← Ch.462 | Ch.464 → |
"Mẹ, có một số việc mẹ không biết đâu.." Trần Thanh Thanh do dự một chút rồi nói: "Mẹ không biết tên hoa tâm ấy rốt cục có bao nhiêu bạn gái đâu, năm hay sáu... đương nhiên, cái này chỉ là tạm thời thôi, tương lai còn có bao nhiêu, hỏi chúa để biết thêm chi tiết..."
"Nhiều vậy sao?"
Lã Nguyệt Hồng lập tức giật mình, theo tình huống mà bà biết, Phương Hạo Vân hẳn là chỉ có Trương Mỹ Kỳ, Bạch Lăng Kỳ thôi mà
Tại sao bây giờ lại biến thành năm sáu?
Hay là thằng nhãi này đúng là hoa tâm, chứ không phải là bác ái.
Nghĩ đến đây, Lã Nguyệt Hồng khẽ nhíu mày, nói: "Thanh Thanh, con nói thật chứ? Hạo Vân thật sự có nhiều người phụ nữ như vậy..."
"Tuyệt đối là thật, là chính miệng hắn thừa nhận..." Trần Thanh Thanh càng nói càng giận: "Một tên hoa tâm như vậy, con mới không thèm..."
Lã Nguyệt Hồng suy nghĩ một chút rồi nói: "Như vậy đi, mẹ và ba của con sẽ thương lượng lại, thuận tiện điều tra một chút... Đúng rồi, Thanh Thanh, chuyện ông ngoại nói với con, con suy nghĩ lại đi... đừng từ chối dễ dàng như vậy"
"Được rồi..."
Trần Thanh Thanh gật đầu nói: "Con sẽ suy nghĩ lại..."
............................... .
Dựa theo kế hoạch của Đinh Vọng Long là, đầu tiên để cho con trai đến đả động vào tình thân, sau đó là Đinh Vân Uy, Đinh Bối Thành, Đinh Vọng Tân, từng người từng người một.
Làm ra đội hình lớn như vậy, cho dù là sắt thép cũng bị lay động.
Kết quả, Đinh Tuyết Siêu ra đường không may, trực tiếp làm cho kế hoạch dùng tình thân tấn công bị thất bại.
Có điều kết quả cũng không quá xấu, ít nhất là Phương thiếu gia cũng đã hứa hẹn, chỉ cần có thể giúp Đinh gia vượt qua nguy cơ lần này, giao dịch thì giao dịch, không sao.
Sau khi mời họp gia tộc xong, Đinh Vọng Long quyết định hôm nay chính thức mời Phương Hạo Vân đến để gặp mặt. Điều kiện của ông ta rất đặc biệt, hôm nay ông ta hẹn Phương Hạo Vân đến, là để noii1 về bệnh tình của Đinh Tuyết Nhu.
Đương nhiên, nói chuyện là nói chuyện, còn về phần phẫu thuật thì phải xem biểu hiện của Phương Hạo Vân và Đinh Tuyết Nhu.
Phương Hạo Vân được mời đương nhiên là không từ chối, lúc đầu hắn muốn đi một mình đến, nhưng mà Đinh Tuyết Nhu kiên quyết đòi đi theo, cuối cùng, hắn đành phải đồng ý yêu cầu của Đinh Tuyết Nhu, mang cô ta cùng đi.
Hẹn với Đinh gia lúc tám giờ tối, bây giờ chỉ mới mười giờ sáng, mà cách đó một giờ, hắn đã nhận được điện thoại của Bạch Nguyệt Thiên, nói là mười giờ rưỡi sẽ đến đây gặp mặt, có chuyện quan trọng cần thương lượng.
"Hạo Vân, tập đoàn Hùng Long có quan hệ gì với anh... Bạch Nguyệt Thiên là người gì của tập đoàn Hùng Long, tại sao hắn ta lại đích thân đến gặp mặt anh?" Trước đây Đinh Tuyết Nhu ở Anh, cho nên cũng biết về danh tiếng của tập đoàn Hùng Long, từ lần ra tay đối phó Caesar mà nhìn, Phương Hạo Vân hẳn là có tồn tại quan hệ gì đó với tập đoàn Hùng Long.
"Đến lúc đó em sẽ biết..."
Phương Hạo Vân cười thần bí, dặn dò: "Thời gian đã không còn sớm, Bạch Nguyệt Thiên có thể sẽ đến nhanh, chúng ta nên ra phòng khách chờ hắn đi..."
"Dạ...." Đinh Tuyết Nhu ngoan ngoãn đáp, hai người đi ra ngoài phòng khách.
Đại khái là khoảng mười giờ hai mươi phút, dưới sự dẫn đường của George, Bạch Nguyệt Thiên đã đi đến căn phòng của Phương Hạo Vân.
