← Ch.623 | Ch.625 → |
Trong lời nói của Hoàng Kỳ Anh có vấn đề, Phương Tuyết Di lập tức hồi hộp: "Anh nói bậy gì đó, tình huống của tôi làm sao mà có thể giống tình huống của anh..."
"Đúng vậy, tình huống của chúng ta cũng không có giống nhau..." Hoàng Kỳ Anh nói: "Nói chính xác hơn, em thích một người vốn không nên thích, còn anh, thích một người không thích anh..."
"Anh có ý gì?" Phương Tuyết Di nghe thấy thế, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm.
"Haha!"
Hoàng Kỳ Anh đột nhiên cười: "Tuyết Di, em đừng vội, thật ra anh chỉ tùy tiện nói thôi, anh không có ý khác..."
"Bây giờ anh cút ngay, nhà của tôi không chào đón anh..." Phương Tuyết Di trợn mắt, trừng mắt nhìn Hoàng Kỳ Anh, tức giận nói: "Từ hôm nay trở đi, tôi không cho phép anh đến nhà của tôi... Còn nữa, tập đoàn Thịnh Hâm anh cũng không được đến luôn, tôi không chào đón anh..."
"Em xem, anh chỉ đùa với em một chút thôi mà? Em cần gì phải nghiêm túc như vậy?" Hoàng Kỳ Anh dường như đã đoán được phản ứng của Phương Tuyết Di, cười nói:"Tuyết Di, em đừng vội đuổi anh đi, hôm nay anh đến tìm em có hai mục đích, thứ nhất, anh không muốn nhìn em đau khổ như vậy nữa. Thứ hai, anh muốn bàn một chuyện quan trọng với em... Đương nhiên, nếu em không muốn tiếp thu ý tốt của anh cũng không soa, bây giờ anh trực tiếp nói vào vấn đề thứ hai..."
"Tôi không muốn nghe, anh cút ra ngoài cho tôi..." Không biết vì sao, Phương Tuyết Di đột nhiên cảm thấy sợ Hoàng Kỳ Anh.
"Tuyết Di, anh có thể đi, nhưng anh phải nói cho em biết, chuyện này liên quan đến danh dự của Phương gia..." Hoàng Kỳ Anh chậm rãi nói: "Có người nói, em thích em trai Phương Hạo Vân của em... Tuyết Di, nói cho anh biết, chuyện này rốt cục có hay không?"
"Nói bậy!"
Phương Tuyết Di nghe thấy thế, lập tức quát một tiếng: "Hoàng Kỳ Anh, anh rốt cục đang muốn nói bậy cái gì đó, anh rốt cục muốn làm gì... Anh cút đi, cút ngay bay giờ..."
"Không phải anh nói, là người khác nói... Đương nhiên, em không cần lo lắng, người đó đã bị anh diệt khẩu rồi..." Hoàng Kỳ Anh thản nhiên nói: "Nói cách khác, bây giờ chỉ có một mình anh biết... Tuyết Di, tin tưởng anh, anh không có ác ý, anh đến để trợ giúp em..."
"Cút, cút ngay cho tôi..." Phương Tuyết Di làm ra vẻ muốn ăn thịt người, trông thật khủng bố, chỉ tay thẳng vào mặt của Hoàng Kỳ Anh, căm hận: "Anh rốt cục muốn làm gì..."
"Anh không có ác ý, anh chỉ muốn giúp em thôi..." Đối mặt với sự quở trách của Phương Tuyết Di, Hoàng Kỳ Anh cũng không tức giận, vẫn mỉm cười như trước.
"Bốp!"
Phương Tuyết Di đi đến, hung hăng tát một cái lên mặt của Hoàng Kỳ Anh một cái: "Nếu anh dám nói bậy, tôi sẽ không bỏ qua cho anh. Đằng Phi đi làm cái gì, anh hẳn là cũng biết rõ..."
Hoàng Kỳ Anh lấy tay che má của mình, yên lặng không nói gì, kinh ngạc nhìn Phương Tuyết Di, con mắt lóe sáng không ngừng, không biết hắn đang nghĩ cái gì.
