Vay nóng Tinvay

Truyện:Hoán Kiểm Trọng Sinh - Chương 626

Hoán Kiểm Trọng Sinh
Trọn bộ 730 chương
Chương 626: Cho thấy tấm lòng
0.00
(0 votes)


Chương (1-730)

Siêu sale Shopee


"Em đó..."

Vương Hà hoàn toàn không biết nói gì, đám phụ nữ bên cạnh Phương Hạo Vân dường như bị tẩy não hết rồi hay sao ấy, cả đám đều chung tình với hắn, chẳng biết cái tên lưu manh ấy rốt cục có bao nhiêu chổ tốt nữa.

"Chị Hà, có gì vậy?" Đinh Tuyết Nhu thấy Vương Hà trầm tư, vội vàng hỏi: "Chị có tâm sự à? Có thể nói cho em nghe được không?"

"Không có gì!"

Vẻ mặt của Vương Hà hơi bối rối, vội vàng chuyển đề tài: "Nhu Nhu, có chuyện em có thể không biết.... Phương Hạo Vân chưa chắc sẽ cho em ở lại Hoa Hải..."

"Chị có ý gì?" Đinh Tuyết Nhu khó hiểu hỏi.

"Trong lúc vô tình chị nghe được vài tin. Phương Hạo Vân có khả năng sẽ đưa em đến Anh để quản lý tập đoàn Siêu Uy" Vương Hà nói: "Em có nghĩ đến không, sau này em làm sao mà đối mặt với người nhà của em?"

"Hừ!"

Đinh Tuyết Nhu nhướng mày: "Cái gì mà người nhà, chị cũng biết, em đã rời khỏi Đinh gia rồi... Hạo Vân nói đúng, Đinh gia không thể nào cứu được rồi, căn bản là bác sĩ đã bó tay, có cục diện n ày, cũng là do bọn họ gây ra..."

Nói đến đây, Đinh Tuyết Nhu cắn răng nói: "Tình huống của em và Hạo Vân bây giờ, đều là do người nhà họ Đinh ban cho, lúc này em tuyệt đối sẽ không mềm lòng với bọn họ..."

"Nhu Nhu, em thay đồi rồi!" Vương Hà nói.

"Chị Hà, con người luôn thay đổi mà...." Đinh Tuyết Nhu hạnh phúc nói: "Từ khi trở lại với hạo Vân, em đã cảm thấy mình thay đổi thành một người mới, em cảm thấy con người em tràn đầy sức sống, em cảm thấy mình giống như là có được cuộc sống mới vậy... Nói túm lại, tất cả đều tốt đẹp...."

"Chị Hà, thật ra Hạo Vân cũng không tồi, hắn là người đàn ông hoàn mỹ nhất trong mắt em, là đàn ông xuất sắc nhất..." Đinh Tuyết Nhu tự hào nói.

Nghe Đinh Tuyết Nhu nói vậy, Vương Hà không khỏi trầm tư.

Cẩn thận nghĩ lại, Phương Hạo Vân quả thật là không tồi.

Trên người của hắn, quả thật có rất nhiều ưu điểm.

Mà những điểm này lại đúng là cái hấp dẫn đàn bà.

Đừng tưởng ngoài mặt Vương Hà hung hăng, dường như căm thù Phương Hạo Vân đến tận sương tủy, nhưng mỗi khi đến đêm, trong đầu cô lại tự động nhớ đến Phương Hạo Vân, nhớ đến lần điên cuồng đó.

Có mấy lần khi tự an ủi, Vương Hà đã gào lên tên của Phương Hạo Vân.

"Chị Hà, chị khẳng định là có tâm sự..." Đinh Tuyết Nhu lại thấy Vương Hà thất thần, vội vàng hỏi: "Chị Hà, chị có còn coi em là chị em không? Có tâm sự thì nói ra đi, em sẽ giúp chị...."

Vương Hà hồi phục tinh thần, mặt đỏ lên, vội nói: "Chị không sao, chị thật sự không có việc gì... Nhu Nhu, em cứ làm việc đi, chị đột nhiên nhớ ra, chị có hẹn với một phóng viên... Lát nữa chị nói chuyện với em sau..."

