← Ch.645 | Ch.647 → |
Cùng lúc đó có vô số đạo phù văn huyền ảo truyền ra, Dương Thiên Lôi nhìn thấy cảnh này liền khiếp sợ.
Thân thể của hắn phân liệt vỡ vụn thành một tế bào, không ngừng tụ tập lên điểm sáng của mẫu thân! Cùng lúc đó, nguyên thần, thần niệm, pháp lực trong thân thể của hắn nhanh chóng phân liệt thành một phần nhỏ.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Dương Thiên Lôi cũng cảm ứng được, hai đạo ánh sáng màu vàng càng ngày càng suy yếu, thân thể của mình cũng càng ngày càng nhỏ, nhưng mà, làm cho Dương Thiên Lôi vui mừng, màu sắc của mẫu thân từ từ biến thành màu vàng, hơn nữa vô số tế bào của Dương Thiên Lôi đang từ từ ngưng hình.
Một ngày, hai ngày...
Bốn mươi hai ngày sau, Hiên Viên Kiếm Hồn càng ngày càng yếu ớt, bỗng nhiên phát ra một giọng nói:
- Lão bất tử, lão ca... Ta đi trước...
- Đi thôi, lão đệ, lão ca sẽ tới sau...
Âm thanh của hai người rất bình tĩnh, nhưng rơi vào trong tai Dương Thiên Lôi, hắn biết cái gì đó, hắn biết rõ, hai người này hắn chưa bao giờ tôn kính, thậm chí thường xuyên áp chế lão giả, vì mẫu thân mình, lựa chọn cái gì.
- Thần cách, địa cầu...
Dương Thiên Lôi thì thào nói ra, hắn sớm biết rõ hai người này chắc chắn có quan hệ với địa cầu, mà lúc này, hắn càng xác định. Tuy nhiên, hắn có rất nhiều điều muốn hỏi hai người này, nhưng hắn biết rõ, bây giờ đã không còn hi vọng.
- Đợi ta cường đại! Chờ ta cường đại!
Dương Thiên Lôi hét lên điên cuồng.
Thân thể là do phụ mẫu ban cho.
Mà Dương Thiên Lôi chỉ có mẫu thân, thân nhân duy nhất.
Mẫu thân cho hắn tánh mạng, cho hắn huyết nhục.
Mà lúc này, huyết nhục của Dương Thiên Lôi, hai lão đầu tiêu hao hết thần niệm, pháp lực, thi triển ra thần thông, từ từ ngưng tụ linh hồn lạc ấn của Kỷ Nhạ Yên.
Giống như Phượng Hoàng Niết Bàn, dục hỏa trùng sinh!
Linh hồn lạc ấn của Kỷ Nhạ Yên, phù văn huyền ảo quay chung quanh, từ từ ngưng tụ ra ba hồn bảy vía, sau đó ngưng tụ thành nguyên nhân, đan điền kinh mạch, lục phủ ngũ tạng, da, đang từ từ hình thành.
Thời gian qua đi, phù văn màu vàng càng ngày càng yếu ớt, thân thể Dương Thiên Lôi càng ngày càng nhỏ, mà thân hình của Kỷ Nhạ Yên càng ngày càng rõ ràng...
...
Bảy bảy bốn mươi chín ngày.
Lúc tất cả phù văn huyền ảo biến mất hoàn toàn, bỗng nhiên không gian hư vô đột nhiên sụp đổ, một cổ hấp lực cực lớn, lập tức đẩy Dương Thiên Lôi trở về bản thể.
Không gian đã sụp đổ, kiếm thể của thần kiếm, lập tức hóa thành một đoàn năng lượng khổng lồ, bắt đầu hội tụ vào thân thể của Dương Thiên Lôi.
