← Ch.459 | Ch.461 → |
"Shawn... ông hạ thủ giúp tôi đi... tôi không nỡ tự mình ra tay... nhớ là làm gọn gàng môt chút... tốT nhất là có thể giữ nguyên hình dạng ngón tay..." Đối với y học hiện đại mà nói thì việc nối lại ngón tay bị đứt hay gãy không còn là việc khó. Ý của Caesar rất đơn giản, hôm nay tạm thời mình chịu ủy khuất, đới đến lúc rời khỏi đây rồi sẽ đem ngón tay kia đi nối lại, sau một thời gian nữa khi đã lành lặn thì sẽ tìm cách báo thù.
Shawn gật đầu, bước tới cầm láy một cây dao nhỏ của thuộc hạ. Sau đó giơ tay chém xuống, gọn ghẽ chặt đứt ngón tay út của Caesar. Đao pháp của gã không tồi, chỉ để lại chút máu nơi vết thương, quá trình hành động cũng rất chính xác, thậm chí mãi cho đến khi ngón tay đã rơi xuống đất thì máu mới ohun ra ngoài.
Đúng lúc này, La Tang đột nhiên phi thân tới, tung cước đạp nát ngón tay kia.
"Mày..." Caesar nhất thời giận đến hộc máu, vốn còn nghĩ sẽ dei9 bệnh viện nối tay lại, nhưng nay coi như không còn hy vọng, ngón tay đã thành đống thịt vụn, cho dù y thuật có cao minh đến đâu thì cũng đành chịu thua.
Đinh Tuyết Nhu thấy cảnh tàn nhận như vậy xảy ra trước mặt, liền nhắm hai mắt lại, bàn tay nhỏ bé nắm chặt tay Phương Hạo Vân, thân thể cô có chút run rẩy.
Phương Hạo Vân thấp giọng nói: "Tuyết Nhu, em biết không, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân mình... Caesar có kết quả như hôm nay đều là do gã tự chuốc lấy..."
Shawn sợ thiếu gia không dằn lòng được, lại chọc giận những người này nên vội vàng bước tới kéo Caesar lại, sau đó xoay người nói với Phương Hạo Vân: "Hiện giờ chúng tôi có thể đi được rồi chứ?"
"Cứ tự nhiên!"
Phương Hạo Vân bình thản nói.
Caesar hung hăng quay đầu trợn mắt nhìn La Tang, với thái độ này chắc chắn gã sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này.
La Tang cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Caesar... nếu muốn trả thù thì tao xin phụng bồi, nhưng nói trước, nếu mày rơi vào tay tao một lần nữa thì sẽ không chỉ mất một ngón út đâu mà sẽ phải để lại một thứ thật đáng giá đấy!"
Dưới sự sắp xếp của Phương Hạo Vân, tin tức hắn và Caesar xung đột tại quán bar đã nhanh chóng truyền ra bên ngoài. Chuyện này vừa tới tay Đinh gia, Đinh Vọng Long lập tức hiểu ra vấn đề. Một thanh niên trẻ tuổi lại có thể đối địch cùng gia tộc Flynn... chuyện này chỉ có thể có một cách giải thích, đó là thế lực trong tay người này tuyệt đối mạnh hơn rất nhiều so với gia tộc Flynn.
Nghĩ đến đây, tâm tình của Đinh Vọng Long vô cùng hào hứng.
"Lão tứ, không ngờ lần này chúng ta bắt được vàng rồi, quả đúng là chuột sa hũ nếp mà... Tuyết Nhu đã câu được một con cá thật là to đó..." Đinh Vọng Long vui vẻ cười nói.
Dinh Vân Uy nghe vậy, do dự một chút, sau đó mở miệng nói: "Anh hai à, anh đừng vội vui mừng, chớ quên Tuyết Nhu đã không còn là người của Đinh gia nữa..."
"Hừ!"
Đinh Vọng Long giận dữ nói: "Lão tứ, lời này của em là sai rồi, làm sao lại có thể như thế được... đúng, quả thật Tuyết Nhu đã đoạn tuyệt quan hệ với chúng ta, nhưng em cũng đừng quên trong người ta vẫn đang tuôn chảy dòng máu cỉa Đinh gia, còn có, nó bị bệnh bạch cầu, nếu như muốn chữa khỏi hoàn toàn thì không thể nào không nhờ cậy đến chúng ta..."
Nói đến đây, Đinh Vọng Long cười lớn: "Tóm lại ý của anh là... lần này anh muốn chủ động khôi phục quan hệ cha con với Tuyết Nhu..."
"Anh hai, nếu quả thật có thể nối lại tình phụ tử thì không còn gì tốt hơn... nhưng em lo với cá tính của con bé Tuyết Nhu này thì..." Đinh Vân Uy có chút bất an, nói: "Tính tình nó vốn bướng bỉnh, chỉ so757 rất khó quay đầu lại..."
