Vay nóng Tima

Truyện:Hoán Kiểm Trọng Sinh - Chương 711

Hoán Kiểm Trọng Sinh
Trọn bộ 730 chương
Chương 711: Chị Trác
0.00
(0 votes)


Chương (1-730)

Siêu sale Lazada


Trở về Hoa Hải lâu như vậy, hôm nay là ngày đầu tiên Phương Hạo Vân trở về nhà của mình.

Đương nhiên, tất cả mọi chuyện đã trở lại quỹ đạo bình thường rồi, thời gian rãnh rỗi sau này của hắn vẫn còn rất nhiều, trên thực tế, đi đến bước này, thì kế hoạch của Phương Hạo Vân hầu như đã hoàn thành rồi. Thời gian sau đó cũng trở nên thoải mái hơn, chỉ là một số chi tiết nhỏ còn phải làm thôi.

Sáng sớm, ngay khi hắn vừa vào cửa, Phương Tử Lân ở trên lầu hai gọi hắn lên, Phương Tử Lân hô: "Hạo Vân, con lên đây đi, ta có vài lời muốn nói với con"

"Dạ!"

Phương Hạo Vân trả lời một tiếng, rồi đi lên cầu thang đến phòng sách của Phương Tử Lân.

Đẩy cửa đi vào, Phương Tử Lân đang đứng cạnh cửa sổ ngắm nhìn cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ, thỉnh thoáng nghe thấy vài tiếng thở dốc, hiển nhiên là đang trong tình trạng khó thở rồi.

Phương Hạo Vân biết, đại nạn của ông bố tiện nghi sắp đến rồi.

Đối với chuyện này, cho dù là hắn cũng không có biện pháp thay đổi.

"Ba, ba lại đây ngồi đi, cửa sổ nhiều gió không tốt cho thân thể của ba..." Phương Hạo Vân đi qua đỡ lấy Phương Tử Lân.

Phương Tử Lân mỉm cười nói: "Hạo Vân, cảm ơn con đã quan tâm... Có điều từ hôm nay trở đi, con không cần gọi ta là ba nữa... ta không muốn cả đời phải sống trong giả dối nữa. Tuy rằng ta biết lời nói của con là lời nói dối thiệ ý, nhưng ta không muốn tiếp tục như vậy nữa"

Lời này vừa nói ra, Phương Hạo Vân lập tức sửng sốt.

Dừng lại một chút, Phương Hạo Vân ngẩng đầu lên nhìn Phương Tử Lân, hỏi: "Ba, ba còn nói mê sảng gì vậy... đang êm đẹp, sao ba lại nói ra những lời này..."

"Hạo Vân, lại đây ngồi đi..."

Phương Tử Lân chỉ vào cái ghế đối diện mình, nói: "Con lại đây ngồi đi.... Hôm nay chúng ta nói chuyện với nhau... Hạo Vân, tất cả những điều con làm ta đều biết cả. Nếu mọi chuyện đã sáng tỏ, con không cần phải giả mạo con của ta nữa... Ta hy vọng con có thể làm con rể của ta... ý của ta là, hy vọng trước khi ta quy thiên có thể nhìn thấy con và Tuyết Di kết hôn..."

"Ba... con cứ gọi ba là ba thôi... mặc kệ là con trai hay con rể, con cũng sẽ gọi ba như vậy..." Phương Hạo Vân nói: "Ba, đứa nhỏ của Mỹ Kỳ sắp sinh rồi, ba là ông nội, ba cho con một cái tên đi"

"Tốt, tốt!"

Phương Tử Lân vui vẻ đáp ứng: "Hạo Vân, như vậy đi, để ta suy nghĩ cẩn thận suy nghĩ lại đã. Qua vài ngày nữa ta sẽ nói cho con biết... Hạo Vân, hôm nay ta gọi con đến đây, thật ra là có một chuyện quan trọng muốn nói với con... Ta hy vọng con có thể chăm sóc cả đời cho Trác Nhã..."

