← Ch.439 | Ch.441 → |
"Anh bận vậy ư?" Đinh Tuyết Nhu nhìn Phương Hạo Vân với ánh mắt quyến luyến không nỡ rời bước.
"Ừ."
Phương Hạo Vân thành thật gật đầu: "Tuyết Nhu, không giấu gì cô, thời gian này tôi có một số chuyện rất quan trọng cần phải làm, do vậy thời gian mỗi ngày tôi tới thăm cô sẽ không được nhiều đâu, nhưng cô yên tâm, tôi hứa là hôm nào cũng đến thăm cô..."
Đinh Tuyết Nhu lắc đầu nói: "Hạo Vân, nếu như anh thật sự rất bận, vậy thì đừng vì chuyện của tôi mà phải phân tâm... Dù nói thế nào, hôm nay tôi cũng đã tìm ra đáp án."
Nói tới đây, Đinh Tuyết Nhu mỉm cười nói: "Hạo Vân, thật đấy.. Lâu lắm rồi tôi mới được vui thế này... Cảm ơn anh vì những gì dành cho tôi."
Nhìn vào khuôn mặt bợt bạt của cô, Phương Hạo Vân mỉm cười trìu mến, nói: "Tuyết Nhu, hôm nay, tôi cũng rất vui..."
"Ừ, anh đi đi."
Đinh Tuyết Nhu nói rồi, đôi mắt lại bắt đầu rưng rưng nước.
Phương Hạo Vân dặn dò: "Hãy nhớ lời cô đã hứa, phải tích cực phối hợp điều trị, muộn nhất là 1 tuần, tôi sẽ sang Anh tìm cha ruột và em trai cho cô, để họ hiến ghép giúp cô."
Nói rồi, Phương Hạo Vân quay người bước đi.
Vương Hà và bác sỹ Đỗ đang nói chuyện gì đó, trông thấy Phương Hạo Vân bước ra, Vương Hà vội quên ngay sự hiện diện của bác sỹ Đỗ, hỏi hắn: "Hạo Vân, anh phải đi ư? Bệnh tình của Nhu Nhu thế nào rồi? Chị đã thu xếp cơm canh xong cả rồi, hay là cậu ăn xong rồi hẵng đi"
Phương Hạo Vân vừa đi vừa nói: "Chị Hà, tinh thần của cô ấy lúc này đã khá ổn định, chị cũng đừng lo lắng quá, sau khi về tôi phải làm một số việc, nên không ở lại đây ăn cơm được. Ngày mai tôi lại qua đây, những ngày này tôi sẽ mở điện thoại 24/24, có diễn biến gì thì lập tức thông báo giúp tôi một tiếng là được rồi."
"Vậy được, nhớ là thường xuyên đến đấy." Ngừng một chút, Vương Hà lại truy hỏi câu nữa: "Chuyện tìm cha con Đinh gia, cậu có nói thật không? Hiện tại không có kho tủy nào có bộ tủy phù hợp với Tuyết Nhu cả, gần như đã hết hy vọng tìm được bộ tủy phù hợp, hy vọng duy nhất bây giờ chính là Đinh gia, dù sao bọn họ cũng là quan hệ ruột thịt, Hạo Vân, nhờ cả vào cậu" Nói rồi, Vương Hà khẽ gập lưng xuống, cúi người nhã nhặn với Phuownghv.
Phương Hạo Vân vội vịn Vương Hà đứng dậy, nói: "Chị Hà, chị làm gì vậy, chuyện của Tuyết Nhu tôi sẽ lo tới cùng... Chị yên tâm, đợi tôi giải quyết xong mấy việc trước mắt đã, rồi mấy hôm nữa sang Anh tìm ba và em cô ấy. Tôi hứa sẽ thuyết phục được họ, để họ đồng ý ghép tủy cho cô ấy, vậy nhé, thời gian này chị và bác sỹ Đỗ cứ chuẩn bị đi là vừa..."
Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, Vương Hà cảm thấy vững tâm hơn rất nhiều, cô cảm kích nói: "Hạo Vân, cảm ơn cậu... Chỉ cần cậu thuyết phục được họ ghép tủy, thì cậu chính là cha mẹ tái sinh của tôi... Tương lai, cậu bảo tôi làm gì, thì tôi sẽ không từ chối..."
Phương Hạo Vân cố tình cười đùa nói: "Chị sẽ không định giở màn lấy thân báo đáp đó chứ?"
Vương Hà nghe vậy, mặt khẽ ửng đỏ, bất chợt nhớ lại chuyện khi trước chính mình đã chủ động hiến thân nhưng lại bị cự tuyệt. Sau giây phút lúng túng ban đầu, Vương Hà thành thực nói: "Hạo Vân, tôi là phụ nữ... vốn liếng lớn nhất của tôi chính là cơ thể băng thanh ngọc khiết này, cho nên việc tôi lấy thân báo đáp là một điều hoàn toàn xứng đáng..."
Phương Hạo Vân dở cười dở mếu: "Được rồi... Chuyện lấy thân báo đáp sau này hẵng nói, chị đi mang thức ăn cho Tuyết Nhu đi, bây giờ tôi còn có việc, không nói chuyện phiếm với chị nữa đâu..."
"Ừ.."
Vương Hà nhận lời đáp lại một tiếng, đích thân tiễn Phương Hạo Vân ra khỏi cửa.
Mắt dõi theo bóng dáng của Phương Hạo Vân, sắc mặt của Vương Hà khẽ ửng đỏ, không biết tự lúc nào mà cách nhìn của cô đối với Phương Hạo Vân đã hoàn toàn đổi khác.
Trở về đại đô thị năm nào, anh em Vương gia cùng với 60 người trong trại ai nấy đều tỏ ra vô cùng kích động, đồng chí được cục trưởng thành phố mời tới bắt đầu đăng ký danh sách, sau khi thu thập đủ dấu vân tay, bọn họ được điều đi.
Theo lời dặn của Phương Hạo Vân, Bạch Quý dẫn toàn bộ bọn họ tới khu nghỉ của nhân viên ở Kim Bích Huy Hoàng, Vương Thế Phi và Trần Thiên Huy đã biết tin từ trước, nên đã chuẩn bị sẵn cho việc đón tiếp và sắp xếp cho họ ở khu nhân viên Kim Bích Huy Hoàng.
Vương Thế Phi và Trần Thiên Huy gặp Bạch Quý mới là lần đầu tiên, nhưng trước đó Hạo Vân đã có lời dặn trước, cho nên hai người tiếp đãi rất thịnh tình, Vương Thế Phi dành một dãy phòng tốt nhất trong khu nhân viên, dọn dẹp kỹ càng để đón rước 60 người vào ở.
Xét một cách nghiêm khắc, thì môi trường ở trong khu nhân viên này không phải là tiện nghi lắm, nhưng đối với những người ăn rừng ở rậm lâu ngày như anh em Vương gia mà nói thì đây đã là tốt lắm rồi.
So sánh với trước đây, thì hiện tại đúng là chẳng khác nào cung điện nguy nga cả.
Đợi đến khi tát cả mọi người đều đã an định chỗ trú ngụ, Vương Thế Phi và Trần Thiên Huy mới đi tìm Bạch Quý, dò hỏi: "Anh xem, chúng tôi sắp xếp thế này liệu họ có vừa lòng không? Do lượng người quá đông, tạm thời chỉ có thể thu xếp tới đây thôi, đợi vài hôm nữa, khi mọi thứ đều đi vào quỹ đạo, thì tôi và Hạo Vân sẽ đi mua mấy căn hộ để đưa họ tới chỗ ở mới."
Bạch Quý mỉm cười nói: "Hai vị, mọi người đều là người nhà cả, không cần khách sáo, như vậy đã là quý hóa lắm rồi..."
