← Ch.150 | Ch.152 → |
"Bành!"
Một tiếng nổ thât lớn truyền ra. Trên mặt Hải Đại Phú nhất thời hoa máu tung bay, cái mũi lập tức gãy gập. Đau đớn kịch liệt khiến hắn hét thảm một tiếng. Sau đó trước mắt tối sầm. Từng tiếng nổ mạnh trên người hắn phát ra, thanh âm xương cốt vỡ vụn "răng rắc" không ngừng truyền đến.
Hầu như chỉ trong chốc lát sau đó, Hải Đại Phú liền chết ngất đi. Trong sát na trước khi hôn mê, ánh mắt hắn hiện lên một loại cực độ kinh khủng, tuyệt vọng và không cam lòng.
Trong nháy mắt đó, hắn biết, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của mình. Hắn đường đường là một Tinh Giả cấp chín, vậy mà lại chết trong tay một đầu ma thú cấp tám. Hắn rất không cam lòng. Hắn không muốn chết. Nhưng lúc này cũng không có bất kỳ biện pháp gì nữa rồi.
Sở Hương Hương và Lục Thanh Âm kinh hoàng nhìn một màn bạo lực và tràn ngập máu tanh kia, trong lòng cũng dạt dào kinh hỉ.
Biến thái không gì không làm được.
- Tha hắn!
Dương Thiên Lôi đánh cho Hải Đại Phú thành đầu heo, bóp vỡ toàn bộ xương cốt của hắn, thầm mắng một câu, sau đó vung vung hùng chưởng thật lớn, thân hình nhoáng lên, liền mau chóng trở lại chỗ Sở Hương Hương và Lục Thanh Âm.
- Đi! Chúng ta mau rời khỏi đây,
Đi tới cửa động, Dương Thiên Lôi trực tiếp từ trong Ma Hùng chui ra, nói với hai nàng.
- Thiên Lôi, ngươi giết bọn họ rồi à?
Sở Hương Hương có chút lo lắng hỏi.
- Không có! Tội bọn họ chưa đáng chết, chỉ là giáo huấn một chút mà thôi. Hải Đại Phú hơi thảm một chút. Hắn muốn đối phó ca thế nào, ca liền đối với hắn như thế. Hắc hắc...Thừa dịp bọn họ còn hôn mê, chúng ta nhanh đi thôi, miễn cho bị người khác phát hiện sẽ không hay.
Khóe miệng Dương Thiên Lôi mang theo một tia cười đắc ý, nhẹ giọng nói.
Sở Hương Hương vừa muốn lên tiếng triệu hoán Lôi Cưu lại bị Dương Thiên Lôi ngăn lại.
- Lôi Cưu là động vật thông minh. Lôi Cưu của mấy tên này hẳn là cũng ở gần đây. Chúng ta trước tiên tránh đi một đoạn rồi triệu hoán Lôi Cưu cũng không muộn.
Dương Thiên Lôi nói.
Hắn nói xong, nhìn thi thể Ma Hùng kia một chút, bỗng nhiên vung hai tay lên. Nhất thời phát ra hai tia lửa cực nóng đánh vào thi thể Ma Hùng cùng với máu thịt bị khoét ra trên mặt đất. Một cuộn khói đen bốc lên, một lát sau toàn bộ liền biến thành tro tàn.
Lúc này Dương Thiên Lôi mới yên lòng, trực tiếp kéo tay hai nàng, với tốc độ kinh người mang theo hai nàng mau chóng rời đi.
Giữa cảnh trời đêm, sau khi chạy qua mấy cây số, mới triệu hoàn Lôi Cưu. Ba người cưỡi Lôi Cưu, một lần nữa đi vào sâu trong Hồng Hoang Sơn Mạch.
...