Nói xong, không chờ Đinh Tuyết Nhu nói cái gì nữa, cô đã vội vàng xoay người đi.

"Chị Hà thật kỳ quái!" Đinh Tuyết Nhu bỏ lại một câu, rồi tiếp tục cúi đầu sáng tác.

Gần đây Đinh Tuyết Nhu đang cho ra một ca khúc nói về tình yêu, hàm nghĩa trong đó không cần phải nói, hoàn toàn là những kỷ niệm tình yêu của cô và Hạo Vân.

Sáng tác cho mình, sáng tác cho tình yêu của bản thân, cho dù là mệt mỏi, thì trong lòng Đinh Tuyết Nhu vẫn vui vẻ.

................................................................ .

Nguyệt Nha Nhi giống như một cô vợ hiền vậy, thu xếp cho Phương Hạo Vân một bàn cơm thật ngon. Lúc này cô cũng không còn làm khán giả nữa, mà cùng ngồi ăn với Phương Hạo Vân.

Thậm chí là cô còn làm nũng, bắt Phương Hạo Vân đút cho cô ăn...

Bàn cơm ở đại sảnh thỉnh thoảng phát ra những tiếng cười khanh khách.

"Hạo Vân, em ăn chậm thôi... Mỗi lần ăn cơm em giống như là quỷ chết đói vậy... Như vậy đi, khi nào em ở Thiên Phạt thành, thì cứ đến chổ chị ăn cơm, chị cam đoan là sẽ đủ ăn..." Nhìn thấy Phương Hạo Vân ăn những món do mình làm, trên mặt của Nguyệt Nha Nhi liền vui như hoa nở.

Phương Hạo Vân gật đầu nói: "Được, được..."

Nguyệt Nha Nhi nhìn Phương Hạo Vân một cái, nói: "Đáng tiếc là chị không thể rời khỏi Thiên Phạt thành theo em, nế không thì mỗi ngày chị sẽ nấu cơm cho em ăn"

Lời này vừa nói ra, Phương Hạo Vân liền khó hiểu: "Vì sao?"

"Bởi vì... bởi vì đàn bà Bạch gia chỉ có một người có thể đi ra ngoài..." Nguyệt Nha Nhi thở dài nói: "Vì cam đoan rằng Bạch gia có thể khống chế tuyệt đối Thiên Phạt thành, cho nên phải có người của Bạch gia ở lại..."

"Không saoo cả, chờ em giết sạch bốn thành chủ rồi thì sẽ không cần lo lắng như vậy" Phương Hạo Vân an ủi.

Nguyệt Nha Nhi lại liếc Phương Hạo Vân một cái:"Giết sạch bốn thành chủ, vậy chẳng phải tính luôn cả chị sao..."

"Hắc hắc, thiếu chút nữa quên mất chị cũng là một trong bốn thành chủ..." Phương Hạo Vân cười ngượng ngùng.

"Chị gái xinh đẹp, rốt cục là đến khi nào thì mới được bốn thành chủ tán thành vậy?" Phương Hạo Vân lại hỏi.

"Cường giả vi tôn, tôn thờ kẻ mạnh!"

Nguyệt Nha Nhi giải thích: "Ở chổ này, nắm đấm của ai cứng, thì người đó chính là lão đại.... Chỉ cần em có thể đánh cho bốn thành chủ tâm phục khẩu phục, thì sẽ là người thắng... Đúng rồi, thiếu chút nữa quên nói với em, lần trước em đánh lôi đài, đạt được cái danh hiệu Thiên Phạt thần võ sĩ rồi... Đương nhiên cái danh hiệu này đối với em mà nói không tính là gì cả...."

"Ừ, ngon thật!"

Cho đến khi quất sau miếng thịt cuối cùng, Phương Hạo Vân mới ngẩng đầu lên, lấy tay lau miệng, cười nói: "Chị gái xinh đẹp, tay nghề của chị cũng là gia truyền à. Giống như đúc so với tay nghề của dì Bạch..."

"Miệng của em thật ngọt..."