Nói tới đây, Bạch Quý đưa mắt liếc nhìn Vương Thế Phi, mỉm cười nói: "Vương thiếu gia, anh là ông chủ ở đây, anh xem liệu có thể dẫn vài cô em tới hầu hạ bọn họ không... Đám đàn ông này, đã phải chịu cảnh không đụng vào đàn bà suốt nửa năm nay rồi, tôi lo là bọn họ sau khi trở về nhịn không nổi, lại đi ra ngoài làm chuyện bậy bạ thì chết..."
"Đúng, cần thiết phải đưa vài em hàng qua đó..." Lời của Bạch Quý rất có lý, những gã này chui rúc trong rừng rậm đã lâu, tính cách trở nên rất cộc cằn khó chịu, lại cộng thêm việc nín nhịn chuyện ấy lâu ngày, không cẩn thận thể nào ban đêm cũng có tên lẻn ra ngoài đi làm chuyện bậy bạ gì đó, vậy thì gay go to.
"Thế này vậy, mấy chuyện này cứ để tôi và Thế Phi an bài cho..." Trần Thiên Huy suy nghĩ một chút, rồi nói: "Thế Phi, dẫn mấy em hàng cơ thể khỏe mạnh dẻo dai qua bên này, những anh em này đều dai sức lắm đấy..."
- "Ha ha... !"
Vương Thế Phi mỉm cười ám muội: "Tối nay, e là khu nhà nghỉ dành cho nhân viên này sẽ phát ra nhiều tiếng động lạ lắm đây mà."
"Hai người cứ đi làm việc của mình đi, để tôi đi hội ý với anh em Vương gia một chút..." Bạch Quý đưa ánh mắt tỏ ý rồi bước đi.
Anh em Vương gia sau khi biết được tin tức của Bạch Quý, ngay lập tức trở nên hưng phấn, đồng chí Nhị Ngưu suýt tí nữa đã ôm chầm lấy Bạch Quý, có điều Bạch Quý đã có chuẩn bị từ trước, thân mình hơi chếch rồi rất nhanh và quái né được pha "ôm người" này.
Vương Đại Ngưu thì lãnh đạm hơn một chút, hắn mỉm cười hỏi: "Bạch tiên sinh, các anh em sĩ số rất đông, lát nữa e là không tìm được đâu ra nhiều em hàng để đáp ứng đủ, hay là để các anh em thay phiên nhau nhé..."
"Vậy thì tôi phải được xơi trước." Vương Nhị Ngưu nhảy sồ cả lên, một gã thanh niên hơn hai mươi tuổi đầu, chính là lúc đang vào độ dục vọng ngút trời, bây giờ nghe được cái tin tức này, thì chẳng khác nào cá khô gặp nước.
"Câm miệng, không sợ tiên sinh đây chê cười hay sao hả..." Vương Đại Ngưu chỉ muốn bợp cho thằng cu em một phát giữa mồm, cái tội dám làm mất hết mặt mũi thể diện của hắn.
"Không sao!"
Bạch Quý mỉm cười nói: "Không cần phải thay phiên, mỗi người một cô... Lát nữa, mọi người có thể thỏa thê tận hưởng, có điều tôi cũng phải nói trước, các vị thiếu chủ đã sắp xếp cho mọi người mấy cô em xinh tươi để giải phóng dục vọng, thì mọi người cũng phải biết điều một chút. Đại Ngưu, Nhị Ngưu, nơi này là Hoa Hải, không phải là rừng rậm nguyên sơ, mọi người nhất định phải quản thúc thật chặt các anh em của mình, tuyệt đối không được để xảy ra phiền phức nào hết..."
Vương Đại Ngưu vội vàng vỗ ngực cam đoan: "Xin Bạch tiên sinh cứ yên tâm, dù tiên sinh không nói, thì anh em chúng tôi cũng biết nên làm gì, chúng tôi sẽ giữ đúng chừng mực, đúng rồi, Phương thiếu gia lúc nào thì qua đây?"
