← Ch.615 | Ch.617 → |
Nói xong câu đó, Phương Hạo Vân liền trở về phòng rửa mặt thay đồ.
Nửa tiếng sau, Phương Hạo Vân xuất hiện tại nhà ăn, hắn bỏ năm mươi đồng ra để mua một bữa ăn và cắm đầu vào ăn.
Khi hắn đang cúi xuống húp nước canh thì ngoài cửa nhà ăn xuất hiện một ông già khoảng năm mươi, bước chân của ông ta rất vững vàng, con mắt lóe sáng, sau khi vào cửa liền đưa mắt quan sát Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân uống xong miếng nước canh cuối cùng, con mắt đảo qua, nhíu mày, thầm giật mình một cái, lão già trước mắt này là một cao thủ đã được đả thông Nhâm Đốc.
Hắn hít sâu một hơi, đây đúng là căn cứ của gia tộc thủ hộ, cao thủ võ học không phải hàng hiếm. Tính luôn Phong Trảm, Phong Vân, thì lão già này chính là cao thủ thứ ba trước mắt Phương Hạo Vân.
"Tại hạ là Hoa thành tổng quản Hoa Vô Đức, xin hỏi cậu chính là Phương Hạo Vân?" Ánh mắt của lão già dừng lại trên người của Phương Hạo Vân chừng một phút, sau đó mới mở miệng hỏi.
Phương Hạo Vân nhướng mày, nghiêng đầu nói: "Không sai, tôi chính là Phương Hạo Vân, xin hỏi ông tìm tôi có chuyện gì? Hay là lão rùa đen Phong Vân nhờ ông đến giúp?" Phương Hạo Vân suy nghĩ, nếu có thể giết được đại tổng quản của Hoa thành, thì sẽ chấn động hơn cả việc chém chết Phong Trảm.
Bây giờ Phương Hạo Vân không còn sợ hãi, hắn nghĩ rằng, nếu ngồi chờ chết, không bằng chủ động tấn công, chiếm thế thượng phong thì tốt hơn.
Tuy rằng cao thủ võ học đã đả thông Nhâm Đốc rất quý, hắn vốn không muốn giết chết bọn họ, nhưng bây giờ dường như không còn biện pháp khác. Hơn nữa, nhóm người này rõ ràng không đi chung đường với mình.
"Thành chủ chúng tôi muốn mời cậu dự tiệc, xin mời đi theo tôi" Hoa Vô Đức không để ý đến thái độ của Phương Hạo Vân, lạnh giọng nói: "Thành chủ của Phong Hoa Tuyết Nguyệt đều đang ở đó, hy vọng cậu không làm trì hoãn thời gian..."
"Thật sao?" Phương Hạo Vân cười khinh miệt: "Bốn thành chủ đang đợi tôi à, tôi không nhận nổi đâu... Ông già mất đức (chửi chữ theo nghĩa của Vô Đức), về nói với lão thành chủ chó má của ông, nói tôi không có hứng thú tham gia Hồng Môn Yến của các người, muốn gặp tôi thì lăn đến đây..."
"Làm càn!"
Hoa Vô Đức từ nhỏ đã sống tại Thiên Phạt thành, ông chưa thấy người nào cuồng vọng như vậy, mặt mũi của bốn thành chủ, cho dù là tiểu thư cũng không dám chậm trễ.
Thế mà thằng nhãi này lại dám nói thế.
Nhiệm vụ của Hoa Vô Đức chính là mời Phương Hạo Vân đến dự tiệc, hắn không đi, tức là Hoa Vô Đức thất trách.
Nghĩ đến đây, Hoa Vô Đức quát lạnh một tiếng: " Phương Hạo Vân, cái giá của cậu lớn quá nhĩ? Cậu cũng biết, bốn thành chủ cùng nhau mời dự tiệc, cậu là người đầu tiên. Đừng có dày mặt không biết xấu hổ như thế"
Phương Hạo Vân chậm trễ nói: "Ông già, tôi thấy ông già rồi nên hồ đồ.... Dễ dàng xúc động như vậy sao. Hoa Thiết Thụ cũng thật là, phái một thứ bá dơ như vậy đến mời tôi đi dự tiệc, xem ra đúng với câu nói kia, chủ nào thì nô tài đó... chó già, cút xa ra một chút coi... không thấy tôi đang ăn sáng hả?"
