← Ch.718 | Ch.720 → |
"Chúng tôi đã điều tra được chứng cứ..." Người nói chuyện là Trần Thanh Thanh, bây giờ cô đã mặc quần áo vào, và đang bước ra.
"Không có khả năng, tôi không tin..." Tâm tình của Vương Thế Phi bỗng nhiên trở nên kích động: "Phương thiếu gia, chuyện này nhất định là có hiểu lầm rồi, nhất định là hãm hại. Phương thiếu gia, tôi và Kim Gia đã làm việc chung với nhau hơn một n8am rồi, tôi tuyệt đối khẳng định ông ta không có khả năng làm ra loại chuyện phản bội cậu. Ông ta một lòng trung thanh, tôi có thể cam đoan với cậu, cho dù giữa chúng ta có phản đồ, thì cũng không có khả năng là Kim Gia. Phương thiếu gia, tôi xin cậu tự mình điều tra chuyện này đi!"
"Chứng cứ là tôi cùng chú Trần, Hà tổng cùng nhau điều tra" Biểu tình của Trần Thanh Thanh trở nên không vui, sắc mặt hơi tái lại: "Hay là anh cảm thấy rằng chúng tôi không đáng tin sao?" Con mắt của Trần Thanh Thanh hơi chuyển động, nghiêm túc nhìn chằm chằm Vương Thế Phi, nói: "Thế Phi, anh nên bình tĩnh lại một chút, chuyện này chúng tôi đã điều tra suốt nửa năm, bây giờ chúng tôi đã có được bằng chứng nguyên vẹn để chứng minh, Kim Gia đích thật là phản đồ... Nói chính xác hơn một chút là, Kim Gia chính là gian tế, là gian tế của gia tộc Morgan. Ngay một tháng trước, ông ta còn lén liên lạc đến Luân Đôn ngay sau lưng chúng ta..."
Phương Hạo Vân trầm giọng, nói theo ngay: "Thế Phi tâm tình của anh tôi có thể hiểu, trên thực tế, lần đầu tiên khi tôi nghe thấy tin tức này, trong lòng của tôi cũng không chịu nổi. Tôi cũng không thể nào chấp nhận được chuyện này, chỉ là chứng cứ quá rõ ràng rồi, không phải là hãm hại..."
Nghe Phương Hạo Vân nói như vậy, Vương Thế Phi đương nhiên cũng không thể cãi lại được nữa.
Chỉ là trong lòng hắn vẫn không thể chấp nhận đây là sự thật.
"Phương thiếu gia, xin lỗi, là tôi thất thố..." Vương Thế Phi xin lỗi.
Sau đó, hắn nhìn thoáng qua hướng của Trần Thanh Thanh, nghiêm túc nói: "Xin lỗi, tôi không nên nghi ngờ việc điều tra của cô, cô là một trong những người thân mật nhất của Phương thiếu gia, việc điều tra của cô đương nhiên là không có vấn đề rồi..."
"Anh có thể nghĩ như vậy là tốt rồi!" Trần Thanh Thanh thản nhiên nói.
"Thế Phi, cũng là câu nói kia, tâm tình của anh tôi có thể hiểu được..." Phương Hạo Vân thản nhiên nói: "Tôi vẫn coi Kim Gia là anh em... Cho nên tôi có thể cảm nhận được tâm tình của anh. Anh yên tâm đi, chuyện này tôi sẽ xử lý tốt. Pháp lý cũng không nằm ngoài tình người... Nếu Kim Gia không bị lún quá sâu vào chuyện này, tôi sẽ tha cho ông ta một con đường sống..."
"Cảm ơn Phương thiếu gia..."
Vương Thế Phi đứng dậy, cúi đầu với Phương Hạo Vân một cái, nói: "Phương thiếu gia, tôi đi về trước..."
"Ừ!"