Một hồi sau, Hoàng Kỳ Anh mới mở miệng nói: "Tuyết Di, tâm tính của em anh có thể hiểu... Cho nên em đánh anh, anh không đánh trả, anh cũng không tức giận... Xin em tin tưởng thành ý của anh, anh đích thật là đến giúp em..."
Bình tĩnh một chút, Phương Tuyết Di nói: "Xin lỗi, là tôi kích động... Có điều tôi phải cảnh cáo anh, không được nói bậy..."
Hoàng Kỳ Anh thản nhiên nói: "Tuyết Di, hãy nghe anh nói, anh không có nói bậy, chuyện này đúng là như thế... Em không biết, người nọ đã theo đuôi em lâu rồi, cho nên đều biết rõ tình huống của em. Em thích em trai Phương Hạo Vân, hắn cũng có chứng cứ, cũng may là hắn đã bị diệt khẩu, bây giờ trên thế giới này thì chỉ có anh biết được bí mật này... Em yên tâm, anh sẽ giữ kín miệng..."
Nói đến đây, Hoàng Kỳ Anh liếc nhìn Phương Hạo Vân một cái, nói:"Tuyết Di, quay đầu là bờ, em có biết em đang làm gì không?"
"Im miệng!"
Phương Tuyết Di tức giận nói: "Tôi không hiểu anh đang nói gì?"
"Em hiểu, cái gì em cũng hiểu..." Hoàng Kỳ Anh đến gần vài bước, nói: "Em biết rõ mình đang phạm sai lầm, nhưng mà em không biết cách nào dừng sai lầm này lại... Bởi vì em đã lún quá sâu. Mà hôm nay anh đến, chính là giúp em đi ra khỏi sai lầm này..."
"Tuyết Di, chúng ta là bạn, không phải là địch... Anh thật lòng quan tâm đến em, thương tiếc em. Anh không hy vọng em có thể yêu anh, chấp nhận anh. Anh chỉ muốn giúp em, không có mục đích gì cả, anh chỉ hy vọng em có thể sống vui vẻ hạnh phúc thôi..." Hoàng Kỳ Anh nói: "Cho dù em không suy nghĩ cho em, thì cũng phải suy nghĩ cho Hạo Vân, suy nghĩ cho ba mẹ của em... Chuyện này nếu truyền ra ngoài, ảnh hưởng lớn bao nhiêu, em hẳn là cũng biết..."
Dưới sự khuyên bảo không ngừng của Hoàng Kỳ Anh, sắc mặt của Phương Tuyết Di dần dần dịu xuống. Cô thậm chí còn phát hiện ra Hoàng Kỳ Anh không đáng ghét như mình tưởng tượng.
Hoàng Kỳ Anh vẫn quan sát sự thay đổi trên mặt của Phương Tuyết Di, thấy sắc mặt của cô dịu đi, hắn liền vội nói: "Tuyết Di, hay là chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi..."
Phương Tuyết Di thoáng do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu nói: "Được rồi..."
Phương Tuyết Di và Hoàng Kỳ Anh cãi nhau, cũng không giấu được Trác Nhã. Toàn bộ quá trình bà đều nghe thấy, bây giờ trong lòng bà đang khiếp sợ không thôi. :
Bà tuyệt đối không ngờ rằng, tâm tư của con gái lại bị người ngoài biết.
Nếu đúng như lời của Hoàng Kỳ Anh nói, đối phương đã có đủ chứng cứ, chuyện này mà bị truyền ra ngoài thì đối với Phương gia, đối với tập đoàn Thịnh Hâm sẽ là một đả kích không nhỏ.
Bà thật lòng mong Hoàng Kỳ Anh có thể giải quyết chuyện này.
"Tuyết Di, nói cho anh biết, khi nào thì em sinh ra cảm giác này?" Hoàng Kỳ Anh thản nhiên hỏi, làm ra vẻ cực kỳ quan tâm và thân thiết.
Trong lòng Phương Tuyết Di đã hơi mâu thuẫn.
Cô suy nghĩ, mình có nên đem suy nghĩ của mình nói hết cho Hoàng Kỳ Anh biết không.
