← Ch.471 | Ch.473 → |
Phương Hạo Vân cầm lấy tách trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, một cảm giác lạnh lẽo lập tức ập lên trên đầu, đúng là thần kỳ, có thể nói rằng, trong tất cả các loại trà mà Phương Hạo Vân uống từ đó đến giờ, thì đây quả thật là loại trà tốt nhất.
"Trà này có thể an thần dưỡng tâm, còn giúp cho thân thể khỏe mạnh... thậm chí là còn có công hiệu dưỡng da... chỉ là hiệu quả rất ít thôi..." Nguyệt Như tiếp tục giới thiệu.
Phương Hạo Vân lại tiếp tục nhấp một ngụm, thích thú đến nổi nhắm hai mắt lại.
Qua một hồi lâu sau, hắn mới mở mắt ra, cười nói: "Quả nhiên là trà ngon, uống hai ngụm vào miệng, anh cảm thấy thân thể cực kỳ thoải mái, nhất là cái cảm giác mát lạnh kia, thật là đã ghiền..."
Lúc này, Nguyệt Như cũng uống một ngụm, sau đó nhắm mắt lại để tận hưởng, một hồi sau mới mở mắt ra nói: "Hạo Vân, nếu anh thích, lúc đi, em sẽ gói lại một ít cho anh..."
Phương Hạo Vân lại uống một ngụm, cười nói ; "Không tốt đâu, trà này quý như vậy, sao anh có thể dễ dàng mang đi... sợ rằng khi bà Jones biết sẽ trách tội em mất"
Nguyệt Như cười thản nhiên: "Không sao..."
Khi mẹ của Nguyệt Như qua đời, cô được bà Jones nuôi nấng đến lớn, bà đối xử với cô như là con ruột vậy, điều này cô có thể khẳng định, bà sẽ không trách tội cô.
"Chỉ là trà này không được cho mấy cô gái kia uống chùa là được..."
Trong giọng nói của Nguyệt Như rõ ràng mang theo một sự u oán.
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, sắc mặt trở nên xấu hổ, đành phải uống trà để che dấu tâm sự...
"Nguyệt Như, trong lòng em còn hận anh sao?" Phương Hạo Vân buông tách trà xuống, thở dài một tiếng: "Anh biết, mấy ngày này, em nhất định đã hoài nghi anh..."
Lời này vừa nói ra, làm cho sắc mặt của Nguyệt Như cứng đờ lại ngay, trong đôi mắt toát ra một vẻ u oán rõ ràng: "Hạo Vân... em không oán anh, cũng không hận anh, em biết anh sẽ mang em rời đi, không phải sao?"
"Dĩ nhiên... anh sẽ mang em rời đi!"
Phương Hạo Vân gật đầu nghiêm túc: "Nguyệt Như, em yên tâm, lời hứa anh cho em, nhất định sẽ thực hiện được... trong tương lai cho dù anh không chống lại được gia tộc Morgan, thì anh cũng không để em vào biển lửa!"
"Lại lớn hơn rồi..."
E hèm, thật ra thì chỉ có cái mặt của Phương Hạo Vân là nghiêm túc thôi, chứ khi nói chuyện hắn đã xích lại gần Nguyệt Như rồi, và đưa tay sờ mó này nọ, cuối cùng véo nhẹ một cái lên ngực của cô.
Nguyệt Như nghe thấy như thế, vừa thẹn vừa xấu hổ, mặt đỏ lên, muốn nhào lại cắn kẻ xấu này một cái
"Đồ dê xồm..." Nguyệt Như khẽ cáu một tiếng, có điều trong lòng lại ngọt ngào, thầm nghĩ mình quả thật rất có lực hấp dẫn hắn...
"Nguyệt Như, có câu "tiểu biệt thắng tân hôn"... anh và em xa cách lâu như vậy, lần này khó khăn lắm mới được gặp mặt, em nghĩ chúng ta bây giờ có nên làm cái gì không?"
"Hì..."
Khuôn mặt của Nguyệt Như càng đỏ ừng lên, khẽ gắt một tiếng; " Bây giờ anh càng ngày càng không đứng đắn, khẳng định là bị mấy cô gái kia dạy hư rồi... em không thèm để ý đến anh nữa..."
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, mặt liền trở nên xấu hổ, hắn vội vàng cầm tách trà lên, uống một ngụm để che dấu sự xấu hổ của mình.
