Vay nóng Tima

Truyện:Huyền Thiên - Chương 071

Huyền Thiên
Trọn bộ 989 chương
Chương 071: Chỉ do ngoài ý muốn
0.00
(0 votes)


Chương (1-989)

Siêu sale Shopee


Thường thường, Trương Tử Hàm mới nói nửa câu trên, Sở Hương Hương đã biết trước nàng muốn biểu đạt cái gì. Ở chung với nhau gần một ngày đêm, hai người liền có cảm nhận giống nhau, nghiễm nhiên trở thành hảo tỷ muội không giấu giếm nhau điều gì.

Trương Tử Hàm đối với Sở Hương Hương càng hiểu rõ nhiều, càng cảm thấy kinh ngạc. Nhất là thiên phú của Sở Hương Hương, càng khiến nàng không thể theo kịp. Nàng mơ hồ nghĩ, ngay cả Dương Thiên Lôi cũng còn xa mới có thể so sánh được với Sở Hương Hương.

- Hương Hương tỷ!

Trương Tử Hàm nhẹ giọng gọi.

- Ừ!

Sở Hương Hương mơ mơ màng màng từ trong chăn ấm vươn bàn tay ngọc như ngó sen, dụi dụi hai mắt, đôi mắt còn ngái ngủ mông lung nhìn Trương Tử Hàm một chút nói:

- Tử Hàm muội muội, sớm như vậy đã dậy rồi à? Ta ngủ thêm một chút...

- Ừ! Vậy tỷ ngủ đi. Muội đi gọi Tiểu Lôi.

Trương Tử Hàm nhẹ giọng nói.

- Gọi... Dương Thiên Lôi? Gọi hắn làm cái gì?

Chút buồn ngủ của Sở Hương Hương lập tức tiêu tan, nàng bỗng nhiên ngồi bật dậy. Đôi thỏ ngọc trắng như tuyết run run rẩy rẩy mà lay động trước ngực, tỏa ra mị lực mê người. Cô nàng này hiển nhiên là toàn thân xích lõa.

Đừng nói Dương Thiên Lôi, ngay cả đều là nữ nhân như Trương Tử Hàm khi thấy một màn như vậy cũng hổ thẹn mặt đỏ tới mang tai. Trương Tử Hàm rất ít nói, khi Sở Hương Hương mãnh liệt yêu cầu muốn được ngủ lại cùng nàng, Trương Tử Hàm đã cảm thấy ngượng ngùng. Nhưng tối qua khi đi ngủ, Sở Hương Hương không ngờ thoát y không mảnh vải che thân, cứ trần trụi như vậy, như là bạch tuộc quấn chặt lấy thân thể nàng, hại Trương Tử Hàm một đêm trằn trọc không thể nào ngủ được. Cũng may trời tối đen như mực, không nhìn thấy bất cứ thứ gì, hơn nữa hai người dù sao cũng đều là nữ nhân, cũng miễn cưỡng có thể chấp nhận. Nhưng hiện tại, thấy Sở Hương Hương trần trụi, thân trên xích lõa tràn đầy mê hoặc, nàng vẫn như trước cảm thấy hết hồn.

- Hắn...Ngày hôm nay dự thi, muội muốn cùng hắn đi. Hương Hương tỷ, tỷ mau mặc quần áo vào đi. Cẩn thận cảm lạnh đó!

Trương Tử Hàm mặt mũi đỏ bừng nói.

- A, quên mất! Muội là sư phụ của hắn. Muội chờ ta một chút, ta cùng đi với muội.

Sở Hương Hương nói, liền trần trụi từ trong chăn nhảy ra, thân thể trắng như tuyết nhất thời hoàn toàn phơi bày trước mặt Trương Tử Hàm.

Vòng eo mảnh khảnh, bờ mông tròn trịa vểnh lên, hai ngọn núi tuyết nhô cao tràn đầy co giãn cùng với hai điểm đỏ thẫm săn chắc, còn đó khu rừng rậm huyền bí... đều mang theo mê hoặc chết người, khiến ngay cả nữ nhân như Trương Tử Hàm nhìn thấy cũng phải trợn mắt há miệng.

