← Ch.309 | Ch.311 → |
- Hay, hay, hay lắm.
Đúng lúc này, Vũ Nhân Kiệt đưa tay vuốt rậu, mỉm cười nói với Dương Thiên Lôi. Lại hỏi:
- Thiên Lôi, nói xem nào, ngươi muốn gia gia đem cho ngươi lễ vật gì đây?
- Gia gia... Đâu cần như vậy chứ?
Dương Thiên Lôi ngại ngùng đáp. Đối với lời của Vu Nhân Kiệt vừa nói, Dương Thiên Lôi nghĩ rằng, dáng vẻ của mình vừa rồi đã bộc lộ ra ham tiền tham của mất rồi. Chàng ta liền trưng lên bộ mặt xấu hổ.
- Chớ khách khí, lễ vật này gia gia nhất định phải tặng, từ giờ về sau cứ xem như là người trong nhà, đừng ngại ngùng, xa lạ.
Vu Trung Kiệt nói.
- Điều này...
- Khụ khụ...
Đúng lúc này, Vu Thanh Nhã bỗng khe ho khan hai tiếng, liếc mắt nhìn Dương Thiên Lôi.
- Đã vậy thì... Gia gia có thể luyện chế giúp con một bộ nhuyễn giáp được không?
Dương Thiên Lôi nghe thấy Vu Thanh Nhã ho khan bèn đảo mắt nhìn thoáng qua, lập tức trong lòng vui mừng, xem ra nàng ta cũng chỉ tỏ bộ dáng làm mình làm mẩy bề ngoài, đến giờ vẫn không hề quên nhắc khéo mình bèn vội nói.
- Không sao, có thêm yêu cầu gì đặc biệt không?
Vu Nhân Kiệt sảng khoái nói.
- Yêu cầu đặc biệt là...
Dương Thiên Lôi rất muốn nói là nhất định phải đẹp đẽ hào nhoáng, nhưng dù da mặt có dày đến mấy cũng không nói lên lời được, chỉ có điều bỗng nhớ đến thể chất đặc thù của mình, cùng với tình huống khi luyện đến ngưng đan thiên chi, nên nói:
- Độ co dãn phi thường tốt có được không ạ? Căng lớn ra gấp mười lần vẫn không bị tổn hại được chăng?
- Gấp mười lần ư? Đương nhiên là có thể, dù cho gấp trăm lần cũng không thành vấn đề, chỉ cần khi luyện chế cho thêm "Hải Long Cân" là được. Cần gì nữa không?
- Không cần thêm gì, chau không hiểu biết lắm về nhuyễn giáp, Tiểu Ức, ngươi xem loại nhuyễn giáp nào phù hợp với ta nhất?
Đồng thời, Dương Thiên Lôi lại truyền âm nói với Vu Tiểu Ức nói:
- Đẹp, nhất định bề ngoài phải thật đẹp.
Vu Tiểu Ức hiểu ngay:
- Con thấy thế này, gia gia đã luyện chế nhuyễn giáp cho đại ca thì ắt hẳn là luyện chế loại cao cấp nhất, tốt nhất. Nói đúng ra, dù đại ca bây giờ chỉ mới là cấp độ Tiên Thiên nhưng dựa vào thiên phú của đại ca, hề hề, các người cũng hiểu được, dù cho là linh khí đỉnh cấp thì cũng chẳng tiện dùng được bao lâu, thật là lãng phí. Mà điều quan trọng nhất là phải vừa đẹp vừa lạnh lùng, như vậy mới xứng với phong độ tuyệt thế của đại ca, lại giúp cho Bát tỷ... Ái chà, ta chưa nói gì đâu nhé, chưa hề nói... Như thế đó, gia gia
- Ha ha ha... Tên tiểu tử thối nhà ngươi, quả thực là... Chỉ có điều... nói hợp ý gia gia lắm...
- Gia gia.
Vu Thanh Nhã tức thì tức giận kêu lên.
Cả đám người đều lộ rõ vẻ buồn cười.
