Truyện ngôn tình hay

Truyện:Hoán Kiểm Trọng Sinh - Chương 634

Hoán Kiểm Trọng Sinh
Trọn bộ 730 chương
Chương 634: Sự hy sinh của Nguyệt Nha Nhi
0.00
(0 votes)


Chương (1-730)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

"Chị gái xinh đẹp, cảm ơn chị..." Cô gái này không ai xa lạ, mà chính là Nguyệt Nha Nhi Nguyệt thành chủ, mà căn phòng này chính là phòng riêng của cô.

Bây giờ là ngày rầm, và đang là nửa đêm, cho nên trên người của Nguyệt Nha Nhi chỉ mặc một cái áo ngủ tơ tằm, ánh trăng giúp cho những nét xinh đẹp trên cơ thể của cô lộ ra trước mặt Phương Hạo Vân. Cách lớp áo ngủ thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ hai điểm nhỏ nổi lên, làm cho Phương Hạo Vân nuốt nước miếng theo bản năng.

"Tiểu tình nhân... tuy rằng em lỗ mãng, có điều em không tồi, lại có thể làm cho lão bất tử bị thương..." Ánh mắt của Nguyệt Nha Nhi hàm chứa sự thương tiếc nhìn Phương Hạo Vân, trong đôi mắt tràn ngập sự ca ngợi và kiêu ngạo.

Trong lòng Phương Hạo Vân cảm thấy ấm áp, có một sự thoải mái không nói nên lời.

"Chị gái xinh đẹp, lão bất tử đâu, chị cứu em thế nào?" Phương Hạo Vân cố gắng đứng dậy, phát hiện a thể lực vẫn chưa khôi phục đủ, muốn cử động cũng tương đối khó khăn.

Nguyệt Nha Nhi nhìn Phương Hạo Vân một cái, giúp hắn ngồi xuống, nhẹ giọng nói: "Chị có vài cơ sở ngầm tại Phong thành, bọn họ liều chết báo hiệu cho chị biết, chị mới chạy đến, vì để ổn thỏa, cho nên chị có thông báo cho chị gái"

"Dì Tố?"

Phương Hạo Vân vội hỏi: "Dì Tố đâu?"

"Em chỉ biết quan tâm chị gái..." Trong giọng nói của Nguyệt Nha Nhi lộ ra ý ghen, cô bĩu môi nói: "Người ta ở trước mặt em mà em không thèm quan tâm..." Trong đôi mắt to sáng ngời của Nguyệt Nha Nhi lộ ra vẻ quyến rũ câu hồn, cả người phát ra một sự thành thục mê hồn.

"Ặc ặc..."

Phương Hạo Vân cười một tiếng, nói: "Chị gái xinh đẹp, chị đừng nóng giận, sao em lại không quan tâm đến chị, em chỉ là nhất thời khẩn trương thôi... Đúng rồi, các người có đấu với lão bất tử không?"

Thấy vẻ mặt gấp gáp của Phương Hạo Vân, Nguyệt Nha Nhi liền cười nói: "Nhìn em kìa, gấp quá vậy, người ta chỉ nói giỡn với em thôi mà"

"Lúc bọn chị đuổi đến, chị gái không xuất hiện, mà chỉ có chị đi ra cứu em, lúc ấy lão bất tử cũng bị thương, cho nên không dám dây dưa với chị, để cho chị đưa em đi" Nguyệt Nha Nhi giải thích.

"Phong thành có nhiều người như vậy, bọn họ để cho chị đi sao?" Phương Hạo Vân ngạc nhiên nói.

"Cái này có gì mà kì quái..." Nguyệt Nha Nhi khinh thường nói: "Đừng tưởng lão bất tử đã khống chế được Phong thành và Tuyết thành... đám võ sĩ đó căn bản là không dám làm gì chị..."

Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Dì Tố đi khi nào?"

"Sau khi xác định thân thể của em không có trở ngại.." Nguyệt Nha Nhi mở to mắt, miệng hơi mâm mê, thoạt nhìn có vẻ yêu mị.

Nhìn vẻ mặt của cô, hoàn toàn là loại tình cảm của vợ dành cho chồng.

Hiển nhiên là cô đã động tâm với Phương Hạo Vân rồi.

