Vay nóng Tinvay

Truyện:Huyền Thiên - Chương 168

Huyền Thiên
Trọn bộ 989 chương
Chương 168: Thần Đạo, Nhan Uyên!
0.00
(0 votes)


Chương (1-989)

Siêu sale Shopee


Các cao thủ cảnh giới Tiên Thiên bỗng chốc liền biết đang xảy ra chuyện gì. Trong nháy mắt, từng bóng người liền phóng ra từ các ngọn núi lớn, đứng xa xa ngắm nhìn uy thế thiên địa cuồn cuộn, trong lòng tràn ngập sự kinh sợ và ngưỡng mộ.

Đúng lúc này, một đạo kiếm quang ngút trời trực tiếp xé rách hư không, từ ngọn Thiên Tịch Phong phóng thẳng lên trời cao.

- Ầm ầm...

Từng tiếng nổ vang lên, kích thích vô số năng lượng cuộn lên, khiến cả dãy núi phải run lên, đại địa phải khuất phục.

Kiếm quang kia lại có thể ngang ngạnh xé nát sấm sét khủng bố.

- Ha ha ha...

Đúng lúc này, một tiếng cười lớn cuồng ngạo vang lên từ ngọn Thiên Tịch Phong, một bóng người được ánh sáng bao quanh như mặt trời chói chang chậm rãi bay lên.

Từng đạo kiếm quang khủng bố bay lượn vờn quanh thân người hắn, toàn thân giống một thanh bảo kiếm bay ra khỏi vỏ, quang mang toả ra tứ phía, toát lên uy lực và khí thế khủng bố.

Một kiếm phá trời xanh, vung kiếm diệt lôi đình, đây uy lực cỡ nào cơ chứ?

Tám vị Thái thượng trưởng lão như Âu Dương Minh, Đan Thanh Dương, Vân Bạc Thiên... người nào người nấy khiếp sợ mở to mắt nhìn.

Chuyện mà bọn họ lo lắng nhất rốt cuộc cũng đã xảy ra. Hơn nữa lại tới nhanh như vậy, điều càng khủng khiếp hơn là người này lại mạnh mẽ đến mức độ như vậy, thiên kiếp thập tử nhất sinh, khiến biết bao người tu luyện vừa mong mỏi lại vừa sợ hãi, nhưng lại bị hắn một kiếm hủy diệt.

Một kiếm.

Chỉ một kiếm đã có thể đánh tan sấm sét giáng xuống của thiên kiếp.

- Chúc mừng Nhan huynh quang vinh quang thăng chức làm Phó chưởng môn, chúc mừng Nhan huynh quang vinh quang thăng chức làm Phó chưởng môn...

Vô số âm thanh được ngưng tụ bằng pháp lực từ bốn phương tám hướng truyền đến, trong các trưởng lão của ba mươi sáu ngọn núi, phần lớn đều toát ra sự đố kỵ bỏng cháy trong mắt mình, vào thời khắc này liền tuyên bố thuần phục trung thành.

Trong Trảm Không Kiếm Phái, đẳng cấp rất nghiêm ngặt, tất cả đều lấy thực lực để nói chuyện. Các đệ tử trong môn phái khi tấn cấp lên cảnh giới Tiên Thiên thì liền có thể được vinh quang thăng lên làm đệ tử chân truyền, có quyền sinh sát đối với đệ tử bình thường trong môn phái, đồng thời cũng có thể được thưởng cho rất nhiều đan dược, bảo vật.

Đạt được cảnh giới Tiên Thiên cấp năm "thiên nhân hợp nhất" thì liền có thể thăng chức lên trưởng lão, ngang hàng với trưởng lão của ba mươi sáu sơn phong. Chỉ cần muốn là có thể tự kiến lập tông sơn, thu nạp đệ tử.

