← Ch.1197 | Ch.1199 → |
Sau khi đại điển bắt đầu, đề phòng có người quấy rối, hắn đã lệnh cho đám người đại trưởng lão bọn họ mở ra đại trận thủ hộ của Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc. Người này làm sao tiến được vào?
Hay nói, người này đã lẫn vào trong đám người tham gia đại điển, tiến vào từ lâu, lúc này mới hiện thân?
Sắc mặt của đại trưởng lão, nhị trưởng lão đều rất khó coi. Bọn họ đã sai người mở ra đại trận thủ hộ từ lâu.
Đại trận thủ hộ của Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc chính là do mấy người bọn họ năm đó liên thủ bố trí tỉ mỉ. Thần cảnh bình thường tuyệt đối không thể tùy ý ra vào.
Người này tiến vào như thế nào?
Trên quảng trường, không ít người lộ ra thần sắc cổ quái nhìn về phía Thạch Mục và tộc nhân của Di Thiên Cự Viên.
Trong tộc dễ dàng bị người xông vào như vậy, chẳng khác nào tát một cái vào mặt của đám người Di Thiên Cự Viên.
Cảm giác được ánh mắt của những người khác, sắc mặt của đám người đại trưởng lão càng thêm khó coi. Nhất là nhị trưởng lão, sắc mặt tái mét trợn trừng mắt. Nếu không vì Thạch Mục đứng ở phía trước, hắn sợ rằng đã xông ra ngoài.
- Nghe nói Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc xuất thế, Đế Huyền đại nhân đặc biệt phái bản nhân tới đây, đưa lên một phần quà mừng.
Người nam tử mặc áo bào trắng không trả lời Thạch Mục, thản nhiên nói.
Lời vừa nói ra, mọi người trên quảng trường đều xôn xao, đứng phắt dậy.
Vèo vèo vèo!
Mấy đạo nhân ảnh bắn ra, xuất hiện ở bên cạnh Thạch Mục. Đó chính là một tít trưởng lão Di Thiên Cự Viên tộc cùng với tồn tại Thần cảnh ở đây.
- Xin lỗi, ở đây không chào đón các hạ, vẫn mong rời đi cho!
Ánh mắt Thạch Mục nhìn chăm chú, lạnh lùng nói.
- Thạch tộc trưởng cần gì phải từ chối người từ tới ngoài ngàn dặm xa xôi? Không bằng xem quà mừng của ta trước, lại nói sau.
Nam tử áo bào màu trắng cười ha hả, vung tay lên.
Một đạo hồng quang màu vàng từ trong tay áo bào của hắn bay ra, bắn nhanh về phía chỗ Thạch Mục.
- Tộc trưởng cẩn thận!
Nhị trưởng lão thấy vậy, lớn tiếng hét lên.
Những người khác đều phát động linh khí pháp bảo trong tay, muốn ngăn cản.
- Khoan đã!
Thạch Mục giơ tay lên một cái, ngăn cản động tác của những người khác.
Chỉ thấy đạo hồng quang màu vàng kia thu lại, lộ ra một hộp quà màu vàng, rơi vào trên bàn bên cạnh Thạch Mục.
Thạch Mục nhíu mày, liếc mắt nhìn qua chiếc hộp màu vàng này, không hề đi tới mở ra.
- Ha hả, Thạch tộc trưởng chẳng lẽ sợ ta bố trí cấm chế ở trong đó, không dám mở ra sao?
Nam tử áo bào màu trắng cười nói.
Nhị trưởng lão tính tình nóng nảy, hừ lạnh một tiếng, bước nhanh tới, mở hộp ra.
Vừa nhìn thấy đồ vật bên trong, sắc mặt hắn lập tức biến đổi.
Hộp vừa mở ra, mọi người ở đây đều nhìn thấy được đồ vật bên trong. Không ngờ là một khối băng cứng trong suốt hình vuông màu trắng.
