← Ch.129 | Ch.131 → |
Ba tháng tu luyện trong đàn tràng, Dương Thiên Ngạo cũng đã tấn cấp tới cảnh giới cấp tám đại thành. Chỉ là, với tu vi của hắn lúc này, vậy mà nhìn vào lực lượng của Lôi Hoành cũng không hoàn toàn nắm chắc có thể chiến thắng.
- Cái gì? Tinh Giả cấp tám? Thiên Ngạo ca, có phải huynh nhìn lầm rồi không?
Phong Mã Ngưu nhất thời giật mình hỏi. Trương Tử Hàm và mọi người cũng đều lộ vẻ khiếp sợ. Đọc Truyện Online
- Không sai! Hơn nữa... Tựa hồ đã tới cấp tám đỉnh phong. Đệ tử thân truyền, đây chính là chỗ tốt khi trở thành đệ tử thân truyền của Thái Thượng trưởng lão sao? Các ngươi nhìn pháp kiếm và pháp y của hắn xem.
- Không giống với của chúng ta sao?
Phong Mã Ngưu nhìn thoáng qua, màu sắc, kiểu dáng đều giống nhau như đúc, cũng không nhìn ra có gì khác biệt.
- Nhìn kỹ!
Dương Thiên Ngạo thấp giọng nói, mơ hồ cảm thấy một tia bất an. Bất quá hắn cũng không lui bước chút nào, nhẹ nhàng bước tới trước hai bước, trực tiếp chắn trước mặt mọi người. Hắn biết rõ mục đích Lôi Hoành tới nơi này.
- Ồ? Hình như có một tia lưu động lờ mờ, rõ ràng so với chúng ta tốt hơn rất nhiều.
Phong Mã Ngưu kinh ngạc nói:
- Hoành tráng đấy! Trách không được lại có bộ dáng tiểu nhân đắc chí như vậy.
- Các vị, đã lâu không gặp.
Lôi Hoành xa xa thấy thần tình kinh ngạc trên mặt mọi người, trong lòng càng đắc ý. Khi đi tới trước mặt bọn họ, ánh mắt Lôi Hoành trực tiếp tập trung trên người Trương Tử Hàm, ngạo khí mười phần, nhìn bao quát mọi người nói.
- Thế nào? Dương Thiên Ngạo, ngươi cho là bây giờ ngươi còn có thể ngăn được ta sao? Cảnh giới cấp tám đại thành? Hừ! Trước mặt bản thiếu gia, chó má còn không tránh ra cho ta cùng Tử Hàm muội muội thân mật.
Vừa nói, khí tức trên người Lôi Hoành bỗng nhiên trở nên mạnh mẽ, uy áp cuồn cuộn, ẩn chứa một cỗ lực lượng khiến mọi người cảm thấy tim đập nhanh hơn mấy nhịp.
Vẻ mặt Dương Thiên Ngạo từ trước tới nay vẫn luôn vân đạm phong khinh, lúc này bỗng nhiên lộ ra vẻ ngưng trọng, không nói một lời, khí tức toàn thân cũng điên cuồng đề thăng.
- Thân mật con mẹ ngươi a!
Bản thân Phong Mã Ngưu chính là người không sợ trời không sợ đất. Những trải nghiệm từ nhỏ đến lớn khiến cho hắn so với bạn bè đồng lứa trưởng thành hơn mấy lần, càng hiểu được quy tắc lợi dụng tất cả những gì có thể lợi dụng. Tuy rằng Lôi Hoành đã cường đại hơn rất nhiều, căn bản không phải người hắn có thể đắc tội, nhưng hắn cũng rõ ràng, Lôi Hoành cũng không so đo với mình. Quan trọng hơn là, hắn đã nhận Dương Thiên Lôi là lão đại, mà Trương Tử Hàm lại là nữ nhân của lão đại, nhiệt huyết và nghĩa khí từ trong xương cốt của hắn sẽ không cho phép có người ở trước mặt mình khiêu khích tôn nghiêm của lão đại. Đừng nói Lôi Hoành, cho dù người mạnh hơn cả Lôi Hoành, Phong Mã Ngưu cũng sẵn sàng đứng ra trước tiên.