Đạt được cảnh giới Tiên Thiên cấp tám "nê hoàn thượng đan" thì có thể tự động thăng chức lên làm Thái thượng trưởng lão, trở thành nhân vật cao cao tại thượng, tám vị Thái thượng trưởng lão của bọn người Âu Dương Minh đều là cao thủ Tiên Thiên cấp tám.

Còn khi đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên cấp chín "phá đan thành anh", thăng cấp lên cảnh giới Thần Đạo thì có thể trực tiếp thăng chức làm Phó chưởng môn, trở thành nhân vật chỉ dưới một người nhưng trên vạn người.

Nhan Uyên, đệ tử thân truyền của chưởng giáo chí tôn Phong Vô Kỵ của Trảm Không Kiếm Phái, thân thể gồm ba thuộc tính kim, mộc, thủy, mười sáu tuổi đã bước vào cảnh giới Tiên Thiên, hai mươi tám tuổi thăng cấp lên cảnh giới Tiên Thiên cấp năm "thiên nhân hợp nhất", trở thành một nhân vật lãnh tụ thế hệ mới của Trảm Không Kiếm Phái, đuổi kịp tứ đại thanh niên cao thủ đang lịch lãm bên ngoài là Đại Tuyết Băng, Trần Phù Sinh, Tử Thoa Hận, Phong Linh Nhi.

Sau khi hắn thăng cấp lên cảnh giới Tiên Thiên cấp năm, chưởng giáo chí tôn bỗng nhiên tuyên bố nhập thế độ kiếp, để hắn trở thành nhân vật nòng cốt chân chính của Thiên Tịch Phong, một mình nắm giữ đại quyền.

Mãi cho đến lúc này, đệ tử này rốt cục cũng bộc lộ sự tài hoa xuất chúng, tâm tư kín đáo của mình, thiên phú trong võ đạo và đại khí vận, đại cơ duyên của hắn khiến tám vị Thái thượng trưởng lão cũng phải chấn kinh.

Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi đã có thể dậy sóng ngút trời trong Trảm Không Kiếm Phái, võ đạo của hắn vô cùng hanh thông, dũng mãnh tinh tiến, đồng thời trắng trợn mua chuộc lòng người trong Trảm Không Kiếm Phái, dùng hết mọi thủ đoạn để thu phục vô số đệ tử dưới trướng của bát đại Thái thượng trưởng lão và trưởng lão của các ngọn núi lớn, đồng thời cũng biến họ thành những kẻ trung thành liều chết dưới trướng của hắn.

Bát đại Thái thượng trưởng lão tuy rất muốn xử tội tên đệ tử này, thế nhưng lại không nắm được cán của hắn. Hơn nữa lại vướng phải hắn là đệ tử thân truyền của chưởng giáo chí tôn, không thể dùng mạnh được, chỉ có thể nhẫn nhịn và nhẫn nhịn, đến khi nhịn không được muốn bùng phát ra thì lại phát hiện tu vi của tên đệ tử này đã vượt qua bọn họ.

Cũng may, mười năm trước, tên đệ tử này tuyên bố bế quan, mới khiến Trảm Không Kiếm Phái tạm thời bình lặng trở lại, khôi phục lại một chút sinh khí.

Điều khiến mọi người phải khiếp sợ chính là, tên đệ tử này bế quan mười năm lại có thể đột phá Tiên Thiên, bước vào cảnh giới Thần Đạo mà tất cả người tu luyện đều tha thiết ước mơ, trở thành nhân vật cường đại chân chính trong Trảm Không Kiếm Phái.

Mà lúc này, hắn chỉ mới có chín mươi tám tuổi thôi, với độ tuổi như vậy đã có thể bước vào Thần Đạo thì hiển nhiên là thiên tài trong thiên tài của toàn bộ giới tu luyện này.

- Chúc mừng Nhan huynh thăng cấp lên cảnh giới Thần Đạo, chúc mừng Nhan huynh vinh quang thăng chức Phó chưởng môn.