*****
"Tuyết Di, chẳng lẽ em còn chưa tin anh? Anh là người bạn đáng tin cậy nhất..." Hoàng Kỳ Anh nói:"Từ lần đầu tiên anh nhìn thấy em, anh đã quyết định phải che chở cho em cả đời. Cho dù em không coi anh là bạn, anh cũng không từ bỏ ý nghĩ này trong đầu..."
"Vì sao lại giúp tôi? Đừng hy vọng bởi vì chuyện này mà tôi sẽ yêu anh..." Phương Tuyết Di ngẩng đầu nói.
"Tuyết Di, tuy rằng anh không phải là người cao thượng, nhưng cũng có vài đạo lý anh vẫn hiểu được... Yêu một người không nhất định là ở cùng một chổ với người đó.. Yêu và được ở cùng là hai chuyện khác nhau.. Anh yêu em, nhưng anh không nhất định sẽ đến với em. Cũng là câu nói kia, anh không hy vọng xa vời gì, anh chỉ hy vọng em có thể coi anh là bạn, cho dù là loại bạn bình thường nhất, thì trong lòng anh cũng vui vẻ..."
Nghe Hoàng Kỳ Anh nói vậy, phòng tuyến tâm lý trong lòng Phương Tuyết Di cũng từ từ hạ xuống: "Cảm ơn!"
"Không có gì!"
Hoàng Kỳ Anh mỉm cười: "Quen biết em lâu như vậy, đây là lần đầu tiên em khách khí với anh, nhẹ nhàng nói chuyện với anh đấy. Anh có cảm giác vừa sợ vừa vui..."
Không đợi Phương Tuyết Di nói gì, Hoàng Kỳ Anh đã tiếp tục nói: "Tuyết Di, nói với anh đi... Anh sẽ giúp em phân tích suy nghĩ trong lòng em. Đây là một loại bệnh, không được tốt, anh sẽ giúp em chữa khỏi căn bệnh tâm lý này..."
Phương Tuyết Di há mồm, nhưng cuối cùng lại không nói gì cả.
Loại chuyện này đúng là không thể nói ra được.
"Tuyết Di, to gan một chút, không cần phải sợ hãi gì cả, em cứ coi anh là bác sĩ...." Hoàng Kỳ Anh tự tin nói: "Không nói gạt em, anh đã sớm lấy chứng nhận cố vấn tâm lý rồi... Tin tưởng anh, anh nhất định có thể giúp em. Anh nghĩ em cũng không muốn tiếp tục mối tình đơn phương không có khả năng này..."
"Ừ!"
Phương Tuyết Di gật đầu.
Trên thực tế, đối với Phương Tuyết Di mà nói, cô rất si mê Phương Hạo Vân, nhưng về phương diện khác cô lại không hy vọng mình tiếp tục trầm mê.
Bởi vì cô rất rõ, tình yêu của cô là sai lầm. Là một chuyện không có khả năng.
Nhưng mà cô không thể vứt bỏ được tình yêu và sự si mê của cô dành cho Hạo Vân, lúc trước, cô cũng đã từng hạ quyết tâm vô số lần, nhưng cuối cùng đều không làm được gì.
Bóng dáng của Phương Hạo Vân đã cắm rễ rất sâu trong đầu cô. Mặc kệ là ban ngày hay ban đêem, thì trong lòng của cô đều là bóng dáng của Phương Hạo Vân.
Có đôi khi, cô thậm chí còn mơ đế những cảnh mờ ám, và làm ra những chuyện vui vẻ trong mơ ấy.
"Hạo Vân có chổ nào đáng để em si mê?" Vấn đề này, Hoàng Kỳ Anh đã muốn hỏi từ sớm rồi, hôm nay hắn rốt cục đã nói ra.
Phương Tuyết Di thoáng do dự một chút rồi nói: "Hắn là người đàn ông làm tim tôi đập nhanh... Hắn có thể cho tôi cảm giác an toàn..."
"Ồ!"
Hoàng Kỳ Anh đáp một tiếng, âm thầm suy nghĩ, tim đập nhanh và cảm giác an toàn là điều kiện cơ bản của đàn bà đối với đàn ông. Có hai thứ này, thì sự xuất hiện của tình yêu sẽ lớn hơn.
