← Ch.135 | Ch.137 → |
Một mặt âm thầm học tập cách phối họp lực lượng ngũ hành của Sở Hương Hương, mặt khác điên cuồng tấn công nàng.
Thời gian trôi qua, Sở Hương Hương đã đổ mồ hôi nhễ nhại, dần dần lộ ra vẻ mệt mỏi, mà tốc độ tấn công của Dương Thiên Lôi cũng từ từ chậm lại.
Điều này đối với thể lực biến thái của hắn mà nói, tuyệt đối là không có khả năng, chỉ là hắn giảm tốc độ vô cùng cẩn thận, khiến người khôn khéo như Sở Hương Hương cũng không phát hiện ra. Hơn nữa dần dần nàng còn thích ứng với tiết tấu của Dương Thiên Lôi.
- Tiếp chiêu!
Đúng lúc này, Dương Thiên Lôi bỗng nhiên quát to một tiếng:
- Quét ngang chân!
Dương Thiên Lôi bỗng nhiên khom người, thân thể xoay tròn một vòng như con quay. Một chân bỗng nhiên kéo dài ra một đoạn, nhanh như thiểm điện quét về phía hạ thân của Sở Hương Hương.
Sở Hương Hương cả kinh, lập tức hừ lạnh một tiếng, thân hình bỗng nhiên bắn lên. Chưởng ảnh đầy trời như phô thiên cái địa, trực tiếp bao phủ lên người Dương Thiên Lôi.
Khiến Dương Thiên Lôi dính đầy bụi đất mà vội vã lui lại.
Chỉ là, Sở Hương Hương vừa rơi xuống đất, Dương Thiên Lôi lại một lần nữa hét to:
- Quét ngang chân!
Tốc độ vẫn không hề thay đổi, thậm chí chậm hơn một chút.
Sở Hương Hương càng thoải mái mà tránh thoát.
- Quét ngang chân!
Dương Thiên Lôi tiếp tục hét lớn một tiếng.
Sở Hương Hương rất buồn bực. Ngươi không thể đổi một chiêu khác sao? Loại chiêu thức rách nát này mà cũng muốn đánh lén ta sao?
Vừa nghe Dương Thiên Lôi hét "Quét ngang chân!", Sở Hương Hương không hề nghĩ ngợi liền bay lên trời, lại lần nữa bức lui Dương Thiên Lôi.
Thế nhưng, đúng lúc này, thân ảnh Dương Thiên Lôi bỗng nhiên nhanh hơn mấy lần, như thiểm điện đánh về phía Sở Hương Hương. Đâu còn cái gì là "Quét ngang chân" nữa.
- Bắt Nãi Long Trảo Thủ!
Khi Sở Hương Hương nghe thấy thanh âm này, căn bản không kịp phản ứng. Lực ngũ hành còn chưa có vận chuyển ra, liền cảm thấy trước ngực bị xiết chặt. Hai bàn tay Dương Thiên Lôi trực tiếp chộp thẳng vào hai quả tuyết lê trước ngực mình.
- Ahhh!
Sở Hương Hương kêu lên một tiếng sợ hãi, nhất thời trước ngực nẩy lên một cái. Loại cảm giác được vuốt ve này khiến nàng mất đi hoàn toàn lực lượng, trực tiếp từ không trung rơi thẳng xuống phía dưới. Càng làm cho Sở Hương Hương nổi trận lôi đình chính là, ngay khi Dương Thiên Lôi buông tiểu mimi của mình ra, vậy mà trực tiếp ôm ngang eo mình, "phù phù" một tiếng rơi xuống đất, hung hăng đè nàng xuống dưới thân.
Vừa rơi xuống mặt đất, hai tay Dương Thiên Lôi nhanh như chớp, trực tiếp đè lấy hai tay Sở Hương Hương, thân thể gắt gao dán sát trên người nàng, mặt đối mặt, ngực đối ngực, trong mắt tản ra một tia điên cuồng, xấu xa, đắc ý, tàn bạo mà hỏi:
- Ta có phải là nam nhân hay không?
