← Ch.343 | Ch.345 → |
- Thôi được rồi, đa tạ Long tiền bối.
Dương Thiên Lôi một bộ "thịnh tình không thể chối từ", hai tay bưng lấy bảo kiếm, khẽ vuốt ve thân kiếm, sau đó cẩn thận thu vào bên trong trong Càn Khôn Giới.
- Cạc cạc... Mộng Mộng, thanh bảo kiếm này rất thích hợp với ngươi rồi. Vừa vặn cùng bộ nhuyễn giáp đạo khí kia ghép thành một đôi. Chậc châc...
Không ai có thể ngờ rằng, lúc này Dương Thiên Lôi lại truyền âm cùng Tiêu Như Mộng nói mấy lời như vậy. Tiêu Như Mộng vội vàng uống trà, đêm nay số lần nàng uống trà nhiều lắm, bề ngoài giống như là đã bao nhiêu năm không được uống qua trà vậy, cả một ấm trà đều bị nàng uống cạn.
- Thúc thúc, người ta cũng mời ngươi một ly.
Đúng lúc này, Lâm Tâm Di vẫn đang ngồi bên người Dương Thiên Lôi dùng thanh âm ngọt ngào, nhẹ nói. Đôi mắt to tròn đáng yêu không hề nhúc nhích nhìn chằm chằm vào Dương Thiên Lôi, không biết là có phải là do uống chút rượu vào, hay là do tiểu nha đầu thẹn thùng, mà khuôn mặt lúc này của nàng giống như một quả táo đỏ chín mọng, đặc biệt mê người.
- Tốt
Dương Thiên Lôi trực tiếp cụng ly với Lâm Tâm Di, sau đó một hơi uống cạn.
Lâm Tâm Di có chút nhíu nhíu mày, không gnờ cũng một ngụm đem rượu trong chén uống cạn, kích thích mãnh liệt, khiến cho nàng nhin không dược le chiếc lưỡi thơm tho, nhỏ nhắn của mình, sau đó vỗ vỗ bộ ngực đầy đặn mê người của nàng. Bất quá nha đầu này cũng không có dừng lại, ngượi lại đổ rượu vào chén của mình, sau đó nhìn về phía Tiêu Như Mộng nói:
- A di, người ta cũng chúc người một chén, chúc a di vĩnh viễn xinh đẹp như vậy!
- Cảm ơn, a di cũng chúc ngươi vĩnh viễn xinh đẹp, đáng yêu như vậy!
Tiêu Như Mộng mỉm cười, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, ôn nhu nói.
- Cảm ơn a di!
Lâm Tâm Di sau khi nói xong, cũng uống một hớp nhỏ, thừa dịp Long Phá Lãng kính rượu Tiêu Như Mộng, Lâm Tâm Di bỗng nhiên tháo xuống một vật nhỏ trên cổ mình, dấu ở trong tay, trái tim nhảy bình bịch, đem tay dấu ở dưới mặt bàn, đồng thời truyền âm nói:
- Thúc thúc, người ta cũng tặng ngươi một món lễ vật, ngươi cẩn thận nhận lấy a.
- Tiểu nha đầu, không cần! Long thúc thúc của ngươi đã đại biểu tặng rồi, ngươi cũng không cần tặng thêm lần nữa cho thúc thúc đâu.
Dương Thiên Lôi truyền âm nói.
- Không phải, thúc thúc... Đây là lễ vật của tự người ta, không có quý trọng đâu....
Lâm Tâm Di dũng khí nổi lên, trực tiếp đem tay mình hướng phía tay Dương Thiên Lôi, lúc nàng chạm phải bàn tay hữu lực của Dương Thiên Lôi, khuôn mặt Lâm Tâm Di trở nên đỏ bừng, như là bị điện giật, vội vàng tách bàn tay Dương Thiên Lôi ra, đem vật nhỏ vội vàng nhét vào trong tay Dương Thiên Lôi.
- Cái này?... Cái gì đó?