Chăm sóc cả đời?

Phương Hạo Vân xấu hổ, không biết Phương Tử Lân rốt cục đang muốn nói cái gì.

"Hạo Vân, Trác Nhã chỉ mới bốn mươi tuổi... cô ấy vẫn còn trẻ lắm. Ta không hy vọng cô ấy phải sống quả... Nhưng ta lại không hy vọng cô ấy tìm một người đàn ông khác..." Phương Tử Lân trầm giọng nói: "Ta lo rằng người đàn ông mà cô ta tìm sẽ làm ảnh hưởng đến lợi ích kinh tế, tổn hại đến tập đoàn Thịnh Hâm..."

"Cái này..." Nghe Phương Tử Lân nói vậy, Phương Hạo Vân liền cảm thấy nhức đầu.

Không thể không nói, đề nghị của Phương Tử Lân quả thật hơi tà ác.

"Hạo Vân... con đừng từ chối vội, ta chỉ nói là con chăm sóc cả đời cho Trác Nhã thôi, cho dù là quan tâm về tinh thần của cô ấy cũng được..." Phương Tử Lân nói: "Đến độ tuổi của Trác Nhã, điều cần nhất chính là được yêu thương. Cho nên ta mới dặn dò con quan tâm... Quan tâm cô ấy, đừng để cho những kẻ tiểu nhân thừa cơ hội..."

"à..." Nghe Phương Tử Lân giải thích xong, trong lòng Phương Hạo Vân liền thoải mái hơn một ít.

"Hạo Vân, từ hôm nay con cũng sửa miệng với Trác Nhã luôn đi..." Phương Tử Lân nói: "Kêu cô ta bằng chị Trác đi..."

"Cái này hình như không thích hợp lắm..." Phương Hạo Vân nói.

"Không có gì là không thích hợp cả, chuyện này con phải nghe lời ta... Ta không cần con làm cái gì với Trác Nhã, ta chỉ hy vọng con có thể quan tâm nhất định đến cô ấy... Cho dù là thân thể cũng được"

"Ba, ba lại nói bậy rồi..." Phương Hạo Vân vội vàng nói: "Việc này về sau không nói nữa..."

"Hạo Vân, con khác với bọn họ, con không nên cảm thấy ta đang nói chuyện điên khùng..." Phương Tử Lân nói: "Con người sắp chết, lời nói luôn là ý thiện... Đến bước này rồi, cái gì ta cũng đã nhìn thấu, cũng đã nghĩ thông suốt rồi... Có nhiều chuyện, thật ra cũng không cần phải lấy ánh mắt thế tục để nhìn nhận..."

"Hạo Vân, lời nên nói ta đã nói rồi, về phần nên làm thế nào, tự con suy xét đi, tóm lại, ta hy vọng con có thể nhớ kỹ lời con nói, vĩnh viễn bảo vệ tập đoàn Thịnh Hâm của ta..."

"Dạ" Phương Hạo Vân nghiêm túc gật đầu.

Sau khi đi ra khỏi phòng sách của Phương Tử Lân, tâm tình của Phương Hạo Vân có vẻ hơi phức tạp, lời nói của Phương Tử Lân đã dậy sóng trong đầu của hắn.

Phong thái của Trác Nhã không hề giảm đi, có điều tưởng tượng đến việc bà ta là mẹ ruột của Phương Tuyết Di, trong đầu hắn không dám nghĩ bậy nữa.

Đương nhiên, quan tâm về mặt tinh thần thì Phương Hạo Vân vẫn có thể làm được.

............................

Từ sau khi nói chuyện với Phương Tử Lân xong, Trác Nhã dường như bắt đầu muốn tránh né Phương Hạo Vân, mặc dù Phương Hạo Vân về nhà, bà cũng tránh mặt không gặp, thậm chí là có mấy lần Phương Hạo Vân đến tập đoàn tìm bà, thì bà cũng trốn tránh.