Chỉ là, Phong Mã Ngưu vừa muốn nhảy ra lại bị Trương Tử Hàm kéo lại.
- Lôi Hoành, ta với ngươi không có bất cứ quan hệ gì. Trước đây không có, hiện tại càng không có. Mời ngươi tự trọng cho.
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Trương Tử Hàm hiện lên một tia giận dữ, mạnh mẽ đè nén lửa giận trong lòng, lạnh giọng nói.
- Tự trọng? Ha ha ha... Trương Tử Hàm, nàng mù quáng rồi sao? Ta so với Dương Thiên Lôi chênh lệch thế nào? Luận tu vi, hắn không bằng một phần trăm của ta; luận tướng mạo, hắn thua ta một phần vạn; luận tư chất, hắn càng thua xa ta; luận địa vị, ta hiện tại là đệ tử thân truyền của Thái Thượng trưởng lão Tiêu Như Mộng, còn hắn chỉ là một trợ thủ, ngay cả một đệ tử bình thường cũng không bằng. Cuối cùng cả đời cũng chỉ là một tên phế vật.
Phụt!
Phong Mã Ngưu rất thẳng thắn nhổ nước miếng luôn tại chỗ. Hắn rất muốn xông lên, thoi cho tên tự kỷ ngu ngốc này một quyền, thế nhưng khí trường của Trương Tử Hàm đã hoàn toàn tập trung trên người hắn.
Phong Mã Ngưu biết rõ, Trương Tử Hàm hoàn toàn là muốn tốt cho mình. Thế nhưng, lửa giận trong lòng hắn lại điên cuồng bốc lên. Hắn không biết nếu lão đại ở đây thì sẽ thế nào, nhưng hắn lại rất rõ, chưa từng có lúc nào hắn khao khát lực lượng mạnh mẽ như lúc này.
- Phì! Tiểu nhân đắc chí!
Lúc này, cô nàng điêu ngoa Mộc Tử Vi bằng một câu nói băng lãnh đã trực tiếp vạch trần bộ mặt của Lôi Hoành.
Nắm tay Vũ Đại Lãng phát ra thanh âm lách cách.
- Ánh mắt ta chưa bao giờ sáng suốt như hiện tại. Luận tu vi, bảy năm trước, ngươi thua Dương Thiên Lôi, bây giờ ngươi cũng không bằng một phần trăm của Dương Thiên Lôi; luận tướng mạo, ngươi vĩnh viễn thua Dương Thiên Lôi một phần vạn; luận tư chất, ngươi chỉ cần bằng một phần vạn của hắn liền có thể xúc phạm hắn như vậy; luận địa vị, ngươi chỉ là tiểu nhân đắc chí, mà hắn là rồng trong ao, ở trước mặt hắn, ngươi chính là một tên phế vật. Còn có, luận tâm tính, hắn so với ngươi mạnh hơn ngàn vạn lần, thậm chí hàng tỉ lần. Ở trước mặt hắn, ngươi chính là một tên cặn bã, cầm thú cũng không bằng.
Trương Tử Hàm đơn thuần không phải giả, ôn nhu cũng không phải nói, nhưng mặt cố chấp của nàng một khi bạo phát tuyệt đối sẽ ra ngoài tưởng tượng của bất luận kẻ nào. Phản kích của nàng đối chọi gay gắt, tựa như sấm sét giữa trời quang, từng chữ từng chữ sắc bén như đao, từng chữ bộc lộ tài năng, sắc nhọn không thể đỡ.
Khi tại Đế Quốc Cát Ương, nàng có thể chấp nhận Dương Thiên Lôi nhỏ hơn mình bảy tuổi, đồng thời khi tiến nhập Trảm Không Kiếm Phái, thân phận và địa vị ngang nhau, nàng càng không có gì cố kỵ mà chấp nhận Dương Thiên Lôi. Tuổi tác chênh lệch cũng không nhiều. Dương Thiên Lôi từng nói qua, chênh lệch bảy tuổi đối với tu luyện giả mà nói, quả thực không đáng là gì.