Lúc này màn đêm đã hoàn toàn phủ xuống, bầu trời đêm sáng sủa, ánh sao lấp lánh. Một vầng trăng tròn thật lớn treo lơ lửng ngoài xa xa, tỏa ra ánh sáng nhu hòa. Cưỡi trên Lôi Cưu bay giữa không trung, khung cảnh này, mang theo vài phần ý tiêu dao.
Ánh trăng như gột rửa hết thảy!
Dương Thiên Lôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, nhìn vào hàng vạn hàng ngàn vì tinh tú, vào ánh trăng tròn so với Địa Cầu lớn hơn gấp mấy lần. Tâm trạng hưng phấn sau một hồi đại chiến vừa rồi của hắn chậm rãi bình tĩnh trở lại, ánh mắt càng trở nên thâm thúy xa xăm phảng phất như muốn nhìn thấu hư không thần bí xa xăm kia, khiến khuôn mặt hắn dần trở nên thành thục, nhưng vẫn giấu được vẻ non nớt, tản mát ra một tia khí tức tang thương không hợp với lứa tuổi. Trong đầu hắn nhịn không được hiện ra một câu thơ trong bài "Tĩnh dạ tư" của Lý bạch: "Ngẩng đầu nhìn trăng sáng. Cúi đầu nhớ cố hương".
Khoảng thời gian đi tới đại lục Thiên Huyền này, có thể nói chính là đoạn thời gian phong phú nhất trong cuộc đời hắn.
Hắn có gia đình, có thân nhân, có người yêu, có bằng hữu, cũng có cả lo lắng và bất lực. So với chính mình lẻ loi hiu quạnh trên Địa Cầu, không ai thương, không ai yêu, không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần. Hắn cảm giác được, bản thân mình đã chân chính dung nhập vào thế giới này.
Thế nhưng hoàn cảnh này lại khiến hắn nghĩ đến chính mình trước đây tại Địa Cầu. Tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng hắn biết, cái thế giới tràn ngập dơ bẩn, đen tối, ồn ào náo động để lại cho hắn vô số tiếc nuối, cô đơn, cùng kinh hoàng kia chính là cố hương đích thực của hắn.
Đó là một loại tình cảm vừa yêu vừa hận, muốn quên đi nhưng lại không thể dứt bỏ.
Kỳ thực, Dương Thiên Lôi cũng không rõ ràng lắm, sở dĩ hắn lập nhiều chí nguyện to lớn, muốn chạm đến nguồn gốc sự thật nói cho cùng chính là vì phần tình cảm kia đối với Địa Cầu. Chỉ là trong lòng hắn không muốn thừa nhận mà thôi.
- Trong hàng tỉ ngôi sao kia, hẳn là có Địa Cầu?
Dương Thiên Lôi khẽ thở dài một tiếng, thu hồi ánh mắt.
...
Ở chỗ sâu trong Hồng Hoang Sơn Mạch, trong một tòa thành trì thật lớn, từng tòa nhà cao lớn hùng vĩ mọc san sát nhau. Những kiến trúc này so với thành thị của nhân loại có điểm khác nhau cực lớn, thô hào có thừa nhưng tinh xảo không đủ.
Đây là thành thị của ma thú bên trong Hồng Hoang Sơn Mạch, tiếp cận gần nhất với Trảm Không Kiếm Phái – Thất Lạc Thành. Các loại đẳng cấp, chủng tộc ma thú vô số kể, càng có vô số yêu thú cường đại.
Yêu thú, cùng cấp với cường giả Tiên Thiên của nhân loại. Mà thành chủ Thất Lạc Thành "Kim Mao Sư Vương" đã đạt tới cảnh giới yêu thú cấp Tám. Thể chất yêu thú vốn cường hãn, khiến thực lực của nó só với cường giả Tiên Thiên cấp tám của nhân loại càng khủng bố hơn.
