← Ch.1219 | Ch.1221 → |
Oong!
Ba lá cờ cổ có ánh sáng đại thịnh, phóng ra ánh lửa màu đỏ vô cùng mãnh liệt, rạng rỡ huy hoàng. So với mặt trời còn muốn chói mắt hơn.
Hạo Thiên Thánh Diễm dũng mãnh tràn vào ba lá cờ cổ nơi sâu nhất, đụng chạm tới hắn lực bản nguyên.
Ầm!
Một ý niệm huyền diệu bản nguyên từ trong lá cờ cổ truyền ra, thẩm thấu đến trong thần hồn của Thạch Mục.
Trong nháy mắt toàn thân Thạch Mục dại ra, những ý niệm huyền diệu đó không ngờ chính là một ít hỏa chi pháp tắc.
Hắn nhắm mắt lại, tham lam hấp thu những hỏa chi pháp tắc này. Tất cả thần thông thuộc tính hỏa trên người như Hỗn Nguyên Chân Hỏa, Cửu Chuyển Huyền Công Lực Hỏa, hỏa diễm chí dương, Hạo Thiên Thánh Diễm v. v, tự động vận chuyển, phóng ra ánh sáng hỏa diễm các màu.
Hạo Thiên Thánh Diễm tản ra ánh sáng màu vàng càng lúc càng sáng, rất nhanh đạt tới một cực hạn.
Thạch Mục ngẩng đầu lên trời phát ra một tiếng hét dài. Trên người có ánh sáng hỏa diễm các màu cường đại phóng ra. Hạo Thiên Thánh Diễm ầm ầm đột phá cực hạn. Vào giờ phút này, cuối cùng đạt tới cảnh giới viên mãn.
Hắn chậm rãi mở mắt ra, bắn ra hai đạo ánh sáng minh ngộ.
- Thì ra là thế. Đây cũng là lực pháp tắc... Quả nhiên huyền ảo vô cùng!
Hắn thì thào tự nói.
Thạch Mục chém ra một chưởng. Một đạo hỏa diễm vàng sáng từ trong tay hắn bắn ra. Hóa thành một đạo hỏa diễm cầu vồng màu sáng vàng, chính là Hạo Thiên Thánh Diễm. Trong cầu vồng mơ hồ có thể thấy được một ít phù văn màu đỏ.
Hỏa diễm cầu vồng đi qua nơi nào tất cả cũng hóa thành hư vô. Trong biển lửa màu vàng thoáng cái bị bổ ra một đạo vết tích trống trải kéo dài mấy trăm trượng.
Hai bên trái phải của biển lửa mênh mông giống như sóng to gió lớn, cuộn trào mãnh liệt, nhưng nhưng không có cách nào khép lại.
Qua thời gian nửa nén hương, hư không này mới chậm rãi khôi phục. Vết tích trong biển lửa cũng chậm rãi biến mất.
Trong lòng Thạch Mục chấn động mạnh. Hắn vừa mừng vừa sợ. Đây mới là uy lực chân chính của Hạo Thiên Thánh Diễm, đủ có thể khiến cho tất cả những các loại hỏa diễm khác trên thế gian đều phải tránh đi phong quang, cúi đầu xưng thần.
Trong một đòn này, vẫn ẩn chứa một chút lực hỏa chi pháp tắc. Vào giờ phút này, hắn cuối cùng đã chạm tới sát biên giới của hỏa chi pháp tắc.
Hắn cuối cùng đã hoàn toàn hiểu rõ, lúc đầu Băng Phách Thần Quang của Nam Cung Cảnh kia vì sao lại lợi hại như vậy, gần như không người ngăn cản được. Nguyên nhân trong đó cũng là vì lực pháp tắc.
Nam Cung Cảnh hiển nhiên cũng đã bắt đầu lĩnh ngộ được pháp tắc.
Chỉ có điều bây giờ nếu như hắn gặp mặt Nam Cung Cảnh, tất nhiên sẽ không đánh khó nhọc giống như ngày đó. Trong lòng hắn không hề khuyến khích.
Thạch Mục vừa nghĩ tới điều này, trong lòng vui sướng. Trong miệng hắn gào to một tiếng, cánh tay lại vung lên. Lần này là một đạo hỏa diễm màu đỏ bắn ra. Lại là Cửu Chuyển Huyền Công Lực Hỏa.
Trong hỏa diễm màu đỏ cũng mơ hồ có thể thấy không ít phù văn màu đỏ, cũng hóa thành một đạo cầu vồng, chém vào trong biển lửa màu vàng xung quanh.
Xì xì xì!
Biển lửa màu vàng lại bị bổ ra một vết tích rất dài.
Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, khẽ gật đầu.