Đối với chuyện này, Phương Tuyết Di rất là khó hiểu, cô mấy lần gặng hỏi, nhưng vẫn không có được một đáp án chính xác. Cô chỉ nghĩ rằng giữa mẹ và Hạo Vân trước đó đã xuất hiện hiềm khích gì thôi.

Phương Hạo Vân vội vã đi tìm Trác Nhã, thật ra cũng không có ý gì khác. Kỳ thật hắn chỉ muốn bàn bạc với Trác Nhã về những lời nói của Phương Tử Lân thôi.

Hắn muốn cho Trác Nhã thấy thái độ của mình, nếu không thì sau này hai người sẽ không được tự nhiên.

Hôm nay là cuối tuần, vì tránh gặp mặt Phương Hạo Vân, cho nên Trác Nhã đã nói với Phương Tuyết Di, dặn Phương Tuyết Di ở nhà chăm sóc Mỹ Kỳ, còn bản thân bà thì đến công ty làm việc.

Trong khoảng thời gian này, công việc của bà luôn đứt quãng, vài ngày trước đây, Phương Tuyết Di đã xử lý không ít việc, nhưng vẫn còn rất nhiều chuyện cần bà giải quyết. Đang ngồi trước màn hình máy tính, bỗng nhiên nghe thấy tiếng mở cửa mà không hề có tiếng gõ cửa trước đó, cảm thấy hơi giận, ngẩng đầu lên vừa định trách mắng, thì lập tức sững sờ lại, bởi vì người đang đứng ở cửa chính là Phương Hạo Vân.

"Trác tổng... Phương thiếu gia... cậu ấy... cậu ấy đột nhiên xông vào..." Cô thư ký của Trác Nhã đang hết sức lo lắng, trong con mắt hiện lên vẻ hồi hộp.

Trước đây, Trác Nhã từng ra nghiêm lệnh, kêu cô ta dù có làm thế nào cũng phải bảo vệ tốt cánh cửa này, mặc kệ là ai cũng không cho vào trong, cho dù là Phương Tuyết Di hay Phương Hạo Vân.

Trác Nhã thoáng do dự một chút, cuối cùng phất tay với cô thư ký, nói: "Cô ra ngoài trước đi... chuyện nơi này giao cho tôi..."

Phương Hạo Vân bĩu môi với cô thư ký, sau đó khẽ cười một chút, rồi tiện tay đóng cửa lại, thong thả bước đến ghế sofa. Ngồi xuống ghế một cách thoải mái, rồi cười nói với Trác Nhã: "Chị Trác... vì sao phải trốn tránh em chứ, muốn gặp mặt của chị cũng khó khăn nữa..."

"Hạo Vân, ai cho cậu gọi tôi như vậy..." Trác Nhã tháo cặp kính xuống, chậm rãi tựa vào ghế, nhếch chân lên, thản nhiên nói: "Hạo Vân, mặc kệ là nói thế nào, cậu và Tuyết Di bây giờ đang quen nhau, cậu phải gọi tôi là mẹ mới đúng... Nhớ kỹ, từ hôm nay trở về sau, cậu phải kêu như thế, không được sửa miệng..."

"Chị không hỏi xem, vì sao em lại gọi như vậy à?" Phương Hạo Vân hỏi.

Trác Nhã sửa lại thế ngồi, lạnh nhạt hỏi: "Vì sao?"

"Là ý của ba..." Phương Hạo Vân nói: "Thật ra chuyện này trong lòng chị còn rõ ràng hơn em, cho nên chị mới trốn tránh em, đúng không?"

"Tôi không biết cậu đang nói cái gì cả... Hạo Vân, nếu không còn chuyện gì thì mời cậu rời đi, hôm nay tôi còn nhiều việc cần phải hoàn thành..." Không biết vì sao, tâm tình của Trác Nhã rất là hồi hộp.