Nguyệt Nha Nhi liếc Phương Hạo Vân một cái, trong lòng cũng rất ngọt: "Ăn no uống say rồi thì chúng ta nói chuyện đi..." Ý của Nguyệt Nha Nhi vốn là vừa ăn vừa nói chuyện, nhưng mà ai ngờ Phương Hạo Vân cứ cắm đầu vào ăn là không dừ

*****

Dưới cái mời chủ động của Nguyệt Nha Nhi, liền đi đến phòng của cô.

Sau khi vào cửa, Nguyệt Nha Nhi vội vàng đóng cửa phòng lại, cười với Phương Hạo Vân: "Em là người đàn ông đầu tiên vào trong phòng của chị..."

Phương Hạo Vân cười hắc hắc, giống như là có được ám chỉ vậy, đi đến kéo cô vào lòng, nói: "Chị gái xinh đẹp, phòng của chị thật thơm..."

"Thật không?" Nguyệt Nha Nhi mỉm cười, nhẹ nhàng dựa vào ngực của Phương Hạo Vân.

Bàn tay của Phương Hạo Vân bắt đầu chạy từ vai của cô xuống, vỗ vỗ sau lưng cô, ười nói: "Em chưa từng thấy phòng riêng nào thơm như vậy... chị gái xinh đẹp, em có thể ở đây cả đêm không?"

"Hì hì!"

Nguyệt Nha Nhi cười nói: "Ý của em là, muốn làm chuyện xấu chứ gì?"

Phương Hạo Vân vội vàng nghiêm mặt nói: "Em lấy nhẩn phẩm của em ra bảo đảm, em tuyệt đối không làm chuyện xấu, cho dù chị có cởi hết quần áo trước mặt em, thì em cũng không làm chuyện gì đâu..."

"Thật sao?" Nguyệt Nha Nhi nhìn chăm chú vào Phương Hạo Vân nửa ngày, lại cười quyến rũ, chớp mắt một cái nói: "Em chờ chị một chút, chị đi thay đồ..."

Nói xong, không chờ Phương Hạo Vân nói thêm gì nữa, xoay người bước vào phòng thay đồ, nhưng mà lúc đi vào cô ta không có khép cửa lại.

Phương Hạo Vân thoáng do dự một chút, bước nhẹ đi theo. Hắn cảm thấy rằng Nguyệt Nha Nhi đang muốn ám chỉ gì đó....

Lén lút đưa mắt vào ngó, Phương Hạo Vân phát hiện ra Nguyệt Nha Nhi đang cởi đồ, váy trên người cô dần dần rơi xuống. Thân hình nóng bỏng của cô dần dần hiện ra, da thịt trắng noãn như ngọc, trong suốt trong sáng, tuy rằng còn chưa chạm vào, nhưng Phương Hạo Vân cam đoan rằng da thịt của Nguyệt Nha Nhi còn mịn hơn cả tơ lụa nữa.

(quay qua đi, quay qua đi... )

Bây giờ Nguyệt Nha Nhi đang đưa lưng về hướng Phương Hạo Vân, ở vị trí của hắn chỉ nhìn thấy được phần vai và tấm lưng mịn của cô thôi, những thứ quan trọng không thể thấy được.

Cái này phải nói là ước gì có đó, khi Phương Hạo Vân đang tự lẩm bẩm thì Nguyệt Nha Nhi thật sự quay người lại, triển lãm bộ ngực sung mãn của mình ra trước mắt Phương Hạo Vân.

Trong giây phút đó, Phương Hạo Vân hầu như muốn ngây dại ra, bộ ngực hoàn mỹ không nếp nhăn đã làm cho hắn không khỏi động tâm, nhất là hai nụ hoa đỏ sẫm kia, làm cho hắn có xúc động muốn "măm măm" một chút.

(xuống chút nữa, xuống chút nữa đi... )

Sau khi đã thưởng thức xong bộ ngực của cô, ánh mắt của Phương Hạo Vân bắt đầu nhìn xuống mông của cô, và cái mông vểnh cao ấy vẫn còn đang bị phủ bởi lớp váy, không thể nhìn thấy hoàn toàn được.