"Muốn chết!"
Hoa Vô Đức là quản gia của Hoa thành, bình thường cũng là một nhân vật có tiếng tại Thiên Phạt thành, bây giờ bị người ta nhục mạ xỉ vả và chửi bớt không thương tiếc như vậy, sao mà nhịn được?
Nghĩ đến đây, ông ta đã không thể chịu đựng được nữa, quyết định ra tay dạy dỗ thằng nhóc không biết trời cao đất rộng này. Tuy rằng Hoa Vô Đức biết Phương Hạo Vân đã giết chết Phong Trảm, nhưng ông ta tin rằng mình không phải là Phong Trảm version2.
Thân hình nhoáng lên, trong tay của Hoa Vô Đức liền xuất hiện một thanh dao, con dao lóe lên ánh mờ mờ, hiển nhiên là có độc rồi, và nó đang đâm về hướng cổ họng của Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân cười lạnh, Thiên Phạt liền xuất hiện để đỡ.
Chỉ nghe một tiếng keng vang lên, con dao của Hoa Vô Đức đã bị Thiên Phạt chặt gãy, nếu mà hắn nặng tay, thì phỏng chừng cánh tay cầm dao của Hoa Vô Đức đã lìa khỏi người ông ta rồi.
"Thiên Phạt..." Hoa Vô Đức biết Thiên Phạt, nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy thì mới là lần đầu, ông âm thầm kinh hãi, vội vàng lui về sau.
Đợi khi ổn định thân hình, ông ta liền rút ra một thanh đao sau lưng, nói: "Tôi không tin Thiên Phạt có thể chặt đứt tiêm đao đúc bằng thép này..."
Nói xong, Hoa Vô Đức lại lao đến, triển khai thế công sắc bén.
Phương Hạo Vân lúc này cũng không lấy cứng đấu cứng, mà dựa vào Hoạt Bộ để tránh né, triển khai du đấu với ông.
Suy nghĩ của Phương Hạo Vân rất đơn giản, thấy Hoa Vô Đức đã năm mươi rồi, mặc dù đã đột phá Nhâm Đốc, nhưng thân thể rốt cục vẫn không bằng người trẻ tuổi, chân khí của ông ta cũng không kéo dài được.
Trong trận đánh sống chết này, Phương Hạo Vân thì không cố ý chạm mặt, còn Hoa Vô Đức thì không ngừng tấn công toàn lực, nhưng vẫn không có tiến triển gì. Bây giờ ông ta dường như đã kiệt sức, hô hấp cũng trở nên gấp gáp, thở hồng hộc như chó già vậy.
"Haha... sao thế? Chỉ có một chút năng lực này thôi sao. Uổng cho ông là con chó già trung thành nhất của Hoa Thiết Thụ, đúng là khiến cho người ta thất vọng..." Phương Hạo Vân cố ý khích tướng.
Hoa Vô Đức chậm rãi tỉnh táo lại, quyết định phát động đợt tấn công mới. Lúc này dường như ông đã hiểu được tâm tư của Phương Hạo Vân.
Rất rõ rang, hắn đang cố ý chọc giận ông, làm tiêu hao lực lượng của ông. -
"Đê tiện!" Mắng một tiếng, Hoa Vô Đức nổi giận, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn, bắt đầu đợt tấn công bằng kỹ xảo. Làm một võ giả đầy kinh nghiệm, đối với hành vi trước đó của mình, ông cảm thấy xấu hổ và giận dữ không gì sánh được. Ông vốn không nên trúng kế, nhưng trên thực tế, ông đã trúng kế, hơn nữa chân khí trong cơ thể đã tiêu hao không ít.
"Đi chết đi!"
Đừng tưởng Hoa Vô Đức lớn tuổi già cả thì kém, nhưng bộ pháp của ông ta không chậm chút nào. Tốc độ của ông ta thi triển lên đến mức tận cùng thì ngay cả Phương Hạo Vân cũng chỉ có thể nhìn thấy cái bóng của ông ta.
*****
Đối mặt với đao thế của Hoa Vô Đức, Phương Hạo Vân cũng đứng ra đón lấy không chút e sợ, và như vậy đã làm cho Hoa Vô Đức căng thẳng, ra tay cũng hơi do dự.
