← Ch.444 | Ch.446 → |
" Là như thế này, mời thầu đợt hai công trình Vịnh Kim Thủy sẽ lập tức bắt đầu, chúng ta phải nhanh chóng đưa ra một phương án.... bây giờ tôi muốn thông báo cho cô, thời gian này sau khi về nhà, cố gắng hết sức suy nghĩ chuyện của Vịnh Kim Thủy, qua mấy ngày, đợi ý kiến chính quyền bên đó xác định, chúng ta sẽ thảo luận trong buổi họp.... ." Giọng nói của Phương Tuyết Di rất lạnh lùng, nhưng trong từng câu từng chữ lại có thể lộ ra khí chất một người con gái mạnh mẽ.
" Ừ..."
Trương Mĩ Kỳ đáp một câu, sau đó nói: " Tuyết Di, cô yên tâm đi, chuyện cô giao cho tôi nhất định để ý.... uhm.... ." Đang nói, ngón tay của Phương Hạo Vân lại đưa qua chỗ nhạy cảm của cô, khoái cảm tê dại khiến Trương Mĩ Kỳ không khỏi than lên một tiếng.
Dường như Phương Tuyết Di bên đầu dây bên kia cũng nghe thấy, hỏi: " Mĩ Kỳ, .... . có phải cô bị bệnh rồi không?"
" Không phải.... Tuyết Di.... có còn chuyện gì nữa không?" Lúc này, ngón tay của Phương Hạo Vân đã bắt đầu hoạt động, từng đợt sóng khoái cảm đó không ngừng tấn công cô. Cô đã có chút không chống đỡ lại được nữa, chỉ hy vọng Phương Tuyết Di có thể sớm nói xong mọi chuyện, bản thân có thể giải thoát.
Phương Hạo Vân thì lại càng ngày càng hưng phấn, trong lòng hắn đang niệm tùng sinh, chính là muốn cho Phương Tuyết Di nghe thấy.
" Không có chuyện gì nữa.... . nhưng cô quả thật là không sao chứ.... ." Phương Tuyết Di không yên tâm hỏi một câu.
" Không sao... tôi rất khỏe.... . à... ừ.... ." Lúc này Phương Hạo Vân đã mãnh liệt hơn, đã cởi bỏ quần, đâm vật cứng của hắn vào, Trương Mĩ Kỳ không phòng bị, khoái cảm xâm nhập, liền rên rỉ kêu.
Lúc này Phương Tuyết Di lại nghe thấy rõ ràng. Cô đột nhiên thở hừ hừ nói: " Bảo Hạo Vân nghe điện thoại đi.... ."
Trương Mĩ Kỳ nghe thấy, bỗng chốc liền biết mọi chuyện đã hỏng.
Hơi do dự một chút, Trương Mĩ Kỳ nói: " Xin Lỗi Tuyết Di, Hạo Vân.... . Hạo Vân không có nhà.... ."
Quỷ mới không có nhà.... Phương Tuyết Di vốn không tin lời Trương Mĩ Kỳ, nếu Phương Hạo Vân không có nhà, tại sao cô lại phát ra những âm thanh ngại ngùng như vậy.
Nghĩ đến đây, Phương Tuyết Di tức giận nói: " Trương Mĩ Kỳ, Hạo Vân không có nhà thật sao.... Vậy cô dang cùng ai.... ." Vốn định nói câu gì đó, nhưng vừa nói đến miệng, cô lại dừng lại.
Trương Mĩ Kỳ sợ mình bị hiểu lầm, không nói thêm lời nào liền đưa điện thoại cho Phương Hạo Vân: " Chị em bảo em nghe điện thoại.... ."
Phương Hạo Vân một tay ôm lấy ngực người con gái, một tay nhận điện thoại, mông vẫn không ngừng vận động, Trương Mĩ Kỳ cố gắng hết sức ngậm miệng lại, không để những âm thanh ngại ngùng đó phát ra. Nhưng sự việc lúc này quả thật kích thích, cặp mông trắng nõn và eo lưng của cô cũng không làm chủ được chuyển động, hài hòa với động tác của người con trai.