Kỳ tích lại xuất hiện, ước gì có đó... (ơ cái gì thế này, em cũng ước nhiều lắm mà sao chẳng thấy... ta $#@$%#@ thằng này)

Ngay trong lúc Phương Hạo Vân đang lẩm bẩm thì, cái váy trên mông của Nguyệt Nha Nhi rốt cục đã rơi xuống đất. Nếu không phải đã chuẩn bị tâm lý thì sợ rằng lúc này Phương Hạo Vân đã sợ hãi kêu lên không ngừng rồi.

Dáng người của Nguyệt Nha Nhi trong số những người đàn bà của Phương Hạo Vân không đứng hạng nhất, nhưng mà cái mông vểnh của cô ta lại là xuất sắc nhất. Mặc dù chỉ đứng ngó trộm thôi nhưng hắn cũng có thể cảm nhận được sự do dãn mà cặp mông ấy ẩn chứa.

Không cần đoán, tâm nguyện tiếp theo của Phương Hạo Vân chính là sờ lên cái mông ấy một phen.

Ngay trong lúc cái mặt lợn của Phương Hạo Vân đang chảy nước miếng ròng ròng, thì trong con mắt của Nguyệt Nha Nhi cũng đã hiện lên tia gian xảo. Bởi vì biểu tình của Phương Hạo Vân đều nằm trong mắt cô cả.

Cảm thấy ánh mắt của Phương Hạo Vân cứ nhìn chằm chằm vào cặp mông nóng bỏng của mình, Nguyệt Nha Nhi cười quyến rũ nói: " Có phải là em nhịn khó chịu rồi không?"

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, chột dạ muốn đánh bài chuồn giống lần trước.

Nguyệt Nha Nhi mỉm cười, vẫn để lỏa thân như vậy, hào phóng đi từ bên trong ra, đem thân thể khêu gợi của mình hiện ra hoàn toàn trước mắt của Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân thấy cô hào phóng như vậy, trong lòng cũng không kiêng nể gì, ánh mắt nhìn quét liên tục lên người của cô.

Mặc kệ là cánh tay nõn nà hay là đùi thon gọn, hoặc là da thịt, thì toan thân trên dưới của cô đều tản ra sự hấp dẫn không thể nghi ngờ. Phương Hạo Vân nuốt nước miếng không biết bao nhiêu lần luôn.

Trong lòng hắn không ngừng tán thưởng vẻ kinh diễm* của Nguyệt Nha Nhi.

* = đẹp kinh hồn, đẹp kinh động, đẹp...

"Tiểu tình nhân, lại đây, đến gần một chút..." Nguyệt Nha Nhi vẫy tay với Phương Hạo Vân, thản nhiên cười. Nụ cười ấy, có thể dùng từ nghiêng nước nghiêng thành để hình dung.

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, hai chân không tự chủ bước tới.

Khi còn cách Nguyệt Nha Nhi khoảng một mét, hắn mới dừng chân lại, bây giờ hắn có thể cảm nhận sự hấp dẫn phát ra từ cơ thể của cô một cách rõ ràng. .

"Thân thể chị có đẹp không?" Nguyệt Nha Nhi nhẹ nhàng xoay một vòng, rồi bước đến gần hắn, hai mắt nhìn chằm chằm Phương Hạo Vân: "Muốn sờ không?"

"Muốn!"

Đối mặt với vưu vật hấp dẫn như vậy, nếu ai mà không muốn thì chính là Đông Phương Bất Bại.

Không chút do dự, bàn tay to của Phương Hạo Vân đã đặt lên vai của cô, lúc này, tay của hắn từ từ lướt xuống dưới.

Sự xinh đẹp và thánh khiết của Nguyệt Nha Nhi khiến cho Phương Hạo Vân không dễ dàng khinh nhờn.

Nguyệt Nha Nhi dường như cố ý hấp dẫn Phương Hạo Vân, cô đột nhiên vươn tay đặt lên cổ của mình, sau đó nhẹ nhàng trượt xuống, dừng lại trên hai ngực cao ngất của cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

Hấp dẫn như vậy, quyến rũ như vậy, cho dù Phương Hạo Vân là thánh nhân phỏng chừng cũng không chịu nổi.

"Tiểu tình nhân, thích không?" Môi của Nguyệt Nha Nhi hơi khép hờ lại, trong hơi thở phát ra những tiếng thở dốc, đôi mắt trở nên long lanh hơn.