Trong băng cứng, băng phong một người nhỏ màu vàng, cao ước chừng có ba tấc.
Sắc mặt những người ở đây đều đại biến.
Đây không ngờ là một người tu vi đã ngoài Thánh Giai, mới có thể ngưng tụ thành Thánh Phôi.
Sắc mặt Thạch Mục biến đổi. Hắn đã nhìn qua hình dạng của người nhỏ màu vàng này. Chính là đại năng Thần cảnh Địa Long tộc đã từng xuất hiện qua ở trong đại hội của Thiên Phượng, Địch Phong.
- Đây là Thánh Phôi của trưởng lão Thần cảnh Địch Long Tộc Địch Phong!
Đại trưởng lão thở nhẹ ra tiếng.
Sắc mặt của mọi người ở đây đều biến sắc, lập tức đều lộ ra sắc mặt giận dữ.
Địch Phong Thánh Phôi ở đây, hắn hiển nhiên đã ngã xuống. Nam tử áo bào màu trắng đưa Thánh Phôi của hắn tới nơi này, điều này hiển nhiên là một sự khiêu khích trắng trợn.
Trong mắt Thạch Mục lóe lên vẻ giận dữ, chỉ có điều hắn lập tức bình tĩnh lại.
Nam tử áo bào màu trắng này thoạt nhìn bộ dạng nho nhã, thủ đoạn không ngờ hung ác tàn nhẫn như vậy.
- Tặc tử Thiên Đình, nhận lấy cái chết!
Một tiếng gầm lên giận dữ truyền đến. Thân hình nhị trưởng lão giống như tia chớp bay ra, đánh về phía nam tử áo bào màu trắng.
- Nhị trưởng lão, dừng tay!
Trên mặt đại trưởng lão biến sắc, kinh ngạc kêu lên. Đáng tiếc đã chậm một bước.
Thân hình nhị trưởng lão lắc một cái liền xuất hiện ở trước người của nam tử áo bào màu trắng, hung hăng đánh ra một quyền.
Trên nắm đấm của hắn hiện ra một mảng ánh sáng màu vàng. Trong ánh sáng màu vàng, cả cánh tay bỗng nhiên phồng lên gấp mấy lần, mọc ra bộ lông màu vàng, biến thành tay của một con vượn lớn.
Khí lực vô cùng cường đại từ trên nắm đấm khổng lồ bạo phát, bỗng nhiên tản ra, hóa thành cuồng phong nặng nề, giống như sóng dữ đánh về phía xung quanh, kéo dài không dứt. Những người ở gần đó bị đẩy ra ngoài. Người tu vi hơi yếu đều đứng không vững.
Trong hư không phát ra một tiếng nổ vang giống như sấm sét, quyền uy như núi.
Ánh sáng màu vàng trùng thiên từ trong nắm đấm của nhị trưởng lão tản ra, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, bao phủ lấy bóng nam tử áo bào màu trắng.
Từ khi nhị trưởng lão trở nên hung bạo làm khó dễ, đến thời khắc này chưa đủ một hơi thở, nam tử áo bào màu trắng hình như chưa kịp phản ứng.
- Được lắm! Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc không hổ danh là lấy lực lượng nổi danh Bát Địa Hoang Tộc!
- Đi tìm chết! Thiên Đình chính là tay sai!
Mọi người xung quanh phát ra những tiếng thán phục và hoan hô, chấn động kinh sợ trước uy thế của nhị trưởng lão. Đồng thời bọn họ đều nguyền rủa nam tử áo bào màu trắng này, tốt nhất là bị một quyền đánh chết.
Ánh mắt An Hoa, trưởng lão Phương Hối của Tử Chử Tộc và tồn tại Thần cảnh lộ ra vẻ vui mừng.
Nhưng chân mày Thạch Mục lại nhíu lại.
← Ch. 1197 | Ch. 1199 → |