Len lén nhìn qua Nguyệt Như, thấy cô dường như đang quay đầu đi, không thèm để ý đến mình thật.
Phương Hạo Vân đang muốn buông tách trà xuống, bóng đèn trong đầu chợt sáng lên.
Hắn cầm tách trà lên uống hết một ngụm lớn, sau đó giả bộ bị sặc, và bắt đầu ho dữ dội.
Nguyệt Như thấy thế, vội vàng quay đầu lại, lo lắng hỏi: "Hạo Vân, anh có sao không?"
"Không sao..." Phương Hạo Vân trả lời một câu, rồi tiếp tục cúi người, ho như điên vậy, càng lúc càng ghê gớm hơn.
Nguyệt Như thấy không thể giả bộ được nữa, vội vàng bước lại, vuốt nhẹ lưng của hắn, nhỏ nhẹ nói: "Anh đó... không biết uống từ từ sao..."
Phương Hạo Vân thấy Nguyệt Như lo lắng cho mình như vậy, trong lòng cười thầm, mắt hiện lên một tia gian ảo, đưa tay ôm eo của Nguyệt Như, hôn lên môi của nàng một chút.
Nguyệt Như đỏ mặt đẩy Phương Hạo Vân ra, hốt hoảng lui về sau.
"Nguyệt Như... em..." Phương Hạo Vân rất là buồn bực, người ta ai cũng nói là xa rồi gặp lại còn mãnh liệt hơn cả đêm động phòng, vậy mà tại sao mình lại không được hưởng cái cảm giác đó nhĩ?
Phương Hạo Vân tất nhiên là biết tính cách của Nguyệt Như, biết cô cứ hay ngượng ngùng như vậy, lần trước hiến thân cũng là do thời thế đưa đẩy nên con người cũng đẩy đưa thôi.
Nếu đổi thời gian, đổi địa điểm, thì Nguyệt Như sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện như vậy.
Nguyệt Như chậm rãi ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn Phương Hạo Vân, hai gò má của cô đã đỏ như lửa rồi, ngượng ngùng nói: "Hạo Vân, bây giờ anh thật sự càng ngày càng tệ..."
Phương Hạo Vân cười ngượng ngùng, đưa tay lên sờ cái ót, nói: "Không phải người ta nói, đàn ông không xấu, đàn bà không thương sao, nếu anh không xấu thì em đâu có thương anh đâu!"
"Nói bậy, nói xạo..."
Nguyệt Như đột nhiên nhào đến, cúi đầu xuống, ôm lấy vai của Phương Hạo Vân, há mồm ra phập một cái, tức giận nói: "Tên xấu xa này, em cắn chết anh..."
Phương Hạo Vân bỗng nhiên bị đau, dở khóc dở cười nói: "Đang yên lành, em cắn anh làm gì... đau chết mất..."
"Hừ!"
Lúc đầu Nguyệt Như đã quyết định sẽ "tốt đẹp" với Phương Hạo Vân một chút, nhưng nghe hắn nói vậy, lập tức nổi giận, năng lực khép miệng vết thương của Phương Hạo Vân rất mạnh, cô xác định được điều đó. Đừng nói là cô cắn một phát, cho dù là lấy dao lóc một miếng thịt lên, thì cũng không phải là chuyện to tát gì, cảm giác đau đớn lập tức biến mất ngay.
"Cắn chết anh..."
Nguyệt Như nằm lên đầu vai của Phương Hạo Vân, lại mở miệng ra, phập thêm một phát nữa...
Hix hà... đúng là sau khi cắn xong, tâm tình của Nguyệt Như đã trở nên thoải mái rất nhiều, ngẩng đầu lên nhìn Phương Hạo Vân, tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái: "Hạo Vân, anh không thể nghiêm túc một chút sao, em có chuyện quan trọng muốn nói với anh... anh tốt nhất là mau rời khỏi Luân Đôn đi, nếu không, Thiên Đạo có thể tìm đến anh..."
Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày: "Vì sao? Không phải Tần gia đã rút lại giao dịch rồi sao? Chẳng lẽ Thiên Đạo không muốn bỏ qua?"
"Không phải chuyện Tần gia..." Nguyệt Như nhìn Phương Hạo Vân, nói: "Là chuyện của Robert... anh giết Robert, cái chết của Robert khiến cho Thiên Đạo nỗi giận, chuyện này Thiên Đạo quyết định điều tra rõ, em lo bọn họ sẽ hoài nghi anh..."