" Phương Hạo Vân, em thật vô sỉ.... . !"
Phương Hạo Vân vừa nhận điện thoại, trong điện thoại liền vọng lại giọng hét giận dữ của Phương Tuyết Di.
Phương Hạo Vân sửng sốt một chút, vốn định nói gì đó, nhưng điện thoại bên đầu dây bên kia đã cúp máy, chỉ còn lại tiếng tút tút mạng bận.
" Ha ha... !"
Trương Mĩ Kỳ vừa chuyển động cặp mông, vừa cười rồi nói:" Ai bảo em làm chuyện xấu.... ."
Phương Hạo Vân hóa bực bội thành sức mạnh, sức lực bỗng chốc tăng thêm. Còn Trương Mĩ Kỳ lúc này cũng không nghĩ ngợi gì, liền lắc đầu vẫy mông hò hét, trong phòng bỗng chốc tràn ngập hương sắc.
Một đêm không ngủ, một đêm tạo người.
Mãi đến lúc trời sáng, Trương Mĩ Kỳ phải bảo Hạo Vân dừng lại, lúc đó Phương Hạo Vân mới thỏa mãn mà ngừng làm chuyện xấu đó...... Hắn đoán rằng, trải qua một đêm gian khổ như vậy, chị Mĩ Kì có thai cũng là chuyện đương nhiên.
Cũng không ngủ được còn có Phương Tuyết Di.
Sau khi ngắt điện thoại, trong đầu cô không biết tại sao lại phập phồng xuất hiện hình ảnh Trương Mĩ Kì và Phương Hạo Vân đang làm chuyện đó ở đầu dây bên kia.... . khiến người khác hưng phấn, lại khiến người khác tức giận. -
Nhưng, cô cũng không thể giải thích được tại sao mình lại tức giận.
Tóm lại trong lòng thấy không thỏa mái.... .
Buổi tối mặc quần áo ngủ nằm trên giường, trong lòng Phương Tuyết Di vẫn không thể bình tĩnh được, luôn vô thức nghĩ đến những chuyện đó. Đặc biệt là khi cô nhắm mắt lại, tiếng than thở nhẹ của Trương Mĩ Kỳ lại nhảy nhót bên tai cô, khiến trong lòng cô cũng không ngừng rung động.
" Chết tiệt.... !"
Phương Tuyết Di âm thầm mắng bản thân mình vô sỉ.... .
Mắng thì cứ mắng, nhưng cảm giác tê dại trong lòng thì lại thật sự đang tồn tại.
Trong lúc bất đắc dĩ, cô đành phải thò tay xuống dưới quần lót của mình, bắt đầu tự an ủi bản thân. Giống như độ tuổi của cô, đúng là lúc cần sự yêu thương của đàn ông. Thế nhưng đến bây giờ cô lại chỉ có một mình. Giống như sống một cuộc sống quả phụ vậy. Cơ thể vốn nhạy cảm làm sao có thể chịu được những kích thích và trêu trọc đó.
Cùng với cơ thể đang nóng bừng lên, và những đợt sóng khoái cảm, suy tư của Phương Tuyết Di cũng đã trở lên tà ác, cô bắt đầu cố ý nghĩ lại những cảnh mà cô tận mắt nhìn thấy Phương Hạo Vân và người con gái khác giao hợp.
Càng nghĩ cô càng hưng phần hơn.
Trong lúc vô thức, cô đã biến những người con gái đó thành chính mình.
Hạt giống tà ác đó cũng đã dần dần nẩy mầm.
" uhm.... . !"
Cuối cùng, cùng với những tiếng rên rỉ khe khẽ, cô thốt ra tên của Phương Hạo Vân, đồng thới cũng đạt được đỉnh cao của dục vọng, ngón tay của cô có thể cảm nhận được rõ ràng, từng dòng dịch nhờn đang chảy ra.
Cũng như dòng khoái cảm khiến cô lại một lần nữa gọi lên tên của Phương Hạo Vân.