Ngay khi Vương Thế Phi sắp đi ra khỏi cửa, thì Phương Hạo Vân đã gọi hắn lại: "Thế Phi... thả lỏng tâm tình cho nó thoải mái một chút, ngoài ra, tôi còn muốn nói cho anh biết, mặc kệ các người có phải là người của gia tộc thủ hộ hay không, trong lòng tôi đều giống như nhau, không cần tự tìm phiền não..."
"Phương thiếu gia dạy dỗ rất đúng!" Trong mắt của Vương Thế Phi hiện lên một tia áy náy, xoay người bước ra ngoài.
Đợi khi Vương Thế Phi đóng cửa đi ra ngoài, Trần Thanh Thanh mới ngồi xuống bên cạnh Phương Hạo Vân, trên mặt hiện đầy vẻ lo lắng, nói: "Hạo Vân, vấn đề xuất hiện..."
"Đúng vậy!"
Phương Hạo Vân thở dài yếu ớt một tiếng, nói: "Chuyện hôm nay, đã nói lên đầy đủ một vấn đề. Tranh chấp phe phái cũng không ngoại lệ ở chổ em..."
"Lòng tham của con người là như nhau..." Trần Thanh Thanh thản nhiên nói: "Mặc dù trong quân đội cũng có xuất hiện tình huống như vậy thôi, Hạo Vân, em tính nên làm thế nào bây giờ?"
"Mặc kệ là nói thế nào, em cũng không hy vọng trong chổ của em xuất hiện việc tranh giành phe phái..." Phương Hạo Vân nghiêm túc nói: "Em hy vọng gia tộc thủ hộ của em đoàn kết một lòng, bền chắc như thế... Đoàn kết mới là lực lượng..."
"Chuyện này chị đi điều tra nhé?" Trần Thanh Thanh nói:" Muốn giải quyết được vấn, thì nhất định phải biết được rõ ràng nguyên nhân phát sinh vấn đề... Hạo Vân, em cho Hà Thanh đi hỗ trợ chị nhé, bọn chị bây giờ phối hợp vô cùng ăn ý"
"Không thành vấn đề!" Phương Hạo Vân đưa tay tiến vào trong áo của Trần Thanh Thanh, bàn tay đặt lên trên ngọn núi cao ngất của cô, xoa nắn vài cái, nói: "Em có được mấy người vợ hiền như vậy, đúng là không cần phải lo gì cả..."
"Em lại muốn làm ông chủ trốn việc sao?" Trần Thanh Thanh liếc nhìn Phương Hạo Vân một cái, cũng không tỏ ra yếu thế, đưa tay xuống nhéo vào đũng quần của hắn một phát, Phương Hạo Vân cười hắc hắc, hỏi: "Còn muốn sao..."
"Không có..."
Trần Thanh Thanh vội vàng đứng dậy khỏi người của Phương Hạo Vân, cười nói: "Chị không phải là oán phụ khuê phòng gì cả, chị cũng không có bất mãn gì để tìm cả... Hạa6, hôm nay em nên giành chúng thời gian đi gặp Kim Gia, Kim Phi đi. Về chuyện này, bọn chị chỉ điều tra đến đây thôi, còn về xử lý thế nào, thì phải dựa vào chính em"
"Chị cứ đi làm việc đi, em muốn yên lặng một chút..." Phương Hạo Vân thản nhiên nói.
"Ừ!"
Trần Thanh Thanh đáp một tiếng, rồi lập tức đi chào hỏi Tạ Mai Nhi, và rời đi. Phe phái tranh giành, quả thật đúng là một chuyện khó giải quyết.
Lần này Trần Thanh Thanh đã lập đi lập lại vấn đề này.
Trên thực tế, theo phản ứng mấy ngày nay cho thấy, võ sĩ của gia tộc thủ hộ quả thật là khiến cho người ta có cảm giác tài trí hơn người. Điều này, ngay cả Trần Thanh Thanh cũng có thể cảm nhận được.