Chỉ trong nháy mắt, Dương Thiên Lôi đã khôi phục ý thức, nhưng vẫn không thể khống chế thân thể mình, tuy không còn đắm chìm trong thần thông của hai người kia, hắn nhanh chóng hấp thu năng lượng của thần kiếm, cùng lúc đó, huyết nhục, pháp lực, thần niệm hắn mất đi, lúc này đang khôi phục với tốc độ rất nhanh, thân thể được gây dựng lại, tế bào bị phân liệt nhanh chóng sinh trưởng lại, thân thể bị nhỏ đi, dùng tốc độ kinh người khôi phục lại.
- Thiên Lôi...
Thời điểm Dương Thiên Lôi bắt đầu khôi phục, Kỷ Nhạ Yên cũng tỉnh táo lại, nàng khiếp sợ nhìn cảnh trước mặt, cảm thụ được thân thể mới tinh thuộc về nàng, lúc này, nàng phát hiện liên hệ giữa mình và nhi tử, càng thêm chặt chẽ, cảm giác huyết nhục tương dung, nguyên thân của nàng ở trong đan điền của Dương Thiên Lôi, vào lúc này, đậm đặc hơn lúc trước!
Càng làm cho nàng kinh ngạc là, tu vi của nàng đã khôi phục lại cảnh giới Chân Thần Cảnh Thiên giai, tuy lúc này còn rất yếu, nhưng nàng biết rõ, chỉ cần tu luyện một thời gian ngắn, nàng sẽ khôi phục tất cả tu vi, bất đồng duy nhất là, tâm tình của nàng, vô cùng thanh minh, thân thể hiện giờ còn cường đại hơn lúc trước rất nhiều lần, điều này sao có thể?
Trong nội tâm Kỷ Nhạ Yên khiếp sợ đến cực điểm, nàng nhớ kỹ âm thanh già nua kia, tuy không biết làm sao bọn họ làm được như vậy, nhưng Kỷ Nhạ Yên lại biết, cao thủ Chân Thần Cảnh tuyệt đối không làm được, nhi tử của mình, rốt cuộc là tồn tại thế nào?
Còn hai người kia là tồn tại thế nào?
Bọn họ nói địa cầu là ở đâu?
Thần cách, bọn họ từng nói qua thần cách, đối với thần cách, Kỷ Nhạ Yên biết được một hai, nhưng đó không phải thứ cao thủ trong Cửu Thiên có được, trạng thái Chân Thần Cảnh Thiên giai đỉnh phong, cũng không có khả năng có được thần cách, thậm chí tồn tại như Chí Cao Thần, cũng không có khả năng có được thần cách, mà hai lão già này lại là người có được thần cách.
Bọn họ vì mình, không, nói trắng ra là vì Dương Thiên Lôi, thế mà cam tâm tình nguyện biến mất một cách triệt để, ít nhất là tạm thời biến mất trong Cửu Thiên, biến mất trong thế giới này!
Kinh ngạc nhìn Dương Thiên Lôi khôi phục thân hình, hốc mắt Kỷ Nhạ Yên lóng lánh nước mắt.
Nàng sống.
Khống chế tinh cầu, pháp lực, thần niệm, thiên địa pháp tắc, hết thảy trả lại cho Kỷ gia, nhưng lúc này, nàng còn cường đại hơn cả trước kia.
Thân hình của nàng, bộ dáng vẫn là nàng như cũ, nhưng nàng đã không còn là nàng trước kia!
Nhất là tâm tình, cải biến hoàn toàn.
Rửa sạch, xóa sạch, không nhiễm bụi trần thế!
Kinh nghiệm trước kia, đã từng yêu hận, lúc này thoáng qua như mây khói, rốt cuộc nhấc lên một hồi rung động không dậy nổi.
Tân sinh.
Nàng im lặng nhìn Dương Thiên Lôi, trong ánh mắt tràn ngập ý nghĩ yêu thương và sủng nịch, đang đợi nhi tử của mình tỉnh lại...
...
Tinh cầu hoang vu, lúc Dương Thiên Lôi trở về bản thể, bọn người Lăng Hi lo lắng chờ đợi bảy bảy bốn mươi chín ngày, lập tức cảm ứng được sự tồn tại của Dương Thiên Lôi. Nàng có liên hệ tâm thần đặc thù với Dương Thiên Lôi, vào lúc này, đã khôi phục lại.