"Chị Trách.... em cảm thấy xưng hô như vậy với chị tương đối tốt hơn..." Phương Hạo Vân cười nói: "Hôm nay em đến đây, là muốn nói chuyện rõ ràng với chị... Thời gian có lẽ sẽ dài đấy. Đúng rồi, pha giúp em ly trà đi..." Trên mặt của Phương Hạo Vân vẫn giữ một nụ cười.

"Không có trà, muốn uống thì tự đi làm..." Trác Nhã tức giận nói.

"Muốn ăn thì lăn vào bếp vậy... Em nhớ rõ trong giá sách của chị có trà rất ngon..." Phương Hạo Vân dày mặt, không thèm để ý đến lời nói của Trác Nhã. Hắn đứng dậy tự mình pha một ly trà, mùi thơm ngào ngạt bốc lên, lá trà nổi liêu phiêu trên mặt...

Phương Hạo Vân nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nhắm mắt lại, sau một hồi với khen: "Trà ngon.... trà ngon... Chị Trác, hay là chị cũng uống một ly nha... Em hy vọng chúng ta có thể nói chuyện trong vui vẻ..."

Trác Nhã đúng là bó tay, chưa từng thấy người nào có da mặt dày như vậy ả.

Cười lạnh một tiếng, Trác Nhã hỏi: "Nói đi, cậu rốt cục là có chuyện gì muốn nói với tôi... Cậu đã đến rồi, tôi liền tiếp chuyện. Có điều tôi phải nói rõ, mấy thứ nhàm chán thì xin miễn đi..."

Vẻ mặt của Trác Nhã bây giờ đang rất âm trầm và ngưng trọng. Phương Hạo Vân thì làm ra vẻ đang hưởng thức trà, thỉ thoáng nhấp một ngụm, lại khen trà ngon.

"Em đến để nói đạo lý với chị..." Phương Hạo Vân nói ra một câu dường như không có việc gì cả.

Khóe miệng của Trác Nhã run rung, sau một hồi mới đứng dậy đi đến, giận dữ chỉ vào mặt của Phương Hạo Vân, nói: "Cậu nói đạo lý gì với tôi... nói đạo lý gì chứ... Cậu giả mạo con của tôi, tôi tha thứ cho cậu, cậu có quan hệ với con gái của tôi, tôi cũng không nói gì... Cậu không biết lớn nhỏ gọi tôi là chị, tôi cũng chẳng ý kiến. Tôi không nói đạo lý với cậu thì thôi, cậu muốn nói đạo lý gì với tôi hả.... cái này là cái quái gì chứ?"

Phương Hạo Vân buông tách trà xuống, mỉm cười nói: "được rồi, được rồi, đừng nóng giận, thật ra em chỉ muốn thương lượng với chị một chút... Ba dặn em là phải chăm sóc cho chị, mặc kệ là tinh thần hay thể xác... chị có ý kiến gì..."

Lời này vừa nói ra, thân thể của Trác Nhã lập tức run lên, ánh mắt đột nhiên trở nên mê mang, giống như đang nhớ lại những gì mà chồng của bà đã nói vậy.

Ngày đó, bà đã dùng lời lẽ nghiêm khắc để từ chối.

Vốn bà nghĩ rằng chuyện này sẽ kết thúc như vậy, nhưng không ngờ rằng ngay cả Phương Hạo Vân cũng trực tiếp nói ra.

Nói thật, đề nghị của chồng đối với bà rất hấp dẫn, làm một người đàn bà có nhu cầu sinh lý bình thường, không có đàn ông đúng là một loại đau khổ. Nhất là khi đêm đến, cả đêm dài không thể ngủ được, mỗi khi nghĩ đến thân thể cường tráng của Phương Hạo Vân, bà liền đỏ mặt đến mang tai.

Hơn nữa, bà không chỉ một lần nhìn trộm Phương Hạo Vân "yêu" người đàn bà khác, đối với cái mùi vị nam nữ yêu nhau này, trong lòng bà vừa thẹn vừa vui.