Trần Thanh Thanh là đàn bà của Phương Hạo Vân, hơn nữa còn là người phụ trách của căn cứ SeeDs, chỉ bằng hai điểm này cũng đủ để kiêu ngạo rồi.
Đương nhiên, lần điều tra này, Trần Thanh Thanh đã dùng thân phận là người phụ nữ của Phương Hạo Vân để làm việc.
Lấy thân phận này để đi điều tra, tuyệt đối không có trở ngại gì cả.
"Hạo Vân, tâm tình của em không được tốt..." Những lời nói trước đó, Tạ Mai Nhi đều nghe ahy61 được. Đối với chuyện của Kim Gia, cô cũng cảm thấy tiếc hận rất nhiều.
Tạ Mai Nhi đã có vài lần tiếp xúc với Kim Gia, bình tĩnh mà xem xét, cô nhận thấy Kim Gia là người không tồi, tính tình hào sảng, làm việc lại siêng năng. Hơn nữa lúc trước cô vẫn luôn cảm thấy rằng Kim Gia là loại người trung thành và tận tâm.
"Mai Nhi, chị nghĩ nên làm thế nào để khống chế lòng tham của con người?" Phương Hạo Vân hỏi.
"không có biện pháp!"
Tạ Mai Nhi ở thôn Lưu Thủy hơn một năm rồi, cho nên cũng hiểu biết được ít nhiều về cách đối nhân xử thế. Cô lạnh nhạt nói: "Thường nghe nói bản tính của con người vốn là thiện, nhưng chị lại cảm thấy rằng bản tính của con người chính là ác. Thật ra mỗi người đi ra đời, đều mang trong người một lòng tham vô tận. Chẳng qua là có một số người giấu lòng tham ấy xuống quá sâu thôi, chỉ khi nào ở trong một số hoàn cảnh đặc biệt thì lòng tham ấy mới được kích thích.... Gia tộc thủ hộ phát triển đến bây giờ, cũng ẩn chứa xu thế của độc tài, quyền thế càng lớn, lợi ích càng lờn, thì lòng tham của con người cũng lớn..."
"Lợi ích là nguồn gốc của lòng tham!" Phương Hạo Vân kết luận lại bằng một câu.
"Đúng vậy!"
Tạ Mai Nhi đi đến, đưa cho Phương Hạo Vân một ly trà thơm, nói: "uống chút nước đi, đừng để lo lắng làm phiền não..."
"Mai Nhi... em nghĩ em đã có được một chút dẫn dắt từ chị rồi..." Phương Hạo Vân đứng lên, nói: "Em muốn đi gặp Kim Gia, Kim Phi... Em sẽ không ở với chị được..."
"Ừ, chị đi dọn đồ một chút, cũng sắp đi làm rồi..." Tạ Mai Nhi nói.
............................ .
Kim Gia vẫn nghĩ rằng mình hành động rất kín đáo, hẳn là không có khả năng bị phát hiện ra.
Chỉ là bây giờ tất cả mọi chuyện đều đã bại lộ.
Thật ra, đối với tình cảnh ngày hôm nay, ông ta đã chuẩn bị tâm lý từ rất lâu rồi.
Cho nên nói, lâm vao tình cảnh bây giờ, trong lòng ông ta cũng chẳng có gì cả. Vấn đề mấu chốt bây giờ chính là ông đã làm phiền đến em gái. Em gái Kim Phi tuy rằng không trực tiếp tham gia vào hành động gián điệp này, nhưng mà em gái cũng biết, hơn nữa ông còn nhờ em gái thu thập tài liệu giùm.
Có một chuyện đáng vui chính là, Kim Gia cũng không làm theo lời của cấp trên, bắt cóc đàn bà của Phương Hạo Vân.
Nếu không, ông sẽ hoàn toàn lâm vào cảnh vạn kiếp hối hận.
Nói cách khác, tình huống bây giờ xem ra cũng không quá xấu.
Cẩn thận nghĩ lại, từ sau khi bị khởi động, ông đúng là chưa từng làm ra loại chuyện phản bội ghê gớm nào cả.
