← Ch.208 | Ch.210 → |
- Sư phụ, đệ tử có thể, thực sự có thể, đệ tử muốn uống, rất muốn uống...
Âm thanh của Dương Thiên Lôi lần nữa vang lên, ngay cả giọng nói của hắn dường như cũng trở nên hư vô mờ ảo, dường như là âm thanh của tự nhiên, hoà cùng thiên địa thành một thể, thiên nhân hợp nhất.
Đan Thanh Dương, thập đại cao thủ Tiên Thiên, ai nấy đều kinh ngạc trợn mắt nhìn.
Đúng lúc này, chuyện khiến mọi người càng kinh ngạc hơn liền xảy ra, Đan Thanh Dương không cảm nhận được Dương Thiên Lôi phát ra bất kỳ niệm lực gì, nhưng cái bình ngọc trong tay lão lại quỷ dị tỏa ra một lực lượng thần bí mà ngay cả lão cũng không thể chống cự được, tuột ra khỏi tay, bồng bềnh trong không trung, những phù văn cực kỳ phức tạp trên bình ngọc, đến ngay cả lão tìm đọc rất nhiều tư liệu cũng không thể hiểu được, lúc này bỗng nhiên loé lên từng mảng ánh sáng, dường như khởi động trận pháp vậy, sau đó bỗng nhiên biến to cỡ một kích thước của một người.
Ánh sáng càng thêm rực rỡ.
Ầm ầm ầm...
Một khí thế vi và uy áp cuồn cuộn bỗng nhiên bức lui Đan Thanh Dương, thập đại cao thủ cùng với bọn người Sở Hương Hương, Dương Thiên Lệ vào sát góc tường của phòng khách.
Một kết giới năng lượng bảy màu bỗng nhiên bao trùm Dương Thiên Lôi và chiếc bình ngọc sau khi biến hoá vào trong đó.
Cùng lúc đó, bụng Dương Thiên Lôi bỗng nhiên vang lên tiếng kêu ọt ọt trầm muộn, bụng dưới của hắn bỗng nhiên lõm vào thật sâu, ngay sau đó hắn há miệng, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm bình ngọc trước mặt, cơ nhục, gân mạch, xương cốt quanh thân vang lên từng tràng tiếng kêu lách cách, trong giây lát liền mang theo khí thế như nuốt cả núi sông.
Một tia rượu thô to bắn ra ào ào từ trong bình ngọc, Dương Thiên Lôi như rồng uống nước, bụng dần dần phình lên, nuốt hết tia rượu đó vào trong bụng.
Đan Thanh Dương và thập đại cao thủ nghĩ muốn ngăn cản cũng không được.
Ngơ ngác nhìn cảnh tượng quỷ dị mà thần kỳ trước mắt, trong lòng mỗi người đều ngạc nhiên đến tột đỉnh.
Uống hết một phút đồng hồ, tia rượu dần dần biến nhỏ lại, cho đến biến mất hoàn toàn, chiếc bình ngọc cao bằng đầu người bỗng nhiên như hoa trong gương, trăng trong nước, ầm ầm vỡ vụn ra, hóa thành từng đạo lưu quang chui vào mi tâm Dương Thiên Lôi.
Còn Dương Thiên Lôi thì trực tiếp nhắm hai mắt lại, âm thanh òn ọt không ngừng vang lên từ trên người hắn, một cổ năng lượng cuồng bạo dao động phát ra từ trên người hắn, kết giới năng lượng bảy màu cũng ầm ầm vỡ vụn, linh khí thiên địa bàng bạc dường như lâm vào trạng thái điên cuồng.
- Lui mau.
Đúng lúc này, Đan Thanh Dương bỗng nhiên hét lớn một tiếng, một cổ niệm lực tinh thuần bỗng nhiên phát ra, bao trùm lấy bọn người Sở Hương Hương, Dương Thiên Lệ.
- Rầm rầm...
Mộ tràng tiếng nổ vang lên, Đan Thanh Dương liền trực tiếp mang theo mọi người và thập đại cao thủ phá tường lao ra, nhanh như chớp thoái lui về sau. Khi bọn họ rời xa đến mười trượng, ầm một tiếng nổ kinh thiên, phòng khách nổ đùng đùng, ngói vụn veo véo bắn ra bốn phương tám hướng như phóng xạ.