"Tạm thời thì chưa biết được, chắc là một lát nữa đây thôi..." Bạch Quý lại dặn dò lần nữa: "Mọi người được ra ngoài hoàn toàn là do thiếu chủ nhân bảo kê cho, tôi hy vọng mọi người không gây thêm phiền phức cho Thiếu chủ nhân, nếu không tôi sẽ là người đầu tiên không tha thứ cho các vị."
"Anh muốn gây sự với chúng tôi?" Vương Nhị Ngưu hơi nóng mặt, lời của Bạch Quý quả thực mang chút giọng uy hiếp.
"Nhị Ngưu, lui xuống!" Vương Đại Ngưu cũng không thoải mái lắm với lời của Bạch Quý, nhưng bình tĩnh hơn thằng em rât nhiều. Bạch Quý là trợ thủ số một của Phương thiếu chủ, đắc tội với hắn, thì chẳng có gì là tốt đẹp cả.
"Đại Ngưu, không sao... Nếu như Nhị Ngưu huynh đệ muốn thử với tôi vài chiêu, thì tôi cũng không nề hà gì... Có điều, những chuyện này nếu để Phương thiếu gia biết được, e là các anh và tôi đều sẽ bị quở trách... Thế này vậy, chúng ta sẽ đọ sức bằng cách khác nhé..." Nói rồi, Bạch Quý chỉ tay vào con sư tử đá ở trước dãy chung cư rồi nói: "Chúng ta đọ sức lực, xem ai có thể nhấc được con sư tử đá kia lên."
"Điều này..." Đồng chí Nhị Ngưu nghe thấy thế, bỗng chốc đứng khựng lại, con sư tử đá đó ít nhất cũng phải nửa tấn chứ ít gì, chắc chắn là hắn không đủ trình để nhấc.
Vương Đại Ngưu nheo mắt nói: "Nhị Ngưu không nhấc được đâu, cùng lắm là nó chỉ nhấc được khoảng 2 tạ rưỡi là cùng."
"Nhưng tôi thì có thể đấy..."
Bạch Quý có chủ ý muốn thị uy dằn mặt, hắn rảo bước đi tới, một tay nhấc bổng con sư tử đá kia lên, lại còn đi vòng quanh giễu cợt anh em Vương gia mấy vòng.
Sau khi làm xong, mặt hắn không hề đỏ gắt, tim không đập mạnh, giống như là chưa có gì xảy ra vậy.
Trông thấy tình hình này, anh em Vương gia đều phải bái phục sát đất. Nhất là Vương Nhị Ngưu, lèm mắt lén nhìn Ngưu Đại, cười khà khà nói: "Bạch tiên sinh, nếu đấm đá, thì tôi không phải đối thủ của anh... Anh lợi hại thật, tôi phục anh rồi."
Vương Đại Ngưu còn nhìn vấn đề rộng hơn là thằng em, Bạch Quý chỉ là một đại tướng dưới tay Hạo Vân mà đã lợi hại như vậy, vậy thì thân chủ chắc hẳn phải thuộc hàng vô địch rồi.
Nghĩ tới đây, Vương Đại Ngưu lại càng tăng thêm phần kính trọng đối với Phương Hạo Vân.
Đúng lúc này cũng vừa vặn bước vào Vương Thế Phi và Trần Thiên Huy, từ xa nhìn thấy Bạch Quý một tay nhấc con sư tử nặng nửa tấn, trong lòng bội phục vô cùng.
Đặc biệt là Vương Thế Phi, nghĩ tới việc mình sắp được trở thành đệ tử của Phương thiếu gia, được luyện những công phu chính hiệu, máu nóng trong người không khỏi sôi sùng sục háo hức.
"Đã sắp xếp xong xuôi rồi, đợi lúc nữa là các em hàng sẽ tới ngay thôi." Trần Thiên Huy bước tới nói với Bạch Quý.
Vương Nhị Ngưu nghe thấy vậy, vội vã bước lại gần rồi nói: "Tôi muốn em nào tươi ngon í..."
Khi hắn nói ra lời này, Vương Đại Ngưu bỗng chốc cảm thấy ngượng thối hết cả mặt, đúng là vãi linh hồn với thằng em kia....