"Cốc cốc..."
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Thân mình của Kim Gia run mạnh lên, vội vàng đứng dậy, ông ta có một cảm giác rằng, người đứng ngoài cửa chính là Phương thiếu gia...
Vận mệnh của ông ta sắp được quyết định rồi.
Hít sâu một hơi, ông ta bước ra mở cửa phòng, nói: "Phương thiếu gia, cậu đã đến rồi..."
Phương Hạo Vân không nói gì cả, chỉ bước đến ghế sofa và ngồi xuống.
Kim Gia đóng cửa phòng lại, lập tức bước theo, đứng yên trước mặt của Phương Hạo Vân, cúi đầu không nói một câu nào cả.
"Ngồi đi!" Phương Hạo Vân ngẩng đầu lên nhìn Kim Gia một cái, thản nhiên nói.
"Tôi không xứng để ngồi..." Chuyện đã đến nước này, tâm tình của Kim Gia ngược lại trở nên bình tĩnh rất nhiều, ông ta xin lỗi "Phương thiếu gia, tôi biết tôi có lỗi với cậu, nhưng tôi phải nói với cậu rằng, Kim Phi không có liên quan đến chuyện này, tôi hy vọng cậu có thể tha cho em nó..."
"Nhưng ít nhất cô ta cũng biết chuyện..." Phương Hạo Vân nói.
"Phương thiếu gia... Hãy nghe tôi nói, Phi Phi không biết, nó thật sự không biết tôi đang làm cái gì cả... Nó chỉ hoài nghi thôi, chứ không có bằng chứng xác thật nào cả... Em nó đã sớm không còn hai lòng với cậu. Nó thật tâm thật lòng muốn đi theo bên cạnh cậu, cho dù là nữ nô cũng được, nó cũng không oán không trách một tiếng..."
"Không cần kích động, ông cứ ngồi xuống trước đi!" Phương Hạo Vân khoát tay, nói: "Tâm tư của Kim Phi, tôi cũng rõ ràng như ông... Ông yên tâm đi, tôi làm việc luôn phân rõ ân oán. Kim Gia, tôi hỏi ông, ông đã hiến dâng tính mạng của mình cho Nữ Vu điện của Darkness rồi phải không?"
"Ừ!"
Chuyện đã bị lộ hết rồi, Kim Gia đương nhiên cũng không cần giấu diếm nữa, gật đầu nói: "Tôi là gián điệp do Nữ Vu điện đào tạo ra.... Cho đến nửa năm trước mới bắt đầu được dùng..."
"Ừ, tốt lắm!"
Phương Hạo Vân ngẩng đầu lên, nhìn Kim Gia, nói: "Tome kêu ông làm cái gì? Kim Gia, tôi hy vọng ông có thể thành thật trả lời câu hỏi của tôi, đây là cơ hội duy nhất của ông..."
"Tôi biết...." Kim Gia suy nghĩ một chút rồi nói: "Lúc mới đầu, tôi nhận lệnh đều tra thân phận và lai lịch của cậu... Sau đó, bọn họ kêu tôi bí mật bắt cóc đàn bà bên cạnh cậu..."
"Vì sao ông không thực hiện?" Phương Hạo Vân hỏi.
"Thứ nhất, tôi e ngại thực lực của cậu. Thứ hai, con người chứ đâu phải cây cỏ, làm sao mà có thể vô tình được. Vả lại từ lúc đi theo cậu, tôi đã tìm được lòng trung thành" Kim Gia nói: "Có lẽ là do lâu rồi không được dùng, cho nên tôi hầu như đã quên mất thân phận gián điệp của mình... Vả lại, tôi cũng không hy vọng bởi vì sai lầm của tôi mà Phi Phi bị bất trắc..."
"Tốt lắm!"
Phương Hạo Vân nói: "Ông rất thành thật... Tôi lại hỏi ông, một tháng trước, ông và đại nữ vu Tome liên lạc với nhau, là do cô ta chủ động liên lạc với ông sao?"