- Hì hì! Tử Hàm muội muội, tỷ tỷ có đẹp không?

Sở Hương Hương thấy bộ dáng của Trương Tử Hàm, nhất thời cười đầy mị hoặc, bày ra tư thế mê người, nhõng nhẽo hỏi.

- Rất đẹp!

Trương Tử Hàm thật tình nói.

- Hắc hắc...Tỷ tỷ không xấu hổ thì thôi, muội xấu hổ cái gì? Thật là...Tất cả của ta đều đã cho muội xem rồi, đêm nay nói gì muội cũng phải cho tỷ xem lại mới được.

Sở Hương Hương nói.

- Đêm nay... Tỷ vẫn muốn đến chỗ muội ngủ?

- Đương nhiên! Trong khoảng thời gian này ta sẽ không trở lại hoàng cung. Thật vất vả mới có thể ra ngoài một chuyến. Hì hì! Tử Hàm muội muội, muội không chào đón ta sao?

- Không... Không phải! Vậy hôm nay chúng ta bớt chút thời gian đi mua một bộ chăn mền, muội... Muội không có thói quen ngủ cùng người khác.

Trương Tử Hàm rất ái ngại nói.

- Được rồi! Tỷ nhanh mặc quần áo rồi rửa mặt đi.

- Muội ngày nào cũng đi gọi hắn sao?

Trương Tử Hàm và Sở Hương Hương, hai tuyệt đại mỹ nữ, tay nắm tay, một người toàn thân áo trắng, thanh lệ thoát tục, một người váy dài màu tím, cao quý trang nhã. Hai người đi cùng một chỗ tạo thành phong cảnh tuyệt sắc, mê hoặc lòng người.

- Ừ! Buổi tối hắn tu luyện tương đối khổ cực, sáng sớm đôi khi dậy không nổi. Nếu muội không đi gọi hắn, rất có thể sẽ bị muộn giờ.

Trương Tử Hàm nhẹ giọng nói.

- Hắn hình như rất thích muội đó, Tử Hàm muội muội.

Hai mắt Sở Hương Hương sáng lên, len lén nhìn chăm chú vào khuôn mặt tuyệt sắc của Trương Tử Hàm. Quả nhiên, trên mặt Trương Tử Hàm xuất hiện vầng mây đỏ ửng.

- Hương Hương, tỷ nói gì vậy? Hắn chỉ là một tiểu hài tử thôi mà.

- Cái gì tiểu hài tử? Ta thấy cái gì hắn cũng đều hiểu cả rồi. Ngày hôm qua không phải hắn còn gọi muội là Tử Hàm muội muội sao?

Sở Hương Hương cười nói.

- Hắn... Toàn gọi bậy.

- Ha ha! Kỳ thực muội cũng rất thích hắn. Tỷ có thể nhìn ra được.

Sở Hương Hương giảo hoạt nói.

- Hương Hương... Tỷ nói bậy gì vậy? Muội... Chỉ coi hắn là tiểu đệ đệ mà thôi. Tỷ còn nói nữa... Muội sẽ không để ý tới tỷ.

- Được rồi! Được rồi! Tỷ không nói nữa.

Hai người nói nói cười cười một hồi đã đi tới trước cửa ký túc xá của Dương Thiên Lôi. Ngay khi Sở Hương Hương muốn đẩy cửa bước vào, Trương Tử Hàm giữ nàng lại, nói:

- Chờ một chút, chúng ta gõ cửa đã.

- Gõ cửa?

Sở Hương Hương không nghi ngờ gì, liền ngừng lại.

- Tiểu Lôi!

Trương Tử Hàm gõ gõ cửa, hô.

Ngay sau đó, Sở Hương Hương nghe thấy cửa phòng thình thịch một tiếng, tiếp theo là tiếng bước chân gấp gáp, nhanh như thiểm điện tới gần.

"Kítttt!"