Trong quá trình tự an ủi, bà cũng từng nhiều lần nghĩ đến thân thể cường tráng của Phương Hạo Vân.

Dương nhiên, việc này bởi vì Phương Tuyết Di mà trở thành điều cấm kỵ.

Chỉ là bây giờ, chuyện xảy ra trước mắt, bà lại sợ hãi.

"Chị Trác... muốn nói cái gì?" Phương Hạo Vân dường như cố ý muốn thử Trác Nhã, đi qua nắm lấy tay của bà ta, nhẹ nhàng vuốt ve một cái.

Trong giây phút đó, trong lòng Trác Nhã chấn động mãnh liệt, giống như là sóng đánh ập vào bờ vậy.

"Buông ra..." Trác Nhã đỏ mặt, giựt tay hắn ra, thẹn quá hóa giận, nói: "Hạo Vân... cậu không thể làm vậy với tôi... tôi là mẹ của Tuyết Di... cậu đừng nghe Tử Lân nói chuyện, ông ta điên rồi, ông ta đã điên rồi..."

Thân thể của Trác Nhã do sự tức giận trong lòng khiến cho nó rung lên không ngừng, trong lòng bà cảm thấy chua xót, không biết mình đã tạo nghiệt gì, mà mạng khổ như vậy...

Nếu không phải do khống chế mạnh mẽ, thì nói không chừng nước mắt đã chảy xuống rồi.

Phương Hạo Vân hít một hơi thật sâu, không ngờ rằng Trác Nhã lại phản ứng mãnh liệt như vậy, bản thân hắn chỉ muốn đùa một chút, nhưng Trác Nhã lại đáp trả bằng hành động kinh khủng như thế. Nhìn chăm chú vào ánh mắt của bà, Phương Hạo Vân thản nhiên nói: "Chị Trác, chị đừng nóng giận, em không phải là nói đến thương lượng với chị sao..."

Trác Nhã nghe thấy thế, đi qua, mở ngăn tủ, lấy một hộp thuốc ra, rút một điếu tự châm mồi, hít một hơi vào, do dự mãi, cuối cùng chậm rãi nói: "Hạo Vân... lòng rất loạn, rất loạn... có nhiều khi tôi không biết nên làm cái gì bây giờ... Cậu nói cho tôi biết đi, bây giờ tôi nên làm cái gì bây giờ? Mấy ngày nay tôi dùng cồn và thuốc lá để gây mê thần kinh của tôi, tôi hy vọng mình có thể say mê trong đó. Nhưng mà không làm được gì cả, trong lòng tôi vô cùng đau khổ... Tử Lân bây giờ rốt cục là bị cái gì vậy, vì sao ông ấy lại biến thành như vậy? Ngay cả luân lý đạo đức ông ta cũng không quan tâm..."

Khuôn mặt phẫn nộ của Trác Nhã dần dần bình tĩnh lại, kinh ngạc nhìn Phương Hạo Vân, nói: "Lúc trước, tôi muốn mình mạnh lên, bởi vì tôi hy vọng sự cố gắng của mình có thể được tất cả tôn trọng và tán thành. Bây giờ, tôi đã trở thành người phụ nữ nổi tiếng trong thương giới Hoa Hải, không biết bao nhiêu người đang hâm mộ, ghen tị tôi... Nhưng có ai biết được rằng, cuộc sống của tôi có nhiều đau khổ như vậy..."

"Nhiều năm như vậy, nên phấn đấu cũng đã phấn đấu rồi, bây giờ tôi rất mệt mỏi..." Trác Nhã nói: "Chờ cậu và Tuyết Di kết hôn sinh con, tôi sẽ nghỉ hưu, chuyên tâm chăm sóc cho đứa nhỏ, cái gì tôi cũng không muốn quản nữa..."