"Ừ!"
Kim Gia nói: "Từ sau khi cậu thành công trở về Luân Đôn, người liên lạc trực tiếp với tôi chính là đại nữ vu điện hạ. Vì thế tôi vừa mừng vừa sợ, cô ta ra lệnh cho tôi chú ý đến hướng đi của cậu, biết rõ ý đồ phát triển của cậu..."
"Ông đã nói gì với cô ta?" Phương Hạo Vân hỏi.
"Không nói cái gì cả..." Kim Gia nói: "Bởi vì những cái cô ta muốn biết, đều là suy nghĩ trong lòng cậu, mà tôi không phải là con giun trong bụng cậu, tôi làm sao mà biết được. Cách đây một tháng, tôi nghe được phong phanh từ miệng của Phi Phi, cho nên tôi không dám liên hệ với Tome..."
"Kim Gia, ông biết không? Tôi vẫn xem ông như là anh em, ngay một tiếng trước, Thế Phi chạy đến chổ tôi, vỗ ngực cam đoan với tôi rằng, ông tuyệt đối không có khả năng phản bội tôi... Cái này đã nói lên điều gì, đã nói lên rằng ông có ấn tượng không tồi trong lòng mọi người. Đã là người một nhà, là anh em, ông không nên như vậy, ông hẳn là nên nói với tôi trước tiên..." Phương Hạo Vân vô cùng đau đớn trong lòng, nói "Kim Gia, ông nói xem, bây giờ tôi nên làm gì đây?"
"Phương thiếu gia... xin lỗi..." Kim Gia cúi đầu nói.
"Kim Phi biết được cái gì?" Phương Hạo Vân hỏi.
"Em nó chỉ hoài nghi tôi thôi, cũng không có bằng chứng xác thật nào cả... Cho nên, em nó không biết gì cả..." Kim Gia trầm giọng nói: "Phương thiếu gia, muốn chém muốn giết, tôi đương nhiên là chịu hết... Nhưng mà tôi hy vọng cậu có thể tha cho Phi Phi... em nó vô tội..."
"Chuyện của Kim Phi không vội nói trước..." Phương Hạo Vân nói: "Kim Gia, ông rất thành thật... Những gì ông nói, đều trùng khớp với tin tức trong tay tôi. Điều này rất tốt, về phần xử trí ông, tôi cũng chưa nghĩ ra, ông cứ ở đây một mình trước đi... Về phần Kim Phi, bây giờ tôi sẽ đi gặp cô ta..."
"Phương thiếu gia... tôi cầu xin cậu... cầu xin cậu đừng làm khó Phi Phi..." Kim Gia nói: "Phương thiếu gia, tôi có một tin tình báo quan trọng muốn nói cho cậu biết, hy vọng có thể đền bù sai lầm của tôi..."
Lời này vừa nói ra, Phương Hạo Vân lập tức run lên một cái, vội hỏi: "Nói đi"
"Sophie không chết..." Kim Gia nói.
"Không có khả năng.." Thần sắc của Phương Hạo Vân trở nên ngưng trọng hơn, nói: "Sao có thể chứ, Sophie đã bị Tịnh Thế Tử Viêm đốt cháy, cô ta không có khả năng sống sót được..."
"Là thật..." Kim Gia nghiêm túc nói: "Có điều điện hạ Tome đã khống chế được Bức Hậu Sophie rồi... Cô ta có ý muốn luyện ra máu hắc ám thật sự..."
"Kim Gia, tin tình báo do ông cung cấp rất quan trọng..." Phương Hạo Vân nói: "Tôi sẽ nghĩ biện pháp thăm dò chuyện này... Nếu như lời ông nói là thật, thì ưu điểm có thể bù đắp cho khuyết điểm..."
"cảm ơn Phương thiếu gia..." Kim Gia dường như đã nhìn thấy được hy vọng.