Dương Thiên Lôi vuốt vuốt vật nhỏ trong tay, có chút nghi hoặc truyền âm hỏi.
- Á.... . Chỉ là sợi dây chuyền bình thường mà thôi... Thúc thúc ngươi phải cất kỹ đó....
Lâm Tâm Di truyền âm nói.
- Ngươi tiểu nha đầu này... Được rồi, cái này thúc thúc nhận rồi..
Sau khi yến hội chấm dứt, Dương Thiên Lôi cùng Tiêu Như Mộng liền trở lại phòng mình.
Trong nháy mắt sau khi đóng cửa phòng lại, Dương Thiên Lôi lập tức ôm lấy Tiêu Như Mộng vào trong ngực "Chụt" một tiếng hung hăng hôn lên cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Tiêu Như Mộng, vừa đắc chí vừa hưng phấn nói:
- Mộng Mộng, chúng ta kiếm lớn rồi... Cạc cạc cạc... không ngờ làm anh hùng cũng không tệ nha....
Tiêu Như Mộng tắt tiếng, không biết nếu mọi người nhìn thấy bộ dáng lúc này của Dương Thiên Lôi, sẽ có cảm tưởng như thế nào?
- Anh hùng, không biết tiểu mỹ nữ đáng yêu tặng ngươi cái gì?
Tiêu Như Mộng lập tức đẩy Dương Thiên Lôi ra, khóe miệng mỉm cười, hỏi.
- Ách... chuyện này cũng phát hiện ra?
- Có thể không phát hiện ra sao? Ngươi xem người ta xấu hổ thành dạng gì rồi... ?
Tiêu Như Mộng nói.
- Khục khục... Để ta xem đó là thứ gì?
Dương Thiên Lôi vội vàng mang sợi dây chuyền Lâm Tâm Di tặng cho đem ra, vừa lúc nãy hắn cầm trong tay cũng không có cảm nhận được khí tức kì dị gì, liền trực tiếp thu vào Càn Khôn Giới. Khi Dương Thiên Lôi lấy sợi dây chuyền ra, chỉ thấy đây là một sợi dây chuyền mặt hình trái tim, toàn thân màu xanh biếc như biển cả, hơn nữa không tán ra chút hào quang óng ánh nào, thoạt nhìn phi thường tự nhiên, lớn nhỏ rất phù hợp.
- Đây là vật gì?
Dương Thiên Lôi thầm nghĩ trong lòng, chậm rãi muốn rót niệm lực vào kiểm tra một phen, chỉ là niệm lực phóng xuất như đá ném đại dương, không có chút hồi âm nào.
- Kỳ quái?
Dương Thiên Lôi thầm nghĩ trong lòng, ngón tay khẽ vuốt bề ngoài mặt dây chuyền, cảm nhận được một ít đường vân nếu không chú ý thì sẽ hoàn toàn bỏ qua. Hai mắt Dương Thiên Lôi lập tức ngưng tụ, tập trung lên trên mặt dây chuyền, sau khi không ngừng phóng đại, khiến cho Dương Thiên Lôi kinh ngạc chính là bên trên mặt dây truyền không ngờ có thể thấy được đồ án tinh xảo của một hải vực địa đồ, hơn nữa nhìn qua dường như là toàn bộ bản đồ của "Bồng Lai Tiên Đảo".
- Ngươi xem, hình dạng của nó đại biểu cho cái gì? Cô bé tỏ tình đây này... Có phải hay không trong lòng đang cảm thấy rất vui sướng... ?
Thấy bộ dáng cẩn thận xem xét của Dương Thiên Lôi, khóe miệng Tiêu Như Mộng mang theo vẻ mỉm cười, nhịn không được nói.
- Khục khục... Làm sao có thể như vậy?
Dương Thiên Lôi ánh mắt nhìn về phía Tiêu Như Mộng nói:
- Ka nếu mà như thế... đã không mang nàng giao cho thúc thúc rồi. Hắc hắc.... Mộng Mộng... Ngươi ghen tị sao?