Ngay trong lúc đó, bàn tay của Phương Hạo Vân đột nhiên vung ra, năm ngón tay chụp lấy tiêm đao của Hoa Vô Đức một cách chính xác, và Hoa Vô Đức cảm thấy từ thân đao truyền đến một luồng khí kình cường đại, thiếu chút nữa đã làm cho ông ta buông đao. Ông vội vàng vận chuyển chân khí, ý muốn thu hồi tiêm đao lại, nhưng mà không có tác dụng gì. Mặc kệ ông ta dùng lực thế nào, gồng ra gân xanh gân trắng thế nào thì cũng không làm được gì.
Khóe miệng Phương Hạo Vân nhếch lên, phát ra một tiếng kêu nhỏ, nhẹ nhàng kéo tiêm đao và Hoa Vô Đức lại, cùng lúc đó, Thiên Phạt cũng đã xuất ra bổ xuống người Hoa Vô Đức.
Sắc mặt của Hoa Vô Đức lập tức kinh hãi, vội vàng buông tay lui về sau. Nhưng đã muộn rồi, cánh tay phải của ông ta đã bị Thiên Phạt chặt tận gốc, và Phương Hạo Vân cũng không dừng lại bởi vì đã chém tay của Hoa Vô Đức, tiếp tục vung Thiên Phạt lên. Một tiếng kêu thảm vang lên, cánh tay trái của Hoa Vô Đức cũng đã bị Phương Hạo Vân chặt đứt.
Đau đớn kịch liệt làm cho Hoa Vô Đức ngã lăn ra đất, không ngừng tru lên như chó.
Mọi người trong nhà ăn lập tức bỏ của chạy lấy người, không ai dám tiếp tục ở lại cả.
Ông chủ cái nhà ăn này là người của Hoa thành, thấy Hoa Vô Đức đã bị chặt đứt hai tay, trong lòng tràn ngập sợ hãi, da đầu rợn lên, mồ hôi chảy ròng ròng. Trong mắt ông ta, Phương Hạo Vân giống như một ác ma vậy.
Hai tay của Hoa Vô Đức bị chặt, máu chảy quá nhiều, hầu như muốn chết ngất đi, nhưng đau đớn kịch liệt đã làm cho ông ta nhanh chóng tỉnh táo.
Hai mắt của ông ta nhìn chằm chằm Phương Hạo Vân, tức giận nói: "Ác ma, mày là ác ma..."
"Haha!"
Phương Hạo Vân bật cười nói: "Buồn cười, đúng là buồn cười.... uổng công ông là người của Thiên Phạt thành, đạo lý tôn thờ kẻ mạnh, ông hẳn là cũng hiểu. Ông ra tay với tôi trước, cũng nên bị trừng phạt đi..."
"Cuồng đồ to gan, ngay cả Vô Đức lão tiên sinh mà cũng dám giết..." Đúng lúc này, hiện trường có dị biến, một tiếng quát nhẹ vang lên, và một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đánh đến hướng Phương Hạo Vân.
"Hoa Hành, cậu đến đúng lúc lắm, giết tôi, giết tôi đi... tôi không muốn chịu đau đớn này nữa" Hoa Vô Đức nhìn thấy người đến là người nhà, vội vàng cầu cứu.
Người tên Hoa Hành kia chần chờ một chút, thân hình nhoáng lên, chắc là muốn đến giúp Hoa Vô Đức giảm bớt đau khổ.
Phương Hạo Vân lắc mình chắn trước mặt Hoa Hành, nói: "Đứng lại, lão tặc Vô Đức bây giờ là con mồi của tôi, trước khi có được sự đồng ý của tôi, thì anh chẳng có quyền gì xử trí ổng..."
Hoa Vô Đức dùng hết sức lực cuối cùng của mình mắng: "Ác ma, mày là ác ma... sao tiểu thư lại chọn một tên ác ma như mày, tao không phục, không phục..."
"Im miệng, ông không có tư cách nói chuyện với tôi như vậy. Tôi thừa nhận thủ đoạn của tôi tàn nhẫn, nhưng ông đừng quên, nếu kỹ của tôi không bằng người, thì thủ đoạn của ông khẳng định cũng không kém hơn đâu" Phương Hạo Vân cười khinh miệt nói: "Đừng trách tôi, muốn trách thì trách ông đã sinh lầm chổ, chọn nhầm chủ..."