Sau khi rời khỏi phòng giam lỏng Kim Gia, Phương Hạo Vân vội vàng liên hệ với dì Bạch, đem tin tức do Kim Gia cung cấp báo lại cho cô biết. Hy vọng cô có thể tự mình điều tra chuyện này.
Dì Bạch trong điện thoại đã tỏ vẻ rằng cô sẽ lập tức khởi hành đến Luân Đôn để chứng thực.
Sau khi cúp điện thoại xong, vẻ mặt của Phương Hạo Vân trở nên nghiêm trọng hơn, thoáng do dự một chút, hắn liền gọi điện cho Hà Thanh, Trần Thiên Huy, Bạch Quý... dặn dò bọn họ từ giờ trở đi bắt đầu cảnh giác cao hơn.
Sau đó, hắn đi đến phòng giam lỏng Kim Phi.
Đẩy cửa đi vào, đã thấy Kim Phi đang ngồi khóc một mình.
"Hạo Vân... anh đến rồi..." Kim Phi nhìn thấy Phương Hạo Vân đến, vội vàng nhào đến ôm hắn, trong đôi mắt đẹp chảy ra vô số giọt lệ trong suốt: "Hạo Vân... em cầu xin anh... anh có thể tha cho anh trai của em được không? Anh ấy vô tội... Anh ấy bị ép buột... làm gián điệp cũng không phải là ý muốn của anh ấy..."
"Không cần kích động..."
Phương Hạo Vân thản nhiên nói: "Tôi vừa mới từ chổ anh trai của cô về, tất cả mọi chuyện tôi đều rõ rồi... chuyện này cũng không nghiêm trọng như cô tưởng tượng đâu..."
"Thật sao?"
Kim Phi ôm lấy Phương Hạo Vân, hỏi: "Hạo Vân, ý của anh là anh trai của em sẽ không có chuyện gì sao..."
"Không phải!"
Phương Hạo Vân nghiêm túc nói: "Mặc kệ là nói thế nào, anh trai của cô cũng đã làm ra chuyện phản bội Đằng Phi, mà tôi lại hận nhất loại người như vậy. Có điều anh trai của cô vốn là gián điệp do gia tộc Morgan huấn luyện ra, chứ không phải là phản bội nửa đường, cho nên cũng không tính là phản bội. Hơn nữa, anh trai của cô cũng đã cung cấp một tin tình báo rất tốt, tin tức ấy bây giờ đang trong quá trình chứng thật... Chỉ cần chứng minh nó là thật, ưu điểm có thể bù đắp cho khuyết điểm, vậy thì anh trai của cô sẽ được tự do..."
"Cảm ơn anh, Hạo Vân..."
Kim Phi kích động, há mồm hôn lên mặt của Phương Hạo Vân vài cái.
"Khoan đã!"
Phương Hạo Vân nói: "Không cần vui mừng quá sớm.... bây giờ chuyện của anh trai cô đã rõ ràng, nhưng chuyện của cô vẫn chưa rõ ràng gì cả.... Tôi phải cho người bên dưới một lời giải thích..."
"Em không có làm chuyện gì cả..." Kim Phi thành thật nói: "Em thừa nhận, trước đó em có hoài nghi, nhưng em không có bằng chứng chính xác..."
"Những lời này anh trai của cô cũng có nói..." Khóe miệng của Phương Hạo Vân hiện lên một nụ cười: "Hai anh em cô thật là có tình cảm không tồi... Có điều bây giờ cô nên thành thật một chút. Chuyện của cô, tôi phải cho mọi người một lời giải thích..."
"Giết em đi!"
Kim Phi nói: "Chỉ cần anh chịu buông tha cho anh trai của em, anh muốn làm thế nào cũng được... cái nên nói, em cũng đã nói rồi.. Trước đó tuy rằng em có hoài nghi anh trai, nhưng do không có chứng cứ, nên em rốt cục vẫn không tin. Hạo Vân, anh giết em đi... em sẽ một mình gánh chịu hậu quả... Cái chết của em, tin rằng sẽ làm cho mọi người hài lòng..."
