← Ch.346 | Ch.348 → |
Đúng lúc này, Thông Tấn phù bỗng nhiên truyền tới một trận dao động, khiến Tiêu Như Mộng tỉnh lại, sau khi vội vàng mở ra, thanh âm nũng nịu của Lâm Tâm Di lại vang lên:
- A di, nhân gia đang ở trước cửa phòng ngươi này!
Tiêu Như Mộng vội vàng ra khỏi Tu Luyện thất, tới trước cửa lại nhẹ nhàng mở cửa ra.
- Hi ai... A di, thúc thúc còn đang tuy luyện sao?
Lâm Tâm Di nhất thời giống như tiểu miêu vậy, nhẹ nhàng lao vào trong phòng, ánh mắt lại nhìn về phía Tu Luyện thất, hỏi.
- Ừ. Đi thôi, chúng ta ra ngoài!
Tiêu Như Mộng dịu dàng nói.
- A di, sắp xếp cho nhân gia cũng thành chủ nhân gian phòng của ngươi có được không? Mội lần gõ cửa ngươi đều không nghe được, không còn cách nào đành phải lãng phí một đạo Thông Tấn phù...
Lâm Tâm Di nhìn Tiêu Như Mộng, nói.
Ngày đầu tiên hai người lịch luyện, bởi vì lo lắng Lâm Tâm Di sẽ ảnh hưởng tới sự tu luyện của Dương Thiên Lôi, Tiêu Như Mộng liền cùng với Lâm Tâm Di ghép Thông Tấn phù thành một cặp.
Tu Luyện thất trên Phá Lãng Hào bình thường đều có thể khởi động kết giới âm thanh, mà mỗi một gian phòng, trừ thẻ pháp bài tương ứng mới có thể mở ra, thì sau khi vào phòng rồi có thể thông qua gia trì pháp lực của mình, có thể cấp quyền hạn cho người khác ra vào phòng.
Nghe Lâm Tâm Di nói, Tiêu Như Mộng có chút do dự, mặc dù nàng sớm đã nhìn ra tiểu nha đầu này có ý tứ với Dương Thiên Lôi, nhưng vẫn gật đầu. Loại chuyện này nàng không muốn ngăn cản, mà có muốn ngăn cũng không được. Bởi vì nàng rõ ràng hiểu được tính cách Dương Thiên Lôi, Trương Chương Hàm, Sở Hương Hương và Vu Thanh Nhã, thậm chí còn có bản thân mình thật giả khó phân... Trong tương lai hắn sẽ có bao nhiêu nữ nhân đây? Huống chí, Lâm Tâm Di bất kể dung mạo hay là thân thế, đối với Dương Thiên Lôi mà nói, cũng không có cái gì không tốt cả.
- Cảm ơn a di!
Lâm Tâm Di hớn hở nói. Sau khi bố trí xong xuôi, liền lanh lợi kéo Tiêu Như Mộng đi lên boong thuyền, bắt đầu chuyến lịch luyện hôm nay.
Hai người ngự trên Kiếm quang, sau khi cùng nhau phi hành hơn một canh giờ, liền tách thành hai hướng cách nhau khoảng trăm lý, tự mình lịch luyện. chẳng qua, Tiêu Như Mộng đích thực là lặn vào trong biển sâu, bắt đầu lịch luyện.
Mà Lâm Tâm Di sau khi xác định Tiêu Như Mộng không thể cảm ứng được khí tức của mình nữa, trên gương mặt nhỏ nhắn dần nở một nụ cười giảo hoạt, trực tiếp quay đầu lấy tốc độ nhanh nhất mà quay trở về Phá Lãng Hào.
- Hi aizzz.... Rốt cuộc cũng có cơ hội triển khai bước thứ hai rồi...
Khóe miệng Lâm Tâm Di mang theo nụ cười đắc ý, đẩy tốc độ lên tới cực hạn, khoảng một canh giờ sau, đã trở lại trên Phá Lãng Hào.
- Di, tiểu tỷ... Sao ngươi quay lại nhanh như vậy, có vấn đề gì sao?
Mặc Thương Bách Hiểu sinh đang trên boong thuyền nói chuyện phiếm với Bạch Hà, thấy Lâm Tâm Di quay trở lại, nhất thời có chút kinh ngạc cùng quan tâm, hỏi.
- Nhân gia không thoải mái.. Ách... Hẹn gặp lại!
Lâm Tâm Di trên mặt dần đỏ ửng, không có dừng lại chút nào, liền như một làn khói chạy thẳng xuống boong thuyền.
- Không thoải mái?
Bạch Hà nhất thời cau mày, cuống quít từ biệt Mặc Thương Bách Hiểu Sinh, vội vàng đuổi theo Lâm Tâm Di chạy xuống boong thuyền.