Trác Nhã tiếp tục núp trong bếp nghe hai người nói chuyện. Con gái hiếm khi nào chịu mở lòng ra, bà đương nhiên là không thể bỏ qua cơ hội tốt này.
Cái này gọi là tâm bệnh cần có tâm dược.
Trác Nhã cảm thấy rằng muốn sửa lại ý tưởng không thực tế trong lòng con gái là không được gấp, cái này phải từ từ, phải có bài bản.
"Tuyết Di, thật ra phần lớn đàn ông đều có thể làm cho tim của đàn bà đập nhanh.... Anh từng nghiên cứu về em, phát hiện ra vấn đề lớn nhất của em chính là tiếp xúc quá ít với người khác phái" Hoàng Kỳ Anh phân tích: "Bởi vì em tiếp xúc với nam giới quá ít, cho nên mới dẫn đến sự khát vọng và chờ mong ở nam giới... Vấn đề của em không khó giải quyết, chỉ cần em tiếp xúc nhiều với người khác phái một chút, thì lực chú ý của em sẽ không còn tập trung lên người của Hạo vân nữa..."
"Hoàng thiếu gia, cảm ơn anh đã nói chuyện với tôi, nhưng mà.... Thôi được rồi, hôm khác chúng ta nói chuyện sau, hôm nay tôi mệt rồi, tôi muốn nghỉ sớm..." Phương Tuyết Di nói.
Hoàng Kỳ Anh cũng không ép Phương Tuyết Di, hắn gật đầu nói: "Vậy được rồi, vậy em nghỉ ngơi trước đi, hôm khác chúng ta tán gẫu..."
Phương Tuyết Di rời khỏi phòng khách xong, Trác Nhã liền nhanh chóng xuất hiện trước mặt Hoàng Kỳ Anh.
Hoàng Kỳ Anh lễ phép nói: "Dì, con đi trước, hôm khác con lại đến..."
"Khoan đã!"
Trác Nhã gọi Hoàng Kỳ Anh lại, nói: "Dì muốn nói chuyện với con..."
Hoàng Kỳ Anh cố tình tỏ vẻ kinh ngạc nói: "Dì, con và Tuyết Di nói chuyện, dì đã nghe?"
"Ừ!"
Trác Nhã cũng không giấu diếm, nói: "Dì muốn biết, người kia rốt cục là ai? Nếu dì đoán không sai, người kia chính là con, căn bản là không tồn tại cái người mà con đã diệt khẩu, đúng không?"
Gừng càng già càng cay.
Hoàng Kỳ Anh gật đầu nói: "Dì, dì thông minh hơn Tuyết Di nhiều, không sai, người mà con nói rằng đã diệt khẩu rồi căn bản không có tồn tại. Là con, con quan sát thấy tâm tính của Tuyết Di không bình thường. Nhưng mà dì cứ yên tâm, xin dì tin tưởng con, con không có ác ý. Con chỉ muốn giúp Tuyết Di, đơn giản vậy thôi..."
"Dì tin con!"
Trác Nhã nghiêm mặt nói: "Kỳ Anh, cái khác dì không nói, tóm lại con chỉ cần cố gắng lên là được..."
Sau khi trở về phòng, Phương Tuyết Di hơi đau đầu, trong lòng cũng rất bối rối. Cô tuyệt đối không ngờ rằng bí mật của mình lại bị người ta biết.
Cô cũng không biết Hoàng Kỳ Anh sẽ làm gì với mình.
Một cái tát kia, ngay cả Phương Tuyết Di cũng cảm thấy mình hơi quá đáng, nhưng mà Hoàng Kỳ Anh không nói gì, thậm chí cũng không tức giận.
Sự kềm chế của hắn, khí độ của hắn quả thật rất phi phàm.
Chỉ là mỗi khi Phương Tuyết Di lấy người đàn ông khác ra so sánh với, Phương Hạo Vân thì lại phát hiện ra rằng, đàn ông trên đời này không ai được như Phương Hạo Vân.
Bởi vì hắn là có một không hai.