Cùng lúc cánh cửa mở ra, Sở Hương Hương nghe thấy một thanh âm vô cùng mập mờ:

- Thân ái!

Ngay sau đó, căn bản không chờ Sở Hương Hương kịp phản ứng, một thân ảnh tiếp xúc thân mật với nàng một chỗ.

"Bình!" một tiếng! Sở Hương Hương mở to hai mắt nhìn. Mặc dù nàng thông minh tuyệt đỉnh, hơn nữa vừa mới tấn cấp Tinh Giả cấp bảy, nhưng trong lúc nhất thời lại mất đi toàn bộ năng lực. Nàng có chút choáng váng, cái mũi ê ẩm, bởi vì bị một cái mũi khác đụng trúng. Nàng có chút ngây ngốc, bởi vì môi nàng, bị một cái miệng khác đụng trúng. Nàng không biết phải làm sao, cũng không hiểu rõ chuyện gì.

Cũng trở nên ngây ngốc còn có Trương Tử Hàm. Đại não của nàng hoàn toàn trống rỗng, khuôn mặt đỏ tới mang tai.

- Aaaaa....

Dương Thiên Lôi kêu lên một tiếng sợ hãi, vội vàng lui ra sau hai thước, ngơ ngác nhìn mọi sự trước mắt, trong lòng vừa xấu hổ vừa phiền muộn. Vì sao lại có thêm một nữ nhân nữa đây? Thêm thì thêm được rồi, sao lại còn đứng phía trước gần như vậy? Đứng gần phía trước thì cũng thôi đi, sao còn không chịu tránh? Người ca muốn thân mật tiếp xúc cũng không phải nàng mà. Điều này có thể trách ca sao? Ca mỗi ngày đều là cái dạng này a... Bi kịch a... Đôi môi trinh nguyên của ca... Như vậy thật tiện nghi cho người khác mà...

- Dương Thiên Lôi!

Sau khi Sở Hương Hương nghe Dương Thiên Lôi kêu to một tiếng, rốt cuộc tỉnh táo lại, nhất thời cũng giống như Trương Tử Hàm, biến thành cây táo đỏ, chỉ có thể tức giận hộ tên Dương Thiên Lôi, kế tiếp cũng không biết phải nói gì, làm gì. Đây rõ ràng là ngẫu nhiên, rõ ràng là có chuyện xảy ra, rõ ràng là hành động vô tâm.

Đây rõ ràng là ngẫu nhiên, rõ ràng là có chuyện xảy ra, rõ ràng là hành động vô tâm. Nhưng sự ngẫu nhiên này lặp lại cũng quá nhiều lần đi. Ngày hôm trước mới tập kích bộ ngực sữa chưa từng có nam nhân nào chạm qua của mình, hiện tại không ngờ được một thước lại muốn một trượng, còn hôn môi mình nữa. Chuyện này là thế nào đây chứ? Ta chỉ là đối với ngươi có điểm hiếu kỳ mà thôi, hiếu kỳ vì sao trăm lần thử công năng đặc dĩ lại không có hiệu quả với ngươi. Nhưng cái hiếu kỳ này trả giá cũng quá lớn đi! Ngực đã bị sờ, miệng cũng đã bị hôn rồi. Ngươi còn muốn thế nào nữa đây?

- Hương Hương...Xin lỗi! Tiểu Lôi không phải cố ý. Đều do muội quên không nhắc nhở tỷ...

Trương Tử Hàm sau khi sửng sốt một lát, cố gắng đè nén cảm giác quái dị mà ủy khuất trong lòng, cầm tay Sở Hương Hương an ủi nói.

Nội tâm Trương Tử Hàm không hiểu tại sao cũng cuống quýt không kém gì hai người kia. Đối với Dương Thiên Lôi, tuy Trương Tử Hàm luôn luôn cho rằng giữa hai người chỉ là quan hệ tỷ đệ thuần khiết. Nàng có thể lừa gạt bản thân mình, nhưng lại không thể nào lừa gạt được nội tâm của mình.