Vốn lão muốn lập tức bẩm báo Long Phá Lãng, nhưng khi thấy Lâm Tâm Di không có về phòng của mình mà là đi vào tầng ba, liền cảm thấy kỳ quái, vội vàng ẩn tàng khí tức, lặng lẽ theo vào tầng ba.
Đến lúc thấy Lâm Tâm Di trực tiếp mở cửa phòng Tiêu Như Mộng, ánh mắt Bạch Hà chớp lên liên tục, ngay sau đó, lão đầu này nhất thời chạy ra ngoài nhanh như chớp, trong miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Tiểu tỷ quả nhiên là tiểu tỷ a... Lợi hại...
- ... Nhưng như vậy không phải cũng quá nhanh rồi sao? Mặc dù Tiêu huynh đệ cũng là nhân trung chi long... nhưng lỡ như Hội trưởng trách tội xuống... Có nên báo một tiếng cho Hạm trưởng hay không đây? Hay là nói một tiếng cho chắc đi...
Nghĩ tới đây, Bạch Hà liền bước nhanh về phía phòng Hạm trưởng.
Long Phá Lãng sau khi biết Lâm Tâm Di tiến vào trong phòng Tiêu Như Mộng cũng phải thất kinh. Chính vì hắn sớm đã biết được Dương Thiên Lôi vừa mới tấn cấp Lục cấp Tiên Thiên, mấy ngày qua đều ở trong phòng tu luyện, ngay từ đầu đã không có ra ngoài lịch luyện. Chẳng qua, sau một khắc kinh ngạc, khóe miệng lão lại nở nụ cười, nói với Bạch Hà:
- Ngươi cái gì cũng không có nhìn thấy, Bản Tôn cái gì cũng không biết...
- Vâng, Hạm trưởng.
Bạch Hà cung kính đáp lại.
Long Phá Lãng đã nói như vậy, Bạch Hà đường nhiên không thể nói thêm gì nữa, xong xuôi liền khom mình hành lễ, xoay người cáo lui. Bạch Hà vừa mới rời khỏi, Long Phả Lãng lại nheo mắt, tự nhủ:
- Tình Kiếp Chi Tâm cũng giao cho tiểu tử kia rồi, bổn Tôn còn có thể can thiệp gì nữa? Xem ra bổn Tôn nịnh bợ vẫn còn chưa đủ a... Kinh Lôi kiếm mặc dù không tệ, nhưng tiểu tử này vừa nhận lấy đã cấp cho Dương Mộng, hiển nhiên không có hợp ý hắn...
Long Phá Lãng có nhãn quang tới bực nào?
Ngay sau khi Lâm Tâm Di được Dương Thiên Lôi cứu về, lão đã nhìn ra được Lâm Tâm Di đã có hảo cảm với tên Dương Thiên Lôi tuyệt đối tầm thường kia rồi.
Cho nên, trong lúc yến hội, lão mới có thể ngoan tâm đưa ra Trung phẩm Đạo khí Kinh Lôi kiếm.
Trong lúc đưa ra, mặc dù có chút đau lòng, nhưng chẳng qua cũng chỉ trong nháy mắt, khi lão thấy được Lâm Tâm Di lấy Tình Kiếp Chi Tâm trên cổ len lén đưa cho Dương Thiên Lôi, liền không còn chút xót xa nào nữa.
Mà hiện tại, biết được tiến triển thần tốc của hai người như vậy, lão không những không đau lòng, ngược lại còn cảm giác Kinh Lôi kiếm của mình tựa hồ chưa đủ cân lượng.
Lâm Tâm Di nhẹ như gió, nhanh chóng tiến vào trong phòng, tim đập bình bình không dứt, gương mặt nhỏ nhắn sớm đã đỏ ửng giống như một quả táo chín mọng, đôi mắt to tròn khả ái mang theo ý thẹn thùng nồng đậm, còn có chút thấp thỏm lo âu và một tia hưng phấn không cách nào che dấu được.
Nàng rón rén đi tới trước cửa Tu Luyện thất, hít thật sâu một hơi, khẽ ưỡn bộ ngực tròn trịa lên một chút, bàn tay nhỏ nhắn lại nhẹ nhàng vỗ lên ngực mình hai cái, dùng thanh âm chỉ có chính nàng mới có thể nghe thấy được, nói:
- Lâm Tâm Di, ngươi dũng cảm nhất, ta ủng hộ ngươi, cố gắng lên!
Lâm Tâm Di xiết chặt nắm tay xong, bỗng nhiên lại lấy ra một viên đan dược giống hệt như Thuần Dương đan:
- Ăn nó, thúc thúc sẽ phải cứu ta, theo như lời của mẫu thân, thú thúc sẽ phải sờ vào đây....
Lâm Tâm Di khẽ cúi đầu nhìn thoáng qua bộ ngực tròn trịa của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng.