*****
Hoàng Kỳ Anh nói rằng bởi vì cô tiếp xúc quá ít với người khác phái, cho nên mới dẫn đến tâm lý lệch lạc.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, Phương Tuyết Di cảm thấy rằng lời nói của Hoàng Kỳ Anh chưa chắc đã đúng. Có lẽ khi vừa bắt đầu thì đúng là nguyên nhân này, nhưng thời gian lâu thì lại không phải vậy.
Hơn nữa, trong lòng cô rất rõ ràng, trừ Phương Hạo Vân ra, thì không có người đàn ông nào trên đời này làm cho tim cô đập nhanh hay mang lại cho cô cảm giác an toàn cả.
Đương nhiên, thông qua chuyện hôm nay, Phương Tuyết Di dã có ấn tượng mới về Hoàng Kỳ Anh.
........................................... .
Đây là một sườn núi cao gần mười mét, dưới sườn núi là một con đường trải đá, đây là con đường đi ra vào Tuyết thành, và Phương Hạo Vân đang đứng trên đỉnh sườn núi nhìn về nơi xa lắm, lẳng lặng nhìn nơi cuối con đường.
Rất rõ ràng, hắn đang đợi người.
Ngày hôm qua, hắn đã bỏ ra cả trăm ngàn đồng để mua chuộc một võ sĩ của Tuyết thành, biết được vào ngày hôm nay, Tuyết Như Vân sẽ đi qua nơi này để đến Hoa thành.
Phương Hạo Vân nhìn về nơi xa, lẩm bẩm: "Đây quả thật là một chổ không tồi, Tuyết Như Vân được chết ở đây, coi như là tiện nghi cho hắn rồi..."
Không bao lâu sau, thấy một đoàn người ngựa ước chừng khoảng mười mấy người đang chậm rãi đi đến, Phương Hạo Vân liếc nhìn liền nhận ra người đi trước chính là Tuyết Như Vân, mũi chân của hắn chỉa xuống đất, đi với tốc độ cực nhanh, còn đám người phía sau lưng hắn thì đang cố gắng đuổi theo, và trên trán bọn họ đã đầy mồ hôi.
Khoảng ba phút sau, Tuyết Như Vân cùng đám hộ vệ của hắn đã đến chổ sườn núi của Phương Hạo Vân rồi. :
"Phương thiếu gia, thật là trùng hợp... không ngờ rằng chúng ta lại gặp nhau ở đây..." Tuyết Như Vân chủ động chào hỏi.
Phương Hạo Vân thản nhiên nói: "Không có trùng hợp, là tôi cố ý đợi ông ở đây..."
"Tìm tôi?"
Tuyết Như Vân dường như cảm nhận được sát khí trong đôi mắt của Phương Hạo Vân, cảnh giác hỏi: "Cậu tìm tôi làm cái gì?"
"Hỏi muộn ông một món đồn!" Giọng nói của Phương Hạo Vân vẫn bình thản như trước.
"Cái gì?"
"Đầu của ông!"
Trong mắt của Phương Hạo Vân hiện ra một tia lạnh lùng: "Tôi ở Thiên Phạt thành đã lâu như vậy, đến giờ vẫn chưa làm ra chuyện gì kinh khủng cả, cho nên tôi muốn dùng cái đầu của ông một chút. Tuy rằng ông cũng không chẳng tốt gì, nhưng nói thế nào cũng là thành chủ.... Tôi nghĩ rằng treo đầu của ông ngoài cửa thành hằn là sẽ oanh động lắm"
"Đồ khốn!"
Lời này vừa nói ra, Tuyết Như Vân liền nổi giận: "Phương Hạo Vân, mày khinh người quá đáng.... giết cho tao!" Tuyết Như Vân biết Phương Hạo Vân không nói giỡn, cho nên vội vàng ra lệnh giết chết Phương Hạo Vân. Theo ý của hắn ta là, nếu Phương Hạo Vân không chết thì hắn sẽ bỏ mạng.
Mọi người tuân lệnh, vội vàng phi thân lên sườn núi, chuẩn bị tấn công Phương Hạo Vân.
"Muốn chết!"
Khóe miệng của Phương Hạo Vân xuất hiện một nụ cười lạnh, trong tay đột nhiên xuất hiện hơn mười cây tăm làm bằng gỗ, nói: "Đây là thứ tôi làm trong lúc rãnh rỗi, bây giờ coi như quà cho mấy người..."