Còn Dương Thiên Lôi thì đang ngồi xếp bằng, quanh thân lấp loé ánh sáng bảy màu, dường như không bị ảnh hưởng gì, thân thể hắn, trong ánh mắt kinh ngạc đến ngây người của mọi người, bỗng nhiên dần dần biến lớn lên, chầm chậm bay lên khỏi mặt đất.
Vào lúc này, linh khí thiên địa bàng bạc điên cuồng hội tụ vào người hắn, toàn thân hắn như hắc động không đáy, lại giống như trung tâm của thiên địa, hắn là thiên địa, thiên địa là hắn.
Một cảm giác kỳ dị trong thoáng chốc liền bắt đầu dung nhập vào tâm thần mọi người, hai mắt Đan Thanh Dương bỗng nhiên bắn ra hai tia sáng rực rỡ, trầm giọng hét lớn:
- Mọi người thả lỏng tâm thần, tiến vào trạng thái tu luyện, nhanh cảm ngộ.
- Cảm ngộ, cảm ngộ.
Thập đại cao thủ Tiên Thiên hưng phấn và kinh ngạc hô lên, đồng thời, ai nấy liền vội vàng khoanh chân ngồi xuống, hoàn toàn mở rộng tâm thần, chìm đắm vào trong trạng thái tu luyện.
Sau khi Đan Thanh Dương hô xong, tuy trong lòng bọn người Sở Hương Hương, Dương Thiên Lệ kinh ngác, và cảm thấy ngơ ngắc, nhưng thấy bộ dáng của Đan Thanh Dương và thập đại cao thủ, ai nấu cũng lập tức làm theo hiệu lệnh của Đan Thanh Dương, bắt chước bọn họ, xếp bằng ngồi xuống, thả lỏng tâm thần, tiến vào trạng thái tu luyện.
Một người đắc đạo, gà chó thăng thiên, trong giới thế tục có giải thích như thế, nhưng trong giới tu luyện lại hoàn toàn khác hẳn. Trong thế tục, câu này hình dung một người sau khi thu được tài phú, quyền thế, địa vị, người thân cận của hắn tất nhiên sẽ được hắn chiếu cố, nhận được tài phú, quyền thế và địa vị nhất định. Nhưng trong giới tu luyện lại không hoàn toàn tương đồng, ngoài việc bao hàm ý nghĩa đó của thế tục, mà còn ẩn chứa một tầng thâm ý khác. Người tu luyện đắc đạo, đó là đột phá, cảm ngộ, trong lúc đột phá và cảm ngộ, khí trường sinh ra chính là khí trường để quan sát pháp tắc thiên địa, bổn nguyên đại đạo, trong phạm vi bao phủ của nó, bất kỳ người tu luyện nào cũng đều có thể thu được lợi ích khó tưởng tượng được.
Cũng giống như lần đầu tiên Dương Thiên Lôi cảm ngộ, thập đại cao thủ liền vội vàng vọt tới gần đó để cảm ngộ.
Thời khắc này, cho dù là Đan Thanh Dương, hay thập đại cao thủ, hay bọn người Sở Hương Hương, Dương Thiên Lệ, vừa mới mở rộng tâm thần tiến vào trạng thái tu luyện thì liền tiến nhập vào một trạng thái kỳ dị.
Bọn họ dường như nhìn thấy được hàng tỉ ngôi sao, dường như hoà nhập vào trong hàng tỉ tinh ngôi sao đó, mỗi một ngôi sao đều trở thành chính mình, chính mình trở thành mỗi một ngôi sao.
Tinh giả Hậu Thiên như bọn người Dương Thiên Lệ chỉ trong nháy mắt liền thông suốt các huyệt khiếu trên người, cảm ứng được mối liên hệ giữa huyệt khiếu và hàng vạn hàng nghìn ngôi sao, cảm ứng được năng lượng thuộc tính của mình càng tinh thuần hơn.