Con gái đều thích đàn ông cường tráng, sùng bái anh hùng. Mà hành động của Phương Hạo Vân tại Thiên Phạt thành mấy ngày này chính là hành vi của anh hùng, không cần nghi ngờ.

Nguyệt Nha Nhi đưa miệng lại sát mặt của Phương Hạo Vân, phà ra hơi thở thơm tho: "Tiểu tình nhân, chị gái thật ra rất lo cho em, nếu không phải vì ngại việc em phát hiện ra quan hệ của chị và chị gái, thì chị gái sẽ không đi đâu... Lúc gần đi, chị ấy còn dặn dò chị mãi, bảo chị phải chăm sóc tốt cho em..."

Dừng lại một chút, Nguyệt Nha Nhi đột nhiên nói: "Hạo Vân, có chuyện này, chị không biết là em có muốn biết hay không.... Hơn nữa chị cũng không nghĩ rõ, có nên nói cho em biết không?"

"Có phải là liên quan đến dì Tố không?" Phương Hạo Vân dường như cũng ý thức được cái gì đó.

"Ừ!"

Nguyệt Nha Nhi gật đầu nghiêm túc nói: "Đáng lẽ em đang bị thương thì cần phải nghỉ ngơi, nhưng mà chị thật sự rất lo lắng... Như vậy đi, chị hỏi em trước, chị gái có nói với em về chuyện hợp thể không... Tố Nữ Công sẽ truyền lại cho em..."

"Có nói rồi!"

Phương Hạo Vân quay đầu lại hỏi: "Có vấn đề gì sao?"

"Đương nhiên là có vấn đề!"

Nguyệt Nha Nhi trầm giọng hỏi: "Hạo Vân, em có biết khi chị gái mất đi Tố Nữ Công sẽ xuất hiện tình huống gì không?"

"Tổn thất một ít công lực... Khoan, không đúng, nhất định có vấn đề" Phương Hạo Vân cảm thấy rằng Nguyệt Nha Nhi không có khả năng nhắc đến chuyện này một cách vô nghĩa như vậy.

Dựa theo phán đoán của hắn, dì Bạch nhất định là đang giấu cái gì.

Nghĩ đến đây, Phương Hạo Vân vội vàng hỏi: "Chị gái xinh đẹp, chị rốt cục muốn nói gì với em, chị mau nói cho em biết đi... Có phải là mất Tố Nữ Công sẽ ảnh hưởng rất lớn đến dì Tố hay không"

Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, Nguyệt Nha Nhi liền hiểu được. Chị gái trước đó khẳng định là đã nói dối Phương Hạo Vân rồi. Cô căn bản là không nói hậu quả sau khi mất Tố Nữ Công cho Phương Hạo Vân biết.

"Chị, chị thật khờ!"

Trong lòng Nguyệt Nha Nhi thở dài một hơi, và cảm thấy mâu thuẫn. Cùng lúc đó, cô chy vọng rằng Phương Hạo Vân có thể hiểu được tình hình thực tế, nhưng về phương diện khác, cô lại lo rằng chị gái sẽ không vui sau khi biết chuyện này.

"Chị gái xinh đẹp, chị mau nói đi, rốt cục là sao?" Phương Hạo Vân khẩn trương, vội vàng thúc giục, trong đôi mắt lộ ra vẻ lo lắng.

Nguyệt Nha Nhi do dự, cuối cùng cắn răng nói: "Hạo Vân, em thật sự muốn biết sao?"

"Đương nhiên!"

Phương Hạo Vân nghiêm túc nói: "Em phải biết được sự thật cụ thể bên trong, chị gái xinh đẹp, chị đừng giấu em, em cũng đã đoán được đại khái rồi, khẳng định là sau khi mất đi Tố Nữ Công sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến dì Tố..."


"Đúng vậy, là như thế!" Nguyệt Nha Nhi thấy Phương Hạo Vân thật lòng lo lắng cho chị, khóe miệng hiện lên một sự vui mừng: "Hạo Vân, em đã đoán được đại khái, chị cũng không giấu em, nói thật với em, nếu em hợp thể với chị, kế thừa Tố Nữ Công của chị ấy, thì chị ấy hoàn toàn xong đời!"

"Xong đời?"

