← Ch.714 | Ch.716 → |
"Tôi thất bại..." Ông già cười khổ một tiếng, có vẻ giống sự thê lương cuối đường của anh hùng vậy.
Dừng lại một chút, ông già nói: "Cậu cũng không có thắng lợi đâu... cậu rất rõ hậu quả việc cậu giết tôi.. Chỉ cần tôi không chết, thì cậu sẽ không có chiến thắng, nhưng tôi mà chết, cậu cũng sẽ bị trừng phạt.. Tuy rằng chính kiến của chúng tôi khác nhau, nhưng tôi nghĩ bọn họ khẳng định sẽ không tùy ý để cho cậu giết tôi..."
"Ông đang uy hiếp tôi?" Phương Hạo Vân nhíu mày hỏi.
Ông già nhìn chằm chằm vào Phương Hạo Vân, cười âm trầm, nói: "Tôi không phải uy hiếp, tôi chỉ đang nói lên sự thật thôi... Sự tồn tại của cậu, không chỉ riêng tôi, mà ngay cả đám chính khách cũng không vui lòng nhìn thấy...."
Phương Hạo Vân nhẹ nhàng nhún vai, mỉm cười nói ;"Ông sai rồi... Theo cách nói đó, ông cũng khác đám chính khách ấy. Ít nhất, bọn họ còn thức thời, hiểu được lợi ích của quốc gia và nhân dân. Còn cách suy nghĩ của ông chỉ tập trung vào quyền thế của ông... Ông vốn muốn lợi dụng tôi để lên trời, muốn đạt đến đỉnh cao của quyền lực. Đáng tiếc bây giờ ông không thể không tránh được sự thật tử vong... Tôi hoàn toàn có gan giết ông... Ngay bây giờ..."
Sắc mặt của ông già liền thay đổi, ông ta thật không ngờ rằng Phương Hạo Vân không thể dùng lẽ thường để nói chuyện, theo lẽ thường mà nói, loại thân phận giống như ông ta, Phương Hạo Vân không thể nào tùy ý ra tay được.
"A..."
Một tiếng hét thảm vang lên, Bạch Quý đã đâm một đao vào sau lưng của ông già, ông già đau đớn ngẩng đầu lên nhìn Phương Hạo Vân, cắn răng nói: "Cậu tàn nhẫn lắm..."
Trên mặt của Phương Hạo Vân xuất hiện một nụ cười âm hiểm: "Ông không chết... tôi sẽ không được bình an... không đúng, phải là nhiều người không được bình an... Cho nên, ông phải chết..."
"Cậu... cậu sẽ hối hận..."
Một đao của Bạch Quý không đâm sâu vào trong ngay, cho nên ông già cũng không tắt thở liền được, chỉ là trong ngực rất đau, khuôn mặt già nua trở nên vặn vẹo lại.
Phương Hạo Vân có vẻ rất thích thú thưởng thức cảnh tượng này, cười nhạt nói: "Ông rất đau đớn, tôi biết... Nhưng tôi vô cùng thích thú sự đau đớn của ông. Những chuyện mà ông đã làm, lẽ ra phải bị trừng phạt như vậy..."
Đợi sau khi Phương Hạo Vân nói xong câu đó, Bạch Quý cũng đã rút đao ra, đâm thẳng thêm một nhát vào bụng của ông ta, ông già lập tức tắt thở.
Phương Hạo Vân nhíu mày nói: "Làm sạch sẽ một chút... Đừng để cho bất kỳ kẻ nào nhìn ra sơ hở..."
"Xin tôn giả yên tâm!" Bạch Quý nghiêm túc gật đầu.
...........................................
Phương Hạo Vân hẹn Bạch Lăng Kỳ ngắm mặt trời lặn tại đại học Hoa Hải, dưới ánh mặt trời chiều, bụng của Phương Hạo Vân áp sát vào mông của Bạch Lăng Kỳ, tư thế mờ ám làm cho Bạch Lăng Kỳ đỏ cả mặt, ma xát như có như không này đã kích thích thân thể nhạy cảm của cô.
"Hạo Vân, đừng mà, ở đây có nhiều bạn học..." Bạch Lăng Kỳ dường như hơi nhăn nhó, nói.
"Đừng nói gì cả!" Phương Hạo Vân xoay Bạch Lăng Kỳ, đưa miệng lên hôn lấy đôi môi kia, hai tay dùng sức siết chặt vuốt ve cặp mông căng tròn kia.