Phương Hạo Vân ngây người, rồi lập tức vui vẻ, bàn tay to chạy dọc từ trên lưng xuống, đi đến mông của cô, bắt đầu xoa nhẹ nó.

*****

Giây phút đó, hắn cảm thấy tay của mình đặt lên tơ lụa vậy, cảm giác ở tay là mịn màn, là co giãn.

Con mắt của Nguyệt Nha Nhi nhìn chằm chằm Phương Hạo Vân, trên mặt hiện lên xuân tình như nước, ôn nhu nói: "Nhẹ một chút, chị thích cảm giác điện giật này..."

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, liền vận khí xuống tay, bắt đầu dùng kỹ xảo để kích thích phần mông của cô.

Nguyệt Nha Nhi vừa hưởng thụ sự vuốt ve của hắn, vừa dùng tay tự vuốt bản thân, cả hai sự kích thích làm cho hô hấp của cô không khỏi trở nên dồn dập hơn. -

Trong lòng Phương Hạo Vân thì căng thẳng, dưới bụng truyền lên một cơn lửa nóng.

Nguyệt Nha Nhi liếc nhìn Phương Hạo Vân một cái, lập tức cười rộ lên, nói: "Tiểu tình nhân, hôm nay chỉ cho em sờ, không được làm..."

"à..."

Phương Hạo Vân đáp lời, lập tức đưa tay đến khu rừng hoa của cô, nhẹ nhàng khều vài cái.

Thân thể của Nguyệt Nha Nhi lập tức run lên, liếc nhìn mị hoặc nói: "Đáng ghét, hông được sờ chổ đó của người ta... hôm nay chỉ đến đây thôi..."

Nói xong, Nguyệt Nha Nhi xoay người lại lấy đồ trong tủ mặc vào.

Còn Phương Hạo Vân thì hồi phục tinh thần lại, và cảm thấy khá đáng tiếc.

Nguyệt Nha Nhi mỉm cười nói: "Trước khi em vượt qua kỳ khảo sát của chị dành cho em, quan hệ của chúng ta chỉ đến chổ này thôi..."

"Không phải chị nói là đã chuyển qua chính thức rồi sao?" Phương Hạo Vân cười nói: "Không phải chị thích con gái chưa? Bữa đó em tận mắt nhìn thấy chị và Hương Hương..."

"Đừng nhắc đến con tiện nhân đó nữa..." Nguyệt Nha Nhi nổi giận nói: "Nếu để chị nhìn thấy con tiện nhân đó, chị nhất định sẽ giết ả..."

Nói đến đây, trong đôi mắt của Nguyệt Nha Nhi hiện lên một sự giận dữ: "Chị giết ả ta, em không đau lòng chứ?"

"Đương nhiên là không?"

Giữa Hương Hương và Nguyệt Nha Nhi, Phương Hạo Vân đương nhiên là chọn bỏ Hương Hương rồi. Trên đời này ai lại vì một cây *** chó mà bỏ cả một bó hoa hồng?

"Chị gái xinh đẹp, nhắc đến Hương Hương, có chuyện em phải nói với chị..." Phương Hạo Vân đột nhiên nghiêm mặt nói: "Căn cứ theo cảm giác của em, em cảm thấy rằng lai lịch của Hương Hương rất có vấn đề. Cô ta rất có thể đến từ Thiên Đạo, hoặc là gia tộc Morgan..."

"Thật sao?"

Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, mị thái trên mặt Nguyệt Nha Nhi cũng biến mất:" Nếu thật là vậy thì Thiên Phạt thành đã gặp phiền toái lớn... gia tộc Morgan từ thời xa xưa đã luôn có ý muốn tìm kiếm căn cứ của chúng ta... Ý đồ phá hoại từ bên trong. Nếu Hương Hương là người của gia tộc Morgan, như vậy thì căn cứ của chúng ta đã bại lộ... Tiểu tình nhân, chị hy vọng em có thể xác nhận chuyện này một chút, mau chóng biết rõ sự thật. Chị phải thông báo cho chị gái..."

"Một khi đã vậy, chúng ta chia nhau hành động đi" Chuyện này rất lớn, Phương Hạo Vân không còn tâm tư để nghĩ mấy cái khác.

