← Ch.1218 | Ch.1220 → |
Thạch Mục lại bay ước chừng hơn nửa canh giờ. Chợt chân mày hắn nhíu lại, thân hình ngừng lại.
Tầm mắt hắn nhất thời chuyển sang, nhìn về phía xung quanh.
Nơi này là một mảnh thế giới màu vàng. Ánh mắt có thể nhìn thấy được, chính là hỏa diễm xung quanh đều đã biến thành một màu vàng óng ánh, hỏa diễm tản ra nhiệt lực khủng khiếp. Hư không cũng đã hoàn toàn vặn vẹo, thỉnh thoảng vỡ nát, phục hồi.
- Ngọn lửa màu vàng. Nhìn ra được nơi này hẳn chính là nơi sâu nhất trong thủy triều lưu hỏa.
Ánh mắt Thạch Mục lóe lên vài cái, tự lẩm bẩm.
Vừa dứt lời, trong miệng hắn gào to một tiếng. Thân thể mang theo liên tiếp tàn ảnh, bay thẳng vào trong biển lửa màu vàng.
Xuy xuy xuy!
Khí hỏa diễm khủng khiếp xuyên qua áng mây màu đỏ. Ba lá cờ cổ cũng không kịp hấp thu. Hơi nóng hừng hực đến mức tận cùng, truyền tới trên người Thạch Mục, nung chảy quần áo bên ngoài. Da thịt hắn còn hiện ra màu đỏ khác thường.
- Tới rất hay!
Thạch Mục hét lớn một tiếng, toàn lực phát động pháp bảo lá cờ cổ.
Ánh sáng phía ngoài mặt ba lá cờ cổ tăng mạnh, hiện ra từng vòng phù văn huyền ảo, hình thành áng mây màu đỏ nhanh chóng chuyển động, điên cuồng cắn nuốt khí hỏa diễm xung quanh.
Ở đây, ngọn lửa màu vàng so với hỏa diễm màu đỏ, ngọn lửa màu trắng ở vòng ngoài tinh thuần gấy mấy lần so với mười lần. Ba lá cờ cổ cắn nuốt một mảng lớn. Chỗ bị nghiền nát ở trên mặt lá cờ được chữ trị với tốc độ gần như với mắt thường có thể thấy được.
Bản thân Thạch Mục vận dụng tất cả công pháp thần thông thuộc tính hỏa đã từng tu luyện qua, luyện hóa những khí hỏa diễm màu vàng xung quanh.
- A!
Đuôi lông mày của hắn chợt nhíu lại.
Trước đây hắn tu luyện qua không ít thần thông thuộc tính hỏa. Bao gồm Xích Viên Hỏa Kinh, Cửu Chuyển Huyền Công Lực Hỏa, Hạo Thiên Thánh Diễm v. v.
Ở trong những thần thông này, uy lực của Cửu Chuyển Huyền Công Lực Hỏa thua kém hơn so với Hạo Thiên Thánh Diễm, nhưng lúc này Cửu Chuyển Huyền Công Lực Hỏa lại luyện hóa khí hỏa diễm ở đây nhanh nhất.
Loại cảm giác này lại giống như một động không đáy. Có bao nhiêu khí hỏa diễm màu vàng tới đều có thể nuốt vào. Uy lực ẩn chứa trong nó cũng đang nhanh chóng được nâng cao.
Lúc này, phù văn đỉnh nhỏ màu đỏ ở vị trí trái tim của hắn, phóng ra ánh sáng càng lúc càng sáng, khiến người ta có một loại cảm giác huyền diệu vô cùng.
- Lực hỏa... Đây là chuyện gì vậy?
Trong lòng Thạch Mục cảm giác vô cùng kinh ngạc.
Chỉ có điều, hiện nay đến xem, phát sinh loại tình huống này hiển nhiên không phải là chuyện gì xấu.
Có thể bởi vì Cửu Chuyển Huyền Công có bản nguyên nhất đạo âm dương. Đối với nguyên tố thuộc tính hỏa, nó khả năng khống chế huyền diệu nhất.
Hắn lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục phát động công pháp, điên cuồng vận chuyển các loại thần thông, cắn nuốt khí hỏa diễm ở đây.