Quan trọng hơn chính là, cách biệt mấy ngày nay, khiến nàng càng nhận rõ tình cảm trong lòng mình đối với Dương Thiên Lôi.
Thứ tình cảm đã từng mông lung, dần dần sáng tỏ như trăng rằm, khắc cốt ghi tâm.
Nhục mạ chính mình có thể chấp nhận được, nhưng nhục mạ Dương Thiên Lôi lại khiến Trương Tử Hàm triệt để phẫn nộ.
Tất cả mọi người, Dương Thiên Ngạo, Phong Mã Ngưu, Vũ Đại Lãng, thậm chí ngay cả Mộc Tử Vi vốn vẫn đối với Trương Tử Hàm có một tia địch ý khó hiểu, đều khiếp sợ mở to hai mắt nhìn. Thấy vẻ băng lãnh và phẫn nộ trên gương mặt tuyệt mỹ của Trương Tử Hàm, bọn họ phảng phất như bây giờ mới thực sự hiểu rõ Trương Tử Hàm vậy.
Nàng vốn luôn luôn ôn nhu như nước, luôn luôn mềm yếu thiện lương, kín đáo e thẹn, phải phẫn nộ tới mức nào mới có thể có dũng khí bộc phát chấn động nhân tâm như vậy? Lời lẽ sắc bén, đối chọi gay gắt như vậy?
Quan trọng hơn là, mỗi người tại giờ khắc này đều rõ ràng cảm nhận được, tình cảm của Trương Tử Hàm đối với Dương Thiên Lôi đã kiên định tới mức nào rồi.
- Kiếp này có được người thê như vậy, còn cầu gì nữa? Ta vì lão đại mà tự hào, vì tẩu tử mà kiêu ngạo.
Trong lòng Phong Mã Ngưu nhiệt huyết dâng trào, ánh mắt nhìn về phía Lôi Hoành tản mát ra một loại sát khí dường như ngưng tụ thành thực chất, cường liệt đến nỗi tất cả mọi người phía sau Lôi Hoành đều cảm thấy kinh hãi.
Sắc mặt Lôi Hoành biến thành màu tím đỏ, từng đạo lôi điện màu xanh da trời khủng bố từ trên người hắn điên cuồng bốc lên, ánh mắt tràn ngập ác độc nhìn chằm chằm Trương Tử Hàm, thanh âm băng lãnh rít qua kẽ răng:
- Tốt! Tốt! Trương Tử Hàm! Lôi Hoành ta sẽ cho nàng thấy, lựa chọn của nàng sai lầm như thế nào. Các ngươi nói xem, ta, Lôi Hoành, đệ tử thân truyền của Thái Thượng trưởng lão bị người nhục mạ, phải làm sao đây?
- Đánh!
Một gã thiếu niên nhất thời nhảy ra, tàn bạo nhìn đám người Dương Thiên Ngạo, lớn tiếng nói.
- Rất tốt! Đều lên hết cho ta. Lôi Hoành ta chấp hết các ngươi.
- Lôi Hoành, ngươi dám? Đây là Trảm Không Kiếm Phái, lẽ nào ngươi muốn ỷ thế hiếp người?
Dương Thiên Ngạo hét lớn một tiếng, thanh âm như chuông lớn, truyền đi thật xa, khí tức bản thân nhất thời cuồn cuộn tản ra, đề thăng tinh thần lực của mình tới cực hạn.
Dương Thiên Ngạo là người bất cứ lúc nào cũng có thể giữ mình tỉnh táo. Hắn biết rõ hiện tại một khi chiến đấu xảy ra, người chịu thiệt tuyệt đối là bên mình. Bây giờ, điều hắn hi vọng nhất là, Dương Thiên Lệ và Sở Hương Hương có thể tới kịp lúc.
Cũng hi vọng có thể có cao thủ Thiên Minh Phong tới ngăn cản trận chiến này. Thế nhưng, hi vọng này lại rất mong manh.
Bất quá, hắn cũng không từ bỏ hi vọng, mà là cố lấy hết tinh thần lực, rống giận kêu tên Lôi Hoành.