Đôi mắt đẹp của Bạch Lăng Kỳ hiện lên vẻ mê man, hai gò má trắng nộn trong suốt hiện lên hai tia đỏ ửng mê người, đôi môi anh đào càng trở nên kiều diễm ướt át hơn.
"Kỳ, yên tâm đi, bây giờ đang giờ ăn cơm, không có nhiều người đâu..." Đôi tay của Phương Hạo Vân đã mò vào trong áo của Bạch Lăng Kỳ, bắt đầu nhào nặn cặp ngực ấy.
Bạch Lăng Kỳ đè chặt đôi tay hư hỏng này lại, ánh mắt nhìn chung quanh, giống như sợ bị người khác phát hiện, may là người ta không ai để ý cả.
"Kỳ à, bộ ngực của em ngày càng mê người đấy..." Phương Hạo Vân cúi đầu hôn nhẹ lên vành tai của Bạch Lăng Kỳ, nói ra những lời khiêu khích trắng trơn, hắn cảm nhận rõ ràng mùi thơm trên người mỹ nhân, cúi đầu hít một hơi thật sâu trên bộ ngực ấy, nói: "Thật là thơm!"
"Đáng ghét!"
Tuy rằng miệng thì nói đáng ghét, nhưng hai tay lại thả lỏng ra, Phương Hạo Vân liền nhân cơ hội này đưa tay với vào trong, bắt đầu xâm phạm bộ ngực cách lớp áo ngực.
"Hạo Vân... không phải anh nói có chuyện quan trọng muốn nói với em sao? Sao lại không nói gì?" Bạch Lăng Kỳ khẽ cáu một tiếng, nói: " Anh gọi em lại đây, không phải chỉ vì chuyện này thôi chứ?"
"Khụ khụ!"
Phương Hạo Vân ho khan hai tiếng, cười nói: "Kỳ, chẳng lẽ trong mắt của em, anh là loại người không chịu nổi hấp dẫn như vậy sao... Anh tìm em, thật sự là có việc muốn nói với em..."
Miệng thì nói, nhưng tay của Phương Hạo Vân cũng không ngừng hoạt động. khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn của Bạch Lăng Kỳ lập tức ửng đỏ cả lên, trông có vẻ rất là mê người.
"Lạnh quá..." Nhiệt độ tháng tư tại Hoa Hải không cao lắm, mà trong lúc làm chuyện xấu, Phương Hạo Vân đã cởi áo ngực của Bạch Lăng Kỳ ra, nếu không có cái áo ngoài che đậy, thì hầu như đã lộ ra dưới bầu không khí rồi.
"Không sao cả!"
Phương Hạo Vân khẽ cười một tiếng, trong tay lập tức xuất hiện một ngọn lửa, chậm rãi đi vào trong cơ thể của Bạch Lăng Kỳ. Tịnh Thế Tử Viêm đi một vòng trong cơ thể của cô, lập tức tiêu trừ khí lạnh trong người của cô ra ngoài.
"Kỳ... anh thấy em hẳn là nên tốt nghiệp đại học Hoa Hải luôn đi" Phương Hạo Vân cừi một tiếng, hai tay sờ nắn hai ngọn núi sung mãn kiêu ngạo kia. Bạch Lăng Kỳ thoải mái rên rỉ lên một tiếng, ánh mắt cũng trở nên mê ly hơn, nói: "Anh có ý gì.... Anh muốn giúp em hoàn tất thủ tục học tập sao? Không được, tuy rằng bây giờ em đã có năng lực xử lý công việc rồi, nhưng em còn cần học rất nhiều thứ... hơn nữa, ngay cả một cái bằng tốt nghiệp người ta cũng không có, như vậy chẳng phải quá ít vốn sao..."
"Không phải!"
Phương Hạo Vân cười nói: "Anh muốn cho em tốt nghiệp trước... Anh đã liên hệ với các ngành liên quan rồi, em sẽ nhận được chứng chỉ tốt nghiệp phù hợp với em.. Anh cảm thấy rằng bây giờ em nên theo học về thạc sĩ quản lý công thương thì hay hơn..."
"Hạo Vân, anh không biết là làm như vậy sẽ không công bằng với các bạn học khác sao?" Bạch Lăng Kỳ có vẻ hơi xúc động.
"Ha ha..."