- Không được, ta thích thúc thúc, không thể lừa dối người... Nhân gia muốn dùng cách của mình, khiến thúc thúc thích ta!
Lần nữa hít vào một hơi thật sâu, Lâm Tâm Di lấy hết dũng khí, tay nhỏ mang theo một chút run rẩy, vô cùng cẩn thận đẩy cửa Tu Luyện thất hé ra một chút xíu...
Quanh thân Dương Thiên Lôi tản mác ra thất thải quang mang tinh thuần nồng đậm, một đạo Kinh văn có sắc kim lượn vòng bên trong não hải của hắn, hiển nhiên giờ phút này, hắn vẫn đang ở sâu bên trong tầng tu luyện.
Chẳng qua, trong nháy mắt khi bàn tay nhỏ bé của Lâm Tâm Di hé cửa Tu Luyện thất ra, khí tức trên người Dương Thiên Lôi bỗng nhiên sinh ra một tia biến hoa vi diệu.
Tu Luyện Giả, cho dù đang bế quan thật sâu, đối với những biến hóa quanh người cũng sẽ có phản ứng rõ ràng.
Nếu như là Tiêu Như Mộng vô cùng thân thiết tiến vào mà nói, tự nhiên cũng sẽ không ảnh hưởng tới Dương Thiên Lôi chút nào, bởi vì khí tức của Tiêu Như Mộng, bất kể là thân thể hay là tiềm thức của Dương Thiên Lôi, cũng đã vô cùng quen thuộc.
Nhưng Lâm Tâm Di thì khác.
Dương Thiên Lôi mặc dù quen biết nàng, nhưng trong lúc này, bên trong Tu Luyện thất của Tiêu Như Mộng, nàng vẫn được xem như là kẻ xâm phạm.
Cho nên, trong một sát na này, tiềm thức và thân thể Dương Thiên Lôi liền tự động đem cổ khí tức này truyền vào bên trong não hải Dương Thiên Lôi, khiến Dương Thiên Lôi từ bên trong tầng thái tu luyện thanh tỉnh lại.
Nhất thời mở mắt ra.
Ngay khi khe cửa đã vừa vặn có thể đưa đầu vào, Lâm Tâm Di lấy hết cam đảm đưa khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xinh tiến vào một chút, chẳng qua là, mặc dù sớm biết sự xuất hiện của mình sẽ khiến cho Dương Thiên Lôi chú ý, lại không nghĩ tới nàng mới vừa ló đầu vào đã liền thấy được Dương Thiên Lôi đang trừng mắt nhìn mình!
Chuyện này khiến Lâm Tâm Di nhất thời sợ hãi thốt lên thành tiếng, chẳng qua sau một khắc khiếp sợ ngắn ngủn ấy, nàng đã vội vàng nói:
- Thúc thúc... Nhân gia quấy rầy ngươi rồi sao?
- Sao ngươi lại tới đây?
Dương Thiên Lôi có chút kinh ngạc hỏi.
- Thúc... Nhân gia... Đã mấy ngày không gặp người... Nhớ người quá...
Lâm Tâm Di tròn xoe đôi mắt dễ thương, khuôn mặt xinh xắn ửng hồng, nói. Vừa nói, vừa ngây thơ chạy tới bên cạnh Dương Thiên Lôi, thân mật mà quỵ xuống bên cạnh Dương Thiên Lôi đang xếp bằng, lần nữa ôm chặt lấy cánh tay Dương Thiên Lôi.
- Khụ khụ, , , A di đâu?
Dương Thiên Lôi vội vàng lúng túng, cất cao giọng hỏi, trên mặt mang theo phong phạm của trưởng giả, nhưng cánh tay đang bị cọ cọ sát sát thì không kìm được mà run lên một chút.
- A di đi lịch luyện rồi, haizzzz...
Gương mặt đỏ ửng của Lâm Tâm Di ngẩng lên, trong mắt thoáng hiện vẻ đắc ý giảo hoạt, nói.
- Ách... Ngươi sao không đi?
Dương Thiên Lôi trong lòng có chút hồi hộp, vốn đang hơi chút khẩn trương, lúc này nhất thời lại có cảm giác máu nóng phi nhanh, nhưng mà Dương Thiên Lôi lại hiểu rõ tiểu nha đầu này tuyệt đối không phải là đối tượng dành cho nửa thân dưới của hắn được. Bèn khẩn trương dẹp bỏ mớ suy nghĩ hèn mọn trong lòng, mặt không đổi sắc mà đứng lên, để cho cánh tay của mình rời khỏi địa phương mềm mại tràn đầy sự hấp dẫn dụ hoặc ấy.
- Nhân gia nhớ thúc thúc mà, lừa a di đi rồi lén lén quay trở lại, hi ai....
