← Ch.565 | Ch.567 → |
Đinh Tuyết Nhu thấy hắn không trả lời, ánh mắt lại trở nên ảm đạm, nói: "Người của Đinh gia quả thật là đối với em không tốt, nhung dù sao bọn họ cũng là người thân của em... hơn nữa, bệnh của em ít nhiều gì cũng là do bọn họ giúp. Em cảm thấy nên khoan dung độ lượng, có thể tha được cứ tha..."
Phương Hạo Vân hỏi: "Là Tuyết Siêu làm cho em thay đổi chủ ý... Tuyết Nhu, hãy nghe anh nói, người nhà họ Đinh không đáng để tha thứ. Mặc kệ là Đinh Vọng Long hay là Đinh Tuyết Siêu, thì trong lòng bọn họ đều không coi em là người nhà, bọn họ chỉ suy nghĩ đến lợi ích mà thôi. Hơn nữa chuyện này cũng không phải là chuyện của một mình em, bọn họ làm thương tổn đến em, đồng thời cũng gây tổn thương đến anh. Cho nên, anh hy vọng em đừng cầu tình cho Đinh gia..."
"Ngoài ra, hành động của Bạch Nguyệt Thiên đã bắt đầu từ lâu rồi, cho dù bây giờ anh muốn dừng tay lại, cũng đã không còn kịp..." Phương Hạo Vân thản nhiên nói.
Đinh Tuyết Nhu há miệng ra, vốn định nói cái gì đó, nhưng thấy vẻ mặt âm trầm của Phương Hạo Vân, liền vội vàng ngậm miệng lại.
Phương Hạo Vân ôm lấy eo của Đinh Tuyết Nhu, trầm giọng nói: "Tuyết Nhi, con người luôn phải trả giá vì hành vi của mình. Người nhà họ Đinh có tội ác tày trời... anh hy vọng em có thể hiểu được chuyện này. Anh biết em rất lương thiện, nhưng mà, cái lương thiện này có thể bị gọi là ngu xuấn. Nguyên tắc của anh là không mềm lòng với kẻ địch"
Nghe Phương Hạo Vân nói như vậy, Đinh Tuyết Nhu thản nhiên đáp: "Xin lỗi, Hạo Vân... em chỉ cảm thấy đứa nhỏ Tuyết Siêu đáng thương, cho nên..."
"Em lại sai rồi!"
Phương Hạo Vân nói:" Đinh Tuyết Siêu đúng là đáng thương, nhưng không đáng để người khác đồng tình, có một số việc anh không biết, anh đã từng cho người giám sát bọn họ nói chuyện. Phát hiện ra trong lòng nó căn bản không coi em là người thân, nói chuyện vô cùng cay độc. Vì thế, anh mới quyết định đoạt hết tất cả của Đinh gia trao lại cho em..."
"Cảm ơn anh, Hạo Vân!" Nếu Phương Hạo Vân đã quyết định, Đinh Tuyết Nhu không nghi ngờ nữa, nếu hắn đã nói vậy, như thế có nghĩa đây là sự thật. Đinh Tuyết Nhu cười khổ một tiếng, mình thật sự quá ngốc, vốn tưởng rằng mình có thể có được tình thân, nhưng mà bây giờ...
"Hạo Vân, xin lỗi, thiếu chút nữa em lại sai lầm rồi!" Đinh Tuyết Nhu buồn bã nói: "Em rất hận bản thân, vì sao nhiều năm trôi qua như vậy rồi, mà em vẫn không thể trưởng thành được..."
Phương Hạo Vân nhẹ nhàng nói: "Em là một cô gái lương thiện... yên tâm đi, có anh ở bên cạnh, không ai có thể lừa gạt, ăn hiếp được em..."
Đinh Tuyết Nhu hơi rung động, cảm thấy trong lòng thoải mái được ít nhiều, cô tùy ý đế cho Phương Hạo Vân ôm lấy eo của mình, nhẹ nhàng chuyển động, trên mặt hiện lên một tia ngọt ngào.