Phương Hạo Vân nhíu mày: "Chẳng lẽ dì Tố sẽ chết?"

"Không hẳn là đến mức đó...." Nguyệt Nha Nhi nói: "Sau khi mất đi Tố Nữ Công, chị gái sẽ mất đi tám phần công lực, dung nhan của chị ấy sẽ già đi cấp tốc..."

"Sao dì Tố không nói cho em biết những cái này..." Phương Hạo Vân hít sâu một hơi, nói: "Nếu chuyện này đúng là vậy thật, em từ chối nhận Tố Nữ Công của dì..."

"Tiểu tình nhân, em có thể nghĩ như vậy thì chị rất vui rồi, nhưng mà em phải nhận Tố Nữ Công... Bởi vì cái này liên quan đến bí mật lớn nhất của Thiên Phạt..." Nguyệt Nha Nhi nói.

Dừng lại một chút, vẻ mặt của Nguyệt Nha Nhi trở nên ảm đạm, yếu ớt nói: "Tiểu tình nhân, đây là số mệnh của đàn bà Bạch gia... Đừng nói là chị gái, cho dù là chị, cũng không thể chết già được..."

"Sao lại như vậy?'

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, trong lòng đau xót: "Chị gái xinh đẹp, vì sao lại như vậy? Chị nói cho em biết đi, em nên làm thế nào mới tránh được bi kịch này"

"Chị cũng không biết!"

Nguyệt Nha Nhi nói:" Chị gái nói, đây là số mệnh của đàn bà Bạch gia, là ông trời quyết định, con người không thể thay đổi được..."

"Không!"

Phương Hạo Vân kiên định nói: "Nhân định thắng thiên, mạng của em do em nắm giữ chứ chẳng có ông trời ông trăng gì ở đây cả..." Lúc nói ra những lời này, quanh thân của Phương Hạo Vân toát ra một luồng khí thế cường đại.

Nguyệt Nha Nhi kinh hãi: "Tiểu tình nhân.... em có lòng như vậy, chị và chị gái rất thỏa mãn. Đương nhiên, không có việc gì là tuyệt đối cả, có lẽ sau này sẽ có thay đổi..."

"Chị gái xinh đẹp, chị sai rồi, chuyện này sẽ có thay đổi..." Phương Hạo Vân nghiêm túc nói: "Em thề, mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ không để cho chị và dì Tố chịu khổ, nếu có gì sơ xuất, em sẽ dùng sinh mạng của mình để bảo vệ cho hai người..."

Đối với Nguyệt Nha Nhi, Phương Hạo Vân chưa chắc đã có tình cảm sâu đậm, nhưng đối với dì Bạch, Phương Hạo Vân lại có tình cảm rất sâu. Với hắn mà nói, dì Bạch là người thân duy nhất trên đời này.

"Tiểu tình nhân, lời nói của em làm cho chị cảm động!" Nguyệt Nha Nhi mỉm cười, trong đôi mắt hiện lên vẻ hạnh phúc, đồng thời càng nhích cơ thể lại gần Phương Hạo Vân, thân thể nhẹ nhàng tựa vào người hắn.

Trước đó Nguyệt Nha Nhi chưa từng có tiếp xúc với người đàn ông nào cả.

Nhưng trong khoảng thời gian này, sau khi quen biết với Phương Hạo Vân, càng ngày cô càng cảm nhận được ưu điểm của hắn, không cần nghi ngờ nữa, đây là người đàn ông cô phó thác cả đời.

Ngửi được mùi thơm trên người Nguyệt Nha Nhi, trong cơ thể của Phương Hạo Vân đột nhiên xuất hiện sự xôn xao không hiểu.

"Chị gái xinh đẹp, thật ra em là một người đàn ông tốt, chị tin không?" Phương Hạo Vân đột nhiên hỏi.

"Ừ!"

Nguyệt Nha Nhi mỉm cười nói: "Chị biết em là người đàn ông tốt, chị cũng cảm nhận được, tiểu tình nhân, chị đã quyết định rồi, từ giờ trở đi, chị sẽ giao đầy đủ bản thân cho em...."

"Chị gái xinh đẹp, lần này chị nói..." Phương Hạo Vân còn chưa nói xong, Nguyệt Nha Nhi đã dùng hai ngón tay che miệng hắn lại.