- Dương Thiên Lôi...Ngươi... Tên đại sắc lang này. Mau buông ta ra!
Sở Hương Hương tức giận vùng vẫy, chỉ là hai tay của Dương Thiên Lôi cứng như kìm sắt, cho dù nàng giãy giụa thế nào cũng không lay động được mảy may. Càng kinh khủng hơn chính là, khí tức nam tử dày đặc, còn có khuôn mặt Dương Thiên Lôi gần trong gang tấc, khiến trái tim Sở Hương Hương đập nhanh gấp trăm lần, lực lượng cũng yếu bớt cả nghìn lần. Lấy cái gì phản kháng đây?
- Trước hết nàng nói đi đã. Ta có phải là nam nhân không?
- Ngươi là đại sắc lang, là nến đầu thương, ẻo lả!
Sở Hương Hương triệt để phẫn nộ rồi. Đã khi nào nàng chịu uy hiếp như vậy chưa? Hơn nữa kẻ uy hiếp mình lại là tên tiểu hài tử xấu xa, tiểu hài tử mà ba ngày trước nàng còn có thể tùy ý chà đạp. Thân là tiểu yêu nữ, trước uy hiếp mà dễ dàng thỏa hiệp như vậy, còn gọi là tiểu yêu nữ sao?
- Cái gì? Nàng nàng nàng... Nàng đây là bức ta!
Vốn là bị cảm xúc say lòng kia khiến cho trong lòng ngứa ngáy, lúc này lại đang nằm trên người Sở Hương Hương, cảm thụ được thân thể mềm mại, lồi lõm hấp dẫn của nàng, càng khiến nội tâm Dương Thiên Lôi thêm sợ hãi, bộ vị nhạy cảm trên cơ thể hắn từ lâu đã không thành thật mà ngẩng cao đầu, hiên ngang mà đứng. Chỉ là, Dương Thiên Lôi vẫn cố duy trì một tia lý trí, kìm chế hạ thân. Nhưng lúc này lại bị Sở Hương Hương đả kích như vậy, thú huyết vốn tiềm tàng trong Dương Thiên Lôi triệt để sôi trào. Còn quản cái khỉ gió gì nữa, ca bất chấp mọi thứ rồi!
Cùng lúc hạ thân bùng lên, Dương Thiên Lôi bỗng nhiên trầm người xuống.
- Ahhhh!
Sở Hương Hương nhất thời phát ra một tiếng kêu sợ hãi. Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đỏ bừng, nhất thời giống như hào quang xán lạn. Ngay lúc đó, nàng rõ ràng cảm ứng được một vật cứng giống như cây gậy hung hăng đâm vào giữa hai đùi mình.
Cố gắng dốc hết chút sức lực cuối cùng, Sở Hương Hương liều mạng khép chặt hai chân lại. Bằng không, một khi chúng tách ra, chuyện mà nàng sắp sửa phải đối mặt tuyệt đối là hung hiểm gấp mười, gấp trăm lần. Nàng rất rõ ràng, vật kia sắp sửa đặt trúng nơi nào rồi.
- Ta có phải là nam nhân không?
Dương Thiên Lôi lại tiếp tục hỏi.
- Ngươi... Tên đại sắc lang này...Ngươi có phải...Ngươi có phải... Được chưa? Ô ô...
Dưới tình huống bất đắc dĩ, Sở Hương Hương bị bức cung đành phải đáp bừa, nhưng trong lòng lại dâng lên vô hạn ủy khuất. Nàng vốn được xưng là tiểu yêu nữ, vậy mà bây giờ khóc nấc lên, nước mắt trong suốt nhất thời tràn mi.
