Vay nóng Tinvay

Truyện:Huyền Thiên - Chương 863

Huyền Thiên
Trọn bộ 989 chương
Chương 863: Bay lên trời
0.00
(0 votes)


Chương (1-989)

Siêu sale Lazada


Nhìn chiếc Hummer biết mất trong đường nhìn, Dương Thiên Lôi đứng tại cửa ga tàu, nhưng không hề đi vào trong ga tầu ngầm, mà lấy điện thoại ra, bấm vài số, trực tiếp tiến về một địa phương tương đối hẻo lánh không người qua lại.

- Alo?

Lúc này đang là hơn mười giờ tối, điện thoại vừa mới kêu lên một tiếng, Liễu Diệc Nhi đang chăm chú chờ đợi thoại lập tức mở máy.

- Ở địa phương nào?

Dương Thiên Lôi hỏi.

- Quán cafe Thanh Vân phụ cận sân bay, tôi đang ở phòng số sáu, nhanh đi.

- Lập tức đến.

Dương Thiên Lôi nói xong, liền tắt điện thoại, cảm ứng tình huống xung quanh một chút, thân hình nhoáng lên liền biến mất tại chỗ.

Phi hành trên cao như thiểm điện, nhìn Ma Đô phồn hoa lấp lánh ánh đèn, tình cảm kích động vốn bị đè xuống trong lòng Dương Thiên Lôi, giờ khắc này rốt cuộc bạo phát.

Lăng Hi!

Tuy rằng Dương Thiên Lôi không rõ ràng lắm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng thủ ấn linh động của Liễu Diệc Nhi khi đánh đèn đã để Dương Thiên Lôi nhìn thấy được thủ ấn Lục Tự Chân Ngôn rất rõ ràng. Chỉ là thần tình và ngữ khí của Liễu Diệc Nhi, Dương Thiên Lôi biết, Liễu Diệc Nhi tựa hồ là Liễu Diệc Nhi, là Liễu Diệc Nhi sau khi sống lại.

Nàng và Lăng Hi có quan hệ gì? Vì sao thời điểm đánh đàn lại ngưng tụ thành thủ ấn của Lục Tự Chân Ngôn?

Nếu như Liễu Diệc Nhi là Lăng Hi mà nói, vậy vì sao nàng không giống như chính mình, giữ lại toàn bộ ký ức?

Tất cả tất cả, chỉ khi gặp được Liễu Diệc Nhi mới có thể hiểu rõ.

Lực cảm nhận cường hãn kéo dài vô hạn, vạn vật chúng sinh đều hiện rõ ràng trong đầu Dương Thiên Lôi, thậm chí ngay cả Lý Hàn Mai, Lý Tuyết và Tống Hiểu Phân trong chiếc xe Hummer cũng nằm trong vòng nhận biết của hắn. Mọi thứ nên thấy, không nên thấy đều hiện rõ vô cùng trong đầu.

Vèo vèo...

Ngay trong lúc đó, Dương Thiên Lôi đã tập trung được khí tức của Liễu Diệc Nhi, lặng yên không một tiếng động xuất hiện tại phụ cận quán cafe Thanh Vân.

Tuy rằng Dương Thiên Lôi có thể trực tiếp xuất hiện trước mặt Liễu Diệc Nhi, thế nhưng hắn lại không thể làm như vậy/

Trong xã hội công nghệ cao này có rất nhiều camera ghi hình, trừ phi Dương Thiên Lôi không quan tâm tới người khác chú ý hay không chú ý, bằng không chỉ có thể tiến vào từ cửa lớn.

Trong tiếng nhạc chậm rãi du dương, Dương Thiên Lôi tiến vào trong quán café Thanh Vân.

Liễu Diệc Nhi giấu đi mái tóc đen mượt mà, đội chiếc mũ lưỡi chai, dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo, nàng còn mang một chiếc kính đen cực lớn, che khuất nửa khuôn mặt. Lúc này nàng chỉ mặc một bộ quần áo bình thường ở nhà, căn bản không ai nhận ra được đây chính là đại minh tinh Liễu Diệc Nhi. Ngược lại giống như một sinh viên tới Ma Đô du ngoạn.