Phương Hạo Vân không nói gì, hắn xoay người đi đến gần cửa sổ, nhìn đám mây xanh trên bầu trời, nói: "Chị Trác... nổi khổ của chị em hiểu... có điều ý của ba là, muốn bảo đảm an toàn cho tập đoàn Thịnh Hâm, chị không thể đi tìm người đàn ông khác..."

Sắc mặt của Trác Nhã cũng hơi tốt lại, bà cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, nói "Tôi biết, ông ta đã nói với tôi chuyện này rồi, ý của ông ta là muốn cậu chăm sóc cho tôi... Nhưng cậu là chồng của Tuyết Di, mà tôi lại là mẹ ruột của Tuyết Di, cậu bảo tôi phải làm sao bây giờ?"

Nước mắt của Trác Nhã đã rơi xuống, chảy dài trên má của bà, khóe miệng hiện ra một chút ưu thương, cô độc mà tịch mịch: "Cậu nói cho Tử Lân biết, tôi tình nguyện ở giá..."

Phương Hạo Vân quay lại, chậm rãi nhìn Trác Nhã, trầm giọng nói: "Chị Trác, chị là một người mẹ tốt... em nghĩ em sẽ tôn trọng ý nguyện chân thật của chị..."

"ý nguyện chân thật?" Trác Nhã sửng sốt nói.

"Đúng vậy!" Phương Hạo Vân cười nói: "Chị hẳn là nên dựa theo ý nguyện chân thật của chị để giải quyết chuyện này. Mặc kệ là nói thế nào thì sinh mạng của ba cũng sắp chấm dứt rồi, chúng ta nên làm cho ba yên tâm. Nếu không thì khi ba chết sẽ không được nhắm mắt..."

"Vì sao ông ấy không tin tôi?" Thần sắc của Trác Nhã có vẻ hơi đau khổ: "Tôi tuyệt đối không phản bội ông ấy và tập đoàn Thịnh Hâm mà..."

"Ba không phải là không tin chị, chỉ là ba không tin đàn bà..." Phương Hạo Vân nói ngay.

"Cái này có gì khác nhau?" Trác Nhã hỏi.

"Đương nhiên là khác nhau..." Phương Hạo Vân nói: "Ba là người theo chủ nghĩa nam quyền quá mạnh, cho nên mới như vậy... Thật ra trong lòng ba cũng rất yêu chị..."

"Phải không?"

Những giọt nước mắt trong suốt lại chảy dài trên khuôn mặt của Trác Nhã.

Phương Hạo Vân đi đến gần, đưa tay lên khẽ vuốt khuôn mặt ấy, giúp bà lau đi nước mắt.

"Không cần cậu lo!" Trác Nhã không chút cảm kích, đẩy tay của Phương Hạo Vân ra, buồn bực nói: "Cậu đi đi... giữa chúng ta không có gì để nói cả... Hy vọng từ nay về sau cậu có thể tôn trọng tôi một chút..."

Phương Hạo Vân quay đầu lại, đặt mông ngồi xuống ghế sofa, lấy tư thế cực kỳ thoải mái dựa vào lưng ghế, bắt chéo chân lên, ánh mắt hơi khép hờ lại, nói: "Chị Trác, trước khi giải được khúc mắc trong lòng chị, trước khi biết rõ được ý đồ thật của chị, em sẽ không đi. Em nói rồi, hôm nay em đến đây, chính là vì muốn làm rõ ràng tất cả mọi chuyện..."

Trác Nhã lại nói: "Cậu đi đi..."

Phương Hạo Vân tự mình cầm lấy tách trà lên, nhấp một ngụm, quay đầu lại nói: "Em không đi..."

"Khi em cầm lấy tay của chị, em cảm thấy tim của chị đập nhanh hơn..." Vẻ mặt của Phương Hạo Vân tỏ ra không có gì, ngắm nhìn Trác Nhã.

"Cái này cũng nói rõ vấn đề, thật ra trong lòng chị cũng đang rất khát vọng đàn ông, cho dù là em... Lúc trước đã gây ra kích thích đối với thân thể của chị, đúng không?" Phương Hạo Vân nói một câu đầy ẩn ý.