Nhìn quen nam nhân ba vợ bốn nàng hầu, từ nhỏ Sở Hương Hương đã cảm ứng được tư tưởng khác người, trưởng thành sớm hơn so với bất cứ người nào. Đồng thời, đối với tư tưởng xấu xa của nam nhân, nàng cũng kháng cự quyết liệt hơn so với bất kỳ ai. Nàng luôn cố chấp cho rằng, suốt cuộc đời mình sẽ không phát sinh quan hệ với bất luận nam nhân nào, lại càng không bao giờ cho phép nam nhân tiếp xúc với cơ thể mình. Đây không phải băng thanh ngọc khiết, không phải thủ thân như ngọc, mà là cảm giác chán ghét phát ra từ sâu trong nội tâm nàng.
Tuy rằng Dương Thiên Lôi trong lúc vô tình đã có hai lần tiếp xúc thân mật với nàng, nhưng trong lòng nàng chỉ coi Dương Thiên Lôi là một tiểu hài tử chưa lớn, coi hắn như đồ chơi tốt, hay một tiểu đệ đệ thần bí của mình mà thôi.
Cho nên, nàng không để ý hai lần ngoài ý muốn đó.
Nhưng còn bây giờ thì sao?
Dương Thiên Lôi không những cường thế dùng thủ đoạn hèn mọn bỉ ổi mà chộp tới bộ ngực của nàng, lại còn nằm đè lên người nàng, dùng thứ đồ kia tập kích thân thể nàng. Tuy rằng nàng vẫn không nhìn thấu tâm lý Dương Thiên Lôi, nhưng lại có thể xác định, giờ khắc này, Dương Thiên Lôi so với những tên nam nhân cầm thú vừa thấy nàng hai mắt liền tỏa sáng cũng không khác gì nhau.
Nhưng nàng lại vô lực phản kháng, thậm chí còn bị Dương Thiên Lôi bức bách phải thỏa hiệp.
Thân là công chúa Đế Quốc Cát Ương, là thiên tài thân thể ngũ hành, nàng có khi nào chịu đựng qua loại ủy khuất này?
Dương Thiên Lôi nhất thời trợn tròn mắt, tiểu đệ đệ đang khí thế hiên ngang cũng lập tức yên lặng xuống. Hắn không nghĩ tới phản ứng của Sở Hương Hương lại kịch liệt như vậy, càng không nghĩ tới Sở Hương Hương sẽ khóc. Có phải chính mình đã hơi quá đáng chăng?
Dương Thiên Lôi cuống quít từ trên người Sở Hương Hương nhảy bật dậy, xấu hổ đến cực điểm nói:
- Hương Hương tỷ... Ta... Ta không phải cố ý, chỉ là...giỡn chơi với tỷ một chút mà thôi!
Sở Hương Hương đứng thẳng lên, cũng không thèm nhìn Dương Thiên Lôi, liền bật khóc rồi chạy ào lên lầu hai Lăng Vân Các."Phành!" một tiếng, đóng cửa lại.
Dương Thiên Lôi ngây ngốc nhìn bóng lưng thon thả đáng yêu, mái tóc rối tung bay phất phơ trong gió cùng những giọt nước mắt trong suốt của Sở Hương Hương, trong lòng chỉ có hối hận và hối hận.
- Ba! Ba!
Dương Thiên Lôi đập tay trái lên tay phải, lại đập tay phải vào tay trái:
- Con mẹ nó! Ai bảo ngươi nhịn không được? Ai cho ngươi dê như vậy?
Dương Thiên Lôi chính là đang muốn đánh tiểu đệ đệ của mình, nhưng rốt cục không đành lòng, bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng hồi hận không ngớt:
- Hình như hơi quá đáng a... Đã có Tử Hàm muội muội còn đối đãi như vậy với Hương Hương tỷ... Nàng có vẻ rất thương tâm. Làm sao bây giờ? Mẹ kiếp! Đều là do tiểu đệ đệ giá họa. Nếu như không chọc cái kia một chút, nói không chừng...
- Ài... Thì ra cuộc đời sợ nhất không phải bị người khác nói mình là ngọn nến đầu thương, ẻo lả, cũng không phải bị hoài nghi có phải là nam nhân hay không, mà chính là nước mắt của nữ nhân.