- Khụ khụ... Được rồi, quyết định như vậy đi. Chỉ có điều muốn luyện chế đạo khí thì phải mất một khoảng thời gian đấy. Khi nào người bế quan xong, chắc là sẽ ổn thỏa. Đương nhiên gia gia phải khởi động Pháp Tắc Thời Không mới luyện chế thành được.
- Lâu vậy ư?
- Thế nào? Không chờ được sao?
- Không phải vậy, chỉ là... Gia gia, giờ con không có nhuyễn giáp để mặc. Có thể tìm giúp con một bộ đồ nào có tính co dãn tốt trước được không ạ? Nếu không, khi bế quan, y phục nhanh xấu đi lắm...
- Vì sao ngươi yêu cần có tính co dãn tốt? Nhuyễn giáp linh khí thường đủ cho ngươi mặc cả trăm ngàn năm cũng không hư hại.
- Điều này... Là vì công pháp mà con tu luyện có chút đặc biệt. Chỉ có tính co giãn tốt mới phát huy hết được uy lực.
Dương Lôi tùy ý nói bừa nguyên do.
- Đi nào, vậy thì trước hết đưa tạm cho ngươi một bộ vậy
Vu Nhân Kiệt nói tiếp:
- Những người khác lui ra, Thiên Lôi, Thanh Nhã, Tiểu Ức, các ngươi đi theo ta nào.
- Chờ một chút đã.
Dương Thiên Lôi bỗng nói. Vừa nói, vừa đưa tay lấy ra một viên Ngưng Huyết Đan mà hắn đã sớm chọn, viên này có cảm giác ẩn chứa khí tức sinh mệnh cũng như tinh nguyên dồi dào.
- Bá mẫu, Thanh Nhã từng nói người cần thứ này. Trước hết xin tặng người, coi như là lễ vật mừng sinh nhật bá mẫu.
Dương Thiên Lôi cung kính nói, niệm lực khẽ rung lên, Ngưng Huyết Đan liền từ từ bay tới trước mặt Sở Yên.
- Ngưng Huyết Đan? Ngưng Huyết Đan Tiên Thiên cấp sáu?
Tất cả mọi người, kể cả Vu Trung Kiệt đều kinh ngạc. Sắc mặt Vu Thanh Nhã lập tức biến đổi. Dương Thiên Lôi đã nói với nàng, người đấu giá Ngưng Huyết Đan kia chính là hắn, hơn nữa là còn có mấy viên. Nhưng nàng không ngờ lại là Tiên Thiên cấp sáu. Hơn nữa, điều kinh người chính là viên Ngưng Huyết Đan cấp sau này ẩn chứa khí tức sinh mệnh hùng hậu, hiển nhiên là được tu luyện giả luyện hóa, tuyệt đối là thiếu niên thiên tài, ẩn chứa thọ nguyên cực cao.
- Thứ này...
Sở Yên có chút ngại ngùng, dù sao giá trị của viên Ngưng Huyết Đan này quá lớn, nếu mang đi đấu giá, ít cũng được mười tỷ, thậm chí là trên trăm tỷ Thuần Dương Đan. Giá trị cao thế cho dù đem toàn bộ lễ vật mà mọi người Vu Gia Bảo tặng nàng thì vẫn còn thua xa viên Ngưng Huyết Đan này.
- Mẫu thân, người nhận lấy đi.
Vu Thanh Nhã nói.
- Đúng đó, không nên khách khí với đại ca của con, không phải vì con thì coi như vì Bát tỷ... Khụ khụ, gọi là hiếu kính, hiếu kính người đi, cũng là phải lẽ thôi mà...
Vu Tiểu Ức tiếp lời.
Những lời Vu Tiểu Ức tuôn ra thiếu chút nữa làm Vu Thanh Nhã phát hỏa nhưng giờ đành tiếp tục chịu nhịn. Dù sao viên Ngưng Huyết Đan này quá quý giá, vả lại rất quan trọng đối với mẫu thân, xét theo tính cách của mẫu thâ, nhiều khả năng sẽ không thu nhận. Vu Tiểu Ức nói vậy vừa hay làm cho mẫu thân cảm thấy thoải mái hơn.