Lâm Tâm Di không giấu diếm chút nào, vừa nói vừa bám chặt lấy như keo, đứng lên theo Dương Thiên Lôi, lại tiếp tục ôm chầm lấy cánh tay Dương Thiên Lôi, dán chặt thân thể mình vào đó.
- Ngươi không lịch luyện cho tốt, nhớ tới thúc thúc làm gì? Ngoan, mau đi lịch luyện. Thúc thúc còn phải tu luyện!
Dương Thiên Lôi lần nữa cố nén ý niệm tiến tới với tiểu nha đầu này, vừa đẩy tiểu nha đầu ra, vừa cố ra vẻ, nói.
- Không cần đâu, thúc thúc, nhân gia muốn chơi với ngươi mà...
Ánh mắt đáng yêu của Lâm Tâm Di tiếp tục dán chặt vào trên người Dương Thiên Lôi.
- Má ơi... Như vầy là sao?
Dương Thiên Lôi kêu lên một tiếng thật lớn trong lòng, vất vả lắm mới đắm chìm vào trong tu luyện, đem dục hỏa nảy sinh cùng với Tiêu Như Mộng hoàn toàn áp chế xuống, thế mà tiểu nha đầu này lại to gan lớn mật đến vậy, dám lén vào trong phòng của mình, hơn nữa lại còn là sau khi đã gạt cho Tiêu Như Mộng rời khỏi đây, chẳng lẽ nàng không biết như vậy chính là dê vào miệng cọp hay sao?
- Chơi cái gì mà chơi, thúc thúc là đại nam nhân, có thể chơi cái gì? Ngoan nào, mau đi lịch luyện đi!
Dương Thiên Lôi cố ép mình lớn giọng. Cứ tiếp tục như thế này, hắn cũng không dám đảm bảo mình có thể chịu được nữa không.
- Không! Thúc thúc thích chơi cái gì, nhân gia cùng chơi cái đó với thúc thúc!
Lâm Tâm Di không hề sợ hãi, nói.
Nghe Lâm Tâm Di nói như vậy, Dương Thiên Lôi thiếu chút nữa ngã ngửa xuống đất, nha đầu này không lẽ không biết tí gì về phương diện nam nữ hay sao? Không biết là nếu nói như vậy, chính là trần trụi khuyên người ta phạm tội hay sao? May là ca không phải người tùy tiện, nhưng không tùy tiện cũng không có nghĩa là nếu tiếp tục như vậy nữa, ca còn có thể chịu được a!
- Đừng đừng, ngươi đừng tới đây!
Dương Thiên Lôi vội vàng đưa tay ngăn cản Lâm Tâm Di tiếp tục nhích lại gần mình.
- Thúc thúc...
Lâm Tâm Di hô lên đầy ủy khuất.
- Cái kia... Tiểu nha đầu, thúc thúc nói cho ngươi...
Dương Thiên Lôi cuống quít nói, cố nén tiểu đệ đệ đang xúc động ở bên dưới, trong đầu vội vàng sắp xếp ngôn từ, hắn phải dạy cho tiểu nha đầu này một bài học:
- Thúc thúc mặc dù là trưởng bối... Ừm, nhưng mà thúc thúc cũng là nam nhân, có đúng không?
- Đúng vậy a, thúc thúc không chỉ là nam nhân, mà còn là nam nhân hết sức đẹp trai, nhân gia thích thúc thúc lắm luôn...
Lâm Tâm Di trong mắt hiện đầy sao, nói.
- Ngươi mặc dù là vãn bối, nhưng ngươi... Cũng là nữ nhân, có phải hay không?
- Đúng vậy a, nhân gia là tiểu nữ nhân khả ái xinh đẹp nè... Thúc thúc, người nói mấy cái này làm gì a?
Lâm Tâm Di vừa nói vừa lại muốn nhích tới gần. Nhưng lại bị Dương Thiên Lôi tiếp tục ngăn cản.
- Nam nhân và nữ nhân ở chung phòng thì rất chi là nguy hiểm, ngươi có hiểu không?
- Nguy hiểm sao? Nhưng không phải thúc thúc và a di vẫn ở chung một phòng đó ư?
Lâm Tâm Di lại tiếp tục nhích tới.
- A di là a di, a di và thúc thúc là đạo lữ, muốn làm gì cũng được...
Dương Thiên Lôi muốn tan vỡ mất, giờ này phút này, hắn cũng hy vọng bản thân mình thú huyết sôi trào mà hóa thân thành sắc ma bất kể hậu quả, nhưng hắn lại xót xa phát hiện ra rằng, thì ra ngay từ đầu hắn đã không có tiềm chất làm sắc ma, muốn bao nhiêu thuần khiết, tức có bấy nhiêu thuần khiết. Thế đó, bị một tiểu nha đầu dồn ép ra tới một góc phòng ngủ.
← Ch. 346 | Ch. 348 → |