Nhưng lần này, giọng nói của cô có chút to hơn. Đúng lúc bị Trác Nhã đang từ ngoài hành lang ngoài cửa nghe thấy. Tất nhiên, bà chỉ nghe thấy con gái mình đang gọi tên Phương Hạo Vân thôi.
Dừng bước một chút, hơi do dự, Trác Nhã gõ cửa, gọi: " Tuyết Di con ngủ rồi à.... . Sao mẹ lại nghe thấy tiếng con gọi tên Hạo Vân vậy.... ."
Sau khi nghe thấy giọng nói của Trác Nhã, bỗng nhiên Phương Tuyết Di sững sờ một chút, trong lòng vô cùng lo lắng, tà ý bỗng chốc tiêu tan, thay vào đó là cảm giác xấu hổ.
Lấy lại bình tĩnh một chút, Phương Tuyết Di vội vàng đáp: " Mẹ.... không có gì đâu, con gọi điện thoại cho Hạo Vân mà...... có thể di động của nó hết pin, vừa gọi được lại không thấy nói gì.... . Vì thế con mới gọi một tiếng."
" Ồ... thì ra là thế à.... con vẫn chưa ngủ à, ra mở cửa cho mẹ vào, mẹ con mình cùng nói chuyện?" Chỉ là một giọng nói. Trác Nhã cũng không nghĩ nhiều.
" Mẹ, con ngủ rồi......"
Phương Tuyết Di lại không dám cho mẹ vào trong, trên ga giường có một đống dịch lớn như vậy, huống hồ bây giờ mặt mày cô đang đỏ bừng lên. Hai đầu lông mày còn lộ ra vẻ xuân sắc. Nếu đã cho Trác Nhã vào, liệu còn có thể dấu nổi ánh mắt của bà hay không.
Trác Nhã vốn muốn hỏi mối quan hệ của con gái mình và Hoàng Kỳ Anh, nhưng nghe cô nói như vậy, cũng không miễn cưỡng, sau đó nói: " Nếu đã như vậy, thì con cũng ngủ sớm đi nhé.... Đúng rồi, phương án kế hoạch đợt hai của dự án Vịnh Kim Thủy, con phải nhanh chóng suy nghĩ nhé.... ."
" Vâng, con biết rồi, mẹ cũng đi ngủ sớm đi nhé......" Phương Tuyết Di đáp lại một tiếng, sau đó vội vàng đứng dậy, thay cả tấm ga giường đó và chiếc quần lót.
Nhìn tấm ga giường ẩm ướt, cô có chút bực bội, sao bản thân mình lại giống con gái nước ngoài vậy.
Cô đâu có biết, con gái như cô mới là nhân vật mà người đàn ông thích.
Tuy điều hòa trên xe mở rất to, nhưng trong lòng Đinh Vân Uy vẫn như đội một chiếc mũ hỏa, hơn nữa trong lòng gã còn lẫn một cảm giác vô cùng sợ hãi.
Đã bao nhiêu năm rồi, trong lòng gã đã không từng xuất hiện cảm giác như vậy rồi. Nhưng lần này.... . gã biết, trong lòng gã đang thực sự sợ hãi.
Bên cạnh gã là con rể Hoàng Bột.
Tâm trạng của Hoàng Bột cũng không cao hứng, đầu óc ủ dột, giữa hai chân mày có vẻ lo lắng lắm.
Rất lâu, gã mới mở miệng nói chuyện: " Bố, bố nói lần này bác cả có trừng phạt chúng ta không.... ." Sau khi từ Hoa Hải trở về, Đinh Vân Uy và Hoàng Bột lại không lập tức đến gặp Đinh Vọng Long, mà lại trốn trong nhà vài ngày. Lúc trước sau khi nhận được tin Đinh Tuyết Nhu ở Hoa Hải bị bệnh, bọn họ đã gọi điện cho Đinh Vọng Long. Hơn nữa đã hứa, lần này nhất định sẽ đưa Đinh Tuyết Nhu quay về. Nhưng cuối cùng bọn họ đã thất bại.