- Bá mẫu, Tiểu Ức nói phải đó. Đây là tỏ lòng hiếu kính người, xin hãy nhận lấy.
Dương Thiên Lôi cung kính nói.
Những lời này quả khiến cho người ta đoán già đoán non mà. Cuối cùng là vì Vu Tiểu Ức hay vì Vu Thanh Nhã?
- Tiểu Yên, cứ nhận đi.
Đúng lúc này Vu Nhân Kiệt cất lời.
- Được rồi, bá mẫu cũng không khách nhí nữa.
Sở Yên nhẹ tay cầm lấy Ngưng Huyết Đan, trên mặt tràn đầy vui mừng.
Nhờ vào viên Ngưng Huyết Đan này, sau khi luyện hóa, bà có thể gia tăng hơn hai trăm năm tuổi thọ. Hơn hai trăm năm, cho dù thiên phú của bà không cao nhưng cũng đủ đột phá đến Tiên Thiên cấp chín, một lần nữa kéo dài được tuổi thọ. Có thể có hi vọng tấn thức Thần đạo lúc sinh thời.
Vu Trung Kiệt dẫn theo Dương Thiên Lôi, Vu Thanh Nhã, Vu Tiểu Ức cùng với bảy vị tỷ tỷ khác bước tới Thủy Tinh Cung.
Vu Tiểu Ức bị bảy tỷ tỷ giữ ở lại ngay tầng thứ ba của Thủy Tinh Cung.
Dương Thiên Lôi và Vu Thanh Nhã được dẫn đến bên ngoài tầng mười lăm Thủy Tinh Cung. Trong số toàn bộ người Vu Gia Bảo chỉ duy nhất có Vu Nhân Kiệt mới đủ thực lực để tiến vào gian tu luyện tầng mười lăm.
Các ngươi chờ ở đây một chút, gia gia đi lấy vài thứ đồ tốt đưa cho rồi đem các ngươi vào Định Hồ Châu, khởi động Thời Không Pháp Tắc.
Vu Trung Kiệt nói đoan, toàn thân tràn ra khí tức thần đạo khủng kinh người, lao về phía địa môn gian tu luyện tầng mười lăm, khi năng lượng của ông ta tiếp xúc với đại môn, lập tức một đạo bạch quang xẹt qua, thân ảnh ông ta đà biến mất khỏi tầm nhìn của hai người.
- Phù....
Dương Thiên Lôi, ngây người trong chốc lát rồi thở phào nhẹ nhòm, đưa tay lau mồ hôi trên mặt, quay sang Người đang thờ ơ, cười hì hì mà nói:
- Thật là mệt mỏi...
Vu Thanh Nhã tức giận, trừng mắt lườm Dương Thiên Lôi, chẳng thèm để ý:
- Thanh Nhã?
Thanh Nhã quay ngoắt mặt đi, hiển nhiên vẫn còn bực tức.
- Thanh Nhã?
Thân hình Dương Thiên Lôi nhoáng một cái, đến trước mặt Vu Thanh Nhã, hô lên.
- Đừng làm phiền ta, sau này chớ trách ta giáo huấn ngươi Vu Thanh Nhã giận dừ nói.
- Ái chà... vẫn còn giận sao?
- Hừ, do Tiểu Ức hồ đồ, rồi người cũng hồ đồ theo. Bây giờ thì hòng rồi, toàn bộ Vu Gia Bải đều cho ràng chúng ta là... là quan hệ kiểu kia...
- Quan hệ thế nào?
- Ngươi... Biết rồi còn hỏi.
Vu Thanh Nhã chứng kiến biểu hiện đắc ý của Dương Thiên Lôi thì hận không thể đập cho một nhát. Hừ lạnh một tiếng rồi quay mặt đi chỗ khác. Rò ràng là không muốn nói nhảm cùng Dương Thiên Lôi nữa.