"Cô thật sự không sợ chết?" Phương Hạo Vân hỏi.
"Ừ!"
Kim Phi nghiêm túc nói: "Hạo Vân, em đang nói sự thật đấy... em không hề đùa giỡn một chút nào đâu, anh giết em, chuyện này coi như là kết thúc..."
Dừng lại một chút, Kim Phi còn nói thêm: "Hao Vân, trước khi chết, em hy vọng anh có thể yêu em thêm lần nữa, tin tưởng em, em đã không còn hai lòng với anh nữa rồi..."
Lời này vừa nói ra, Phương Hạo Vân lập tức nở nụ cười
Hắn đưa tay kéo Kim Phi vào lòng ngực, nói: "Kim Phi à, cô mà có chết rồi, cam đoan cũng thành sắc quỷ thôi..."
"Sắc quỷ thì sắc quỷ, mỗi ngày em sẽ đến làm anh, hút khô tinh nguyên của anh..." Kim Phi cũng không yếu thế, nói trả.
"Cô hút tôi à? Đến thử xem, là ai hút ai?" Bàn tay to của Phương Hạo Vân lập tức ấn lên ngực của Kim Phi, xoa nắn mãnh liệt, Kim Phi lập tức thở gấp không ngừng.
"Hạo Vân, đừng có gấp như vậy... chờ em thay đồ lại đã..." Kim Phi đẩy Phương Hạo Vân ra, đi vào trong phòng, chỉ một lát sau, liền mặc bộ đồ ngủ màu đen đi ra, dáng người lả lướt không khỏi khiến cho Phương Hạo Vân động tâm, bộ ngực sung mãn của cô đang tung tăng theo từng bước chân của cô, giống như đang vẫy gọi Phương Hạo Vân vậy.
Phương Hạo Vân nuốt nước miếng cái ực, đứng dậy, đi qua đón n hận, ôm cô vào trong lòng ngực, ánh mắt quyến rũ của Kim Phi toát ra vẻ kiều mỵ, cặp thỏ ngọc kia lập tức dừng lại trong ngực của Phương Hạo Vân, làm cho trong lòng của Phương Hạo Vân ngứa không chịu nổi.
Kim Phi cố ý cọ xát thân thể đẫy đà gợi cảm của mình trong lòng ngực của Phương Hạo Vân, dụ dỗ lửa dục của hắn, nói: "Hạo Vân, yêu em lần cuối đi... Em tình nguyện chết dưới háng của anh, làm em chết đi..."
Lời nói của Kim Phi giống như là một sự khiêu khích cực độ đối với đàn ông vậy, Phương Hạo Vân lập tức dùng hai tay vén cái váy ngủ lên, đặt lên cặp mông đầy đặn kia, không ngừng xoa nắn, cảm giác ở tay là mềm mại trắng mịn.
Kim Phi xoay người lại, hờn dỗi nói:"Hạo Vân, hôm nay hai cái động này đều là của anh..."
Phương Hạo Vân cười vô sỉ, nói: "Cô sai rồi, là ba cái mới đúng..." Nói xong, Phương Hạo Vân giơ tay phải lên trước mặt Kim Phi, nói: "Xem nè, ở dưới đã ướt cỡ nào rồi..."
Kim Phi cười đáng yêu một tiếng, ngón tay út khẽ chạm vào cái mũi của hắn, tự oán nói: "Hạo Vân, em hy vọng anh có thể khai mở cánh cửa cuối cùng của em, em nguyện ý giao hết thân thể của em cho anh. Em chỉ hy vọng là anh có thể nhớ kỹ em, nhớ một người như em thôi..." Nói xong, Kim Phi liền đưa đôi môi lửa nóng của mình hôn mãnh liệt lên mặt của Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân nhẹ nhàng ôm lấy cô, mỉm cười vuốt ve mái tóc của cô, đưa miệng xuống cái nhẹ vài nụ hoa màu đỏ ấy, cái mũi của Kim Phi lập tức thở ra những mùi thơm quyến rũ, thân thể khẽ run lên, kêu nhỏ một tiếng: "Hạo Vân, dùng sức một chút..."