Phương Hạo Vân bật cười một tiếng, trong đôi mắt toát ra vẻ khinh thường ;" Cái gì mà không công bằng? Kỳ, hay là em vẫn cảm thấy rằng trên thế giới này vẫn còn tồn tại thứ gọi là công bằng?"
Ôm lấy Bạch Lăng Kỳ vào trong lòng, Phương Hạo Vân nói: "Trên đời này từ trước đến giờ chưa từng tồn tại thứ gọi là công bằng đâu em... Anh đang đứng trên đỉnh của thế giới, mặc dù trong thời điểm đó, anh cũng không có cách nào thay đổi được thế giới cả. Con người và sự việc trên đời này từ trước đến giờ đều không công bằng.. Em cũng thấy đấy, cái gọi là xã hội, thật ra chỉ là nơi mà kẻ mạnh đứng đầu.. Kỳ, đây là một sự thật mà không ai có thể thay đổi cả. Trừ phi trên đời này tất cả mọi người đều không có lòng tham. Chỉ cần là người có lòng tham tồn tại, thì như vậy, cái thế giới này sẽ không thể nào trở nên công bằng được..."
"Em là đàn bà của anh, lẽ ra em phải hưởng thụ đặc quyền..." Lúc nói chuyện, bộ ngực sung mãn của Bạch Lăng Kỳ không ngừng biến dạng trong tay của Phương Hạo Vân.
Bạch Lăng Kỳ thở hổn hển liên tục, thân mình không ngừng nóng lên, một mùi thơm thần bí không ngừng xộc vào trong mũi của Phương Hạo Vân, những đường cong lả lướt trên người không ngừng vặn vẹo, cô nói như nỉ non: "Hạo Vân, làm đàn bà của anh thật là hạnh phúc... Em nghe lời anh, se bắt đầu đi học thạc sĩ quản lý... Có điều, Hạo Vân, sau này em muốn một công ty con, em muốn dựa vào chính sức của mình để đi kinh doanh, có thể chứ?"
"Đương nhiên!"
Phương Hạo Vân cười nói: "Dựa theo kế hoạch của anh, vài năm sau này nữa, tập đoàn Đằng Phi sẽ gia tăng thêm hơn trăm công ty con nữa, anh sẽ thỏa mãn được nguyện vọng của em..."
Tay của Phương Hạo Vân đã lặng lẽ mò từ trên lưng xuống mông của Bạch Lăng Kỳ, tùy ý hưởng thụ sự ôn nhu động lòng người này. Đã hơn một năm trôi qua, thân thể của Bạch Lăng Kỳ càng ngày càng có nhiều thay đổi, nhất là cặp mông căng tròn ấy, càng ngày càng trở nên hoàn mỹ hơn.
"Dạ..."
Bạch Lăng Kỳ ngọt ngào đáp một tiếng, sau đó chủ động ôm lấy Phương Hạo Vân, lắc lư cái mông không một chút cố kỵ nào cả, biểu lộ dáng người cùng làn da kiêu ngạo của mình đối với người đàn ông trong tim.
"Hạo Vân, em thích kinh doanh địa ốc..." Bạch Lăng Kỳ lắc lư cái mông, đầu dựa vào trong lòng ngực của Phương Hạo Vân, ôn nhu nói: "Cơn sóng địa ốc đã qua, nhưng em cảm thấy rằng sáu tháng cuối năm nay, kinh tế địa ốc sẽ sống lại. Em coi trọng mấy miếng đất, đến lúc đó anh phải mạnh mẽ ủng hộ cho em nhé..."
Phương Hạo Vân nhíu mày nói: "Kỳ, đối với bất động sản, anh lại không có được sự lạc quan như em. Mấy ngày trước anh đã cẩn thận thương lượng với Bạch tiên sinh rồi. Tạm thời không cần đầu tư lớn về bất động sản. Chính phủ tuy rằng luôn miệng nói đã khống chế được cơn sóng địa ốc, các loại truyền thông cũng luôn thông báo rằng mùa xuân của địa ốc sắp đến. Nhưng trên thực tế lại không phải là như vậy. Bởi vì truyền thông trong nước luôn nói về tin tốt, còn chuyện xấu thì chẳng bao giờ đề cập ả.... Bọn họ càng ồn ào, anh càng cảm thấy rằng nó rất giả dối..."