Còn Sở Hương Hương vừa mới bước vào Tiên Thiên thì cảm ứng huyệt khiếu quanh thân bắt đầu được rèn luyện thêm một bước, trong hàng vạn hàng nghìn ngôi sao, thân thể ngũ hành của nàng chỉ trong nháy mắt liền chân chính lĩnh ngộ được pháp tắc ngũ hành tương sinh tương khắc, cũng thấu hiểu sâu sắc hơn về năng lượng ngũ hành, hiệu quả tiến bộ hết sức rõ ràng.
Thập đại cao thủ Tiên Thiên cấp bảy và Đan Thanh Dương thì chìm đắm trong Kim Đan đại đạo.
Thời gian từng phút từng giây qua đi, nửa canh giờ, một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ... Mãi đến khi mặt trời chiều ngã về tây, bóng đêm phủ xuống, trăng sáng mọc lên, hàng vạn hàng nghìn ngôi sao bắt đầu toả sáng lấp lánh, khí trường quanh thân Dương Thiên Lôi mới dần suy yếu rồi biến mất, hắn nhẹ nhàng mở mắt ra, trong hai mắt toả ra ánh sáng bảy màu chói lòa như nhật nguyệt, chợt lóe lên rồi biến mất.
- Bước vào Tiên Thiên, ta đã bước vào Tiên Thiên rồi.
Dương Thiên Lôi cảm ứng lực lượng bàng bạc khủng bố quanh thân, hưng phấn và lạ lẫm, mấy lần muốn hét lên thật to, chỉ là thấy những người bên cạnh còn đang trong trạng thái tu luyện, Dương Thiên Lôi đành phải nhẫn nại, dung nhập tâm thần vào trong cơ thể, kiểm tra biến hóa kinh người trong cơ thể mình.
Ba trăm sáu mươi lăm huyệt khiếu được rèn luyện hoàn tất, giống như từng ngôi sao sáng, chập chạp xoay chuyển một cách dị thường và rõ ràng trong cơ thể, chỉ cần tâm thần hơi khẽ động, Dương Thiên Lôi liền có thể rõ ràng cảm ứng được giữa bản thân và hàng vạn hàng nghìn ngôi sao đang tồn tại một chiếc cầu nối liền thông suốt, đáng ngạc nhiên hơn là, lúc này, chỉ cần ý niệm khẽ động, niệm lực tinh thuần bàng bạc sẽ trải rộng khắp quanh thân, từng lỗ chân lông cũng đều có thể phát ra được.
Đây mới là thật sự điều khiển được niệm lực.
Còn không gian trong não hải của hắn lại có một chiếc bình ngọc lơ lửng, chiếc bình ngọc này chính là chiếc bình đựng Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên. Bất quá, lúc này nó đã xảy ra biến hóa cực lớn, nó vốn chỉ nhỏ xíu, nhưng lúc này, trong không gian não hải của Dương Thiên Lôi, nó đã cao mấy trăm trượng, lớn hơn cả nghìn vạn lần, hơn nữa, nó vốn giống như bạch ngọc long lanh, lúc này lại trở nên trong suốt như ngọc lưu ly, từng phù văn màu vàng thần kỳ chầm chậm lưu chuyển trên bề mặt của nó, tỏa ra hàng vạn tia sáng lấp lánh.
Lăng Hi lại huyễn hóa thành thân thể ngồi xếp bằng bên dưới bình ngọc với tiểu linh thú, khuôn mặt an tường, sắc mặt chìm đắng trong tu luyện.
"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Khí tức của chiếc bình ngọc này dường như cường đại hơn vô số lần so với bất kỳ linh khí nào mà ta đã thấy qua, chẳng lẽ là đạo khí trong truyền thuyết sao? Vừa rồi..."
Dương Thiên Lôi nhớ đến lúc Đan Thanh Dương vừa mới lấy bình ngọc ra, đan điền liền xao động, hắn nhịn không được dung nhập tâm thần vào trong đan điền, chỉ là hắn vô cùng kỳ quái, lúc này đan điền thần bí lại khôi phục nguyên dạng, dường như không có bất kỳ biến hóa gì, luồng năng lượng dường như không có thuộc tính gì, vẫn chậm rãi xoay chuyển theo quỹ tích vốn có, mặc cho Dương Thiên Lôi thăm dò thế nào, quan sát thế nào cũng vẫn không có chút nào hồi đáp.