"hừ!"
Đinh Vọng Long lại hừ lạnh một tiếng: "Anh cũng nghĩ tới trường hợp nó không muốn nối lại tình cha con, cũng không muốn cầu cạnh anh... nếu dùng thân tình không được, v ậy thì làm giao dịch đi."
Đinh Vân Uy lại một lần nữa bày tỏ nỗi bâng khuâng của mình: "Em thấy Phương Hạo Vân kia chưa chắc vì một cô gái mà chịu nhún nhường quá nhiều đâu... dựa trên báo cáo của kế toán trưởng, nếu muốn vực dậy tập đoàn Siêu Uy của chúng ta thì cũng phải mất ít nhất 5 tỉ Euro mới được... khoản tài chính khổng lồ như thế thì..."
"Cứ yên tâm! Tuyết Nhu xinh đẹp như thế thì chắc chắn tiểu tử kia đã yêu nó rồi... đàn ông vì người đàn bà mình yêu mà vung tiền như rác cũng không phải chuyện hiếm. Hơn nữa, chúng ta cũng đau phải lấy luôn 5 tì Euro đó đâu?" Đinh Vọng Long khẽ nói: "Anh chỉ muốn mượn tạm một khoản tiền để đầu tư, giúp công ty vượt qua cửa ải khó khăn lần này mà thôi, củng không phải lấy luôn đâu..."
"Thế này vậy, trước hết em đi gặp Tuyết Nhu một chuyến để xẻm ý tứ của nó thế nào." Đinh Vọng Long nói.
Đinh Vân Uy thấy nếu làm vậy thì khả năng nối lại tình phụ tử không lớn nên lại tiếp tục đề xuất ý kiến: "Anh hai, em thấy chuyến này em đi không được thích hợp cho lắm... hay là anh để Tuyết Siêu đi đi, Hai chị em Tuyết Nhu quan hệ rất khăng khít, hơn nữa đôi bên cũng không có xung đột gì... nếu để Tuyết Siêu đi thì em thấy còn có hy vọng..."
Đinh Vọng Long nghe vậy, thấy cũng có lý, gật đầu đáp: "Em nói không sai, cứ quyết định vậy đi, chuyện này giao cho Tuyết Siêu làm..."
Dinh Vân Uy âm thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Khi trước ông đã mấy lần gây khó dễ cho Tuyết Nhu, hai người đã sớm trở mặt với nhau. Lời xin lỗi tự giác ông còn chưa nói được với cô ấy thì nào có mặt mũi mà đi khuyên nhủ Tuyết Nhu.
Đinh Vọng Long vừa nói dứt lời liền trầm ngâm giây lát, sau đó ngẩng đầu nói: "Vân Uy, hay là thế này, chúng ta trước hết hãy chuẩn bị thật tốt... đúng rồi, bảo lão nhị, lão tam tới đây luôn đi."
"Vâng ạ!"
Đinh Vân Uy đáp một tiếng, sau đó liền bấm điện thoại gọi cho anh ba, anh tư của mình.
Không lâu sau, lạo nhị Đinh Bối Thánh, lão Tam Đinh Vọng Tân đã nhanh chóng có mặt. Kể từ khi Tuyết Hồ ra đi, hai người đã thửa nhận dia95 vị gia chủ của Đinh Vọng Long. Họ không những ngoan ngoãn giao hết lực lượng tront tay mình ra mà còn giao nộp luôn số tiền đã tham ô của Đinh gia torng nhiều năm nay. Giờ đây, có thể nói bọn họ đã hoàn toàn yếu thế, bên cạnh không có ai, mà tiền bạc cũng không còn.
Đinh Bối Thành, Đinh Vọng Tân có hối hận thì cũng đã muộn. Nếu biết trước tình cảnh hôm nay thì lúc bà mẹ còn sống, đã đầu tư nhiều tâm huyết hơn rồi, nếu vậy sẽ chẳng rơi vào cảnh ngộ bi thảm hôm nay.
Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, bọn họ không còn gì để nói. Nếu Đinh Vọng Long đã diễn kịch mặt mẹ và trước mặt người trong Đinh gia bằng cách thề bỏ qua chuyện cũ thì bọn họ cũng đành phải khôi phục quan hệ với ông ta mà thôi. :
"Lão tứ, em kể lại tình hình của Tuyết Nhu cho lão nhĩ, lkao4 tam nghe đi..." Đinh Vọng Long trầm giọng nói.
Đinh Vân Uy không dám chậm trễ, lập tức đem đầu đuôi ngọn nguồn sự việc ra thuật lại một mạch. Sau khi xong chuyện, Đinh Vọng Long cười nói: "Năm đó, hai em và Tuyết Nhu có quan hệ không tồi, hay các em đi khuyên nhủ Tuyết Nhu đi, bảo nó trở lại với Đinh gia..."