Nghe từng tiếng hô hào đại biểu cho sự quy thuận và đầu nhập ấy, tám vị Thái thượng trưởng lão của bọn người Âu Dương Minh bất đắc dĩ phải thở dài một tiếng, bọn họ hiểu rõ, sau ngày hôm nay, Trảm Không Kiếm Phái lại không có ngày nào được bình yên.

Trừ phi chưởng giáo chí tôn độ kiếp trở về, hoặc tứ đại cao thủ Đại Tuyết Băng, Trần Phù Sinh, Tử Thoa Hận, Phong Linh Nhi đang kinh lịch bên ngoài trở về, thì mới có thể trấn áp người này. Còn về mấy lão già đã sớm bước vào Thần Đạo từ lâu trong môn phái, bây giờ không biết đang tiềm tu ở một tinh cầu nào đó, căn bản không thể trông cậy gì được.

- Ha ha ha...

Nhan Uyên cười một tiếng dài, sau đó trầm giọng nói:

- Vinh quang thăng chức Phó chưởng môn, rốt cục ta cũng đã vinh quang thăng chức Phó chưởng môn, ha ha ha... Xem ra trong lòng của một số người không thoải mái đúng không?

Nhan Uyên không cần nhờ vào phi kiếm cũng đã có thể lơ lửng giữa không trung, thể hiện thực lực chân chính của cảnh giới Thần Đạo mà hắn vừa thăng cấp lên. Chỉ là, tất cả mọi người đều không ngờ, câu đầu tiên mà Nhan Uyên nói lại đầy khiêu khích và cuồng ngạo như thế.

Bỗng nhiên Nhan Uyên lại lớn tiếng nói tiếp:

- Một đám phế vật. Từ khi sư phụ nhập thế độ kiếp tới nay, các ngọn núi lớn trong môn phái ta đều tự chấp chính, bảo thủ cổ hủ, không có chí tiến thủ kiên định, không có lòng tranh hùng tranh bá, bệnh đã vào tận xương cốt, chỉ còn kéo dài chút hơi tàn, các đời đệ tử trong môn phái càng ngày càng yếu kém, vô số thiên tài bị mai một, rất nhiều tài nguyên bị lãng phí.

- Nếu lại bị các ngươi tiếp tục kéo dài như vậy thì sớm muộn cũng phải rơi xuống thành môn phái nhị lưu, tam lưu. Nhan Uyên ta, thân là đệ tử thân truyền của sư phụ, tuyệt không cho phép tình trạng này tiếp tục kéo dài. Ai dám cản trở ta, giết không tha.

- Giết không tha. Giết không tha...

Ba chữ tràn ngập khí thế sát phạt, vô cùng cuồng ngạo vang dội giữa những ngọn núi, giống như chuông sớm trống chiều, trực tiếp đập vào tim của mọi người, kèm theo đó là uy lực khủng bố bao trùm phương viên mấy trăm dặm toả ra từ người Nhan Uyên, khiến cho không ai dám hoài nghi lời nói của hắn.

Lúc chỉ mới là Tiên Thiên cấp năm, hắn đã dám khiêu khích bát đại trưởng lão, khơi dậy sóng to gió lớn trong Trảm Không Kiếm Phái, lúc này hắn đã thăng cấp lên cảnh giới Thần Đạo thì còn sợ gì nữa chứ?

- Nhan Uyên, đừng vội ngông cuồng, ngươi muốn như thế nào?

Khí huyết trong người Âu Dương Minh sôi lên sùng sục, thân là người đứng đầu trong bát đại Thái thượng trưởng lão, thay thế cho chức vị chưởng môn, từ trước đến nay địa vị tôn quý, chưa từng đã bị sỉ nhục như vậy? Nhan Uyên tuy không nói rõ tên ai, nhưng trong toàn bộ Trảm Không Kiếm Phái, ngoại trừ các đệ tử mới thăng cấp ra, thì ai cũng đều biết, phế vật mà Nhan Uyên vừa nói chính là bát đại Thái thượng trưởng lão.