Nhìn cánh cửa phòng đóng chặt kia, Dương Thiên Lôi cười cười tự giễu nói.
Cái gì lời vàng yêu đương, cái gì bí quyết tán gái... Giờ phút này đối với hắn chẳng khác gì phù vân.
Chọc cũng đã chọc rồi. Tuy rằng chỉ là kết quả của trò đùa dai và bản tính xấu xa, cũng không có tạo thành thương tổn thực sự gì. Nhưng khi Dương Thiên Lôi tỉnh táo lại, cũng hiểu được động tác như vậy đối với một thiếu nữ chưa hé nụ tình sẽ tạo thành đả kích lớn thế nào. Hơn nữa, hắn còn có ý định ngắt tiểu mimi của người ta.
Nếu như là Trương Tử Hàm thì cũng thôi đi, có danh có phận, hai bên đồng tình, mình còn có thể vỗ ngực cao giọng mà nói:
- Ta chịu trách nhiệm!
Nhưng đây lại là Sở Hương Hương. Không thể phủ nhận, đối với mỹ nữ như Sở Hương Hương mà nói, tên Dương Thiên Lôi xấu xa này nếu không muốn là tuyệt đối không có khả năng. Cũng bởi vì có suy nghĩ này, cho nên hắn mới có thể "Mượn gió bẻ măng", "Dựa thế làm càn", làm ra loại chuyện tình khiến Sở Hương Hương không thể chịu được này.
Thế nhưng hắn cũng không dám đứng ra nói: "Ta chịu trách nhiệm".
Hơn nữa, cho dù hắn nói, Sở Hương Hương sẽ đáp ứng sao? Nàng làm sao đối mặt với Dương Thiên Lệ? Quan trọng hơn là, làm sao đối mặt với Trương Tử Hàm?
Dương Thiên Lôi phiền muộn trở về phòng mình, tâm trạng mãi vẫn không thể bình tĩnh trở lại. Tràn ngập trong đầu đều là hình ảnh khóc lóc thương tâm của Sở Hương Hương.
- Móa!
Tâm thần Dương Thiên Lôi bồn chồn, đứng ngồi không yên. Loại cảm giác này rất không thoải mái. Nhưng biết làm sao bây giờ? Đi an ủi Sở Hương Hương sao? An ủi thế nào đây?
- Đa tình tự cổ nan di hận. Dĩ hận miên miên vô tuyệt kỳ. Mẹ kiếp! Lời cổ nhân nói cấm có sai! Còn muốn cái gì bằng tuyệt thế thần công khiến cho vô số muội muội say mê. Đây không phải là vô nghĩa sao?
- Ngươi thích nàng?
Ngay khi Dương Thiên Lôi đang luống cuống vạn phần, Lăng Hi cảm thụ được cảm xúc chấn động của Dương Thiên Lôi, liền trực tiếp triệu hoán hắn tới trong đầu. Tuy nhiên, thân ảnh của Lăng Hi cũng không xuất hiện.
- Thích? Ta đã có Trương Tử Hàm.
Dương Thiên Lôi sửng sốt nói.
Trong khoảng thời gian này, nguyên thần suy yếu của Lăng Hi đã dần dần trở nên ổn định lại, thường xuyên trao đổi cùng Dương Thiên Lôi. Trong những lúc đó, hai người cơ bản không có gì bí mật. Lăng Hi đối với Dương Thiên Lôi và những người bên cạnh hắn cũng đều có hiểu biết nhất định.
- Ta chỉ hỏi ngươi, ngươi có thích nàng không?
- Việc này... Nàng là mỹ nữ, nếu ta nói không thích chính là nói dối... Nhưng loại thích này...
- Ý ngươi là so với Trương Tử Hàm khác nhau đúng không?
Lăng Hi hỏi.
- Có lẽ vậy...
- Tốt lắm!
Lăng Hi cũng không nói thêm gì nữa.