Lúc này, trong phủ thành chủ Thất Lạc Thành, trong một tòa phòng khách thật lớn, Kim Mao Sư Vương đang ngồi trên bảo tọa phía trước, nhìn bao quát thập đại yêu thú hai bên, trên mặt mang theo vẻ hưng phấn, trầm giọng nói:
- Chư vị huynh đệ, vi huynh bế quan ba mươi năm, rốt cuộc đột phá Tiên Thiên cấp tám, tấn cấp cảnh giới Tiên Thiên cấp chín.
- Chúc mừng đại ca! Chúc mừng đại ca! Ngày chúng ta xuất đầu rốt cục đã tới rồi!
Chín tên yêu thú hai bên nhất thời hưng phấn lớn tiếng nói.
- Ha ha ha... Tình hình biên cảnh gần đây thế nào?
Kim Mao Sư Vương cười lớn một tiếng, bỗng nhiên trừng đôi mắt to như chuông đồng, trầm giọng hỏi.
- Đại ca bế quan ba mươi năm, Trảm Không Kiếm Phái bên cạnh chúng ta vô cùng hung hăng càn quấy. Con dân chúng ta mỗi ngày đều có không ít bị săn giết, vô số linh dược thiên địa bị bọn chúng ngắt lấy, chúng ta lại chỉ có thể nén giận. Tổn thất có thể nói là thảm trọng. Tóm lại là, Thất Lạc Thành chúng ta lúc nào cũng có cao thủ Tiên Thiên đến lịch lãm, khiêu khích, cướp đoạt. Xung quanh thành thị của ma thú cũng từng bước bị bức bách, cướp đoạt địa bàn...
- Đúng vậy, đại ca! Nếu không phải trước khi bế quan huynh đã bàn giao nhắn nhủ, chúng ta cho dù liều mạng cũng muốn giết cho bọn chúng một mảnh giáp cũng không còn.
Nói tới đây, vẻ mặt chín tên yêu thú tràn đầy giận dữ, đồng thời nhìn về phía Kim Mao Sư Vương, ánh mắt mang theo một tia u oán.
- Được rồi, được rồi! Vi huynh sở dĩ cho các đệ nén giận, cũng là suy nghĩ cho an toàn của các đệ. Trảm Không Kiếm Phái cao thủ vô số, cũng không phải các ngươi có thể chống lại. Một khi xung đột quá lớn, khiến bọn chúng tức giận, hậu quả thiết tưởng chúng ta khó mà chịu nổi. Bất quá hiện tại các đệ có thể buông tay mà làm. Vi huynh đã tấn cấp Tiên Thiên cấp chín. Tuy rằng Trảm Không Kiếm Phái có cường giả cảnh giới Thần Đạo, lại chịu khế ước của cảnh giới Thần Đạo, không thể đối với chúng ta thế nào. Về phần thành trì ma thú khác, hừ, ta sẽ khiến bọn chúng biết, đắc tội Kim Mao Sư Vương ta, hậu quả sẽ như thế nào.
- Đại ca, lúc này đệ tử của Trảm Không Kiếm Phái đang ở biên cảnh của chúng ta tu luyện. Phái đệ xuất mã a.
Nhất thời, một song đầu Lang Vương có thể hình thật lớn cao giọng nói.
- Tốt, lão Bát! Vậy thì do đệ thống suất. Cửu muội, Tiểu thập, các ngươi hộ tống lão Bát đi trước, tận lực tránh đệ tử Tiên Thiên dẫn đội. Đệ tử Hậu Thiên có thể bắt thì bắt, không thể bắt thì giết.
- Tuân mệnh! Lão không thể đợi được nữa. Lão đại! Ba mươi năm nay, bởi vì chúng ta nén giận, Trảm Không Kiếm Phái mỗi lần phái ra đệ tử Tiên Thiên thủ hộ gần như là thủ hộ tại khu vực biên giới cách Trảm Không Kiếm Phái vạn dặm, hơn nữa nhân số cực ít, tu vi bình thường. Ta và Cửu muội, tiểu Thập đủ để chém giết hết thảy bọn chúng.