Khi thân hình nhỏ gầy của Dương Thiên Lôi nhiều lần mạnh mẽ đứng chắn ở trước mặt mình, vì mình mà ngăn gió che mưa, khi Dương Thiên Lôi cười đùa cợt nhả mà nói rằng tương lai muốn mình làm con dâu Dương gia hắn, khi Dương Thiên Lôi nhiều lần lấy cớ luyện công mà nhân cơ hội ăn đậu hũ của mình... Trong những lúc như thế, tình cảm giữa bọn họ từ lâu đã xảy ra biến hóa vi diệu. Loại biến hóa này, có chút nhẹ nhàng như mưa phùn mùa xuân, không ồn ào mạnh mẽ nhưng lại ngấm thật sâu vào trong nội tâm. Cũng trong lúc đó, "mầm tình" giữa hai người đã dần dần bén rễ nảy mầm, tuy rằng chưa có nở hoa, nhưng lại thâm căn cố đế. Truyện Tiên Hiệp

Khi Dương Thiên Lôi mở cửa, lần này lại nhanh hơn lần trước, lần này lại gần hơn lần trước, thậm chí càng ngày càng lỗ mãng hơn, là vì cái gì? Trương Tử Hàm không ngốc, cho nên khi nàng gõ cửa lại càng ngày càng lui về sau. Nàng đương nhiên hiểu rõ tên gia hỏa bỉ ổi Dương Thiên Lôi này muốn cái gì. Nàng không muốn như vậy, cũng không có nghĩa là nàng nguyện ý để người khác được như vậy. Nhất là đối phương lại là một tiểu nữ hài dung mạo không thua kém gì so với mình, thân thế, tư chất lại càng hơn mình rất xa.

Nàng tựa hồ ăn hết một trái bồ đào thật lớn, trong lòng chua chát. Ta, kỳ thực cũng rất bi ai, các ngươi hiểu không?

- Hắc hắc... Đừng tức giận. Ta sẽ không bắt nàng chịu trách nhiệm đâu, chỉ có thể trách ta xui xẻo mà thôi!

Da mặt Dương Thiên Lôi dù sao cũng dày hơn Trương Tử Hàm và Sở Hương Hương rất nhiều. Cho nên, trong khi hai đại mỹ nữ còn đang xấu hổ cùng phiền muộn, hắn ngược lại rất nhanh khôi phục phong cách mặt dày mày dạn, ra vẻ rất có phong độ nói.

- Muốn ta chịu trách nhiệm? Ngươi hôn ta, còn muốn bắt ta chịu trách nhiệm?

Sở Hương Hương thực sự nổi giận. Sao có thể có loại người vô sỉ như vậy?

- Ách... Hương Hương đại mỹ nữ, nàng đừng hiểu lầm. Đó không gọi là hôn, chúng ta chỉ là huých một chút thôi. Hơn nữa, ta căn bản cũng chưa từng nghĩ sẽ bắt nàng chịu trách nhiệm, có được hay không? Tử Hàm muội muội đã chịu trách nhiệm với ta rồi. Một mình nàng cũng đã đủ rồi!

Vẻ mặt Trương Tử Hàm trở nên đen thui, nhất thời nhịn không được, đưa tay nhéo lấy lỗ tai Dương Thiên Lôi.

Sở Hương Hương cắn răng, cũng vươn bàn tay hương diễm về phía hắn.

Sau tiếng kêu gào thảm thiết của Dương Thiên Lôi, một trò khôi hài cũng vừa kết thúc.

...

Ba người đều có tâm sự, dưới ánh mắt ngạc nhiên, hâm mộ và ghen tỵ của đông đảo học viên, cùng nhau dùng hết bữa sáng, sau đó đi về phía lôi đài.

Mời vừa tới lôi đài bên ngoài, Dương Thiên Lôi liền nhìn một chút, hắn ngoại trừ một trận đấu bình thường, không ngờ còn đấu một trận với Hoàng Phi Long. Điều này làm Dương Thiên Lôi rất kỳ quái. Cái tên cẩu nhật kia chẳng phải nói đợi tới vòng cuối cùng sao? Vì sao ngày hôm nay đã lại an bài rồi?