"Anh không có giết..." Phương Hạo Vân vội vàng phủ nhậ.
Không phải là do Phương Hạo Vân không tin tưởng Nguyệt Như, cố ý lừa gạt cô. Ý của Phương Hạo Vân là không muốn chuyện này có liên quan đến Nguyệt Như, làm phiền đến cô.
"Hừ!"
Nguyệt Như thấy Phương Hạo Vân không thành thật, giận dữ nói: "Còn giả bộ với em... anh giết chết Robert xong, vứt xác vào trong nhà xưởng, lúc đó em đến giúp anh hủy xác, nếu không bọn họ khẳng định là đã phát hiện ra dấu vết từ cái xác rồi..."
Phương Hạo Vân rùng mình, vốn tưởng rằng chuyện mình làm không ai biết cả, nhưng không ngờ đã bị Nguyệt Như nhìn trộm.
Có điều cũng còn may mắn, may mắn người đến là Nguyệt Như, chứ không phải là người khác.
Tuy rằng Phương Hạo Vân không sợ phiền phức, nhưng mà nếu chuyện giết Robert làm cho Thiên Đạo biết, vậy thì đúng là rắc rối lớn.
Với tính cách bao che khuyết điểm của Thiên Đạo, nhất định sẽ tử chiến với mình, không chết sẽ không ngừng. Tuy rằng thực lực của bộ tộc thủ hộ tại châu Âu cũng không tồi, nhưng mà chỉ dùng để đối phó với gia tộc Morgan thôi. Nếu lúc này mà có xung đột với Thiên Đạo, thì sẽ không tốt đẹp gì. Trước mắt gia tộc thủ hộ không có xung đột lợi ích gì với Thiên Đạo, theo ý của dì Bạch, nếu có thể hợp tác thì cứ hợp tác, không thể hợp tác thì cũng đừng trở mặt với nhau.
"Hạo Vân.. bệnh tình của cô bạn gái kia thế nào rồi?" Nguyệt Như đột nhiên hỏi.
Phương Hạo Vân cười khổ, ôm lấy cô: "Sao vậy? Ghen à?"
"Hừ!"
Nguyệt Như khẽ gắt một tiếng, hừ nói: "Em mới không thèm ghen, anh vốn là một tên hoa tâm mà... có đều, anh không thể ở lại chăm sóc cho cô ta, Thiên Đạo bây giờ đang điều tra chuyện này, tuy rằng bà Jones đã đồng ý với em, nhanh chóng tìm một kẻ chết thay, nhưng mà em thấy anh rời đi là hay nhất..."
"Được rồi, anh nghe lời em, mau chóng rời khỏi đây..." Trên thực tế, cho dù Nguyệt Như không nói, Phương Hạo Vân cũng đã tính vài ngày nữa rời khỏi Luân Đôn, Đinh Tuyết Nhu đã làm giải phẫu xong, ít nhất cũng phải nằm trong phòng vô khuẩn một tháng nữa, sau khi xong thì cũng phải điều tra này nọ hết một hai tháng nữa. Theo lý thuyết thì Phương Hạo Vân nên ở lại chăm sóc cho cô, chỉ là trên thực tế là không có khả năng, Phương Hạo Vân rất bận rộn nhiều chuyện, căn bản là không thể ở lại chăm sóc một người bệnh.
Cũng may là Vương Hà đã đến, hơn nữa còn có Bạch Nguyệt Thiên, George, Rosand lo lắng, Đinh Tuyết Nhu sẽ an toàn.
Phương Hạo Vân tính rằng sau khi cô rời viện thì mới đón cô về.
"Hạo Vân, Trung Thu càng lúc càng gần rồi... anh có nắm chắc không?" Dừng lại một chút, Nguyệt Như chủ động dựa vào trong lòng của Phương Hạo Vân.
Đối với chuyện này, Phương Hạo Vân không thể đưa ra một đáp án chính xác, điều duy nhất hắn có thể khẳng định chính là sẽ cố gắng hết sức lo cho Nguyệt Như, dù có tan xương nát thịt cũng không sợ.