Nhưng dù vậy, vẫn như trước sẽ có người tiến tới gần làm quen, chỉ là đều bị một câu "đang đợi bạn" của Liễu Diệc Nhi cự tuyệt ngoài cửa.

Đương nhiên, nếu như có người không biết tốt xấu, căn bản không cần phải quan tâm. Bốn phía xung quanh nàng có tám người đang ngồi. Nhìn như không hề có quan hệ gì với nàng, thế nhưng mỗi một cử động nhỏ nhất của Liễu Diệc Nhi đều không thể thoát khỏi con mắt của bọn họ.

Tút... Tút...

Nhưng vào lúc này, điện thoại của Liễu Diệc Nhi vang lên, nàng khẩn cấp tiếp nhận.

- Đến rồi sao?

- Diệp Nhi...

- A? Ba, sao ba gọi điện muộn như vậy?

- Muộn như vậy, con đang chờ ai? Nghe nói, đêm nay con hát một khúc ca mới, còn để khán giả đoán tên, người đoán trúng được con chọn làm bạn nhảy suốt đêm, còn có người nói con ước hội với nam hài này? Mặt trời mọc từ phía tây sao? Nói với ba ba một chút, có phải là tiếng sét ái tình từ cái nhìn đầu tiên?

Phụ thân Liễu Diệc Nhi đi thẳng vào vấn đề hỏi.

Nghe được phụ thân nói, Liễu Diệc Nhi quay đầu nhìn thoáng qua một nữ nhân trung niên cũng đeo kính đen rất to, đã trải qua hóa trang đặc thù. Hừ một tiếng rồi mới nói tiếp:

- Ba, ba đang nói cái gì a, con chỉ là cảm thấy hắn rất đặc biệt, hiểu âm nhạc của con. Ba, không thèm nghe người nói nữa, hắn sắp tới rồi...

- Được, được... Về nhà nói cho ba ba một chút, cho gia gia và mẹ của con hài lòng! Mẹ của con vẫn luôn lo lắng con có phương hướng hoa bách hợp đây, ha ha...

Nghe được lão ba nói, giữa trán Liễu Diệc Nhi dày đặc hắc tuyến, có nghiêm trọng như vậy sao?

Liễu Diệc Nhi chỉ là tập trung toàn bộ thể xác lẫn tinh thần vào trong âm nhạc ưa thích của nàng mà thôi, nàng chưa phát hiện ra nam nhân nào khiến nàng càng quan tâm hơn so với âm nhạc của nàng, sao có thể là hoa bách hợp?

Nhưng Liễu Diệc Nhi không giải thích quá nhiều, bởi vì biểu hiện của nàng ngày hôm nay thực sự quá mức khác người, khiến mọi người nghi hoặc cũng rất bình thường.

Người mật báo hiển nhiên chính là cận vệ Lý tỷ của nàng, cũng là người đại diện. Mỗi một hành động nhỏ nhất của nàng, vô luận Liễu Diệc Nhi có nguyện ý hay không đều sẽ bị báo co lão ba của nàng biết trước tiên.

Đây cũng là chuyện không có biện pháp, Liễu Diệc Nhi trước đây cũng không chú ý.

Những thứ này, tuy rằng hẹn Dương Thiên Lôi qua đây, nhưng Liễu Diệc Nhi cảm thấy không quá tự nhiên, không có biện pháp, bởi vì chuyện tình nàng muốn nói với Dương Thiên Lôi thực sự quá mức huyền ảo, quá mức không thể tưởng tượng, tuyệt đối không thể để bất cứ người nào biết được. Bằng không, sẽ dẫn tới bao nhiêu oanh động?

Liễu Diệc Nhi và Dương Thiên Lôi khác nhau.

Thể xác lẫn tinh thần của nàng đều là người phàm, ánh mắt cũng chỉ giới hạn trong thế giới người phàm, nàng sau khi sống lại, rất rõ ràng nàng hiện tại sở hữu năng lực như thế nào, nhất là trong đoạn thời gian này, chứng kiên quá khứ hầu như hoàn toàn giống nhau, càng khiến nàng hiểu rõ, điều này ẩn chứa giá trị kinh người như thế nào, đáng sợ như thế nào.