- A? Xem ra thật là không coi Kim Mao Sư Vương ta vào mắt. Vậy thì cùng nhau giết.
Ánh mắt Kim Mao Sư Vương hiện lên một tia lạnh lẽo, trầm giọng nói.
- Lão đại! Ta nghĩ hay là tạm thời tránh đệ tử Tiên Thiên đi. Tuy rằng giết bọn chúng cũng không khó, nhưng đám đệ tử Tiên Thiên này tại Trảm Không Kiếm Phái có địa vị nhất định. Vạn nhất làm Trảm Không Kiếm Phái tức giận, chúng ta tuy rằng không sợ, nhưng khẳng định sẽ bùng nổ một hồi đại chiến. Mà hiện tại lão đại huynh vừa mới xuất quan, không bằng chúng ta trước hết thu phục thành trì hai phương Nam Bắc, chỉnh thể thực lực tất nhiên được tăng cường, khi đó chúng ta đối với Trảm Không Kiếm Phái đại khai sát giới cũng không muộn.
Một đầu Cửu Vĩ Hồ Vương ngồi ở dưới tay Kim Mao Sư Vương hiển nhiên địa vị gần với Kim Mao Sư Vương trầm giọng nói.
- Ừ, nhị muội nói đúng. Cứ dựa theo lời nhị muội mà chấp hành đi. Lão Tứ, ngươi cùng lão Lục, lão Thất tổ chức nhân mã, phụ trách phản công thành trì phương Bắc, thu hồi địa bàn.
- Lão Tam, ngươi và lão Ngũ phụ trách thành trì phía Nam. Chờ thu phục xong thành trì hai phương Nam Bắc, chúng ta toàn lực đối phó Trảm Không Kiếm Phái.
Kim Mao Sư Vương trầm giọng nói.
Yêu thú trời sinh tính hiếu chiến, đã phải ẩn nhẫn ba mươi năm, nhất thời nghe lệnh nhiệt huyết sôi trào, cùng đồng thanh đáp:
- Tuân mệnh!
...
- Thiên Lôi, ngươi nghĩ cái gì vậy?
Ba người Dương Thiên Lôi tiếp tục hướng chỗ sâu trong Hồng Hoang Sơn Mạch phi hành mấy trăm dặm. Dương Thiên Lôi bởi vì nghĩ tới Địa Cầu, ngược lại thái độ khác thường, một câu cũng không nói, an tĩnh dị thường. Thái độ như vậy hoàn toàn trái ngược với bản tính hèn mọn vô sỉ thường ngày của hắn, giống như là thay đổi thành một người hoàn toàn khác, khiến Sở Hương Hương và Lục Thanh Âm có cảm giác là lạ, ngược lại có chút không quen.
- Hử?
Nghe Sở Hương Hương nói, Dương Thiên Lôi nhất thời khôi phục lại tinh thần, biểu tình một lần nữa trở lại dáng dấp vốn có, mỉm cười nói:
- Nhớ nàng quá!
- Lại nói lung tung!
Sở Hương Hương liếc mắt nhìn Dương Thiên Lôi:
- Chắc chắn là ngươi nhớ Tử Hàm muội muội thân ái của ngươi rồi có phải không?
Sở Hương Hương đem hai từ "thân ái" kéo thật dài, nói.
Chỉ là thần sắc cũng ngữ khí khi nói ra e rằng chính nàng cũng không biết, như thế nào đều có một chút hương vị ê ẩm cùng hỗn loạn ở trong đó.
- Ách... Hương Hương tỷ thân ái, ca thực sự nhớ nàng...
Dương Thiên Lôi lặp lại một lần nữa.
- Ai tỷ tỷ thân ái với ngươi? Không biết xấu hổ!
Sở Hương Hương giận dữ nói, trên khuôn mặt tươi cười lại hiện ra một tia ửng đỏ động lòng người, chỉ là dưới ánh trăng cũng không rõ ràng mà thôi.
