← Ch.500 | Ch.502 → |
Dừng lại một chút, dì Bạch nói tiếp: " Hạo Vân, chuyện này con không cần lo lắng... nên làm thế nào thì cứ làm thế đó, dì nghe được tin, cấp trên đã sớm bất mãn với Long gia rồi, nếu bọn họ làm quá, cấp trên cũng sẽ không tha thứ, còn có thể gặp tai ương ngập đầu... Hãy nghe dì nói, dì sẽ lợi dụng quan hệ của bộ tộc thủ hộ để gây áp lực cho Long gia, hơn nữa với thế lực của lão cáo già Lã Thiên Hành kia, mạng lưới quan hệ của Long gia chưa chắc là không phá nổi, cho nên, trong lòng con không cần phải có gánh nặng gì cả... Mặt khác, dì điều tra tất cả những cao thủ ở Long gia, cuối cùng xác định, Long gia vẫn chưa có người nào đả thông được Nhâm Đốc hai mạch cả, không cần lo lắng. Dì cảm thấy để cho Bạch Quý ra mặt là có thể giải quyết vấn đề. Đương nhiên, vì để bảo đảm, dì sẽ thông báo cho Bạch Quý dùng loại thuốc tăng cường công lực trước khi ra trận..."
Nghe dì Bạch nói vậy, Phương Hạo Vân lập tức yên tâm.
"Dì, bên Thanh Thanh có tin tức chưa?" Phương Hạo Vân không nhịn được hỏi lại một câu.
"Tạm thời vẫn chưa có, nhưng mà sẽ có nhanh thôi..." Dì Bạch chọc: "không phải là nhớ người ta chứ... Ha ha, Hạo Vân, sau khi con đổi mặt xong đã thay đổi nhiều rồi, dì thấy con bây giờ sắp thành một tình thánh rồi..."
"Haha..."
Phương Hạo Vân cười một tiếng, nói: "Dì, dì đừng chọc ghẹo con, dì cũng biết, con là người thành thật, có một số việc con không thể khống chế..."
"Hạo Vân, chuyện của Thanh Thanh, con có thể hỏi từ Hà Thanh, xem có phát hiện gì không?" Dì Bạch đề nghị.
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, hai mắt sáng lên, cười nói: "Đúng rồi, sao con quên mất chuyện này nhĩ... Dì, lát nữa con đi hỏi thăm một chút... nhìn xem có phát hiện gì không?"
Dừng lại một chút, Phương Hạo Vân nói tiếp: "Dì Bạch, bệnh tình của Phương Tử Lân, thật sự không còn biện pháp sao?"
"Ra là thế!"
Dì Bạch nói nghiêm túc: "Hạo Vân, bây giờ dì chỉ có thể cam đoan là giúp cho Phương Tử Lân sống cho đến khi con trai của con sinh ra... cái này đã là may mắn trong bất hạnh rồi, còn lại thì dì bó tay. Đúng rồi, bệnh của Vương Thế Phi dì cũng đã coi qua, dì sẽ kê đơn thuốc cho hắn, dặn dò hắn dùng mỗi ngày, ba tháng sau là có thể sinh hoạt tình dục lại được..."
"Haha..."
Đây là một chuyện đáng vui vẻ, dù sao thì bây giờ Phương Hạo Vân đã là anh em của Vương Thế Phi.
"Dì, dì không nói với hắn chuyện đó chứ?" Phương Hạo Vân đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nhỏ giọng hỏi. :
"Đương nhiên là không!"
"Ồ, vậy thì tốt rồi!"
Cúp điện thoại xong, tâm tình của Phương Hạo Vân rất là vui vẻ, đầu tiên là chuyện Vương Thế Phi không thể sinh con, đã có thể giải quyết được rồi. Tiếp theo là chuyện Long gia, theo lời dì Bạch nói, cũng không cần phải kiêng nể như trước.
Nhớ lại lời của dì Bạch, Phương Hạo Vân tính rằng sẽ gặp mặt Hà Thanh, sau đó hỏi thăm chuyện của Trần Thanh Thanh. Tuy rằng Hà Thanh chưa chăc đã tiết lộ, nhưng mà Phương Hạo Vân cũng có thủ đoạn riêng của hắn.
Bây giờ điều hắn lo nhất là Hà Thanh không biết gì cả.