Mục đích của hắn là kêu gọi Dương Thiên Lệ và Sở Hương Hương. Chỉ có hai người tới, mới có thể xoay chuyển đại cục.
Thế nhưng, Trảm Không Kiếm Phái và Học viện Cực Dương khác xa nhau. Trong quy định của môn phái không có bất luận điều lệnh nào cấm đệ tử chiến đấu, chỉ cần không đánh chết người là được. Cho nên, mặc dù rất nhiều người đã sớm chú ý tới tranh chấp ở đây, nhưng lại đều mang ý niệm xem kịch vui trong đầu.
Ai sẽ ngăn cản? Chỉ có trong hoàn cảnh ức hiếp và bị ức hiếp mới có thể kích phát ra khát vọng lực lượng của các đệ tử, có thể khiến cho các đệ tử vì truy cầu lực lượng mà nỗ lực không ngừng vươn lên hùng mạnh.
- Ỷ thế hiếp người thì sao? Ở đây nắm đấm cứng rắn mới là đạo lý. Dám đắc tội ta, không ai có thể bảo vệ được ngươi đâu. Giữ Trương Tử Hàm lại cho ta.
Lôi Hoành ra lệnh một tiếng, nhất thời hơn mười thiếu niên từ phía sau vọt ra. Mà thân hình Lôi Hoành cũng nhoáng lên, rút kiếm xông về phía Dương Thiên Ngạo.
- Tẩu tử, đừng cản ta!
Phong Mã Ngưu gầm lên giận dữ, rút kiếm ra.
Vũ Đại Lãng, Mộc Tử Vi cũng đồng thời xuất thủ.
Dương Thiên Ngạo biết tình thế đã không thể vãn hồi, đành trực tiếp chiến đấu với Lôi Hoành.
Bởi vì mệnh lệnh của Lôi Hoành, cho nên cũng không có ai công kích Trương Tử Hàm. Nhưng Trương Tử Hàm vẫn quát lớn một tiếng, năng lượng thuộc tính băng cuồng bạo bắn ra, gia nhập vào vòng hỗn chiến.
- Oa! Phía trước hình như đang hỗn chiến. Mau đi xem một chút!
Đúng lúc này, bên ngoài, một thiếu niên nhất thời hưng phấn phóng nhanh về phía trước.
- Ồ? Là thiếu gia. Chúng ta mau đi hỗ trợ.
Lôi Bạo, Khâu Đạo Phi, Công Tôn Nhược Hồng, đều là những tên vốn cùng nhóm Lôi Hoành, nhất thời xông ra ngoài. Trước kia bọn chúng là tùy tùng của Lôi Hoành, hiện tại Lôi Hoành như mặt trời ban trưa, bọn chúng càng muốn ôm miếng ngon này. Cơ hội tuyệt hảo như vậy, sao có thể bỏ lỡ?
Cho nên, nháy mắt khi có người kêu tên Lôi Hoành, mấy người này liền không chút do dự xông ra ngoài.
Thế nhưng, có ba đạo thân ảnh, so với bọn chúng còn nhanh hơn mấy lần.
Một trong số đó càng như tuấn mã, xẹt qua một đạo tàn ảnh liền biến mất trước mắt mọi người. Không chút tinh thần lực, cũng không có khí trường, dường như là u linh vậy.
Ngay từ khi hỗn chiến bắt đầu đã hấp dẫn mấy nghìn người vậy xem, vây thành một vòng thât lớn, chen chúc cùng một chỗ.
- Oanh!
Một tiếng nổ vang lên. Nắm tay Lôi Hoành lóng lánh quang điện màu da trời, vậy mà một quyền liền chấn Dương Thiên Ngạo lui lại mấy bước.
Tinh thần lực toàn thân Dương Thiên Ngạo dường như bị đánh tan, bị một cỗ lực lượng kinh khủng đả kích khiến toàn thân tê dại, như lửa nướng, như sấm đánh.
Một dòng máu tươi từ khóe miệng Dương Thiên Ngạo chảy xuống. Hắn biết thuộc tính Lôi manh mẽ, nhưng không ngờ lại mạnh tới mức độ này.