Nhẹ nhàng vuốt ve bộ ngực của Bạch Lăng Kỳ, Phương Hạo Vân cười nói thêm: "Cho đến bây giờ anh chưa từng tin lời tuyên bố nào của phía chính phủ cả... Kỳ, làm địa ốc có mạo hiểm rất lớn, em nên cẩn thận..."
"Dạ, em biết!"
Bạch Lăng Kỳ nghiêm túc nói: "Hạo Vân, những cái anh nói em đều biết cả, anh cứ yên tâm đi, em biết nên làm thế nào mà..."
Dừng lại một chút, Bạch Lăng Kỳ cẩn thận nói: "Hạo Vân, anh cứ yên tâm đi, mặc kệ là nói thế nào, em cũng sẽ không gây tổn hại đến lợi ích của Đằng Phi đâu. Những cái em làm, đương nhiên là mưu lợi cho anh rồi.."
Phương Hạo Vân cười nói: "Kỳ, em chờ tin của anh, anh sẽ nhờ chị Thanh Thanh điều tra về ý tứ của đám cấp trên, đến lúc đó thì em sẽ có tin tức rõ ràng hơn..."
Bạch Lăng Kỳ nhíu mày nói: "Nói như vậy chẳng phải là còn kéo dài cơn sóng địa ốc sao... Vậy đầu tư của quốc gia đi đâu..."
"À... cái này phải hỏi chúa để biết thêm chi tiết rồi..." Phương Hạo Vân cười lạnh một tiếng.
Bạch Lăng Kỳ đang muốn nói gì đó, thì bất ngờ nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Phương Hạo Vân vang lên, lấy ra nhìn, là bạn học Đường Dần gọi đến.
Đường Dần và Trương Binh là hai người bạn cùng phòng với Phương Hạo Vân, từ đầu năm đến giờ rất ít liên hệ với họ, có điều, đối với hai thanh niên Tây Bắc chất phác này, Phương Hạo Vân rất là thích.
Sau khi nghe máy, trong điện thoại truyền ra giọng nói của Đường Dần: "Hạo Vân, là cậu sao? Cậu ở đâu? Có rãnh thì đến đây một chuyến... Tôi và Binh tử đang rất buồn bực, cậu lại đây uống rượu với chúng tôi đi..."
"Hai người ở đâu? Tôi đang ở trong trường học..." Phương Hạo Vân nói: "Xảy ra chuyện gì? Nói cho tôi biết đi, tôi đến giúp hai người..."
"Tôi và Binh tử đều thất tình cả..." Đường Dần cười khổ một tiếng, nói: "Đàn bà con gái bây giờ đều rất thực tế... Được rồi, không nói cái này, nếu cậu có thời gian, chúng ta gặp mặt nói chuyện... Bọn tôi đang ở ký túc xá..."
"Được rồi, mười phút sau tôi đến ký túc xá tìm các người.." Phương Hạo Vân nói.
Cúp điện thoại xong, Phương Hạo Vân nói với Bạch Lăng Kỳ: "Kỳ.. xin lỗi, anh có việc cần phải đến ký túc xá một chuyến. Đường Dần và Trương Binh đang bị thất tình, hiện tại đang uống rượu giải sầu. Như vậy đi, em về văn phòng của tập đoàn Đằng Phi trước, một lát nữa anh sẽ đến tìm em.... Tối nay anh nhất định sẽ cho em mang thai..."
"Hạo Vân, không phải đây là chuyện mà anh muốn nói với em chứ?" Bạch Lăng Kỳ hỏi.
"Ừ!"
Phương Hạo Vân cười nói: "Vì công bằng, mỗi người đàn bà của anh đều phải mang thai. Vương quốc kinh doanh của anh sẽ do các đứa con của anh thống lĩnh..."
"Đáng ghét!"
Bạch Lăng Kỳ lại khẽ cáu một tiếng, hai má đỏ bừng: "Ai muốn sinh đứa nhỏ chứ, em mới không sinh..." Lời tuy là nói vậy, nhưng trên mặt của Bạch Lăng Kỳ lại toát ra vẻ hạnh phúc ngọt ngào. -
Trong đại học Hoa Hải có tồn tại một câu nói, sắc lang hạnh phúc trên thế giới thì có hơn một ngàn lý do để hạnh phúc, nhưng nếu sắc lang bất hạnh thì chỉ có một nguyên nhân mà thôi.
Chính là bị gái đá.