Thoáng do dự một chút, hắn bấm số điện thoại của Hà Thanh, nói là có chuyện quan trọng muốn thương lượng, hy vọng cô có thể lại đây.
Hà Thanh từ chối qua điện thoại, nói là kêu Phương Hạo Vân đến chổ cô, hơn nữa còn cho địa chỉ. Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút rồi gật đầu, nói là một giờ sau sẽ đến.
Chuẩn bị đơn giản một chút, Phương Hạo Vân đang đi ra ngoài thì nhận được điện thoại của Bạch Lăng Kỳ: "Hạo Vân, anh có bận gì không? Em đang ở trường, anh đến đón em đi... em nhớ anh..."
Phương Hạo Vân đang có chuyện gấp, nhưng lại không muốn để Bạch Lăng Kỳ thất vọng, nên cười nói: "Anh không có bận, như vậy đi, em chờ anh một lát, anh lái xe đến chổ em..." Trong khoảng thời gian này hai người đều bận, cho nên thời gian gặp mặt cũng ít đi, đừng nói là Bạch Lăng Kỳ nhớ hắn, ngay cả hắn cũng rất nhớ Bạch Lăng Kỳ.
Khoảng thời gian trước, khi tập đoàn Đằng Phi tuyên bố thành lập, dì Bạch đã từng tặng cho Phương Hạo Vân một món quà, là một chiếc Lamborghini hàng hiệu.
Có điều chiếc xe này rất là chói mắt, Phương Hạo Vân không muốn sử dụng. Thế nhưng hôm nay thì khác, hắn đi đón người con gái hắn yêu, đương nhiên là cần phải có phong cách một chút.
Nửa tiếng sau, Phương Hạo Vân lái chiếc Lamborghini đến cổng trường đại học Hoa Hải, khi xe dừng lại, người đi đường, sinh viên, giáo viên... hầu hết đều đưa mắt nhìn về hướng chiếc Lamborghini của hắn.
Chiếc Lamborghini của Phương Hạo Vân là đời Revenn, từng là một trong các loại xe thể thao tốc độ nhất.
Revenn dùng kỹ thuật sợ than hoàn toàn mới của máy bay, thân xe được bảo trì chắc chắn đồng thời còn giảm bớt sức nặng nữa. Phía trước được thiết kế lướt gió rất có lợi, hai sườn được làm theo kiểu hình elip, giảm bớt sự ma sát của không khí. Hệ thống LED giúp mang lại độ ổn định cho xe, xe được sơn bởi chất liệu GreBarra, cùng với trục bánh xe màu đen phối hợp lại tạo ra vẻ hoành tráng cho xe.
Làm một chiếc xe thể thao tốc độ, tính năng của động cơ không thể nào cooi thường. Động co V12 6. 5 làm cho xe lặng lẽ đạt tốc độ 100km/h chỉ trong ba đến bốn giây, nếu tiếp tục kéo dài, thì có thể đạt đến tốc độ cao nhất của xe.
Vào thời điểm ban đầu khi Revenn được tung ra, giá tiêu thụ của nó lên đến một triệu Euro, hơn nữa trên thế giới này chỉ có hai mươi chiếc thôi. Có thể thấy được chiếc xe này đắt giá cỡ nào. Những kẻ có tiền, cho dù là có nhiều tiền, cũng chưa chắc đã mua được loại xe này.
Đương nhiên, làm người đứng đầu trong giới thương trường châu Âu, tập đoàn Hùng Long muốn một chiếc đương nhiên là đủ quyền rồi.
Phương Hạo Vân cũng không biết gì về lai lịch của chiếc xe này cả, khoảng thời gian trước tập đoàn Hùng Long vừa đưa nó đến.
Trên thực tế, những người ở đây đều không biết về lịch sử oai hùng của chiếc xe này, bọn họ chỉ cảm thấy rằng chiếc xe này tương đối đẹp, khá bắt mắt. Nhất là cái màu trên thân xe, càng làm lôi cuốn ánh mắt của bọn họ...
Có điều, trong các sinh viên ở đây cũng có người đam mê ô tô, và nhanh chóng có người nhận ra đây là chiếc Revenn, trên thế giới chỉ có hai mươi chiếc, trị giá một triệu Euro.