"Hạo Vân, em thật sự chờ mong ngày anh làm rõ thân phận của mình, em sẽ giao tất cả lại cho anh..." Đinh Tuyết Nhu giống như đang nói mê vậy.
Phương Hạo Vân thấy cô nhắm mắt lại, hai má ửng hồng, hơi động tâm một chút, lập tức cúi đầu xuống khẽ hôn vào trán của cô.
Nước mắt hạnh phúc của Đinh Tuyết Nhu lập tức rơi xuống.
Lúc này, những dồn nén, những đau khổ trong lòng cô đều đã được giải phóng, sau này cô sẽ không dễ dàng rơi lệ như thế nữa.
Phương Hạo Vân nhìn tình yêu sáu năm trước của hắn đang khóc trong ngực hắn, cảm thấy trong lòng khó chịu, ôm cô vào lòng, cảm nhận tình cảm sâu đậm của cô.
"Hạo Vân, trong lòng anh, em xếp thứ mấy?" Đinh Tuyết Nhu đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi một câu khá là xấu hổ.
Đôi mắt u oán của cô, làm cho tim của Phương Hạo Vân như muốn rời ra.
Phương Hạo Vân ôm lấy cô, nói: "Pé ngốc... đương nhiên là hạng nhất rồi... vì sao lại hỏi như vậy, là em không tự tin, hay là không tin tưởng anh?"
Trên mặt Đinh Tuyết Nhu liền xuất hiện sự vui mừng, hỏi: "Nếu em là thứ nhất, vậy những người kia?"
"Đều là thứ nhất!" Phương Hạo Vân nghiêm túc nói ra một câu vô sỉ: "Trong lòng anh, tất cả những người phụ nữ của anh đều là hạng nhất, tình yêu của anh dành cho các em đều rất chân thành, đều xuất phát từ con tim của anh, đều đầy đủ cả, không phân biệt bên nào..." Lời này mà để người ngoài nghe được thì sẽ mắng rằng "vô sỉ". Nhưng hắn biết, đây đều là những lời thật lòng của hắn.
Đinh Tuyết Nhu nghe thấy thế, liền thấy vui vẻ, cô chậm rãi nhắm mắt lại, nước mắt vẫn chảy xuống. Đối với con gái, tình yêu là ích kỷ, Đinh Tuyết Nhu cũng không ngoại lệ.
Nhưng, kết quả ngày hôm nay, cũng là do ngày đó cô tạo ra.
Nói chính xác hơn là, tất cả đều do người nhà họ Đinh tạo ra.
Nếu sáu năm trước cô không rời xa Hạo Vân, cô tin rằng Hạo Vân tuyệt đối sẽ không đi hái hoa ngắt cỏ, cô nhất định sẽ là người phụ nữ duy nhất của hắn.
Nhưng mà, trong sáu năm đó, cuộc sống của Hạo Vân đã thay đổi rất nhiều. Tuy rằng Đinh Tuyết Nhu không biết trên người hắn rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô biết, cô không thể trách hắn, cũng không thể oán hắn.
Nếu thật sự muốn trách, thì cũng chỉ có thể trách Đinh Vọng Long. Nếu muốn oán, cũng chỉ có thế oán hận ông trời và vận mệnh trêu người.
"Hạo Vân, ôm chặt em!" Đinh Tuyết Nhu than nhẹ một tiếng, hai tay ôm chặt hơn.
Vũ điệu còn chưa kết thúc, mà hai người đã ôm chặt nhau, chân vẫn bước đều, nhưng Phương Tuyết Di nhìn thấy bộ dáng hai người thân thiết như vậy, trong lòng dường như hơi khó chịu.
Trác Nhã, Tần Tú Văn, Hàn Sơn cũng thấy được cảnh này, ba người có ba suy nghĩ khác nhau.
Trác Nhã thì cười khổ, con trai của mình xem ra nhất định là cả đời phong lưu rồi. Bà thật sự không ngờ, ngay cả nữ hoàng âm nhạc đỉnh đỉnh đại danh mà cũng lọt vào mắt xanh của nó.