- Ta... Sư phụ.. sao có thể ăn dấm chua của ngươi...
Lời nói của Dương Thiên Lôi, khiến cho Tiêu Như Mộng hơi sững sờ, khuôn mặt lập tức biến thành đỏ bừng, né tránh ánh mắt của Dương Thiên Lôi nhẹ nói.
- Ha ha, Mộng Mộng ngươi đỏ mặt!
Biểu hiện của Tiêu Như Mộng khiến cho Dương Thiên Lôi mừng thầm, hiển nhiên, trong lúc vô tình, Tiêu Như Mộng đã hòa nhập vào trong vở kịch này.
- Không có... !
Tiêu Như Mộng lập tức thẹn thùng xoay người chạy vào trong phòng tắm, "rầm" một tiếng đóng sập cửa lại. Đúng lúc này, Dương Thiên Lôi bỗng nhiên cảm thấy thông tấn phù truyền đến một hồi ba động. Hiển nhiên đây không phải là Tiêu Như Mộng, ngoại trừ thông tấn phù liên lạc cùng Tiêu Như Mộng, chỉ còn có Lâm Tâm Di.
- Thúc thúc, người đang tu luyện sao? Sợi dây chuyền kia người đã đeo lên chưa... ?
Khi Dương Thiên Lôi mở ra thông tấn phù, lập tức nghe được thanh âm nũng nịu của Lâm Tâm Di.
- Tiểu nha đầu, đây rốt cuộc là vật gì?
Dương Thiên Lôi hỏi.
- Không nói cho người biết, có lẽ sẽ có một ngày, thúc thúc sẽ tự mình hiểu ra. Bất quá nhân gia cũng không hi vọng ngày đó sẽ đến! Thúc thúc, người ta đến tìm người đi chơi được không?
Sau khi nói ra những lời này, trái tim Lâm Tâm Di nhảy lên bình bịch, khuôn mặt đáng yêu biến thành đỏ bừng, hiển nhiên là rất khẩn trương, rất mong chờ, chờ đợi Dương Thiên Lôi đáp lời.
- Không được! Thúc thúc phải bắt đầu tu luyện rồi, hẹn gặp lại sau nhé!
Dương Thiên Lôi trực tiếp cự tuyệt, không chút do dự, thanh âm khàn khàn không chút nào dây dưa. Móa, đây không phải là trần trụi dụ hoặc sao? Bản thân mình thế nhưng là "Anh hùng" đó. Đương nhiên quan trọng nhất là... tên khốn này hiện giờ đã không tin tưởng vào định lực của mình rồi. Đang cùng Tiêu Như Mộng không ngừng tán tỉnh, quan hệ giữa hai người tuy rằng tiến triển cực tốt, tiến độ cũng rất kinh người, nhưng hắn vốn đã hưởng qua trái cấm, dục vọng trong người cũng càng ngày càng thêm mãnh liệt. Đừng nói cô nàng Lâm Tâm Di khả ái như thế chủ động nhảy vòng trong lòng hắn, cho dù là các cô nương ở Ngũ Lâu cái gì gì đến dụ dỗ một phen, Dương Thiên Lôi cũng không biết có thể quản được vị tiểu đệ đệ phía dưới hay không?
Không thể không nói, nam nhân đã hưởng qua tư vị nữ nhân, có một vài thời điểm thực sự sẽ biến thành cầm thú chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Mặc dù định lực thâm hậu như Dương Thiên Lôi, chỉ sợ cũng khó là ngoại lệ. Cho nên, vì để không biến thành cầm thú, tên khốn này chỉ có thể đem manh nha bóp chết từ trong trứng nước.
....... .
Nằm trong phòng, Lâm Tâm Di hai tay nắm chặt lấy tấm thông tấn phù khẩn trương chờ đợi, sau khi nghe được Dương Thiên Lôi đáp lời, lập tức ủy khuất chu chu cái miệng anh đào, đôi mắt to nhẹ nhàng xoay chuyển, cũng không biết có chủ ý gì, chỉ chốc lát sau, vậy mà lại "khách khách" kiều tiếu ra tiếng.