"Cậu đi đi, tôi không biết cậu đang nói cái gì cả..." Trác Nhã cười lạnh một tiếng, đi qua kéo tay của Phương Hạo Vân, chủ động đuổi hắn đi.

Rất khó tưởng tượng trong hoàn cảnh này Phương Hạo Vân sẽ nói được cái gì.

"Em không đi..."

Phương Hạo Vân là ai? Thiên hạ đệ nhất cường giả. (kẻ mạnh nhất thiên hạ), với lực lưỡng của hắn, Trác Nhã có thể lay động được hắn sao.

"Ầm!"

Một tiếng, do Trác Nhã dùng sức quá mạnh, không làm gì được Phương Hạo Vân, ngược lại còn làm cho mình ngã vào trong lòng của hắn, đặt mạnh lên trên người của Phương Hạo Vân.

Một mùi thơm lập tức ập vào mũi của Phương Hạo Vân.

Tư thế của hai người trong lúc đó cực kỳ giống một đôi tình nhân đang trong quá tình yêu nhau cuồng nhiệt vật, cực kỳ mờ ám và đen tối.

Cảm nhận được thân thể mềm mại của Trác Nhã, không thể kiềm chế được, Phương Hạo Vân cũng đã xuất hiện phản ứng sinh lý bình thường, đũng quần của hắn cũng nhô cao lên.

Trác Nhã ngửi thấy mùi đàn ông trên người của Phương Hạo Vân, thân mình mềm nhũn ra, dựa vào trong ngực ấy, một cảm giác ấm áp như rượu chậm rãi chạy khắp cơ thể.

Đột nhiên, cơ thể của Phương Hạo Vân xuất hiện thay đổi làm cho thân thể mềm mại của bà trở nên căng thẳng.

Trác Nhã đỏ mặt, giãy dụa muốn đứng lên, nhưng lại phát hiện ra bàn tay của Phương Hạo Vân đang ôm lấy eo của mình, mặc kệ là dùng sức thế nào cũng không thể ngồi dậy nói.

Trác Nhã cau mày, khẽ hừ một tiếng, thân mình tiếp tục giãy dụa, nói: "Buông ra, nếu không tôi la lên..."

Hai tay của Phương Hạo Vân nắm lấy eo thon của bà, thản nhiên nói: "Em chỉ muốn biết trong lòng chị có suy ngghi4 gì.

Sau đó, bàn tay to của Phương Hạo Vân chậm rãi đi chạy xuống, đặt lên trên mông của bà. Trác Nhã hoảng hốt, bởi vì nơi đó là chổ mẫn cảm nhưng trên người toàn thân. Làm sao mà chịu được sự vuốt ve của hắn, từ cảm giác tê dại lập tức truyền khắp toàn thân.

Khuôn mặt đỏ lên, không nhịn được kích thích mãnh liệt, bà run giọng nói: "Phương Hạo Vân, nếu cậu không buông tay, tôi sẽ la to lên đấy..."

"Tốt lắm, em đã biết rồi!"

Phương Hạo Vân cười hắc hắc, buông tay thả Trác Nhã ra.

Trác Nhã đỏ mặt, vội vàng đứng dậy ngồi lại vào ghế của mình, giờ phút này, trên mặt của bà ngoại trừ một tia hẹn thùng còn có cả một sự giận dữ.

"Chị Trác, em đi đây... Tâm tư của chị em biết rồi..." Nói xong, hắn liền xoay người rời đi, lúc ra đến cửa, hắn chợt quay đầu lại cười nói: "Chị Trác, ân oán của chúng ta, chị nên giải thích với Tuyết Di một chút đi, nếu không chị ấy không chừng sẽ hiểu lầm thành cái gì đó.

"Ừ, tôi biết rồi..."

...............................