Thật vậy, Đinh Tuyết Nhu vốn dĩ có quan hệ rất thân thiết với người trong gia đình. Cô quyết kiệt đòi rời khỏi Đinh gia chẳng quy là do bất mãn trước thái độ ích kỷ và cậy quyền của Đinh Vọng Long cha mình. Đinh Vọng Long cũng hiểu rất rõ điều này nên mới huy động hết thảy người thân thiết nhất để đi cảm hóa con gái của mình.
"Anh hai cứ yên tâm... chuyện này chúng em nhất định sẽ cố gắng hết sức..." Nghe lão tứ nói xong, hai người Đinh Bối Thành, Đinh Vọng Tân cũng đã hiểu rõ tường tận sự việc. Chuyện này nếu làm tốt thì đối với bọn họ mà nói cũng là một việc có lợi.
Không chỉ Đinh gia để mắt đến Phương Hạo Vân mà Roberts và Nguyệt Như cũng đã có sự chú ý. Nhưng tâm tình của hai người bọn họ lại hoàn toàn khác biệt.
Điều mà Roberts quan tâm ở Phương Hạo Vân chính là vấn đề bấy lâu gã vẫn bâng khuâng, liệu Phương Hạo Vân có phải là Quỷ Thủ không? Hoặc hắn ta và Quỷ Thủ có liên hệ gì với nhau?
Còn Nguyệt Như thì lúc đầu thắc nắt tại sa Phương Hạo Vân lại tới Luân Đôn. Giờ đây, cô đã biết được mục đích của hắn, đó là vì một người con gái.
Tâm tình Nguyệt Như có chút buồn bực, không phải là nỗi hờn giận vu vơ là thật sự phiền muộn lớn. Cô đã sớm biết ngoại trừ mình thì Phương Hạo Vân còn có người đàn bà khác.
Riêng về điểm này thì Nguyệt Nhu không thể làm gì được. Bởi lẽ trước khi gặp cô thì Phương Hạo Vân đã từng yêu người khác, nhưng vấn đề hiện tại là cô gái bên cạnh hắn lúc này, đến tận bây giờ cô vẫn chưa hề biết qua. Hay nói cách khác, cô ấy là người đến sau cô.
Do đó, trong lòng Nguyệt Như cảm thấy rất không thư thái. Nhất là Phương Hạo Vân vì cô gái này lại dám mạo hiểm đi tới nước Anh.
Phải biết rằng trên đất Anh này, bất kẻ là Thiên Đạo hay là gia tộc Morgan thì đều có thế lực trọng yếu đặt ở đây, vạn nhất thân phận của hắn bị lộ ra ánh sáng thì sẽ gặp phải rắc rối cực kỳ lớn... Lợi hại trong chuyện này thế nào, Nguyệt Nhu tin rằng Phương Hạo Vân hiểu rõ hơn ai hết.
Nhưng nếu đã nắm rõ đến thế mà hắn vẫn cố tình dấn thân vào hang cọp, đặt chân tới Luân Đôn thì có thể thấy được cô gái kia có địa vị quan trọng đến dường nào trong lòng hắn... Nghĩ đến những điều này, cõi lòng của Nguyệt Như gần như tan nát.
Thậm chí cô bắt đầu hoài nghi, đến Trung Thu, liệu hắn có tới để giải cứu cho mình hay không?
"Tiểu thư... tâm của cô đang rối loạn!" Bà Jones chẳng biết lúc nào đã xuất hiện bên cạnh Nguyệt Như, mỉm cười hiền từ nhìn cô, sau đó nhẹ nhàng hỏi: "Là bởi vì hắn phải không... cô thấy hắn vì người phụ nữ khác mà cam tâm tình nguyện đến đây mạo hiểm, nên trong lòng cô chắc chắn đã nảy sinh nghi ngờ..."
"Bà ơi..."
Tâm sự của Nguyệt Như bị bà Jones nắm được nên cô liền khẽ run rẩy: "Con không biết... nhưng con thật sự rất bối rối... cũng rất đau lòng..."
"Tôi cũng là phụ nữ nên tâm tư của cô thế nào, tôi có thể cảm nhận được... nhưng tôi thấy hình như cô đã hơi quá cực đoan rồi..." Bà Jones khẽ mỉm cười, bước gần tới một tí, nói: "Người mà cô nhắc tới, tôi cũng đã gặp qua rồi, quả thật hắn đúng là rồng trong cõi người... chẳng qua người này có số đào hoa, cuộc đời hắn nhất định sẽ gặp rất nhiều phụ nữ... đây là vấn đề không thể thay đổi được, . Nhưng tôi có thể khẳng định một điều: hắn tuyệt đối không phải là loại bạc tình bạc nghĩa, cho nên tiểu thư không cần phải lo lắng."