Phương Hạo Vân đưa tay ôm lấy eo của cô, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô, nghiêm túc nói: "Nguyệt Như, em yên tâm, có anh ở đây, sẽ không để em chịu khổ đâu, bất cứ thế nào, trước trung thu anh sẽ nghĩ biện pháp mang em đi, cho dù là Thiên Đạo và gia tộc Morgan đồng thời khai chiến, anh cũng không lo.
"Hix hix..."
Cảm nhận được tình cảm chân thành của người mình yêu, Nguyệt Như liền bật khóc.
Phương Hạo Vân nhẹ nhàng vỗ về lưng của cô, không nói gì cả, tùy ý để cô khóc. -
Sau một hồi, Nguyệt Như mới dừng khóc, kinh ngạc nhìn hắn: "Hạo Vân... hay là anh đừng quản em... không cầu suốt đời suốt kiếp, chỉ cầu có được một lần... chúng ta đã có những giây phút bên nhau rồi, em không oán không hối..."
Phương Hạo Vân nhéo nhéo cái mũi đáng yêu của nàng, cúi đầu xuống, hôn lên môi của nàng, tức giận nói: "Những lời như vậy mà em nói ra mà không biết xấu hổ sao, cái gì mà chỉ được một lần.... anh mặc kệ, anh chỉ muốn ở cùng một chổ với em, Nguyệt Như, tin tưởng anh, trên đời này không có chuyện gì làm khó được anh, chỉ cần anh muốn làm, thì sẽ thành công..."
"Đúng rồi, em không cho anh làm, có phải là có bồ nhí rồi không?" Phương Hạo Vân chỉ nói đùa một câu, để thay đổi bầu không khí ở đây.
Nguyệt Như nghe thấy thế, trong lòng lại không cho là vậy.
Đối với Nguyệt Như mà nói, Phương Hạo Vân là người đàn ông duy nhất trong sinh mạng của cô, trong lòng của cô, Phương Hạo Vân là người đàn ông hoàn mỹ nhất trên thế giới này.
Bởi vì yêu, từ một kẻ giết người máu lạnh, cô đã trở nên đa sầu đa cảm.
Có thể nói, Phương Hạo Vân đã trở thành toàn bộ cuộc sống, đã từng dũng cảm, đã từng dã tâm, nhưng tất cả đều đã bị tình yêu thay thế.
Nếu muốn cô chấp nhận một người đàn ông khác, quả thật đúng là còn hơn cả việc khui nắp bia bằng mí mắt nữa.
Nguyệt Như cắn môi, kinh ngạc nhìn Phương Hạo Vân, miệng giật giật, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì, có điều, trong đôi mắt đẹp của cô đã hiện lên sự mờ mịt.
Phương Hạo Vân cảm thấy trò đùa của mình đối với Nguyệt Như là một sự tổn thương, bởi vì hắn đã nhận ra, Nguyệt Như là một con người rất mẫn cảm.
Sau khi ý thức được vấn đề, Phương Hạo Vân bất đắc dĩ cười khổ: "Xin lỗi, anh không nên đùa với em như vậy... làm em đau lòng..."
Nói xong, Phương Hạo Vân nhẹ nhàng lau đi dòng nước mắt còn sót trên khóe mắt của cô. Trong lòng cũng suy nghĩ, cả đời này hoa đào không ngừng rơi xung quanh hắn, những người phụ nữ quanh hắn đều là tuyệt thế mỹ nữ, và còn một lòng một dạ với hắn, nên hắn không dám phụ người nào cả.
Cái mũi của Nguyệt Nhu trên nên xót, nước mắt cũng ào ạt chảy xuống.
Tình... hỏi thế gian tình là gì, mà khiến cho con người phải đau khổ?
Tình... là một thứ rất hại người, năm xưa khi Nguyệt Như giết người không hề chớp mắt, bây giờ nước mắt của cô cũng nhiều như vậy.
Tâm tình của Phương Hạo Vân cũng trở nên trầm trọng, trên thực tế, hắn cũng không hy vọng Nguyệt Như biến thành cái dạng này, hắn cảm thấy Nguyệt Như đã mất đi chính mình rồi.
Suy nghĩ một chút, Phương Hạo Vân thản nhiên nói: "Nguyệt Như... anh không hy vọng tình yêu chiếm lấy toàn bộ cuộc sống của em... nếu em mất đi mình quá nhiều như vậy, anh cảm thấy có rất nhiều áp lực"
← Ch. 471 | Ch. 473 → |