Nói xong, Phương Hạo Vân giơ tay lên, lập tức phóng mấy cây tăm ra, những tiếng xé gió mãnh liệt vang lên, lao đến hướng của đám thuộc hạ Tuyết Như Vân.
Những người này đều không kịp đề phòng, huống hồ Phương Hạo Vân đã cố ý muốn giết, cho nên ra tay là dùng toàn lực, tốc độ và sức lực vô cùng lớn, bọn họ căn bản là không thể tránh.
Sau đó, vài tiếng hét thảm vang lên, và ở đây trường Tuyết Như Vân ra, thì những người hộ vệ của hắn đều đã bị bắn thủng trán mà chết.
Tuyết Như Vân hầu như ngây dại, hắn kinh ngạc nhìn Phương Hạo Vân đang chậm rãi đi xuống sười núi:"Mày thật to gan, mày đừng quên, mày không có lựa chọn nào cả. Chẳng lẽ mày muốn trở mặt với bọn tao..."
Phương Hạo Vân mỉm cười: "Haha, ông quả nhiên chỉ biết nói nhảm..."
" Phương Hạo Vân, mày nghĩ rằng tao thật sự sợ mày à...." Tuyết Như Vân hừ một tiếng: "Nếu muốn ra tay, mày chưa chắc đã là đối thủ của tao..."
Phương Hạo Vân cười thoải mái: "Giết chết ông, cũng chẳng phải là một chuyện khó khăn, nếu không tin thì chúng ta cứ thử xem sao..."
Cảm nhận được sát khí trên người Phương Hạo Vân, Tuyết Như Vân liền run lên, căm tức nói: "Phương Hạo Vân, mày cần gì phải dồn sự việc vào đường cùng...."
Phương Hạo Vân quay đầu nhìn cảnh sắc xung quanh, cười nói: "Phong cảnh nơi này thật đẹp, Tuyết thành chủ, tôi cũng đã hết lòng với ông rồi..."
"Cuồng vọng!"
Tuyết Như Vân biết chuyện hôm nay khó mà tránh được, dưới tình huống như vậy, hắn không hy vọng rằng mình có thể chạy mất. Tử chiến là điều không thể tránh khỏi rồi.
Đương nhiên, bây giờ thì hươu chết về tay ai còn chưa biết.
"Tuyết thành chủ, thật ra tôi cũng không nhất định phải giết chết ông... ông cũng có thể tự sát..." Phương Hạo Vân cười nói:" Lựa chọn tự sát, coi như là tôi nhân từ và tôn trọng ông"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Tuyết Như Vân càng trở nên xám trắng, chỉ vào mặt Phương Hạo Vân, quát: "Mày dựa vào cái gì mà cuồng vọng như thế, hôm nay kẻ chết nhất định là mày..."
Sắc mặt của Phương Hạo Vân liền âm trầm xuống, lạnh lùng nói: "Nếu không có Thiên Phạt, có lẽ tôi không phải là đối thủ của ông, nhưng bây giờ trong tay tôi là Thiên Phạt, ông căn bản là không thể làm gì được tôi..."
Hai mắt của Tuyết Như Vân bắn ra những tia lạnh lùng, nói: "Thiên Phạt thì thế nào, mày cho rằng có sự che chở của tiểu thư thì bốn thành chủ tụi tao không dám xuống tay với mày à? Nói thật cho mày biết, thành chủ bọn tao đã sớm bất mãn với tiểu thư rồi, lần này bọn tao tuyệt đối không bỏ qua..."
Phương Hạo Vân bỗng nhiên cười rộ lên: "Tôi đã sớm biết mấy người có dã tâm rồi..."
Hắn thản nhiên nói: "Tuyết thành chủ, nếu ông là đàn ông, vậy thì ông cứ nhìn thẳng vào mắt của tôi và nói cho tôi biết, các người muốn tạo phản?"
Tuyết Như Vân nghe thấy thế, chớp mắt một cái, rồi lạnh lùng nhìn thẳng vào mặt của Phương Hạo Vân.
← Ch. 623 | Ch. 625 → |