Biết được tin vui đến phát khóc này, Lăng Hi vội vàng báo cho chúng nữ.
Trong chốc lát, thân hình của chúng nữ nhanh như thiểm điện tiến đến gần Lăng Hi.
- Lăng Hi tỷ, hiện tại Thiên Lôi thế nào rồi?
Người đến bên người Lăng Hi nhanh chất chính là Trương Tử Hàm và Nguyễn Hi Vũ, vội vàng hỏi.
- Đang trong trạng thái tu luyện, vẫn chưa thức tỉnh, rất suy yếu...
Lăng Hi nói ra cảm ứng của mình.
Bốn mươi chín ngày, đối với chúng nữ mà nói đây là trận giày vò, bao giờ cũng không tại dày vò lấy. Mà lúc này, rốt cục biết được tin tức Dương Thiên Lôi an toàn, tâm tình của chúng nữ cũng an ổn lại.
- Mẫu thân đâu rồi, mẫu thân thế nào?
- Các ngươi đợi một tý, ta vào xem trước đã!
Lăng Hi nói, lập tức biến thành một đạo lưu quang, chui vào trong vỏ tinh cầu, tuy nàng đã có được hình thể của mình, nhưng cuối cùng vẫn khác với chúng nữ, nàng không cần thi triển bất cứ thần thông gì, không cần bất cư tia pháp lực nào, trực tiếp tiến vào trong đầu Dương Thiên Lôi.
Nàng đã là tồn tại độc lập, là khí linh của Thanh Tĩnh Lưu Ly Bình.
... Đọc Truyện Online
Lăng Hi dung nhập vào đầu Dương Thiên Lôi, lập tức nhìn thấy tràng cảnh chung quanh Dương Thiên Lôi.
Nhìn thấy Kỷ Nhạ Yên đang còn sống sờ sờ trước mặt của nàng, cuối cùng Lăng Hi cũng yên lòng. Nàng biết rõ, chỉ cần Kỷ Nhạ Yên sống lại, Dương Thiên Lôi mới không có việc gì, nếu không, phát sinh chuyện gì, Lăng Hi không dám tưởng tượng.
- Lăng Hi sao?
Ngay lúc Lăng Hi nhìn thấy Kỷ Nhạ Yên, không biết có nhìn thấy hay không, bỗng nhiên Kỷ Nhạ Yên lên tiếng hỏi.
Lăng Hi từng nhìn thấy qua Kỷ Nhạ Yên, nhưng lúc đó Kỷ Nhạ Yên chính là Lộ Miểu Ân, thời điểm Kỷ Nhạ Yên hoàn thành Bách Thế Luân Hồi, Lăng Hi đang ẩn nấp trong Thanh Tĩnh Lưu Ly Bình, không dám dò xét. Hiện tại dám dò xét, tâm thần bất định không biết nên đối mặt với Kỷ Nhạ Yên thế nào, không biết nên nói gì.
Thời điểm Lăng Hi phát ra thần niệm tiến vào trong mi tâm Dương Thiên Lôi thì Kỷ Nhạ Yên đã phát hiện, cũng đã phát hiện. Cho nên, liền cười nói. Lăng Hi, nàng đã từ trong miệng của chúng nữ biết từ sớm, chỉ chưa từng gặp mà thôi, nàng vẫn muốn biết nữ nhân luôn làm bạn với nhi tử của mình là dạng tồn tại gì. Nhưng, tuy chưa từng nhìn thấy, nàng cũng từ lời nói của chúng nữ hiểu ra, Lăng Hi tuyệt đối là người rất trọng yếu của nhi tử mình.
Nghe Kỷ Nhạ Yên nói tên của mình, Lăng Hi biết rõ, không đi ra không được, một đạo ngũ sắc quang mang hiện ra, thân ảnh khuynh quốc khuynh thành của Lăng Hi hiện ra trước mặt Kỷ Nhạ Yên.