Thế nhưng đúng vào lúc này, trong đầu Dương Thiên Lôi vậy là hiện ra hình ảnh một nam nhân. Đối diện với nam nhân đó chính là thân ảnh Sở Hương Hương.
Nam nhân mỉm cười, chậm rãi vươn cánh tay, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Sở Hương Hương.
- Ta xxx... Cút con bà ngươi đi!
Dương Thiên Lôi không hề nghĩ ngợi, bước một bước liền vọt tới bên cạnh, đánh ra một quyền.
Nhất thời thân ảnh nam nhân kia cùng Sở Hương Hương đều hoàn toàn tan biến như bọt biển, mà Dương Thiên Lôi nhìn nắm tay mình chém ra, kinh ngạc không nói nên lời.
- Đạo tu luyện, tối kỵ nhất là tinh thần không yên, lo lắng, thấp thỏm, do dự, thiếu tập trung. Tình cảm dây dưa cũng tốt, tình yêu chân chính cũng vậy, chỉ có tùy tâm tùy tính, nhìn thẳng vào nội tâm của mình, mới có thể hiểu rõ ý niệm trong đầu mình, gạt bỏ tâm ma, mạnh mẽ thăng tiến
Đúng lúc này, thanh âm Lăng Hi vang lên như trống chiều chuông sớm, vọng tới trong tai Dương Thiên Lôi.
- Tuy tâm tùy tính, nhìn thẳng vào nội tâm mình, mới có thể hiểu rõ ý niệm trong đầu mình, gạt bỏ tâm ma, mạnh mẽ thăng tiến.
Dương Thiên Lôi thì thầm tự nhủ, hai mắt bỗng nhiên tản mát ra hai đạo tinh quang, trầm giọng nói:
- Lăng Hi, cảm tạ nàng! Ta trời sinh mặc dù không hạ lưu nhưng lại phong lưu. Trương Tử Hàm, ta muốn, Sở Hương Hương, ta muốn, mà nàng, ta cũng muốn. Có được tình cảm gắn bó, cùng làm những chuyện vui vẻ, nhìn thẳng vào nội tâm của mình, không cần biết là phận hay là duyên.
Cùng với tiếng nói của Dương Thiên Lôi, thân hình hắn bỗng nhiên biến mất trong đầu trở về bản thể. Hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, cứ như vậy đứng ở nơi đó, chân đạp đất, đầu đội trời, tiến nhập một trạng thái kỳ dị.
Thân thể hắn phảng phất như lớn lên vô hạn, vô số tinh cầu phiêu đãng quanh người. Mỗi một tinh cầu, theo hô hấp của Dương Thiên Lôi, cứ phập phồng không ngớt, giống như một cơ thể sống vậy.
Mà lúc này, trong đầu Dương Thiên Lôi một mảnh không minh, cảm ứng được loại liên hệ cùng tràng cảnh kỳ diệu này, trong lòng hoàn toàn không buồn, không vui, không lo, không sợ.
- Đốn ngộ!
Lăng Hi kinh ngạc xuất hiện trước mặt Dương Thiên Lôi. Nàng chẳng qua là mở miệng niệm chú, không nghĩ tới Dương Thiên Lôi niệm hóa được điểm tinh túy, tiến nhập trạng thái đốn ngộ mà tu luyện giả luôn luôn thiết tha mơ ước.
Đốn ngộ, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. Phải là người có đại trí tuệ, đại cơ duyên mới có thể làm được. Trong sát na đốn ngộ ấy, hết thảy mọi ý nghĩ xấu xa, hết thảy mọi tâm ma quỷ kế, đều hoàn toàn tan biến, trở về với chính bản thân của mình, nhập vào cảnh giới vô pháp, vô niệm.
- Cảm ngộ hàng vạn hàng ngàn tinh thần, rèn luyện huyệt khiếu, đột phá bình cảnh Tinh Giả cấp tám.
Trong mắt Lăng Hi hiện lên một tia kinh hỉ.
← Ch. 135 | Ch. 137 → |