Không cần nói đâu xa, riêng đối với âm nhạc, nếu như nàng "sáng tác" ra những bài hát kinh điển trong "tương lai" mới xuất hiện thì sẽ là khái niệm như thế nào? Huống chi, nàng lý giải không phải chỉ riêng điều này, cho dù nàng không quan tâm tới lĩnh vực thương nghiệp, nhưng đại thế vẫn hiểu rõ.

Đây là loại ưu thế như thế nào?

Một khi bị bất cứ người nào biết được, đồng thời bị truyền ra ngoài, như vậy, cho dù là ba ba, gia gia của nàng cũng không thể bảo hộ được nàng.

Mà Dương Thiên Lôi cũng sống lại giống như chính mình, tình huống tự nhiên tương đồng.

Trong khoảng thời gian này Liễu Diệc Nhi không hề thay đổi bất cứ thứ gì, vẫn cẩn thận như cũ, đương nhiên, quan trọng nhất chính là, nàng hiện tại đã rất tốt rồi, căn bản không cần phải thay đổi cái gì.

Thế nhưng Dương Thiên Lôi thì sao?

Tuy rằng Liễu Diệc Nhi đối với Dương Thiên Lôi có hiểu biết rất có hạn, nhưng nàng biết được hắn chỉ là sinh viên của một trường đại học tam lưu thông thường, còn bây giờ thì sao? Dương Thiên Lôi chính là trạng nguyên mãn phân chân chính đầu tiên từ trước tới nay.

Về phần vì sao lại là tứ công tử của trùm E quốc Dương Quang, nàng không rõ ràng lắm, nhưng thành tích thi vào trường đại học có thể khẳng định được, Dương Thiên Lôi đã dùng "tương lai" vào "quá khứ".

Hiệu ứng hồ điệp, Liễu Diệc Nhi cũng hiểu rõ.

- Ở đây!

Liễu Diệp Nhi vẫn nhìn chăm chú vào cửa quán café, khi nhìn thấy Dương Thiên Lôi bước vào, nhất thời dứng dậy, vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé.

Cùng lúc đó, người đại diện Lý tủ của nàng cùng với tám gã bảo tiêu phân tán bốn phía, cùng một lúc rất không thể phát hiện nhìn về phía Dương Thiên Lôi.

"Sao kim thực phiền phức!"

Dương Thiên Lôi nhìn bộ dáng Liễu Diệc Nhi, sau khi ngồi xuống, trực tiếp nói một câu như vậy.

- Tôi cũng không muốn a, cậu chờ một chút!

Liễu Diệc Nhi nói, từ trong túi lấy ra một tập giấy nhỏ và bút, nhẹ giọng nói:

- Lỗ tai bảo tiêu của tôi rất thính, chúng ta không nói lời nào, dùng bút viết...

- Dùng bút viết? Như vậy còn không bằng nhắn tin!

- Không được, nếu có thể nhắn tin, tôi khẳng định đã sớm nghĩ ra rồi, tin nhắn cũng bị giám thị...

- Vậy cô hẳn là không có bất cứ bí mật gì?

- Cũng không hẳn là như vậy, bởi vì bọn họ biết được tôi hẹn cậu, vì vậy hiện tại phát tin nhắn, khẳng định sẽ bị giám thị.

Liễu Diệc Nhi nói.

Liễu Diệc Nhi liếc mắt nhìn Dương Thiên Lôi, cầm lấy bút viết vấn đề chính mình muốn hỏi, chỉ là Dương Thiên Lôi trực tiếp đoạt lấy cây bút trong tay nàng, xoạt xoạt xoạt viết vài chữ.

- Tôi mang cô đi!

- Dẫn tôi đi?

Liễu Diệc Nhi kinh ngạc nhìn Dương Thiên Lôi, viết hỏi.

- Ý tứ của tôi là tạm thời dẫn cô thoát khỏi bọn họ, tôi có rất nhiều vấn đề muốn hỏi.

- Có thể sao? Bọn họ đều là cao thủ!

- Có thể!

Dương Thiên Lôi viết xong, trực tiếp đứng dậy:

- Chúng ta đi ra ngoài một chút!

- Uh!

Tuy rằng Liễu Diệc Nhi không tin Dương Thiên Lôi có thể làm được, nhưng cũng không cự tuyệt, đứng dậy nói.

- Lẽ nào tiểu tử này muốn làm gì đó? Không muốn sống sao?