"Hoa Hành sao? Bây giờ đến lượt anh" Giọng nói của Phương Hạo Vân lạnh như băng, có cảm giác giống như là từ địa ngục truyền đến vậy. Vừa dứt lời, đã thấy thân hình của Phương Hạo Vân chuyển động, sau đó liền xuất hiện trước mặt Hoa Hành, Thiên Phạt đâm tới, chỉ có điều là không đâm trúng, vì tốc độ của Hoa Hành rất nhanh, thậm chí là còn vượt qua cả Hoa Vô Đức.
Hoa Hành ngay từ đầu đã không có ý khinh địch rồi, cho nên hắn chỉ tránh né. Có điều Thiên Phạt đuổi bám hắn không ngừng, xẹt qua xẹt lại trên đầu hắn, làm cho hắn kinh hãi, kinh hồn không ngừng.
Phương Hạo Vân cũng không tính buông tay, thân hình bay lên, Thiên Phạt chém về hướng người hắn, còn tay thì tung trảo ra ngay đầu hắn, ra tay là muốn dồn đối phương vào đường chết.
Hoa Hành cúi đầu, khóe miệng lộ ra một nụ cười âm hiểm, đáng tiếc là Phương Hạo Vân không phát hiện ra.
Ngay trong lúc Thiên Phạt sắp bổ về hướng Hoa Hành, thì tay trái của Hoa Hành liền ném ra bột phấn, một mùi thơm lập tức truyền đến, Phương Hạo Vân thầm kêu không tốt, chỉ là đã hít phải một ít.
Mùi thơm kia sau khi vào mũi, lập tức làm cho người ta có cảm giác buồn ngủ.
Chỉ trong nháy mắt, Phương Hạo Vân liền cảm thấy ánh mắt hơi nhòa, đầu óc cũng choáng váng, hiển nhiên đây là độc phấn rồi.
Hoa Hành cười điên cuồng: "Haha, không ngờ phải không, cho dù mày thần thông quảng đại, tao cũng chỉ cần một bao độc phấn là có thể hạ gục được mày... Vô Đức lão tiên sinh, tôi báo thù cho ông..."
Quát giận một tiếng, Hoa Hành lao đến, trong tay cũng cầm một thanh đao ngắn, thừa dịp Phương Hạo Vân bị mê sảng liền đâm vào giữa trán hắn.
Phương Hạo Vân phát hiện ra không ổn, vội vàng lui về sau, cũng ngay thời khắc đó, hắn cảm thấy được Thiên Phạt đã hấp thu toàn bộ độc tính trong cơ thể xong rồi.
Trong đôi mắt hiện lên một tia sát ý, khóe miệng của Phương Hạo Vân hiện lên một nụ cười tàn nhẫn, Thiên Phạt cũng hung hăng bổ qua, trực tiếp chém ngang cổ của Hoa Hành.
"A!"
Một tiếng hét thảm vang lên, đầu của Hoa Hành cũng đã rời khỏi thân thể, lăn trên mặt đất.
Hoa Vô Đức vốn đang đầy hy vọng liền bị dập tắt. Giờ phút này, tim của ông ta đã như tro tàn rồi. Chủ quan, ông ta quá chủ quan. Người có duyên với Thiên Phạt lần này rõ ràng đã khác xưa.
"Ác ma, mày giết tao đi, nhanh giết tao đi...." Hoa Vô Đức không ngừng gầm rú.
Phương Hạo Vân cười lạnh một tiếng, giơ Thiên Phạt trong tay lên, chặt đứt hai đùi của Hoa Vô Đức. Sau đó nhanh tay điểm huyệt cầm máu cho ông ta, để tránh bị mất máu quá nhiều mà chết.
Hoa Vô Đức tuyệt vọng thở dài một tiếng, nhắm mắt lại, biết mình thật sự gặp phải một ác ma rồi.
*****
Trong nhà ăn xảy ra chuyện lớn như vậy, nhanh chóng bị người ta bu quanh mà xem, có một số người to gan thậm chí còn vào trong mà xem.
Mấy ngày trước, đại danh của Phương Hạo Vân đã truyền khắp Thiên Phạt thành rồi. Thủ đoạn máu tanh hôm nay của hắn lại làm cho người ta khiếp sợ.
