← Ch.106 | Ch.108 → |
Dưới ánh trăng toàn thân nàng lấp lánh như bông hoa sen mới nở khiến cho Dương Thiên Lôi ngơ ngẩn ngắm nhìn đến quên mất cả tiểu đệ đệ đang bị uy hiếp.
Trương Tử Hàm thấy Dương Thiên Lôi đột nhiên chăm chú nhìn mình rất khác thường, nhất thời trở nên e thẹn. Chỉ là đã tới tình cảnh này nàng cũng không dám buông tay, vạn nhất tên vô sỉ này lại quậy phá khiến cho chính mình đều bị hắn sờ soạng hết sao? Dù sao đi nữa cũng coi như giúp tiểu đệ đệ của hắn rèn luyện thêm cứng cáp, có gì phải sợ chứ?
- Hừ! Ngẩn ngơ cái gì? Ngươi vẫn còn dám phản kháng à?
Trương Tử Hàm hừ nhẹ một tiếng, cảm giác được vật đang nắm trong tay dần dần ngóc lên, mỗi lúc càng thêm cứng rắn, nàng nhịn không được lần thứ hai mắng hắn.
- Ahh... Thân ái, ta nào có dám phản kháng? Ta làm sao dám chứ?
- Còn nói không có! Vì sao cái kia càng lúc càng cứng? Nếu ngươi không thành thật, ta sẽ thẳng tay trừng trị!
Trương Tử Hàm tức giận nói. Nha đầu này đúng là đơn thuần, tuy rằng nàng cũng mơ hồ hiểu rõ việc nam nữ, tựa hồ có quan hệ tới cái đồ chơi này, nhưng cũng chỉ biết một mà không biết hai. Thế giới này không hề được phổ cập giáo dục về phương diện này. Trương Tử Hàm kia làm sao biết được thứ đồ chơi này có thể lớn có thể nhỏ, có thể mềm có thể cứng? Vật này không có trên cơ thể nàng, cũng đương nhiên không có trong nhận thức của nàng. Trên cơ thể nam nhân luôn có thêm một cây đả cầu bổng, chỉ cần phát sinh ý niệm gì gì đó thì các cơ thịt liền tức khắc gồng lên như vậy.
Vì thế khi tiểu đệ đệ của Dương Thiên Lôi gồng lên, Trương Tử Hàm liền cho rằng hắn đang phản kháng.
Nghe được những lời nàng nói, lại nhìn gương mặt ngây thơ kia, Dương Thiên Lôi thật muốn thổ huyết. Tại sao không có phổ cập giáo dục giới tính cho dị giới chứ? Bảo ta phải làm sao giải thích bây giờ... Ca đây mà là phản kháng à? Đây rõ ràng là phản ứng sinh lý rất bình thường mà! Kẻ nào bị một nữ nhân thiên kiệu bá mị như nàng sờ nắn tiểu đệ đệ mà còn có thể giữ nguyên tình trạng bình thường chứ? Ai nói có thể, lão tử liền nhổ vào mặt hắn. Con mẹ nó! Có còn là nam nhân nữa không?
Dương Thiên Lôi trong lòng cuống quýt, không biết làm sao đành nói:
- Này... Tử Hàm nàng nàng, ta thực không phải là phản kháng, kỳ thực... Đây chỉ là một phản ứng bình thường của nam nhân, chính là phản ứng sinh lý thôi.
- Phản ứng sinh lý? Phản ứng sinh lý là cái gì, sao ta chưa bao giờ nghe nói?
Trương Tử Hàm nghi hoặc hỏi lại. Thường ngày nàng rất thông minh, nhưng lúc này lại giống như Tiểu Bạch Si ngây ngốc thắc mắc.
- Cái này thật đúng là rất khó giải thích, như thế này, giống như là bộ dáng lần đầu tiên khi thấy ta lõa thể, lúc ấy nàng có phản ứng gì? Có phải là rất xấu hổ không? Khi xấu hổ có phải mặt nàng sẽ đỏ lên không?
- Ừ!
Trương Tử Hàm khẽ lên tiếng, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ lên lần nữa. Đọc Truyện Online
- Đó, đó cũng là một loại phản ứng sinh lý. Mặt nàng đỏ nàng có thể khống chế được không? Không phải nàng muốn mặt đỏ là liền có thể đỏ, cũng như vậy, ta ở đây... Nàng hiểu chưa?
Dương Thiên Lôi tuy rằng rất vô sỉ nhưng lúc này mặt cũng đã trắng bệch.
Trương Tử Hàm có vẻ rất suy tư một lúc, nói rằng
- Ý ngươi là việc cứng hay không cứng cũng không phải do ngươi không chế, chỉ là phản ứng sinh lý bình thường đúng không?
- Phi... Phi thường chính xác!