Mà hai người bạn cùng phòng của Phương Hạo Vân là Đường Dần và Trương Binh đều cùng gặp phải bất hạnh này.
Cô bạn gái quen với bọn họ được ba tháng, liền cùng chia tay với bọn họ trong một ngày.
Lý do chia tay rất là đơn giản, chính là do các cô ấy ghét hai người này vì không có tiền. Nhất là bạn gái của Trương Binh, nói trực tiếp với Trương Binh luôn, nhà của anh không có mấy triệu gửi ngân hàng, thì có điên mới đi theo anh... Trương Binh là một thanh niên Tây Bắc điển hình, tính tình hào sảng, thắng thắn vô cùng. Hắn vẫn tin trên đời này có tồn tại một thứ gọi là tình yêu chân thật. Chỉ là hôm nay, lời nói của cô bạn gái đã làm cho hắn cảm nhận được sự thật của xã hội.
Khi Phương Hạo Vân đi đến phòng ngủ, thì Đường Dần và Trương Binh đã lao đầu vào uống, trên mặt đất đã có hơn mười *** bia rồi.
Hơn nữa, bọn họ còn đang loay hoay khui một chai rượu trắng, xem ra có vẻ muốn uống rượu.
Khi cánh cửa phòng vừa được mở ra, một mùi rượu lập tức toát từ bên trong toát ra, trong phòng thì rất là lộn xộn, cảnh tượng vô cùng bi thảm.
Phương Hạo Vân thấy vậy, chỉ biết cười khổ và nghĩ: Hỏi thế gian tình là cái chi chi?
"Trên đời này ở đâu mà không có cỏ... Hai người không cần phải đau khổ như vậy.." Phương Hạo Vân đi qua, nói: "Nam tử hán đại trượng phu, đổ máu chứ không rơi lệ.... Các người cần phải đến mức vì một người đàn bà mà tự hủy hoại bản thân mình, như vậy không đáng.."
Sau đó, hắn thở dài nói thêm: "Tôi vốn tưởng rằng hai người sẽ khác... Đúng rồi, vì sao lại chia tay?"
Trương Binh cầm *** bia lên nốc cái ực hết nửa ***, đưa mắt lên nhìn Phương Hạo Vân, nói: "Hạo Vân, con gái bây giờ sống thực tế quá... không có tiền, không có nhà, không có xe, người ta sẽ không thèm yêu mình đâu... Cái đồ đê tiện Trương Mỹ Phong kia, cô ta đá tôi, rồi nhanh chóng tìm một ông trung niên đầu hói trong hộp đêm... Ông già kia có cái gì chứ, trừ một chút tiền ra, thì ông ta có thể hơn gì tôi chứ?"
"Vấn đề là con bạn gái của mày lại yêu tiền, cho nên trong mắt nó, ông đầu hói kia vĩ đại hơn mày..." Người nói là Đường Dần, hắn cũng khổ sở thở dài một tiếng: "Haizzz, tao cũng tự xưng là tài tử phong lưu, nhưng kết quả cuối cùng lại bị đàn bà đùa giỡn..."
"Trên đời này chổ nào mà không có cỏ... Các người đau khổ cái đíu gì, tìm người khác không được sao?" Phương Hạo Vân không thèm để ý, nói.
"Cậu nói nghe dễ quá à.."
Đường Dần tức giận nói: "Cậu nghĩ chúng tôi là ai chứ.. Chúng tôi chỉ là một người bình thường trong số những người bình thường... Nếu chúng tôi không tìm được bạn gái trong trường học, thì sau này ra xã hội càng khó tìm bạn gái hơn nữa... Hạo Vân, tuy rằng tôi không biết tình huống gia đình của cậu thế nào, nhưng bên cạnh cậu không ngừng có mỹ nữ. Người như cậu làm sao mà hiểu được nổi khổ thất tình của tụi tôi chứ..."
Trương Binh nói ngay: "Hạo Vân... Nếu tôi có tiền, tôi nhất định sẽ dùng tiền đánh chết con tiện nhân Trương Mỹ Phong kia... tôi bị cô ta đùa giỡn đến chết mất..."
"Ba tháng tình cảm, không bằng một cái vòng đeo cổ..." Đường Dần cũng lẩm bẩm: "Sớm biết như vậy thì tôi đã mua rồi..."