Cũng may là buổi tiệc tối nay không có mời phóng viên vào, nếu không thì cảnh của hai người hôm nay khẳng định sẽ trở thành tiêu đề cho bài báo ngày mai
Vợ chồng Hàn Sơn thì có chút buồn bực, thằng nhóc này thật là phong lưu, vừa mới có Tuyết Nhi, lại lập tức đi quấn quít lấy người phụ nữ khác, cái này thật là quá đáng.
Tần Tú Văn cảm thấy rất lo lắng cho tương lai của con gái.
Bà rất muốn đi qua răn dạy Phương Hạo Vân, nhưng đã bị Hàn Sơn kéo lại: "Tú Văn, không cần đi... bình tĩnh chút... em quên rồi sao, anh đã nói với em rồi. Đứa nhỏ Hạo Vân này vốn không một người phụ nữ nào có thể độc chiếm được. Yên tâm đi, nó sẽ không bỏ rơi Tuyết Nhi nhà chúng ta đâu... >"
Tần Tú Văn liếc chồng một cái, nói: "Ông thật biết tin, nhưng mà ông không nhìn thấy à. Thằng nhóc đó đang làm cái gì kìa... cùng nữ hoàng âm nhạc... ông là đàn ông, đương nhiên là ông nói giùm cho đàn ông rồi"
Hàn Sơn cười khổ: "Anh đúng là đàn ông, nhưng mà anh cũng là một người ba. Tú Văn, tin tưởng anh, anh sẽ không để Tuyết Nhi chịu khổ đâu, về sau em sẽ biết lựa chọn của anh sáng suốt thế nào"
"Hừ!"
Tần Tú Văn hừ một tiếng, nói:"Tạm thời tin ông, nhưng tôi nói rõ cho ông biết, sau này nếu Tuyết Nhi mà không được hạnh phúc, tôi sẽ không để yên cho ông đâu..."
Vương Hà nhìn thấy bộ dáng của Đinh Tuyết Nhu bây giờ, trong lòng thở dài một hơi, xem ra Đinh Tuyết Nhu thật sự không còn muốn làm nữ hoàng âm nhạc gì rồi, cô ta đang chìm đắm trong hạnh phúc.
Có điều, nói đi thì phải nói lại, có thể ở cùng với người đàn ông mình yêu, đúng là một chuyện tốt. Vương Hà thậm chí còn hâm mộ nữa, cô lớn hơn Đinh Tuyết Nhu vài tuổi, nhưng mà vẫn chưa tìm được một nửa của mình.
Cũng may, cô còn có một chị em tốt, một em trai ngoan.
Nhắc đến em trai Vương Bảo Nhi, trong lòng có chút đắc ý. Từ khi em trai được cứu ra, liền sửa đổi tính tình, bây giờ ngoan hơn rất nhiều. Hơn nữa còn sắp tốt nghiệp trường võ, trở thành một vệ sĩ đúng cấp. Đến lúc đó, Vương Hà sẽ an bài nó vào đội ngũ bảo vệ Đinh Tuyết Nhu.
Sau khi điệu nhạc kết thúc, Phương Hạo Vân đỡ lấy Đinh Tuyết Nhu đi ra sàn nhảy, sắc mặt của cô bây giờ tái nhợt, thở dốc liên tục, hiển nhiên là đã mệt mỏi quá mức rồi. Có điều, trên mặt cô, trong đôi mắt của cô vẫn đầy vẻ hạnh phúc.
Vương Hà đi đến, hung hăng trừng mắt nhìn Phương Hạo Vân, không vui nói: "Cậu không biết thân thể của Tuyết Nhu không tốt à, còn nhảy lâu như vậy..."
Đinh Tuyết Nhu vội nói: "Chị Hà, không phải do Hạo Vân, là em kiên trì muốn nhảy xong..."
Phương Hạo Vân cũng không có gì bất mãn về những lời quở trách của Vương Hà, bởi vì Vương Hà cũng muốn tốt cho Đinh Tuyết Nhu.