Sau đó, cô hôn nhẹ lên trán của hắn một cái, tay nhỏ từ trên miệng hắn lướt xuống cổ, xuyên qua ngực, đi qua bụng, cuối cùng dừng lại ở đùi của hắn.

Thân thể của Phương Hạo Vân đột nhiên rung lên, bởi vì may mắn đến quá nhanh, làm cho hắn không kịp chuẩn bị tâm lý.

Đương nhiên, thân thể của hắn còn đang rất mệt mỏi.

"Tiểu tình nhân, thương thế của em nói nặng không nặng, nói nhẹ không nhẹ... Dựa theo phương pháp chữa thương bình thường, phỏng chừng là nửa tháng mới có thể khôi phục. Chị lo rằng lão bất tử sẽ xuống tay vào lúc này, cho nên chị tính giúp em chữa thương..." Nói xong, cô đưa mặt đến gần hơn, khẽ cắn vào lổ tai của hắn, nói: "Chúng ta hợp thể đi..."

Phương Hạo Vân có thể cảm nhận tình ý của Nguyệt Nha Nhi một cách rõ ràng.

"Chị gái xinh đẹp, chị nói thật à..." Phương Hạo Vân dường như vẫn còn nghi ngờ.

"Đương nhiên là thật!"

Bộ ngực của Nguyệt Nha Nhi càng lúc càng phập phồng, trong hơi thở cũng bắt đầu phát ra những tiếng rên rỉ nhỏ.

Dục vọng trong lòng của Phương Hạo Vân dưới sự khiêu khích của cô đã chậm rãi bộc phá, chỉ là thân thể của hắn vẫn còn rất yếu, không có chút sức lực nào cả.

"Tiểu tình nhân, chị đến giúp em"

Nguyệt Nha Nhi thở nhẹ một tiếng, một tay để trước ngực Phương Hạo Vân, một dòng khí ấm lập tức chạy vào trong cơ thể của hắn.

Sau khi dòng khí chạy một chu thiên trong cơ thể của Phương Hạo Vân, cuối cùng tụ lại tại Đan Điền, và chỉ trong chớp mắt, chút chân khí suy yếu trong cơ thể đã được kích hoạt.

Phương Hạo Vân ngưng thần tĩnh khí, vận tâm quyết, đem chút chân khí ít ỏi ấy chạy một vòng chu thiên, sau đó chậm rãi thu công lại, hắn cảm thấy thể lực đã khôi phục một ít, tuy rằng vẫn còn kém trạng thái bình thường rất xa, nhưng mà ít ra cũng có thể cử động được rồi.

Nói cách khác, hắn muốn làm gì cũng không còn trở ngại nữa.

"Tiểu tình nhân, bây giờ có thể chứ?" Ngón tay của Nguyệt Nha Nhi khều lên ngực của hắn, thân hình phủ lên trên người hắn, hai cơ thể hầu như đã dính chặt nhau.

Xuyên qua lớp vải mỏng, Phương Hạo Vân cảm nhận được sự mềm mại và hơi nóng của cơ thể.

"Chị gái xinh đẹp, em muốn bắt đầu công tác...." Phương Hạo Vân rốt cục đã không chống lại dục vọng trong lòng, nghiêng người đẩy ngã Nguyệt Nha Nhi xuống giường, hôn lên hai má của cô, vành tai của cô. Sau đó hôn lên đôi môi anh đào đỏ mọng kia, đồng thời, tay của hắn cũng bắt đầu xoa nắn trên ngực của cô.


Nguyệt Nha Nhi từ nhỏ đến giờ chưa từng trải qua kích thích nào lớn như vậy

Chỉ sao một hồi, sắc mặt của cô đã đỏ ửng, hô hấp trở nên dồn dập, và vệt đỏ dần dần lan đến chổ cổ.

"Tiểu tình nhân... chậm một chút... người ta.... người ta ngứa..." Nguyệt Nha Nhi phát ra những tiếng rên rỉ mê hồn, thân thể bắt đầu vặn vẹo.