Lý tỷ và tám gã bảo tiêu đều nghĩ trong lòng, nhưng thấy Liễu Diệc Nhi không cự tuyệt, lúc này bọn họ không thể xuất thủ.

Chỉ là, khi Dương Thiên Lôi và Liễu Diệc Nhi vừa mới ra khỏi cửa phòng, Dương Thiên Lôi bỗng nhiên cầm bàn tay nhỏ bé của Liễu Diệc Nhi, chạy nhanh về phía cầu thang. Tám bảo tiêu nguyên bản đứng dậy chuẩn bị theo đuôi, nhìn thấy một màn như vậy, nhất thời bất chấp che giấu, xoạt xoạt, cả đám giống như thiểm điện vọt đi. Nhưng khi bọn họ chạy tới góc cầu thang, đã không còn nhìn thấy hình bóng của Dương Thiên Lôi và Liễu Diệc Nhi.

- Đuổi, đi cầu thang, xuống tầng dưới!

Trong nhanh mắt, tốc độ của chín người trở nên nhanh hơn, chỉ là đuổi tới tàng dưới, vẫn không nhìn thấy hình bóng của Dương Thiên Lôi và Liễu Diệc Nhi, sao có khả năng nhanh như vậy?

Để bọn họ càng thêm nhức đầu chính là, ngay cả trong hệ thống theo dõi định vị của bọn họ cũng đã hoàn toàn mấy đi tin tức vị trí của Liễu Diệc Nhi.

- Cao thủ!

Trong nháy mắt này, sắc mặt mấy người biến đổi, bọn họ có thể xác nhận Dương Thiên Lôi là cao thủ, hơn nữa là có chuẩn bị mà đến, bằng không tuyệt đối không có khả năng chỉ trong thời gian vài giây ngắn ngủi từ trong tầm mắt của bọn họ chạy khỏi.

- Chẳng lẽ là tầng trên? A Cường, A Quân, hai cậu lên tầng trên tìm kiếm! Chúng ta phân công nhau truy đuổi! Tùy thời liên lạc!

Trong nháy mắt Lý tỷ là mệnh lệnh, chín người căn bản không hề che giấu thân phận, cả đám giống như đặc công siêu cấp trong điện ảnh cũng khó gặp, thiểm điên phân tán bốn phía.

Trong không trung.

Hai tròng mắt dưới chiếc kính to màu đen trợn trừng thật to, tràn ngập các loại tình tự khiếp sợ, hưng phấn các loại, nếu như không phải bàn tay to của Dương Thiên Lôi che kín miệng của nàng, giờ khắc này sợ rằng nàng đã sợ hãi la hét thành tiếng.

Siêu nhân sao?

Liễu Diệc Nhi không biết, nhưng nàng hiểu, thời điểm Dương Thiên Lôi kéo theo nàng chạy tới chỗ quẹo cầu thang, chính mình bỗng nhiên có cảm giác bay lên, căn bản không hề nhìn thấy cảnh vật xung quanh, chỉ trong chốc lát sau, liền chạy ra khỏi tửu điếm, khi phản ứng lại một lần nữa, nàng đã ở trong không trung.

Phi hành!

Dương Thiên Lôi ôm thăt lưng của nàng, một tay che cái miệng nhỏ nhắn của nàng, bay lên bầu trời.

Đây là đang nằm mơ sao?

Nếu như không có trải nghiệm trở về quá khứ, khẳng định Liễu Diệp Nhi cho rằng chính mình đang nằm mơ, nhưng hiện tại nàng có thể cảm giác được rất rõ ràng, thân thể của Dương Thiên Lôi, cùng với bàn tay đang che miệng chính mình.

- Được rồi, đừng kinh ngạc!

Dương Thiên Lôi chậm rãi thả lòng bàn tay che miệng Liễu Diệc Nhi, nhẹ giọng nói.

- Đây là thực sao?

- Thực sự.

- Tôi muốn gọi điện...

- Vậy lát nữa cô gọi điện đi, báo cho bọn họ biết trước một tiếng, nói bọn họ biết cô không có việc gì. Miễn cho toàn bộ Ma Đô rung trời động đất.

Dương Thiên Lôi cảm nhận được thân ảnh di động cực nhanh của chính người, mở miệng nói.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-989)