Vương Nhị Ngưu thì cứ tưởng thế là hay, mỉm cười nói: "Hai vị, hai vị cũng thấy tôi sức dài vai rộng, hơn nữa còn có dáng vẻ phong lưu tiêu sái, cho dù là chơi ghẹ, thì cũng phải chơi em nào dáng ngon hàng đẹp. Hai vị nói phải không nào?"
"Yên chí đi, hầu hạ hai anh em các vị, đều là những mỹ nữ hạng nhất, là công chúa trong hiệp hội các hộp đêm của chúng tôi..." Vương Thế Phi nháy mắt cười nói: "Huống chi lại là một người hai em..."
"Thế thì tẹt ga rồi..." Vương Nhị Ngưu bật cười te tởn.
Vương Đại Ngưu quả thật ngứa mặt khó chịu, lấy tay vỗ mạnh vào trán thằng cu em, giận tím ruột nói: "Mau cút về phòng cho tao, đừng có ở đây trát sh_t vào mặt tao..."
"Trần Thiên Huy liền đổi chủ đề, mỉm cười rồi nói: "Đại Ngưu, tôi thấy anh em hai người rất cừ, đều là những người thẳng tính..."
"Đã để hai vị chê cười rồi, lát nữa tôi nhất định sẽ dạy bảo nó cẩn thận..." Vương Đại Ngưu từ lâu đã rất coi thường thằng em mạt hạng kia rồi, không biết bao lần khiến hắn mất mặt.
Trần Thiên Huy vốn dĩ còn muốn nói thêm điều gì đó, điện thoại đã rung lên, nhìn vào thì thấy đó là điện thoại của Hạo Vân, vội cuống quýt nhấc máy: "Hạo Vân, ở đây chúng tôi đã sắp xếp hết rồi, lúc nào thì cháu về..."
Trong loa lập tức vang vọng tiếng nói của Phương Hạo Vân: "Chú Trần, thế này nhé... Tối nay mọi người tự thu xếp đi, để Bạch Quý vận động tí chút, cháu sẽ không qua bên đó đâu, sáng mai cháu sẽ qua."
"Được rồi..." Trần Thiên Huy bước lên trước vài bước, rồi khẽ hạ giọng nói: "Hạo Vân, cháu và Thanh Thanh không xảy ra chuyện gì đó chứ... Tại sao sau khi nó về thì mặt mày dài như cái bơm, Lữ Di có nhắc tới cháu, cô ấy còn giận không?"
"Hì hì!"
Phương Hạo Vân bật cười nói: "Cháu và chị Thanh Thanh không có chuyện gì đâu, bọn cháu rất hòa hợp mà, chú Trần, cháu và chị Thanh Thanh vừa trở về, cơ thể vẫn chưa thích nghi lắm, hơn nữa, chị ấy cũng đã bị mất không ít chiến hữu, trong đó còn có một người chị em rất tốt của chị ấy nữa, chú nghĩ xem, liệu tâm trạng của chị ấy có vui vẻ được không? Thế này vậy, đợi vài hôm nữa cháu rảnh tay, thì sẽ qua đó khuyên nhủ chị ấy cho. Được rồi, cháu còn việc cần làm ngay, cháu gác máy đây..."
Phương Hạo Vân gọi điện thoại khi đã ra khỏi nhà. Nghe đâu Trác Nhã và Phương Tử Lân đã đi công tác xa, hình như là ở Bắc Kinh, vài ngày nữa mới trở lại, trong nhà chỉ có một mình cô chị Phương Tuyết Di, đang ngồi xem ti vi trong phòng khách. Trông thấy Phương Hạo Vân trở về, thì hớn hở khác thường, rót trà mời nước, hỏi chuyện Đông chuyện Tây.
Có điều Hạo Vân thì không mấy nhiệt tình lắm, chỉ đáp qua loa mấy câu gọi là có rồi vội vã bỏ đi.
Lúc này, nơi đến của hắn chính là văn phòng của Kim Phi.
← Ch. 439 | Ch. 441 → |