Vì thế Đinh Vân Uy cảm thấy không còn mặt mũi nào đi gặp đại ca nữa.
Nhưng hôm nay, Đinh Vọng Long đã biết tin bọn họ trở về rồi, gọi điện thoại bảo bọn họ đến.
Xe từ từ dừng lại, Đinh Vân Uy và Hoàng Bột xuống xe, dưới sự chỉ đạo của nhân viên bảo vệ, hai người đi theo một con đường thông suốt không trở ngại, đến trước một tòa nhà ba tầng mang phong cách Châu Âu.
" Cậu đứng đây chờ tôi......" Đinh Vân Uy dặn Hoàng Bột một câu, tự mình đi vào thang máy, đi thẳng lên tầng ba. Gã đứng lại trước một phòng ở tầng ba.
Cửa phòng mở, nhưng lại treo một bức rèm cửa. Đứng ở bên ngoài không thể nhìn rõ hình ảnh bên trong.
Đinh Vân Uy đứng trước cửa, chỉnh lại trang phục. Lấy lại thần sắc, đang định mở miệng nói, lại nghe thấy tiếng người bên trong nói: " Vào đi Vân Uy.... ."
Đinh Vân Uy nghe thấy vậy vội bước nhanh vào trong, đồng thời đóng cửa phòng lại, lúc này gã mới ngẩng đầu lên nhìn, mấy ngày không gặp, tóc bạc trên đầu anh cả nhiều hơn một chút, giữa chân mày có vẻ rất lo lắng.
Đinh Vân Uy hơi lo lắng, thầm nghĩ, chẳng lẽ tình hình gia tộc lại xấu đi sao.
Đinh Vọng Long nhìn nhìn Tứ Đệ nhưng lại không nói gì, chỉ là đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào gã. Nhanh chóng lấy lại tinh thần, bước về phía trước hai bước, Đinh Vân Uy cúi mi nhìn theo, cung kính đứng trước mặt Đinh Vọng Long, khom người nói: " Anh Cả.... ."
Đinh Vọng Long lại không tiếp tục nhìn gã nữa, hừ một tiếng rồi nhắm mắt lại dưỡng thần:" Ngồi đi.... ." Ngữ khí của Đinh Vọng Long rất lạnh lùng, nhưng lại không khó để nghe ra bên trong có chút giận dữ.
Đinh Vân Uy lại không dám ngồi xuống đó, bèn vẫn đứng nguyên tại chỗ, hỏi: " Anh cả.... . tâm trạng anh không vui sao? Có phải chuyện trong gia đình lại.... ."
" Tôi bảo cậu đi làm việc đã làm tới đâu rồi?" Đinh Vọng Long ngắt lời gã, lạnh lùng nói: " Tại sao hôm nay mới đến gặp tôi?"
Đinh Vân Uy vội vàng báo lại: " Anh Cả.... sự việc vốn rất thuận lợi, Tuyết Nhu mắc bệnh máu trắng, nhất thời vẫn chưa tìm được tủy thích hợp, em vốn nghĩ, chắc chắn nó sẽ cúng chúng em trở về nước Anh. Ai ngờ giữa đường lại xuất hiền một Trình Giảo Kim, dám làm hỏng chuyện tốt của chúng em...."
Nói đến đây, gã liếc khóe mắt nhìn chộm anh cả đánh giá, thấy sắc mặt anh cả lộ vẻ không vui, trong lòng lo lắng, vội vàng nói: " Anh Cả, anh biết người đó là ai không, chính là Phương Hạo Vân lần trước đã làm hỏng chuyện của em và Hoàng Bột.... Công phu của người đó giống như thần linh vậy, có hắn đứng bên cạnh Tuyết Nhu, chúng em vốn không có cơ hội ra tay...." Nghĩ đến Phương Hạo Vân một tay đập nát chiếc bàn uống trà lớn.... Trong lòng Đinh Vân UY lại lo sợ.