- Mẫu thân nói, gặp được nam tử mình ngưỡng mộ phải dũng cảm theo đuổi, hì hì.... Thúc thúc, lần đầu tiên người ta nhìn thấy người đã thích rồi đây nè..
Lâm Tâm Di tự nhủ nói, nói xong liền từ trên giường đi xuống, cả người mặc một bộ lụa mỏng, thân thể phấn nộn như ẩn như hiện, đôi chân trần vô cùng xinh đẹp, đi tới phía trước tấm gương, mở to mắt nhìn chính mình trong gương, nói:
- Lâm Tâm Di, ngươi phải cố gắng lên ah! A di tuy rằng xinh đẹp, nhưng ngươi đáng yêu cũng đâu kém, cố gắng lên.. !
Tiểu nha đầu này giống như là bị "tâm thần", nhìn bóng người trong gương tự nói một mình, vừa nói vừa nắm chặt quyền đầu phấn nộn lại, khóe miệng mang theo một tia mỉm cười như hồ lỳ. Trong đầu nhớ lại mấy thứ mà sau khi thành niên, mẫu thuân chuyên môn bí mật dạy dỗ cho nàng. Nội dung như cái huấn luyện ấy, cho tới bây giờ nàng có cái hiểu, cái không. Chỉ là lúc ấy dưới sự bắt buộc của mẫu thân, nàng bắt buộc phải ghi nhớ lấy, nhưng hiện tại, rốt cục cũng tìm được mục tiêu để mình thí nghiệm rồi.
Hiện tại nàng đã bắt đầu bước đầu tiên. Bất quá khi nghĩ đến trình tự phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng càng ngày càng đỏ.
....
Tiêu Như Mộng ngâm mình trong bồn tắm, bình phục lại tâm tình của mình, lần nữa xác nhận lại quyết tâm bản thân mình nhất định phải kiên trì, không thể dao động, sau đó liền đi ra ngoài.
- Đợi ta, Mộng Mộng.
Dương Thiên Lôi không có bất kỳ dừng lại, trực tiếp chui vào trong phòng tắm, thuần thục thoát khỏi màn hào quang, bịch một tiếng trực tiếp nhảy vào trong bồn tắm, nhanh chóng kỳ cọ thoáng qua, sau đó tên này lập tức mặc vào một kiện đạo bào hơi mỏng, rộng thùng thình, sau đó đi ra khỏi phòng tắm. Tối hôm qua, tên này đã cùng Tiêu Như Mộng đạt thành hiệp nghị, chỉ cần hai người cùng một chỗ, vậy thì sẽ cùng tu luyện "Âm Dương Niết Bàn Kinh".
Tiêu Như Mộng không có lý do gì cự tuyệt. Bởi vì loại công pháp này vô luận đối với hắn hay nàng, so với một mình tu luyện hiệu quả còn tốt hơn nhiều. Hơn nữa, tối hôm qua Tiêu Như Mộng vì áp chế dục vọng càng ngày càng mãnh liệt của Dương Thiên Lôi, không cho hắn có chút rảnh rỗi nào, chỉ có thể lần lượt tu luyện "Âm Dương Niết Bàn Kinh", mỗi một lần tuần hoàn một trăm lẻ tám đại chu thiên, mà tối hôm qua hai người bọn họ tu luyện suột một đêm, duy trì sáu lần. Khôgn ngờ lại khiến cho Tiêu Như Mộng ẩn ẩn có cảm giác bản thân nàng có dấu hiệu sắp đột phá, nhất là tinh thần của nàng trở nên càng thêm cô đọng, tinh thuần.