- Không phải chứ? Ca vừa thật vất vả, hao hết sức lực chín trâu hai hổ, vắt hết óc, trầm tư một lúc lâu mới vì nàng làm một bài thơ... Bi kịch a. Quên đi! Nàng đã không thích, ca sẽ không nói.
Dương Thiên Lôi lắc đầu, giả vờ giả vịt mà thở dài một tiếng, nói.
- Làm thơ?
Nghe Dương Thiên Lôi nói những lời này, vẻ mặt Sở Hương Hương và Lục Thanh Âm nhất thời đỏ bừng.
Tên Dương Thiên Lôi vô sỉ này, trong ngày Sở Hương Hương và Lục Thanh Âm trúng độc của Kim Tuyến Xà sau đó liền làm một bài thơ khiến hai nàng nổi giận, nguyên văn như sau:
Núi hoang trăng sáng tỏ
Trên đất nữ một đôi
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng
Cúi đầu thưởng "phong" quang.
Lúc đó, ban đầu vừa nghe xong, hai nàng còn nghĩ rất hay, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, hơn nữa thấy ánh mắt Dương Thiên Lôi còn mê đắm mà nhìn về phía ngực mình, liền nhất thời hiểu rõ chuyện gì xảy ra. Vì vậy hai nàng rất thẳng thắn đồng tâm hiệp lực đập Dương Thiên Lôi một hồi.
Không nghĩ tới lúc này tên này vậy mà lại còn muốn làm thơ.
- Ừ, bài thơ này là ca đặc biệt vì Hương Hương tỷ mà làm. Đáng tiếc nàng lại không muốn nghe. Thôi ca cũng không thèm nghe nàng nói nữa.
Dương Thiên Lôi ra vẻ có chút thất vọng nói. Nói xong ánh mắt lại mang theo một tia mỉm cười nhìn về phía Lục Thanh Âm, nói tiếp:
- Thanh Âm muội muội, ca len lén nói cho nàng nghe có được hay không?
- Tốt đó!
Ánh mắt trong suốt của Lục Thanh Âm mang theo một tia mỉm cười, tựa hồ rất mong chờ nói.
- Thanh Âm muội muội, muội...
- Hương Hương tỷ, để hắn nói đi. Cùng lắm thì lát nữa chúng ta cùng nhau sửa trị hắn là được.
Lục Thanh Âm ngắt lời Sở Hương Hương nói.
Tuy rằng thoạt nhìn nha đầu kia vô cùng cô tịch hướng nội, trầm mặc ít nói, khiến người khác khó tiếp cận, nhưng từ khi thân quen với Sở Hương Hương và Dương Thiên Lôi, lại lộ ra bản tính thiếu nữ vốn có, cũng không hề lạnh lùng như tưởng tượng, ngược lại tiềm tàng bản chất ma nữ, cùng với tiểu yêu nữ Sở Hương Hương giống nhau, thậm chí còn có phần thông đồng với nhau làm ra vài việc xấu.
- Cái này cũng không sai biệt lắm. Được! Ngươi nói đi. Nếu không sợ bị sửa trị, ngươi cứ việc nói.
Lúc này Sở Hương Hương mới khiêu khích nhìn Dương Thiên Lôi nói. Kỳ thực, trong lòng nàng cũng vô cùng chờ mong. Mặc dù biết Dương Thiên Lôi khẳng định là lại làm bài thơ vô sỉ gì đó đùa giỡn chính mình, nhưng vẫn vô cùng hiếu kỳ.
- Ha ha ha... Ai sửa trị ai còn không biết chắc đâu. Đừng quên tuyệt chiêu của ca.
Dương Thiên Lôi cười đắc ý, hướng về phía hai nàng bày ra tư thế "Bắt nãi long trảo thủ".
- Phi! Vô sỉ!
Hai nàng đồng thanh nói.
← Ch. 150 | Ch. 152 → |