"Anh đưa em về!" Phương Hạo Vân nắm chặt tay của Đinh Tuyết Nhu, thản nhiên nói.
"Đúng lúc này, Phương Tuyết Di, Bạch Lăng Kỳ đi đến, hỏi thăm tình huống của Đinh Tuyết Nhu. Đinh Tuyết Nhu vội vàng nói mình không sao, nói bọn họ không cần lo lắng.
"Chị, Kỳ, khách của buổi tiệc xin nhờ hai người... em phải đưa Tuyết Nhu về, thân thể của cô ấy không được tốt, kéo dài thêm nữa sẽ không chịu nổi" Phương Hạo Vân dặn dò.
Phương Tuyết Di và Bạch Lăng Kỳ đương nhiên là đồng ý.
"Chị Hà, chúng ta đi!"
Nói xong, Phương Hạo Vân liền ôm ngang Đinh Tuyết Nhu, đi ra ngoài cửa.
Đinh Tuyết Nhu thấy Phương Hạo Vân làm trò như vậy trước mặt nhiều người, sắc mặt lập tức ngượng ngùng, nhưng trong lòng lại bị một thứ gọi là ngọt ngào vây lấy.
Ngay trong lúc Phương Hạo Vân đang mở tiệc chúc mừng, thì Tần gia đang bán vội bán vàng của cải để lấy tiền, có điều bọn họ đang gặp ít phiền toái. Vốn những người muốn mua hàng của Tần gia, bây giờ đột nhiên đổi thái độ, cả đám giống như là nhìn thấy ôn thần vậy, đều tránh xa Tần gia ra.
Lấy hộp đêm của Tần gia ra mà nói, lúc trước là một trong những nơi đứng đầu trong ngành giải trí của Hoa Hải, chỉ là bây giờ, mặc dù rao bán giá thấp nhưng cũng chẳng ai thèm hỏi thăm.
Tần Như Phong tự mình gọi điện cho vài người bạn, nhưng mà cũng không có tiến triển gì. Người có thái độ tốt thì nhẹ nhàng từ chối, còn người không tốt thì trực tiếp cúp điện thoại luôn.
Từ sau khi Long gia bị diệt, các giới Hoa Hải đều rõ ràng thủ đoạn của Phương Hạo Vân, dưới tình huống này, ai còn dám dây dưa với Tần gia?
Gọi điện một hồi, nhưng cũng không có hiệu quả gì.
Ngay cả một người từng trải như Tần Như Phong cũng không khỏi thở dài, thói đời ngày nay, nhân tình nóng lạnh.
Tần Tử Hoa lại không cho là đúng, không bán được thì tốt thôi. Hắn căn bản là không muốn đi châu Âu, gái bên châu Âu vừa dai vừa dữ, hắn chơi không quen.
Kim Đại Trung từ đầu đến cuối đều không coi Phương Hạo Vân ra gì cả. Ông ta thấy em vợ cứ như đang ngồi trên cục than vậy, liền lại khuyên bảo: "Theo anh thấy, tìm tài phiệt bên châu Âu mà nmua, anh thấy thương nhân ở đây ai cũng sợ Phương Hạo Vân cả, nếu kéo dài như vậy, căn bản không phải là biện pháp..."
"Bây giờ cũng chỉ có thể làm như vậy..." Tần Như Phong thở dài yếu ớt: "Không ngờ rằng Tần gia lại có ngày hôm nay.... chuyện này anh liên hệ giúp em với, có kết quả thì báo cho em biết, em muốn yên tĩnh một mình"
"Ừ" Kim Đại Trung gật đầu, liền đứng dậy đi ra ngoài.
"Tử Hoa, giúp ba liên lạc với Kim Gia, ba muốn gặp mặt hắn..." Lần này Tần Như Phong trở lại, trừ việc bán tài sản ra, trong lòng còn có một chuyện, chính là muốn gặp mặt Kim Gia.
← Ch. 565 | Ch. 567 → |