Người bạn học này hiển nhiên là sợ ngây người rồi. Chiếc xe thể thao này, hắn từng xem trong một tạp chí ô tô, chỉ là không ngờ hôm nay có thể tận mắt chứng kiến.
Trước đó hắn cho rằng, loại xe cao quý như vậy không có khả năng xuất hiện tại Trung Quốc.
"Xin chào bạn..." Anh bạn này sợ rằng mình đang nằm mơ, vội vàng kéo tay cô gái đứng bên cạnh, hy vọng cô ta có thể nhéo mình một cái.
Cô gái kia quay mặt lại, khuôn mặt đầy tàn nhan, hình thể thì "hơi béo một tí", từ trước đến giờ luôn bị nam sinh tránh xa. Hôm nay tự nhiên có một nam sinh bộ dạng trông có vẻ hào hoa chủ động nói chuyện, cô lập tức mừng như điên, ông trời rốt cục đã không phụ kẻ hiền.
"Xin hỏi, anh muốn hẹn tôi đi ăn cơm sao?" Cô nữ sinh cười, trên mặt lộ vẻ thẹn thùng, nhỏ giọng nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ đồng ý... tôi thích ăn món ốc của nước Pháp..."
Anh chàng sinh viên đeo kính cận nhà ta thiếu chút nữa ngất xỉu, món ốc nước pháp? Ngay cả nước luộc ốc tôi còn chưa từng được uống nữa là, nhìn cô như vậy, dẫn đi ăn, phỏng chừng là không còn ai được ăn quá.
Đương nhiên, anh ta không thể nói ra những điều này, anh chỉ cần cô ta hỗ trợ thôi: "Bạn học, bạn có thể nhéo tôi một cái hay không?"
"Chỉ việc này?" Sắc mặt của cô nữ sinh kia lập tức xìu xuống.
"Đúng vậy, chỉ việc này..." Anh kính cận nghiêm túc gật đầu.
"Thích bị ngược đãi!"
Cô nữ sinh tức giận hừ một tiếng, vươn tay ra, hung hăng nhéo một phát vào hông của hắn.
Một tiếng kêu thảm thiết ngay lập tức được phát ra từ miệng của anh kính cận, chỉ là trên mặt anh ấy không hề có cái gọi là đau đớn, ngược lại, anh ấy trông có vẻ hưng phấn: "Là thật, tôi không nằm mơ, thật sự là Lamborghini Revenn... trên thế giới chỉ có hai mươi chiếc, một triệu Euro một chiếc..."
"Bệnh thần kinh, thích bị ngược đãi!" Cô nữ sinh này cảm thấy người này không bình thường, vội vàng tránh xa.
"Lamborghini Revenn..."
"Xe thể thao cao cấp nhất thế giới..."
"Giá một triệu Euro, khoảng mười triệu nhân dân tệ đấy..."
Dưới sự nhắc nhở của anh kính cận, những người xung quanh lập tức phát ra tiếng kêu sợ hãi. Một số ít nữ sinh tự cho là xinh đẹp, đều bắt đầu chú ý đến chủ nhân trẻ tuổi đẹp trai của chiếc Lamborghini này, hy vọng anh ấy có thể nhìn trúng mình. đừng nói là hai người sẽ quen biết, chỉ cần được ngồi vào chiếc Lamborghini này một lần cũng mãn nguyện rồi.
Một cô gái lầu xanh tự xưng là nữ sinh có lá gan lớn một chút thậm chí còn lắc cái eo như rắn nước của mình, chớp mắt đưa tình đi về hướng của Phương Hạo Vân, cười quyến rũ: "Xin chào tiên sinh, em muốn đi trung tâm mua sắm, anh có thể chở em đi được không?"
Những cô nữ sinh xung quanh thấy có người nhanh chân đến trước, lập tức nổi giận không thôi, âm thầm trách mình tại sao vừa rồi không to gan lên một chút.
Chỉ là không ai ngờ, câu trả lời của Phương Hạo Vân lập tức làm cho tâm tình của các cô trở nên thoải mái.
"Vị tiểu thư này, tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi, tôi không phải là lái xe thuê..." Phương Hạo Vân ngẩng đầu lên nhìn cô gái, quả thật là không tồi, chỉ là cái cách ăn mặc kia, nhìn là biết không phải hàng tốt rồi. Loại con gái như vậy, đừng tưởng là sinh viên, thực tế thì còn kém xa mấy cô phục vụ trong Kim Bích Huy Hoàng nữa.