Lăng Hi lúc này, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, khom lưng hành lễ với Kỷ Nhạ Yên, âm thanh nhỏ như muỗi kêu:
- Mẫu thân!
Lăng Hi biết rõ, may mắn Dương Thiên Lôi đang trong trạng thái tu luyện, nếu không, nàng gọi một tiếng "Mẫu thân" này, tên kia chắc chắn sẽ đắc ý tới chết.
Lúc Lăng Hi xuất hiện, Kỷ Nhạ Yên đã khiếp sợ mở to mắt, Trương Tử Hàm, Nguyễn Hi Vũ, Dương Thiên Lệ trong mắt nàng đều là tuyệt thế mỹ nữ, nhưng Lăng Hi trước mặt, con mắt của nàng đã tỏa sáng, hoàn mỹ không tỳ vết, giống như, chỉ có hai chữ "Xinh đẹp" mới có thể hình dung Lăng Hi.
Kỷ Nhạ Yên sủng nịch cầm bàn tay nhỏ bé của Lăng Hi, ánh mắt dò xét tỉ mỉ Lăng Hi, khóe miệng vui vẻ, sắc mặt rất hưng phấn.
- Mẫu thân... Ngươi không có chuyện gì chứ?
Lăng Hi bị Kỷ Nhạ Yên cầm tay thì rất thẹn thùng, nhưng trong lòng như điềm mật, rất ngọt ngào, ít nhất từ trong mắt Kỷ Nhạ Yên nhìn thấy được, nàng rất thích mình, vội vàng bình ổn tâm tình bất định lại, nhẹ giọng hỏi.
- Ân, mẫu thân rất tốt, chưa bao giờ tốt như hiện tại.
Kỷ Nhạ Yên vưa nói vừa cười.
- Hô!
Đúng lúc này, Dương Thiên Lôi đang ngồi, bỗng nhiên thở ra một hơi.
Lăng Hi lập tức cả kinh, trong chốc lát biến thành một đạo lưu quang, chui vào mi tâm Dương Thiên Lôi, cùng lúc đó, nha đầu này truyền âm cho Kỷ Nhạ Yên, nói:
- Mẫu thân, đừng nói cho hắn biết, ta gọi người là mẫu thân được không?
Kỷ Nhạ Yên hơi sững sờ, không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn ứng một tiếng.
- Mẫu thân!
Dương Thiên Lôi mở mắt ra, trong mắt hiện ra vẻ hưng phấn, vọt tới trước mặt mẫu thân, nắm tay nàng, con mắt nhìn mẫu thân, rốt cục xác định mẫu thân vẫn còn sống, hơn nữa vẫn là cường giả Chân Thần Cảnh, tâm tình đang bên bờ sụp đổ của hắn, rốt cục ổn định lại.
Mẫu tử hai người ôm nhau.
- Thiên Lôi, hai vị tiền bối kia...
Sau khi ôm suốt mấy phút, Kỷ Nhạ Yên mới tách Dương Thiên Lôi ra, có chút áy náy nói.
- Không sao, bọn họ... Chỉ tạm thời biến mất, chờ ta thời điểm cường đại, chắc chắn sẽ báo đáp ân tình của bọn họ!
Dương Thiên Lôi nói ra.
- Rốt cuộc bọn họ là tồn tại thế nào?
- Ta cũng không biết, nhưng tuyệt đối không phải là tồn tại mà chúng ta có thể tưởng tượng, tạm thời là vậy.
- Vị tiền bối kia nhờ mẫu thân nói cho ngươi biết, thần cách của bọn họ đang ở trên địa cầu, địa cầu là ở đâu? Sao mẫu thân chưa từng nghe tới.
- Ta biết rồi, mẫu thân, người biết không? Ta có một nửa là đến từ địa cầu.
Dương Thiên Lôi nói ra.
- Một nửa đến từ địa cầu?
Dương Thiên Lôi ứng một tiếng, bỗng nhiên nói ra:
- Mẫu thân, chúng ta đi ra ngoài rồi nói, chắc các nàng Tử Hàm đang chờ!