Giọng nói của Nhan Uyên như thanh lợi kiếm, lớn tiếng hỏi:

- Ngông cuồng? Âu Dương Minh, ta hỏi ngươi, như thế nào là võ đạo?

Âu Dương Minh cả giận nói:

- Hừ! Vấn đề đơn giản như vậy đích, người tu luyện nào mà không biết?

Nhan Uyên lại hỏi tiếp:

- Người nào mà không biết? Được, thế thì ta hỏi ngươi, phải làm sao mới có thể dũng mãnh tinh tiến trong võ đạo?

Âu Dương Minh hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên không thèm trả lời, bất quá, Nhan Uyên hiển nhiên cũng không chờ đối phương trả lời, sau đó liền nói từng chữ như dao:

- Không lẽ là bảo thủ theo nếp cũ, tự bó mình vào khuôn, sợ trước lo sau, rụt rè nhút nhát? Từ sau khi sư phụ ta nhập thế độ kiếp, các ngươi đã làm được gì? Ma Vực không cho đi, lịch duyệt cũng không cho đi, xung đột lại nhẫn nhịn, ủy khuất mà chấp nhận, ăn nói khép nép với bên ngoài, còn nội bộ thì lại nghiêm khắc, đến ngay cả đi Hồng Hoang Sơn Mạch để tu luyện cũng phải kết bè kết đội, sợ sệt xảy ra sơ sẩy. Ta hỏi ngươi, hỏi tám vị Thái thượng trưởng lão các ngươi, đây là tinh thần võ đạo của các ngươi đấy ư? Cổ hủ!

- Võ đạo là đi ngược lại ý trời, tranh đấu với số mệnh, chống lại với trời, cần phải tâm vô tạp niệm, ý chí kiên định, vượt mọi chông gai, kiên cường bất khuất, dũng cảm tiến tới. Nếu không có đại trí tuệ, đại nghị lực, đại dũng khí, đại vận khí, thì sao có thể thành tựu được? Hừ, cho dù là thiên tài, nếu để trong tay những lão già ngoan cố các ngươi thì cũng sẽ bị mai một đi, mất đi tâm huyết, trở thành kẻ giá áo túi cơm, là phế vật.

Lời nói của Nhan Uyên vô cùng sắc bén, không chút lưu tình, mỗi một câu, mỗi một chữ, đều như sấm dậy vang vọng trong lòng mọi người. Bát đại Thái thượng trưởng lão, ngoại trừ sắc mặt Đan Thanh Dương còn tốt một chút ra, bảy vị Thái thượng trưởng lão còn lại ai cũng nổi giận bừng bừng, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

- Hừ!

Âu Dương Minh hừ lạnh một tiếng, tức giận nói tiếp:

- Chư vị nghe ta nói một câu, nghìn vạn lần không nên bị tà thuyết của Nhan Uyên mê hoặc, đi lầm đường lạc lối. Cơ nghiệp mấy nghìn năm của môn phái chúng ta không thể bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Chưởng giáo chí tôn trước khi nhập thế độ kiếp, đã từng cố ý dặn dò, đại kiếp nạn của môn phái chúng ta sắp giáng xuống, chỉ có chuyên tâm nghiên cứu, cẩn thận chặt chẽ, nhịn nhục để gánh trách nhiệm lớn lao, thì mới có thể vượt qua kiếp nạn này. Ta cùng với các vị Thái thượng trưởng lão, các vị trưởng lão chính là đang nghe theo ý nguyện của chưởng giáo chí tôn, để môn phái chúng ta ẩn nhẫn đến nay. Chúng ta đặt ra quy củ nghiêm khắc, lúc nào cũng cẩn thận, ước thúc môn hạ đệ tử, đây chỉ là kế quyền biến tạm thời, lấy đại cuộc làm trọng. Chúng ta ẩn nhẫn, chính là để bảo tồn lực lượng, ngày sau, khi chưởng giáo chí tôn cùng với tứ đại thanh niên cao Đại Tuyết Băng, Trần Phù Sinh, Tử Thoa Hận, Phong Linh Nhi trở về, thì chúng ta liền có thể bay lượn trên chín tầng trời.