"Anh..." Bản tính của cô gái này luôn là thế, chỉ cần thấy có xe xịn chạy đến trước trường, đều chủ động tiến lại làm quen, và theo tình hình chung, bởi vì sắc đẹp của cô, trên cơ bản đều thành công 10%%, chỉ là hôm nay...
"Hừ, có gì đặc biệt hơn người, Mercedes tôi còn ngồi qua, ai thèm chiếc xe dỏm của anh..." Cô gái để lại một câu, rồi phẫn nộ rời đi.
Những người chung quanh lập tức cười chế nhạo, hết chuyện đi so sánh Mercedes Benz và Lamborghini, đúng là vú to mà óc như trái nho.
Cô gái này nghe thấy mọi người chế nhạo như vậy, lập tức xấu hổ, bước đi nhanh hơn.
Có bài học như vậy, rốt cục không còn ai dám hy vọng gì cả.
Thật ra ngay trong giây phút cô gái ấy ra tay, thì xung quanh đã có hơn mười cô gái khác sẵn sàng lao vào vòng chiến.
Bình thường thì chỉ cần ngoài cổng có một chiếc xe cỡ Audi thôi, thì đã có mấy cô xinh đẹp bu lại rồi.
Bây giờ mọi người đều im lặng, chỉ là chưa có tản đi thôi, bởi vì Lamborghini Revenn không phải muốn nhìn là nhìn thấy như BMW hay là Mercedes đâu.
Không ai muốn bỏ qua cơ hội này.
Phương Hạo Vân đứng dựa vào cửa xe, vẻ mặt lạnh nhạt, trên môi lộ ra một nụ cười nhạt. Đối với những người bu quanh này, hắn không có cảm giác nhiều. Bình tĩnh mà suy nghĩ, bọn họ bu quanh hắn, cũng là một chuyện rất bình thường. Hắn thậm chí nghĩ rằng, nếu hắn chỉ là một sinh viên bình thường thì nói không chừng cũng sẽ đứng trong đám đông này.
Đúng lúc này, điện thoại vang lên, là Bạch Lăng Kỳ gọi đến.
Sau khi được chuyển, trong điện thoại truyền ra giọng nói của Bạch Lăng Kỳ: "Hạo Vân, em thấy anh rồi... sao anh lại lái một chiếc xe như vậy đến, em không dám đi ra ngoài..."
Phương Hạo Vân cười thản nhiên: "Kỳ, mau ra đây đi, anh chờ em nửa ngày rồi... mặc kệ là xe gì, trong mắt anh cũng chỉ là một công cụ đi lại thôi... người khác nghĩ thế nào thì mặc kệ, mà em cũng..."
"Đi chết đi..." Bạch Lăng Kỳ khẽ cáu một tiếng: "Cúp!"
Cúp điện thoại xong, ánh mắt của Phương Hạo Vân chuyển về hướng cổng trường, hắn nhận ra ngay Bạch Lăng Kỳ ngay trong đám đông, váy dài toàn thân màu trắng, có vẻ duyên dáng yêu kiều, hơn nữa cái khí chất thanh xuân trên người giống như là một cô tiên xinh đẹp vậy.
Những người bu xung quanh thấy Phương Hạo Vân chuyển mắt, cũng biết rằng người hắn chờ đã xuất hiện.
Quả nhiên, bọn họ cũng nhìn thấy được Bạch Lăng Kỳ đi ra.
Bởi vì Bạch Lăng Kỳ đang tạm thời giữ chức tại tập đoàn Thịnh Hâm, hơn nữa còn có cả hạng mục Tây Hoàn, cho nên rất nổi tiếng trong đại học Hoa Hải, hầu như mọi người đều biết đến cô.
Khi bọn họ ý thức được chủ nhân đẹp trai của chiếc xe đang chờ Bạch Lăng Kỳ, lập tức bình thường lại. Hèn chi người ta từ chối cả cô gái An Ny kia.
Đừng tưởng rằng An Ny xinh đẹp vô hạn, trong mắt của mọi người, cô ta và Bạch Lăng Kỳ không thể nào so sánh được, như mặt đất so với bầu trời vậy.
← Ch. 500 | Ch. 502 → |