"Có thật không ạ?"
Thông thường người trong cuộc sẽ không tỉnh táo bằng người ngoài cuộc. Nguyệt Như bình sinh là một cô gái tương đối mạnh mẽ, nhưng do hôm nay vào lâm vào lưới tình nên không hề nhìn thấy vấn đề mấu chốt.
"Tiểu thư... tôi không gạt cô đâu... cô không tin tôi cũng được, nhưng chẳng lẽ ngay cả bản thân mình cô cũng không tin sao?" Bà Jones trầm giọng nói: "Nếu ngay lúc đầu cô đã giao cho hắn mọi thứ của mình, thì phải tin tưởng hắn vô điều kiện chứ... cô không nên nghi ngờ hắn nữa, cũng không cần hoài nghi tinh cảm giữa hai người."
"Không nên nghi ngờ..."
Nguyệt Như lặng lẽ thì thầm lời của bà Jones... trong lòng cô dường như đã hiểu ra được vấn đề... Đúng vậy, quả thật cô không nên hoài nghi, cô tin mắt nhìn người của mình sẽ không sai, cô cũng tin rằng người đàn ông mình yêu không phải là hạng bạc tình bạc nghĩa, vui chơi qua đường.
"Bà Jones, con cảm ơn lời khuyên nhủ của bà!" Nguyệt Như nói.
Bà Jones khẽ mỉm cười, đáp: "Người ngoài cuộc thường tỉnh táo hơn mà... đạo lý thật ra cô cũng hiểu, nhưng chẳng qua đang tâm phiền ý loạn nên chưa nhận ra mà thôi. Nguyệt Như, tôi cũng đã nói với Long Đầu rồi, có lẽ cô nên kéo dài ngày phép ra, bởi tậm trạng hiện tại của cô không thích hợp để làm một sát thủ."
Nói đến đây, bà Jones than nhẹ một tiếng: "Còn nhớ tứ đại sát thủ năm xưa... giờ đây không còn ai hết..."
"Chẳng phải là còn có Roberts sao?" Nguyệt Như thắc mắc.
"Tâm cảnh của Roberts đã bị thù hận nuốt chửng... gã cũng đã mất đi tư cách để làm sát thủ... Tuy nhiên, hiện tại gã vẫn còn đang trong thời kỳ sát hạch, bởi tổ chức sẽ không dễ dàng từ bỏ một sát thủ tài năng như thế."
Bà Jones bình thản nói: "Tấm màn của tứ đại sát thủ Thiên Phạt đã rơi xuống, cũng có nghĩa là những lão già của sở tài phán như chúng tôi phải chính thức bước ra khỏi bóng tối... tiểu thư, gần đây tôi thật sự vô cùng bận rộn, có lẽ không thể thường xuyên trợ giúp cô được. Nếu sau này có chuyện thì cô cần tìm hiểu rõ ràng, chớ có vọng động... nhớ kỹ, dục tốc bất đạt."
"Bà ơi, chẳng lẽ bà cũng đi thì hành nhiệm vụ sao?" Nguyệt Như nghi hoặc hỏi.
"Thật ra đám già chúng tôi vẫn luôn thi hành nhiệm vụ đấy chứ, chỉ có điều trước kia chúng tôi chưa bao giờ công khai chuyện này. Lần này, chúng tôi phải chính thức bước ra ánh sáng rồi. Chỉ cần giá tiền thích hợp thì bọn tôi sẽ nhận lời. Đây là ý của cha cô, cũng là ý của Ford... thôi, tôi phải đi rồi..." Vừa nói, bà Jones vừa cất bước nhẹ như làn gió.
Nguyệt Như nhìn tấm lưng của bà Jones, sau đó nói thầm như tự nhủ: "Bà Jones, bà yên tâm, con biết nên làm như thế nào rồi... con sẽ đợi anh ấy tới đón con về. Con tin anh ấy, cũng tin bản thân mình, nhất là tình cảm chúng con dành cho nhau."
Rất nhiều người cho rằng chỉ có phái nam mới có ham muốn. Chỉ có phái nam mới "tự sướng". Thật ra nghĩ như vậy là sai. Phái nam và phái nữ đều giống nhau về mặc này, chỉ có điều phái nữ thì khép kín hơn một chút mà thôi.
Trở lại chuyện của Phương Hạo Vân. Giây phút này đây, hắn đang ở cùng một căn phòng hạng sang với Đinh Tuyết Nhu. Một lần nữa, hắn lại tự cảnh tỉnh mình không được vượt rào, về phần Đinh Tuyết Nhu thì cô vẫn rất vô tư.
← Ch. 459 | Ch. 461 → |