"Ra mắt thiếu chủ!!!"
Mặc kệ là Bạch Nguyệt Thiên hay là George, hai người nhìn thấy Phương Hạo Vân xong, điều đầu tiên là cung kính chào hỏi.
Phương Hạo Vân mỉm cười: "Hai vị khách khí rồi, đều là người nhà, về sau hai người cứ gọi tôi là thiếu gia đi..."
"không được, tuyệt đối không được..."
Người nói chính là Bạch Nguyệt Thiên, có vẻ vô cùng nghiêm túc: "Thiếu chủ, lễ pháp không được hủy bỏ... Gia tộc sở dĩ có thể phát triển đến ngày hôm nay, cũng chính là do có quy định quan trọng như vậy, xin thiếu chủ thứ lỗi, chúng tôi khó lòng nghe lệnh!"
"Haha..."
Phương Hạo Vân cười nói: "Anh là tổng giám đốc của tập đoàn Hùng Phong, về sau trước mặt người ngoài thì mới gọi tôi là Phương thiếu gia, còn không có, thì anh gọi là thiếu chủ cũng được."
Bạch Nguyệt Thiên nghe thấy như vậy, mới gật đầu nói: "Khẩn tôn thiếu chủ pháp lệnh!"
"George, anh cũng như vậy!"
Phương Hạo Vân quay đầu lại nói.
"Khẩn tôn thiếu chủ pháp lệnh!"
George cũng không dám chậm trễ, vội vàng gật đầu.
Đinh Tuyết Nhu bên cạnh bây giờ đã vô cùng kinh ngạc rồi, cô tuyệt đối không ngờ Bạch Nguyệt Thiên lại chính là tổng giám đốc của tập đoàn Hùng Phong, cô càng không ngờ rằng đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Hùng Phong lại cung kính với Phương Hạo Vân, mở miệng ra là thiếu chủ này thiếu chủ nọ.
Đinh Tuyết Nhu càng thêm nghi hoạc, cô nghĩ, mấy năm nay Phương Hạo Vân rốt cục là đã thay đổi thế nào? Vì sao chỉ trong sáu năm ngắn ngủi, từ một cô nhi biến thành người thừa kế của tập đoàn Thịnh Hâm, hơn nữa phía sau còn có một thế lực lớn như vậy... :
Cái này rốt cục là như thế nào?
Đinh Tuyết Nhu đưa tay phải thử nhéo tay trái một cái, cô muốn kiểm tra xem rốt cục mình có đang nằm mơ không.
Nói chuyện một hồi, bốn người bắt đầu thương lượng đến chuyện chính.
"George, anh đem tình huống của tập đoàn Siêu Uy giới thiệu cho Thiếu chủ đi..." Bạch Nguyệt Thiên nói không hề chần chờ, không cần nghi ngờ, vị tiểu thư xinh đẹp kia, khẳng định là người nhà, nói không chừng có thể trở thành nữ chủ nhân của bộ tộc thủ hộ này.
George nghe thấy thế, ngồi ngay thẳng lại, mắt nhìn Phương Hạo Vân, nói: "Thiếu chủ, nguy cơ của tập đoàn Siêu Uy bây giờ là thiếu hụt tài chính... thời điểm năm ngoái, khi nguy cơ tài chính toàn cầu bùng nổ, bởi vì bọn họ đầu tư cho ngân hàng Lehman, cho nên tài chính đều bị mất gần một nửa... từ đó trở đi, tài chính của các quốc gia châu Âu càng lúc càng bị ảnh hưởng nghiêm trọng, mà cổ phiếu của tập đoàn Siêu Uy cũng từ từ co rút lại, không bằng được một phần năm thời kỳ bọn họ đang phát triển. Trong tình huống như vậy, những hạng mục đầu tư lớn của bọn họ đều bị vắt kiệt tài chính... tối hôm qua, tôi và hộ pháp đã cẩn thận tính toán, theo tình huống của Đinh gia bây giờ, nếu như muốn để cho bọn họ sống, vượt qua nguy cơ lần này, ít nhất là cần phải có năm sáu mươi triêu Euro..."
"Nhiều vậy sao?" Đinh Tuyết Nhu hít sâu một hơi, mặc dù từ nhỏ cô chưa từng lo cơm ăn áo mặc, mặc dù cô chưa bao giờ coi trọng tiền bạc, nhưng mà số tiền lớn như vậy cũng làm cho cô giật mình.
Cô thậm chí là muốn từ bỏ.
Phương Hạo Vân nhíu mày, năm sáu mươi triệu Euro, tính ra cũng mấy trăm triệu nhân dân tệ... cái này, số tiền lớn như vậy, đã dùng để đầu tư cho công trình vịnh Kim Thủy.