Đinh Vọng Long vẫn luôn lắng nghe, sắc mặt giận dữ lại ngày càng bừng lên: " Thật là xui xẻo.... Con tiện nhân Tuyết Nhu đó tại sao lại cùng bọn với Phương Hạo Vân...."
" Anh Cả anh biết tên Phương Hạo Vân ấy?" Đinh Vân Uy vội vàng hỏi.
" Ừ... !"
Đinh Vọng Long gật gật đầu, chậm chạp nói: " Từ thất bại nhiệm vụ lần trước của hai người tôi đã bắt đầu ra tay điều tra tên Phương Hạo Vân đó.... Kết quả ngoài sức dự đoán, người này vốn là mục tiêu ám sát của Thiên Đạo. Nhưng cuối cùng, Thiên Đạo lại hủy bỏ ám sát hắn.... . Thật khó tưởng tượng, tên tiể tử này không đơn giản...."
Nghe Đinh Vọng Long nói như vậy, Chán Đinh Vân Uy bắt đầu lấm tấm mồ hôi, tuy trong phòng rất mát mẻ, nhưng gã lại cảm thấy có chút oi bức...... Thiên Đạo là tổ chức gì, bọn chúng biết rất rõ. Nghe nói từ ngày Thiên Đạo thành lập, từ trước đến nay chưa từng thất bại một lần. Nhưng lần này, lại bị Phương Hạo Vân cho thành ngoại lệ. Có thể thấy, Phương Hạo Vân này lợi hại như thế nào.
Đinh Vân Uy lau những giọt mồ hôi lanhhj trên chán đi, trong lòng phập phồng lo lắng, không ngờ bản thân lại chọc vào một sát thần mà ngay cả Thiên Đạo cũng phải kinh sợ.
Chỉ là gã lại không biết, người mà Thiên Đạo kinh sợ không phải bản thân Phương Hạo Vân, mà là thế lực đằng sau hắn.
Tất nhiên nếu gã biết thế lực đằng sau Phương Hạo Vân, chỉ càng tăng thêm phần sợ hãi mà thôi.
" Anh cả, vậy bây giờ chúng ta nên làm gì bây giờ?" Đinh Vân Uy vô cùng sợ hãi: " Theo tình hình hiền nay, chúng ta không thể tiếp tục chọc giận tên Phương Hạo Vân này.... Chi bằng chúng ta nghĩ một phương án khác?"
Đinh Vọng Long nhíu mày suy tư trong chốc lát, quay người sang hỏi ý kiển Đinh Vân Uy: " Lão Tứ, theo cậu thấy tên Phương Hạo Vân này và tên Phương Hạo Vân mà Tuyết Nhu quen năm đó tại viện Phúc Lợi ở Hoa Hải, có phải là cùng một người không?"
" Không phải.... !"
Đinh Vân Uy lắc đầu nói: " Phương Hạo Vân năm đó là một đứa trẻ mồ côi, còn Phương Hạo Vân bây giờ lại là người thừa kế tập đoàn Thịnh Hâm của Hoa Hải, hơn nữa tướng mạo của hai người cũng chẳng có điểm nào giống nhau cả."
" Tôi lại hỏi cậu, Phương Hạo Vân này và Tuyết Nhu có quan hệ gì?" Đinh Vọng Long lạnh lùng hỏi.
" Cái này khó nói lắm......" Đinh Vân Uy đoán mò nói: " Anh Cả, em đoán có thể Tuyết Nhu đã yêu tên tiểu tử đó rồi.... Anh nghĩ mà xem, những năm nay Tuyết Nhu luôn không thể quên tên tiểu tử ở viện Phúc Lợi năm đó, bây giờ nó không tìm được tên tiểu tử đó, mà lại tìm thấy Phương Hạo Vân bây giờ làm người thay thế.
" Ừ.... !"
Đinh Vọng Long gật đầu nói: " Phân tích của cậu cũng có lý, tôi cũng nghĩ như vậy.... ."
" Ý của Anh Cả là?" Đinh Vân Uy dường như nghĩ ra điều gì.
← Ch. 444 | Ch. 446 → |