Tuy rằng đây là sự vặn vẹo vô thức của Nguyệt Nha Nhi, nhưng lại tràn ngập lực hấp dẫn. Phương Hạo Vân há miệng hôn xuống môi của cô, đưa lưỡi mò vào trong miệng cô, bắt đầu triền miên. Thân thể của Nguyệt Nha Nhi vốn không có mẩn cảm đến nổi vậy, nhưng cô là người của Bạch gia, và thân là đàn bà của Bạch gia, ít nhiều gì cũng có liên hệ với Thiên Phạt.

Dưới tác dụng của Thiên Phạt, thân thể của Nguyệt Nha Nhi đã trở nên vô cùng nhạy cảm, chỉ sau một lát, cơ thể của cô đã trở nên khô nóng, và hai nụ hoa trên ngực cũng dựng thẳng dậy.

"Tiểu tình nhân, trước kia em cũng làm vậy với những người đàn bà khác sao?" Đôi mắt của Nguyệt Nha Nhi mê ly, thân thể xoay qua xoay lại, ở dưới không tự chủ cọ sát với đùi của Phương Hạo Vân.

Và như vậy, đã khơi lên dục vọng nguyên thủy nhất của Phương Hạo Vân.

Tuy rằng Nguyệt Nha Nhi là xử nữ, nhưng cô rất là thông minh, chỉ sau một hồi cô đã bắt đầu nắm thế chủ động, đưa lưỡi vào trong miệng của Phương Hạo Vân bắt đầu nghịch phá. Hai tay vốn vì xấu hổ nên chỉ ôm lấy cổ của hắn đã bắt đầu kéo sát hắn lại, khiến cho thân thể của hai người dính chặt nhau hơn.

"Tiểu tình nhân, chị muốn ở trên"

Nguyệt Nha Nhi làm nũng nói một tiếng, rồi xoay người lại, đặt Phương Hạo Vân xuống dưới. Tay phải cũng hướng về giữa hai đùi, bắt đầu vuốt ve.

Ngay lập tức, một dòng điện từ ở dưới đùi được truyền thẳng lên não.

Đầu lưỡi của Nguyệt Nha Nhi sau khi quấy rối bên trong miệng của Phương Hạo xong, liền bắt đầu hôn xuống cổ của hắn, và cứ thế đi xuống cho đến rốn mới dừng.

Phương Hạo Vân cũng đã đưa tay cởi áo của cô ra, và hai ngọn núi hấp dẫn mê người lập tức hiện ra trước mặt hắn, làm cho tim của hắn không khỏi đập nhanh hơn.

"Thơm qua!"

Phương Hạo Vân hít sâu một hơi, rồi vùi mặt vào giữa khe rãnh, miệng không ngừng liếm láp, làm cho Nguyệt Nha Nhi thở gấp không thôi.

Bàn tay to thì mò xuống giữa đùi của cô, vừa động tay vào liền thấy ướt nhẹp, hiển nhiên là cô gái đã động tình lắm rồi.

Nhìn thấy Nguyệt Nha Nhi đã như vậy rồi, Phương Hạo Vân cũng biết thời cơ đã thành thục, hắn vội vàng cởi sạch đồ của mình ra, xoay người lại làm chủ, đặt Nguyệt Nha Nhi xuống dưới thân

"Tiểu tình nhân, thương tiếc người ta..." Nguyệt Nha Nhi nhìn Phương Hạo Vân một cái, rồi hé mở hai đùi ra, hơi nhắm mắt lại, chờ sự lâm hạnh của đàn ông.

Phương Hạo Vân không chần chờ nữa, đưa thân mình về trước, thuận lợi tiến vào trong cơ thể của Nguyệt Nha Nhi. Tuy rằng Nguyệt Nha Nhi là lần đầu tiên, nhưng mà bởi vì đã có khúc dạo đầu đầy đủ, cho nên lúc vào vô cùng thuận lợi, không có chướng ngại gì.

Theo sự phát triển của tình cảm mãnh liệt, sự rụt rè của Nguyệt Nha Nhi cũng dần dần biến mất, hai tay cũng bắt sờ loạn lên trên người của Phương Hạo Vâna rồi. Đối với Phương Hạo Vân mà nói, tình cảm mãnh liệt không chỉ ở chổ ấy, mà còn xuất phát từ trên cơ thể. Truyện "Hoán Kiểm Trọng Sanh "

"Em không được.... ." Những lời này, khi xuất phát từ miệng một người đàn bà, hoàn toàn là do xuất phát từ bản năng.