Đương nhiên, không ai trách Phương Hạo Vân tàn nhẫn và cuồng sát.
Ở chổ này, một nơi tôn thờ kẻ mạnh, sức mạnh và cú đấm mới là tất cả.
Hơn nữa, Phương Hạo Vân là người có duyên với Thiên Phạt, đến đây nhận khảo nghiệm, hắn hoàn toàn có quyền giết người ở đây. Mặc kệ là ai, chỉ cần hắn có thể giết, thì chính là năng lực của hắn.
Hoa Vô Đức gào thét không ngừng, đau đớn kịch liệt làm cho ông ta sống không bằng chết.
Nếu là người bình thường, bị thương đến mức này đã lăn ra chết từ sớm rồi, nhưng đáng tiếc ông ta lại là một cao thủ đã đả thông Nhâm Đốc hai mạch, cho nên nhất thời ông ta vẫn chưa chết được.
Phương Hạo Vân lạnh lùng nhìn quét bốn phía, cũng không rời khỏi hiện trường.
Nếu hắn đoán không sai, thì chuyện của Hoa Vô Đức và Hoa Hành hẳn là đã truyền đến tai của bốn thành chủ, và bọn họ sẽ nhanh chóng phái người đến đây xử lý.
Phương Hạo Vân hy vọng Hoa Thiết Thụ có thể tự mình đến đây, như vậy mới có thể làm cho chuyện này lớn hơn nữa, bây giờ Phương Hạo Vân đang cần nổi tiếng.
Nổi danh lập vạn, đây mới là việc hắn cần làm bây giờ.
"Tránh ra..." Đột nhiên, một tiếng động lớn vang lên, Phương Hạo Vân nghe xong, sắc mặt khẽ biến, quay đầu nhìn lại, đang có một nhóm người tiến vào từ cửa nhà ăn, có nam có nữ, phỏng chừng đều là cao thủ. Đáng lưu ý nhất chính là người dẫn đầu lại là một cô gái khoảng từ hai mươi bảy đến hai mươi tám tuổi, dung mạo cực kì xinh đẹp, bộ quần áo màu trắng bó sát người, làm lộ ra dáng người nóng bỏng của cô ta. Con mắt của cô ta lóe sáng có thần, môi đỏ tươi, rất là gợi cảm, toàn thân của cô ta tản ra khí tức của vương giả.
"Cô ta là ai nhĩ?" Phương Hạo Vân thầm nghĩ, Hoa Thiết Thụ không đến, mà lại có một cô gái đến đây, rốt cục là thế nào?
Đúng lúc này, đám người của cô ta đã đi vào trong, và những người chung quanh đều ngậm miệng lại, không ai dám nói chuyện.
Hoa Vô Đức vội vàng cầu xin: "Nguyệt thành chủ, giết tôi... xin cô giết tôi đi..."
Phương Hạo Vân nghe thấy thế liền hiểu được, thì ra cô gái này chính là Nguyệt thành thành chủ của Phong Hoa Tuyết Nguyệt. Có điều trước đó Phương Hạo Vân không biết Nguyệt thành thành chủ lại chính là một cô gái còn trẻ như vậy.
"Đem Hoa Vô Đức về cho Hoa Thiết Thụ, để hắn ta tự xử lý..." Cô gái thản nhiên nói, xong rồi cũng không thèm nhìn Hoa Vô Đức, chỉ tập trung ánh mắt về hướng của Phương Hạo Vân.
Nguyệt Nha Nhi tự mình đến đây, chính là muốn gặp người đàn ông vĩ đại trong miệng của chị.
Thật ra hôm nay đãi tiệc tại Hoa thành, hoàn toàn là ý của Nguyệt Nha Nhi, nhưng cô ta không ngờ rằng ngay cả mặt mũi của bốn thành chủ mà Phương Hạo Vân cũng không cho. Không đi dự tiệc thì thôi, lại đánh lão quản gia của Hoa thành đến nông nỗi này.
Hoa Vô Đức tuy rằng không chết, nhưng đã không khác gì một phế nhân.
Tứ chi bị chặt đứt.
Ngay cả một người đứng đầu như Nguyệt Nha Nhi cũng cảm thấy thủ đoạn của Phương Hạo Vân rất tàn nhẫn.