Cửu Chuyển Huyền Công Lực Hỏa xen lẫn lực pháp tắc, uy lực không ngờ cũng lớn như vậy. Tuy rằng so với Hạo Thiên Thánh Diễm còn có chút chênh lệch, nhưng chênh lệch không bao nhiêu.
Hắn lại thử mấy loại thần thông hỏa diễm khác. Một khi trộn lẫn lực pháp tắc, uy lực lập tức tăng lên rất nhiều, khiến cho hắn đối với lực pháp tắc huyền diệu lại thêm vài phần nhận thức mới.
Ánh mắt Thạch Mục chuyển một cái, rơi vào phía trên ba lá cờ nhỏ trong tay. Hắn vận chuyển công pháp, phất tay đánh ra một đạo pháp quyết.
Ba lá cờ nhỏ lập tức lớn lên gấp mấy lần.
Vù.
Thoáng cái, chúng bay đến quanh người hắn, nhanh chóng xoay tròn.
Mảng lớn rạng mây đỏ và hỏa diễm xuất hiện ở trên ba lá cờ cổ, nối liền với nhau. Trong nháy mắt chúng hình thành một mảnh mây lửa màu đỏ với phạm vi kích thước chừng mấy trăm trượng, nhanh chóng xoay tròn.
Từ bên ngoài cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có thể nghe được bên trong mây lửa phát ra vô số tiếng sấm rền, đột ngột nổ tung, khiến trong lòng người ta thấy run sợ.
Trong mây lửa lúc này là một mảnh biển lửa màu vàng sáng màu. Không ngờ cũng là do Hạo Thiên Thánh Diễm tạo thành.
Hỏa diễm sáng màu cuồn cuộn. Bỗng nhiên từ đó bay ra đám hỏa diễm. Sau khi mỗi một đám hỏa diễm vặn vẹo một hồi, ngưng tụ ra thành vô số hỏa điểu, hỏa long cực lớn.
Hỏa long lửa điểu giang hai cánh múa, gào thét, khiến người ta hoa cả mắt. Đi qua nơi nào, lửa cháy mạnh cuồn cuộn. Biển lửa ngập trời, hình như muốn thiêu đốt tất cả thành hư vô.
Thạch Mục đứng ở trung tâm của biển lửa, nhìn ra xung quanh.
Hắn vừa cảm ngộ được bản nguyên của lá cờ cổ, ngoại trừ lĩnh ngộ một ít hỏa chi pháp tắc ra, cũng đã hoàn toàn nắm giữ ba lá cờ cổ.
Ba lá cờ cổ này tên là lá cờ Hạo Thiên Huyền Hỏa. Chính là một linh bảo cực phẩm. Hơn nữa còn là linh bảo đầy đủ hiếm thấy.
Ba lá cờ Hạo Thiên Huyền Hỏa giống như lúc huy động, có thể thi triển ra một đại trận đại thần thông huyền hỏa.
Huyền Hỏa Đại Trận một khi hình thành, bên trong tự có không gian, cách ly hoàn toàn với bên ngoài. Trừ khi sử dụng lực lượng gấp mấy lần đại trận, bằng không căn bản không có người nào có thể phá trận ra ngoài. Chỉ có thể bị Hạo Thiên Thánh Diễm vô cùng vô tận luyện hóa thành tro bụi. Uy lực vô cùng vô tận.
Nghĩ đến đây, trong lòng Thạch Mục chính là đặc biệt hưng phấn.
Thần thông Huyền Hỏa Đại Trận này và Diệt Tiên Côn Pháp của hắn có chút tương tự, đều đã tiếp xúc đến lĩnh vực không gian. Đáng tiếc hắn vẫn không có thể hoàn toàn lĩnh ngộ Diệt Tiên Côn Pháp. Luận về uy lực, Huyền Hỏa Đại Trận trước mặt này vẫn lợi hại hơn.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời hét dài. Trong cơ thể vận chuyển pháp lực hết tốc lực, phát động Huyền Hỏa Đại Trận.
Không gian huyền hỏa lập tức lớn lên gấp mấy lần. Hạo Thiên Thánh Diễm cuồn cuộn điên cuồng phun ra. Bên trong hiện ra vô số phù văn màu đỏ.
Ầm ầm ầm.
Trong đại trận hơi nóng trong nháy mắt tăng cao lên gấp mấy lần. Ngọn lửa bùng lên. Tất cả đều hoàn toàn hóa thành hư vô.
Thạch Mục mừng rỡ. Uy lực như vậy, mặc dù là đại năng Thần cảnh trung kỳ tiến vào, toàn thân pháp lực chỉ sợ cũng sẽ bị hỏa diễm pháp tắc ảnh hưởng. Chưa chắc có thể ở trong khoảng thời gian ngắn, thoát khỏi sự vây khốn. Đến lúc đó sợ là chỉ có kết quả hóa thành tro tàn.
← Ch. 1219 | Ch. 1221 → |