Dưới sự truy vấn của Mộc Nguyệt Dung, Long Hi Phượng cuối cùng đã chịu nói ra sự thật.

Chuyện ngày đó quả thật là do bà ta an bài.

Hơn nữa, đã là kế hoạch từ lâu rồi. Người kia là cao thủ dùng độc của Đường Môn, Đường Vĩ, am hiểu nhất là hạ thuốc. Nghe nói rằng lúc hai mươi tuổi hắn ta đã bắt đầu dùng thuốc với thiếu nữ rồi, bây giờ đã năm mươi, nhưng bởi vì do thải âm bổ dương, cho nên nhìn qua chưa đến bốn mươi.

Sau khi Long Hi Phượng biết về sự tồn tại của người này, liền dùng trăm phương ngàn kế tiếp xúc, sau đó gài bẫy hại người này thua bạc gần cả trăm triệu tại sòng bạc, cần có tiền để gỡ vốn.

Cho nên hắn ta mới nhận ủy thác của Long Hi Phượng.

Nhưng hắn ta không ngờ rằng bản thân lại chọc vào một kẻ không nên chọc nhất thiên hạ này.

Đương nhiên, đến cuối cùng hắn ta vẫn hoàn thành nhiệm vụ của mình, hạ xuân dược lên người của Phương Hạo Vân, chỉ là hắn đã không còn mạng để lấy tiền.

Xuân dược mà Đường Vĩ dùng là loại thuốc dùng trong cung đình ngày xưa, được ghi chép lại trong điển tịch của Đường gia, nó không hề có độc tính, chỉ dùng để mê mang thần trí một chút, khiến cho người ta tự hiến thân. Cho nên, mặc dù mạnh như Phương Hạo Vân cũng không thể nào bức độc ra được, bởi vì nó căn bản không phải là độc.

Vì thế mới xuất hiện cái cảnh kia.

Sau khi tìm hiểu được ngọn nguồn, Mộc Nguyệt Dung hơi tức giận, trừng mắt nhìn con dâu, nói: "Tiểu Phượng, sao con lại có thể làm ra chuyện này... con không phải cố ý hại mẹ chứ?"

"Ha ha..."

Long Hi Phượng khẽ cười, nói: "Mẹ à, lời này của mẹ hình như hơi dối trá... Mẹ cũng muốn mà, đâu phải tại con, mẹ có thể hưởng thụ được chuyện vui sướng mà... Mẹ, mà đừng cho là con không biết... ngày đó khi mẹ làm với Hạo Vân, lớn tiếng đến nổi có thể truyền đến mây xanh đấy, đúng là kịch liệt..."

"Được rồi, mắc cở chết người, con đừng nói lại nữa..." Mộc Nguyệt Dung bị nói trúng tim đen, sắc mặt liền đỏ bừng lên.

Dừng lại một chút, Mộc Nguyệt Dung đột nhiên hỏi: "Tiểu Phượng, con làm vậy rốt cục là có mục đích gì... Mẹ thấy Hạo Vân đã biết chuyện này là do con bày ra rồi. Nếu không hắn cũng không kêu mẹ đến hỏi con... Con không lo là Hạo Vân nổi giận lên, sẽ trừng phạt con sao?"

"Mẹ à, có cái kế hoạch con muốn nói với mẹ..." Long Hi Phượng nói một câu đầy ẩn ý: "Mẹ à, con hỏi mẹ, mẹ thật sự cam tâm khuất phục dưới háng của Phương Hạo Vân sao? Sự cao ngạo và tự tin trước đây của mẹ đi đâu rồi?"

"Con có ý gì?" Trong lòng Mộc Nguyệt Dung căng thẳng, nói:"Tiểu Phượng, thế lực của Hạo Vân mạnh bao nhiêu, mẹ nghĩ con hẳn là cũng rõ, chuyện hồ đồ không nên làm"

"Chuyện hồ đồ gì vậy?" đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên, thân ảnh của Phương Hạo Vân xuất hiện.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-730)