Thân hình Dương Thiên Lôi lại run lên, một lần nữa xuất hiện trước mặt Vu Thanh Nhã, chỉ có điều hắn vừa xuắt hiện, Người lại quay đầu sang hướng khác. Nhưng hiển nhiên Người đánh giá quá thấp trình độ vô sỉ của Dương Thiên Lôi, liên tục, quay đi quay lại hơn mươi lần, cho dù thế nào Dương Thiên Lôi vẫn cứ đứng trước mặt mim cười với nàng. Ngay cả cái nào là chân thân cái nào là phân thân, Người cũng không phân biệt nổi. Quả nhiên gã này đã dùng ảo ảnh thuộc tính Quang, thật giả khó lường.
- Ngươi lại hồ đồ rồi, ước định của chúng ta hủy bò.
- Ái chà... Được rồi, chi do ta bị giam hãm cả buổi, muốn thư giãn một chút thôi mà.
Dương Thiên Lôi ngừng lại rồi nói. Thấy Người vẫn giữ bộ dạng chẳng thèm để ý đến mình, liền hỏi tiếp:
- Thanh Nhã, Định Hồ Châu mà gia gia ngươi vừa nói là cái gì thế?
Vu Thanh Nhã khẽ nhíu mày, rõ ràng vẫn không muốn dây dưa nhưng rốt cục cũng đáp:
- Là pháp bảo của Vu Gia chúng ta, tuy chỉ là phẩm đạo khí nhưng giá trị khác xa với thượng phẩm đạo khí. Trước đây nói giúp ngươi đạt tới cảnh giới cấp bốn đỉnh phong, tới Vu Gia Bảo, chính là do Định Hồ Châu này.
- Vì Định Hồ Châu? Chẳng lẽ Định Hồ Châu... có thể lĩnh hội được cảnh giới ảo diệu của Thiên Nhân Hợp Nhất?
Dương Thiên Lôi khiếp đảm nói.
- Không sai. Định Hồ Châu đặt sâu trong Thiên Hồ, tự tạo thành thiên địa, từ khi kiến tạo nên Vu Gia Bảo đến nay chưa từng di động, thủy chung tự hành chuyển, hấp thu sức mạnh của thiên địa, toàn bộ Thiên Hồ đều tràn ngập linh khí hùng hậu của thiên địa, nó đã sớm dung hợp làm một thể với thiên địa. Ở bên trong nó tu luyên, có thể dễ dàng cảm ứng được ảo diệu của cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất.
- Thì ra là thế.
Dương Thiên Lôi thì thào, liền sáng tò khi yến hội đêm nay, thấy được cao thủ trên Tiên Thiên cấp năm của Vu Gia Bảo nhiều gấp mấy lần một đại phái có hàng chục vạn người như Trảm Không Kiếm Phái. Tiên Thiên cấp một đến cấp bốn, chỉ cần bước vào cảnh giới Tiên Thiên, dù tư chất thế nào, trải qua trăm năm tu luyện cũng có thể đạt tới cấp bốn.
Nhưng Tiên Thiên cấp năm lại khác, rất nhiều người cả đời đều không đột phá được. Hầu hết nhừna người muốn cảm naộ được sự ảo diệu của cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất đều mất cả trăm năm, thậm chí lâu hon nừa.
Dương Thiên Lôi cuối cùng cũng rõ vì sao Vu Gia Bảo lại có thể trở thành Đệ nhất thế gia của Thiên Huyền đại lục. Bọn họ chẳng phải chi dựa vào hai lĩnh vực là Đan đạo và Luyện khí mà họ còn có thực lực tuyệt đối. Do có Định Hải Châu nên sở hữu vô số cao thủ Tiên Thiên cấp năm trở lên.
Đúng lúc này, đại môn bỗng chấn động một hồi, Vu Trung Kiệt một lần nữa xuất hiện trước mặt hai người.
- Đi theo ta.
