số chuyện riêng cần nói, hay là anh..."
"Vậy cũng được..."
Hoàng Kỳ Anh gật đầu, rồi đứng dậy cáo từ. Cả quá trình đó, đều rất nho nhã lịch thiệp.
Nhìn Hoàng Kỳ Anh bước đi, liền có mấy vị tiểu thư tiên tiến vây hắn lại, chủ động mời hắn nhảy.
Hoàng Kỳ Anh đều từ chối hết, một mình ngồi trên ghế sofa uống rượu giải sầu.
Từ xa xa Trương Mỹ Kỳ nhìn Hoàng Kỳ Anh đang ngồi uống rượu buồn một mình, rồi lại nhìn Phương Tuyết Di, cười nói: "Tuyết Di, chị thấy tên Hoàng Kỳ Anh này đúng là rất thích em... em nhìn tối nay xem, đã từ chối biết bao lời mời, chỉ để chờ có mỗi mình em thôi... mà cũng bị em từ chối luôn, ngoài mặt thì hắn tỏ vẻ không có gì, thật ra trong lòng lại vô cùng khó chịu, bây giờ đang ngồi uống rượu buồn đó..."
"Hắn là hắn, em là em, hắn uống rượu buồn, liên quan gì đến tôi chứ..." Phương Tuyết Di không thèm ngẩng đầu lên, cô tức tối nói với Trương Mỹ Kỳ: "Mỹ Kỳ, không lẽ chị cũng mong em đến với tên Hoàng Kỳ Anh này sao?"
"Tự do hôn nhân mà... đó là chuyện của em, chị không dại gì mà can thiệp vào... chỉ là chị cảm thấy người này cũng không tệ, so với các công tử con nhà giàu khác, cũng không đến nỗi quần này áo nọ, nhưng lại thông minh hơn, hơn nữa còn rất có phong độ... em không thấy mấy vị thiên kim tiểu thư kia sao, nhìn hắn cứ như đám yêu tinh thấy thịt Đường Tăng vậy..." Trương Mỹ Kỳ nói.
Phương Tuyết Di liếc Trương Mỹ Kỳ một cái, hỏi: "Mỹ Kỳ, chị khen Hoàng Kỳ Anh thế... chẳng lẽ chị nỡ bỏ Hạo Vân nhà em, mà đến với hắn sao?"
Trương Mỹ Kỳ nghe xong, vội vàng nói: "Hắn làm sao so được với Hạo Vân chứ... Tuyết Di, em đâu thể lấy Hạo Vân ra so sánh với hắn được... trong lòng chị thì Hạo Vân là độc nhất vô nhị..."
Vậy chẳng lẽ Hạo Vân trong lòng em không phải độc nhất vô nhị sao...
Đương nhiên, câu nói này Phương Tuyết Di chỉ nghĩ trong lòng, chứ đâu dám nói ra.
Nếu thật nói ra rồi, Trương Mỹ Kỳ lẽ nào lại không hiểu cái ý nghĩa bên trong chứ?
"Em đã nhìn chán rồi, mọi chuyện tùy duyên vậy...!" Phương Tuyết Di nói một câu nửa vời. Trác Nhã thấy con gái mình, đã mấy lần từ chối Hoàng Kỳ Anh, liền thấy sốt ruột. Nhưng những chuyện này bà có sốt ruột cũng chẳng giải quyết được gì, bà đâu phải đương sự.
Thấy Hoàng Kỳ Anh một mình uống rượu buồn, Trác Nhã lo lắng hắn bị đả kích có thể sẽ bỏ cuộc, vội vàng qua ngồi với hắn: "Sao nào? Bị đả kích rồi à?" Hoàng Kỳ Anh nghe xong, khẽ gật đầu, tự cười mình nói: "Dì à, dì bảo hôm nay có phải con đã thất bại rồi không?"
Trác Nhã đanh giọng nói: "Kỳ Anh... chẳng giống tác phong của con chút nào cả... mới bắt đầu mà con đã cúi đầu chịu thua sao... dì hỏi con một câu thật lòng, con nhất định phải thật thà trả lời cho dì biết, trong lòng con rốt cuộc có thích Tuyết Di không... có định cưới nó không?"
← Ch. 431 | Ch. 433 → |