Có lẽ Kim Phi đã thật sự xem đây là lần vui vẻ cuối cùng trong cuộc đời của mình, cho nên cô cực kỳ động tình, chỉ sau một hồi phần dưới của cô đã ướt sũng.
"Chúng ta lên giường đi..."
"Dạ..."
Kim Phi dạ nhỏ một tiếng, hai tay ôm lấy cổ của Phương Hạo Vân, đu lên người hắn để cho hắn ẫm cô lên giường. Phương Hạo Vân cảm giác được thân thể nóng rực của Phương Hạo Vân, lúc thân thể hai người gần nhau, cái hơi thở đầy nam tính kĩa đã làm cho cô run sợ toàn thân, phần dưới thậm chí còn xuất hiện cảm giác co rút nhẹ. Phương Hạo Vân đặt tay lên trên bụng của cô, cả người cô liền run lên liên tục, sự tê dại giống như núi lửa bùng phát, lan tràn khắp toàn cơ thể của cô.
Rốt cục, Kim Phi đã không nhịn được, bỏ mặc tất cả mà rên rỉ lớn tiếng, cặp mông đẹp đầy đặn không ngừng vặn vẹo, ma sát lấy phần dưới cứng và nóng của Phương Hạo Vân.
Kim Phi giống như là hoàn toàn bị trụy lạc vậy, tiếng rên rỉ chói tai phát ra liên tục, sự kích thích thoải mái kia làm cho cô hoàn toàn bị chìm trong dục vọng. Trong phòng lập tức toát ra cái mùi dục vọng nguyên thủy... sau một hồi, Kim Phi đột nhiên hét lớn một tiếng, sau đó toàn bộ cơ thể căng cứng ra, cơ bắp toàn thân co mạnh lại, hai tay hai chân quấn chặt lấy người của Phương Hạo Vân, cặp mông tròn của cô run lên không ngừng, một áp lực thoải mái vọt ra từ trong cơ thể của cô.
Cùng lúc đó, trên vai của Phương Hạo Vân đã để lại một vết máu do bị cắn thật sâu...
Hai người triền miên với nhau liên tục, nhất là Kim Phi, cô không ngừng chủ động làm những động tác mới.
Sau mấy lần đạt cao trào, toàn thân của Kim Phi mềm nhũn ra, cả người rốt cục đã không còn chút sức lực nào hết, đầm đìa mồ hôi thở dốc liên tục.
"Hạo Vân, em chết cũng không tiếc..." Kim Phi cuộn người vào trong lòng ngực của Phương Hạo Vân, nhắm mắt lại, hưởng thụ sự ôn tồn sau khi tình cảm mãnh liệt kết thúc.
Cho dù cái chết đến ngay lúc này, cô cũng không sợ hãi.
"Phi Phi, ngủ một lát đi..." Dưới sự điên cuồng của Kim Phi, Phương Hạo Vân cũng đã ra đến năm lần, thân thể cũng có chút mệt mỏi. Cái cảm giác ra liên tục như vậy, đúng là mệt chết người đi được.
Hai người lập tức ôm nhau mà ngủ.
Buổi chiều, đến giờ ăn cơm, Phương Hạo Vân mới tỉnh dậy mở mắt ra.
Mà Kim Phi vẫn giống như con mèo nhỏ cuộn người vào trong lòng của Phương Hạo Vân, hai tay của cô ôm chặt lấy cánh tay của hắn, mặt của cô dán chặt vào ngực của hắn, khuôn mặt của cô toát ra vẻ hạnh phúc và thỏa mãn.
← Ch. 718 | Ch. 720 → |