- Hơn nữa, năm đó nếu không phải Nhan Uyên dùng thủ đoạn vô sỉ, cưỡng ép thu nạp các thiếu niên thiên tài vào môn hạ của hắn thì Trảm Không Kiếm Phái của chúng ta sao lại trở nên như ngày hôm nay?

Nhan Uyên lạnh giọng nói:

- Ha ha ha... Tà thuyết mê hoặc? Ta lại muốn biết, rốt cuộc là ai đang tà thuyết mê hoặc người khác. Nếu ta nhớ không lầm, năm đó số đệ tử thiên tài mà ta lung lạc dưới trướng của các ngươi chỉ có phân nửa thôi? Lưu lại cho các ngươi một nửa, không hề thu hết vào môn hạ của ta?

- Ngươi còn có mặt mũi nói vậy sao?

Nhan Uyên nhắc tới việc này, Âu Dương Minh tức giận muốn thổ huyết, nhưng Nhan Uyên lúc này đã không còn là người mà hắn có thể chống lại. Huống chi Nhan Uyên đã tự động thăng chức làm Phó chưởng môn, thân phận địa vị đều cao hơn hắn một bậc, chỉ mỗi tu vi của Nhan Uyên thôi cũng đủ để trấn áp bát đại Thái thượng trưởng lão bọn họ rồi. Muốn dùng sức mạnh, hiển nhiên không thể được.

Nhan Uyên nông cuồng nói:

- Phí lời với các ngươi, quả thực như đàn gảy tai trâu, tất cả các đệ tử Thiên Tịch Phong nghe lệnh, hãy để cho bọn hắn thấy được cái gì mới gọi là dũng mãnh tinh tiến!

Âm thanh vừa dứt, từng tiếng xé gió vang lên, trong phút chốc, gần trăm thân ảnh, chân đạp phi kiếm, bay lên từ Thiên Tịch Phong. Truyện Tiên Hiệp

Ngự kiếm phi hành, chỉ có tu vi từ cảnh giới Tiên Thiên cấp năm "thiên nhân hợp nhất" trở lên mới có thể làm được.

- Tham kiến Nhan phó chưởng môn.

Gần một trăm âm thanh đồng thời vang lên, bùng phát như núi như biển, quần sơn run chuyển, đại địa khuất phục.

Nhìn thấy cảnh này, không chỉ tất cả đệ tử của Trảm Không Kiếm Phái đều há hốc mồm chết lặng, mà ngay cả trưởng lão của ba mươi sáu ngọn núi và bát đại Thái thượng trưởng lão cũng đều vô cùng khiếp sợ, mặt mày xám ngoét.

Gần một trăm cao thủ Tiên Thiên cấp năm là khái niệm gì kia chứ? Hơn nữa điều càng kinh người hơn nữa chính là những cao thủ này lại là những thiếu niên thiên tài mà năm đó Nhan Uyên đã cướp đi từ tay bọn họ. Những thiếu niên thiên tài dưới trướng bọn họ vào năm đó có tu vi tương đương với những tên đệ tử này, còn bây giờ đạt cảnh giới gì kia chứ?

Căn bản không cùng một đẳng cấp.

Đây mới chính là điều thực sự khiến cho bọn họ phải khiếp sợ.

Nhan Uyên lạnh giọng nói:

- Ha ha ha... Sự thực sẽ chứng minh tất cả. Giờ ngọ ngày mai bỉ nhân sẽ thiết yến trong đại điện Thiên Tịch Phong, tu vi từ Tiên Thiên cấp năm trở trên đều có thể tham gia.

Sau khi nói xong, thân hình của hắn liền vô thanh vô tức biến mất trong hư không.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-989)