Tuy nhiên, Dương Thiên Lôi kỳ quái thì kỳ quái, cũng không cần để ý. Dù sao cũng chỉ là đánh một hồi mà thôi, cũng không có gì ghê gớm.

Thế nhưng Trương Tử Hàm lại không nghĩ như vậy. Dương Thiên Lôi phải đánh hai trận thì cũng được đi. Nhưng hai trận thi đấu lại lần lượt như vậy... Nói cách khác, Dương Thiên Lôi vừa thi xong trận đầu, căn bản không có bất luận thời gian nghỉ ngơi gì đã phải bắt đầu trận thứ hai. Điều này rõ ràng không phải quá ép người sao? Dùng bộ ngực mà nghĩ cũng biết, sự tình thiếu đạo đức như vậy, khẳng định là do Lôi Hoành làm ra. Tuy nhiên, nghĩ tới tối qua Dương Thiên Lôi đối phó Lôi Hoành, thể hiện ra "thực lực" cường đại, cũng khiến Trương Tử Hàm yên tâm một chút.

- Ta kháo! Ta kháo! Ta kháo!

Khi Phong Mã Ngưu thấy Dương Thiên Lôi mang theo hai siêu cấp mỹ nữ đi tới bàn tuyển thủ, tròng mắt của hắn thiếu chút nữa rơi trên mặt đất, lòng ngưỡng mộ và kính trọng đối với Dương Thiên Lôi lại tăng thêm một tầng, nhất thời lần thứ hai đề cao hắn như đỉnh Everest. Thật không hổ là lão đại a...Thực là pháo mã song chiếu, ta cũng theo không kịp a...

Đồng thời trong lúc đó, gian phòng trang nhã vốn được dành cho đám người Dương lão cùng Dương Hồng Toàn theo dõi trận đấu lúc này đã bị thay đổi, vô luận là Dương Hồng Toàn hay hạch tâm mấy đại gia tộc hết thảy đều bị mời ra ngoài. Trong toàn bộ gian phòng trang nhã, ngoại trừ mấy hạ nhân bưng trà rót nước, chỉ còn lại vài người của Trảm Không Kiếm Phái, Dương lão cùng Sở Kinh Hồn.

Dương lão và Tiêu Hà ngồi chính giữa, Tiêu Vân, Linh Lung cùng các đệ tử khác ngồi hai bên. Mà Sở Kinh Hồn chỉ có thể ngồi sát mép bên ngoài. Dù vậy cũng đủ khiến Sở Kinh Hồn nơm nớp lo sợ, chỉ dám ngồi nửa ghế. Quả thực mà muốn bao nhiêu cung kính liền có bấy nhiêu cung kính.

- Kình Thiên a, "Tỷ thí người mới" này có gì hay ho đây? Đều là hài tử mười một, mười hai tuổi, tu luyện tại học viện của các ngươi cũng như nhau cả thôi. Chỉ cần là nhân tài, trong kỳ tuyển người lần sau, chắc chắn sẽ không bỏ sót đâu.

- Ha ha! Tiêu huynh, không nói gạt huynh, một trong những tiểu hài tử này, có một vài người phi thường ưu tú. Nói không chừng khi huynh nhìn thấy sẽ lập tức chọn luôn. Tuy rằng nói trước Hậu Thiên, vô luận tu luyện tại chỗ ta hay tại môn phái, hiệu quả đều không sai biệt lắm, nhưng ít nhiều cũng có điểm khác nhau. Đối với một vài thiên tài chân chính, ảnh hưởng đó có thể lớn hơn nữa. Huynh cứ nghĩ xem...

Dương lão mỉm cười nói.

- A? Nói như vậy, trong số những tiểu hài tử này, có siêu cấp thiên tài tồn tại? Ta thực sự là rất muốn xem kỹ một chút đó.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-989)