Nói thật, lúc này hắn đang khó xử.
Đương nhiên, bệnh tình của Đinh Tuyết Nhu không thể trì hoãn lại, cho dù là dùng biện pháp cưỡng chế, Phương Hạo Vân cũng không tiếc.
"Hạo Vân, hay là..." Đinh Tuyết Nhu suy nghĩ mãi, cuối cùng chủ động từ bỏ, cô không muốn làm cho Phương Hạo Vân khó xử.
Phương Hạo Vân mở miệng ra, đang muốn nói gì đó thì bị Bạch Nguyệt Thiên giành trước: "Thiếu chủ, Tuyết Nhu tiểu thư... tập đoàn Hùng Phong bỏ ra năm sáu mươi triệu Euro đầu tư cũng không phải là vấn đề lớn gì..."
Hắn cười nói: "Trước khi đi, tôi đã tập trung bảy mươi triệu Euro rồi..."
Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút rồi nói: "Số tiền lớn như vậy, anh không thương lượng với dì Bạch... như vậy thật sự không được, chuyện này tôi sẽ tự nghĩ biện pháp giải quyết... không thể vì chuyện riêng của tôi mà làm cho gia tộc tổn thất lớn"
Nói đến đây, Phương Hạo Vân quay đầu lại nhìn Đinh Tuyết Nhu, nhẹ nhàng nói: "Tuyết Nhu, chuyện này em không cần lo lắng, anh sẽ xử lý... mặc kệ là nói thế nào, anh đều sẽ khiến cho cha con Đinh gia phẫu thuật cho em"
"Dạ..."
Đinh Tuyết Nhu nhìn thấy người đàn ông của mình tự tin như vậy, gật đầu nghiêm túc nói: "Em tin tưởng anh..."
Thấy được cảnh này, Bạch Nguyệt Thiên dường như cũng cảm động, lần đầu tiên hắn tiếp xúc với vị Thiếu chủ trong truyền thuyết, và nhận ra, đây là một người đàn ông tốt.
"Thiếu chủ, Đinh Tuyết tiểu thư, xin nghe tôi nói trước đã... Chuyện này không phải là không có cách giải quyết như hai người nghĩ đâu" Bạch Nguyệt Thiên giải thích: "Tôi và George đã tiến hành đánh giá toàn bộ tập đoàn Siêu Uy rồi, đối với việc đầu tư cho tập đoàn Siêu Uy, nhất là với một số tiền lớn như vậy, đúng thật là hơi mạo hiểm... Nhưng mà, mức độ mạo hiểm không lớn, chỉ cần thao tác tốt, thì số tiền này sẽ không bị lổ, chẳng qua tiền lời hơi ít mà thôi..."
"Thật sao?"
Phương Hạo Vân hoài nghi, hắn đang nghĩ, không phải doo Bạch Nguyệt Thiên muốn lấy lòng hắn cho nên cố ý nói như vậy chứ?
"Đương nhiên là thật"
Bạch Nguyệt Thiên nghiêm mặt nói:" Thiếu chủ, Bạch Nguyệt Thiên trước mặt ngài, không dám nói láo... những hạng mục trước kia của tập đoàn Siêu Uy, đều là những hạng mục kiếm ra tiền, chính là bởi vì tài chính bị đứt đoạn và quản lý không tốt, cho nên mới tạo thành tình huống như vậy. Lần này đầu tư vào, chỉ cần chúng ta nắm quyền quản lý và giám sát tốt hạng múc này, tin rằng tất cả sẽ tốt lên thôi. Nhất là quặng mỏ kim cương của bọn họ ở Nam Phi, tôi đã tìm người thăm dò, chất lượng kim cương cũng không tồi, chỉ cần tài chính, kỹ thuật và quản lý đúng cách thì tốt rồi, nửa năm sau, khẳng định là có thể kiếm lại..."
Nghe Bạch Nguyệt Thiên giải thích như vậy, Phương Hạo Vân lập tức yên tâm, gật đầu nói: "Một khi đã như vậy, thì cứ dựa theo kế hoạch của ca2c người đi... tối nay, các người cùng đi chúng tôi..."
...........................
Đoàn người Phương Hạo Vân đi đến trang viên Đinh gia theo đúng hẹn.
Sau khi đậu xe xong, một hàng bốn người dưới sự dẫn dắt của người hầu đi vào trong phòng khách.
Đinh Tuyết Nhu trở về nhà, trong lòng có đủ mùi vị, thời thơ ấu của cô, thậm chí là cả thời thiếu nữ của cô, cũng đều trải qua ở chổ này. Khi đó, cô không lo không buồn, làm bạn với mẹ sống rất vui vẻ.