- Ân!
Dương Thiên Lôi nói xong, liền cầm tay mẫu thân, hai người thúc dục thần niệm, trong chốc lát liền phá vỡ tầng dung nham, xuất hiện trên mặt đất.
- Mẫu thân!
- Thiên Lôi!
Bọn người Trương Tử Hàm kinh hỉ địa vọt tới trước mặt Dương Thiên Lôi và Kỷ Nhạ Yên. Kỷ Nhạ Yên tươi cười, nhưng mà, nàng nhìn thấy vài gương mặt lạ lẫm. Phong Linh nhi, Phạm Linh Nhi, tiểu Bạch cùng Bạch Tố Tố, Bạch Trinh Trinh, nàng vẫn chưa từng gặp qua.
Nhìn ánh mắt nghi ngờ của mẫu thân, Dương Thiên Lôi gãi gãi đầu, nói:
- Mẫu thân, chuyện này... Nhi tử sẽ nói cho ngươi biết, đây là sư tỷ của ta Phong Linh Nhi cũng là ngươi con dâu, đây là Phạm Linh Nhi, cũng thế, đây là...
- Mẹ, con là tiểu Bạch, tiểu tức phụ của chủ nhân, hì hì...
Thời điểm Dương Thiên Lôi giới thiệu tới tiểu Bạch, tiểu Bạch dùng vẻ mặt tinh ngịch nhu thuận cười, chủ động ôm tay Kỷ Nhạ Yên, tự giới thiệu mình.
Dương Thiên Lôi im lặng, ánh mắt chúng nữ nhìn tiểu Bạch lộ ra vẻ sủng nịch và yêu thương.
- Tốt lắm, tiểu Bạch thật đáng yêu.
Kỷ Nhạ yên vuốt cái đầu nhỏ của tiểu Bạch.
- Đây là Thiên Nga Tộc Bạch Tố Tố, Bạch Trinh Trinh.
- Nô tài tham kiến lão phu nhân!
Bạch Tố Tố, Bạch Trinh Trinh lập tức cung kính hành lễ.
Tuy Dương Thiên Lôi chưa bao giờ xem các nàng như người hầu, nhưng nhị nữ lại nhận định mình là nô tài của Dương Thiên Lôi, cho nên lúc này, các nàng cho thấy lập trường với Kỷ Nhạ Yên, chỉ có điều biểu đạt phương hướng khác với tiểu Bạch mà thôi.
- Lăng Hi, còn không ra bái kiến mẫu thân?
Dương Thiên Lôi nói ra.
- Mẫu thân vừa mới gặp Lăng Hi.
Thời điểm Lăng Hi vừa mới hiện thân, Kỷ Nhạ Yên khẽ cười nói:
- Thiên Lôi, những cao thủ Long gia vừa rồi là chuyện gì?
- Hắc hắc, mẫu thân, hiện tại bọn họ là người của chúng ta!
Dương Thiên Lôi nói rất đắc ý, hiển nhiên với tu vi của Kỷ Nhạ Yên, đối với chuyện này vẫn cảm thấy ngạc nhiên.
- Ngươi xem!
Dương Thiên Lôi nói xong, bỗng nhiên mở rộng cấm chế của Thanh Tĩnh Lưu Ly Bình, trong chốc lát, toàn bộ Thanh Tĩnh Lưu Ly Bình hiện ra trong óc của Kỷ Nhạ Yên, điều này làm Kỷ Nhạ Yên nhìn thấy cũng cảm thấy khiếp sợ đến tột đỉnh.
Sau khi Kỷ Nhạ Yên nhìn thấy nội tình của Dương Thiên Lôi, Kỷ Nhạ Yên cũng không nhớ rõ mình khiếp sợ bao nhiêu lần.
Đến bây giờ mới thôi, nàng đã hiểu vì sao các con dâu lại tính nhiệm nhi tử của mình như thế.
← Ch. 645 | Ch. 647 → |