Lời còn chưa dứt, cơ thể của Nguyệt Nha Nhi đã run lên, và ôm chặt lấy cơ thể của Phương Hạo Vân. Phương Hạo Vân cảm thấy ở dưới càng ngày càng siết chặt, và ngay lập tức đạt được cực khoái.

Cùng lúc đó, khi một dòng nước ấm từ trong cơ thể của cô chảy ra, có một luồng chân khí liền tiến vào trong kinh mạch của Phương Hạo Vân, và nháy mắt kích thích chân khí nằm yên lặng trong đan điền của hắn.

Nguyệt Nha Nhi là con gái, hơn nữa lại có thân thể thuần âm, cho nên chân khí mà cô tu luyện cũng là chí âm luôn, và có sự trợ giúp vô cùng to lớn cho việc tu luyện chân khí của đàn ông.

Sau một chu thiên, chân khí nội gia trong đan điền ccu3a Phương Hạo Vân đã trở nên sinh động lên, không ngừng đòi hỏi chân khí thuần âm kia.

Một thời gian sau, Phương Hạo Vân đã cảm thấy được chổ tốt, dưới tác dụng của chân khí thuần âm kia, chân khí nội gia trong cơ thể của hắn được bổ sung một cách nhanh chóng với tốc độ cực nhanh, thậm chí là làm cho Phương Hạo Vân bất ngờ. Chỉ chưa đến một phút đồng hồ, Phương Hạo Vân đã cảm thấy chân khí của mình tràn ngập nửa đan điền.

Bất thình lình được chổ tốt, khiến cho Phương Hạo Vân hưng phấn, hơi kích động.

"Tiểu tình nhân, chúng ta tiếp đi..." Sau khi bị tàn phá, chổ ấy của Nguyệt Nha Nhi đã hơi sưng đỏ, nhưng vì giúp cho Phương Hạo Vân hồi phục chân khí lại, cho nên cô tiếp tục nhịn đau cầu yêu.

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, thoáng do dự một chút rồi bắt đầu chinh phạt.

Lúc này, Nguyệt Nha Nhi cố ý đưa chân khí thuần âm của mình vào trong cơ thể của Phương Hạo Vân, giúp hắn kích phát thực khí trong cơ thể.

Dưới sự dẫn dắt của chân khí thuần âm, thực khí trong cơ thể của Phương Hạo Vân đã đạt đến được sự kích hoạt lớn nhất, và chỉ trong nháy mắt đã tràn đầy đan điền.

Sau khi chân khí tràn đầy đang điền, dường như không có vẻ ngừng lại, Phương Hạo Vân hơi sốt ruột, nhưng cũng không biết cách dừng lại.

Một lát sau, khi chân khí đã chật ních trong đan điền, sự chen chút ấy đã khiến cho hắn đau đớn, hơn nữa cảm giác căng cứng đau đớn ấy càng lúc càng lớn.

"A!"

Dưới sự đau đớn kịch liệt, Phương Hạo Vân đột nhiên mất đi ý thức.

.......................................

Khi hắn tỉnh lại, đã là trưa ngày hôm sau, Nguyệt Nha Nhi vẫn mặc cái áo ngủ như trước, vẫn bảo vệ bên cạnh hắn không biết mệt mỏi.

Nhìn khuôn mặt tiều tụy của cô, Phương Hạo Vân hơi động tâm, rõ ràng cảm thấy hơi xót xa, nói: "Chị gái xinh đẹp, chị có cần nghỉ ngơi không..."

Vốn với một cao thủ như Nguyệt Nha Nhi, không ngủ vài ngày cũng không ảnh hưởng, chỉ là trước đó cô đã tiêu hao quá nhiều chân khí thuần âm, thân thể không còn bằng như trước.

"Hì hì.... nghe thấy em quan tâm như vậy, chị rất vui vẻ...." Nguyệt Nha Nhi cười nhẹ, đưa tay sờ mạch đập của Phương Hạo Vân, nói: "Công lực đã khôi phục đầy đủ rồi.... Em điều trị trước đi, lát nữa chị vào..." Nói xong, Nguyệt Nha Nhi liền đứng dậy.

Crypto.com Exchange

Chương (1-730)