Mắt Dương Thiên Lôi mở lớn nghiêm túc nhìn Trương Tử Hàm. Lúc này hắn bỗng phát hiện ra nhị tỷ Dương Thiên Lệ e cũng không dũng mãnh bằng Tử Hàm muội muội a
- Vậy, là cái gì khiến cho ngươi có phản ứng sinh lý vậy?
Trương Tử Hàm ngữ khí không sợ chết tiếp tục hỏi thêm
- Khụ khụ... Chúng ta không nói chuyện này nữa có được không? Mau tắm rửa sạch sẽ ngày mai còn thí luyện!
Dương Thiên Lôi thật khôn khéo, điểm ấy bất luận thế nào cũng không thể nói. Nếu như để Tử Hàm muội muội biết chuyện gì xảy ra, sau đó mỗi lần nhìn thấy các muôi muội xinh đẹp kìm được mà có phản ứng, mà việc có phản ứng đó lại để nàng biết được chẳng phải tự mình chuốc khổ hay sao? Đương nhiên Dương Thiên Lôi cũng hiểu rằng việc này không thể giấu mãi nhưng có thể giấu diếm được phút nào hay phút ấy, dù sao so với để nàng phát hiện ngay bây giờ thì vẫn tốt hơn nhiều.
- Kỳ thực ngươi không nói ta cũng biết, chỉ cần ta đánh nó hoặc vuốt nó là nó sẽ cứng ngóc lên. Ngươi xem, lại cứng thêm nữa này. Ồ còn có cả mạch đập phập phồng nữa!
Trương Tử Hàm vừa nói vừa cố gắng đưa tay vuốt ve tiểu đệ đệ khiến Dương Thiên Lôi dâng trào dục vọng. Hai mắt hắn tối sầm lại thiếu chút nữa là ngã quỵ xuống đáy ao. Cảm giác đau nhức cùng sung sướng khiến hắn không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ, hận không thể lập tức đem nha đầu ngốc nghếch này ăn sạch sẽ.
Nếu cứ bị Trương Tử Hàm vuốt ve như vậy, Dương Thiên Lôi không dám chắc có thể hồ đồ chôn vùi lần đầu tiên của mình trong đôi tay nhỏ bé của Tử Hàm muội muội hay không. Cho nên hắn trong nháy mắt thu liễm dục vọng đang bùng nổ dưới tay Tử Hàm, bày ra dáng vẻ phi thường thống khổ van xin:
- Đừng, đừng nhéo nữa... Rất đau đó, thực sự rất đau...
- Hắc hắc...
Trương Tử Hàm cười duyên một tiếng rồi buông lỏng tay nói rằng:
- Được rồi, mau tắm rửa đi, lát nữa chúng ta sẽ nghỉ ngơi rồi tiếp tục thí luyện
Dương Thiên Lôi như nhận được lệnh đại xa, nhất thời lắc mình một cái chớp mắt đã phi xuống ao, tuy rằng hắn rất lo lắng bản thân không kiềm chế được sẽ làm càn nhưng cũng không muốn có tiếp xúc thân thể. Hắn rất tự tin có thể bảo trì trinh tiết của mình, cho nên để vớt lại thất bại vừa rồi, tên vô sỉ là hắn sẽ không ngại liều mạng đùa giỡn với cảnh giới thuần khiết bá đạo của Tử Hàm muội muội.
Dương Thiên Lôi nhanh chóng ở trong nước cởi hết quần áo, ném quần áo lên bờ rồi thoải mái nằm giữa ao
- Đại sắc lang, ngươi cởi y phục làm gì??
Trương Tử Hàm vừa mới bình tĩnh lại một chút liền bị tên vô sỉ Dương Thiên Lôi khiến cho vẻ mặt nàng đỏ bừng như mặt trời
- Ách... Thân ái, làm gì có đạo lý nào mà đi tắm còn phải mặc nguyên y phục chứ? A... Thật là thoải mái...
Dương Thiên Lôi vô cùng thích thú rên lên một tiếng, hai tay nhẹ nhàng xoa xoa trên người mình
- Tử Hàm muội muội, nàng cũng cởi ra đi. Ta sẽ nhắm mắt lại, cái gì cũng không nhìn thấy. Hơn nữa trời tối thế này, dù ta có mở mắt thì nàng cũng có thể yên tâm, ha ha...
- Nghĩ thực đẹp! Ta mặc kệ!
- Tùy nàng thôi, dù sao người khó chịu cũng chính là nàng.
Dương Thiên Lôi thờ ơ nói một câu rồi nhắm mắt dưỡng thần. Tiếng vỗ nước, tiếng rên rỉ cứ vang lên không ngừng như trêu tức Trương Tử Hàm, khiến nàng động tâm, bất giác say sưa hưởng thụ cái ấm áp, sảng khoái của dòng nước.
← Ch. 106 | Ch. 108 → |