"Haizzz..."
Cảnh, vẫn là cảnh ấy, nhưng người, người đâu mất rồi?
"Tuyết Nhu, em không sao chứ?" Phương Hạo Vân đoán được tâm tình của Đinh Tuyết Nhu, âm thầm nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con, ý bảo em hãy kiên cường lên.
"Haha..."
Cả đoàn người còn chưa vào cửa, liền nghe thấy được giọng nói của Đinh Vọng Long: "Con gái của ta đã trở về... Tuyết Nhu, mau đến để ba nhìn xem... ba năm ngay, hầu như là ngày nào ba cũng nhớ con..."
Nói xong, Đinh Vọng Long liền bước lại muốn nắm lấy tay của con gái.
Trong đôi mắt của Đinh Tuyết Nhu hiện lên một sự chán ghét, lui ra phía sau Phương Hạo Vân.
Đinh Vọng Long thấy thế, sắc mặt hơi xấu hổ, trong lòng thì bất mãn, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ tươi cười: "Xem kìa, đứng nhỏ này, mấy năm không gặp mà sao lại sợ như sợ người lạ thế... vị này chính là Phương thiếu gia sao?"
George bước ra, cười nói: "Đinh tổng, tôi thay người giới thiệu một chút, vị này chính là Phương thiếu gia, còn đây là tổng giám đốc tập đoàn Hùng Long Bạch Thiên Nguyệt, Bạch tổng"
"Bạch tổng?"
Về tập đoàn Hùng Long, Đinh Vọng Long đương nhiên là biết nhiều hơn con gái rồi, Bạch Nguyệt Thiên là nhân vật như thế nào ông ra cũng rõ ràng, tuy rằng tiếp xúc không nhiều với tập đoàn Hùng Long, nhưng mà danh tiếng đã đi trước một bước. Trong cuộc khủng hoảng kinh tế toàn cầu, chỉ có tập đoàn Hùng Long cơ hồ là không bị ảnh hưởng.
Đinh Vọng Long luôn đoán rằng, sau lưng Phương Hạo Vân rốt cục có thế lực nào, nhưng ông ta thật sự không ngờ, đó lại chính là tập đoàn Hùng Long lùng lẫy.
Ông ta không khỏi nhìn lại vị Phương thiếu gia này một lần nữa, kẻ này không đơn giản.
Đinh Vọng Long thậm chí hối hận, sớm biết sau lưng Phương Hạo Vân là tập đoàn Hùng Long, thì lúc đầu ông ta đã tự mình đến cửa, cầu xin con gái tha thứ.
Đương nhiên, bây giờ vẫn chưa muộn.
Chuyện này vẫn còn có cơ hội.
"Khách quý... Phương thiếu gia, Bạch tổng... các người có thể đến Đinh gia của tôi, thật sự làm cho Đinh gia cảm thấy vinh hạnh..." Con người của Đinh Vọng Long đúng là đê tiện, gió thổi chiều nào ngã theo chiều đó. Mắt thấy tổng giám đốc của tập đoàn Hùng Long đến đây, thái độ của ông ta liền trở nên khiêm tốn vô cùng.
Nói xong, ông ta bước lại nhiệt tình bắt tay với Phương Hạo Vân, khóe miệng nợ một nụ cười mờ ám: "Phương thiếu gia, nghe danh đã lâu, mấy hôm trước tôi nghe nói Caesar vừa có va chạm với cậu, bị cậu dạy dỗ, thật sự đúng là anh hùng xuất thiếu niên... Tuyết Nhu, ánh mắt của con không tồi... ba thật kiêu ngạo vì con..."
"Hừ!"
Đinh Tuyết Nhu chỉ hừ lạnh, không thèm để ý đến Đinh Vọng Long.
Sau khi chào hỏi Phương Hạo Vân xong, Đinh Vọng Long liền bước lại cười nói với Bạch Nguyệt Thiên, đối với nhân vật từng làm mưa làm gió trong thương trường chưa từng gặp mặt này, Đinh Vọng Long có một sự kính sợ từ trong đáy lòng.
"Bạch tổng... nghe đại danh của cậu đã lâu, lúc đầu tôi còn nghĩ khi nào có thời gian sẽ đến chào hỏi một tiếng, không ngờ rằng cậu lại là bạn của Tuyết Nhu. Bạn của Tuyết Nhu, cũng là bạn của tôi..." Đinh Vọng Long nắm chặt tay của Bạch Nguyệt Thiên, ra sức lôi kéo làm quen.
Bạch Nguyệt Thiên vì lễ phép nên thản nhiên nói: "Đinh tổng khách khí rồi, danh tiếng của ông trong thương trường châu Âu cũng rất vang dội..."
← Ch. 462 | Ch. 464 → |