Có điều theo một ý nghĩa nào đó, cô lại rất thích thủ đoạn của Phương Hạo Vân. Ở chổ này, nhân từ chính là đại diện cho thất bại. Muốn phục chúng, thì đầu tiên là phải có bản lĩnh, sau đó mới cần nhân đức.
Cẩn thận đánh giá vài lần, Nguyệt Nha Nhi phát hiện ra Phương Hạo Vân đúng là một người đàn ông đẹp trai, chỉ là trong mắt cô ta, cô chỉ cảm thấy Phương Hạo Vân là một người đàn ông khiến cho con gái say mê.
Đương nhiên, Nguyệt Nha Nhi không chú trọng vào vẻ bề ngoài của đàn ông, cô không thích loại người bên ngoài dát vàng mà bên trong lại thối rữa. Cô khinh thường nhất loại đàn ông chỉ nhìn được mà không dùng được vào việc gì.
"Cậu chính là Phương Hạo Vân?" Nguyệt Nha Nhi thản nhiên hỏi, hai mắt câu hồn chuyển động, lập tức dừng lại trên người của Phương Hạo Vân.
Lúc này Phương Hạo Vân cũng cẩn thận đánh giá Nguyệt Nha Nhi, ánh mắt hai người chạm nhau trên không trung, Phương Hạo Vân đột nhiên cảm thấy cơ thể phát ra một trận khô nóng, tinh thần hơi hoảng loạn.
"Ánh mắt thật lợi hại, giọng nói có mị hoặc..." Phương Hạo Vân thất kinh, vội vàng ổn định tâm thần, vận dụng Nhiếp Tâm Thuật để chống lại sự hấp dẫn của cô gái.
Dưới sự cố gắng toàn lực, Phương Hạo Vân rốt cục đã ổn định tinh thần lại, không còn bị cô gái quyến rũ nữa.
Tạm dừng một chút, hắn liền tránh ánh mắt của cô đi, nói: "Không sai, tôi chính là Phương Hạo Vân... chị gái xinh đẹp, chị là Nguyệt thành thành chủ? Xem ra chị cũng là kẻ địch của tôi"
Nguyệt Nha Nhi nghe thấy thế, cười ngọt ngào: "Miệng của cậu rất ngọt, tôi thích cậu gọi tôi là chị gái xinh đẹp, nhưng cậu nói ra câu cuối cùng là có ý gì?"
"Thành chủ của Phong Hoa Tuyết Nguyệt là cùng nhau, tôi đã là kẻ địch của Phong Vân và Hoa Thiết Thụ, hẳn là Nguyệt thành thành chủ như chị cũng không có khả năng làm bạn của tôi" Phương Hạo Vân thản nhiên nói.
"Haha!"
Nguyệt Nha Nhi mỉm cười: "Thú vị, rất thú vị, tôi thích tính cách thẳng thắn của cậu... Có điều tôi muốn nói cho cậu biết, tôi chưa chắc đã là kẻ địch của cậu..."
"Thật à?" Phương Hạo Vân hỏi tiếp. .
"Ít nhất là suy nghĩ của tôi bây giờ vẫn chưa tính là địch của cậu..." Nguyệt Nha Nhi nói: "Đi thôi, theo tôi đến Nguyệt thành, có một số việc tôi muốn nói với cậu..."
"Vì sao tôi phải nghe lời chị..." Đàn bà xinh đẹp là loại lừa gạt người nhất, mà Phương Hạo Vân lại mới quen biết với Nguyệt Nha Nhi, ai biết cô ta có phải là loại như Long Hi Phượng hay không.
Lời này vừa nói ra, tùy tùng của Nguyệt Nha Nhi liền nổi giận, và có một tên thanh niên cường tráng khoảng hai mươi lăm bước ra trách mắng: "To gan, thành chủ tự mình mời, mày dám từ chối à?"
Phương Hạo Vân cười lạnh, nhún vai nói: "Có chuyện gì thì cứ nói ở đây... sao phải đến Nguyệt thành... Đương nhiên, nếu Nguyệt thành thành chủ muốn nói chuyện tình cảm với tôi, thì tôi cũng không ngại đi theo đâu"
"Đồ khốn!" Người nọ giận dữ, bước qua tính dạy dỗ Phương Hạo Vân.
← Ch. 615 | Ch. 617 → |