Dương Thiên Lôi chỉ có thể tạm thời bỏ qua, lần nữa mở mắt ra, nhìn về phía mọi người.
Vài phút sau, bọn người Dương Thiên Lệ, Dương Thiên Ngạo, Phong Mã Ngưu đều thở phào một hơi, lần lượt tỉnh lại từ trong trạng thái tu luyện, trong khoảnh khắc mỗi người tỉnh lại, trên mặt họ đều mang theo vẻ kích động và mừng rỡ, hiển nhiên bọn họ đã có những tiến bộ khó mà tưởng tượng được.
Ánh mắt mỗi người rất nhanh liền nhìn về phía Dương Thiên Lôi.
Dương Thiên Lôi ra dấu im lặng với mọi người, chỉ về phía Sở Hương Hương, Đan Thanh Dương và thập đại cao thủ Tiên Thiên.
Mọi người hội ý, đều nén lại sự hưng phấn và kích động trong lòng, dùng ánh mắt để giao lưu với nhau.
Sau đó, Sở Hương Hương cũng chậm rãi mở mắt ra, ngay sau đó là thập đại cao thủ Tiên Thiên, cuối cùng vẻ mặt Đan Thanh Dương cũng hưng phấn mà mở mắt ra.
Đúng lúc này, mọi người đã từ lâu không chịu nổi nữa, trong lòng như hiểu ý nhau, liền đồng thời ngửa mặt lên trời hú thật dài.
A a a a... -
Hầu như trong nháy mắt, bao gồm cả Đan Thanh Dương và thập đại cao thủ Tiên Thiên, đều điên cuồng hú lên thật dài, tiếng hú cuồn cuộn như tiếng sấm, vang dội khắp chân trời, rất lâu không dứt.
- Ta đột phá rồi.
- Ta đột phá rồi.
- Ta cũng đột phá rồi.
...
- Ha ha ha... Cuối cùng bản nhân cũng thăng cấp lên cảnh giới Tiên Thiên cấp tám Nê Hoàn Thượng Đan.
- Ta cũng vậy.
- Ta cũng vậy.
...
Đan Thanh Dương giống như điên cuồng, nói rằng:
- Ha ha ha ha, Tiên Thiên cấp chín, cuối cùng lão phu cũng bước vào cảnh giới Tiên Thiên cấp chín Phá Đan Thành Anh, Thần Đạo, Thần Đạo... Chỉ còn một bước nữa thôi, ha ha ha ha, tiểu tử thối, không, tiểu tổ tông, đồ nhi bảo bối, ngươi, ngươi chính là phúc tinh của mọi người chúng ta, ha ha ha, thật không ngờ, thật không ngờ, giác ngộ, tiểu tử ngươi lại giác ngộ suốt mấy canh giờ.
...
Giác ngộ, đối với người tu luyện mà nói rất thông thường, bởi vì nguyên nhân nào đó của ngoại giới khiến cho trong lòng người tu luyện có gì đó giác ngộ, bỗng nhiên cảm ngộ được bổn nguyên đại đạo, muôn vàng pháp tắc, đồng thời tiến vào trạng thái tu luyện vô pháp vô niệm.
Trạng thái giác ngộ, đối với người tu luyện mà nói, không phân cấp bậc, cho dù là trạng thái giác ngộ của Tinh giả Hậu Thiên và cường giả Thần Đạo cũng đều hoàn toàn tương đồng, cũng đều chạm đến bổn nguyên đại đạo và muôn vàng pháp tắc. Chỉ là, những người khác nhau, sự lĩnh ngộ từ trong đó cũng khác nhau, giống như đạo lý "kẻ nhân gặp người nhân, kẻ trí gặp người trí".
Thông thường, thời gian duy trì trạng thái này càng dài, người tu luyện giả thu được lợi ích càng nhiều, là trạng thái mà người tu luyện hằng ước mơ. Nhưng lại có thể ngộ mà không thể cầu, cho dù gặp được, thời gian duy trì cũng vô cùng hạn chế.
← Ch. 208 | Ch. 210 → |