Đồng dạng, thông qua việc tối hôm qua nếm thử công pháp này, Dương Thiên Lôi phát hiện ra kim đan trong đan điền cũng được rèn luyện cực nhanh, dưới loại tình huống này, nếu như thôn phệ đại lượng đan dược cùng nội đan yêu thú để tăng lên pháp lực, đan điền thần bí của mình phảng phất thôn phệ vô cùng chậm, dường như chỉ cắn nuốt năng lượng dư thừa mà mình không thể hấp thu được. Trải qua hai lần thử nghiệm, Dương Thiên Lôi càng ngày càng khẳng định suy đoán của mình. Nếu như hắn chỉ căn nuốt đan dược thích hợp để tăng lên pháp lực của bản thân... đan điền thần bí sẽ không thôn phệ một chút nào, Dương Thiên Lôi có thể hấp thu hoàn toàn.
Không hề nghi ngờ, dưới tình huống không thể khởi động thời gian pháp tắc, có "Âm Dương Niết Bàn Kinh" tương trợ, tốc độ tu luyện của Dương Thiên Lôi cũng không hề chênh lệch so với ở trong Huyền Hoàng Kỳ cùng Định Hải Châu. Có thể nói "Âm Dương Niết Bàn Kinh" tuyệt đối là một loại song tu thần công cực kỳ trâu bò. Nếu quả thực là đạo lữ chính thức, phát sinh ra chuyện ấy... đây tuyệt đối sẽ không có bất cứ khuyết điểm nào.
Nói như vậy, là vì Dương Thiên Lôi cùng Tiêu Như Mộng chỉ là sư đồ giả trang đạo lữ, không phải đạo lữ chân chính. Bởi vì, nếu hai người muốn chính thức bắt đầu khởi động "Âm Dương Niết Bàn Kinh"... , còn phải trải qua đủ loại kích tình, chỉ có khi dục vọng hai người đạt tới một mức độ, mới có thể khởi động. Hơn nữa, hai người càng nhập tình, sau khi khởi động hiệu quả sẽ càng tốt.
Có thể nói vô luận là Tiêu Như Mộng hay là Dương Thiên Lôi đều phải chịu một loại giày vò.
Nếu như Tiêu Như Mộng đổi thành Trương Tử Hàm.. hiệu quả tự nhiên là không thể đánh đồng. Nếu không Dương Thiên Lôi cùng Trương Tử Hàm cũng sẽ không chỉ cần một lần quan hệ, đã song song lĩnh ngộ ra ảo diệu của Thiên Nhân Hợp Nhất. Hơn nữa khi đó, còn là đơn thuần do Dương Thiên Lôi khởi động, Trương Tử Hàm hoàn toàn là bị động vận chuyển.
Dương Thiên Lôi có thể khẳng định, nếu như hắn đem "Âm Dương Niết Bàn Kinh" truyền thu cho Trương Tử Hàm.. Sau khi hai người chính thức linh nhục giao hoan, hiệu quả sẽ càng thêm kinh người.
...
Cảm thụ được tấm thân thể mềm mại trắng nõn dưới thân, ánh mắt Dương Thiên Lôi cực nóng, dừng trên khuôn mặt thẹn thùng của Tiêu Như Mộng đang nằm ở trên đùi của hắn, chậm rãi cúi đầu xuống, sủng nịch ôn, bắt đầu hôn lên bờ môi nàng. Khi môi hắn vừa chạm đến mi tâm của Tiêu Như Mộng, thân thể của Tiêu Như Mộng khẽ run rẩy một hồi, hiển nhiên, dưới sự cưỡng chế, thân thể của nàng cũng càng ngày càng mẫn cảm.
Nàng nhắm mắt lại cảm thụ đôi môi ôn nhu cùng tràn đầy nóng bỏng của Dương Thiên Lôi, thân thể càng ngày càng nóng, trong nháy mắt khi đôi môi hai người tiếp xúc với nhau, Dương Thiên Lôi còn chưa xuất thủ, chiếc lưỡi thơm tho của Tiêu Như Mộng đã nhịn không được chủ động tiến vào trong miệng Dương Thiên Lôi. Hai người cơ hồ dùng hết toàn bộ khí lực, sít sao ôm chặt nhau lại.
← Ch. 343 | Ch. 345 → |