Vu Trung Kiệt nói đoạn đi thẳng về phía trước. Dương Thiên Lôi cùng Vu Thanh Nhã sóng vai nhau đi theo sau Vu Trung Kiêt, bước vào môt thông đạo trong suốt.
Vu Trung Kiệt bỗng nhiên xuất ra hai đạo năng lượng bao bọc lấy Dương Thiên Lôi cùng Vu Thanh Nhã phía sau, ba thân ảnh nhoáng lên, biến mất trong thông đạo.
Lúc hiện thân trở lại, lập tức Dương Thiên Lôi cảm thấy mình đang tiến vào trong làn nước, xung quanh sức ép của nước áp tới cực lớn.
Lặn sau xuống vài trăm mét, Vu Nhân Kiệt bỗng liên tục bùng phát năng lượng, hai tay liên tục đánh ra vô số thủ ấn vào hồ nước, sau một lát, dưới đáy hồ bỗng xuất hiện một đạo hào quang xanh thẳm!
Lúc này, Dương Thiên Lôi lại lần nữa cảm thấy bị một luồng năng lượng phủ lấy, sau khi quang mang lóe lên, ba người đã tiến vào một không gian dường như rất lớn.
Linh khí thiên địa hùng hậu tràn ngập, bao quanh hắn. Toàn bộ không gian nhuộm một màu: màu lam, màu lam của Thiên Địa Nhất Thể, Toàn bộ không gian không ngừng lóe lẻn tinh quanh, tựa như nhừng vì sao lấp lánh, vô cùng xinh đẹp huyền ảo.
-Thiên Lôi, đây là nhuyễn giáp mà ngươi cần, mặc dù chưa dung nhập Hải Long Cân nhưng tính co dãn của nó cùng thòa mãn được yêu cầu của ngươi đấy.
Sau khi ba người vào không gian kia, Vu Nhân Kiệt đem ra một chiếc nhuyễn giáp rồi nói.
-Hay quá, đa tạ gia gia.
-Ừ. Chiếc Càn Khôn Giới này có chứa nhiều đan dược để gia tăng pháp lực cùng như tiên thảo linh vật quý hiếm, lại có một ít nội đan của yêu thú. Trước hết ngươi cứ dùng, có lẽ đủ để ngươi tấn thăng lên cảnh giới cấp năm đinh phong.
-Tiểu Nhã, con và Thiên Lôi chia nhau ra hai hướng riêng biệt, cực bắc và cực nam của Định Hồ Châu để tu luyện. Ngươi ở cực nam, Thiên Lôi ở cực bắc. Gia gia sẽ phát động "Càn khôn âm dương hỗ chuyển trận" của Định Hồ Châu, các ngươi một âm một dương, hợp nhau lại sẽ càng gia tăng sức mạnh. Mỗi một năm, Càn Khôn sẽ tự nhiên hợp nhất. Hai người các ngươi sẽ tự gặp lại nhau, đó chính là lúc hai ngươi so tài, cùng củng cố tu vi.
-Tiểu Nhã. Thiên Lôi tuy chỉ mới có tu vi Tiên Thiên cấp năm tu vi nhưng thân thể hắn vô cùng cường hãn, vượt ngoài sức tường tượng của ngươi. Cho nên ngươi phải dốc toàn lực đối chiến, chớ có lưu tình.
- Xin gia gia cứ yên tâm, con tuyệt đối sẽ không lưu tình.
Vu Thanh Nhã nói.
- Ừ. Vậy các ngươi bắt đầu tu luyện đi. Thiên Lôi, đợi ngươi lu luyện đến Tiên Thiên cấp năm đỉnh phong thì bóp nát linh phù này, gia gia sẽ mở thời gian là hai năm cho các con. đối với ngươi mà nói là quá ít. Phải chuyên tâm tu luyện thì mới có hi vọng, hiểu chưa?
- Đã rõ rồi ạ, gia gia.
Dương Thiên Lôi đáp.
← Ch. 309 | Ch. 311 → |