Đối mặt với sự oán giận của hai cậu bạn cùng phòng, vẻ mặt của Phương Hạo Vân vẫn bình tĩnh, khóe miệng thậm chí còn hiện lên một nụ cười khinh thường: "Hai người cảm thấy rằng loại đàn bà như vậy, thich hợp làm vợ của hai người sao?"
"hừ!"
Sau đó, hắn hừ lạnh một tiếng, nói: "Có thể khẳng định là hai người rất xui xẻo, bởi vì hai người gặp phải thứ rác rưởi... Con gái bây giờ rất thực tế, đúng, nhưng tôi cũng tin rằng trên đời này có tình yêu chân thật. Hôm nay bị như vậy, cũng chỉ có thể nói rằng do các người xui xẻo thôi, không gặp trúng người..."
"Không phải!"
Trương Binh đứng dậy, căm tức nói: "Cô ta trước đây không phải như vậy, chủ yếu là bởi vì tôi không có tiền..."
"Không có tiền?"
Phương Hạo Vân nổi giận nói: "Chẳng lẽ anh cho rằng tình cảm có thể dùng tiền để đo đếm sao... Anh đã sai rồi, sai mười phần rồi... Binh tử, Đường Dần, tôi đến gặp hai người, cũng bởi vì tôi có ấn tượng không tồi với hai người. Tôi cảm thấy rằng hai người rất đáng mặt đàn ông, chỉ là biểu hiện hôm nay của hai người lại làm cho tôi thất vọng. Vì hai con đàn bà rác rưởi, mà hai người lại biến thành như vậy... Tôi thật sự nhìn lầm hai người..."
Nói xong, Phương Hạo Vân xoay người rời đi...
"Khoan đã!"
Trương Binh gọi Phương Hạo Vân lại, nói: "Hạo Vân, tôi biết cậu khinh thường chúng tôi, nhưng tôi hy vọng cậu có thể ngồi lại uống rượu với chúng tôi..."
"Uống rượu?"
Phương Hạo Vân khinh thường nói: "Uống thứ rượu làm cho hai người đau lòng? Xin lỗi, tôi không có hứng thú. Không nói gạt hai người, trước khi đến đây, tôi đang ở cùng một chổ với Kỳ. Thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi oko muốn mỹ nhân ở một mình trong phòng..."
"Cậu... Phương Hạo Vân... cậu thật quá đáng..." Trương Binh dường như bị kích thích, cầm chai rượu lên đánh tới, có lẽ bởi vì do cồn, nên con mắt của hắn đã đỏ rực lên.
"Đồ nhu nhược!"
Giọng nói của Phương Hạo Vân càng ngày càng trở nên hèn mọn hơn: "Trước mặt đàn bà anh vĩnh viễn đều là đồ nhu nhược như vậy đấy..."
"Tôi liều mạng với cậu.." Trương Binh đã bị bạn gái Trương Mỹ Phong kia làm cho tổn thương rồi, tâm tình vốn đã khó chịu, kết quả lại bị Phương Hạo Vân kích thích như vậy, sự khó chịu trong lòng cũng đã lên đến tột đỉnh.
"Đến đây đi, có tức giận gì thì cứ phát ra với tôi..." Phương Hạo Vân khinh thường cười nói: "Nếu anh có thể đánh được tôi, tôi sẽ thừa nhận anh là đàn ông..."
"Cậu nghĩ rằng tôi không dám sao?"
Trương Binh bị phẫn nộ làm cho điên cuồng, trong đôi mắt thậm chí còn hiện lên sát khí thản nhiên nữa. Phương Hạo Vân âm thầm cười khổ, xem ra lần này đã tạo thành kích thích không nhỏ đối với hắn rồi.
"Binh tử, ba mẹ anh đưa anh đến trường học để làm gì?" Phương Hạo Vân chất vấn: "Ba mẹ anh vất vả kiếm tiền đưa anh đến trường, là vì mong sau này anh có thể thành tài, tìm một công việc vinh hạnh. Chứ không phải là muốn các anh xài tiền dưới háng đàn bà.... nếu tôi mà là hai người, tôi đã đập đầu chết mẹ đi cho rồi.... Bộ dáng bây giờ của anh mà để cho ba mẹ anh nhìn thấy, bọn họ sẽ nghĩ thế nào? Toii6 nói anh là kẻ nhu nhược, không sai một chút nào cả..."
← Ch. 714 | Ch. 716 → |