Thời gian trôi qua từng chút một. Không biết qua bao lâu.
Ba lá cờ cổ chợt phát ra những tiếng chấn động ầm ầm. Tất cả tổn hại ở phía trên mặt lá cờ đều biến mất, phóng ra mảng lớn ánh sáng màu đỏ giống như có thực chất.
Một uy áp vô cùng cường đại giống như sóng dữ từ trên ba lá cờ cổ tản ra, vượt xa so với những linh bảo của Thạch Mục trước đây. Mơ hồ có phần đuổi kịp Phiên Thiên Côn.
Tất cả ngọn lửa màu vàng bên trong bị phạm vi mấy trăm trượng đều bị đẩy ra, hình thành một dải đất chân không cực lớn.
Thân thể Thạch Mục chấn động, từ trong tu luyện thanh tỉnh lại. Khi nhìn thấy ba lá cờ cổ đã hoàn toàn được chữa trị, nhất thời ánh mắt lộ ra vẻ mừng rỡ.
Chỉ có điều sau một khắc, sắc mặt hắn chợt ngẩn ra. Ánh mắt hắn rơi vào trên mặt lá cờ cổ.
Trạng thái tổn hại lúc trước đó, hắn mơ hồ thấy được trên mặt lá cờ có một đồ án màu vàng sáng. Chỉ có điều không nhìn thấy rõ đó là cái gì.
Lúc này lá cờ cổ hoàn toàn được chữa trị. Đồ án phía trên mặt lá cờ cũng theo đó hiện ra rõ ràng. Đó lại là ba đồ án hình con khỉ màu vàng sáng.
Trong đồ án, ba hầu tử thể hiện ra với tư thế bình thường. Một con hai tay bịt tai. Một con hai tay bịt mắt. Còn có một con hai tay che miệng.
- Động tác này...
Trong lòng Thạch Mục thoáng động, vung tay lên. Hắn lấy ra tín vật của tộc trưởng Di Thiên Cự Viên: thần khỉ không nghe.
Động tác giống như thần khỉ không nghe, giống hệ với đồ án con khỉ hai tay bịt tai ở phía trên lá cờ cổ kia.
- Hạo Thiên Thánh Diễm... Quả nhiên là có liên quan với ba lá cờ cổ này!
Thạch Mục thì thào tự nói.
Ý niệm trong đầu hắn chuyển động. Theo đại trưởng lão nói, không phải thần khỉ như không nghe này là do Bạch Viên Lão Tổ mang từ bên ngoài về sao? Không biết đại trưởng lão có biết Bạch Viên Lão Tổ nhận được thần khỉ như không nghe này từ chỗ nào hay không?
Còn nữa, An Hoa nói chỗ di tích cổ này, nếu có thời gian rảnh, hắn nhất định phải đi qua xem thử, xem có thể tìm tới manh mối gì hay không.
Thạch Mục suy nghĩ một chút, lật tay thu thần khỉ như không nghe vào. Một tay nó vẫy một cái, ba lá cờ cổ bay đến trong tay hắn.
- Thực sự là bảo bối tốt!
Hắn nhẹ vỗ về ba lá cờ cổ, trong lòng rất lưu luyến không nỡ.
Vật này là vật của An Hoa. Cho dù hắn có thích mấy đi nữa, cũng không thể chiếm làm của riêng.
- Chỉ có điều, sau khi ra ngoài có thể hỏi An Hoa một chút. Nếu như hắn nguyện ý trao đổi, cho dù dốc hết tất cả bảo vật trên người cũng phải trao đổi ba lá cờ cổ này.
Trong lòng Thạch Mục thầm nghĩ.
Ba lá cờ cổ này có uy lực rất mạnh. Hơn nữa cùng với Hạo Thiên Thánh Diễm là đồng nguyên xứng đôi như vậy. Nếu như có thể nhận được, thực lực của hắn lập tức liền có thể tăng lên rất nhiều. Đối với cuộc chiến với Thiên Đình sau này, cũng có thêm mấy phần nắm chắc.
Thạch Mục thoáng động tâm niệm. Hạo Thiên Thánh Diễm trong cơ thể chen chúc ra, rót vào bên trong ba lá cờ cổ.
← Ch. 1218 | Ch. 1220 → |