Cùng là Tinh Giả cấp tám, dưới công kích của Lôi Hoành, Dương Thiên Ngạo không hề có sức đánh lại.
- Chỉ bằng ngươi, cũng muốn đấu với lão tử?
Lôi Hoành cuồng ngạo nói, vung quyền tiếp tục đánh về phía Dương Thiên Ngạo.
Đồng thời trong lúc đó, một mình Phong Mã Ngưu nghênh chiến ba, bốn người. Tuy rằng phẫn nộ khiến đan điền hắn bạo phát, phát huy ra sức chiến đấu kinh người, nhưng tu vi những đối thủ này cũng không chênh lệch bao nhiêu so với hắn, có đánh thêm cũng chỉ là chịu đòn thêm mà thôi.
Mộc Tử Vi đại khái bởi vì là một Tiểu La Lỵ xinh đẹp, ngược lại cũng không đến mức bị vây công. Thế nhưng tên đệ tử đối chiến với nàng, tu vi lại rõ ràng cao hơn nàng một bậc, hoàn toàn thành thục, hơn nữa lại thường xuyên nói những câu bỡn cợt thô tục khiến cô nàng cuồng bạo tới cực điểm. Dù vậy, nàng vẫn không cách nào thương tổn đối phương một mảy may.
Chỉ có Vũ Đại Lãng ngược lại phát huy ra chiến lực kinh người. Thân thể hắn vốn cường hãn, lấy công đối công. Mặc kệ có bao nhiêu người vây công, hắn đều cuồng bạo nghênh chiến, trực chỉ mục tiêu.
Mà ma pháp hệ băng mạnh mẽ của Trương Tử Hàm lại thường xuyên qua lại giữa Phong Mã Ngưu và Mộc Tử Vi, thường thường trợ giúp hai người giải vây. Đối với chiến đấu giữa Lôi Hoành và Dương Thiên Ngạo, Trương Tử Hàm quả thực là hữu tâm vô lực.
Không hề nghi ngờ, nếu cứ tiếp tục như thế này, kết quả duy nhất chính là bị bọn người Lôi Hoành triệt để chà đạp.
Đây hoàn toàn là trận chiến nghiêng về một bên.
- Thật mạnh a. Hắn chính là đệ tử thân truyền của Thái Thượng trưởng lão Tiêu Như Mộng sao?
- Đúng vậy! Nghe nói là vì nữ đệ tử xinh đẹp mà ngươi không thấy được. Nữ đệ tử đó vừa rồi mắng rất lợi hại. Tựa hồ nàng đã có ý trung nhân rồi, cũng là đệ tử trong Trảm Không Kiếm Phái chúng ta. Tên Lôi Hoành kia chính là cùng đệ tử này tranh đoạt nữ đệ tử xinh đẹp đó.
- Điều kiện của Lôi Hoành tốt như vậy, chẳng lẽ còn đoạt không được từ đệ tử kia? Trong hàng đệ tử mới tấn nhập chúng ta lần này, ngoại trừ Sở Hương Hương có thân thể ngũ hành đệ tử thân truyền của Thái Thượng trưởng lão, tựa hồ không còn bất luận kẻ nào mạnh mẽ như Lôi Hoành nữa mà?
- Cho nên, ta cũng rất kỳ quái. Thực lực của Lôi Hoành này quả nhiên mạnh mẽ, lực lượng thuộc tính Lôi cũng thực là lợi hại.
Đủ loại lời lẽ bàn tán khác nhau từ trong đám người không ngừng truyền đến. Ngay khi mọi người ở đây đều cho rằng đám người Trương Tử Hàm tất nhiên khó thoát khỏi độc thủ của Lôi Hoành, phía sau bọn họ bỗng nhiên truyền đến một tiếng nổ kinh thiên.
Ầm ... ầm...
Một đạo thân ảnh trực tiếp bay lên trời, nhanh như thiểm điện điểm trên đầu đám người vây xem, vượt qua cự ly hơn mười trượng, ầm ầm rơi vào giữa sân đấu.
← Ch. 129 | Ch. 131 → |