"Khoan đã!"

Nguyệt Nha Nhi gọi Phương Hạo Vân lại, nói: "Tiểu tình nhân, sở dĩ hôm nay chị trần trụi để em nhì, cũng là vì muốn cho em thấy tấm lòng của chị..."

"Ừ, em biết rồi!"

Phương Hạo Vân nói giống như hứa: "Em cũng sẽ không phụ chị..."

Hoa Thiết Thụ và Phong Vân gặp mặt, và trên mặt bọn họ là một người đàn ông tuấn tú, đang lạnh lùng ngồi nhìn hai người.

Kỳ quái chính là, Hoa Thiết Thụ và Phong Vân đều là nhân vật oai phong một cõi tại Thiên Phạt thành, nhưng lại sợ hãi và tôn kính người trẻ tuổi kia.

Theo diện mạo cho thấy, người trẻ tuổi này chỉ khoảng mười lăm mười sáu là cùng, ngũ quan và dáng người không tồi, xét tổng thể mà nói, diện mạo của hắn còn vượt qua cả Phương Hạo Vân.

Có điều, con mắt của hắn lại có vẻ lo lắng, làm cho người ta có cảm giác không tốt, giống như có mùi vị của âm mưu vậy.

"Tôn giả... chúng tôi đã cẩn thận điều tra theo lời dặn của ông, Phương Hạo Vân quả thật không đơn giản" Hoa Thiết Thụ khẽ nhíu mày, cầm phần tư liệu mà thám tử đưa về, cung kính nói: "Ông xem, trong tư liệu này, hắn hoàn toàn bình thường, không có gì đặc biệt cả, buồn cười nhất chính là bây giờ hắn còn đang là sinh viên của đại học Hoa Hải..."

Cái người được gọi là tôn giả kia cầm lấy phần tư liệu, nhìn quét vài lần, lập tức nói: "Vô dụng, nếu đã là người do Bạch Tố Tố lựa chọn, thì cô ta khẳng định đã giúp Phương Hạo Vân chuẩn bị tốt hết rồi, các người chắc chắn là không tra ra được gì..."

"Tôn giả, chúng ta bây giờ nên làm gì?" người nói là Phong Vân: "Phương Hạo Vân có thể giết chết Tuyết Như Vân, đủ thấy hắn có năng lực, thằng nhóc này thật sự rất khó đối phó..."

"Hừ!"

Người thanh niên kia nghe Phong Vân khen ngợi Phương Hạo Vân có công phu cao, lập tức hừ lạnh nói: "Diệt uy phong của mình, nâng cao chí khí của kẻ khác, Phong Vân, tiểu tử ngươi càng lúc càng không được... Lão phu... không... bản tôn nhớ rõ lúc đối phó ta, tiểu tử ngươi hăng hái nhất..."

"Haha!"

Phong Vân ngượng ngùng cười làm lành một tiếng, vội vàng nói: "Tôn giả, chuyện năm đó đã qua rồi, bây giờ chúng ta là đồng minh hợp tác, cần gì phải nhắc đến mấy chuyện không vui này"

"Đúng vậy, tôn giả, chuyện năm đó qua rồi cho nó qua luôn, cái thời điểm đó chúng tôi cũng không có cách nào, ông cũng biết, quy định của Thiên Phạt thành từ xưa đã như vậy" Hoa Thiết Thụ cũng nói giúp cho Phong Vân.

"Được rồi, chuyện năm đó ta cũng không muốn nhắc lại... Các người nói đúng, kẻ địch của chúng ta bây giờ là Phương Hạo Vân..." Người thanh niên nói:"Nhớ kỹ ước định của chúng ta, sau khi thành công, Bạch Tố Tố và Nguyệt Nha Nhi đều thuộc về ta, còn về chuyện của hắn, các người muốn làm gì thì làm, không liên quan đến ta..."

"Tôn giả, nghe nói Nguyệt Nha Nhi và thằng nhóc Phương Hạo Vân kia đã..." Phong Vân nói đến đây, đột nhiên nhận ra mình đã lỡ lời, vội vàng ngậm miệng lại.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-730)